Ấn tội luận xử. . .
Bốn chữ này nhìn như không có nửa điểm ý tứ cầu tình, kỳ thật bằng không, kết hợp với những lời nói trước đó của Lý Kỳ, nếu lúc này thật sự bàn về tội, như vậy Vương Trọng Lăng chỉ có một tội danh, chính là bỏ rơi nhiệm vụ, để lộ đề thi.
Nhưng mà, Triệu Giai hận không phải là đề thi bị tiết lộ, mà là có người muốn lợi dụng khoa thi này để bồi dưỡng vây cánh, hoặc là để đả kích đối thủ, phải biết rằng khoa thi này chính là ân khoa đầu tiên từ khi y ngồi lên đế vị, vậy mà có người cũng dám ở phía trên này động tay chân, đây còn không phải đã bày rõ ra là không có đặt vị hoàng đế này ở trong mắt sao?
Làm một vị Hoàng đế, việc này là không thể dễ dàng tha thứ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu y dùng chuyện của Bạch gia để xử trí Vương Trọng Lăng, thì sẽ khiến đại thần trong triều đều noi theo, sau này ân khoa rất có thể sẽ biến thành mặt trận tranh giành quyền lực.
Đây hoàn toàn là điều mà Triệu Giai không muốn nhìn thấy nhất, y vô cùng bức thiết hy vọng có thể tìm được càng nhiều nhân tài, để trợ giúp y quản lý tốt quốc gia này, vì vậy y đặc biệt coi trọng khoa thi này, y không hy vọng có bất kỳ thế lực nào tham gia vào chuyện này.
Điều này làm cho Triệu Giai không thể không bội phục Lý Kỳ giảo hoạt, y biết rằng Lý Kỳ khẳng định đây là đang tránh nặng tìm nhẹ, nhưng Lý Kỳ lại dùng lý do vô cùng hoàn mỹ để che dấu điểm này, thật sự là một hòn đá ném mấy con chim mà.
Tần Cối thì đang dùng kỹ năng tổn thương đội ngũ.
Mà Lý Kỳ gặp chiêu phá chiêu, liền dùng kỹ năng bổ sung đội ngũ.
Triệu Giai trầm ngâm một hồi lâu, cười nói: - Hay cho một cái ấn tội luận xử, trẫm vẫn là lần đầu nghe được có người lợi dụng cái từ này để cầu tình đấy.
Lý Kỳ vội nói: - Oan uổng nha, vi thần cũng không phải là cầu tình, một từ này chỉ có một nghĩa, thì chính là chấp pháp theo lẽ công bằng.
- Ồ! Lại chuyển sang thành chấp pháp theo lẽ công bằng rồi cơ đấy. Triệu Giai hừ nói: - Nếu trẫm không chiếu tội này mà luận xử, vậy chẳng phải là làm việc thiên tư trái pháp luật.
Ngươi có biết là tốt rồi. Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo nói: - Vi thần cũng không có nói như vậy.
- Nhưng trong lòng ngươi chính là nghĩ như vậy. Triệu Giai tức giận mỉm cười một tiếng, nói: - Vậy theo ý của ngươi, trẫm nên trừng phạt Vương Trọng Lăng như thế nào đây hả?
Lý Kỳ nói: - Cái này nếu Hoàng thượng cũng chỉ là muốn nghe một chút mà thôi, thì vi thần đề nghị vẫn là ấn theo luật pháp Đại Tống ta mà xử trí là được rồi.
- Luật pháp Đại Tống? Triệu Giai ho nhẹ một tiếng, nói:
- Này --- bực này đại sự, vẫn luôn là Hoàng đế tự mình phán quyết.
Lý Kỳ ai ôi!!! Một tiếng, nói: - Cái đó thật làm khó Hoàng thượng ngươi biết bao nha. Xem đi, xem đi, Lập Pháp Viện này thật đúng là không thể thiếu nha, nếu đây đều là Hoàng thượng làm chủ, vậy vi thần cũng không biết làm như thế nào để trừng phạt, tuy nhiên vi thần có câu không biết có nên nói hay không.
Thằng nhãi này thật sự là ăn nói khéo léo, vòng vèo nửa ngày, lại vòng về chuyện của Lập Pháp Viện rồi. Triệu Giai nói: - Ít nói lời vô nghĩa thôi, dù sao nên nói ngươi cũng sẽ không nói thiếu câu nào, không nên nói ngươi một chữ cũng sẽ không nói.
Không thể tưởng được ngươi hiểu biết ta như vậy. Xem ra ta ẩn tàng vẫn là không đủ sâu nha. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói: - Hữu tướng tuy rằng phạm vào sai lầm tuyệt không nên phạm, đây là không thể nghi ngờ, nhưng vi thần nghĩ rằng trên người Hữu tướng vẫn có không ít giá trị có thể dùng, tuy rằng cái loại số học kiểu mới này là vi thần sáng tạo đấy, nhưng chân chính đem môn số học này mở rộng ra, chính là Hữu tướng, trong phương diện này ông ta có thiên phú cực cao, là ông ta đem loại lý luận nói bốc nói phét này dung nhập vào cuộc sống, chuyện này cực kỳ không dễ dàng, cũng chỉ có cực ít người có thể làm được như thế.
Triệu Giai trầm ngâm nói: - Ngươi là muốn trẫm tha cho Vương Trọng Lăng một mạng?
Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, muốn giết một người rất dễ dàng, nhưng muốn có được một nhân tài thì khó như lên trời.
Triệu Giai nghi môt lat mà. Nói: - Tốt lắm, tốt lắm, việc này trẫm đều có suy xét.
Lý Kỳ biết rằng mệnh của Vương Trọng Lăng đã được bảo vệ, trong lòng khe khẽ thở hắt ra.
Triệu Giai nói xong lại hừ một tiếng, giống như đang xả giận nói: - Trẫm từ lúc vào chỗ tới nay là ân khoa lần đầu tiên, không thể tưởng được sẽ biến thành như vậy, ngươi cũng biết trẫm phẫn nộ đến mức nào chứ?
Lý Kỳ nói: - Điều này vi thần tuyệt đối có thể lý giải, nhưng Hoàng thượng. Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường.
Triệu Giai nói: - Lời này là thế nào?
Lý Kỳ giải thích nói: - Vi thần nghĩ đến những khiếm khuyết này càng sớm bại lộ ngược lại càng tốt, chỉ có thất bại mới có thể để cho khoa thi trở nên càng thêm hoàn thiện, hơn nữa khoa thi hàng năm đều có, Hoàng thượng nếu có chút tâm chiêu hiền nạp sĩ, còn sợ không có cơ hội à.
Triệu Giai nghe vậy cũng thoáng gật đầu, nói: - Ngươi nói cũng có chút đạo lý.
Lý Kỳ lại nói: - Đối với khoa thi, vi thần còn có một cái đề nghị vừa đơn giản lại vừa vô cùng trọng yếu.
Triệu Giai hiếu kỳ nói: - Đề nghị gì?
Lý Kỳ nói: - Từ xưa đến nay, đánh giá của triều đình đối với thí sinh, chỉ ở chỗ tài học của bọn họ, mà không đê y đên một thứ càng quan trọng hơn.
Triệu Giai nghe vậy có chút kinh ngạc, khoa cử chính là thi về tài học, chẳng lẽ còn kỳ thi nấu ăn sao? Nói: - Ngươi chỉ chính là?
Lý Kỳ nói: - Thân thể.
- Thân thể?
Triệu Giai vẻ mặt kinh ngạc.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng là như thế, kỳ thật thân thể mới là trọng yếu nhất, cho dù ngươi so với Tam Tô còn cao hơn nữa, nhưng nếu không có một thân thể tốt, ngươi vẫn là có lòng mà không đủ lực, cho nên đối với thí sinh có tình hình sức khỏe tốt, triều đình không thể coi thường. Mà thí sinh hàng năm đều ở nhà đọc sách, rất ít ra ngoài, thương tổn này đối với thân thể là vô cùng lớn đấy, mặc kệ làm một chuyện gì, đều phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, nếu là hàng năm đều để cho thân thể bị mệt nhọc, đây chính là vô cùng không ổn, cũng chớ xem thường điểm này, điểm này có thể sẽ khiến rất nhiều thiên tài chưa kịp trèo lên đại điện, mà đã ngã xuống trước, làm người ta tiếc hận không thôi, cho nên thí sinh khỏe mạnh hẳn nên được xếp vào trong khảo hạch.
Triệu Giai liên tục gật đầu nói: - Ngươi nói rất có đạo lý, điểm này triều đình hẳn nên coi trọng, trẫm cũng không muốn đại thần trong triều đều có vẻ bệnh tật, vậy ngươi cho rằng nên làm như thế nào?
Lý Kỳ nói: - Ở trong khoa thi gia nhập thêm hạng mục kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra sức khoẻ, danh như ý nghĩa, chính là khảo hạch sức khỏe, tỷ như trong bao nhiêu canh giờ sẽ chạy được bao nhiêu mét, tỷ như ngự y kiểm tra, kể từ đó, thí sinh chỉ có thể bớt thời giờ ra ngoài rèn luyện, nếu tất cả mọi người làm như vậy, như vậy đối với mỗi người cũng liền đều là công bình.
Hắn đề xuất khái niệm kiểm tra sức khoẻ này, không thể nghi ngờ là tìm tòi trước khi hành động, trước dùng cái này tỏ vẻ kỳ thật khoa thi vẫn tồn tại rất nhiều khiếm khuyết, làm cho người ta cảm thấy khoa thi giống như vẫn luôn đang trong cải cách, đến lúc đó hắn lại rót vào khoa khảo càng nhiều nội dung các học phái khác, có thể càng thêm hợp tình lý, bằng không sẽ làm cho người ta cảm thấy quá đột ngột.
Triệu Giai nói: - Nhưng nếu người kiểm tra sức khoẻ chưa đạt tiêu chuẩn liền bị miễn trừ tư cách thi cử của bọn họ, vậy có phải rất tuyệt tình rồi hay không, những thí sinh kia cũng không dễ dàng a.
Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng nói rất đúng, tuy nhiên ý của vi thần là đem kết quả kiểm tra sức khoẻ xếp vào phạm trù tham khảo phụ trợ, dụng ý chủ yếu của điều này vẫn là cổ vũ các thí sinh bớt thời giờ đi rèn luyện thân thể, không cần cả ngày đều ở nhà đọc sách, nếu là người có hai thành tích tương đối, vậy tự nhiên là người có thân thể càng thêm cường tráng chiếm được tiên cơ. Thân thể khỏe mạnh đại biểu giá trị của người đó phát ra sẽ được kéo dài càng thêm lâu, mà không phải là muốn miễn trừ tư cách tham gia khoa thi của bọn họ.
Triệu Giai cười gật đầu nói: - Trẫm vô cùng đồng ý với đề nghị này của ngươi, không có một khí lực cường tráng, thì lấy cái gì để báo đáp lại triều đình, tốt lắm, ngươi trở về viết một đạo tấu chương trình lên đây, thôi đi, ngươi hãy để cho Kinh Tế Sử trình lên đi, tấu chương của ngươi trẫm nhìn liền đau đầu, ngay mấy phong mật hàm ngươi gửi cho trẫm kia. Nếu không có nội dung bên trong trọng yếu, trẫm còn lâu mới đọc, hơn nữa Kinh Tế Sử phụ trách những chuyện cải cách khoa thi này thích hợp hơn.
Kỳ thật còn một điều y cũng không nói gì, đó chính là y cũng sợ Lý Kỳ ra mặt, sẽ khiến cho rất nhiều tranh đấu, đây vốn là đề nghị tốt nhất, không có gì có thể tranh luận, cho nên y không muốn phức tạp thêm nữa.
Ngươi cho rằng ta muốn viết à, nếu là mật hàm, ta con mẹ nó dám để cho người khác viết thay sao? Lý Kỳ buồn bực nói: - Hoàng thượng, lời này của ngươi thật sự là rất tổn thương tự tôn của vi thần rồi.
Triệu Giai hừ nói: - Ngươi da mặt dày chẳng khác gì tường thành, người nào có thể gây tổn thương đến tự tôn của ngươi, trẫm ngược lại thật sự là muốn mở mang kiến thức. Trẫm cũng không phải trách ngươi, trẫm không cầu chữ viết của ngươi tốt hơn, thậm chí là tinh tế hơn, nhưng ít ra từng chữ cũng phải viết cho chính xác chứ. Nhưng trong mật hàm mà ngươi viết, lỗi chính tả nhiều không kể xiết, gần như không có mấy chữ đúng đấy. Trẫm phải xem mất nửa ngày, còn phải đoán nửa ngày, ngươi coi như thông cảm cho trẫm chút đi.
Đó sao có thể gọi là lỗi chính tả, đó là chữ giản thể được không, chữ phồn thể ta lại không biết viết, chăng lẽ người lớn như ta đây còn phải chạy đi học tiểu học, không có văn hóa thật sự là đáng sợ. Lý Kỳ trong lòng ủy khuất vạn phần, nhưng hắn thật sự là không có cách nào vì chữ giản thể của chín trăm năm sau mà lật lại bản án, đành phải nói: - Vâng, vi thần nhớ kỹ.
...
...
Sau khi từ hoàng cung đi ra, Lý Kỳ chưa có về nhà, mà là đi tới tập đoàn Túy Tiên Cư, hắn về đến lâu như vậy, còn không có hỏi đến việc kinh doanh đấy, vẫn luôn là bận bịu giữa việc công và việc tư.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị --- đại nhân --- Lý đại ca.
Lý Kỳ đột nhiên đi vào tập đoàn Túy Tiên Cư, hai tiểu cô nương trước quầy lễ tân đều có chút phản ứng không kịp, lắp ba lắp bắp, liên tiếp kêu mấy cái xưng hô, vẻ mặt đỏ lên.
Lý Kỳ vui tươi hớn hở nói: - Yên tâm, ta là người không phải quỷ, các cô không cần phải khẩn trương như vậy, ở trong này hãy gọi ta là Chủ tịch Hội đồng quản trị đi.
- Vâng, Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Lý Kỳ nói: - Tiểu Ngọc có ở đây không?
Một tiểu cô nương nói: - Tiểu Ngọc tỷ đang ở trong phòng làm việc, ta sẽ đi ngay bây giờ thông báo.
- Không cần, tự chính ta đi là đến nơi, các cô tiếp tục làm việc đi.
Lý Kỳ phất tay, sau đó đi lên lầu.
Đến lên trên lầu, chỉ thấy các công nhân viên đều đang vô cùng cố gắng công tác, hiện giờ đã sắp đến cuối năm, tập đoàn Túy Tiên Cư cũng nghênh đón thời gian bận rộn nhất, bởi vì tất cả mọi người đang vùi đầu làm việc, cho nên Lý Kỳ đột nhiên xuất hiện cũng không có khiến cho mọi người chú ý, chỉ có vài người qua lại phát hiện ra Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ ra dấu im lặng, vỗ vỗ bờ vai của bọn họ, cổ vũ vài câu, bảo bọn họ tiếp tục cố gắng, sau đó đi tới lầu ba.
Bởi vì hắn hàng năm không ở phòng làm việc, mà Bạch Thiển Dạ lại làm tới Kinh Tế Sử, vì vậy phòng làm việc của hắn đã tặng cho Tiểu Ngọc, đi vào trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch Hội đồng quản trị hắn nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.
- Tiến vào.
Bên trong rất nhanh truyền đến thanh âm của Tiểu Ngọc.
Lý Kỳ đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy Tiểu Ngọc tay cầm bút lông đang viết cái gì đó, đầu còn không có nâng, mà chỉ hỏi: - Chuyện gì?
Thật là có điểm khí thế của tổng giám đốc. Lý Kỳ khẽ mỉm cười, thần sắc có chút vừa lòng, phải biết rằng Tiểu Ngọc là hắn một tay đào tạo nên, hiện giờ Tiểu Ngọc đã là hoàn toàn lột vỏ thành một người phụ nữ mạnh mẽ, mặc dù hắn không có ở đây, tiểu Ngọc vẫn có thể nắm trong tay toàn cục, đem kinh doanh xử lý chính là gọn gàng ngăn nắp, điều này làm cho hắn có thể yên tâm đem việc kinh doanh giao cho Tiểu Ngọc rồi.
Sau một lúc lâu, Tiểu Ngọc thấy người tới không có hé răng, ngẩng đầu lên, thấy là Lý Kỳ, đầu tiên là ngẩn người, lập tức lập tức đứng dậy vui vẻ nói: - Lý đại ca.
Lý Kỳ đè đè tay, cười nói: - Muội dầu gì cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Túy Tiên Cư ta, cho dù là trời sập xuống rồi, cũng nhất định phải trầm ổn, bình tĩnh, ngồi xuống, ngồi xuống.
Bốn chữ này nhìn như không có nửa điểm ý tứ cầu tình, kỳ thật bằng không, kết hợp với những lời nói trước đó của Lý Kỳ, nếu lúc này thật sự bàn về tội, như vậy Vương Trọng Lăng chỉ có một tội danh, chính là bỏ rơi nhiệm vụ, để lộ đề thi.
Nhưng mà, Triệu Giai hận không phải là đề thi bị tiết lộ, mà là có người muốn lợi dụng khoa thi này để bồi dưỡng vây cánh, hoặc là để đả kích đối thủ, phải biết rằng khoa thi này chính là ân khoa đầu tiên từ khi y ngồi lên đế vị, vậy mà có người cũng dám ở phía trên này động tay chân, đây còn không phải đã bày rõ ra là không có đặt vị hoàng đế này ở trong mắt sao?
Làm một vị Hoàng đế, việc này là không thể dễ dàng tha thứ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu y dùng chuyện của Bạch gia để xử trí Vương Trọng Lăng, thì sẽ khiến đại thần trong triều đều noi theo, sau này ân khoa rất có thể sẽ biến thành mặt trận tranh giành quyền lực.
Đây hoàn toàn là điều mà Triệu Giai không muốn nhìn thấy nhất, y vô cùng bức thiết hy vọng có thể tìm được càng nhiều nhân tài, để trợ giúp y quản lý tốt quốc gia này, vì vậy y đặc biệt coi trọng khoa thi này, y không hy vọng có bất kỳ thế lực nào tham gia vào chuyện này.
Điều này làm cho Triệu Giai không thể không bội phục Lý Kỳ giảo hoạt, y biết rằng Lý Kỳ khẳng định đây là đang tránh nặng tìm nhẹ, nhưng Lý Kỳ lại dùng lý do vô cùng hoàn mỹ để che dấu điểm này, thật sự là một hòn đá ném mấy con chim mà.
Tần Cối thì đang dùng kỹ năng tổn thương đội ngũ.
Mà Lý Kỳ gặp chiêu phá chiêu, liền dùng kỹ năng bổ sung đội ngũ.
Triệu Giai trầm ngâm một hồi lâu, cười nói: - Hay cho một cái ấn tội luận xử, trẫm vẫn là lần đầu nghe được có người lợi dụng cái từ này để cầu tình đấy.
Lý Kỳ vội nói: - Oan uổng nha, vi thần cũng không phải là cầu tình, một từ này chỉ có một nghĩa, thì chính là chấp pháp theo lẽ công bằng.
- Ồ! Lại chuyển sang thành chấp pháp theo lẽ công bằng rồi cơ đấy. Triệu Giai hừ nói: - Nếu trẫm không chiếu tội này mà luận xử, vậy chẳng phải là làm việc thiên tư trái pháp luật.
Ngươi có biết là tốt rồi. Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo nói: - Vi thần cũng không có nói như vậy.
- Nhưng trong lòng ngươi chính là nghĩ như vậy. Triệu Giai tức giận mỉm cười một tiếng, nói: - Vậy theo ý của ngươi, trẫm nên trừng phạt Vương Trọng Lăng như thế nào đây hả?
Lý Kỳ nói: - Cái này nếu Hoàng thượng cũng chỉ là muốn nghe một chút mà thôi, thì vi thần đề nghị vẫn là ấn theo luật pháp Đại Tống ta mà xử trí là được rồi.
- Luật pháp Đại Tống? Triệu Giai ho nhẹ một tiếng, nói:
- Này --- bực này đại sự, vẫn luôn là Hoàng đế tự mình phán quyết.
Lý Kỳ ai ôi!!! Một tiếng, nói: - Cái đó thật làm khó Hoàng thượng ngươi biết bao nha. Xem đi, xem đi, Lập Pháp Viện này thật đúng là không thể thiếu nha, nếu đây đều là Hoàng thượng làm chủ, vậy vi thần cũng không biết làm như thế nào để trừng phạt, tuy nhiên vi thần có câu không biết có nên nói hay không.
Thằng nhãi này thật sự là ăn nói khéo léo, vòng vèo nửa ngày, lại vòng về chuyện của Lập Pháp Viện rồi. Triệu Giai nói: - Ít nói lời vô nghĩa thôi, dù sao nên nói ngươi cũng sẽ không nói thiếu câu nào, không nên nói ngươi một chữ cũng sẽ không nói.
Không thể tưởng được ngươi hiểu biết ta như vậy. Xem ra ta ẩn tàng vẫn là không đủ sâu nha. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói: - Hữu tướng tuy rằng phạm vào sai lầm tuyệt không nên phạm, đây là không thể nghi ngờ, nhưng vi thần nghĩ rằng trên người Hữu tướng vẫn có không ít giá trị có thể dùng, tuy rằng cái loại số học kiểu mới này là vi thần sáng tạo đấy, nhưng chân chính đem môn số học này mở rộng ra, chính là Hữu tướng, trong phương diện này ông ta có thiên phú cực cao, là ông ta đem loại lý luận nói bốc nói phét này dung nhập vào cuộc sống, chuyện này cực kỳ không dễ dàng, cũng chỉ có cực ít người có thể làm được như thế.
Triệu Giai trầm ngâm nói: - Ngươi là muốn trẫm tha cho Vương Trọng Lăng một mạng?
Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, muốn giết một người rất dễ dàng, nhưng muốn có được một nhân tài thì khó như lên trời.
Triệu Giai nghi môt lat mà. Nói: - Tốt lắm, tốt lắm, việc này trẫm đều có suy xét.
Lý Kỳ biết rằng mệnh của Vương Trọng Lăng đã được bảo vệ, trong lòng khe khẽ thở hắt ra.
Triệu Giai nói xong lại hừ một tiếng, giống như đang xả giận nói: - Trẫm từ lúc vào chỗ tới nay là ân khoa lần đầu tiên, không thể tưởng được sẽ biến thành như vậy, ngươi cũng biết trẫm phẫn nộ đến mức nào chứ?
Lý Kỳ nói: - Điều này vi thần tuyệt đối có thể lý giải, nhưng Hoàng thượng. Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường.
Triệu Giai nói: - Lời này là thế nào?
Lý Kỳ giải thích nói: - Vi thần nghĩ đến những khiếm khuyết này càng sớm bại lộ ngược lại càng tốt, chỉ có thất bại mới có thể để cho khoa thi trở nên càng thêm hoàn thiện, hơn nữa khoa thi hàng năm đều có, Hoàng thượng nếu có chút tâm chiêu hiền nạp sĩ, còn sợ không có cơ hội à.
Triệu Giai nghe vậy cũng thoáng gật đầu, nói: - Ngươi nói cũng có chút đạo lý.
Lý Kỳ lại nói: - Đối với khoa thi, vi thần còn có một cái đề nghị vừa đơn giản lại vừa vô cùng trọng yếu.
Triệu Giai hiếu kỳ nói: - Đề nghị gì?
Lý Kỳ nói: - Từ xưa đến nay, đánh giá của triều đình đối với thí sinh, chỉ ở chỗ tài học của bọn họ, mà không đê y đên một thứ càng quan trọng hơn.
Triệu Giai nghe vậy có chút kinh ngạc, khoa cử chính là thi về tài học, chẳng lẽ còn kỳ thi nấu ăn sao? Nói: - Ngươi chỉ chính là?
Lý Kỳ nói: - Thân thể.
- Thân thể?
Triệu Giai vẻ mặt kinh ngạc.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng là như thế, kỳ thật thân thể mới là trọng yếu nhất, cho dù ngươi so với Tam Tô còn cao hơn nữa, nhưng nếu không có một thân thể tốt, ngươi vẫn là có lòng mà không đủ lực, cho nên đối với thí sinh có tình hình sức khỏe tốt, triều đình không thể coi thường. Mà thí sinh hàng năm đều ở nhà đọc sách, rất ít ra ngoài, thương tổn này đối với thân thể là vô cùng lớn đấy, mặc kệ làm một chuyện gì, đều phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, nếu là hàng năm đều để cho thân thể bị mệt nhọc, đây chính là vô cùng không ổn, cũng chớ xem thường điểm này, điểm này có thể sẽ khiến rất nhiều thiên tài chưa kịp trèo lên đại điện, mà đã ngã xuống trước, làm người ta tiếc hận không thôi, cho nên thí sinh khỏe mạnh hẳn nên được xếp vào trong khảo hạch.
Triệu Giai liên tục gật đầu nói: - Ngươi nói rất có đạo lý, điểm này triều đình hẳn nên coi trọng, trẫm cũng không muốn đại thần trong triều đều có vẻ bệnh tật, vậy ngươi cho rằng nên làm như thế nào?
Lý Kỳ nói: - Ở trong khoa thi gia nhập thêm hạng mục kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra sức khoẻ, danh như ý nghĩa, chính là khảo hạch sức khỏe, tỷ như trong bao nhiêu canh giờ sẽ chạy được bao nhiêu mét, tỷ như ngự y kiểm tra, kể từ đó, thí sinh chỉ có thể bớt thời giờ ra ngoài rèn luyện, nếu tất cả mọi người làm như vậy, như vậy đối với mỗi người cũng liền đều là công bình.
Hắn đề xuất khái niệm kiểm tra sức khoẻ này, không thể nghi ngờ là tìm tòi trước khi hành động, trước dùng cái này tỏ vẻ kỳ thật khoa thi vẫn tồn tại rất nhiều khiếm khuyết, làm cho người ta cảm thấy khoa thi giống như vẫn luôn đang trong cải cách, đến lúc đó hắn lại rót vào khoa khảo càng nhiều nội dung các học phái khác, có thể càng thêm hợp tình lý, bằng không sẽ làm cho người ta cảm thấy quá đột ngột.
Triệu Giai nói: - Nhưng nếu người kiểm tra sức khoẻ chưa đạt tiêu chuẩn liền bị miễn trừ tư cách thi cử của bọn họ, vậy có phải rất tuyệt tình rồi hay không, những thí sinh kia cũng không dễ dàng a.
Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng nói rất đúng, tuy nhiên ý của vi thần là đem kết quả kiểm tra sức khoẻ xếp vào phạm trù tham khảo phụ trợ, dụng ý chủ yếu của điều này vẫn là cổ vũ các thí sinh bớt thời giờ đi rèn luyện thân thể, không cần cả ngày đều ở nhà đọc sách, nếu là người có hai thành tích tương đối, vậy tự nhiên là người có thân thể càng thêm cường tráng chiếm được tiên cơ. Thân thể khỏe mạnh đại biểu giá trị của người đó phát ra sẽ được kéo dài càng thêm lâu, mà không phải là muốn miễn trừ tư cách tham gia khoa thi của bọn họ.
Triệu Giai cười gật đầu nói: - Trẫm vô cùng đồng ý với đề nghị này của ngươi, không có một khí lực cường tráng, thì lấy cái gì để báo đáp lại triều đình, tốt lắm, ngươi trở về viết một đạo tấu chương trình lên đây, thôi đi, ngươi hãy để cho Kinh Tế Sử trình lên đi, tấu chương của ngươi trẫm nhìn liền đau đầu, ngay mấy phong mật hàm ngươi gửi cho trẫm kia. Nếu không có nội dung bên trong trọng yếu, trẫm còn lâu mới đọc, hơn nữa Kinh Tế Sử phụ trách những chuyện cải cách khoa thi này thích hợp hơn.
Kỳ thật còn một điều y cũng không nói gì, đó chính là y cũng sợ Lý Kỳ ra mặt, sẽ khiến cho rất nhiều tranh đấu, đây vốn là đề nghị tốt nhất, không có gì có thể tranh luận, cho nên y không muốn phức tạp thêm nữa.
Ngươi cho rằng ta muốn viết à, nếu là mật hàm, ta con mẹ nó dám để cho người khác viết thay sao? Lý Kỳ buồn bực nói: - Hoàng thượng, lời này của ngươi thật sự là rất tổn thương tự tôn của vi thần rồi.
Triệu Giai hừ nói: - Ngươi da mặt dày chẳng khác gì tường thành, người nào có thể gây tổn thương đến tự tôn của ngươi, trẫm ngược lại thật sự là muốn mở mang kiến thức. Trẫm cũng không phải trách ngươi, trẫm không cầu chữ viết của ngươi tốt hơn, thậm chí là tinh tế hơn, nhưng ít ra từng chữ cũng phải viết cho chính xác chứ. Nhưng trong mật hàm mà ngươi viết, lỗi chính tả nhiều không kể xiết, gần như không có mấy chữ đúng đấy. Trẫm phải xem mất nửa ngày, còn phải đoán nửa ngày, ngươi coi như thông cảm cho trẫm chút đi.
Đó sao có thể gọi là lỗi chính tả, đó là chữ giản thể được không, chữ phồn thể ta lại không biết viết, chăng lẽ người lớn như ta đây còn phải chạy đi học tiểu học, không có văn hóa thật sự là đáng sợ. Lý Kỳ trong lòng ủy khuất vạn phần, nhưng hắn thật sự là không có cách nào vì chữ giản thể của chín trăm năm sau mà lật lại bản án, đành phải nói: - Vâng, vi thần nhớ kỹ.
...
...
Sau khi từ hoàng cung đi ra, Lý Kỳ chưa có về nhà, mà là đi tới tập đoàn Túy Tiên Cư, hắn về đến lâu như vậy, còn không có hỏi đến việc kinh doanh đấy, vẫn luôn là bận bịu giữa việc công và việc tư.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị --- đại nhân --- Lý đại ca.
Lý Kỳ đột nhiên đi vào tập đoàn Túy Tiên Cư, hai tiểu cô nương trước quầy lễ tân đều có chút phản ứng không kịp, lắp ba lắp bắp, liên tiếp kêu mấy cái xưng hô, vẻ mặt đỏ lên.
Lý Kỳ vui tươi hớn hở nói: - Yên tâm, ta là người không phải quỷ, các cô không cần phải khẩn trương như vậy, ở trong này hãy gọi ta là Chủ tịch Hội đồng quản trị đi.
- Vâng, Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Lý Kỳ nói: - Tiểu Ngọc có ở đây không?
Một tiểu cô nương nói: - Tiểu Ngọc tỷ đang ở trong phòng làm việc, ta sẽ đi ngay bây giờ thông báo.
- Không cần, tự chính ta đi là đến nơi, các cô tiếp tục làm việc đi.
Lý Kỳ phất tay, sau đó đi lên lầu.
Đến lên trên lầu, chỉ thấy các công nhân viên đều đang vô cùng cố gắng công tác, hiện giờ đã sắp đến cuối năm, tập đoàn Túy Tiên Cư cũng nghênh đón thời gian bận rộn nhất, bởi vì tất cả mọi người đang vùi đầu làm việc, cho nên Lý Kỳ đột nhiên xuất hiện cũng không có khiến cho mọi người chú ý, chỉ có vài người qua lại phát hiện ra Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ ra dấu im lặng, vỗ vỗ bờ vai của bọn họ, cổ vũ vài câu, bảo bọn họ tiếp tục cố gắng, sau đó đi tới lầu ba.
Bởi vì hắn hàng năm không ở phòng làm việc, mà Bạch Thiển Dạ lại làm tới Kinh Tế Sử, vì vậy phòng làm việc của hắn đã tặng cho Tiểu Ngọc, đi vào trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch Hội đồng quản trị hắn nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.
- Tiến vào.
Bên trong rất nhanh truyền đến thanh âm của Tiểu Ngọc.
Lý Kỳ đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy Tiểu Ngọc tay cầm bút lông đang viết cái gì đó, đầu còn không có nâng, mà chỉ hỏi: - Chuyện gì?
Thật là có điểm khí thế của tổng giám đốc. Lý Kỳ khẽ mỉm cười, thần sắc có chút vừa lòng, phải biết rằng Tiểu Ngọc là hắn một tay đào tạo nên, hiện giờ Tiểu Ngọc đã là hoàn toàn lột vỏ thành một người phụ nữ mạnh mẽ, mặc dù hắn không có ở đây, tiểu Ngọc vẫn có thể nắm trong tay toàn cục, đem kinh doanh xử lý chính là gọn gàng ngăn nắp, điều này làm cho hắn có thể yên tâm đem việc kinh doanh giao cho Tiểu Ngọc rồi.
Sau một lúc lâu, Tiểu Ngọc thấy người tới không có hé răng, ngẩng đầu lên, thấy là Lý Kỳ, đầu tiên là ngẩn người, lập tức lập tức đứng dậy vui vẻ nói: - Lý đại ca.
Lý Kỳ đè đè tay, cười nói: - Muội dầu gì cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Túy Tiên Cư ta, cho dù là trời sập xuống rồi, cũng nhất định phải trầm ổn, bình tĩnh, ngồi xuống, ngồi xuống.
/2434
|