Hai siêu cường quốc Tống cùng Kim, sau một hồi quyết chiến ở Khai Phong, không chỉ thay đổi quan hệ của hai nước, mà còn cải biến vận mệnh của toàn bộ thế giới.
Nếu lúc ấy nước Kim đánh thắng, vậy thì vô cùng nguy hiểm, chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, bọn họ đã lần lượt tiêu diệt hai siêu cường quốc là Tống và Liêu. Vậy thì thế giới sẽ xoay chuyển quanh nước Kim rồi.
Điều đáng tiếc chính là nước Kim cuối cùng đã bị thất bại trong gang tấc.
Kỳ thật xung quanh nước Kim vẫn tồn tại rất nhiều nhân tố bất an, chẳng qua trong lúc Hoàn Nhan A Cốt Đả tại vị, quân Kim quá mức mạnh mẽ, khiến cho những nhân tố bất an này vẫn luôn ẩn núp, không dám ló ra, nhưng hiện giờ Thái tổ nước Kim đã chết, mà nước Kim lại gặp phải lần tấn công lớn như vậy, cho nên những nhân tố bất an này toàn bộ xông ra.
Tây Hạ độc lập, Triều Tiên phản kháng, Da Luật Đại Thạch lớn mạnh, tất cả những điều này đều khiến cho Hoàn Nhan Thịnh đau đầu không ngớt.
Thượng Kinh của nước Kim.
Băng tuyết vẫn còn bao trùm mảnh thổ địa rộng lớn này, gió lạnh giống như loan đao, xâm lược mọi thứ xung quanh.
Hoàn Nhan Thịnh ngồi trong tẩm cung, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, bên cạnh ông ta ngồi một người, người này đúng là người có danh xưng cốc thần – Hoàn Nhan Hi Doãn, hiện giờ trên mặt gã cũng không có vẻ thong dong bình tĩnh như trong dĩ vãng nữa, bởi vì thế cục trước mắt đang phát triển theo phương hướng mà bọn họ không thể dự tính được.
Lúc này, một người hạ nhân đi tới, bẩm báo:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàn Nhan Đô thống đến đây.
- Mau khiến Tông Vọng tiến vào.
- Vâng.
Một lát sau, Hoàn Nhan Tông Vọng đi nhanh đến, đầu tiên gã hành lễ với Hoàn Nhan Thịnh trước.
Hoàn Nhan Thịnh duỗi tay ra, nói:
- Tông Vọng, mau ngồi đi.
Hoàn Nhan Tông Vọng ngồi ở bên trái Hoàn Nhan Thịnh.
Hoàn Nhan Thịnh dùng vẻ mặt thân thiết dò hỏi:
- Tông Vọng, hôm nay sắc mặt của ngươi nhìn tốt hơn nhiều rồi đấy!
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Nhận được sự quan tâm của Hoàng thượng, qua hơn nửa năm tĩnh dưỡng, bệnh của thần đã khỏi hẳn không sai biệt lắm rồi.
Lúc trước khi trải qua tràng trò chơi mèo vờn chuột kia, suýt chút nữa thì gã đã bị tóm được, tuy rằng cuối cùng có thể chạy thoát trở về nhưng thân thể hao tổn quá lớn, sau hiệp ước Vân Tang, gã lại ngã bệnh lần nữa, Hoàn Nhan Thịnh phi thường lo lắng cho thân thể của gã nên khiến cho gã hồi Kinh tĩnh dưỡng, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng đáp ứng rồi, giao Bình Châu cho Lưu Ngạn Tông, còn mình và Hoàn Nhan Tông Bật thì về Thượng Kinh.
Hoàn Nhan Hi Doãn ân cần dặn dò:
- Đô thống nhất định phải chăm sóc kĩ lưỡng cho chính mình, hiện giờ toàn bộ già trẻ nước Kim đều không thể mất đi Đô thống được.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không chết trước tên đầu bếp thối kia đâu.
Khi nói đến ba chữ “đầu bếp thối”, gã gần như cắn chặt răng, từng chữ từng chữ một xuất hiện. Có thể thấy được gã hận Lý Kỳ đến mức nào.
Nguyên bản trong lịch sử, Hoàn Nhan Tông Vọng bởi vì hàng năm đều phải chinh chiến, lại vì nguyên nhân chính chiến xa ở Đại Tống, vì thế khiến cho cơ thể gần như hao tổn hết sức khỏe, ở năm 1127, cũng chính là năm nay thì bị chết bệnh. Nhưng trạng huống của thân thể gã cũng bởi vì việc Lý Kỳ xuất hiện mà xảy ra thay đổi rồi.
Đầu tiên, gã cũng không tấn công nước Tống một lần nữa, mà là lựa chọn hồi Kinh tĩnh dưỡng.
Tiếp theo, hiện tại gã thật sự rất sợ chết, gã luôn luôn cảnh cáo chính mình, nếu chưa thể tử chiến với Lý Kỳ một lần nữa, thì gã quyết không thể chết được, vì thế y cũng phi thường cẩn thận chăm sóc cho thân thể của chính mình, đây cũng là lý do duy nhất khiến cho gãđồng ý về Kinh tĩnh dưỡng.
Trải qua gần một năm tĩnh dưỡng, thân thể của gã đã lại trở nên cường tráng giống trước kia rồi.
Điều này là một niềm vui lớn đối với nước Kim, cũng là việc vui duy nhất, đương nhiên, đối với triều Tống, đây cũng thật sự là một tin tức không xong, Lý Kỳ hận Hoàn Nhan Tông Vọng không thể chết sớm một chút, tốt nhất là ngay tức khắc ngoẻo luôn đi. Tuy rằng Hoàn Nhan Tông Vọng muốn tìm Lý Kỳ quyết đấu một trận sống mái, nhưng Lý Kỳ cũng không muốn vậy, hắn chỉ có một người, trong khi đối phương còn có một tên Hoàn Nhan Tông Hàn nữa, nếu có thể chỉ đối phó một người thì hắn đương nhiên không nghĩ đồng thời phải đối phó với cả hai tên thiên tài quân sự này.
Hoàn Nhan Thịnh nhẹ nhàng thở ra, nghiêm mặt nói:
- Tông Vọng, hôm nay ta gọi ngươi đến là vì có một tin xấu muốn báo cho ngươi.
Hoàn Nhan Tông Vọng đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói:
- Có phải là tin tức liên quan đến Cao Ly hay không?
Hoàn Nhan Hi Doãn kinh ngạc hỏi:
- Ngài đã biết rồi ư?
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu:
- Ta chỉ đoán thôi, nhưng hiện giờ tin tức xấu nhất, chính là chúng ta chịu khuất nhục trên đất Cao Ly.
Tuy rằng nói vậy, nhưng ngữ khí của gã phi thường bình tĩnh.
Hoàn Nhan Thịnh gật gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, bên phía Ngân Thuật Khả truyền đến tin tức, quân ta cùng quân Cao Ly đánh một trận tao ngộ chiến trên biển chung quanh một tiểu đảo, nhưng quân ta lại vô công mà trở về.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhíu mày hỏi:
- Có bị tổn thất thê thảm nghiêm trọng không?
Hoàn Nhan Thịnh lắc đầu:
- Đây mới chỉ là một trận thử chiến mà thôi, tổn thất của quân ta cũng không phải rất lớn, tuy nhiên Ngân Thuật Khả phát hiện binh lính của đối phương tuy rằng đều là võ sĩ Nhật Bản, nhưng chiến thuyền của bọn họ toàn bộ đều có nguồn gốc từ triều đình phía Nam, đây cũng là nguyên nhân khiến cho quân ta chiến bại, trên mặt biển rộng lớn khiến cho uy lực của chiến thuyền từ nam triều tăng lên rất nhiều, muốn phá hỏng được sự trợ giúp từ phía Nhật Bản chỉ sợ sẽ rất khó.
Hóa ra sau khi Cao Ly nhận được sự giúp đỡ của Đại Tống và Nhật Bản thì lòng tin tăng lên gấp bội, đợi đến khi chiến thuyền của Đại Tống đến Cao Ly, thì Cao Ly lập tức áp dụng các biện pháp phản chế nước Kim, đầu tiên, bọn họ đuổi tất cả những người Kim vượt qua sông Áp Lục trở về, nhưng bọn họ cũng không dám vọng động, vẫn tha một mạng cho đám dân chúng nước Kim này, chỉ đuổi bọn họ trở về thôi.
Sau khi Hoàn Nhan Thịnh nghe được tin tức này đã lập tức sai đại tướng Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả lĩnh hai vạn đại quân tiến đến trợ giúp.
Khi Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả đến núi Trường Bạch, nhìn thấy quân Cao Ly đã ở bờ bên kia bày sẵn trận địa đón địch rồi, mặt khác, gã còn nhận được tin tức, Cao Ly nhận được sự trợ giúp từ phía Nhật Bản nữa, vì thế gã liền khẩn trương phái người đi tìm hiểu tin tức về hướng đi của đội tàu Nhật Bản, sau lại biết được đội tàu của Nhật Bản đỗ ở một đảo nhỏ phía đông nam, chuẩn bị tiến đến sông Áp Lục.
Bởi vì Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả không hiểu biết về Nhật Bản, ở trong mắt người Kim, Nhật Bản chính là một quốc gia chỉ lớn bằng một viên đạn, dân chúng nơi đó đều vô cùng lạc hậu, căn bản là không đáng giá nhắc tới, căn cứ vào chính sách ngoại giao “đe dọa” của nước Kim, Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả không muốn cùng Cao Ly phát sinh xung đột toàn diện, cho nên gã đã nghĩ phải công kích viện quân trước, một khi đánh lui viện quân Nhật Bản, thì nhất định sẽ hạ thấp được sĩ khí của quân Cao Ly, đến lúc đó Cao Ly chắc chắn sẽ phải thần phục với nước Kim.
Cho nên Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả ngay lập tức đã triệu tập đội tàu, muốn thừa dịp viện quân Nhật Bản vừa phải đi đường xa, chưa kịp yên ổn mà đánh trước khiến cho viện quân Nhật Bản trở tay không kịp.
Bởi vì lúc ấy quân đội của Nhật Bản đã tiến nhập vào trong phạm vi hải vực của Cao Ly, cho nên hai quân cũng không cách nhau rất xa, Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả đột nhiên xuất binh đích xác khiến cho võ sĩ Nhật Bản không biết phải đối phó như thế nào, hơn nữa lúc ấy còn đang gia tăng củng cố phòng ngự ở bến tàu, cho nên lúc đầu võ sĩ Nhật Bản đã bị quân Kim đánh cho trở tay không kịp.
May mắn có sĩ quan do Tông Trạch phái ra, toàn bộ đều là người có kinh nghiệm phong phú về thủy chiến, nên bọn họ lập tức chỉnh đốn quân đội, dựa vào sự mạnh mẽ của chiến thuyền lớn cùng với sự trợ giúp của đạn dược đã mạnh mẽ đánh lui quân Kim, đồng thời còn đánh cho quân Kim phải thảm bại mà lui về trên đất bằng, sau đó lại mạnh mẽ, cứng rắn tiến nhập sông Áp Lục.
Cuối cùng thì quân Cao Ly cũng đợi được viện quân tới, hơn nữa còn mang theo tin đại thắng mà đến, thì không khỏi sĩ khí đại chấn.
Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả gặp phải đội thủy quân hùng mạnh như vậy ngăn ở sông Áp Lục thì không dám tùy tiện tiến công nữa, chỉ có thể đem chiến sự nơi này báo cáo cho Hoàn Nhan Thịnh, chờ đợi sự quyết định từ ông ta.
Hoàn Nhan Tông Vọng hừ nói:
- Viện quân Nhật Bản gì chứ, rõ ràng là do Nam triều ở sau lưng giở trò quỷ, chúng ta cùng Nhật Bản vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, mà triều đình Nhật Bản cũng áp dụng chính sách bế quan tỏa cảng, có mối quan hệ vô cùng bình thường với Cao Ly, nên Nhật Bản sao có thể xuất binh trợ giúp được.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói:
- Thần cũng nghĩ như vậy, Nam triều đã kết minh với chúng ta nhưng vẫn luôn dùng thủ đoạn nhỏ sau lung chúng ta, thật sự là rất đáng giận. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước Cao Ly đột nhiên tăng binh ở sông Áp Lục, khả năng cũng là do Nam triều đứng sau lưng thao túng đấy.
Hoàn Nhan Thịnh hơi híp mắt, phẫn nộ ra lệnh:
- Hi Doãn, ngươi lập tức sai người đến Nam triều chất vấn bọn họ.
Hoàn Nhan Hi Doãn khuyên can:
- Hoàng thượng, Nam triều hiện giờ cũng không giống như ngày xưa nữa rồi. Cho dù chúng ta có phái người đi thì đến cuối cùng cũng sẽ chỉ vô công mà về thôi.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói:
- Sự tham dự của Nhật Bản chính là vì phòng ngừa chúng ta khởi binh hỏi tội, theo thần được biết, từ khi tên đầu bếp thối kia mở ra hoạt động mua bán vũ khí thì Cao Ly vẫn luôn lui tới với Nam triều ở phương diện này, cũng đặt hàng không ít chiến thuyền. Nếu chúng ta phái đặc phái viên đến Nam triều, bọn họ có thể nói rằng thuyền này là lúc trước bọn họ bán cho Nhật Bản hoặc Cao Ly, thuyền ấy không phải do bọn họ phái đi, không có chút quan hệ nào đến Nam triều cả. Thần nghĩ tất cả những điều này đều do tên đầu bếp thối kia nghĩ ra, trong phương diện này thì hắn là cao nhân hạng nhất rồi, toàn bộ tiến trình hắn đều làm vô cùng cẩn thận.
Hoàn Nhan Thịnh nói:
- Ta cũng biết như thế, nhưng chúng ta nhất định phải gây sức ép với Nam triều, nếu chúng ta không quan tâm, bọn chúng sẽ càng ngày càng quá đáng, lần này ta phái đặc phái viên đến là vì muốn bọn chúng phải có điều kiêng kị.
Hoàn Nhan Tông Vọng ừ một tiếng nói:
- Hoàng thượng nói rất có đạo lý, chúng ta nhất định phải gây sức ép với Nam triều.
Hoàn Nhan Hi Doãn cũng hiểu được phải làm như thế, trong chính trị, khi lên án công khai thì không nhất định cần có một kết quả rõ ràng, cần hơn đó là hành động này mang đến ảnh hưởng gì, gã tỏ thái độ đồng ý gật đầu nói:
- Vâng. Thần sẽ an bài người đi sứ Nam triều ngay.
Hoàn Nhan Thịnh lại dò hỏi Hoàn Nhan Tông Vọng:
- Tông Vọng, ngươi cho rằng hiện giờ nên xử lý chiến sự với Cao Ly như thế nào?
Hoàn Nhan Tông Vọng trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Mấy năm nay quân ta chinh chiến liên miên, lúc trước lại gặp phải tổn thất thảm trọng, nếu như cứ ép buộc xuất binh với Cao Ly thì cho dù có chinh phục được Cao Ly chúng ta cũng sẽ phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng, lúc đó khi chúng ta cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức chiến đấu thì thực lực của Nam triều đã tăng lên được một bước dài rồi, có thể nói là vì việc nhỏ mà để lỡ mất việc lớn, hơn nữa, nếu không thể chiếm lĩnh sông Áp Lục, chúng ta cũng không nhất định sẽ chiếm lĩnh được toàn bộ Cao Ly. Vì một nước Cao Ly nhỏ bé mà hưng sư động chúng thì không phải là kế sách tốt nhất.
Hoàn Nhan Thịnh nói:
- Nhưng nếu chúng ta không giải quyết được gì, thì các quốc gia láng giềng sẽ coi chúng ta ra gì nữa, bọn chúng sẽ cho là Đại Kim ta kém cỏi, sẽ càng thêm không tôn trọng Đại Kim, việc này đối cực kỳ bất lợi với Đại Kim.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói:
- Hoàng thượng nói rất đúng, thần cho rằng sao chúng ta không giống như Thái Tổ định ra sách lược ngoại giao tự trọng đối với Cao Ly?
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu hỏi:
- Ý ngươi là một lần nữa gác lại tranh luận về Bảo Châu?
Hoàn Nhan Hi Doãn nói:
- Đúng vậy, chúng ta không đánh Cao Ly không phải do chúng ta sợ bọn họ mà bởi do chúng ta phải đối phó với địch nhân trước, nhưng Cao Ly thì sợ chúng ta, bọn họ tuyệt đối không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ, nếu bọn họ dám vượt qua sông Áp Lục thì phải là đi tìm chết, cho nên, đối với Cao Ly, từ đầu đến cuối chúng ta đều nắm quyền chủ động, ta tin tưởng trong lòng người Cao Ly cũng không muốn đối địch với chúng ta đâu.
Hoàn Nhan Thịnh nói:
- Nhưng Cao Ly không nhất định sẽ đáp ứng gác lại việc tranh luận về Bảo Châu.
Hoàn Nhan Hi Doãn cười nói tiếp:
- Chúng ta có thể mượn lời lúc trước của Thái Tổ Thánh Thượng để lấy cớ phái đặc phái viên đi Cao Ly, nói cho bọn họ biết, chỉ cần bọn họ trả về đám dân Liêu lúc trước chạy trốn chết đến Bảo Châu, chúng ta sẽ thừa nhận tất cả Bảo Châu thuộc về bọn họ. Trước kia chúng ta cùng Cao Ly vẫn luôn tranh luận về hai điểm mấu chốt là quyền sở hữu của Bảo Châu cùng với vấn đề di dời hộ khẩu, hiện giờ chúng ta nhường một bước, tin tưởng Cao Ly nhất định sẽ đáp ứng.
Nếu lúc ấy nước Kim đánh thắng, vậy thì vô cùng nguy hiểm, chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, bọn họ đã lần lượt tiêu diệt hai siêu cường quốc là Tống và Liêu. Vậy thì thế giới sẽ xoay chuyển quanh nước Kim rồi.
Điều đáng tiếc chính là nước Kim cuối cùng đã bị thất bại trong gang tấc.
Kỳ thật xung quanh nước Kim vẫn tồn tại rất nhiều nhân tố bất an, chẳng qua trong lúc Hoàn Nhan A Cốt Đả tại vị, quân Kim quá mức mạnh mẽ, khiến cho những nhân tố bất an này vẫn luôn ẩn núp, không dám ló ra, nhưng hiện giờ Thái tổ nước Kim đã chết, mà nước Kim lại gặp phải lần tấn công lớn như vậy, cho nên những nhân tố bất an này toàn bộ xông ra.
Tây Hạ độc lập, Triều Tiên phản kháng, Da Luật Đại Thạch lớn mạnh, tất cả những điều này đều khiến cho Hoàn Nhan Thịnh đau đầu không ngớt.
Thượng Kinh của nước Kim.
Băng tuyết vẫn còn bao trùm mảnh thổ địa rộng lớn này, gió lạnh giống như loan đao, xâm lược mọi thứ xung quanh.
Hoàn Nhan Thịnh ngồi trong tẩm cung, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, bên cạnh ông ta ngồi một người, người này đúng là người có danh xưng cốc thần – Hoàn Nhan Hi Doãn, hiện giờ trên mặt gã cũng không có vẻ thong dong bình tĩnh như trong dĩ vãng nữa, bởi vì thế cục trước mắt đang phát triển theo phương hướng mà bọn họ không thể dự tính được.
Lúc này, một người hạ nhân đi tới, bẩm báo:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàn Nhan Đô thống đến đây.
- Mau khiến Tông Vọng tiến vào.
- Vâng.
Một lát sau, Hoàn Nhan Tông Vọng đi nhanh đến, đầu tiên gã hành lễ với Hoàn Nhan Thịnh trước.
Hoàn Nhan Thịnh duỗi tay ra, nói:
- Tông Vọng, mau ngồi đi.
Hoàn Nhan Tông Vọng ngồi ở bên trái Hoàn Nhan Thịnh.
Hoàn Nhan Thịnh dùng vẻ mặt thân thiết dò hỏi:
- Tông Vọng, hôm nay sắc mặt của ngươi nhìn tốt hơn nhiều rồi đấy!
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Nhận được sự quan tâm của Hoàng thượng, qua hơn nửa năm tĩnh dưỡng, bệnh của thần đã khỏi hẳn không sai biệt lắm rồi.
Lúc trước khi trải qua tràng trò chơi mèo vờn chuột kia, suýt chút nữa thì gã đã bị tóm được, tuy rằng cuối cùng có thể chạy thoát trở về nhưng thân thể hao tổn quá lớn, sau hiệp ước Vân Tang, gã lại ngã bệnh lần nữa, Hoàn Nhan Thịnh phi thường lo lắng cho thân thể của gã nên khiến cho gã hồi Kinh tĩnh dưỡng, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng đáp ứng rồi, giao Bình Châu cho Lưu Ngạn Tông, còn mình và Hoàn Nhan Tông Bật thì về Thượng Kinh.
Hoàn Nhan Hi Doãn ân cần dặn dò:
- Đô thống nhất định phải chăm sóc kĩ lưỡng cho chính mình, hiện giờ toàn bộ già trẻ nước Kim đều không thể mất đi Đô thống được.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không chết trước tên đầu bếp thối kia đâu.
Khi nói đến ba chữ “đầu bếp thối”, gã gần như cắn chặt răng, từng chữ từng chữ một xuất hiện. Có thể thấy được gã hận Lý Kỳ đến mức nào.
Nguyên bản trong lịch sử, Hoàn Nhan Tông Vọng bởi vì hàng năm đều phải chinh chiến, lại vì nguyên nhân chính chiến xa ở Đại Tống, vì thế khiến cho cơ thể gần như hao tổn hết sức khỏe, ở năm 1127, cũng chính là năm nay thì bị chết bệnh. Nhưng trạng huống của thân thể gã cũng bởi vì việc Lý Kỳ xuất hiện mà xảy ra thay đổi rồi.
Đầu tiên, gã cũng không tấn công nước Tống một lần nữa, mà là lựa chọn hồi Kinh tĩnh dưỡng.
Tiếp theo, hiện tại gã thật sự rất sợ chết, gã luôn luôn cảnh cáo chính mình, nếu chưa thể tử chiến với Lý Kỳ một lần nữa, thì gã quyết không thể chết được, vì thế y cũng phi thường cẩn thận chăm sóc cho thân thể của chính mình, đây cũng là lý do duy nhất khiến cho gãđồng ý về Kinh tĩnh dưỡng.
Trải qua gần một năm tĩnh dưỡng, thân thể của gã đã lại trở nên cường tráng giống trước kia rồi.
Điều này là một niềm vui lớn đối với nước Kim, cũng là việc vui duy nhất, đương nhiên, đối với triều Tống, đây cũng thật sự là một tin tức không xong, Lý Kỳ hận Hoàn Nhan Tông Vọng không thể chết sớm một chút, tốt nhất là ngay tức khắc ngoẻo luôn đi. Tuy rằng Hoàn Nhan Tông Vọng muốn tìm Lý Kỳ quyết đấu một trận sống mái, nhưng Lý Kỳ cũng không muốn vậy, hắn chỉ có một người, trong khi đối phương còn có một tên Hoàn Nhan Tông Hàn nữa, nếu có thể chỉ đối phó một người thì hắn đương nhiên không nghĩ đồng thời phải đối phó với cả hai tên thiên tài quân sự này.
Hoàn Nhan Thịnh nhẹ nhàng thở ra, nghiêm mặt nói:
- Tông Vọng, hôm nay ta gọi ngươi đến là vì có một tin xấu muốn báo cho ngươi.
Hoàn Nhan Tông Vọng đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói:
- Có phải là tin tức liên quan đến Cao Ly hay không?
Hoàn Nhan Hi Doãn kinh ngạc hỏi:
- Ngài đã biết rồi ư?
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu:
- Ta chỉ đoán thôi, nhưng hiện giờ tin tức xấu nhất, chính là chúng ta chịu khuất nhục trên đất Cao Ly.
Tuy rằng nói vậy, nhưng ngữ khí của gã phi thường bình tĩnh.
Hoàn Nhan Thịnh gật gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, bên phía Ngân Thuật Khả truyền đến tin tức, quân ta cùng quân Cao Ly đánh một trận tao ngộ chiến trên biển chung quanh một tiểu đảo, nhưng quân ta lại vô công mà trở về.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhíu mày hỏi:
- Có bị tổn thất thê thảm nghiêm trọng không?
Hoàn Nhan Thịnh lắc đầu:
- Đây mới chỉ là một trận thử chiến mà thôi, tổn thất của quân ta cũng không phải rất lớn, tuy nhiên Ngân Thuật Khả phát hiện binh lính của đối phương tuy rằng đều là võ sĩ Nhật Bản, nhưng chiến thuyền của bọn họ toàn bộ đều có nguồn gốc từ triều đình phía Nam, đây cũng là nguyên nhân khiến cho quân ta chiến bại, trên mặt biển rộng lớn khiến cho uy lực của chiến thuyền từ nam triều tăng lên rất nhiều, muốn phá hỏng được sự trợ giúp từ phía Nhật Bản chỉ sợ sẽ rất khó.
Hóa ra sau khi Cao Ly nhận được sự giúp đỡ của Đại Tống và Nhật Bản thì lòng tin tăng lên gấp bội, đợi đến khi chiến thuyền của Đại Tống đến Cao Ly, thì Cao Ly lập tức áp dụng các biện pháp phản chế nước Kim, đầu tiên, bọn họ đuổi tất cả những người Kim vượt qua sông Áp Lục trở về, nhưng bọn họ cũng không dám vọng động, vẫn tha một mạng cho đám dân chúng nước Kim này, chỉ đuổi bọn họ trở về thôi.
Sau khi Hoàn Nhan Thịnh nghe được tin tức này đã lập tức sai đại tướng Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả lĩnh hai vạn đại quân tiến đến trợ giúp.
Khi Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả đến núi Trường Bạch, nhìn thấy quân Cao Ly đã ở bờ bên kia bày sẵn trận địa đón địch rồi, mặt khác, gã còn nhận được tin tức, Cao Ly nhận được sự trợ giúp từ phía Nhật Bản nữa, vì thế gã liền khẩn trương phái người đi tìm hiểu tin tức về hướng đi của đội tàu Nhật Bản, sau lại biết được đội tàu của Nhật Bản đỗ ở một đảo nhỏ phía đông nam, chuẩn bị tiến đến sông Áp Lục.
Bởi vì Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả không hiểu biết về Nhật Bản, ở trong mắt người Kim, Nhật Bản chính là một quốc gia chỉ lớn bằng một viên đạn, dân chúng nơi đó đều vô cùng lạc hậu, căn bản là không đáng giá nhắc tới, căn cứ vào chính sách ngoại giao “đe dọa” của nước Kim, Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả không muốn cùng Cao Ly phát sinh xung đột toàn diện, cho nên gã đã nghĩ phải công kích viện quân trước, một khi đánh lui viện quân Nhật Bản, thì nhất định sẽ hạ thấp được sĩ khí của quân Cao Ly, đến lúc đó Cao Ly chắc chắn sẽ phải thần phục với nước Kim.
Cho nên Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả ngay lập tức đã triệu tập đội tàu, muốn thừa dịp viện quân Nhật Bản vừa phải đi đường xa, chưa kịp yên ổn mà đánh trước khiến cho viện quân Nhật Bản trở tay không kịp.
Bởi vì lúc ấy quân đội của Nhật Bản đã tiến nhập vào trong phạm vi hải vực của Cao Ly, cho nên hai quân cũng không cách nhau rất xa, Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả đột nhiên xuất binh đích xác khiến cho võ sĩ Nhật Bản không biết phải đối phó như thế nào, hơn nữa lúc ấy còn đang gia tăng củng cố phòng ngự ở bến tàu, cho nên lúc đầu võ sĩ Nhật Bản đã bị quân Kim đánh cho trở tay không kịp.
May mắn có sĩ quan do Tông Trạch phái ra, toàn bộ đều là người có kinh nghiệm phong phú về thủy chiến, nên bọn họ lập tức chỉnh đốn quân đội, dựa vào sự mạnh mẽ của chiến thuyền lớn cùng với sự trợ giúp của đạn dược đã mạnh mẽ đánh lui quân Kim, đồng thời còn đánh cho quân Kim phải thảm bại mà lui về trên đất bằng, sau đó lại mạnh mẽ, cứng rắn tiến nhập sông Áp Lục.
Cuối cùng thì quân Cao Ly cũng đợi được viện quân tới, hơn nữa còn mang theo tin đại thắng mà đến, thì không khỏi sĩ khí đại chấn.
Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả gặp phải đội thủy quân hùng mạnh như vậy ngăn ở sông Áp Lục thì không dám tùy tiện tiến công nữa, chỉ có thể đem chiến sự nơi này báo cáo cho Hoàn Nhan Thịnh, chờ đợi sự quyết định từ ông ta.
Hoàn Nhan Tông Vọng hừ nói:
- Viện quân Nhật Bản gì chứ, rõ ràng là do Nam triều ở sau lưng giở trò quỷ, chúng ta cùng Nhật Bản vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, mà triều đình Nhật Bản cũng áp dụng chính sách bế quan tỏa cảng, có mối quan hệ vô cùng bình thường với Cao Ly, nên Nhật Bản sao có thể xuất binh trợ giúp được.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói:
- Thần cũng nghĩ như vậy, Nam triều đã kết minh với chúng ta nhưng vẫn luôn dùng thủ đoạn nhỏ sau lung chúng ta, thật sự là rất đáng giận. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước Cao Ly đột nhiên tăng binh ở sông Áp Lục, khả năng cũng là do Nam triều đứng sau lưng thao túng đấy.
Hoàn Nhan Thịnh hơi híp mắt, phẫn nộ ra lệnh:
- Hi Doãn, ngươi lập tức sai người đến Nam triều chất vấn bọn họ.
Hoàn Nhan Hi Doãn khuyên can:
- Hoàng thượng, Nam triều hiện giờ cũng không giống như ngày xưa nữa rồi. Cho dù chúng ta có phái người đi thì đến cuối cùng cũng sẽ chỉ vô công mà về thôi.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói:
- Sự tham dự của Nhật Bản chính là vì phòng ngừa chúng ta khởi binh hỏi tội, theo thần được biết, từ khi tên đầu bếp thối kia mở ra hoạt động mua bán vũ khí thì Cao Ly vẫn luôn lui tới với Nam triều ở phương diện này, cũng đặt hàng không ít chiến thuyền. Nếu chúng ta phái đặc phái viên đến Nam triều, bọn họ có thể nói rằng thuyền này là lúc trước bọn họ bán cho Nhật Bản hoặc Cao Ly, thuyền ấy không phải do bọn họ phái đi, không có chút quan hệ nào đến Nam triều cả. Thần nghĩ tất cả những điều này đều do tên đầu bếp thối kia nghĩ ra, trong phương diện này thì hắn là cao nhân hạng nhất rồi, toàn bộ tiến trình hắn đều làm vô cùng cẩn thận.
Hoàn Nhan Thịnh nói:
- Ta cũng biết như thế, nhưng chúng ta nhất định phải gây sức ép với Nam triều, nếu chúng ta không quan tâm, bọn chúng sẽ càng ngày càng quá đáng, lần này ta phái đặc phái viên đến là vì muốn bọn chúng phải có điều kiêng kị.
Hoàn Nhan Tông Vọng ừ một tiếng nói:
- Hoàng thượng nói rất có đạo lý, chúng ta nhất định phải gây sức ép với Nam triều.
Hoàn Nhan Hi Doãn cũng hiểu được phải làm như thế, trong chính trị, khi lên án công khai thì không nhất định cần có một kết quả rõ ràng, cần hơn đó là hành động này mang đến ảnh hưởng gì, gã tỏ thái độ đồng ý gật đầu nói:
- Vâng. Thần sẽ an bài người đi sứ Nam triều ngay.
Hoàn Nhan Thịnh lại dò hỏi Hoàn Nhan Tông Vọng:
- Tông Vọng, ngươi cho rằng hiện giờ nên xử lý chiến sự với Cao Ly như thế nào?
Hoàn Nhan Tông Vọng trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Mấy năm nay quân ta chinh chiến liên miên, lúc trước lại gặp phải tổn thất thảm trọng, nếu như cứ ép buộc xuất binh với Cao Ly thì cho dù có chinh phục được Cao Ly chúng ta cũng sẽ phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng, lúc đó khi chúng ta cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức chiến đấu thì thực lực của Nam triều đã tăng lên được một bước dài rồi, có thể nói là vì việc nhỏ mà để lỡ mất việc lớn, hơn nữa, nếu không thể chiếm lĩnh sông Áp Lục, chúng ta cũng không nhất định sẽ chiếm lĩnh được toàn bộ Cao Ly. Vì một nước Cao Ly nhỏ bé mà hưng sư động chúng thì không phải là kế sách tốt nhất.
Hoàn Nhan Thịnh nói:
- Nhưng nếu chúng ta không giải quyết được gì, thì các quốc gia láng giềng sẽ coi chúng ta ra gì nữa, bọn chúng sẽ cho là Đại Kim ta kém cỏi, sẽ càng thêm không tôn trọng Đại Kim, việc này đối cực kỳ bất lợi với Đại Kim.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói:
- Hoàng thượng nói rất đúng, thần cho rằng sao chúng ta không giống như Thái Tổ định ra sách lược ngoại giao tự trọng đối với Cao Ly?
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu hỏi:
- Ý ngươi là một lần nữa gác lại tranh luận về Bảo Châu?
Hoàn Nhan Hi Doãn nói:
- Đúng vậy, chúng ta không đánh Cao Ly không phải do chúng ta sợ bọn họ mà bởi do chúng ta phải đối phó với địch nhân trước, nhưng Cao Ly thì sợ chúng ta, bọn họ tuyệt đối không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ, nếu bọn họ dám vượt qua sông Áp Lục thì phải là đi tìm chết, cho nên, đối với Cao Ly, từ đầu đến cuối chúng ta đều nắm quyền chủ động, ta tin tưởng trong lòng người Cao Ly cũng không muốn đối địch với chúng ta đâu.
Hoàn Nhan Thịnh nói:
- Nhưng Cao Ly không nhất định sẽ đáp ứng gác lại việc tranh luận về Bảo Châu.
Hoàn Nhan Hi Doãn cười nói tiếp:
- Chúng ta có thể mượn lời lúc trước của Thái Tổ Thánh Thượng để lấy cớ phái đặc phái viên đi Cao Ly, nói cho bọn họ biết, chỉ cần bọn họ trả về đám dân Liêu lúc trước chạy trốn chết đến Bảo Châu, chúng ta sẽ thừa nhận tất cả Bảo Châu thuộc về bọn họ. Trước kia chúng ta cùng Cao Ly vẫn luôn tranh luận về hai điểm mấu chốt là quyền sở hữu của Bảo Châu cùng với vấn đề di dời hộ khẩu, hiện giờ chúng ta nhường một bước, tin tưởng Cao Ly nhất định sẽ đáp ứng.
/2434
|