Lại qua một bữa cơm nữa …
Đạo cô kia vẫn đứng im bất động, còn hai người bên dưới núi thì đã ngáp đứng ngáp ngồi, đối với những thợ săn tin mà nói, thứ chúng mong muốn chính là sự kích thích, là nội tình, là sự diễm lệ, là tình tiết, chứ không phải là một bãi tha ma và một đạo cô, hơn nữa cũng chỉ thấy được có mỗi cái bóng, đúng thực là quá nhàm chán.
- Này, ngươi nói xem đạo cô kia rốt cuộc là người như thế nào, làm sao mà Bộ soái lại căng thẳng với bà ta như vậy.
- Chuyện này làm sao ta biết được, ngươi muốn hỏi thì đi mà hỏi Bộ soái ấy.
- Bảo ta đi gặp quỷ kiếm sầu à … thế thì ta thà ở đây đợi còn hơn … mà ngươi thử nói xem, có khi nào đạo cô này lại là “tình nhân” của Bộ soái không nhỉ?
- Thằng gà này, ngươi đi được một chuyến tây bắc, lấy được con vợ, có phải đầu óc ngu đi rồi không hả. Bộ soái là ai chứ. Nhất phẩm đương triều, dưới một người mà trên vạn người, muốn đàn bà thế nào mà chẳng được. Nói ngay mấy vị phu nhân của Bộ soái hiện nay, người nào không phải hàng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, có cần thiết phải đi kiếm đạo cô không? Cứ cho là Bộ soái có nhắm đạo cô này đi chăng nữa, thì cứ cưới thẳng về là xong, cần gì phải phiền phức như vậy phải không?!
- Ngươi nói kể cũng có lý. Nhưng nếu đã không phải là “tình nhân” thì việc gì Bộ soái phải làm như vậy?
- Ta làm sao mà biết được. Đó không phải là việc chúng ta nên biết, ngươi cũng đừng có mà dò hỏi, nếu để Bộ soái biết được, hứ, thì ngươi cứ liệu cái thần hồn …
- Ừ ngươi nói phải …
- Này, ngươi nhìn kìa, đạo cô đó sắp đi rồi.
Chỉ thấy đạo cô men theo đường mòn chầm chậm xuống núi. Do khoảng cách và góc nhìn, nên vẫn không thể nào thấy rõ mặt của đạo cô kia, chỉ nhìn ra được đạo cô này tuổi cũng chỉ khoảng trên dưới ba mươi.
Hai người nắp đằng sau thân cây khe khẽ xô đẩy, một người nói:
- Giờ phải làm thế nào? Bộ soái vẫn còn chưa đến.
- Cứ đi theo đã, để lại ám hiệu là được, nếu để mất dấu người này, hai chúng ta đều sẽ ăn đủ đấy.
Đạo cô xuống tới chân núi, thì quay người đi về hướng bắc, hai người nắp sau gốc cây cũng bám sát theo đuôi.
Cứ như vậy, một trước một sau, đi được vài trăm bước, phía bắc núi đột nhiên xuất hiện một nữ nhân bước ra. Chỉ thấy người đó mạng che kín mặt, mặc một bộ váy vải bố giản dị, nhưng không che đi được những đường cong đầy đặn, trên tay ôm mấy bó hoa cúc đang nở rộ.
Nữ nhân này đứng trên lưng chừng núi, mắt hướng xa xăm, mãi đến khi hình dáng ba người khuất sau một góc, nàng ta mới thu lại ánh mắt, nhè nhẹ lắc đầu, đi tới trước nấm mồ mà khi nãy đạo cô kia đã ở đó, cắm bó hoa cúc trong tay vào trước mộ, trầm ngâm nhìn nấm mồ.
Rất lâu sau, nàng mới khe khẽ thở dài một hơi, nói:
- Trước khi đi, ngươi đã mong muốn được ta tha thứ, đáng tiếc, ngươi đã không đợi để nghe được câu trả lời mà đã vội ra đi. Không biết ngươi biết hay không, thực ra ta không hề trách cứ gì ngươi, bởi từ lâu ta đã biết ngươi là người của Vương Phủ. Chắc chắn ngươi sẽ tò mò tại sao ta lại biết đúng không. Việc này chỉ trách Vương Phủ cứ tự cho mình là thông minh, lão muốn để ngươi làm a hoàn của ta, dạy ngươi cầm kỳ thi họa. Lão biết ta thích uống trà, do vậy ngươi cũng vô cùng tinh thông trà đạo. Nhưng ta thử hỏi ngươi, một đứa trẻ con nhà hoàn cảnh khó khăn, sao lại biết được những điều đó chứ. Ban đầu, ta cũng có chút đề phòng ngươi, nhưng về sau ta cũng dần dần quên chuyện đó, còn coi ngươi như muội muội ruột thịt, tiếc là ngươi lại không hiểu. Trên đời này, có điều gì khiến người ta khổ sở bằng việc mất người thân cơ chứ. Nếu giờ này ngươi còn sống, chí ít ta cũng có người bên cạnh để nói chuyện.
- Sư Sư cô nương, có muốn tìm người nói chuyện không? Tại hạ cho thuê người nói chuyện, mỗi ngày thu phí mười xu, cô nương cứ xem xét đi.
Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng cười.
Nữ nhân này chính là Lý Sư Sư đã mất tích, còn nấm mồ này chính là mộ phần của Trúc Hinh - a hoàn thân thiết của nàng ta.
Lý Sư Sư bị giật mình bởi giọng nói bất ngờ phía sau, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên mặt mày thanh tú bước tới, người này không ai khác, chính là Lý Kỳ.
Trong tay Lý Kỳ cũng đang cầm một bó hoa cúc, hắn bước tới đặt hoa trước mộ, cười nói:
- Trúc Hinh, thật lòng xin lỗi cô, vì tới hơi vội, nên chỉ hái tạm vài bông hoa dại bên đường tặng cô, tuy là có hơi xấu xí, nhưng thực lòng hái hoa dại không phải là sở trường của ta, mong cô đừng chê nhé.
Nghe xong màn chào hỏi của Lý Kỳ, Lý Sư Sư không khỏi cảm thấy nực cười, thầm nghĩ “người này đúng là chẳng thay đổi chút nào”, nhăn nhó vừa cười vừa nói:
- Không ngờ cuối cùng vẫn không giấu được ngươi.
Lý Kỳ đứng dậy, ngắm nhìn Lý Sư Sư, tuy là mạng mỏng che mặt, nhưng vẫn không sao che giấu đi được những đường nét xinh đẹp bẩm sinh, dẫu rằng ăn mặc giản dị, không phấn son điểm trang, nhưng lại toát lên khí chất mộc mạc tự nhiên, có thể coi đó là vẻ đẹp siêu phàm thoát tục, đủ đẹp để khiến người đời coi đó là hồng nhan họa thủy, mà cũng không phải cái vẻ đẹp mà người thường có thể cưỡng lại được. Hắn nói:
- Cô đã biết rằng ta đoán được cô sẽ đến viếng vào ngày giỗ của Trúc Hinh, nên hoặc sẽ tự mình đến kiếm cô, hoặc sẽ cho người ở đây ôm cây đợi thỏ. Ngược lại, ta cũng biết rằng cô nhất định sẽ lường được ta sẽ tới đây thử vận may. Cô đã cố tình cho một người dẫn dụ người của ta rời đi, nhưng cô không nghĩ rằng ta lại bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau lưng. Kỳ thực ta đã đến đây từ lâu, chỉ có điều ta không tin rằng đạo cô đó chính là cô, do vậy mới không dám lộ diện.
Lý Sư Sư hơi có chút hiếu kỳ, nói:
- Sao ngươi lại khẳng định như vậy?
- Bởi vì đạo cô kia dáng người không đẹp như cô.
Lý Kỳ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lý Sư Sư ngẩn người, khúc khích cười, nhưng nàng ta không phải Hồng Nô, nói:
- Lời này của ngươi là khen, hay là chê?
Lý Kỳ nói:
- Đương nhiên là khen, hơn nữa không dám có nửa lời dối trá, không tin cô cứ hỏi đám thuộc hạ của ta. Vừa nãy, ta cũng mới nhắc với bọn chúng, đang chuẩn bị dụ dỗ bọn chúng đánh cuộc, đáng tiếc là thất bại rồi.
Lý Sư Sư lắc đầu, nói:
- Khen cũng được, chê cũng chẳng sao, nhưng ngươi thực sự không nên tới đây.
- Tại sao?
Lý Sư Sư không trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Vậy vì sao ngươi lại tới đây?
- Đương nhiên là để cảm ơn Trúc Hinh muội muội, nếu không nhờ …
Hắn mới nói được nửa câu, Lý Sư Sư đã lập tức ngắt lời:
- Vậy nên ngươi mới tiện tay ngắt mấy đóa hoa dại bên đường tặng nàng ấy.
- Ơ !!... đây đúng là lỗi thao tác.
Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh, nói tiếp:
- Vẫn còn một điều nữa, ta chí ít cũng phải xác minh xem cô có khỏe không. Cô cũng biết, Nghi Nô nàng ấy rất lo lắng cho cô.
Lý Sư Sư nghe đến Phong Nghi Nô, thần sắc lập tức lộ ngay cảm xúc, nói:
- Muội muội, nàng ấy có khỏe không?
Đạo cô kia vẫn đứng im bất động, còn hai người bên dưới núi thì đã ngáp đứng ngáp ngồi, đối với những thợ săn tin mà nói, thứ chúng mong muốn chính là sự kích thích, là nội tình, là sự diễm lệ, là tình tiết, chứ không phải là một bãi tha ma và một đạo cô, hơn nữa cũng chỉ thấy được có mỗi cái bóng, đúng thực là quá nhàm chán.
- Này, ngươi nói xem đạo cô kia rốt cuộc là người như thế nào, làm sao mà Bộ soái lại căng thẳng với bà ta như vậy.
- Chuyện này làm sao ta biết được, ngươi muốn hỏi thì đi mà hỏi Bộ soái ấy.
- Bảo ta đi gặp quỷ kiếm sầu à … thế thì ta thà ở đây đợi còn hơn … mà ngươi thử nói xem, có khi nào đạo cô này lại là “tình nhân” của Bộ soái không nhỉ?
- Thằng gà này, ngươi đi được một chuyến tây bắc, lấy được con vợ, có phải đầu óc ngu đi rồi không hả. Bộ soái là ai chứ. Nhất phẩm đương triều, dưới một người mà trên vạn người, muốn đàn bà thế nào mà chẳng được. Nói ngay mấy vị phu nhân của Bộ soái hiện nay, người nào không phải hàng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, có cần thiết phải đi kiếm đạo cô không? Cứ cho là Bộ soái có nhắm đạo cô này đi chăng nữa, thì cứ cưới thẳng về là xong, cần gì phải phiền phức như vậy phải không?!
- Ngươi nói kể cũng có lý. Nhưng nếu đã không phải là “tình nhân” thì việc gì Bộ soái phải làm như vậy?
- Ta làm sao mà biết được. Đó không phải là việc chúng ta nên biết, ngươi cũng đừng có mà dò hỏi, nếu để Bộ soái biết được, hứ, thì ngươi cứ liệu cái thần hồn …
- Ừ ngươi nói phải …
- Này, ngươi nhìn kìa, đạo cô đó sắp đi rồi.
Chỉ thấy đạo cô men theo đường mòn chầm chậm xuống núi. Do khoảng cách và góc nhìn, nên vẫn không thể nào thấy rõ mặt của đạo cô kia, chỉ nhìn ra được đạo cô này tuổi cũng chỉ khoảng trên dưới ba mươi.
Hai người nắp đằng sau thân cây khe khẽ xô đẩy, một người nói:
- Giờ phải làm thế nào? Bộ soái vẫn còn chưa đến.
- Cứ đi theo đã, để lại ám hiệu là được, nếu để mất dấu người này, hai chúng ta đều sẽ ăn đủ đấy.
Đạo cô xuống tới chân núi, thì quay người đi về hướng bắc, hai người nắp sau gốc cây cũng bám sát theo đuôi.
Cứ như vậy, một trước một sau, đi được vài trăm bước, phía bắc núi đột nhiên xuất hiện một nữ nhân bước ra. Chỉ thấy người đó mạng che kín mặt, mặc một bộ váy vải bố giản dị, nhưng không che đi được những đường cong đầy đặn, trên tay ôm mấy bó hoa cúc đang nở rộ.
Nữ nhân này đứng trên lưng chừng núi, mắt hướng xa xăm, mãi đến khi hình dáng ba người khuất sau một góc, nàng ta mới thu lại ánh mắt, nhè nhẹ lắc đầu, đi tới trước nấm mồ mà khi nãy đạo cô kia đã ở đó, cắm bó hoa cúc trong tay vào trước mộ, trầm ngâm nhìn nấm mồ.
Rất lâu sau, nàng mới khe khẽ thở dài một hơi, nói:
- Trước khi đi, ngươi đã mong muốn được ta tha thứ, đáng tiếc, ngươi đã không đợi để nghe được câu trả lời mà đã vội ra đi. Không biết ngươi biết hay không, thực ra ta không hề trách cứ gì ngươi, bởi từ lâu ta đã biết ngươi là người của Vương Phủ. Chắc chắn ngươi sẽ tò mò tại sao ta lại biết đúng không. Việc này chỉ trách Vương Phủ cứ tự cho mình là thông minh, lão muốn để ngươi làm a hoàn của ta, dạy ngươi cầm kỳ thi họa. Lão biết ta thích uống trà, do vậy ngươi cũng vô cùng tinh thông trà đạo. Nhưng ta thử hỏi ngươi, một đứa trẻ con nhà hoàn cảnh khó khăn, sao lại biết được những điều đó chứ. Ban đầu, ta cũng có chút đề phòng ngươi, nhưng về sau ta cũng dần dần quên chuyện đó, còn coi ngươi như muội muội ruột thịt, tiếc là ngươi lại không hiểu. Trên đời này, có điều gì khiến người ta khổ sở bằng việc mất người thân cơ chứ. Nếu giờ này ngươi còn sống, chí ít ta cũng có người bên cạnh để nói chuyện.
- Sư Sư cô nương, có muốn tìm người nói chuyện không? Tại hạ cho thuê người nói chuyện, mỗi ngày thu phí mười xu, cô nương cứ xem xét đi.
Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng cười.
Nữ nhân này chính là Lý Sư Sư đã mất tích, còn nấm mồ này chính là mộ phần của Trúc Hinh - a hoàn thân thiết của nàng ta.
Lý Sư Sư bị giật mình bởi giọng nói bất ngờ phía sau, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên mặt mày thanh tú bước tới, người này không ai khác, chính là Lý Kỳ.
Trong tay Lý Kỳ cũng đang cầm một bó hoa cúc, hắn bước tới đặt hoa trước mộ, cười nói:
- Trúc Hinh, thật lòng xin lỗi cô, vì tới hơi vội, nên chỉ hái tạm vài bông hoa dại bên đường tặng cô, tuy là có hơi xấu xí, nhưng thực lòng hái hoa dại không phải là sở trường của ta, mong cô đừng chê nhé.
Nghe xong màn chào hỏi của Lý Kỳ, Lý Sư Sư không khỏi cảm thấy nực cười, thầm nghĩ “người này đúng là chẳng thay đổi chút nào”, nhăn nhó vừa cười vừa nói:
- Không ngờ cuối cùng vẫn không giấu được ngươi.
Lý Kỳ đứng dậy, ngắm nhìn Lý Sư Sư, tuy là mạng mỏng che mặt, nhưng vẫn không sao che giấu đi được những đường nét xinh đẹp bẩm sinh, dẫu rằng ăn mặc giản dị, không phấn son điểm trang, nhưng lại toát lên khí chất mộc mạc tự nhiên, có thể coi đó là vẻ đẹp siêu phàm thoát tục, đủ đẹp để khiến người đời coi đó là hồng nhan họa thủy, mà cũng không phải cái vẻ đẹp mà người thường có thể cưỡng lại được. Hắn nói:
- Cô đã biết rằng ta đoán được cô sẽ đến viếng vào ngày giỗ của Trúc Hinh, nên hoặc sẽ tự mình đến kiếm cô, hoặc sẽ cho người ở đây ôm cây đợi thỏ. Ngược lại, ta cũng biết rằng cô nhất định sẽ lường được ta sẽ tới đây thử vận may. Cô đã cố tình cho một người dẫn dụ người của ta rời đi, nhưng cô không nghĩ rằng ta lại bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau lưng. Kỳ thực ta đã đến đây từ lâu, chỉ có điều ta không tin rằng đạo cô đó chính là cô, do vậy mới không dám lộ diện.
Lý Sư Sư hơi có chút hiếu kỳ, nói:
- Sao ngươi lại khẳng định như vậy?
- Bởi vì đạo cô kia dáng người không đẹp như cô.
Lý Kỳ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lý Sư Sư ngẩn người, khúc khích cười, nhưng nàng ta không phải Hồng Nô, nói:
- Lời này của ngươi là khen, hay là chê?
Lý Kỳ nói:
- Đương nhiên là khen, hơn nữa không dám có nửa lời dối trá, không tin cô cứ hỏi đám thuộc hạ của ta. Vừa nãy, ta cũng mới nhắc với bọn chúng, đang chuẩn bị dụ dỗ bọn chúng đánh cuộc, đáng tiếc là thất bại rồi.
Lý Sư Sư lắc đầu, nói:
- Khen cũng được, chê cũng chẳng sao, nhưng ngươi thực sự không nên tới đây.
- Tại sao?
Lý Sư Sư không trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Vậy vì sao ngươi lại tới đây?
- Đương nhiên là để cảm ơn Trúc Hinh muội muội, nếu không nhờ …
Hắn mới nói được nửa câu, Lý Sư Sư đã lập tức ngắt lời:
- Vậy nên ngươi mới tiện tay ngắt mấy đóa hoa dại bên đường tặng nàng ấy.
- Ơ !!... đây đúng là lỗi thao tác.
Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh, nói tiếp:
- Vẫn còn một điều nữa, ta chí ít cũng phải xác minh xem cô có khỏe không. Cô cũng biết, Nghi Nô nàng ấy rất lo lắng cho cô.
Lý Sư Sư nghe đến Phong Nghi Nô, thần sắc lập tức lộ ngay cảm xúc, nói:
- Muội muội, nàng ấy có khỏe không?
/2434
|