Ông trời làm đẹp, cảnh xuân tươi thắm, gió mát trời trong.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi từ Túy Tiên Sơn Trang đi ra, chạy về phía Tây Hồ.
Bên trong xe tổng cộng có bốn người ngồi, chính là Lý Kỳ và tam tiểu công tử.
- Lý Kỳ.
- Hử.
Vừa rồi Lý Kỳ có vẻ như đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy Cao Nha Nội gọi hắn, mới là chậm rãi mở mắt ra.
Cao Nha Nội tặc lưỡi một tiếng, lắc đầu nguầy nguậy nói: - Ta cảm thấy ngươi quá là không chuyên nghiệp đấy?
Toát mồ hôi ! Đây không phải lời thoại của ta sao? Lý Kỳ hơi có vẻ nhàm chán ma hoi: - Nha Nội vì sao lại nói những lời này?
Cao Nha Nội đáp: - Ngươi đã lựa chọn giả làm tôi tớ, vậy thì phải có giác ngộ làm tôi tớ à nha, ngươi đã bao giờ nhìn thấy tôi tớ nhà nào cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa với chủ nhân chưa.
Phải có giác ngộ làm tôi tớ? Ngươi tại sao không đi chết đi hả! Lý Kỳ mặt không chút cảm xúc khẽ cười một tiếng, nói:
- Vậy không biết ý của Nha Nội đây là?
Cao Nha Nội ha hả đáp: - Ngươi đương nhiên phải đi ra ngoài đánh xe a!
Lý Kỳ không lạnh không nhạt đáp trả: - Nếu như ngươi không sợ ta đánh xe đi xuống phía dưới vách núi, vậy thì ta đây không có ý kiến.
Cao Nha Nội vừa nghe, gãi đầu, không nói gì nữa.
Hồng Thiên Cửu đột nhiên hỏi: - Lý đại ca, Tần phu nhân các nàng hôm nay không phải cũng đi Tây Hồ sao, vì sao người không có đi chung với các nàng?
Lý Kỳ hai mắt ánh lên một tia lửa giận, nói: - Ngàn vạn lần đừng nhắc lại việc này với ta nữa, nếu không ta sợ ta sẽ không kìm nổi mà giết người, còn nữa, ta muốn đi ngủ rồi, đừng nói chuyện gì với ta nữa.
Trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, đúng thật là khắc tinh a!
Hắn biết rằng qua ít ngày nữa, hắn sẽ phải xuất chinh, cho nên hắn vô cùng quý trọng những ngày an nhàn hiện tại, nếu như đã đến Hàng Châu này rồi. Vậy thì hắn đương nhiên phải đến xem Tây Hồ rồi, hắn chủ yếu là muốn ngắm nhìn một chút xem Tây Hồ thời bây giờ và Tây Hồ thời sau có gì khác nhau không.
Mà đi chơi Tây Hồ xa xa không bằng mang theo mỹ nữ dạo chơi Tây Hồ. Hắn đương nhiên là muốn cùng đi với Tần phu nhân các nàng rồi, nói tóm lại là so với ba cái tên dở hơi này tốt hơn nhiều, đáng tiếc chính là, hắn hôm qua lỡ nói thừa một câu, nói là phải gọi Cao Nha Nội bọn họ cùng đi.
Vốn dĩ ý định của hắn, bất quá cũng chỉ là muốn hù Tần phu nhân thôi, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, mấy cái tên dở hơi này đúng thật là muốn đi chơi Tây Hồ. Muốn đi chơi Tây Hồ thì cũng thôi đi, đằng này Cao Nha Nội hôm qua còn vô sỉ gửi thư mời tới Tần phu nhân và Lưu Vân Hi.
Lần này thì tốt rồi, hết thảy tội danh đều đổ lên trên đầu Lý Kỳ thôi, Tần phu nhân các nàng đều cảm thấy Lý Kỳ người này quá giữ chữ tín rồi, không ngờ nói được là làm được, kết quả là hôm nay cùng với Lý Thanh Chiếu rất sớm đã xuất phát rồi, các nàng không muốn phải đi cùng một lúc với ba cái tên dở hơi Cao Nha Nội này.
Bởi vì Tần phu nhân không thích phô trương. Thế nên Lý Kỳ liền cho Mã Kiều đi theo Tần phu nhân và các nàng, còn hắn thì lại phải mang theo cái lão tửu quỷ vệ sĩ thô lỗ này.
Lý Sư Sư bởi vì thân phận đặc thù, sợ Cao Nha Nội bọn người kia ăn nói lung tung, liên lụy đến Tần phu nhân, Lý Kỳ bọn họ, vì thế cũng không có đi Tây Hồ, mà là cùng với Lưu Vân Hi tìm chỗ khác dạo chơi.
Tuy rằng nói là đi cùng với ba cái tên dở hơi này, quả thực là có chút mất hứng, nhưng mà dù sao so với đi một mình vẫn tốt hơn, nên Lý Kỳ chỉ có thể gia nhập vào nhóm Cao Nha Nội.
Tây Hồ cảnh đẹp từ xưa đã có tiếng, mà sau khi Tô Đông Pha thống trị, phong cảnh nơi này lại càng mê lòng người. Thu hút không ít văn nhân nhã sĩ đổ xô tới như vịt, tương truyền món ăn nổi tiếng Đông sườn núi thịt của Hàng Châu kia, chính là món ăn ngon mà Tô Đông Pha khao thưởng công dân nạo hồ.
Vốn dĩ trong lịch sử, Tây Hồ thực sự hưng thịnh nhất là vào thời kì Nam Tống, cũng là từ sau khi Tống triều định đô ở Lâm An, nhưng hiện giờ Lý Kỳ đã đến đây, thành công ngăn trở Tĩnh Khang sỉ nhục, Nam Tống tất nhiên là cũng không tồn tại nưã.
Nhưng Lý Kỳ không hề làm cản trở sự hưng thịnh của Tây Hồ, bởi vì tân pháp tồn tại, Hàng Châu hiện giờ thật không kém gì so với Hàng Châu thời kỳ Nam Tống, mà cùng một thời điểm này, thậm chí là còn tốt hơn, tiếng tăm của Tây Hồ cũng theo đó mà tăng theo, cũng không phải là nói khoa trương, từ sau khi tân pháp thông dụng ở Giang Nam, du khách đến Tây Hồ ít nhất là gia tăng gấp mười mấy lần.
Đi được ước chừng khoảng một canh giờ, đoàn người cuối cùng cũng tới Tây Hồ.
Vừa xuống khỏi xe ngựa, Lý Kỳ không kềm nổi mà hít một hơi thật mạnh, chỉ cảm thấy không khí nơi đây tỏa ra một hương vị ngọt ngào, lại đưa mắt nhìn quanh, thấy mặt hồ tĩnh lặng được bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng manh, giống như một cái khăn che mặt mềm mại, bao phủ lên một dung mạo mỹ miều quốc sắc thiên hương.
Tô bạch lưỡng đê, dương liễu y y. Những gợn sóng lấp lánh hai bên mặt nước, điểm thêm một vài du thuyền, xa xa là sắc núi xanh chàm mơ mộng.
Bên hồ những bông hoa sen đang tranh nhau đua sắc, Hoa sen trong nắng sắc ửng hồng . Thật có thể nói là trong đầm gì đẹp bằng sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn . Thỉnh thoảng lại có vài chú chuồn chuồn bay tới, là là đậu lại trên những cánh hoa.
- Oa! Thật sự là rất đẹp!
Hồng Thiên Cửu cái tên ngây ngô chưa bao giờ nhìn thấy thế giới này, không kìm nổi mà ngắm nhìn đến mức miệng há hốc hết cả ra.
Cao Nha Nội cũng thốt lên một tiếng cảm thán, - Oa! Thiệt là nhiều mỹ nữ quá nha!
Lý Kỳ trợn ngược tròng mắt, cái này thật đúng là sói vào ổ gà rồi.
Tuy rằng Tây Hồ bây giờ so với đời sau, nhìn qua hãy còn rất hoang sơ, cỏ dại mọc lan tràn, đường đi nhỏ hẹp, đã thế lại còn xiên ngang xiên dọc, nhưng Lý Kỳ lại cảm thấy, Tây Hồ của bây giờ so với Tây Hồ đời sau đẹp hơn, ít nhất nước hồ ở đây là trong suốt hơn, trời cũng xanh hơn, mây dường như cũng trắng hơn.
Ngắm nhìn cảnh này, Lý Kỳ liền cảm thấy rằng chuyến đi này cũng không đến nỗi tệ lắm.
Đoàn người hưng phấn đi lên trên Tô Đê, thì thấy ở đây du khách qua lại không ngớt, văn nhân nhã sĩ nghỉ chân nơi bờ biển, hoặc ngâm nga câu thơ, hoặc đung đưa ngọn bút, người người qua lại nối liền nhau không dứt.
Sài Thông nhìn thấy những người qua lại, tài tử tài nữ đều có, nhìn lướt qua đều là những người có văn hóa, khẽ mỉm cười, tay chỉ về phía trước mặt, cười hỏi: - Nha Nội, Tiểu Cửu, các ngươi có biết nơi này vì sao lại gọi là Tô Đê không?
Hồng Thiên Cửu kinh ngạc hỏi lại: - Nơi này gọi là Tô Đê sao?
Sài Thông vừa mới bày ra một tư thế lên mặt dạy đời, nào ngờ Hồng Thiên Cửu lại nói: - Cái tên này thật sự là chả ra làm sao cả, còn không bằng Hồng đê dễ nghe hơn.
Lý Kỳ nghe thấy thì chỉ muốn cười, thầm nghĩ, nếu gọi là Hồng đê, thế chả phải là hàng năm đều dâng hồng thủy hay sao!
Sắc mặt Sài Thông đều đã chuyển sang màu tái rồi, y vỗn dĩ là định mượn đám người không có văn hóa Tiểu Cửu này, để thể hiện học vấn của mình, mục đích là ra vẻ tinh tướng, nào ngờ Tiểu Cửu không phải là không có văn hóa, mà là không biết văn hóa là cái gì, lại nhìn sang phía Cao Nha Nội, thì thấy tên nhãi này đang dùng đôi con mắt dâm tặc, quét đi quét lại trên cơ thể những người qua lại, căn bản là còn không thèm nghe y đang nói cái gì.
/2434
|