Toàn bộ gia sản.
Đây là cái khái niệm gì?
Tuy rằng Hoàng Trạch tin trên đời này tuyệt không thiếu người hảo tâm, nhưng y lại không tin có người ở trong tình huống còn có một đại gia đình phải nuôi, lại đem tất cả gia tài của mình đi quyên góp toàn bộ, đây cũng quá hảo tâm rồi.
Hiển nhiên chuyện này không phải đơn giản như vậy.
Hơn nữa, việc này còn dính đến gia tộc vô cùng mẫn cảm như Bạch gia này, đương nhiên Hoàng Trạch không dám ngông cuồng tự đáp ứng, việc này đã vượt quá phạm vi suy xét của y, y nhất định phải trở về, đem chuyện này nói với Cầu ca, để Cầu Ca quyết định.
Hôm sau.
- A…!
Mặc dù Lý Kỳ đến Túy Tiên Cư từ sớm, nhưng lại là vẻ mặt bối rối, ngáp dài cả ngày trời.
Ngô Phúc Vinh thấy, quan tâm nói:
- Lý Kỳ, lão hủ coi cậu thật giống như cả đêm qua không ngủ?
Lý Kỳ xoa mặt nói:
- Ngô đại thúc, thúc thật đúng là liệu sự như thần, điều này cũng nhìn ra!
Câu điều này cũng nhìn ra, vậy há chẳng phải ta thành người mù rồi à. Ngô Phúc Vinh nói:
- Vậy tối qua cậu làm gì thế?
- Thì chuẩn bị đồ ăn cho mười lăm tháng tám.
- Là thế à!
Ngô Phúc Vinh gật đầu, nói:
- Vậy thì cậu đừng tới đây, về nghỉ ngơi sớm chút đi.
Lý Kỳ khoát tay, nói:
- Ta sẽ chú ý chuyện này, ta đến là vì còn có chút chuyện quan trọng muốn an bài, lát nữa chúng ta đến hậu viện nói chuyện, ta đi ăn chút gì trước đã.
Lý Kỳ đang chuẩn bị đi vào phòng bếp, đâu biết vừa mới rời quầy, trên lầu đã đi xuống đến một người hầu, Lý Kỳ biết người này, chính là quản gia của Cao Cầu. Người này tới trước mặt Lý Kỳ, kính cẩn nói:
- Xu Mật Sứ, lão gia nhà tôi mời ngài lên một lát.
Trong lòng Lý Kỳ biết nhất định là Cao Cầu đến vì chuyện của Bạch gia, gật đầu nói:
- Đi thôi.
Lên đến lầu trên, chỉ thấy hai người Thái Kinh, Cao Cầu ngồi bên trong.
Lý Kỳ chắp tay hướng tới hai người, sau đó ngồi xuống đối diện bọn họ.
Cao Cầu vội vã hỏi:
- Lý Kỳ. Hôm qua ta nghe Khang nhi nói, Bạch gia chuẩn bị đem tất cả gia tài quyên cho quỹ từ thiện Thanh Thiên?
Thái Kinh cũng tò mò nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ gật đầu.
Cao Cầu khó hiểu nói:
- Đây là vì sao?
Lý Kỳ thở dài, đem chuyện Lưu Vân Hi chữa bệnh cho Bạch Thì Trung, bao gồm khoản tiền thuốc men khổng lồ kia, nói cho Cao Cầu, Thái Kinh.
Đối mặt với hai người này. Kiểu chuyện này căn bản cũng không cần thiết phải giấu diếm, bởi vì thủ đoạn rửa sạch thanh danh này, thật sự là bọn họ dùng quá nhiều rồi.
- Thì ra là thế.
Cao Cầu khẽ nhíu mày, có vẻ có chút không hiểu lắm, nói:
- Quái Thập Nương này ta cũng từng nghe qua, tuy nhiên chỉ là một kẻ thảo dân. Ngươi đường đường là Xu Mật Sứ sao phải sợ ả.
Lý Kỳ khẽ cười nói:
- Đây chẳng qua là một cuộc mua bán bình thường mà thôi, ả cũng không có bức bách ta, hai bên đều là tự nguyện, không có gì gọi là sợ hay không sợ cả.
Cao Cầu và Thái Kinh nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, điều không thể phủ nhận là, Lý Kỳ nói vô cùng có đạo lý. Nhưng thế giới này là dựa vào thực lực để nói chuyện, quy củ chỉ là điều trói buộc nhân dân giai cấp dưới, chuyện này nếu đổi lại là hai người bọn họ, bọn họ có cả trăm loại thủ đoạn bức bách Lưu Vân Hi đi vào khuôn khổ, có câu là người không vì mình, trời tru đất diệt.
Đương nhiên, bọn họ còn chưa thân thuộc Lưu Vân Hi. Nếu Lý Kỳ lựa chọn giống như bọn họ, thì có thể đến lúc đó hối hận cũng không kịp, dù sao người đã chết thì không thể nào sống lại, khi không nắm chắc bất kỳ điều gì, mà chọc giận một thầy thuốc y thuật cao minh, đây không phải một lựa chọn sáng suốt.
Tuy nhiên, Lý Kỳ đã nói như vậy rồi, Thái, Cao hai người tất nhiên không tiện nói gì. Cao Cầu gật đầu nói:
- Được rồi, ta đợi về nói với Hoàng Trạch một tiếng, kêu hắn tiếp nhận gia tài của Bạch gia.
- Đa tạ! Tuy nhiên…
- Yên tâm. Cái gì có thể nói, cái gì không thể, ta cũng biết.
- Dạ dạ dạ.
Lý Kỳ liên tục gật đầu, đối với Cầu Ca, hắn vẫn là vô cùng yên tâm. Lại quay sang Thái Kinh nói:
- Thái sư, nghĩ tất Thái úy đã nói chuyện cô nhi viện với ngài rồi, ngài cảm thấy như thế nào?
Thái Kinh cười ha ha nói:
- Có người nguyện ý thay lão phu gánh vác một phần, sao lão phu có thể có cự tuyệt, hơn nữa, lão phu vô cùng tán thành ý tưởng cô nhi viện này của ngươi.
Cao Cầu nói:
- Vậy ngươi tính an bài người của Bạch gia như thế nào?
Theo lý mà nói, Bạch gia hiện giờ đều dựa vào một mình Lý Kỳ, nếu không bất ngờ, cả nhà Bạch gia tất nhiên sẽ đến tìm Lý Kỳ nương tựa, vậy thì hỏi câu này có hơi dư thừa.
Thực ra không phải vậy, Cao Cầu hỏi như vậy, chính là cảm thấy Lý Kỳ không nên để người của Bạch gia sống cùng với hắn, bởi vì Bạch gia ở lại Đông Kinh, vốn đã là một bất ngờ, bọn họ là nhóm người vô cùng mẫn cảm trong giới chính trị, duy trì khoảng cách thích hợp vẫn là điều cần thiết.
Lý Kỳ thở dài:
- Trước mắt vẫn chưa biết.
Thái Kinh thoáng chần chừ, nói:
- Thế này đi, ta có một căn nhà nhỏ ở gần Quan Âm viện, nếu như ngươi không chê, thì bảo Bạch Thì Trung bọn họ đến đó ở đi.
Lý Kỳ vội nói:
- Sao như vậy được…
Thái Kinh giơ tay ra cắt ngang lời của Lý Kỳ, nói:
- Đây không phải là cho không ngươi, cứ coi như trả thù lao cho phó viện trưởng ngươi đi, oh, ít nhất cũng phải tính ba mươi năm.
Bởi vì lão không muốn Lý Kỳ và Bạch Thì Trung ở cùng nhau, nên mới chịu lấy nhà của mình ra, dù sao lão cũng có rất nhiều nhà cửa ở Đông Kinh.
Lý Kỳ cũng chưa nghĩ tới khoản thù lao của phó viện trưởng, nhưng Thái Kinh dùng dây làm cái cớ, trong lòng hắn cảm thấy cũng rất không tồi, vì thế chắp tay nói:
- Đa tạ ý tốt của Thái sư, vậy… vậy Lý Kỳ từ chối thì bất kính rồi.
Thái Kinh cười ha hả, nói:
- Ngươi còn khách khí với lão phu làm gì.
Dừng một chút, lão đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi, mấy ngày trước lão phu nghe nói ngươi… ngươi đã giao một phần tài chính của Quân Khí Giám?
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức gật đầu.
Thái Kinh lại nhìn Cao Cầu, Cao Cầu trầm ngâm một lát, nói:
- Việc… việc này ngươi… ngươi biết là ai đứng phía sau thao túng không?
Lý Kỳ cười nói:
- Điều này thì trong lòng ta hiểu.
- Ngươi hiểu là tốt, ngươi hiểu là tốt.
Thái Kinh thở nhẹ một cái, ngừng lại một chút, bởi vì hiện giờ lão cũng thật không tiện đi sâu vào cuộc đấu tranh đàm luận trong triều, lão vừa mới đề xuất, chỉ là sợ Lý Kỳ không nhìn thấu bản chất của sự việc, cố ý muốn gợi ý cho hắn vài câu, nếu Lý Kỳ đã tự nói là mình hiểu, như vậy thì lão nghĩ Lý Kỳ nhất định đã có đối sách rồi. Lại nói sang chuyện khác:
- Ồ, gần đây chuyện ngươi và Trương Nương Tử Kim Lâu tỷ thí tay nghề làm bếp náo động khắp các ngõ ngách.
Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Đây là chuyện ta và Trương Nương Tử đã sớm ước định rồi, nếu nói đến việc này, thì còn có quan hệ lớn với Thái sư a!
Thái Kinh ồ một tiếng, nói:
- Có quan hệ gì với lão phu?
Lý Kỳ nói:
- Lần trước Trương Nương Tử đã thua ta ở tiệc gạch cua, trong lòng rất không phục, cô ta cho rằng đó là bởi vì ta chiếm ưu thế về dinh dưỡng học, chứ không phải là đồ ăn của ta hơn cô ta, vì vậy vẫn luôn muốn cùng ta tỷ thí lại một phen.
- Hóa ra là như vậy à!
Thái Kinh gật đầu, nói:
- Nhưng mà phải nói, cũng đúng là như thế.
Lý Kỳ ngoác mồm nói:
- Không phải chứ?
Thái Kinh nói:
- Cuộc tỷ thí đó, đến nay lão phu vẫn còn nhớ rất rõ, kỳ thật thì về đồ ăn mà nói, Bách tử thiên tôn của Trương Nương Tử có thể nói là ngang tài ngang sức với đậu hũ gạch cua của ngươi, chẳng qua là tài ăn nói và trình độ dinh dưỡng học của ngươi khiến món đậu hũ cách thủy đó thêm đặc sắc hơn thôi.
Cao Cầu cười ha hả, nói:
- Thái sư nói rất đúng. Lý Kỳ, mặc dù ngươi thân là Kim Đao Trù Vương, nhưng Trương Nương Tử cũng là Đệ nhất Trù nương của Đại Tống ta, ngươi vẫn phải cẩn thận đấy!
Thái Kinh cười nói:
- Nếu việc này do lão phu mà ra, vậy thì lão phu cũng nên chịu trách nhiệm, như vậy đi, lão phu sẽ lại đảm nhiệm việc bình phán cho cuộc tỷ thí này của các ngươi, thế nào?
Đương nhiên là lão già ngươi muốn đến ăn chực a! Lý Kỳ cười nói:
- Chuyện này không cần Thái sư ngài nói, ta cũng nhất định sẽ đến làm phiền Thái sư, đệ nhất mỹ thực gia của Đại Tống ta, ngoài Thái sư thì còn ai khác nữa chứ. Nếu không có Thái sư, thì cuộc tỷ thí này nhất định sẽ thất sắc không ít.
Thái Kinh cười có vẻ hơi đắc ý, về phương diện ăn uống, thật sự là lão có được kinh nghiệm hùng hậu, lại một mặt hiếu kỳ nói:
- Không biết lần này ngươi chuẩn bị món ăn gì?
- Cái này… thật sự xin lỗi, tạm thời còn phải giữ bí mật.
Lý Kỳ cười xin lỗi, lại nói:
- Tuy nhiên đến lúc đó ta sẽ bày ra một báu vật hiếm có.
- Báu vật hiếm có?
Mắt Cao Cầu bất giác sáng lên, hiếu kỳ nói:
- Báu vật hiếm có gì?
Lý Kỳ cười cười, hết sức vô sỉ nói:
- Cái này… cũng phải giữ bí mật.
Cao Cầu sửng sốt, trợn mắt nói:
- Vậy sao ngươi còn nói ra. Ngươi đây không phải cố ý khơi gợi lòng ham muốn của chúng ta sao?
Cầu Ca đúng là Cầu Ca, nói là trúng, ta chính là đang muốn khơi gợi lòng ham muốn của các ngươi. Lý Kỳ thầm cười trộm hai tiếng, ngoài miệng lại nói:
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tuy nhiên có một việc là có thể khẳng định.
- Chuyện gì?
Cả hai người đồng thanh nói.
Lý Kỳ thấy thật là buồn cười, nói:
- Nếu lần tỷ thí này đã sắp xếp vào ngày mười lăm tám tháng, như vậy thì tất nhiên không thể thiếu món mỹ thực là bánh Trung thu, đến lúc đó Túy Tiên Cư chúng ta sẽ tổ chức yến hội giám định và thưởng thức một bánh Trung thu ở Tướng Quốc Tự, có khoảng chừng ba mươi loại, tất cả đều là bánh Trung thu hương vị mới nhất, thậm chí có thể nói là trước nay chưa có, tuyệt đối không kém bất cứ mỹ thực gì.
- Ba mươi loại?
Hai người nghe được là nuốt nước miếng vào trong bụng, vốn dĩ cuộc đọ sức của Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi cũng đủ để hấp dẫn người ta rồi, đây lại còn thêm báu vật hiếm có, còn có ba mươi loại bánh Trung thu hương vị hoàn toàn mới, thật sự là rất hấp dẫn, trong lòng vô cùng mong chờ ngày đó đến.
Sau khi tiễn Thái Kinh, Cao Cầu ra về, Lý Kỳ lại gọi Ngô Phúc Vinh, Tiểu Ngọc đến hậu viện.
Lý Kỳ nói:
- Từ giờ đến mười lăm tháng tám không còn lại nhiều ngày nữa, ta phải dốc toàn lực ứng phó, kể từ ngày mai, ta phải bắt đầu bế quan, hết thảy công việc lớn nhỏ của Túy Tiên Cư này, phải giao toàn bộ cho hai người rồi.
Ngô Phúc Vinh vội nói:
- Chuyện này thì cậu cứ yên tâm.
Lý Kỳ ừ một tiếng, lại nói:
- Còn nữa, hai người cũng biết, Túy Tiên Cư chúng ta hiện nay đang mắc nợ, nhất định phải nghĩ hết biện pháp để kiếm tiền trả nợ, ngày mười lăm tháng tám chính là một cơ hội của chúng ta, tết Trung thu mười lăm tháng tám ngụ ý cả nhà đoàn viên, nhưng suy xét từ góc độ của thương nhân chúng ta, thì chính là bình thường khách hàng chỉ đến tửu lầu ăn cơm một mình, còn trong ngày này sẽ dẫn theo người nhà đến, như vậy khách hàng sẽ nhiều hơn bình thường gấp bội, cho nên mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này, tốt nhất là đặt thêm mấy bàn ở hậu viện cho ta, chật chội một chút cũng không sao, mấu chốt là phải kiếm tiền, ta cũng đặc biệt vì thế mà nghiên cứu tạo ra một bữa tiệc đoàn viên, chuyên dùng vào ngày mười lăm tháng tám, hiện giờ kinh tế của Đông Kinh vẫn chưa khôi phục lại, chúng ta nhất định phải khiến khách hành cảm thấy mình tiêu tiền xứng đáng, cho nên, ta còn quyết định vào ngày đó, phàm là khách đặt tiệc đoàn viên, đều tặng thêm cho bọn họ một hộp bánh Trung thu.
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nói:
- Còn tặng thêm bánh Trung thu?
Lý Kỳ nhướng mắt, nói:
- Ngô đại thúc, đạo lý lông dê mọc ở thân dê, thúc sẽ không hiểu chứ.
Ngô Phúc Vinh cười ngượng một tiếng, đây thật đúng là không buôn bán thì không gian dối.
Đây là cái khái niệm gì?
Tuy rằng Hoàng Trạch tin trên đời này tuyệt không thiếu người hảo tâm, nhưng y lại không tin có người ở trong tình huống còn có một đại gia đình phải nuôi, lại đem tất cả gia tài của mình đi quyên góp toàn bộ, đây cũng quá hảo tâm rồi.
Hiển nhiên chuyện này không phải đơn giản như vậy.
Hơn nữa, việc này còn dính đến gia tộc vô cùng mẫn cảm như Bạch gia này, đương nhiên Hoàng Trạch không dám ngông cuồng tự đáp ứng, việc này đã vượt quá phạm vi suy xét của y, y nhất định phải trở về, đem chuyện này nói với Cầu ca, để Cầu Ca quyết định.
Hôm sau.
- A…!
Mặc dù Lý Kỳ đến Túy Tiên Cư từ sớm, nhưng lại là vẻ mặt bối rối, ngáp dài cả ngày trời.
Ngô Phúc Vinh thấy, quan tâm nói:
- Lý Kỳ, lão hủ coi cậu thật giống như cả đêm qua không ngủ?
Lý Kỳ xoa mặt nói:
- Ngô đại thúc, thúc thật đúng là liệu sự như thần, điều này cũng nhìn ra!
Câu điều này cũng nhìn ra, vậy há chẳng phải ta thành người mù rồi à. Ngô Phúc Vinh nói:
- Vậy tối qua cậu làm gì thế?
- Thì chuẩn bị đồ ăn cho mười lăm tháng tám.
- Là thế à!
Ngô Phúc Vinh gật đầu, nói:
- Vậy thì cậu đừng tới đây, về nghỉ ngơi sớm chút đi.
Lý Kỳ khoát tay, nói:
- Ta sẽ chú ý chuyện này, ta đến là vì còn có chút chuyện quan trọng muốn an bài, lát nữa chúng ta đến hậu viện nói chuyện, ta đi ăn chút gì trước đã.
Lý Kỳ đang chuẩn bị đi vào phòng bếp, đâu biết vừa mới rời quầy, trên lầu đã đi xuống đến một người hầu, Lý Kỳ biết người này, chính là quản gia của Cao Cầu. Người này tới trước mặt Lý Kỳ, kính cẩn nói:
- Xu Mật Sứ, lão gia nhà tôi mời ngài lên một lát.
Trong lòng Lý Kỳ biết nhất định là Cao Cầu đến vì chuyện của Bạch gia, gật đầu nói:
- Đi thôi.
Lên đến lầu trên, chỉ thấy hai người Thái Kinh, Cao Cầu ngồi bên trong.
Lý Kỳ chắp tay hướng tới hai người, sau đó ngồi xuống đối diện bọn họ.
Cao Cầu vội vã hỏi:
- Lý Kỳ. Hôm qua ta nghe Khang nhi nói, Bạch gia chuẩn bị đem tất cả gia tài quyên cho quỹ từ thiện Thanh Thiên?
Thái Kinh cũng tò mò nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ gật đầu.
Cao Cầu khó hiểu nói:
- Đây là vì sao?
Lý Kỳ thở dài, đem chuyện Lưu Vân Hi chữa bệnh cho Bạch Thì Trung, bao gồm khoản tiền thuốc men khổng lồ kia, nói cho Cao Cầu, Thái Kinh.
Đối mặt với hai người này. Kiểu chuyện này căn bản cũng không cần thiết phải giấu diếm, bởi vì thủ đoạn rửa sạch thanh danh này, thật sự là bọn họ dùng quá nhiều rồi.
- Thì ra là thế.
Cao Cầu khẽ nhíu mày, có vẻ có chút không hiểu lắm, nói:
- Quái Thập Nương này ta cũng từng nghe qua, tuy nhiên chỉ là một kẻ thảo dân. Ngươi đường đường là Xu Mật Sứ sao phải sợ ả.
Lý Kỳ khẽ cười nói:
- Đây chẳng qua là một cuộc mua bán bình thường mà thôi, ả cũng không có bức bách ta, hai bên đều là tự nguyện, không có gì gọi là sợ hay không sợ cả.
Cao Cầu và Thái Kinh nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, điều không thể phủ nhận là, Lý Kỳ nói vô cùng có đạo lý. Nhưng thế giới này là dựa vào thực lực để nói chuyện, quy củ chỉ là điều trói buộc nhân dân giai cấp dưới, chuyện này nếu đổi lại là hai người bọn họ, bọn họ có cả trăm loại thủ đoạn bức bách Lưu Vân Hi đi vào khuôn khổ, có câu là người không vì mình, trời tru đất diệt.
Đương nhiên, bọn họ còn chưa thân thuộc Lưu Vân Hi. Nếu Lý Kỳ lựa chọn giống như bọn họ, thì có thể đến lúc đó hối hận cũng không kịp, dù sao người đã chết thì không thể nào sống lại, khi không nắm chắc bất kỳ điều gì, mà chọc giận một thầy thuốc y thuật cao minh, đây không phải một lựa chọn sáng suốt.
Tuy nhiên, Lý Kỳ đã nói như vậy rồi, Thái, Cao hai người tất nhiên không tiện nói gì. Cao Cầu gật đầu nói:
- Được rồi, ta đợi về nói với Hoàng Trạch một tiếng, kêu hắn tiếp nhận gia tài của Bạch gia.
- Đa tạ! Tuy nhiên…
- Yên tâm. Cái gì có thể nói, cái gì không thể, ta cũng biết.
- Dạ dạ dạ.
Lý Kỳ liên tục gật đầu, đối với Cầu Ca, hắn vẫn là vô cùng yên tâm. Lại quay sang Thái Kinh nói:
- Thái sư, nghĩ tất Thái úy đã nói chuyện cô nhi viện với ngài rồi, ngài cảm thấy như thế nào?
Thái Kinh cười ha ha nói:
- Có người nguyện ý thay lão phu gánh vác một phần, sao lão phu có thể có cự tuyệt, hơn nữa, lão phu vô cùng tán thành ý tưởng cô nhi viện này của ngươi.
Cao Cầu nói:
- Vậy ngươi tính an bài người của Bạch gia như thế nào?
Theo lý mà nói, Bạch gia hiện giờ đều dựa vào một mình Lý Kỳ, nếu không bất ngờ, cả nhà Bạch gia tất nhiên sẽ đến tìm Lý Kỳ nương tựa, vậy thì hỏi câu này có hơi dư thừa.
Thực ra không phải vậy, Cao Cầu hỏi như vậy, chính là cảm thấy Lý Kỳ không nên để người của Bạch gia sống cùng với hắn, bởi vì Bạch gia ở lại Đông Kinh, vốn đã là một bất ngờ, bọn họ là nhóm người vô cùng mẫn cảm trong giới chính trị, duy trì khoảng cách thích hợp vẫn là điều cần thiết.
Lý Kỳ thở dài:
- Trước mắt vẫn chưa biết.
Thái Kinh thoáng chần chừ, nói:
- Thế này đi, ta có một căn nhà nhỏ ở gần Quan Âm viện, nếu như ngươi không chê, thì bảo Bạch Thì Trung bọn họ đến đó ở đi.
Lý Kỳ vội nói:
- Sao như vậy được…
Thái Kinh giơ tay ra cắt ngang lời của Lý Kỳ, nói:
- Đây không phải là cho không ngươi, cứ coi như trả thù lao cho phó viện trưởng ngươi đi, oh, ít nhất cũng phải tính ba mươi năm.
Bởi vì lão không muốn Lý Kỳ và Bạch Thì Trung ở cùng nhau, nên mới chịu lấy nhà của mình ra, dù sao lão cũng có rất nhiều nhà cửa ở Đông Kinh.
Lý Kỳ cũng chưa nghĩ tới khoản thù lao của phó viện trưởng, nhưng Thái Kinh dùng dây làm cái cớ, trong lòng hắn cảm thấy cũng rất không tồi, vì thế chắp tay nói:
- Đa tạ ý tốt của Thái sư, vậy… vậy Lý Kỳ từ chối thì bất kính rồi.
Thái Kinh cười ha hả, nói:
- Ngươi còn khách khí với lão phu làm gì.
Dừng một chút, lão đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi, mấy ngày trước lão phu nghe nói ngươi… ngươi đã giao một phần tài chính của Quân Khí Giám?
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức gật đầu.
Thái Kinh lại nhìn Cao Cầu, Cao Cầu trầm ngâm một lát, nói:
- Việc… việc này ngươi… ngươi biết là ai đứng phía sau thao túng không?
Lý Kỳ cười nói:
- Điều này thì trong lòng ta hiểu.
- Ngươi hiểu là tốt, ngươi hiểu là tốt.
Thái Kinh thở nhẹ một cái, ngừng lại một chút, bởi vì hiện giờ lão cũng thật không tiện đi sâu vào cuộc đấu tranh đàm luận trong triều, lão vừa mới đề xuất, chỉ là sợ Lý Kỳ không nhìn thấu bản chất của sự việc, cố ý muốn gợi ý cho hắn vài câu, nếu Lý Kỳ đã tự nói là mình hiểu, như vậy thì lão nghĩ Lý Kỳ nhất định đã có đối sách rồi. Lại nói sang chuyện khác:
- Ồ, gần đây chuyện ngươi và Trương Nương Tử Kim Lâu tỷ thí tay nghề làm bếp náo động khắp các ngõ ngách.
Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Đây là chuyện ta và Trương Nương Tử đã sớm ước định rồi, nếu nói đến việc này, thì còn có quan hệ lớn với Thái sư a!
Thái Kinh ồ một tiếng, nói:
- Có quan hệ gì với lão phu?
Lý Kỳ nói:
- Lần trước Trương Nương Tử đã thua ta ở tiệc gạch cua, trong lòng rất không phục, cô ta cho rằng đó là bởi vì ta chiếm ưu thế về dinh dưỡng học, chứ không phải là đồ ăn của ta hơn cô ta, vì vậy vẫn luôn muốn cùng ta tỷ thí lại một phen.
- Hóa ra là như vậy à!
Thái Kinh gật đầu, nói:
- Nhưng mà phải nói, cũng đúng là như thế.
Lý Kỳ ngoác mồm nói:
- Không phải chứ?
Thái Kinh nói:
- Cuộc tỷ thí đó, đến nay lão phu vẫn còn nhớ rất rõ, kỳ thật thì về đồ ăn mà nói, Bách tử thiên tôn của Trương Nương Tử có thể nói là ngang tài ngang sức với đậu hũ gạch cua của ngươi, chẳng qua là tài ăn nói và trình độ dinh dưỡng học của ngươi khiến món đậu hũ cách thủy đó thêm đặc sắc hơn thôi.
Cao Cầu cười ha hả, nói:
- Thái sư nói rất đúng. Lý Kỳ, mặc dù ngươi thân là Kim Đao Trù Vương, nhưng Trương Nương Tử cũng là Đệ nhất Trù nương của Đại Tống ta, ngươi vẫn phải cẩn thận đấy!
Thái Kinh cười nói:
- Nếu việc này do lão phu mà ra, vậy thì lão phu cũng nên chịu trách nhiệm, như vậy đi, lão phu sẽ lại đảm nhiệm việc bình phán cho cuộc tỷ thí này của các ngươi, thế nào?
Đương nhiên là lão già ngươi muốn đến ăn chực a! Lý Kỳ cười nói:
- Chuyện này không cần Thái sư ngài nói, ta cũng nhất định sẽ đến làm phiền Thái sư, đệ nhất mỹ thực gia của Đại Tống ta, ngoài Thái sư thì còn ai khác nữa chứ. Nếu không có Thái sư, thì cuộc tỷ thí này nhất định sẽ thất sắc không ít.
Thái Kinh cười có vẻ hơi đắc ý, về phương diện ăn uống, thật sự là lão có được kinh nghiệm hùng hậu, lại một mặt hiếu kỳ nói:
- Không biết lần này ngươi chuẩn bị món ăn gì?
- Cái này… thật sự xin lỗi, tạm thời còn phải giữ bí mật.
Lý Kỳ cười xin lỗi, lại nói:
- Tuy nhiên đến lúc đó ta sẽ bày ra một báu vật hiếm có.
- Báu vật hiếm có?
Mắt Cao Cầu bất giác sáng lên, hiếu kỳ nói:
- Báu vật hiếm có gì?
Lý Kỳ cười cười, hết sức vô sỉ nói:
- Cái này… cũng phải giữ bí mật.
Cao Cầu sửng sốt, trợn mắt nói:
- Vậy sao ngươi còn nói ra. Ngươi đây không phải cố ý khơi gợi lòng ham muốn của chúng ta sao?
Cầu Ca đúng là Cầu Ca, nói là trúng, ta chính là đang muốn khơi gợi lòng ham muốn của các ngươi. Lý Kỳ thầm cười trộm hai tiếng, ngoài miệng lại nói:
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tuy nhiên có một việc là có thể khẳng định.
- Chuyện gì?
Cả hai người đồng thanh nói.
Lý Kỳ thấy thật là buồn cười, nói:
- Nếu lần tỷ thí này đã sắp xếp vào ngày mười lăm tám tháng, như vậy thì tất nhiên không thể thiếu món mỹ thực là bánh Trung thu, đến lúc đó Túy Tiên Cư chúng ta sẽ tổ chức yến hội giám định và thưởng thức một bánh Trung thu ở Tướng Quốc Tự, có khoảng chừng ba mươi loại, tất cả đều là bánh Trung thu hương vị mới nhất, thậm chí có thể nói là trước nay chưa có, tuyệt đối không kém bất cứ mỹ thực gì.
- Ba mươi loại?
Hai người nghe được là nuốt nước miếng vào trong bụng, vốn dĩ cuộc đọ sức của Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi cũng đủ để hấp dẫn người ta rồi, đây lại còn thêm báu vật hiếm có, còn có ba mươi loại bánh Trung thu hương vị hoàn toàn mới, thật sự là rất hấp dẫn, trong lòng vô cùng mong chờ ngày đó đến.
Sau khi tiễn Thái Kinh, Cao Cầu ra về, Lý Kỳ lại gọi Ngô Phúc Vinh, Tiểu Ngọc đến hậu viện.
Lý Kỳ nói:
- Từ giờ đến mười lăm tháng tám không còn lại nhiều ngày nữa, ta phải dốc toàn lực ứng phó, kể từ ngày mai, ta phải bắt đầu bế quan, hết thảy công việc lớn nhỏ của Túy Tiên Cư này, phải giao toàn bộ cho hai người rồi.
Ngô Phúc Vinh vội nói:
- Chuyện này thì cậu cứ yên tâm.
Lý Kỳ ừ một tiếng, lại nói:
- Còn nữa, hai người cũng biết, Túy Tiên Cư chúng ta hiện nay đang mắc nợ, nhất định phải nghĩ hết biện pháp để kiếm tiền trả nợ, ngày mười lăm tháng tám chính là một cơ hội của chúng ta, tết Trung thu mười lăm tháng tám ngụ ý cả nhà đoàn viên, nhưng suy xét từ góc độ của thương nhân chúng ta, thì chính là bình thường khách hàng chỉ đến tửu lầu ăn cơm một mình, còn trong ngày này sẽ dẫn theo người nhà đến, như vậy khách hàng sẽ nhiều hơn bình thường gấp bội, cho nên mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này, tốt nhất là đặt thêm mấy bàn ở hậu viện cho ta, chật chội một chút cũng không sao, mấu chốt là phải kiếm tiền, ta cũng đặc biệt vì thế mà nghiên cứu tạo ra một bữa tiệc đoàn viên, chuyên dùng vào ngày mười lăm tháng tám, hiện giờ kinh tế của Đông Kinh vẫn chưa khôi phục lại, chúng ta nhất định phải khiến khách hành cảm thấy mình tiêu tiền xứng đáng, cho nên, ta còn quyết định vào ngày đó, phàm là khách đặt tiệc đoàn viên, đều tặng thêm cho bọn họ một hộp bánh Trung thu.
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nói:
- Còn tặng thêm bánh Trung thu?
Lý Kỳ nhướng mắt, nói:
- Ngô đại thúc, đạo lý lông dê mọc ở thân dê, thúc sẽ không hiểu chứ.
Ngô Phúc Vinh cười ngượng một tiếng, đây thật đúng là không buôn bán thì không gian dối.
/2434
|