….
Ngày thứ hai, Lý Sát Nhĩ đã tới Kinh thành, tuy rằng Tây Hạ cũng không phải nước lớn gì, nhưng ở Trung Nguyên, địa vị của bọn họ ít nhất cũng cao hơn một chút so với Cao Ly, Nhật Bản, dù sao thì cũng sát biên giới mà, nhưng lần này Lý Sát Nhĩ vào Kinh, lại phải chịu lạnh nhạt trước nay chưa từng có.
Giống đám người Phác Trí Khiêm, Y Hạ Bách Xuyên, lúc đến đều ở Tướng Quốc Tự, nhưng Lý Sát Nhĩ lại bị an bài ở trong một trạm dịch nhỏ, phải biết rằng người ta Lý Sát Nhĩ dù sao cũng là Vương gia, lại không phải lần đầu tiên đến Đại Tống, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ở trạm dịch đấy, trạm dịch ở Kinh thành, bình thường đều là cung cấp cho một ít quan tùy hành ngoại quốc, nhân vật lớn đều ở tại Tướng Quốc Tự, đây cũng là tượng trưng cho thân phận.
Còn chưa dừng ở đây, Lý Sát Nhĩ dù sao cũng là dẫn theo tin chúc mừng tới, dựa theo quy củ, vào ngày thứ hai y đến kinh thành, nên đem tin chúc mừng trình lên, nhưng y đợi mãi mà vẫn không có nhận được mệnh lệnh vào cung, đợi khoảng một ngày, Lý Sát Nhĩ mới được phê chuẩn trình lên tin chúc mừng, nhưng phía triều Tống lại lấy đủ loại lý do, cũng không khiến cho Lý Sát Nhĩ vào cung.
Lý Sát Nhĩ hoàn toàn luống cuống, triều đình Tống bỏ qua có nghĩa là cố ý lạnh nhạt y, mà nguyên nhân tự nhiên là việc Tây Hạ bọn họ cùng với nước Kim xuất binh.
Đều nói nước nhỏ ở bên cạnh nước lớn khó sinh tồn, lời này đúng thật là không sai chút nào.
Lần chiến dịch này qua đi, hiện giờ Tây Hạ không thể nghi ngờ là đang rơi vào một hoàn cảnh phi thường xấu hổ. Kỳ thật ngay từ đầu, Tây Hạ vẫn giữ thái độ do dự đối với việc xuất binh với Đại Tống. Tuy rằng cũng điều binh khiển tướng tụ tập ở biên cảnh, nhưng tụ tập thì tụ tập thôi, chứ bọn họ cũng không dám có hành động gì, thẳng đến lúc Hoàn Nhan Tông Vọng đánh tới phủ Khai Phong, người Tây Hạ mắt thấy vương triều ở Trung Nguyên gặp phải tràn ngập nguy cơ, lúc ấy mới khẩn trương xuất binh để đục nước béo cò. Dù sao loại hành vi bỏ đá xuống giếng này thì người nào cũng thích làm, hơn nữa Tây Hạ cũng không đem quân Tống để vào mắt, nào biết được vừa khai chiến đã bị quân Tống đánh lui rồi, ngay sau đó Hoàn Nhan Tông Vọng ở phủ Khai Phong lại gặp phải thất bại lớn mà từ trước đến nay chưa từng có.
Điều này khiến cho Tây Hạ hoàn toàn luống cuống, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu tiếp tục đánh, người ta nước Kim đều không đánh lại, chúng ta còn có thể làm gì được, nếu không đánh tiếp, lúc trước đều đánh rồi, triều Tống sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Nhưng mà, khi bọn họ biết được Tống, Kim chuẩn bị nghị hòa, thì bọn họ cũng vội vàng chuyển chiến cầu hòa, nhanh chóng nhận lỗi với triều Tống, hy vọng khôi phục quan hệ lui tới giữa hai nước, nhưng Triệu Giai sao có thể đồng ý bỏ qua dễ dàng như thế, triều Tống đã hủy bỏ mọi giao dịch giữa hai nước, bày ra một bộ tư thế muốn đoạn tuyệt với Tây Hạ.
Triều Tống cắt đứt mậu dịch với Tây Hạ, khiến cho Tây Hạ không có cách nào thực hiện, gần như mỗi lần đều như vậy. Tuy nhiên, trước kia vũ lực của Tây Hạ mạnh hơn Đại Tống, có thể dùng vũ lực để bức bách Đại Tống khai thông mậu dịch, nhưng quân Tống bây giờ cũng không giống trước kia nữa rồi, một chiêu này rõ ràng không thích hợp nữa. Hơn nữa, trước kia còn có thể buôn lậu muối, nhưng hiện giờ bên trong Chiết Gia Quân, Chủng Gia Quân đều hạ lệnh nghiêm cấm, không cho buôn lậu thanh muối của Tây Hạ nữa, người vi phạm giết không tha, mặt khác, còn mở một cuộc quét dọn quy mô lớn với những thành phần buôn lậu trong dân gian tại biên cảnh hai nước.
Muối, lợn bán không ra. Lá trà, lương thực lại vào không được, quả thực là hại chết Tây Hạ rồi.
Càng làm Tây Hạ buồn bực chính là, Hoàn Nhan Thịnh, Hoàn Nhan Tông Hàn còn thay phiên nhau chất vấn Tây Hạ, các ngươi đã thần phục với Đại Kim, không những không nghe mệnh lệnh của ta, ngược lại tại thời điểm mấu chốt lại bày kế ngáng chân, ngươi này làm thần tử kiểu gì đấy.
Đem quốc vương Tây Hạ phê bình cho đầy người thương tích.
Trước kia Tây Hạ luôn có thể tự do hoạt động giữa hai nước Tống, Liêu, nhưng lần này bọn họ lại đem cả hai bên cùng đắc tội.
Bọn họ chỉ là một nước nhỏ, sao dám đồng thời đắc tội cả hai vị lão đại được, cho nên bọn họ cùng lúc giải thích với nước Kim, nói rõ nỗi khổ tâm của riêng mình, mặt khác lại khẩn trương phái Lý Sát Nhĩ đến Khai Phong, nhận lỗi với triều Tống.
Không chiếm được lợi ích gì thì thôi, ngược lại còn trúng đầy một người bẩn thối, thật nghẹn khuất quá!
Lý Sát Nhĩ trên đường tới đây, cũng đã dự đoán được nhiệm vụ này sẽ phi thường gian khổ, nhưng y nghĩ đến dựa theo thông lệ của triều Tống trong quá khứ, mặc kệ quan hệ của hai nước ra sao, ở phương diện lễ nghi vẫn làm phi thường chu đáo, nhưng mà lần này đến Kinh, y đã phải chịu sự lạnh nhạt từ trước đến nay chưa từng có, đừng nói đến sự tiếp kiến của Hoàng đế, cho dù một quan viên tiếp kiến cũng không thấy, trong hai ngày qua, vị quan lớn nhất mà Lý Sát Nhĩ gặp được chính là một Văn lại nhỏ truyền lời ở Hồng Lư Tự.
Đủ loại dấu hiệu phi thường bất lợi đối với Tây Hạ.
Đã nhiều ngày Lý Sát Nhĩ đều giống như kiến bò trên chảo nóng, phái người đi chung quanh tìm hiểu tin tức của Lý Kỳ, cũng không phải y có quan hệ chặt chẽ gì với Lý Kỳ, chẳng qua là những đại thần trong triều lúc trước như Thái Kinh hay Lý Bang Ngạn không bị chết thì cũng đi đày, những người thuộc cơ cấu trung tâm của triều đình hiện giờ thì y chỉ biết mỗi Lý Kỳ thôi, nên không tìm hắn thì tìm ai, nhưng Lý Kỳ đã nhiều ngày giống như mất tích không thấy bóng dáng rồi.
Đợi thẳng đến ngày thứ ba, Triệu Giai mới phái đến một vị đại thần đủ phân lượng đi đón tiếp Lý Sát Nhĩ, đương nhiên, trình độ của từ “phân lượng” ở đây chỉ là về thể diện.
Người này đúng là Vương Trọng Lăng.
Vương Trọng Lăng nguyên bản nghĩ đến mình trở thành phó Tể tướng thì theo lý sẽ nên gánh vác thêm càng nhiều trọng trách, phái đi tiếp kiến Tây Hạ thì không nói làm gì, nhưng vấn đề ở chỗ, Triệu Giai chỉ hạ lệnh khiến ông ta đi chiêu đãi Lý Sát Nhĩ, còn sau đó --- làm gì có sau đó nữa.
Vương Trọng Lăng hiểu được rằng Triệu Giai không phải có nhiệm vụ trọng yếu an bài cho ông ta, mà thật sự chỉ là sai ông ta đi tiếp đãi Lý Sát Nhĩ thôi, thuần túy chỉ là vấn đề lễ nghi. Tuy nhiên, ông ta cũng không thèm nghĩ nhiều, ngược lại cảm thấy việc này không tệ lắm, dù sao cũng là việc nhẹ nhàng thoải mái mà.
Nhưng bất kể nói thế nào, điều này đối với Lý Sát Nhĩ không khác gì việc trời hạn hán đã lâu lại gặp được mưa rào, dù sao thì đối phương cũng là phó Tể tướng cơ mà, không nói đến cái khác, ít nhất là người ta có thể nghe được rất nhiều tin tức, đặc biệt là những tin tức về Triệu Giai ấy, dù sao Triệu Giai chỉ vừa mới đăng cơ, nếu như lý giải được Triệu Giai, thì chẳng khác nào lý giải được toàn bộ hướng đi các chính sách của chính quyền trung ương Đại Tống rồi.
Nhưng, sau khi ở chung ba ngày với Vương Trọng Lăng, Lý Sát Nhĩ mới biết mình đã nhầm.
Vương Trọng Lăng là một tên lõi đời, ông ta mang Lý Sát Nhĩ đi thăm quan khắp nơi, đi chơi đùa khắp chỗ, mang ngươi ra ngoài sống phóng túng, nhưng nếu ngươi muốn bàn chuyện quốc sự với ông ta, cho dù chỉ hơi dính líu một chút thôi, ông ta cũng có thể mang Tứ thư ngũ kinh ra nói cho ngươi một đống lớn, nói đến khi Lý Sát Nhĩ choáng váng thì thôi, thật vất vả mới lý giải rõ ràng, suy nghĩ minh bạch được thì hóa ra những gì ông ta nói chả có tí tin tức nào cả, cũng chẳng khác gì lúc chưa nói.
Càng thêm lừa đảo chính là mỗi lần ăn uống chè chén cùng Vương Trọng Lăng, đều phải do chính mình trả tiền chứ, lão mập mạp này thì giống chủ nhân cái nỗi gì, rõ ràng giống tên vô lại thì đúng hơn!
Từ sau khi Lý Kỳ chấn hưng Túy Tiên Cư, Vương Trọng Lăng đã dưỡng thành một thói quen đó là ăn xong lau miệng chạy mất luôn, muốn ông ta trả tiền ấy hả, khái niệm này căn bản là không có.
Nóng nảy a!
Tính tình nôn nóng của Lý Sát Nhĩ gặp đúng phải kẻ chậm chạm như Vương Trọng Lăng thì hoàn toàn là gặp phải khắc tinh. Nói thật là, hiện giờ Lý Sát Nhĩ hận không thể bóp chết Vương Trọng Lăng luôn, y hiện giờ chỉ thầm nghĩ tìm được một người, người này chính là Lý Kỳ.
Tần phủ.
Vào giờ phút này Lý Kỳ đang mặc tạp dề dựa vào cạnh cửa phòng bếp, dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì, còn Ngô Tiều Lục thì lại ngồi ở bậc cửa, hai tay nâng cằm, trưng ra cái bộ mặt đau trứng.
Hóa ra vào ngày Lý Sát Nhĩ đến Kinh, Lý Kỳ vì muốn tránh cho không bị quấy rầy nên đã mang theo hai mẹ con Quý Hồng Nô, lấy danh nghĩa đến thăm để trốn vào trong Tần phủ, dù sao Tần phu nhân chính là mẹ nuôi của Lý Chính Hi, đến thăm cũng là bình thường, hơn nữa ở trong này hắn còn có thể dễ dàng gặp được Vương Trọng Lăng.
Tuy nhiên, đã nhiều ngày hắn đều ru rú trong phòng bếp, bởi vì Trương Xuân Nhi đã nói cho hắn biết về quy củ cũng như về địa điểm so tài, địa điểm chính là ở Tướng Quốc Tự, còn về quy củ, nếu không có quy củ hay hạn chế nào thì ngươi muốn làm món gì đều được.
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, vì thế Lý Kỳ bắt đầu suy xét xem nên làm món gì.
Ngô Tiểu Lục bĩu mỗi, ngẩng đẩu hỏi Lý Kỳ:
- Lý ca, Trương nương tử không phải là bại tướng dưới tay huynh sao, sao huynh còn phải để tâm như vậy làm gì?
Ba~!
- Ai ôi!!!
Lý Kỳ không nói hai lời, vỗ ngay một cái lên đầu Ngô Tiểu Lục, rồi hỏi:
- Vậy đệ nói xem nên để tâm vào điều gì nào?
Ngô Tiểu Lục xoa đầu, nghẹn miệng, hai mắt đẫm lệ uông uông nói:
- Đệ --- đệ sai rồi.
Lại một chiêu này. Lý Kỳ hừ một tiếng mắng:
- Đệ chớ có xem thường tài nấu nướng của Trương Xuân Nhi, hơn nữa mấu chốt của việc so tài làm bếp chính là ở chỗ tìm ra được hương vị mới ấy.
- Hương vị mới?
- Đúng vậy, trước kia ta đã nói cho đệ rồi, đầu lưỡi có thể ghi nhớ hương vị, đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người hay nói “một món ăn ngon mà phải ăn cả vạn lần thì cũng sẽ buồn nôn thôi”, đầu lưỡi cũng có thói quen có mới nói cũ, nếu như chúng ta cứ mang món Phật nhảy tường đi dự thi thì chỉ cần vừa bắt đầu là chúng ta đã thua rồi, bởi vì Phật nhảy tường không khiến cho người ta có gì bất ngờ nữa cả, người bình phán sẽ dùng tâm tình thất vọng để nhấm nháp nó. Do vậy, nếu chúng ta muốn thắng được cô ta thì nhất định phải làm ra được một món ăn có hương vị mới đến.
Ngô Tiểu Lục nghe vậy câu hiểu câu không hỏi lại:
- Nhưng không phải là chỉ có mỗi vài loại hương vị thôi sao?
Ba~!
- Ai ôi!!!
Lý Kỳ lại đánh thêm một cái nữa lên đầu Ngô Tiểu Lục, rồi tức giận mắng:
- Ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, mỗi loại thực vật đều có hương vị độc đáo của riêng nó, cái gì gọi là chỉ có vài loại hương vị chứ hả, mấy năm nay tiểu tử ngươi rốt cuộc làm cái gì hả? Lập tức lăn vào bếp, cọ sạch hết một lượt đồ làm bếp cho ta.
- A? Lý ca, hôm qua mới cọ rồi mà.
- Ngày hôm qua đệ cũng ăn cơm rồi đấy, sao hôm nay còn phải ăn nữa hả.
- Dạ dạ dạ, đệ đi cọ ngay bây giờ đây.
Ngày thứ hai, Lý Sát Nhĩ đã tới Kinh thành, tuy rằng Tây Hạ cũng không phải nước lớn gì, nhưng ở Trung Nguyên, địa vị của bọn họ ít nhất cũng cao hơn một chút so với Cao Ly, Nhật Bản, dù sao thì cũng sát biên giới mà, nhưng lần này Lý Sát Nhĩ vào Kinh, lại phải chịu lạnh nhạt trước nay chưa từng có.
Giống đám người Phác Trí Khiêm, Y Hạ Bách Xuyên, lúc đến đều ở Tướng Quốc Tự, nhưng Lý Sát Nhĩ lại bị an bài ở trong một trạm dịch nhỏ, phải biết rằng người ta Lý Sát Nhĩ dù sao cũng là Vương gia, lại không phải lần đầu tiên đến Đại Tống, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ở trạm dịch đấy, trạm dịch ở Kinh thành, bình thường đều là cung cấp cho một ít quan tùy hành ngoại quốc, nhân vật lớn đều ở tại Tướng Quốc Tự, đây cũng là tượng trưng cho thân phận.
Còn chưa dừng ở đây, Lý Sát Nhĩ dù sao cũng là dẫn theo tin chúc mừng tới, dựa theo quy củ, vào ngày thứ hai y đến kinh thành, nên đem tin chúc mừng trình lên, nhưng y đợi mãi mà vẫn không có nhận được mệnh lệnh vào cung, đợi khoảng một ngày, Lý Sát Nhĩ mới được phê chuẩn trình lên tin chúc mừng, nhưng phía triều Tống lại lấy đủ loại lý do, cũng không khiến cho Lý Sát Nhĩ vào cung.
Lý Sát Nhĩ hoàn toàn luống cuống, triều đình Tống bỏ qua có nghĩa là cố ý lạnh nhạt y, mà nguyên nhân tự nhiên là việc Tây Hạ bọn họ cùng với nước Kim xuất binh.
Đều nói nước nhỏ ở bên cạnh nước lớn khó sinh tồn, lời này đúng thật là không sai chút nào.
Lần chiến dịch này qua đi, hiện giờ Tây Hạ không thể nghi ngờ là đang rơi vào một hoàn cảnh phi thường xấu hổ. Kỳ thật ngay từ đầu, Tây Hạ vẫn giữ thái độ do dự đối với việc xuất binh với Đại Tống. Tuy rằng cũng điều binh khiển tướng tụ tập ở biên cảnh, nhưng tụ tập thì tụ tập thôi, chứ bọn họ cũng không dám có hành động gì, thẳng đến lúc Hoàn Nhan Tông Vọng đánh tới phủ Khai Phong, người Tây Hạ mắt thấy vương triều ở Trung Nguyên gặp phải tràn ngập nguy cơ, lúc ấy mới khẩn trương xuất binh để đục nước béo cò. Dù sao loại hành vi bỏ đá xuống giếng này thì người nào cũng thích làm, hơn nữa Tây Hạ cũng không đem quân Tống để vào mắt, nào biết được vừa khai chiến đã bị quân Tống đánh lui rồi, ngay sau đó Hoàn Nhan Tông Vọng ở phủ Khai Phong lại gặp phải thất bại lớn mà từ trước đến nay chưa từng có.
Điều này khiến cho Tây Hạ hoàn toàn luống cuống, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu tiếp tục đánh, người ta nước Kim đều không đánh lại, chúng ta còn có thể làm gì được, nếu không đánh tiếp, lúc trước đều đánh rồi, triều Tống sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Nhưng mà, khi bọn họ biết được Tống, Kim chuẩn bị nghị hòa, thì bọn họ cũng vội vàng chuyển chiến cầu hòa, nhanh chóng nhận lỗi với triều Tống, hy vọng khôi phục quan hệ lui tới giữa hai nước, nhưng Triệu Giai sao có thể đồng ý bỏ qua dễ dàng như thế, triều Tống đã hủy bỏ mọi giao dịch giữa hai nước, bày ra một bộ tư thế muốn đoạn tuyệt với Tây Hạ.
Triều Tống cắt đứt mậu dịch với Tây Hạ, khiến cho Tây Hạ không có cách nào thực hiện, gần như mỗi lần đều như vậy. Tuy nhiên, trước kia vũ lực của Tây Hạ mạnh hơn Đại Tống, có thể dùng vũ lực để bức bách Đại Tống khai thông mậu dịch, nhưng quân Tống bây giờ cũng không giống trước kia nữa rồi, một chiêu này rõ ràng không thích hợp nữa. Hơn nữa, trước kia còn có thể buôn lậu muối, nhưng hiện giờ bên trong Chiết Gia Quân, Chủng Gia Quân đều hạ lệnh nghiêm cấm, không cho buôn lậu thanh muối của Tây Hạ nữa, người vi phạm giết không tha, mặt khác, còn mở một cuộc quét dọn quy mô lớn với những thành phần buôn lậu trong dân gian tại biên cảnh hai nước.
Muối, lợn bán không ra. Lá trà, lương thực lại vào không được, quả thực là hại chết Tây Hạ rồi.
Càng làm Tây Hạ buồn bực chính là, Hoàn Nhan Thịnh, Hoàn Nhan Tông Hàn còn thay phiên nhau chất vấn Tây Hạ, các ngươi đã thần phục với Đại Kim, không những không nghe mệnh lệnh của ta, ngược lại tại thời điểm mấu chốt lại bày kế ngáng chân, ngươi này làm thần tử kiểu gì đấy.
Đem quốc vương Tây Hạ phê bình cho đầy người thương tích.
Trước kia Tây Hạ luôn có thể tự do hoạt động giữa hai nước Tống, Liêu, nhưng lần này bọn họ lại đem cả hai bên cùng đắc tội.
Bọn họ chỉ là một nước nhỏ, sao dám đồng thời đắc tội cả hai vị lão đại được, cho nên bọn họ cùng lúc giải thích với nước Kim, nói rõ nỗi khổ tâm của riêng mình, mặt khác lại khẩn trương phái Lý Sát Nhĩ đến Khai Phong, nhận lỗi với triều Tống.
Không chiếm được lợi ích gì thì thôi, ngược lại còn trúng đầy một người bẩn thối, thật nghẹn khuất quá!
Lý Sát Nhĩ trên đường tới đây, cũng đã dự đoán được nhiệm vụ này sẽ phi thường gian khổ, nhưng y nghĩ đến dựa theo thông lệ của triều Tống trong quá khứ, mặc kệ quan hệ của hai nước ra sao, ở phương diện lễ nghi vẫn làm phi thường chu đáo, nhưng mà lần này đến Kinh, y đã phải chịu sự lạnh nhạt từ trước đến nay chưa từng có, đừng nói đến sự tiếp kiến của Hoàng đế, cho dù một quan viên tiếp kiến cũng không thấy, trong hai ngày qua, vị quan lớn nhất mà Lý Sát Nhĩ gặp được chính là một Văn lại nhỏ truyền lời ở Hồng Lư Tự.
Đủ loại dấu hiệu phi thường bất lợi đối với Tây Hạ.
Đã nhiều ngày Lý Sát Nhĩ đều giống như kiến bò trên chảo nóng, phái người đi chung quanh tìm hiểu tin tức của Lý Kỳ, cũng không phải y có quan hệ chặt chẽ gì với Lý Kỳ, chẳng qua là những đại thần trong triều lúc trước như Thái Kinh hay Lý Bang Ngạn không bị chết thì cũng đi đày, những người thuộc cơ cấu trung tâm của triều đình hiện giờ thì y chỉ biết mỗi Lý Kỳ thôi, nên không tìm hắn thì tìm ai, nhưng Lý Kỳ đã nhiều ngày giống như mất tích không thấy bóng dáng rồi.
Đợi thẳng đến ngày thứ ba, Triệu Giai mới phái đến một vị đại thần đủ phân lượng đi đón tiếp Lý Sát Nhĩ, đương nhiên, trình độ của từ “phân lượng” ở đây chỉ là về thể diện.
Người này đúng là Vương Trọng Lăng.
Vương Trọng Lăng nguyên bản nghĩ đến mình trở thành phó Tể tướng thì theo lý sẽ nên gánh vác thêm càng nhiều trọng trách, phái đi tiếp kiến Tây Hạ thì không nói làm gì, nhưng vấn đề ở chỗ, Triệu Giai chỉ hạ lệnh khiến ông ta đi chiêu đãi Lý Sát Nhĩ, còn sau đó --- làm gì có sau đó nữa.
Vương Trọng Lăng hiểu được rằng Triệu Giai không phải có nhiệm vụ trọng yếu an bài cho ông ta, mà thật sự chỉ là sai ông ta đi tiếp đãi Lý Sát Nhĩ thôi, thuần túy chỉ là vấn đề lễ nghi. Tuy nhiên, ông ta cũng không thèm nghĩ nhiều, ngược lại cảm thấy việc này không tệ lắm, dù sao cũng là việc nhẹ nhàng thoải mái mà.
Nhưng bất kể nói thế nào, điều này đối với Lý Sát Nhĩ không khác gì việc trời hạn hán đã lâu lại gặp được mưa rào, dù sao thì đối phương cũng là phó Tể tướng cơ mà, không nói đến cái khác, ít nhất là người ta có thể nghe được rất nhiều tin tức, đặc biệt là những tin tức về Triệu Giai ấy, dù sao Triệu Giai chỉ vừa mới đăng cơ, nếu như lý giải được Triệu Giai, thì chẳng khác nào lý giải được toàn bộ hướng đi các chính sách của chính quyền trung ương Đại Tống rồi.
Nhưng, sau khi ở chung ba ngày với Vương Trọng Lăng, Lý Sát Nhĩ mới biết mình đã nhầm.
Vương Trọng Lăng là một tên lõi đời, ông ta mang Lý Sát Nhĩ đi thăm quan khắp nơi, đi chơi đùa khắp chỗ, mang ngươi ra ngoài sống phóng túng, nhưng nếu ngươi muốn bàn chuyện quốc sự với ông ta, cho dù chỉ hơi dính líu một chút thôi, ông ta cũng có thể mang Tứ thư ngũ kinh ra nói cho ngươi một đống lớn, nói đến khi Lý Sát Nhĩ choáng váng thì thôi, thật vất vả mới lý giải rõ ràng, suy nghĩ minh bạch được thì hóa ra những gì ông ta nói chả có tí tin tức nào cả, cũng chẳng khác gì lúc chưa nói.
Càng thêm lừa đảo chính là mỗi lần ăn uống chè chén cùng Vương Trọng Lăng, đều phải do chính mình trả tiền chứ, lão mập mạp này thì giống chủ nhân cái nỗi gì, rõ ràng giống tên vô lại thì đúng hơn!
Từ sau khi Lý Kỳ chấn hưng Túy Tiên Cư, Vương Trọng Lăng đã dưỡng thành một thói quen đó là ăn xong lau miệng chạy mất luôn, muốn ông ta trả tiền ấy hả, khái niệm này căn bản là không có.
Nóng nảy a!
Tính tình nôn nóng của Lý Sát Nhĩ gặp đúng phải kẻ chậm chạm như Vương Trọng Lăng thì hoàn toàn là gặp phải khắc tinh. Nói thật là, hiện giờ Lý Sát Nhĩ hận không thể bóp chết Vương Trọng Lăng luôn, y hiện giờ chỉ thầm nghĩ tìm được một người, người này chính là Lý Kỳ.
Tần phủ.
Vào giờ phút này Lý Kỳ đang mặc tạp dề dựa vào cạnh cửa phòng bếp, dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì, còn Ngô Tiều Lục thì lại ngồi ở bậc cửa, hai tay nâng cằm, trưng ra cái bộ mặt đau trứng.
Hóa ra vào ngày Lý Sát Nhĩ đến Kinh, Lý Kỳ vì muốn tránh cho không bị quấy rầy nên đã mang theo hai mẹ con Quý Hồng Nô, lấy danh nghĩa đến thăm để trốn vào trong Tần phủ, dù sao Tần phu nhân chính là mẹ nuôi của Lý Chính Hi, đến thăm cũng là bình thường, hơn nữa ở trong này hắn còn có thể dễ dàng gặp được Vương Trọng Lăng.
Tuy nhiên, đã nhiều ngày hắn đều ru rú trong phòng bếp, bởi vì Trương Xuân Nhi đã nói cho hắn biết về quy củ cũng như về địa điểm so tài, địa điểm chính là ở Tướng Quốc Tự, còn về quy củ, nếu không có quy củ hay hạn chế nào thì ngươi muốn làm món gì đều được.
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, vì thế Lý Kỳ bắt đầu suy xét xem nên làm món gì.
Ngô Tiểu Lục bĩu mỗi, ngẩng đẩu hỏi Lý Kỳ:
- Lý ca, Trương nương tử không phải là bại tướng dưới tay huynh sao, sao huynh còn phải để tâm như vậy làm gì?
Ba~!
- Ai ôi!!!
Lý Kỳ không nói hai lời, vỗ ngay một cái lên đầu Ngô Tiểu Lục, rồi hỏi:
- Vậy đệ nói xem nên để tâm vào điều gì nào?
Ngô Tiểu Lục xoa đầu, nghẹn miệng, hai mắt đẫm lệ uông uông nói:
- Đệ --- đệ sai rồi.
Lại một chiêu này. Lý Kỳ hừ một tiếng mắng:
- Đệ chớ có xem thường tài nấu nướng của Trương Xuân Nhi, hơn nữa mấu chốt của việc so tài làm bếp chính là ở chỗ tìm ra được hương vị mới ấy.
- Hương vị mới?
- Đúng vậy, trước kia ta đã nói cho đệ rồi, đầu lưỡi có thể ghi nhớ hương vị, đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người hay nói “một món ăn ngon mà phải ăn cả vạn lần thì cũng sẽ buồn nôn thôi”, đầu lưỡi cũng có thói quen có mới nói cũ, nếu như chúng ta cứ mang món Phật nhảy tường đi dự thi thì chỉ cần vừa bắt đầu là chúng ta đã thua rồi, bởi vì Phật nhảy tường không khiến cho người ta có gì bất ngờ nữa cả, người bình phán sẽ dùng tâm tình thất vọng để nhấm nháp nó. Do vậy, nếu chúng ta muốn thắng được cô ta thì nhất định phải làm ra được một món ăn có hương vị mới đến.
Ngô Tiểu Lục nghe vậy câu hiểu câu không hỏi lại:
- Nhưng không phải là chỉ có mỗi vài loại hương vị thôi sao?
Ba~!
- Ai ôi!!!
Lý Kỳ lại đánh thêm một cái nữa lên đầu Ngô Tiểu Lục, rồi tức giận mắng:
- Ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, mỗi loại thực vật đều có hương vị độc đáo của riêng nó, cái gì gọi là chỉ có vài loại hương vị chứ hả, mấy năm nay tiểu tử ngươi rốt cuộc làm cái gì hả? Lập tức lăn vào bếp, cọ sạch hết một lượt đồ làm bếp cho ta.
- A? Lý ca, hôm qua mới cọ rồi mà.
- Ngày hôm qua đệ cũng ăn cơm rồi đấy, sao hôm nay còn phải ăn nữa hả.
- Dạ dạ dạ, đệ đi cọ ngay bây giờ đây.
/2434
|