Thái Mẫn Đức biết rõ lời này của Lý Kỳ phần lớn là nói giỡn, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cứ run lên. Ngoài miệng lại cười nói: - Lý sư phó nói đi đâu vậy, Giang Nam lớn như vậy, cũng đủ chỗ cho cả Phỉ Thúy Hiên và Túy Tiên Cư, ta cần phải phân tâm lo lắng hay sao, thêm nữa, chỉ bằng địa vị hiện giờ của Lý sư phó. Chuyện này cũng chỉ cần một câu nói thôi, cần gì phải tới cướp chứ.
Híc! Ta chỉ là nói một câu vui đùa thôi, ngươi nha lại thật chặn hết tất cả đường của ta rồi. Lý Kỳ cười cười, nói: - Viên ngoại, nghe nói ông kinh doanh đúng là càng làm càng lớn. Mấy năm gần đây cũng kiếm được không có ít.
Thái Mẫn Đức quống quít xua tay, nói: - Không dám. Không dám, đây đều là nhờ phúc của Lý sư phó, hơn nữa ta đây chỉ là làm ăn kinh doanh nhỏ đâu có là cái gì, so với Túy Tiên Sơn Trang của Lý sư phó, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới a!
Lão cáo già này, thật sự là một chút cũng không có thay đổi. Lý Kỳ cười mủm mỉm nói: - Viên ngoại lại khiêm tốn rồi, ngoài Hàng Châu ra, tự Sở Châu đến Phúc Châu, cả một vùng duyên hải, nơi nào không có dấu chân của Phỉ Thúy Hiên của ông, ông có biết triều đình hiện giờ đang toàn lực thúc đẩy hải ngoại mậu dịch, những địa phương ở vùng duyên hải này nhất định sẽ phồn vinh, cho nên ông vừa đến Giang Nam là đã đem trọng tâm đặt hết ở các vùng duyên hải.
Thái Mẫn Đức khiêm tốn cười cười, nói:
- Thật đúng là cái gì cũng không thể gạt được Lý sư phó nha, nhưng nói thật, cũng là từ năm trước thôi, Thái mỗ mới xem như thoáng có chút an tâm, mấy năm mới bắt đầu, Thái mỗ mỗi ngày qua đều giống như dẫm trên tảng băng mỏng vậy, Giang Nam này đúng là tàng long ngọa hổ, đặc biệt rất nhiều đại địa chủ đều mở tửu lâu và thanh lâu, bọn họ có ưu thế về vốn liếng, hai năm trước, ở Sở Châu, ta thiếu chút nữa là đã bị đánh bại một cách thê thảm rồi, may mắn lúc ấy cướp được một đoàn khách hải ngoại, vậy mới đứng vững nổi đấy.
Lý Kỳ gật gật đầu, nói: - Đây là chuyện tốt, nếu đến người cạnh tranh cũng không có, vậy chứng tỏ kinh tế đã rất suy thoái rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy. Thái Mẫn Đức lại nói:
- Hơn nữa Thái mỗ hiện giờ còn đang nhậm chức ở cục Thương mại, cũng không thể chuyên chú vào việc kinh doanh, nếu không chẳng phải là thẹn với Hoàng thượng và Lý sư phó sao.
Đung rồi nha, ta thiếu chút nữa mà quên mất việc này. Lý Kỳ dùng thâm ý khác liếc nhìn Thái Mẫn Đức, cười ha hả nói: - Ta nghe Thất Nương nói, lúc trước viên ngoại đã giúp ta một đại ân.
- Làm sao dám, làm sao dám.
Thái Mẫn Đức một mực lắc đầu, nhưng sắc mặt lại biểu hiện ra một vẻ vô cùng vui sướng.
Lý Kỳ cũng coi như là nhìn hiểu rồi, nên cũng im lặng.
Thái Mẫn Đức thấy Lý Kỳ đột nhiên không nói nữa, thoáng chút sửng sốt, lập tức cũng hiểu ra, mặt già đỏ lên, ha hả nói: - Lý sư phó lần này đến đây, nhất định là đến để thi hành tân pháp a.
Ngươi thật đúng là cáo già, ta nếu như đến để thi hành tân pháp, ta cần phải giả dạng thành tôi tớ sao. Lý Kỳ khoát tay nói: - Ta hiện giờ không còn là Kinh Tế Sứ nữa rồi, việc này cũng không thuộc ta quản, có điều ta đúng thật là muốn hỏi viên ngoại một chút, gần đây tình hình của Giang Nam như thế nào?
Thái Mẫn Đức đôi con người khẽ động vài cái, nói: - Lý sư phó xin yên tâm, hiện giờ mọi chuyện đều tốt, dưới tân pháp của Lý sư phó, Giang Nam là một vùng đất phồn vinh hưng thịnh, chỉ có điều ---.
Nói tới đây, ông ta định nói tiếp lại thôi.
Lý Kỳ cười nói: - Chỉ có điều từ khi Trịnh Dật, Thất Nương đi rồi, khiến cho cục Thương mại của Giang Nam như rắn mất đầu, mà Âu Dương Tri phủ làm việc lại là rất cứng nhắc, thiếu sự linh hoặt, rất khó làm lớn ích lợi của tân pháp, theo như ta thấy, Giang Nam này hiện giờ là thiếu một vị nhân tài đã từng ở trên thương trường lăn lộn mấy chục năm giống như viên ngoại đây.
Thái Mẫn Đức nghe vậy thì mừng rỡ, vội hỏi: - Lý sư phó thật sự là ---. Lời này mới nói được một nửa, ông ta bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, lại nói: - Lý sư phó quá khen, quá khen, Thái mỗ đâu có tài đức gì đâu.
Kỳ thật ông ta tìm đến Lý Kỳ, đúng thật ra là muốn thăng quan, năm đó cái dã tâm hừng hực của Thái viên ngoại cũng không phải là hư danh nói chơi, hiện giờ trên phương diện làm ăn trước mắt là đã thành công, cũng đã thỏa mãn được ông ta. Với hoàn cảnh ban đầu, ông ta làm sao dám nghĩ đến việc một tiểu thương như mình lại còn có thể làm quan, nhưng sau khi Lý Kỳ thi hành tân pháp, địa vị của thương nhân đã được nâng cao lên rất nhiều rồi, mà ông ta cũng đã được lên làm quan, mặc dù chỉ là tiểu quan nhỏ như hạt đậu xanh, nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt, ông ta biết rằng chỉ có giống như Lý Kỳ chính thương kết hợp, thì mới có thể đứng ở thế bất bại, vì thế ông ta đợi sau khi kinh doanh ở Giang Nam ổn định, mới bắt đầu đem trọng tâm chuyển sang phương diện chính trị.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Viên ngoại quá khiêm tốn rồi, về năng lực kinh doanh của viên ngoại, ta là vô cùng rõ ràng đấy, ở Đại Tống ta, có thể nói là đứng số một số hai, nhưng viên ngoại cũng cần phải làm rõ ràng, kinh doanh là kinh doanh, làm quan là làm quan, đây là hai chuyện khác nhau, nói một cách khác, cùng một sự kiện, nhưng thương nhân, và quan viên nhìn thấy lại là hai phương diện khác nhau, cách suy nghĩ của bọn họ cũng là hoàn toàn không giống nhau đấy.
Thái Mẫn Đức gật gật đầu nói: - Lý sư phó nói có lý, Thái mỗ từ sau khi làm quan, mới hiểu được điểm này.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói: - Viên ngoại mấy năm nay vì cục Thương mại mà cống hiến, ta đây là biết rất rõ, trong quan niệm của ta, từ trước đến nay vẫn là người có khả năng thì có vị trí, bất luận xuất thân và giới tính. Như vậy đi, ông lập tức làm một bản kế hoạch chi tiết về kinh tế Giang Nam cho ta.
Thú vị! Thái Mẫn Đức cười không khép miệng nói: - Dạ dạ dạ, Thái mỗ nhất định sẽ ----. Nói tới đây, ánh mắt của lão bỗng nhiên tập trung xuống dưới chân núi, nói: - A? Đây không phải là Triệu phu nhân sao?
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, thì thấy Lý Thanh Chiếu và và Lý Nguyên Hương đang bước đi rất vội vã, biểu hiện là vô cùng kích động, dường như là đang tìm kiếm người nào đó, vừa định mở miệng, lại thấy ở phía dưới có nhiều người như vậy, vì thế lại quay sang Thái Mẫn Đức nói: - Làm phiền viên ngoại rồi.
Thái Mẫn Đức ngầm hiểu, đứng dậy hô: - Triệu phu nhân, Triệu phu nhân.
Lý Thanh Chiếu từ phía trên đê quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Thái viên ngoại, còn thoáng sửng sốt, nhưng khi nàng nhìn thấy Lý Kỳ, không nói thêm lời nào, vội vàng từng bước nhỏ chạy vội lên trên.
Lý Kỳ thấy Lý Thanh Chiếu kích động như vậy, trong lòng không khỏi rùng mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng nghênh đón, Thái Mẫn Đức cũng đã nhận ra, vội vàng cùng đi tới.
Mấy người đi tới nửa đường thì gặp nhau, Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Lý Thanh Chiếu vội vàng đáp: - Lý Kỳ, xảy ra việc lớn rồi, Tam nương bị người ta bắt đi rồi.
Híc! Ta chỉ là nói một câu vui đùa thôi, ngươi nha lại thật chặn hết tất cả đường của ta rồi. Lý Kỳ cười cười, nói: - Viên ngoại, nghe nói ông kinh doanh đúng là càng làm càng lớn. Mấy năm gần đây cũng kiếm được không có ít.
Thái Mẫn Đức quống quít xua tay, nói: - Không dám. Không dám, đây đều là nhờ phúc của Lý sư phó, hơn nữa ta đây chỉ là làm ăn kinh doanh nhỏ đâu có là cái gì, so với Túy Tiên Sơn Trang của Lý sư phó, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới a!
Lão cáo già này, thật sự là một chút cũng không có thay đổi. Lý Kỳ cười mủm mỉm nói: - Viên ngoại lại khiêm tốn rồi, ngoài Hàng Châu ra, tự Sở Châu đến Phúc Châu, cả một vùng duyên hải, nơi nào không có dấu chân của Phỉ Thúy Hiên của ông, ông có biết triều đình hiện giờ đang toàn lực thúc đẩy hải ngoại mậu dịch, những địa phương ở vùng duyên hải này nhất định sẽ phồn vinh, cho nên ông vừa đến Giang Nam là đã đem trọng tâm đặt hết ở các vùng duyên hải.
Thái Mẫn Đức khiêm tốn cười cười, nói:
- Thật đúng là cái gì cũng không thể gạt được Lý sư phó nha, nhưng nói thật, cũng là từ năm trước thôi, Thái mỗ mới xem như thoáng có chút an tâm, mấy năm mới bắt đầu, Thái mỗ mỗi ngày qua đều giống như dẫm trên tảng băng mỏng vậy, Giang Nam này đúng là tàng long ngọa hổ, đặc biệt rất nhiều đại địa chủ đều mở tửu lâu và thanh lâu, bọn họ có ưu thế về vốn liếng, hai năm trước, ở Sở Châu, ta thiếu chút nữa là đã bị đánh bại một cách thê thảm rồi, may mắn lúc ấy cướp được một đoàn khách hải ngoại, vậy mới đứng vững nổi đấy.
Lý Kỳ gật gật đầu, nói: - Đây là chuyện tốt, nếu đến người cạnh tranh cũng không có, vậy chứng tỏ kinh tế đã rất suy thoái rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy. Thái Mẫn Đức lại nói:
- Hơn nữa Thái mỗ hiện giờ còn đang nhậm chức ở cục Thương mại, cũng không thể chuyên chú vào việc kinh doanh, nếu không chẳng phải là thẹn với Hoàng thượng và Lý sư phó sao.
Đung rồi nha, ta thiếu chút nữa mà quên mất việc này. Lý Kỳ dùng thâm ý khác liếc nhìn Thái Mẫn Đức, cười ha hả nói: - Ta nghe Thất Nương nói, lúc trước viên ngoại đã giúp ta một đại ân.
- Làm sao dám, làm sao dám.
Thái Mẫn Đức một mực lắc đầu, nhưng sắc mặt lại biểu hiện ra một vẻ vô cùng vui sướng.
Lý Kỳ cũng coi như là nhìn hiểu rồi, nên cũng im lặng.
Thái Mẫn Đức thấy Lý Kỳ đột nhiên không nói nữa, thoáng chút sửng sốt, lập tức cũng hiểu ra, mặt già đỏ lên, ha hả nói: - Lý sư phó lần này đến đây, nhất định là đến để thi hành tân pháp a.
Ngươi thật đúng là cáo già, ta nếu như đến để thi hành tân pháp, ta cần phải giả dạng thành tôi tớ sao. Lý Kỳ khoát tay nói: - Ta hiện giờ không còn là Kinh Tế Sứ nữa rồi, việc này cũng không thuộc ta quản, có điều ta đúng thật là muốn hỏi viên ngoại một chút, gần đây tình hình của Giang Nam như thế nào?
Thái Mẫn Đức đôi con người khẽ động vài cái, nói: - Lý sư phó xin yên tâm, hiện giờ mọi chuyện đều tốt, dưới tân pháp của Lý sư phó, Giang Nam là một vùng đất phồn vinh hưng thịnh, chỉ có điều ---.
Nói tới đây, ông ta định nói tiếp lại thôi.
Lý Kỳ cười nói: - Chỉ có điều từ khi Trịnh Dật, Thất Nương đi rồi, khiến cho cục Thương mại của Giang Nam như rắn mất đầu, mà Âu Dương Tri phủ làm việc lại là rất cứng nhắc, thiếu sự linh hoặt, rất khó làm lớn ích lợi của tân pháp, theo như ta thấy, Giang Nam này hiện giờ là thiếu một vị nhân tài đã từng ở trên thương trường lăn lộn mấy chục năm giống như viên ngoại đây.
Thái Mẫn Đức nghe vậy thì mừng rỡ, vội hỏi: - Lý sư phó thật sự là ---. Lời này mới nói được một nửa, ông ta bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, lại nói: - Lý sư phó quá khen, quá khen, Thái mỗ đâu có tài đức gì đâu.
Kỳ thật ông ta tìm đến Lý Kỳ, đúng thật ra là muốn thăng quan, năm đó cái dã tâm hừng hực của Thái viên ngoại cũng không phải là hư danh nói chơi, hiện giờ trên phương diện làm ăn trước mắt là đã thành công, cũng đã thỏa mãn được ông ta. Với hoàn cảnh ban đầu, ông ta làm sao dám nghĩ đến việc một tiểu thương như mình lại còn có thể làm quan, nhưng sau khi Lý Kỳ thi hành tân pháp, địa vị của thương nhân đã được nâng cao lên rất nhiều rồi, mà ông ta cũng đã được lên làm quan, mặc dù chỉ là tiểu quan nhỏ như hạt đậu xanh, nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt, ông ta biết rằng chỉ có giống như Lý Kỳ chính thương kết hợp, thì mới có thể đứng ở thế bất bại, vì thế ông ta đợi sau khi kinh doanh ở Giang Nam ổn định, mới bắt đầu đem trọng tâm chuyển sang phương diện chính trị.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Viên ngoại quá khiêm tốn rồi, về năng lực kinh doanh của viên ngoại, ta là vô cùng rõ ràng đấy, ở Đại Tống ta, có thể nói là đứng số một số hai, nhưng viên ngoại cũng cần phải làm rõ ràng, kinh doanh là kinh doanh, làm quan là làm quan, đây là hai chuyện khác nhau, nói một cách khác, cùng một sự kiện, nhưng thương nhân, và quan viên nhìn thấy lại là hai phương diện khác nhau, cách suy nghĩ của bọn họ cũng là hoàn toàn không giống nhau đấy.
Thái Mẫn Đức gật gật đầu nói: - Lý sư phó nói có lý, Thái mỗ từ sau khi làm quan, mới hiểu được điểm này.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói: - Viên ngoại mấy năm nay vì cục Thương mại mà cống hiến, ta đây là biết rất rõ, trong quan niệm của ta, từ trước đến nay vẫn là người có khả năng thì có vị trí, bất luận xuất thân và giới tính. Như vậy đi, ông lập tức làm một bản kế hoạch chi tiết về kinh tế Giang Nam cho ta.
Thú vị! Thái Mẫn Đức cười không khép miệng nói: - Dạ dạ dạ, Thái mỗ nhất định sẽ ----. Nói tới đây, ánh mắt của lão bỗng nhiên tập trung xuống dưới chân núi, nói: - A? Đây không phải là Triệu phu nhân sao?
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, thì thấy Lý Thanh Chiếu và và Lý Nguyên Hương đang bước đi rất vội vã, biểu hiện là vô cùng kích động, dường như là đang tìm kiếm người nào đó, vừa định mở miệng, lại thấy ở phía dưới có nhiều người như vậy, vì thế lại quay sang Thái Mẫn Đức nói: - Làm phiền viên ngoại rồi.
Thái Mẫn Đức ngầm hiểu, đứng dậy hô: - Triệu phu nhân, Triệu phu nhân.
Lý Thanh Chiếu từ phía trên đê quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Thái viên ngoại, còn thoáng sửng sốt, nhưng khi nàng nhìn thấy Lý Kỳ, không nói thêm lời nào, vội vàng từng bước nhỏ chạy vội lên trên.
Lý Kỳ thấy Lý Thanh Chiếu kích động như vậy, trong lòng không khỏi rùng mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng nghênh đón, Thái Mẫn Đức cũng đã nhận ra, vội vàng cùng đi tới.
Mấy người đi tới nửa đường thì gặp nhau, Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Lý Thanh Chiếu vội vàng đáp: - Lý Kỳ, xảy ra việc lớn rồi, Tam nương bị người ta bắt đi rồi.
/2434
|