Kỳ thực vừa rồi khi Lý Kỳ nghe thấy Trương Xuân Nhi nói tên món ăn này, trong lòng đã vui như hoa nở rồi.
Vâng, Kim Đan quả thực là rất tốt. Đó là điều không thể nghi ngờ được. Trong thế giới này, có thể sánh với Kim Đan vẫn là tốt nhất. Đó thật sự là ít càng thêm ít, nhưng dù nói thế nào, tiên nữ này cũng còn tốt hơn cả Kim Đan.
Tin chắc bất kỳ ai cũng sẽ phải nghi ngờ về điều này.
Cho nên những thứ khác thì không nói, chỉ xét về món ăn này, “Quan Âm nghìn tay” rõ ràng là còn cao hơn cả “Cửu chuyển Kim Đan”. Mặc dù chúng đều là bốn chữ như nhau.
Đó chính là số mệnh!
Toàn trường đều trong cảnh im lặng, yên lặng đến đáng sợ. Bởi vì ngay cả tiếng thở cũng đều không nghe thấy.
Tất cả mọi người đều nín thở, ngơ ngác nhìn lên đài, ngay cả mắt cũng không dám chợp mắt.
Nhưng thấy vị tiên nữ đó trong vầng hào quang đó, toàn thân màu bạch ngọc, kim quang lóng lánh, chân đạp hoa sen. Mặc dù có tám cánh tay ngọc, nhưng tư thế lại tuyệt đẹp. Về phần diện mạo, e là còn có nhiều lời hoa lệ trau chuốt hơn nữa cũng đã không thể hình dung được.
Tiên nữ có đẹp thế không? Ai cũng không biết, đều phải dựa vào mình để ảo tưởng. Có thể nói trong đầu một nghìn người, sẽ có một nghìn bộ dạng khác tiên nữ. Nhưng một nghìn tiên nữ này đều có một điểm chung, đó chính là hoàn mỹ. Hoàn mỹ thì có thể chứng minh tất cả, cái gì là nghiêng nước nghiêng thành, cái gì là tuyệt thế giai nhân, đều không thế bằng hai từ “hoàn mỹ”. Hai từ này cũng là từ duy nhất có thể hình dung tiên nữ. Chí ít cũng là như vậy trong trần gian.
Trong ánh kim quang phụ trợ, đúng như Quan Âm lâm thế.
Mặc dù là đám người Cao Nha Nội dâm đãng cũng không dám để lộ ra chút vẻ dâm đãng nào. Mặc dù y nhìn đã muốn rớt cả tròng mắt ra rồi.
Càng khiến cho người ta kinh ngạc, trong tám tay của vị tiên nữ này mỗi tay cầm một “bình tiên” kim quang lóng lánh. Vì sao nói là bình tiên, bởi vì chiếc bình này hoàn toàn là trong suốt, giống như nước vậy. Ngay cả trong bình đựng thứ gì cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đương nhiên, nếu cái này ở hậu thế, thì ngay cả đứa trẻ cũng đều biết đó là bình thủy tinh. Nhưng đây là triều Tống, bình thủy tinh này chính là bảo bối tuyệt thế.
Chỉ thấy tám đường từ trong bình tiên từ từ chảy ra. Mà tám đường nước này là các màu đỏ, da cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, trắng, trong suốt sáng lên, lóe ra kim quang, biến mất ở đế hoa sen. Tiên lộ chẳng qua là như vậy thôi.
Đẹp!
Quá đẹp!
Thật sự là đẹp quá!
Nếu nói món ăn Cửu chuyển Kim Đan đó của Trương Xuân Nhi đã làm chấn động quan khách. Món Quan Âm nghìn tay này của Lý Kỳ cho người mang tới chính là hoàn mỹ, khiến người ta biết thế nào gọi là hoàn mỹ.
- Tiên nữ …. Tiên nữ này có chút … có chút quen quen đấy!
Vương Trọng Lăng dưới đài bỗng nhiên trừng mắt nhìn, lại gãi gãi đầu, không thể tin nổi nói:
- Thật đúng là càng nhìn càng quen.
Sau khi Tần Cối ngối bên cạnh y nghe thấy thế, liền bật cười ha ha nói:
- Hữu tướng, ngươi có phải là đã thấy trong mơ không?
Vương Trọng Lăng khẽ giật mình, liền nói:
- Không không không. Người này tôi nhất định đã từng nhìn thấy rồi, chỉ là không nhớ được là gặp ở đâu thôi.
Bên kia Trịnh Dật lại nghe thấy tiếng cười ha hả.
Vương Trọng Lăng chuyển ánh mắt hiều kỳ sang phía Trịnh Dật, nói:
- Trịnh Nhị, ngươi cười cái gì thế?
Trịnh Dật nói:
- Thúc phụ nói rất đúng. Người này thúc thực sự đã gặp rồi.
- Thật sao? Ngươi biết là ai?
Trịnh Dật quay đầu lại, khẽ nói bên tai Vương Trọng Lăng vài câu.
Vương Trọng Lăng vừa nghe xong, như bừng tỉnh ngộ, nói:
- Ta chính là nói nhìn quen mắt sao? Hóa ra là … ha ha. Tiểu tử này quả nhiên không để ta thất vọng! Nhưng nhìn qua nhìn lại, cũng có chút giống với vợ ta.
Nói xong lão già này càng nhìn càng nhập thần. Trên mặt có chút đắc ý.
Sắc mặt Trịnh Dật cổ quái nhìn Vương Trọng Lăng. Đề tài là thương nhiên mà thôi, rõ ràng câu nói này của Vương Trọng Lăng đã kết thúc tất cả rồi. Y lại quay đầu lên nhìn về phía trên đài đó, ánh mắt có chút phức tạp, lẩm bẩm nói:
- Nếu hắn ta không phải là quan viên, có lẽ thật sự đã thay Tam nương hóa giải được nút thắt trong lòng rồi. Chỉ tiếc là … ôi.
Trước căn phòng trang nhã bên cạnh, có mấy đại mỹ nữ siêu cấp vô định đang đứng, chính là đám người Quý Hồng Nô.
- Giống! Thật sự là quá giống!
Quý Hồng Nô, Phong Nghi Nô nhìn thấy trên đài, lại nhìn Tần phu nhân, lại nhìn lên trên đài, hình như là vô hạn tuần hoàn, trên miệng còn lẩm bẩm nói.
Tần phu nhân bị họ nhìn đã khiến cho mặt đỏ bừng lên, thật sự không chịu nổi, liền nói:
- Hai người các ngươi rốt cuộc là đang nhìn cái gì thế?
Phong Nghi Nô khoác tay Tần phu nhân, cười hì hì nói:
- Vương tỷ tỷ, tỷ không thấy tiên nữ đó trên đài rất giống tỷ sao?
Tần phu nhân nói:
- Tiên nữ sao mà giống ta được? Muội đừng có nói bừa.
Quý Hồng Nô nói:
- Nhưng ta cũng càng nhìn càng thấy giống. Đặc biệt là thần thái đó.
- Hồng Nô, từ khi nào muội cũng nghịch ngợm như Phong muội muội thế.
Tần phu nhân hơi nhíu mày nói.
Phong Nghi Nô thè lưỡi ra, cúi đầu cười thầm vài tiếng.
Da luật Cốt Dục cũng bật cười khanh khách nói:
- Phu nhân, ta thấy phu nhân lúc này thật sự cần có một cái gương.
Phong Nghi Nô liền nói:
- Nhìn đi, nhìn đi, ngay cả Cốt Dục tỷ tỷ cũng cảm thấy giống mà.
Tần phu nhân khẽ hừ một tiếng, có chút không vui nói:
- Các muội nói giống thì giống đi.
Trong lòng lại hung hăng nói. Người này rốt cuộc là muốn làm cái gì thế? Thực sự quá là đáng ghét.
Ba người Phong Nghi Nô thấy Tần phu nhân có chút không vui, ngơ ngác nhìn nhau, không dám nói thêm gì nữa.
- Đủ rồi!
Món ăn này đã đủ rồi.
Sự tấn công của thị giác này từ xưa tới nay chưa hề có. Bốn từ xinh đẹp tuyệt trần đã thể hiện được sự tinh xảo vô cùng.
Không ai sũy nghĩ tiếp xem món này có hương vị thế nào. Cho dù là một bát nước lọc, uống vào trong miệng cũng có thể trở thành nước thánh.
Trương Xuân Nhi thì đã chết cả tâm hồn. Cô vốn cho rằng chủ ý của mình đã siêu phàm thoát tục rồi, không ai có thể sánh bằng. Chí ít về mặt cấu tứ, Lý Kỳ cũng đã không thể vượt qua mình được. Nào ngờ vừa nhìn thấy, đã bại thảm hại rồi. Cảm giác thất bại này tự sinh ra.
Bỗng nhiên, một bóng người xông lên trên đài.
Mọi người đều kinh ngạc.
Lý Kỳ trên đài nhìn thấy có người tới, sắc mặt sợ tới tái xanh tái nhợt đi. Người này chính là khắc tinh của hắn Cao Nha Nội! Liền chặn trước mặt, nói:
- Nha Nội, ngươi muốn làm cái gì thế?
Cao Nha Nội cười ha hả, chắp hai tay lại, nói:
- Ta tới đây đương nhiên là muốn bái Bồ Tát rồi!
Con mẹ ngươi mang hoa hồng tới bái Bồ Tát, con mẹ nó tin được! Lý Kỳ bỗng nhiên liếc nhìn sang bên cạnh.
Cao Nha Nội thầm kêu một tiếng xong rồi. Nhưng đã muộn rồi, chỉ thấy có một khuỷu tay mạnh chặn ngăng thắt lưng, bước nhanh xuống dưới đài.
- Mã Kiều, ngươi mau buông ta ra. Bổn Nha Nội gặp miếu bái Phật, gặp tự dâng hương, có gì không được?
Vâng, Kim Đan quả thực là rất tốt. Đó là điều không thể nghi ngờ được. Trong thế giới này, có thể sánh với Kim Đan vẫn là tốt nhất. Đó thật sự là ít càng thêm ít, nhưng dù nói thế nào, tiên nữ này cũng còn tốt hơn cả Kim Đan.
Tin chắc bất kỳ ai cũng sẽ phải nghi ngờ về điều này.
Cho nên những thứ khác thì không nói, chỉ xét về món ăn này, “Quan Âm nghìn tay” rõ ràng là còn cao hơn cả “Cửu chuyển Kim Đan”. Mặc dù chúng đều là bốn chữ như nhau.
Đó chính là số mệnh!
Toàn trường đều trong cảnh im lặng, yên lặng đến đáng sợ. Bởi vì ngay cả tiếng thở cũng đều không nghe thấy.
Tất cả mọi người đều nín thở, ngơ ngác nhìn lên đài, ngay cả mắt cũng không dám chợp mắt.
Nhưng thấy vị tiên nữ đó trong vầng hào quang đó, toàn thân màu bạch ngọc, kim quang lóng lánh, chân đạp hoa sen. Mặc dù có tám cánh tay ngọc, nhưng tư thế lại tuyệt đẹp. Về phần diện mạo, e là còn có nhiều lời hoa lệ trau chuốt hơn nữa cũng đã không thể hình dung được.
Tiên nữ có đẹp thế không? Ai cũng không biết, đều phải dựa vào mình để ảo tưởng. Có thể nói trong đầu một nghìn người, sẽ có một nghìn bộ dạng khác tiên nữ. Nhưng một nghìn tiên nữ này đều có một điểm chung, đó chính là hoàn mỹ. Hoàn mỹ thì có thể chứng minh tất cả, cái gì là nghiêng nước nghiêng thành, cái gì là tuyệt thế giai nhân, đều không thế bằng hai từ “hoàn mỹ”. Hai từ này cũng là từ duy nhất có thể hình dung tiên nữ. Chí ít cũng là như vậy trong trần gian.
Trong ánh kim quang phụ trợ, đúng như Quan Âm lâm thế.
Mặc dù là đám người Cao Nha Nội dâm đãng cũng không dám để lộ ra chút vẻ dâm đãng nào. Mặc dù y nhìn đã muốn rớt cả tròng mắt ra rồi.
Càng khiến cho người ta kinh ngạc, trong tám tay của vị tiên nữ này mỗi tay cầm một “bình tiên” kim quang lóng lánh. Vì sao nói là bình tiên, bởi vì chiếc bình này hoàn toàn là trong suốt, giống như nước vậy. Ngay cả trong bình đựng thứ gì cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đương nhiên, nếu cái này ở hậu thế, thì ngay cả đứa trẻ cũng đều biết đó là bình thủy tinh. Nhưng đây là triều Tống, bình thủy tinh này chính là bảo bối tuyệt thế.
Chỉ thấy tám đường từ trong bình tiên từ từ chảy ra. Mà tám đường nước này là các màu đỏ, da cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, trắng, trong suốt sáng lên, lóe ra kim quang, biến mất ở đế hoa sen. Tiên lộ chẳng qua là như vậy thôi.
Đẹp!
Quá đẹp!
Thật sự là đẹp quá!
Nếu nói món ăn Cửu chuyển Kim Đan đó của Trương Xuân Nhi đã làm chấn động quan khách. Món Quan Âm nghìn tay này của Lý Kỳ cho người mang tới chính là hoàn mỹ, khiến người ta biết thế nào gọi là hoàn mỹ.
- Tiên nữ …. Tiên nữ này có chút … có chút quen quen đấy!
Vương Trọng Lăng dưới đài bỗng nhiên trừng mắt nhìn, lại gãi gãi đầu, không thể tin nổi nói:
- Thật đúng là càng nhìn càng quen.
Sau khi Tần Cối ngối bên cạnh y nghe thấy thế, liền bật cười ha ha nói:
- Hữu tướng, ngươi có phải là đã thấy trong mơ không?
Vương Trọng Lăng khẽ giật mình, liền nói:
- Không không không. Người này tôi nhất định đã từng nhìn thấy rồi, chỉ là không nhớ được là gặp ở đâu thôi.
Bên kia Trịnh Dật lại nghe thấy tiếng cười ha hả.
Vương Trọng Lăng chuyển ánh mắt hiều kỳ sang phía Trịnh Dật, nói:
- Trịnh Nhị, ngươi cười cái gì thế?
Trịnh Dật nói:
- Thúc phụ nói rất đúng. Người này thúc thực sự đã gặp rồi.
- Thật sao? Ngươi biết là ai?
Trịnh Dật quay đầu lại, khẽ nói bên tai Vương Trọng Lăng vài câu.
Vương Trọng Lăng vừa nghe xong, như bừng tỉnh ngộ, nói:
- Ta chính là nói nhìn quen mắt sao? Hóa ra là … ha ha. Tiểu tử này quả nhiên không để ta thất vọng! Nhưng nhìn qua nhìn lại, cũng có chút giống với vợ ta.
Nói xong lão già này càng nhìn càng nhập thần. Trên mặt có chút đắc ý.
Sắc mặt Trịnh Dật cổ quái nhìn Vương Trọng Lăng. Đề tài là thương nhiên mà thôi, rõ ràng câu nói này của Vương Trọng Lăng đã kết thúc tất cả rồi. Y lại quay đầu lên nhìn về phía trên đài đó, ánh mắt có chút phức tạp, lẩm bẩm nói:
- Nếu hắn ta không phải là quan viên, có lẽ thật sự đã thay Tam nương hóa giải được nút thắt trong lòng rồi. Chỉ tiếc là … ôi.
Trước căn phòng trang nhã bên cạnh, có mấy đại mỹ nữ siêu cấp vô định đang đứng, chính là đám người Quý Hồng Nô.
- Giống! Thật sự là quá giống!
Quý Hồng Nô, Phong Nghi Nô nhìn thấy trên đài, lại nhìn Tần phu nhân, lại nhìn lên trên đài, hình như là vô hạn tuần hoàn, trên miệng còn lẩm bẩm nói.
Tần phu nhân bị họ nhìn đã khiến cho mặt đỏ bừng lên, thật sự không chịu nổi, liền nói:
- Hai người các ngươi rốt cuộc là đang nhìn cái gì thế?
Phong Nghi Nô khoác tay Tần phu nhân, cười hì hì nói:
- Vương tỷ tỷ, tỷ không thấy tiên nữ đó trên đài rất giống tỷ sao?
Tần phu nhân nói:
- Tiên nữ sao mà giống ta được? Muội đừng có nói bừa.
Quý Hồng Nô nói:
- Nhưng ta cũng càng nhìn càng thấy giống. Đặc biệt là thần thái đó.
- Hồng Nô, từ khi nào muội cũng nghịch ngợm như Phong muội muội thế.
Tần phu nhân hơi nhíu mày nói.
Phong Nghi Nô thè lưỡi ra, cúi đầu cười thầm vài tiếng.
Da luật Cốt Dục cũng bật cười khanh khách nói:
- Phu nhân, ta thấy phu nhân lúc này thật sự cần có một cái gương.
Phong Nghi Nô liền nói:
- Nhìn đi, nhìn đi, ngay cả Cốt Dục tỷ tỷ cũng cảm thấy giống mà.
Tần phu nhân khẽ hừ một tiếng, có chút không vui nói:
- Các muội nói giống thì giống đi.
Trong lòng lại hung hăng nói. Người này rốt cuộc là muốn làm cái gì thế? Thực sự quá là đáng ghét.
Ba người Phong Nghi Nô thấy Tần phu nhân có chút không vui, ngơ ngác nhìn nhau, không dám nói thêm gì nữa.
- Đủ rồi!
Món ăn này đã đủ rồi.
Sự tấn công của thị giác này từ xưa tới nay chưa hề có. Bốn từ xinh đẹp tuyệt trần đã thể hiện được sự tinh xảo vô cùng.
Không ai sũy nghĩ tiếp xem món này có hương vị thế nào. Cho dù là một bát nước lọc, uống vào trong miệng cũng có thể trở thành nước thánh.
Trương Xuân Nhi thì đã chết cả tâm hồn. Cô vốn cho rằng chủ ý của mình đã siêu phàm thoát tục rồi, không ai có thể sánh bằng. Chí ít về mặt cấu tứ, Lý Kỳ cũng đã không thể vượt qua mình được. Nào ngờ vừa nhìn thấy, đã bại thảm hại rồi. Cảm giác thất bại này tự sinh ra.
Bỗng nhiên, một bóng người xông lên trên đài.
Mọi người đều kinh ngạc.
Lý Kỳ trên đài nhìn thấy có người tới, sắc mặt sợ tới tái xanh tái nhợt đi. Người này chính là khắc tinh của hắn Cao Nha Nội! Liền chặn trước mặt, nói:
- Nha Nội, ngươi muốn làm cái gì thế?
Cao Nha Nội cười ha hả, chắp hai tay lại, nói:
- Ta tới đây đương nhiên là muốn bái Bồ Tát rồi!
Con mẹ ngươi mang hoa hồng tới bái Bồ Tát, con mẹ nó tin được! Lý Kỳ bỗng nhiên liếc nhìn sang bên cạnh.
Cao Nha Nội thầm kêu một tiếng xong rồi. Nhưng đã muộn rồi, chỉ thấy có một khuỷu tay mạnh chặn ngăng thắt lưng, bước nhanh xuống dưới đài.
- Mã Kiều, ngươi mau buông ta ra. Bổn Nha Nội gặp miếu bái Phật, gặp tự dâng hương, có gì không được?
/2434
|