Khi được gần một năm, Vương Trọng Lăng lại lần nữa xuất hiện tại trên đại điện, tuy nhiên, đây có thể là lần cuối cùng lâm triều trong đời ông ta rồi.
Mà hôm nay ông ta vào triều cũng chỉ có một mục đích, chính là lấy thân thể không khoẻ làm lý do, thượng tấu thỉnh cầu nghỉ hưu.
Ngược lại khoan hãy nói, Vương Trọng Lăng bị nhốt gần một năm, thân thể, tinh thần đều bị đả kích lớn vô cùng, lần này vào triều nhìn qua thật là có chút bộ dáng bệnh nguy kịch, điều này làm cho rất nhiều người không biết chuyện đều tin là thật.
Triệu Giai đầu tiên là khen ngợi Vương Trọng Lăng vì Đại Tống làm ra cống hiến, làm bộ nói giữ lại, sau đó do Vương Trọng Lăng luôn mãi Khẩn cầu , cuối cùng y phê chuẩn cho Vương Trọng Lăng nghỉ hưu.
Vương Trọng Lăng nghỉ hưu, cũng có nghĩa là một thế hệ cua bon họ kia đã cúi chào tạm biệt.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước cũng là quy luật tự nhiên.
Sau khi tan triều.
- Vương thúc phụ.
Trịnh Dật dẫn đầu đi đến bên người Vương Trọng Lăng, quan tâm nói: - Vương thúc phụ thân thể đã khá hơn chưa?
Vương Trọng Lăng thở dài nói: - Già rồi, rất nhiều việc đều có lòng mà không đủ lực.
Nói xong ông ta lại vỗ vỗ bờ vai của Trịnh Dật, nói: - Trò giỏi hơn thầy, sau này liền trông cậy vào các ngươi rồi.
Giọng nói vô cùng cô đơn.
Ông ta thật sự muốn nghỉ hưu sao? Đương nhiên không muốn, nhưng còn có biện pháp nào nữa đâu, có thể giữ được tính mạng cũng đã vô cùng không dễ dàng rồi.
Trịnh Dật nghe vậy trong lòng cũng đủ loại cảm giác lẫn lộn, đây là triều đình nha, ngươi vĩnh viễn không thể đoán trước ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì.
Lúc này, Lý Cương lặng lẽ đi tới, chắp tay thi lễ, nói: - Hữu tướng, mấy ngày nay Lý Cương đã đắc tội nhiều, kính xin Hữu tướng thông cảm nhiều hơn.
Vương Trọng Lăng cười nói: - Đây là chức trách sở tại của ngươi, ta hiểu đấy, ồ, nghe nói ngươi gần nhất vinh dự trở thành viện trưởng Tư pháp viện, thật sự là đáng mừng nha. Chúc mừng, chúc mừng.
- Vương thúc thúc, nếu ta là Lý viện trưởng. Ngươi nói với ta lời chúc mừng, vậy thật sự sẽ trở mặt đấy.
Nghe được một tiếng cười trêu tức, chỉ thấy Lý Kỳ đang đi tới.
Vương Trọng Lăng ha hả nói: - Xu Mật Sứ lời này là sao?
Lý Kỳ coi hướng Lý Cương, nói: - Thúc xem một chút Lý viện trưởng người ta, vẻ mặt tiều tụy, hai mắt tràn đầy tơ máu, vừa thấy chính là mệt nhọc quá độ. Nói xong hắn lại nói với Lý Cương: - Lý viện trưởng, nhớ rõ lúc trước ta cũng đã nói một tiếng xin lỗi với ngươi.
Lý Cương cười gật đầu nói: - Xu Mật Sứ thật sự là liệu sự như thần, Lý mỗ khâm phục khâm phục, tuy nhiên Xu Mật Sứ nói không sai. Mấy ngày nay thật sự là bận đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có, nhưng có thể xuất lực cho ta Đại Tống, vẫn ta giấc mộng của Lý Cương, hiện giờ rốt cục thì đạt được tâm nguyện, dù mệt dù khổ cũng là đáng được đấy.
- Ha ha, có Lý viện trưởng ở đây, thật sự là phúc của Đại Tống ta nha.
Chẳng biết lúc nào, Tần Cối cũng đã đi tới.
Vương Trọng Lăng nhìn thấy Tần Cối, đôi mắt không tự giác hiện lên một chút hận ý.
Lý Cương nói: - Tần Thiếu Tể nói quá lời. So với những gì Tần Thiếu Tể làm, Lý Cương thật sự là vô cùng xấu hổ.
Tần Cối vội giơ tay lên nói: - Chúng ta đều là dốc sức vì triều đình, vì Hoàng thượng phân ưu, phân lẫn nhau làm gì. Nói xong, y lại nói với Vương Trọng Lăng: - Chỉ có điều thiếu Hữu tướng, là tổn thất lớn nhất của Đại Tống ta a.
Vương Trọng Lăng như cười như không nói: - Có Tần Thiếu Tể ngươi đang ở đây, thiếu Vương Trọng Lăng ta thì có vấn đề gì, tổn thất thì càng chưa nói tới rồi.
- Nói quá lời. Nói quá lời.
Tần Cối ha hả cười, ánh mắt lại liếc về hướng Lý Kỳ, trong ánh mắt bao hàm rất nhiều thứ này nọ.
Mấy người mỗi người đều mang tâm tư nói vài câu liền giải tán rồi.
Đợi cho sau khi đám người Tần Cối, Trịnh Dật rời đi. Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng hai người đi về hướng tới ngoài cung.
Vương Trọng Lăng cười nói: - Lý Kỳ, Vương thúc thúc thực là vô cùng cảm kích ngươi, nếu không có ngươi, ngày tết này chỉ sợ Vương thúc thúc phải một mình trải qua.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Vương thúc thúc khách khí, kỳ thật ta cũng không có làm cái gì, là Hình Bộ cũng không đủ căn cứ chính xác thôi.
Vương Trọng Lăng ha hả nói: - Ngươi chớ có cho là ta không biết, nếu không có điều luật Khi vẫn tồn tại nghi ngờ thì quyền lợi thuộc về bị cáo kia của ngươi, ta có thể nào được đi ra nhanh như vậy, tuy nhiên ngươi thật đúng là thông minh, một chiêu này đều nghĩ ra được, thật sự là quá diệu rồi.
Lý Kỳ khiêm tốn lắc đầu, nói sang chuyện khác: - Ngày hôm qua Vương thúc thúc về nhà, Vương di bọn họ nhất định là cực kỳ vui vẻ đi.
Vương Trọng Lăng cười gian một tiếng, nói: - Ngươi là muốn hỏi nữ nhi của ta đi.
Bạo đổ mồ hôi !! Ngươi đây cũng quá trực tiếp đi. Lý Kỳ cười gượng hai tiếng, xem như chấp nhận.
Vương Trọng Lăng nói: - Ngươi muốn biết tình hình của Tam nương, đi gặp nó là được rồi, không cần tới hỏi ta.
Ngươi nói ta không muốn sao! Lý Kỳ nói: - Trước khi Vương thúc thúc chưa ra ngoài, ta đi gặp nàng thì có thể nói cái gì được, ngươi cũng biết lệnh ái ghét nhất là đàm luận chính trị mà, nếu là ta, vậy không nói chuyện cũng phải nói, ta lại không muốn làm cho nàng cảm thấy nợ nần ta cái gì.
Vương Trọng Lăng tỏ vẻ lý giải gật đầu, nói: - Vậy ngươi hiện tại có thể đi a.
Lý Kỳ nói: - Điều này ta biết, ngày khác ta liền tới cửa thăm hỏi. Đúng rồi, Vương thúc thúc đã có tính toán gì chưa?
Vương Trọng Lăng coi nói với Lý Kỳ:
- Chớ không phải là ngươi có đề nghị gì hay chứ.
Lý Kỳ nói: - Nếu Vương thúc thúc nguyện ý, có thể đi Thái Sư Học Viện.
Vương Trọng Lăng ngẫm nghĩ một chút, giờ nếu không có tầng quan hệ này với Thái Kinh, phỏng chừng ông ta sẽ đáp ứng, nhưng xét thấy Thái Kinh ở đây, ông ta không thể không suy xét lại, vì thế nói: - Hiện tại ta chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút, chờ sang năm rồi nói sau.
Lý Kỳ cũng không có miễn cưỡng, nói: - Như vậy cũng tốt.
Vương Trọng Lăng lại nói:
- Ta thấy Tần Cối sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
Lý Kỳ nói: - Điều này ta biết, nhưng ta phỏng chừng hiện tại y sẽ không có động tác gì, loại thời điểm này nếu ai lại tăng thêm phiền cho Hoàng thượng, vậy thì thật sự là tự làm cho mình không qua được, ta thấy ít nhất cũng phải qua hết năm rồi nói sau.
... .
Tần Cối ra hoàng cung, liền lên xe ngựa với Hộ Bộ Thượng Thư, vừa lên đến xe ngựa, Hồ Nghĩa liền mặt cau mày có nói: - Thiếu Tể ngươi nói quả nhiên là đúng, Xu Mật Sứ thật sự lợi dụng Lập Pháp Viện để cứu Vương Trọng Lăng đi ra, tuy rằng Vương Trọng Lăng vẫn tránh không khỏi bị miễn chức, nhưng so sánh với ban đầu, chúng ta vẫn là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng nha.
Đây là rất rõ ràng đấy, y đơn giản chính là kéo Vương Trọng Lăng xuống ngựa, mà Lý Kỳ trực tiếp đưa tam tỉnh lục bộ của y biến thành tam tỉnh ngũ bộ, không có Hình Bộ trong tay, Tể tướng thật giống như mất đi một tay, hiện tại vẫn còn chưa cầm máu.
Tần Cối cười lạnh một tiếng, nói: - Bây giờ mới bắt đầu, ngươi gấp cái gì.
Hồ Nghĩa vui vẻ nói: - Chẳng lẽ Thiếu Tể đã có đối sách?
Tần Cối nói:
- Bây giờ còn sớm, hiện giờ Hoàng thượng vì chuyện Lập Pháp Viện, đang bận đến sứt đầu mẻ trán, làm thần tử hiện giờ phải làm hẳn là nghĩ hết biện pháp vì Hoàng thượng phân ưu, mà không phải làm cho Hoàng thượng thêm phiền, nếu lúc này ta liền ra chiêu mà nói, mặc kệ tốt xấu, Hoàng thượng nhất định sẽ không vui, Hoàng thượng không vui, chúng ta đây tiếp theo ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, qua hết năm rồi nói sau.
... .
... .
Túy Tiên Cư.
Hiện giờ dân chúng vây tụ cùng một chỗ đàm luận cũng chỉ có một đề tài, thì chính là Lập Pháp Viện.
Đến tột cùng sự xuất hiện của Lập Pháp Viện đối với dân chúng là tốt hay là xấu, bên nào cũng cho là mình phải, có người nói Lập Pháp Viện thành lập, Khi vẫn tồn tại nghi ngờ thì quyền lợi thuộc về bị cáo, đây là một loại kỹ xảo để cho người giàu có thoát tội. Cũng có vài người lại nói, đây là tránh cho việc trăm họ phải chịu tù oan.
Cũng giống như mỗi một lần có tin tức lớn, đều là tranh luận không ngớt.
Quán rượu Túy Tiên Cư số một số hai, dĩ nhiên là nơi truyền bá, bên trong vô cùng náo nhiệt, mọi người vây tụ cùng một chỗ đàm luận về Lập Pháp Viện này, đều có các thuyết pháp, giống như mỗi người đều nói rất có lý.
Đang lúc mọi người tranh luận, chỉ thấy Lý Kỳ đột nhiên từ bên ngoài bước nhanh đến.
- Lý sư phó đến đây.
- Lý sư phó. Nghe nói luận điểm Khi vẫn tồn tại nghi ngờ thì quyền lợi thuộc về bị cáo là ngươi đầu tiên đề xuất đi ra đấy, ngươi có thể tỉ mỉ giảng giải một lần cho chúng ta hay không.
- Lý sư phó, Lập Pháp Viện và Tư pháp viện đến tột cùng là như thế nào?
... .
Mọi người vừa thấy Lý Kỳ đến đây, liền chen chúc tới, bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi thăm.
Lý Kỳ hai tay vừa nhấc, nói: - Các vị, các vị, ta vô cùng hiểu được tâm tình của các vị bây giờ. Ta chỉ nói một câu, thế giới này đang tiến bộ, luật pháp đồng dạng cũng là như thế. Cá nhân ta là vô cùng tán thành, nhưng đối với các ngươi đến tột cùng là tốt là xấu, vẫn là dùng sự thực để chứng minh đi, không bao lâu nữa mọi người liền sẽ hiểu được thôi. Tốt lắm, ta còn có việc, trước hết xin lỗi không tiếp được.
Nói xong hắn liền đẩy mọi người ra, vội vàng vội chạy lên lầu.
Dù nói thế nào Lý Kỳ hiện giờ dầu gì cũng là quan to nhất phẩm, những người này cũng không dám tiến lên ngăn trở.
Đi vào lầu ba, Lý Kỳ thẳng đến phòng riêng Thiên Thượng Nhân Gian, đứng ở trước cửa gõ vài cái lên cửa.
- Vào đi.
Lý Kỳ đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy Triệu Giai đứng ở trước cửa sổ, hoá ra hắn vừa xuất cung, đã nhận được Triệu Giai truyền lời, nói hắn đi Túy Tiên Cư một chuyến.
Lý Kỳ đang muốn thi lễ, Triệu Giai ngăn cản nói: - Miên đi, ở bên ngoài ngươi hãy kêu ta là Triệu công tử đi.
- Vâng.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Triệu công tử, ngươi như thế nào đột nhiên xuất cung đến đây?
Triệu Giai đầu đi xuống mặt giương lên, nói:
- Vì bọn họ.
Lý Kỳ cúi đầu vừa thấy, nói: - Xin thứ cho ta ngu dốt, không biết Triệu công tử lời này là ý gì?
Triệu Giai cười nói: - Ngươi còn nhớ đến lý do lúc trước ngươi đề xuất Lập Pháp Viện chứ?
Lý Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nói: - Ta đề xuất Lập Pháp Viện là vì ta cảm thấy luật pháp Đại Tống ta không đủ hoàn thiện.
Triệu Giai lắc đầu nói: - Đây chỉ là thứ nhất, nhưng điểm này còn chưa đủ để cho ta quyết định thành lập Lập Pháp Viện, điểm trọng yếu nhất chính là ngươi nói lập pháp là một chuyện vô cùng nghiêm túc vô cùng nghiêm khắc, không thể chỉ tưởng tượng suông, nhất định phải là người đã tự mình nhận thức mới có quyền lên tiếng, Hoàng đế hàng năm ở trong cung, nhất định là rất khó cảm nhận được luật pháp mang đến hết thảy, vì vậy do Hoàng đế đi lập pháp là một chế độ vô cùng không ổn.
Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Một câu cuối cùng không phải lời ta nói.
- Nhưng ngươi chính là cái ý tứ này. Triệu Giai cười nói: - Tuy nhiên ngươi nói rất đúng, chính là bởi vì buổi nói chuyện này với ngươi, ta mới chính thức động tâm, nếu đã biết sai sót, vậy nhất định phải đi cải thiện, Hoàng đế sống trong cung, không biết dân chúng khó khăn, hết thảy hết thảy đều là từ trong miệng người khác biết được, vậy chỉ có có bảy phần được tính là chân thật, cho nên ta quyết định về sau phải thường xuyên ra ngoài nhìn, nhìn con dân của trẫm sinh hoạt thế nào, nghe bọn họ nói hết, biết người biết ta, bách chiến bách thắng, điều này còn hơn mở một trăm lần triều hội, ta hôm nay đi ra chính là muốn nhìn một chút ý kiến của dân chúng đối với Lập Pháp Viện và tư pháp viện như thế nào, mới vừa rồi ta đứng ở chỗ này không đến nửa canh giờ, liền nghe được hơn mười ý kiến vô cùng có giá trị tham khảo, chỉ bằng điểm này, chuyến đi này của ta không tệ.
- Vậy sao? Lý Kỳ ha hả nói: - Vậy không biết trong lòng Triệu công tử có ý tưởng gì?
Triệu Giai nghiêm mặt nói: - Ta phát hiện dân chúng đối với luật pháp vẫn là không đủ hiểu biết, hơn nữa nguyên bản ở giữa luật pháp Đại Tống ta, tồn tại rất nhiều chỗ mơ hồ, dùng từ cực kỳ không thỏa đáng, luật pháp là một thứ vô cùng nghiêm túc, từng từ từng chữ đều phải có được ý tứ chuẩn xác, đây là vấn đề mà Lập Pháp Viện lập tức phải giải quyết, ta đã nghĩ kỹ, cho Lập Pháp Viện một năm thời gian, nhất định phải đem vài luật pháp cơ bản xác định xuống dưới, ta lại để cho Hàn Lâm Viện sáng tác ra một quyển Pháp luật cơ bản của Đại Tống , nhất định phải khiến dân chúng hiểu khắc sâu, làm cho bọn họ hiểu được sử dụng vũ khí luật pháp này, kể từ đó, mới có thể đạt tới mục đích lấy pháp trị nước.
Lý Kỳ cười nói: - Triệu công tử, xem ra ngươi sau này thật sự có thời gian thì thường ra xem.
Triệu Giai cười ha hả, nói: - Tuy nhiên đây chỉ là một trong những mục đích mà ta muốn, mặt khác, ta còn muốn gặp Yến Phúc.
/2434
|