Lớn lối!
Thanh âm này cực kỳ lớn lối!
Còn lộ ra khí phách khá dở hơi. Câu này donói ra.
- Hảo huynh đệ ngươi đến rồi.
- Các ngươi nói đi, chúng ta xin phép vắng mặt.
Hai Lý nghe thấy âm thanh này thì vội vàng đứng lên, nhanh chóng rời đi.
Xem ra uy lực của tên dở hơi này có tăng không giảm nha. Ánh mắt Lý Kỳ quét qua bờ mông của hai Lý, ai cũng muốn nói chuyện với hai vị đại mỹ nhân, chứ không phải là uống rượu đánh rắm với mấy tên dở hơi.
- Oa!
Đột nhiên vang lên tiếng khóc của con nít.
Lý Kỳ ngẩn ra, tình huống gì thế? Đám dở hơi này đang giở trò quỷ gì đây.
Chốc lát sau, chỉ thấy một đám người bước vào trong đình viện, ngoài trừ ba vị tiểu công tử ra thì còn có đám người Chu Hoa mập mạp, Từ Phi.
- Lý đại ca, coi như huynh đã trở lại rồi, thật là muốn giết Tiểu Cửu mà.
Ừ? Câu thoại này nghe có chút quen thuộc nha! Lý Kỳ còn chưa lấy lại tinh thần thì đã nghe Cao dở hơi bật cười to ha ha nói: - Oa ha ha, Lý Kỳ, ngươi còn chưa chết sao.
Trên đầu Lý Kỳ nhất thời hiện ra ba vạch đen, quả nhiên là hảo huynh đệ, cả ngày đều nghĩ đến sống chết của ta. Đối diện với Cao dở hơi, hắn cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế, ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy Cao Nha nội mặc một chiếc áo bông màu lam, trên đầu cài hoa đỏ vẫn xinh đẹp như trước, bước chân vẫn như trước, vẫn dâm đãng trước sau như một nha, hừ nói: - Xin lỗi, mạng này của ta còn phải để lại đưa tang cho ngươi.
Cao Nha nội hồn nhiên không thèm để ý, người này thật lòng không kiêng kỵ gì, có thể thản nhiên nhận mọi lời nguyền rủa, vung tay lên, nói: - Việc này ngươi đừng quan tâm, bản Nha nội con cháu đầy sảnh đường, không cần ngươi giúp đỡ. Ngược lại ngươi đó, giằng co đã nhiều năm như vậy cũng chỉ ép ra được một Lý Chính Hi, nói không chừng đến lúc đó còn phải mượn người của ta đó.
Khắc tinh mà! Thật là tức chết ta mà.
Lý Kỳ vừa gặp mặt Cao Nha nội thì đã có chút phát điên, đáng tiếc là đối diện với Cao Nha nội, hắn thật sự rõ ràng là thế đơn lực bạc, Lý Kỳ luôn thích lấy nhiều hiếp ít rất khó chấp nhận được sự thật này, đây chính là tiết tấu chọc giận trăm người nha, hít sâu một hơi, không để ý thằng nhãi này, lại nói với đám người Chu Hoa: - Mập mạp, sao các ngươi đều đến đây.
Chu Hoa ha ha nói: - Chúng ta đến tham gia Đại hội thi đấu đá cầu.
- Vậy sao?
Lý Kỳ cười hỏi: - Vậy các ngươi đá thế nào?
- Vừa mới bị loại rồi. Chu Hoa rung bộ ngực mập, vui tươi hớn hở nói.
- Ách
Lý Kỳ cảm thấy bản thân có chút câm nín, muốn nói mấy câu an ủi sao, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Chu Hoa còn vui vẻ hơn cả hắn nữa, cảm thấy an ủi đối với bọn họ mà nói căn bản là dư thừa.
Mặc dù Hồng Thiên Cửu là tên vô tâm vô phế, nhưng chí ít gã còn có chút ham hư vinh, kéo cái đầu nói: - Việc này thật sự không thể trách chúng ta, chỉ là tổ kia thật sự quá ức hiếp người, toàn bộ đều là đội mạnh, còn có Sa Nguyệt Xã của tên chó hoang Mông Sa kia, căn bản không đá lại.
Sa Nguyệt Xã này là quán quân của Đại hội thi đáu đá cầu lần thứ nhất nha, quan trọng là cầu thủ ngôi sao hàng đầu của Sa Nguyệt Xã là Mông Sa rất biến thái. Thân hình tố chất cùa tiểu tử kia đã vượt qua phạm vi của loài người, phỏng chừng cũng chỉ có tên biến thái như Mã Kiều mới có thể thu phục gã thôi.
Sài Thông ho nhẹ một tiếng, nói: - Nói rõ trước là việc này không liên quan gì đến ta.
Hồng Thiên Cửu hừ nói: - Huynh ngược lại rất thông minh. Khi đá với Sa Nguyệt Xã, người còn không dám ra sân nữa.
Sài Thông nói: - Lý Kỳ không làm buôn bán lỗ vốn, còn ta thì không làm chuyện mất mặt.
- Bốn tiểu công tử chúng ta cùng hưởng vinh nhục, ngươi cho rằng ngươi có thể may mắn tránh khỏi sao. Cao Nha nội tức giận nói.
Cũng biết là như vậy. lý Kỳ gặp mặt chưa nói được hai câu thì bọn họ đã tự mình cãi nhau, buồn bực mà lắc đầu, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, hắn lòng đầy hiếu kỳ nói:
- Đây là tiếng khóc của hài tử nhà ai vậy.
Trong mắt Cao Nha Nội đột nhiên sáng lên, vội gật đầu nói: - Nhà ta, nhà ta. Nói xong gã lập tức gọi với ra sau: - Tiểu Thiên, mau ẵm đến đây.
- Dạ.
Chỉ thấy hai vai Lục Thiên đeo dây, trong lòng ôm một đứa bé tiến lên.
Lý Kỳ nhìn thấy mà trong lòng cảm thán, làm kẻ nhàn rỗi bên cạnh Cao Nha nội thật không phải là cuộc sống thoải mái nha.
Vẻ mặt Cao Nha nội đắc ý ôm lấy đứa trẻ trong tay Lục Thiên qua, ngoài miệng còn nói: - Tiểu Nguyệt Nhi, cha ôm cái.
- Thật sự là của nhà ngươi sao?
Lý Kỳ há to miệng, kinh ngạc nói.
- Đương nhiên nha, bản Nha nội cần gì phải đi nhận hài tử nhà người khác chứ. Cao Nha nội bất mãn nói.
Lý Kỳ cười nói: - Thái úy thật là một gia gia tốt, đi xa nhà còn mang theo cháu bên mình nữa.
Cao Nha nội nói: - Cha ta cũng không tốt như vậy, đây là nữ nhi mà ta mới sinh đó.
- Là sao?
Lý Kỳ hết hồn, thầm nghĩ, sặc! Lão tử mới đi bao lâu chứ hả? Liền nói: - Đây là con của ngươi với ai?
- Đương nhiên là Tô Vân nha!
- Tô Vân?
Lý Kỳ mờ mịt trừng mắt, nói: - Không thể nha, Tô Vân không phải không thể sinh con sao? Ngươi có phải làm sai rồi không.
- Lý Kỳ, ngươi đang cố ý gây sự với ta hả, việc này thì ai lại làm sai chứ. Cao Nha nội giận đến không đánh một chỗ.
Vậy cũng đúng, tên này dở hơi thì dở hơi, không thể làm sai cả chuyện này được. Lý Kỳ nói: - Nhưng ta thật sự nghe được Tô Vân vì không thể sinh con mới bị chồng trước của nàng bỏ mà.
- Phóng con mẹ nó rắm chó. Cao Nha nội mắng to một câu, nói: - Cho dù không thể sinh con thì sao chứ, chỉ cần bản Nha nội ở đây thì nàng có thể sinh, ngươi tin không?
Xong rồi, xong rồi, tên này một năm chí ít sinh ra một, e rằng đi du ngoạn cũng không chậm trễ việc sinh nở, ta tm đuổi theo gì chứ. Xem ra chỉ có thể bảo Mã Kiều dạy cho nhi tử nhiều võ công chút, bằng không sau này đánh nhau thật sự sẽ chịu thiệt thòi.
Lý Kỳ có chút ủ rũ nói: - Sự thật đã bày ra trước mắt, ta nào dám không tin. Nói xong hắn lại vô cùng buồn bực nói: - Có điều ta mới ra ngoài bao lâu đâu, ngươi liền sinh ra một đứa như vậy, ta nhớ trước khi ra đi, Tô Vân còn chưa hoàn toàn chấp nhận ngươi, việc này không khỏi quá khoa trương rồi.
Sài Thông thở dài nói:
- Lần này coi như chậm đó.
Đám người Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa đồng loạt gật đầu.
Thiên phú dị bẩm nha! Lý Kỳ còn có thể nói gì chứ, không khỏi lại liếc nhìn đứa trẻ.
Cao Nha nội đảo mắt, đột nhiên đưa đứa trẻ đến trước mặt Lý Kỳ, nói: - Đây là nữ nhi bảo bối của ta, tên là Cao Minh Nguyệt, là ta đích thân đặt tên cho nó, nghe hay không?
Tên này quá bình thường. Lý Kỳ châm chọc nói: - Nha nội ngươi tài hoa như vậy, phía sau hẳn là còn ẩn chứa thâm ý rồi.
- Bản Nha nội đã nói là trên đời này chỉ có một mình Lý Kỳ ngươi hiểu ta nhất mà.
- Quá khen, quá khen.
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói.
Cao Nha Nội lại hỏi: - Ngươi có biết thâm ý trong đó?
Lý Kỳ không có thời gian mà đoán những thứ này, nói: - Xin lỗi, tại hạ tài thô học thiển, thật sự không đoán được thâm ý của Nha nội ngài.
- Vậy cũng đúng. Cao Nha nội cười ha ha, nói: - Thâm ý phía sau rất lớn nha.
- Hả? Xin lắng tai nghe.
- Mẹ nó tên là Tô Vân nha.
- Ta biết, so?
- Cái gì vù?
- Chính là sau đó?
- Mẹ nó tên Tô Vân, nó tên là Cao Minh Nguyệt, vân và nguyệt đầy ý thơ cỡ nào chứ, sao ngươi lại ngu như vậy chứ, ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, ngươi còn không biết sao.
Xấu hổ a!
Ý thơ? Ta thấy là ẩm ý thì có. Lý Kỳ thật sự muốn đấm chết thằng nhãi này, đây thật sự rất dễ lý giải mà, nhưng vấn đề là trước đó Cao Nha nội nói vô cùng có thâm ý, do vậy Lý Kỳ không có lý giải từ mặt chữ, cắn răng nói: - Thực là nhạt nhẽo, quả nhiên có thâm ý nha.
Sài Thông nói: - Thâm ý gì chứ, gã đơn giản chỉ muốn lấy lòng Tô Vân thôi, đây cũng là kỹ xảo gã hay dùng mà.
Hồng Thiên Cửu bổ sung: - Đặt tên cho nhi nữ của ca ca, hơn phân nửa là có liên quan đến mẫu thân, nếu là do Cao bá bá lấy tên thì tên mụ cũng phải dính chút quan hệ.
- Hóa ra là như vậy! Lý Kỳ khâm phục nói: - Nha nội, ngươi thật sự không hổ là tình thánh, đối mặt với nữ nhân ngươi thật sự là làm việc cẩn thận mà, ta nghĩ lúc đó Tô Vân nhất định vô cùng cảm động.
Cao Nha nội ha ha nói: - Còn phải nói sao.
Đắc ý cái gì.
Lý Kỳ nhệch miệng, không khỏi ngẫm lại bản thân. Tên dở hơi này vừa đến đây thì không khỏi đi tìm nữ nhân, ngay cả hài tử cũng nuôi, nhưng ta thì hai nữ nhân ở bên cạnh, một người thì nắm tay, một người thì hôn môi, một chút tiến triển thực chất cũng không có. Md, xem ra da mặt ta thật sự quá mỏng rồi.
Việc này càng nghĩ càng giận, thua ai cũng được, chỉ có thua mình Cao Nha nội là khiến hắn vô cùng không thoải mái.
Nhưng nói đi nói lại, Cao Nha nội cũng thật là quá trâu mà, quan trọng là thằng nhãi này theo đuổi phụ nữ thật sự không chừa thủ đoạn nào, vì nữ nhân mà thường xuyên đâm huynh đệ cũng mấy dao, Tiểu Cửu cũng chịu tội không ít rồi.
- Này này này, Lý Kỳ, ngươi nói nữ nhi của ta có tuấn không?
- Tuấn.
Lý Kỳ uể oải nói, không còn cách nào cả, tài nghệ không bằng người thì chỉ có thể nhìn thằng nhãi này đắc thắng ở đây thôi.
- Xinh đẹp không.
- Xinh đẹp.
- Giống ta không.
- Tốt nhất là đừng.
Cao Nha nội trợn mắt nói:
- Vì sao?
Giống ngươi còn cứu được sao? Ta là suy nghĩ cho con gái của ngươi nha. Lý Kỳ lừa gạt nói: - Đây là nữ nhi, ngươi tự mình cải trang thành nữ nhân rồi soi gương thì biết ý của ta liền.
Cao Nha nội ngẫm lại, lập tức gật đầu nói: - Cũng đúng, vẫn là đừng có giống ta, giống nương nó thì được rồi. Ngừng một lát, gã lại nói: - Vậy có thể làm con dâu ngươi không?
- Có
Lý Kỳ vừa định gật đầu, nói: - Ngươi nói cái gì?
- Hứa cho Chính Hi nha!
Hóa ra làm cả nửa ngày, ngươi chạy đến đây để liên hôn sao. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Vậy thì miễn đi, ngươi tìm Tiểu Cửu đi.
Hồng Thiên Cửu nói: - Hai nhà chúng ta đã sớm chỉ phúc vi hôn rồi.
- Vậy Sài Thông nha!
Sài Thông thở dài nói:
- Gia môn bất hạnh mà!
Cao Nha nội cả giận nói: - Sài Thông, ngươi nói vậy là có ý gì? Nhi tử của ta lấy nữ nhi của ngươi, nếu là gia môn bất hạnh thì cũng là nhà ra, có quan hệ quái gì đến Sài gia ngươi chứ.
Sài Thông tức giận đến sắp thất khiếu chảy máu, quay đầu đi, đến cả ruột gan cũng hối hận rồi.
- Chẳng phải còn có mập mạp sao?
Chu Hoa ha ha nói: - Đại ca, ta giống với huynh chỉ có một đứa, cha ta đã tìm người tốt rồi.
- Thiếu Bạch.
- Thiếu Bạch không được.
Cao Nha nội lắc đầu nói: - Y cố gắng sinh toàn nhi tử, không sinh được một nữ nhi, chiếm nhiều tiện nghi nha.
- Ặc
Lý Kỳ thầm nghĩ, phỏng chừng Thiếu Bạch cũng không chịu liên hôn với ngươi, có một nhạc phụ như ngươi, làm con rể còn không điên sao.
Cao Nha nội tối sầm mặt, nói:
- Lý Kỳ, ngươi đẩy trái đẩy phải là có ý gì, lẽ nào không vừa mắt nữ nhi của ta.
- Đương nhiên không phải.
Lý Kỳ nói có lệ: - Nhưng ta theo đuổi tự do yêu đương. Hơn nữa, nếu chỉ phúc vi hôn, việc này đối với con trai rất không tốt, cũng sẽ khiến nó thiếu kinh nghiệm. Nha nội, ngươi ngẫm mà xem, nếu là một nam nhân, ngay cả theo gái cũng không biết, vậy thì còn có tác dụng gì?
- Việc nàySài Thông, bản Nha nội muốn giải trừ chỉ phúc vi hôn với ngươi.
/2434
|