Thật sự rất lớn sao?
Đối với những người như Tửu Quỷ hay Mã Kiều, nơi này quả thật rất lớn, ngươi đây là muốn mở quán rượu hay là có ý định xây hoàng cung vậy?
Nhưng đối với đám quan triều đình nhất phẩm như Lý Kỳ thì nói sao đâu?
Này thật đúng là phải tùy người mới nói được.
Nếu sơn trang này của Vương phủ hay đám người Thái Kinh ấy, nói đến trong quá khứ, thổ địa của bọn họ quả thật nhiều đến mức có thể làm cho Hoàng thượng trố mắt nghẹn họng không biết nói gì, hơn nữa bọn họ đều dùng việc công mưu tính cho chuyện tư, có thể nói thế này, tại thời điềm Vương Phủ còn cường thịnh, chắc chắn sẽ không bỏ ra một đồng tiền nếu muốn xây dựng một sơn trang như này.
Nhưng Lý Kỳ không phải Vương Phủ, tuy rằng hắn cũng không phải hạng người sạch sẽ gì, hắn cũng thu nhận không ít đại lễ, nhưng hắn không giống với Vương Phủ và đám gian thần ở chỗ, đám người kia thu tiền làm việc thì chỉ để ý đến tiền mà không để ý đến cái khác. Còn Lý Kỳ, hắn lúc nào cũng thu lễ trước tiên, nhưng có làm việc thay hay không thì phải xem đấy là chuyện gì đã, nếu cũng nằm trong kế hoạch của hắn thì có thể làm, dù sao ngươi có đưa lễ vật hay không ta đều phải làm như vậy, không lấy lễ vật cũng phí đi, nhưng nếu như không nằm trong kế hoạch của hắn, vậy thì thật sự xin lỗi rồi, bởi vì trong quan niệm của hắn, tặng lễ và làm việc thay không tồn tại quan hệ ngang hàng, với hắn tặng lễ chỉ là vấn đề có lễ phép hay không.
Mặt khác, Lý Kỳ sẽ không giống Vương Phủ đi áp bức dân chúng, nếu là kinh doanh, hắn biết sử dụng những thủ đoạn của phương diện kinh doanh đi làm.
Đương nhiên, trong chuyện này hắn cũng được không ít chỗ tốt, bởi vì chính sách là do hắn chế định, nên trong mọi chuyện hắn đương nhiên có thể đi trước mọi người một bước.
Lúc trước khi Lý Kỳ quyết định mở quán rượu ở Giang Nam, thì Giang Nam vừa mới trải qua một trận tai nạn lớn là cuộc khởi nghĩa Phương Lạp, ngay lúc đó thế cục ở Giang Nam không ngừng rung chuyển, giá đất giảm xuống cực nhanh, nhân lực vật lực đều có giá rẻ vô cùng.
Hệ thống kinh tế sụp đổ, đồng ruộng bị hủy hoại, khiến cho dân chúng Giang Nam lâm vào khốn cảnh thất nghiệp. Không ít người đều vì vậy mà bị chết đói hoặc phải bỏ quê nhà đi tha hương ở phương xa, khi đó đừng nói tiền công, chỉ cần cho người ta một phần cơm ăn, ngươi đã là cha người ta rồi.
Đúng lúc này, đám người Bạch Thiển Dạ, Điền thợ mộc lần lượt mang theo một số tiền tài lớn xuôi nam dán bố cáo tuyển người, khiến cho đám thợ thủ công giống như là thủy triều tràn vào, tất cả đều la hét nói không cần tiền, chỉ cần cho chút cơm ăn là được rồi.
Chỉ điều này thôi đã khiến Lý Kỳ kiếm được bộn tiền. Đương nhiên, nếu hắn ngoan độc hơn một chút, hắn còn có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng hắn còn phải gánh vác sứ mệnh chấn hưng Giang Nam, hắn phải dùng cách này để kéo lên kinh tế của Hàng Châu, cho nên lúc ấy hắn đã lựa chọn trả tiền công. Dù sao sơn trang này cũng không thiếu những cổ đông có tiền, tiền công chia đều ra, cũng không phải rất nhiều.
Nếu đặt ở ngành xây dựng ở hiện đại, thì phí tổn phải gấp mấy lần, chỉ bằng thực lực lúc đó của Lý Kỳ, căn bản không có khả năng xây dựng được một sơn trang với quy mô bực này, trừ phi hắn từ bỏ nhượng lại thân phận cổ đông của mình.
Bởi vì sự thúc đẩy lúc đầu của Lý Kỳ, đã có từng đám phú thương xuôi nam đãi vàng, Thái Mẫn Đức chính là một nhân tài trong số đó. Chính vì những người này, mà đã có đại lượng tài chính chảy vào Giang Nam, đồng thời thúc đẩy việc thi hành chính sách của Lý Kỳ, giá hàng hóa trở nên cực kỳ rẻ mạt, ở dưới sự kích thích từ cả hai phía này, Giang Nam gần như thay đổi mỗi ngày một khác, tốc độ tăng trưởng kinh tế khiến người ta còn không kịp phản ứng.
Hàng Châu hiện giờ chỉ sợ cũng không thua kém bao nhiêu so với Biện Lương. Bởi vì trong trận tai nạn một năm trước kia, Giang Nam cũng không phải chịu thương tổn chút nào, hơn nữa, chính vì quân Kim xuôi nam, làm cho rất nhiều tài chủ ở phía bắc Trường Giang đều trốn hướng Giang Nam, khiến cho kinh tế ở Giang Nam nhận thêm được một bước kích thích. Hiện giờ dân chúng nơi này thật sự là an cư lạc nghiệp, so với Giang Nam năm trước, thật đúng là khác nhau như thiên đường với địa ngục.
Tần phu nhân đứng trên quảng trường, nhìn chung quanh một chút, thấy nơi này khá giống Tướng Quốc Tự, khắp nơi đều thấy mặt tiền cửa hằng, giống như là một khu chợ vậy, chỉ có điều có là có sự an bài hợp lý hơn, bất kể là bố cục hay là phân bố dòng người, đều vô cùng phối hợp, không thấy cảm giác chật chội chút nào, nàng thấy vậy, không khỏi hỏi Lý Kỳ: - Chủ ý ở chỗ này vừa thấy là biết do ngươi ra rồi.
Lý Kỳ cợt nhả phe phẩy lắc đầu: - Phu nhân quá khen, tuy nhiên ta chỉ tùy tiện nhắc nhở bọn Điền thợ mộc vài câu thôi, thật sự là không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới chút nào.
Lý Sư Sư cười khúc khích, trêu chọc: - Ngươi hiều lầm rồi, lời ấy của Tam nương chỉ vì vừa vào cửa đã ngửi thấy nồng đậm mùi tiền mà thôi.
Khuôn mặt đắc ý của Lý Kỳ lập tức xị xuống, tuy rằng hắn không nhìn tới mặt của Tần phu nhân, nhưng hắn vẫn sắc bén nhìn thấy vài tia ý cười bỡn cợt trong mắt Tần phu nhân, hắn tức giận nói: - Đúng là cách nhìn của đàn bà, cách làm của ta hoàn toàn là chí công vô tư.
Tần phu nhâ kinh ngạc hỏi: - Chẳng lẽ ngươi không thu tiền thuê của bọn họ?
- Kia --- đương nhiên là không phải rồi. Lý Kỳ nói: - Nếu ta không thu tiền thuê của bọn họ là trái với nguyên tắc kinh tế, phu nhân còn có thể trông cậy vào họ cố gắng kiếm tiền sao, nhưng bọn họ nhất định sẽ không chịu thiệt, ngươi phải hiểu được một đạo lý, trên đời này chỉ có mua sai thôi chứ không có bán sai đâu. Phu nhân thử nghĩ mà xem, có một tòa sơn trang đầy đủ tiện nghi, vả lại từ trước đến nay chưa từng có, như vậy thì khách nhân lui tới sẽ nhiều không kể xiết, hơn nữa ở nơi này, có ai là không có tiền đâu, như vậy thì việc buôn bán của bọn họ nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với địa phương khác, nói cách khác chính là Túy Tiên sơn trang của ta mang phúc đến cho bao nhiêu người a! Còn nói hơi tiền? Phu nhân chỉ ra một chỗ cho ta nhìn cái xem.
Tần phu nhân, Lý Sư Sư bị Lý Kỳ nói cho á khẩu không trả lời được, trên mặt không hẹn mà cùng hiện lên một mảnh đỏ ửng.
Điền thợ mộc thấp giọng nói: - Đại nhân nói không sai, hiện giờ mỗi chủ tiệm ở đây đều kiếm đầu chậu đầy bát, chúng ta còn đang thương lượng đợi đến lúc đến hạn hợp đồng, phải gia tăng tiền thuê cho thích hợp đấy.
Tần phu nhâ khẽ cau mày nói: - Việc này ----.
Lý Kỳ giành trước nói: - Tăng, nhất định phải tăng, chúng ta có thể làm việc thiện, nhưng cũng không phải tên ngốc đưa đến cửa cho người ta bóc lột, hiện giờ toàn bộ nền kinh tế của Giang Nam đã phục hồi lại rồi, nếu còn ấn giá cả trước kia, thể nào chúng ta cũng bị người chê cười là ngu ngốc. Phu nhân, ngươi tốt nhất đừng ở chỗ này cho ta thêm phiền, trước kia ngươi cũng nói mình mặc kệ chuyện kinh doanh rồi.
Đối với những người như Tửu Quỷ hay Mã Kiều, nơi này quả thật rất lớn, ngươi đây là muốn mở quán rượu hay là có ý định xây hoàng cung vậy?
Nhưng đối với đám quan triều đình nhất phẩm như Lý Kỳ thì nói sao đâu?
Này thật đúng là phải tùy người mới nói được.
Nếu sơn trang này của Vương phủ hay đám người Thái Kinh ấy, nói đến trong quá khứ, thổ địa của bọn họ quả thật nhiều đến mức có thể làm cho Hoàng thượng trố mắt nghẹn họng không biết nói gì, hơn nữa bọn họ đều dùng việc công mưu tính cho chuyện tư, có thể nói thế này, tại thời điềm Vương Phủ còn cường thịnh, chắc chắn sẽ không bỏ ra một đồng tiền nếu muốn xây dựng một sơn trang như này.
Nhưng Lý Kỳ không phải Vương Phủ, tuy rằng hắn cũng không phải hạng người sạch sẽ gì, hắn cũng thu nhận không ít đại lễ, nhưng hắn không giống với Vương Phủ và đám gian thần ở chỗ, đám người kia thu tiền làm việc thì chỉ để ý đến tiền mà không để ý đến cái khác. Còn Lý Kỳ, hắn lúc nào cũng thu lễ trước tiên, nhưng có làm việc thay hay không thì phải xem đấy là chuyện gì đã, nếu cũng nằm trong kế hoạch của hắn thì có thể làm, dù sao ngươi có đưa lễ vật hay không ta đều phải làm như vậy, không lấy lễ vật cũng phí đi, nhưng nếu như không nằm trong kế hoạch của hắn, vậy thì thật sự xin lỗi rồi, bởi vì trong quan niệm của hắn, tặng lễ và làm việc thay không tồn tại quan hệ ngang hàng, với hắn tặng lễ chỉ là vấn đề có lễ phép hay không.
Mặt khác, Lý Kỳ sẽ không giống Vương Phủ đi áp bức dân chúng, nếu là kinh doanh, hắn biết sử dụng những thủ đoạn của phương diện kinh doanh đi làm.
Đương nhiên, trong chuyện này hắn cũng được không ít chỗ tốt, bởi vì chính sách là do hắn chế định, nên trong mọi chuyện hắn đương nhiên có thể đi trước mọi người một bước.
Lúc trước khi Lý Kỳ quyết định mở quán rượu ở Giang Nam, thì Giang Nam vừa mới trải qua một trận tai nạn lớn là cuộc khởi nghĩa Phương Lạp, ngay lúc đó thế cục ở Giang Nam không ngừng rung chuyển, giá đất giảm xuống cực nhanh, nhân lực vật lực đều có giá rẻ vô cùng.
Hệ thống kinh tế sụp đổ, đồng ruộng bị hủy hoại, khiến cho dân chúng Giang Nam lâm vào khốn cảnh thất nghiệp. Không ít người đều vì vậy mà bị chết đói hoặc phải bỏ quê nhà đi tha hương ở phương xa, khi đó đừng nói tiền công, chỉ cần cho người ta một phần cơm ăn, ngươi đã là cha người ta rồi.
Đúng lúc này, đám người Bạch Thiển Dạ, Điền thợ mộc lần lượt mang theo một số tiền tài lớn xuôi nam dán bố cáo tuyển người, khiến cho đám thợ thủ công giống như là thủy triều tràn vào, tất cả đều la hét nói không cần tiền, chỉ cần cho chút cơm ăn là được rồi.
Chỉ điều này thôi đã khiến Lý Kỳ kiếm được bộn tiền. Đương nhiên, nếu hắn ngoan độc hơn một chút, hắn còn có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng hắn còn phải gánh vác sứ mệnh chấn hưng Giang Nam, hắn phải dùng cách này để kéo lên kinh tế của Hàng Châu, cho nên lúc ấy hắn đã lựa chọn trả tiền công. Dù sao sơn trang này cũng không thiếu những cổ đông có tiền, tiền công chia đều ra, cũng không phải rất nhiều.
Nếu đặt ở ngành xây dựng ở hiện đại, thì phí tổn phải gấp mấy lần, chỉ bằng thực lực lúc đó của Lý Kỳ, căn bản không có khả năng xây dựng được một sơn trang với quy mô bực này, trừ phi hắn từ bỏ nhượng lại thân phận cổ đông của mình.
Bởi vì sự thúc đẩy lúc đầu của Lý Kỳ, đã có từng đám phú thương xuôi nam đãi vàng, Thái Mẫn Đức chính là một nhân tài trong số đó. Chính vì những người này, mà đã có đại lượng tài chính chảy vào Giang Nam, đồng thời thúc đẩy việc thi hành chính sách của Lý Kỳ, giá hàng hóa trở nên cực kỳ rẻ mạt, ở dưới sự kích thích từ cả hai phía này, Giang Nam gần như thay đổi mỗi ngày một khác, tốc độ tăng trưởng kinh tế khiến người ta còn không kịp phản ứng.
Hàng Châu hiện giờ chỉ sợ cũng không thua kém bao nhiêu so với Biện Lương. Bởi vì trong trận tai nạn một năm trước kia, Giang Nam cũng không phải chịu thương tổn chút nào, hơn nữa, chính vì quân Kim xuôi nam, làm cho rất nhiều tài chủ ở phía bắc Trường Giang đều trốn hướng Giang Nam, khiến cho kinh tế ở Giang Nam nhận thêm được một bước kích thích. Hiện giờ dân chúng nơi này thật sự là an cư lạc nghiệp, so với Giang Nam năm trước, thật đúng là khác nhau như thiên đường với địa ngục.
Tần phu nhân đứng trên quảng trường, nhìn chung quanh một chút, thấy nơi này khá giống Tướng Quốc Tự, khắp nơi đều thấy mặt tiền cửa hằng, giống như là một khu chợ vậy, chỉ có điều có là có sự an bài hợp lý hơn, bất kể là bố cục hay là phân bố dòng người, đều vô cùng phối hợp, không thấy cảm giác chật chội chút nào, nàng thấy vậy, không khỏi hỏi Lý Kỳ: - Chủ ý ở chỗ này vừa thấy là biết do ngươi ra rồi.
Lý Kỳ cợt nhả phe phẩy lắc đầu: - Phu nhân quá khen, tuy nhiên ta chỉ tùy tiện nhắc nhở bọn Điền thợ mộc vài câu thôi, thật sự là không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới chút nào.
Lý Sư Sư cười khúc khích, trêu chọc: - Ngươi hiều lầm rồi, lời ấy của Tam nương chỉ vì vừa vào cửa đã ngửi thấy nồng đậm mùi tiền mà thôi.
Khuôn mặt đắc ý của Lý Kỳ lập tức xị xuống, tuy rằng hắn không nhìn tới mặt của Tần phu nhân, nhưng hắn vẫn sắc bén nhìn thấy vài tia ý cười bỡn cợt trong mắt Tần phu nhân, hắn tức giận nói: - Đúng là cách nhìn của đàn bà, cách làm của ta hoàn toàn là chí công vô tư.
Tần phu nhâ kinh ngạc hỏi: - Chẳng lẽ ngươi không thu tiền thuê của bọn họ?
- Kia --- đương nhiên là không phải rồi. Lý Kỳ nói: - Nếu ta không thu tiền thuê của bọn họ là trái với nguyên tắc kinh tế, phu nhân còn có thể trông cậy vào họ cố gắng kiếm tiền sao, nhưng bọn họ nhất định sẽ không chịu thiệt, ngươi phải hiểu được một đạo lý, trên đời này chỉ có mua sai thôi chứ không có bán sai đâu. Phu nhân thử nghĩ mà xem, có một tòa sơn trang đầy đủ tiện nghi, vả lại từ trước đến nay chưa từng có, như vậy thì khách nhân lui tới sẽ nhiều không kể xiết, hơn nữa ở nơi này, có ai là không có tiền đâu, như vậy thì việc buôn bán của bọn họ nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với địa phương khác, nói cách khác chính là Túy Tiên sơn trang của ta mang phúc đến cho bao nhiêu người a! Còn nói hơi tiền? Phu nhân chỉ ra một chỗ cho ta nhìn cái xem.
Tần phu nhân, Lý Sư Sư bị Lý Kỳ nói cho á khẩu không trả lời được, trên mặt không hẹn mà cùng hiện lên một mảnh đỏ ửng.
Điền thợ mộc thấp giọng nói: - Đại nhân nói không sai, hiện giờ mỗi chủ tiệm ở đây đều kiếm đầu chậu đầy bát, chúng ta còn đang thương lượng đợi đến lúc đến hạn hợp đồng, phải gia tăng tiền thuê cho thích hợp đấy.
Tần phu nhâ khẽ cau mày nói: - Việc này ----.
Lý Kỳ giành trước nói: - Tăng, nhất định phải tăng, chúng ta có thể làm việc thiện, nhưng cũng không phải tên ngốc đưa đến cửa cho người ta bóc lột, hiện giờ toàn bộ nền kinh tế của Giang Nam đã phục hồi lại rồi, nếu còn ấn giá cả trước kia, thể nào chúng ta cũng bị người chê cười là ngu ngốc. Phu nhân, ngươi tốt nhất đừng ở chỗ này cho ta thêm phiền, trước kia ngươi cũng nói mình mặc kệ chuyện kinh doanh rồi.
/2434
|