Sài Thông gật đầu đáp: - Đúng là như thế, Nha Nội vì muốn tiếp cận làm quen, vì thế mà đắm chìm trong trụy lạc, chủ động đến cửa tiệm kia kể chuyện, giúp phụ nhân kia thu hút khách.
Má! Không hổ là tình thánh nha! Trong lòng Lý Kỳ âm thầm khâm phục, - Nha Nội thật đúng là lợi hại.
Sài Thông nói: - Ứng phó với mấy phụ nhân này, thủ đoạn của y quả thật là rất đáng khen, hai ngày trước, y còn mời chúng ta vào phòng y, nghiêm nghiêm túc túc nghiên cứu một trận.
Lý Kỳ há to mồm nói: - Không phải chứ. Nghiêm túc đến như vậy sao?
Sài Thông kinh hoàng nhớ lại mà gật đầu.
Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy y đang kể chuyện gì vậy, mà lại hấp dẫn người khác đến vậy.
Sài Thông khinh khỉnh đáp: - Còn có thể là chuyện gì cơ chứ. Chẳng phải là Xạ Điêu Anh Hùng Truyện đó sao.
Đồ chó hoang, không ngờ dám lấy chuyện của ta đi tán gái, lão tử nhất định phải thu phí bản quyền của ngươi! Lý Kỳ oán giận không ngừng, nhưng lại hết sức tò mò, hỏi: - Nhưng y từ trước tới nay đâu có đọc sách, nhớ được cốt chuyện là tiểu Thiên cơ mà.
Sài Thông đáp: - Cái này toàn bộ là nhờ ngươi lúc trước bắt y học thuộc lời kịch.
- Tổ sư bà bà nó chứ.
Lý Kỳ bỗng chốc hiểu ra toàn bộ sự việc, hóa ra là ta giúp kẻ xấu làm điều ác à, nói: - Thôi được rồi. Ngươi cứ ở đây mà ra vẻ tinh tướng --- à không, cho bồ câu ăn đi, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ta qua bên kia xem xem.
Sài Thông đã sớm cầu thần bái Phật, khiến cho hắn mau mau biến đi.
Lý Kỳ đi vào trước của của cửa tiệm kia, bên trong sớm đã chen lấn chật như nêm cối rồi, may mà Lý Kỳ đủ cao. Hơi kiễng chân lên là có thể nhìn thấy hết bên trong, chỉ thấy phía trước bên trái cửa tiệm có một thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi đứng ở trước tấm thớt, đang ở nhào nặn bột, thường nói một phương khí hậu, nuôi dưỡng một phương nhân, nước nôi ở Hàng Châu này tốt thật. Những người sống ở đây da dẻ đều cứ là trắng nõn ra đấy, thiếu phụ này tất nhiên là cũng không ngoại lệ, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, tóc cao cao búi lại. Tuy rằng bộ dạng này so sánh với Tần phu nhân, vẫn cứ là cách biệt một trời một vực. Nhưng dáng người đẫy đà, toàn thân đều lộ ra vẻ phong tình của một thiếu phụ, đúng là khẩu vị của Cao Nha Nội.
- Nói đến Quách Tĩnh ----.
Lúc nghe thấy một giọng kể diễn cảm, ánh mắt Lý Kỳ hướng vào phía bên trong đảo qua, nhìn thấy bên phải đồng dạng cũng có một tấm bàn dài, một công tử cài một bông hoa hồng ở trên tóc mai đứng ở phía sau bàn, một tay cầm quạt lông, một tay cầm một cái cán lăn bột, miệng thì thao thao bất tuyệt, nói không ngớt.
Lý Kỳ lúc trước còn không hiểu, cái tên dở hơi này cầm cán lăn bột làm cái gì, nhưng khi nhìn kỹ một chút, hắn liền hiểu ra ngay, hóa ra là tên dở hơi này cầm cán lăn bột để làm thước gõ vào bàn khiến người nghe chú ý, thật sự là quá giỏi.
Nha Nội đáng thương, ở Đông Kinh cũng là một phường ác bá nha, nhưng ở nơi này lại là làm công việc của một tên tửu bảo, giúp đỡ chào hỏi khách khứa.
Thật sự là đau buồn quá đi!
Nhưng khoan hãy nói đến vấn đề này, tên Cao Nha Nội này và thiếu phụ kia đứng cạnh nhau, quả thực cũng có một chút dáng vẻ ý tứ của một đôi vợ chồng.
Kỳ thật đối với hành động này của Cao Nha Nội, Lý Kỳ hoàn toàn không có phản đối, dù sao người ta Nha Nội cũng là dùng bản lĩnh để kiếm ăn, luôn chú ý dùng một chữ Cưa , chưa bao giờ cứng rắn mà lên đấy, hơn nữa hắn vô cùng hưởng thụ quá trình cưa cẩm này, có thể nói là thích thú, điều duy nhất khiến Lý Kỳ lo lắng chính là, thiếu phụ này nếu chẳng may là đàn bà đã có chồng, vậy thì sẽ không tốt.
Đúng lúc bên cạnh có một quản sự đi qua, cho đến nay phàm là những quản sự ở đây, đều là những người trong nhóm đầu tiên đi theo Bạch Thiển Dạ xuống Giang Nam, bọn họ đều biết Lý Kỳ cả, đương nhiên, Lý Kỳ trước khi tới, cũng đã hạ phong khẩu lệnh.
Lý Kỳ lôi tên quản sự kia lại, hỏi: - Phụ nhân kia tên là gì, trong nhà có còn ai khác không?
Quản sự kia đáp: - Ồ, Lý đại ca, phụ nhân kia tên là Tô Vân, là nhân sĩ Hàng Châu, trong nhà có mỗi một mình nàng.
Lý Kỳ hỏi: - Vậy nàng ta không có chồng và con trai sao?
- Trước kia có, nghe nói là bởi vì không sinh con được, nên đã bị phế bỏ, trước đây ở nơi này bán chút bánh hành kiếm sống qua ngày, sau đó chúng ta tới đây mua đất, nàng ta không cần tiền, chỉ hy vọng có thể cho nàng ta một nơi để buôn bán.
Lý Kỳ hơi giật mình, thầm nghĩ, phu nhân này cũng thật là có đầu óc kinh doanh đó nha, được rồi, được rồi, cứ để cho tên dở hơi này đi đi, dù sao là củi khô lửa bốc, đều là có nhu cầu.
Một lúc lâu sau.
Sài Thông làm bộ làm tịch cũng mệt rồi, thầy tu bị Tiểu Cửu hỏi đủ các loại câu hỏi hóc búa cũng mệt rồi, Cao Nha Nội nước miếng đều đã nói cạn rồi.
Bên cạnh một hòn non bộ trong một nhà hàng trên mặt nước, Lý Kỳ và Sài Thông ngồi ở đó phơi nắng, mỗi người nghĩ một chuyện, hai người là không nói chuyện gì với nhau, chợt nghe thấy giọng nói của Tiểu Cửu từ phía trước truyền đến, - Ca ca, sao rồi? có đạt được hay không?
Lại nghe thấy Cao Nha Nội nói: - Tiểu Cửu à! Ngươi sao lại lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện đó vậy, người ta Tô Vân đâu có phải là loại người tùy tiện như vậy, hơn nữa, ta cũng không phải loại người ấy.
- Vậy tức là chưa đạt được rồi...!
- Cái đó cũng không thể nói như vậy được, việc này phải từ từ, ta không có vội đâu, ngược lại ngươi và Sài Thông hai người cũng quá là không có nghĩa khí rồi, tuyệt nhiên cũng không có đến giúp đỡ một chút.
- Thôi miên đi, mỗi ngày đều bắt ta ăn bánh hành, ta cũng sắp chán ngấy rồi.
Rồi lại thấy hai tên ngốc này khoác vai nhau đi tới.
Sài Thông nhìn đôi bạn bè hư hỏng này, thầm thở dài một tiếng, nhưng vẫn giơ tay gọi: - Nha Nội, ở đây.
Hai người nghe thấy ngẩng đầu nhìn lên, không ghìm nổi mà nện bước nhanh hơn, nhưng lúc đi đến trước bàn, nhìn thấy Lý Kỳ cũng ở đó, Cao Nha Nội không khỏi sầm mặt xuống, nói: - Sao ngươi lại cũng ở đây?
Tuy rằng lúc trước Lý Kỳ bắt y giả trang khâm sai, nhưng mà bản thân hắn cũng không có ra mặt. Mà là bảo Mã Kiều đi phân công chỉ bảo, cho nên nói đúng ra, lần này là lần đầu tiên bọn họ chính thức đối mặt sau khi đến Hàng Châu.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Ta đây chẳng phải là vừa làm xong công việc bận rộn, liền ghé thăm các ngươi một chút đó sao.
Cao Nha Nội quay đầu đi, hầm hừ nói: - Ta không nói chuyện với người không có nghĩa khí.
Lý Kỳ nói: - Nha Nội, ngươi đừng thế chứ, lúc ấy ta chẳng qua là dùng tâm trạng thi đấu thể thao, mới để Mã Kiều bắn rơi buồm của thuyền các ngươi, việc nhỏ như vậy, các ngươi cần gì phải tính toán chi li như vậy chứ?
Hồng Thiên Cửu tức giận nói: - Lý đại ca. Đây cũng không phải là việc nhỏ nha, người phải biết là chúng ta lần này đi đường vất vả cỡ nào không.
Má! Không hổ là tình thánh nha! Trong lòng Lý Kỳ âm thầm khâm phục, - Nha Nội thật đúng là lợi hại.
Sài Thông nói: - Ứng phó với mấy phụ nhân này, thủ đoạn của y quả thật là rất đáng khen, hai ngày trước, y còn mời chúng ta vào phòng y, nghiêm nghiêm túc túc nghiên cứu một trận.
Lý Kỳ há to mồm nói: - Không phải chứ. Nghiêm túc đến như vậy sao?
Sài Thông kinh hoàng nhớ lại mà gật đầu.
Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy y đang kể chuyện gì vậy, mà lại hấp dẫn người khác đến vậy.
Sài Thông khinh khỉnh đáp: - Còn có thể là chuyện gì cơ chứ. Chẳng phải là Xạ Điêu Anh Hùng Truyện đó sao.
Đồ chó hoang, không ngờ dám lấy chuyện của ta đi tán gái, lão tử nhất định phải thu phí bản quyền của ngươi! Lý Kỳ oán giận không ngừng, nhưng lại hết sức tò mò, hỏi: - Nhưng y từ trước tới nay đâu có đọc sách, nhớ được cốt chuyện là tiểu Thiên cơ mà.
Sài Thông đáp: - Cái này toàn bộ là nhờ ngươi lúc trước bắt y học thuộc lời kịch.
- Tổ sư bà bà nó chứ.
Lý Kỳ bỗng chốc hiểu ra toàn bộ sự việc, hóa ra là ta giúp kẻ xấu làm điều ác à, nói: - Thôi được rồi. Ngươi cứ ở đây mà ra vẻ tinh tướng --- à không, cho bồ câu ăn đi, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ta qua bên kia xem xem.
Sài Thông đã sớm cầu thần bái Phật, khiến cho hắn mau mau biến đi.
Lý Kỳ đi vào trước của của cửa tiệm kia, bên trong sớm đã chen lấn chật như nêm cối rồi, may mà Lý Kỳ đủ cao. Hơi kiễng chân lên là có thể nhìn thấy hết bên trong, chỉ thấy phía trước bên trái cửa tiệm có một thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi đứng ở trước tấm thớt, đang ở nhào nặn bột, thường nói một phương khí hậu, nuôi dưỡng một phương nhân, nước nôi ở Hàng Châu này tốt thật. Những người sống ở đây da dẻ đều cứ là trắng nõn ra đấy, thiếu phụ này tất nhiên là cũng không ngoại lệ, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, tóc cao cao búi lại. Tuy rằng bộ dạng này so sánh với Tần phu nhân, vẫn cứ là cách biệt một trời một vực. Nhưng dáng người đẫy đà, toàn thân đều lộ ra vẻ phong tình của một thiếu phụ, đúng là khẩu vị của Cao Nha Nội.
- Nói đến Quách Tĩnh ----.
Lúc nghe thấy một giọng kể diễn cảm, ánh mắt Lý Kỳ hướng vào phía bên trong đảo qua, nhìn thấy bên phải đồng dạng cũng có một tấm bàn dài, một công tử cài một bông hoa hồng ở trên tóc mai đứng ở phía sau bàn, một tay cầm quạt lông, một tay cầm một cái cán lăn bột, miệng thì thao thao bất tuyệt, nói không ngớt.
Lý Kỳ lúc trước còn không hiểu, cái tên dở hơi này cầm cán lăn bột làm cái gì, nhưng khi nhìn kỹ một chút, hắn liền hiểu ra ngay, hóa ra là tên dở hơi này cầm cán lăn bột để làm thước gõ vào bàn khiến người nghe chú ý, thật sự là quá giỏi.
Nha Nội đáng thương, ở Đông Kinh cũng là một phường ác bá nha, nhưng ở nơi này lại là làm công việc của một tên tửu bảo, giúp đỡ chào hỏi khách khứa.
Thật sự là đau buồn quá đi!
Nhưng khoan hãy nói đến vấn đề này, tên Cao Nha Nội này và thiếu phụ kia đứng cạnh nhau, quả thực cũng có một chút dáng vẻ ý tứ của một đôi vợ chồng.
Kỳ thật đối với hành động này của Cao Nha Nội, Lý Kỳ hoàn toàn không có phản đối, dù sao người ta Nha Nội cũng là dùng bản lĩnh để kiếm ăn, luôn chú ý dùng một chữ Cưa , chưa bao giờ cứng rắn mà lên đấy, hơn nữa hắn vô cùng hưởng thụ quá trình cưa cẩm này, có thể nói là thích thú, điều duy nhất khiến Lý Kỳ lo lắng chính là, thiếu phụ này nếu chẳng may là đàn bà đã có chồng, vậy thì sẽ không tốt.
Đúng lúc bên cạnh có một quản sự đi qua, cho đến nay phàm là những quản sự ở đây, đều là những người trong nhóm đầu tiên đi theo Bạch Thiển Dạ xuống Giang Nam, bọn họ đều biết Lý Kỳ cả, đương nhiên, Lý Kỳ trước khi tới, cũng đã hạ phong khẩu lệnh.
Lý Kỳ lôi tên quản sự kia lại, hỏi: - Phụ nhân kia tên là gì, trong nhà có còn ai khác không?
Quản sự kia đáp: - Ồ, Lý đại ca, phụ nhân kia tên là Tô Vân, là nhân sĩ Hàng Châu, trong nhà có mỗi một mình nàng.
Lý Kỳ hỏi: - Vậy nàng ta không có chồng và con trai sao?
- Trước kia có, nghe nói là bởi vì không sinh con được, nên đã bị phế bỏ, trước đây ở nơi này bán chút bánh hành kiếm sống qua ngày, sau đó chúng ta tới đây mua đất, nàng ta không cần tiền, chỉ hy vọng có thể cho nàng ta một nơi để buôn bán.
Lý Kỳ hơi giật mình, thầm nghĩ, phu nhân này cũng thật là có đầu óc kinh doanh đó nha, được rồi, được rồi, cứ để cho tên dở hơi này đi đi, dù sao là củi khô lửa bốc, đều là có nhu cầu.
Một lúc lâu sau.
Sài Thông làm bộ làm tịch cũng mệt rồi, thầy tu bị Tiểu Cửu hỏi đủ các loại câu hỏi hóc búa cũng mệt rồi, Cao Nha Nội nước miếng đều đã nói cạn rồi.
Bên cạnh một hòn non bộ trong một nhà hàng trên mặt nước, Lý Kỳ và Sài Thông ngồi ở đó phơi nắng, mỗi người nghĩ một chuyện, hai người là không nói chuyện gì với nhau, chợt nghe thấy giọng nói của Tiểu Cửu từ phía trước truyền đến, - Ca ca, sao rồi? có đạt được hay không?
Lại nghe thấy Cao Nha Nội nói: - Tiểu Cửu à! Ngươi sao lại lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện đó vậy, người ta Tô Vân đâu có phải là loại người tùy tiện như vậy, hơn nữa, ta cũng không phải loại người ấy.
- Vậy tức là chưa đạt được rồi...!
- Cái đó cũng không thể nói như vậy được, việc này phải từ từ, ta không có vội đâu, ngược lại ngươi và Sài Thông hai người cũng quá là không có nghĩa khí rồi, tuyệt nhiên cũng không có đến giúp đỡ một chút.
- Thôi miên đi, mỗi ngày đều bắt ta ăn bánh hành, ta cũng sắp chán ngấy rồi.
Rồi lại thấy hai tên ngốc này khoác vai nhau đi tới.
Sài Thông nhìn đôi bạn bè hư hỏng này, thầm thở dài một tiếng, nhưng vẫn giơ tay gọi: - Nha Nội, ở đây.
Hai người nghe thấy ngẩng đầu nhìn lên, không ghìm nổi mà nện bước nhanh hơn, nhưng lúc đi đến trước bàn, nhìn thấy Lý Kỳ cũng ở đó, Cao Nha Nội không khỏi sầm mặt xuống, nói: - Sao ngươi lại cũng ở đây?
Tuy rằng lúc trước Lý Kỳ bắt y giả trang khâm sai, nhưng mà bản thân hắn cũng không có ra mặt. Mà là bảo Mã Kiều đi phân công chỉ bảo, cho nên nói đúng ra, lần này là lần đầu tiên bọn họ chính thức đối mặt sau khi đến Hàng Châu.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Ta đây chẳng phải là vừa làm xong công việc bận rộn, liền ghé thăm các ngươi một chút đó sao.
Cao Nha Nội quay đầu đi, hầm hừ nói: - Ta không nói chuyện với người không có nghĩa khí.
Lý Kỳ nói: - Nha Nội, ngươi đừng thế chứ, lúc ấy ta chẳng qua là dùng tâm trạng thi đấu thể thao, mới để Mã Kiều bắn rơi buồm của thuyền các ngươi, việc nhỏ như vậy, các ngươi cần gì phải tính toán chi li như vậy chứ?
Hồng Thiên Cửu tức giận nói: - Lý đại ca. Đây cũng không phải là việc nhỏ nha, người phải biết là chúng ta lần này đi đường vất vả cỡ nào không.
/2434
|