-Huynh thật sự ngày càng giống một tên tiểu nhân vô sỉ, chuyên làm chuyện bỏ đá xuống giếng nha. Quân tử khiêm tốn trước kia đi đâu rồi, ta mong huynh nói cho ta biết, ta phải tìm y trở về, để tránh luôn bị người ta giễu cợt.
Bạch Thiển Dạ mím môi cười nói: - Nhị ca, muội cũng muốn biết.
Trịnh Dật cười ngượng ngùng, khoát tay nói: - Ta nhận thua, ta nhận thua. Phu thê hai người, bất cứ một người nào ta đều không nói lại, huống hồ là phu thê các ngươi liên thủ.
Lý Kỳ hừ nói: - Huynh biết thì tốt rồi.
Trịnh Dật liếc Lý Kỳ nói: - Có điều Xu Mật Sứ hình như chưa bị ảnh hưởng gì.
Lý Kỳ tức giận nói: - Chẳng lẽ phải gào khóc thì mới được coi là chịu ảnh hưởng sao? Thật ra trong lòng ta đang rỉ máu, có điều huynh nhìn không thấy mà thôi. Nói thật, lúc này huynh không nên mời ta một bữa lớn để ta an ủi ta, để ta vui vẻ một chút sao.
Trịnh Dật không bị mắc lừa, nói: - Huynh bớt thế đi. Huynh có tiền như vậy, có mời cũng là huynh mời ta.
- Thật là keo kiệt.
- Huynh từng nhìn thấy người quản tài chính nào hào phóng chưa.
- Vậy cũng đúng.
Trịnh Dật nghiêm mặt nói: - Vừa rồi Tần Cối đề nghị huynh tiếp quản Võ Học, vì sao huynh không đồng ý?
Lý Kỳ nói: - Ta đồng ý thì có tác dụng gì, cũng phải được Hoàng thượng gật đầu mới được, có điều huynh cho rằng Hoàng thượng sẽ gật đầu sao? Hơn nữa Võ Học luôn do Binh Bộ quản lý, mà việc này cũng do Tần Cối đề xuất, ta không có bất cứ lý do gì tiếp quản Võ Học cả.
Trịnh Dật thở dài, nói: - Thật ra ta cũng biết chuyện này, ta cũng đoán được Tần Cối nhất định sẽ nghĩ cách đoạt được một phần binh quyền, có điều ta tuyệt đối không ngờ Tần Cối lại nghĩ ra cách lợi dụng Võ Học đoạt binh quyền. Nếu tướng soái thiên hạ sau này xuất thân từ Võ Học, vậy cũng có thể nói là học sinh của y, việc này thật sự là khó lường nha.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Tuy rằng cách này hiệu quả chậm, nhưng một khi thành thục thì sau mười năm, Tầm Cối nếu quyền khuynh triều dã thì ta cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc gì cả.
Trịnh Dật hỏi: - Vậy huynh định làm thế nào?
Lý Kỳ nhún vai nói: - Tạm thời chưa nghĩ đến, có điều Hoàng thượng vô cùng coi trọng Võ Học, cải cách Võ Học không thể ngăn cản được, chỉ xem sau này Tần Cối sẽ làm như thế nào. Ta cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến. Nói rồi hắn đột nhiên mỉm cười, nói: - Bây giờ Tần Cối đã lật quân bài cuối cùng ra với ta, tạm thời ta hẳn là không có bất kỳ phiền não gì, ngược lại huynh phải chú ý, nói không chừng bước tiếp theo Tần Cối sẽ lợi dụng Hộ Bộ đoạt binh quyền.
Trịnh Dật cười ha ha.
Lý Kỳ nói: - Việc này có gì đáng vui mừng sao?
- Chỉ cần Hoàng thượng gật đầu thì ta không để ý chút nào cả.
Trịnh Dật lắc đầu cười, nói:
- Thật ra tài chính của Tam Ti vô hình trung đã bị phân chia không ít rồi, Thương Vụ Cục các ngươi chưởng quản kinh tế toàn quốc, tiền nhiều tiền ít đều do các ngươi định đoạt. Tần Cối từng lợi dụng luật mới giúp Hộ Bộ, Lại Bộ, Công Bộ đoạt được một phần quyền tài chính, thêm vào sự thành lập của Viện Lập Pháp, quyền lực trong tay ta lại bị thu nhỏ thêm một bước.
- Trước kia Tam Ti Sứ khống chế tài chính thiên hạ trong tay, dưới một người, trên vạn người, cho dù là Tam Tỉnh Lục Bộ, hay là Xu Mật Viện, Tam Nha đều phải cầu Tam Ti. Nhưng bây giờ lại khác, tuy hiện tại ta còn nắm giữ tài chính trong thiên hạ, nhưng ta chẳng qua chỉ là một người quản sổ sách mà thôi. Sổ sách vô cùng rõ ràng, ai cũng đều biết quốc khố có bao nhiêu tiền, mỗi khoản sổ sách đều phải ghi lại vô cùng rõ ràng, ngay cả thuế thu cơ bản nhất cũng không do Tam Ti ta cai quản, bây giờ là chuyên của Lập Pháp Viện. Mỗi năm Lập pháp Viện nói thuế thu nên là bao nhiêu thì là bấy nhiêu, ta chỉ cần chiếu theo trình tự làm việc là được. Tần Cối muốn quyền tài chính tìm ta cũng vô dụng, bây giờ nên tìm Lập Pháp Viện.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Không ngờ sự xuất hiện của Lập Pháp Viện lại ảnh hưởng lớn đến huynh như vậy, huynh sẽ không ghi hận ta chứ.
Trịnh Dật cười nói: - Đương nhiên là không. Thật ra như vậy cũng tốt, ta không cần gánh quá nhiều trách nhiệm. Huynh làm ăn hẳn là cũng biết, việc quản tiền bạc là dễ đắc tội người ta nhất, làm không tốt thì hai mặt đều không gặp người được. Bây giờ có Lập Pháp Viện, ta nhẹ nhàng hơn nhiều, kiếm tiền thế nào là chuyện của Thương Vụ Cục, lấy được bao nhiêu tiền là chuyện của Lập Pháp Viện, là kiếm tiền hay bù tiền đều không liên quan quá nhiều đến Tam Ti ta.
Đúng lúc này, Lý Cương và Mao Thư đột nhiên đi qua, chắp tay với ba người, chào hỏi mấy tiếng.
Lý Kỳ chắp tay đáp lễ, lại cười nói: - Mao Viện trưởng, lần đầu vào triều cảm giác thế nào?
Mao Thư nói: - Thực có chút căng thẳng, có điều tại hạ có thể được ngày hôm nay thật sự đều do Xu Mật Sứ đề bạt.
Lý Kỳ khoát tay nói: - Vậy cũng phải do ngươi có bản lĩnh chứ.
Ba người hàn huyên một lát, Trịnh Dật liền nói:
- Xu Mật Sứ, Kinh Tế Sử, chúng ta còn phải đến Lập Pháp Viện thương lượng chuyện liên quan luật thuế năm nay, cáo từ trước.
- Ba vị cứ tự nhiên.
- Cáo từ.
Ba người lại chắp tay sau đó bước nhanh rời đi.
Bạch Thiển Dạ nhìn bóng lưng ba người, nói: - Nhị ca thật ra cũng không thay đổi chút nào, đối với bất cứ chuyện gì cũng nhìn thoáng như vậy.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói:
- Huynh ấy mới là người có đại trí tuệ, không phải người mà kẻ phàm tục chúng ta sánh được, có điều, có một điểm muội đã nói sai rồi.
- Xin lắng tai nghe.
- Muội đừng quên huynh ấy từng vì phu nhân mà rối rắm hơn mười năm, hơn mười năm tinh hoa nhất của một nam nhân đại biểu cho cái gì chứ, cho nên huynh ấy không phải đối với bất cứ chuyện gì cũng nhìn thoáng như vậy.
Bạch Thiển Dạ khẽ cười nói: - Phu quân nói có lý, có điều phu quân huynh thật ra nhìn rất thoáng đó.
Lý Kỳ cười lắc đầu nói: - Nếu Trịnh Dật không cưới Nhuận Nhi, cho dù bây giờ phu nhân lựa chọn Trịnh Dật, huynh tuyệt đối hoàn toàn hài lòng mà chúc phúc, ngoài trừ điều này cũng không còn gì khác.
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Huynhhuynh nỡ sao?
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Làm ơn, muội thật sự coi phu quân ta là bá vương sao, loại chuyện này cũng giống như là buôn bán vậy, chú trọng ngươi tình ta nguyện, hái dưa xanh không ngọt. Huynh không phủ nhân huynh thích phu nhân, nhưng nếu phu nhân chọn người khác thì cũng chưa hẳn không thể, nàng ấy cũng có quyền lựa chọn mà, tại sao ta không thể chúc phúc chứ.
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc liếc nhìn Lý Kỳ, đột nhiên phát giác bản thân mình hình như không hiểu Lý Kỳ chút nào, một lát sau, nàng đột nhiêm mỉm cười nói: - Nếu là Cao Nha Nội.
- Vậy đương nhiên không được.
Lý Kỳ gần như không suy nghĩ, lại thấy Thất nương bật cười khanh khách, biết đã bị lừa, hung hăn nói: - Được lắm Thất nương, lại dám trêu chọc vi phu, nếu nơi này không phải là hoàng cung thì vi phu nhất định gia pháp hầu hạ, đêm này phạt muội trực phiên.
- Trực phiên cái gì?
- Trực phiên trên giường.
Bạch Thiển Dạ mím môi cười nói: - Nhị ca, muội cũng muốn biết.
Trịnh Dật cười ngượng ngùng, khoát tay nói: - Ta nhận thua, ta nhận thua. Phu thê hai người, bất cứ một người nào ta đều không nói lại, huống hồ là phu thê các ngươi liên thủ.
Lý Kỳ hừ nói: - Huynh biết thì tốt rồi.
Trịnh Dật liếc Lý Kỳ nói: - Có điều Xu Mật Sứ hình như chưa bị ảnh hưởng gì.
Lý Kỳ tức giận nói: - Chẳng lẽ phải gào khóc thì mới được coi là chịu ảnh hưởng sao? Thật ra trong lòng ta đang rỉ máu, có điều huynh nhìn không thấy mà thôi. Nói thật, lúc này huynh không nên mời ta một bữa lớn để ta an ủi ta, để ta vui vẻ một chút sao.
Trịnh Dật không bị mắc lừa, nói: - Huynh bớt thế đi. Huynh có tiền như vậy, có mời cũng là huynh mời ta.
- Thật là keo kiệt.
- Huynh từng nhìn thấy người quản tài chính nào hào phóng chưa.
- Vậy cũng đúng.
Trịnh Dật nghiêm mặt nói: - Vừa rồi Tần Cối đề nghị huynh tiếp quản Võ Học, vì sao huynh không đồng ý?
Lý Kỳ nói: - Ta đồng ý thì có tác dụng gì, cũng phải được Hoàng thượng gật đầu mới được, có điều huynh cho rằng Hoàng thượng sẽ gật đầu sao? Hơn nữa Võ Học luôn do Binh Bộ quản lý, mà việc này cũng do Tần Cối đề xuất, ta không có bất cứ lý do gì tiếp quản Võ Học cả.
Trịnh Dật thở dài, nói: - Thật ra ta cũng biết chuyện này, ta cũng đoán được Tần Cối nhất định sẽ nghĩ cách đoạt được một phần binh quyền, có điều ta tuyệt đối không ngờ Tần Cối lại nghĩ ra cách lợi dụng Võ Học đoạt binh quyền. Nếu tướng soái thiên hạ sau này xuất thân từ Võ Học, vậy cũng có thể nói là học sinh của y, việc này thật sự là khó lường nha.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Tuy rằng cách này hiệu quả chậm, nhưng một khi thành thục thì sau mười năm, Tầm Cối nếu quyền khuynh triều dã thì ta cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc gì cả.
Trịnh Dật hỏi: - Vậy huynh định làm thế nào?
Lý Kỳ nhún vai nói: - Tạm thời chưa nghĩ đến, có điều Hoàng thượng vô cùng coi trọng Võ Học, cải cách Võ Học không thể ngăn cản được, chỉ xem sau này Tần Cối sẽ làm như thế nào. Ta cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến. Nói rồi hắn đột nhiên mỉm cười, nói: - Bây giờ Tần Cối đã lật quân bài cuối cùng ra với ta, tạm thời ta hẳn là không có bất kỳ phiền não gì, ngược lại huynh phải chú ý, nói không chừng bước tiếp theo Tần Cối sẽ lợi dụng Hộ Bộ đoạt binh quyền.
Trịnh Dật cười ha ha.
Lý Kỳ nói: - Việc này có gì đáng vui mừng sao?
- Chỉ cần Hoàng thượng gật đầu thì ta không để ý chút nào cả.
Trịnh Dật lắc đầu cười, nói:
- Thật ra tài chính của Tam Ti vô hình trung đã bị phân chia không ít rồi, Thương Vụ Cục các ngươi chưởng quản kinh tế toàn quốc, tiền nhiều tiền ít đều do các ngươi định đoạt. Tần Cối từng lợi dụng luật mới giúp Hộ Bộ, Lại Bộ, Công Bộ đoạt được một phần quyền tài chính, thêm vào sự thành lập của Viện Lập Pháp, quyền lực trong tay ta lại bị thu nhỏ thêm một bước.
- Trước kia Tam Ti Sứ khống chế tài chính thiên hạ trong tay, dưới một người, trên vạn người, cho dù là Tam Tỉnh Lục Bộ, hay là Xu Mật Viện, Tam Nha đều phải cầu Tam Ti. Nhưng bây giờ lại khác, tuy hiện tại ta còn nắm giữ tài chính trong thiên hạ, nhưng ta chẳng qua chỉ là một người quản sổ sách mà thôi. Sổ sách vô cùng rõ ràng, ai cũng đều biết quốc khố có bao nhiêu tiền, mỗi khoản sổ sách đều phải ghi lại vô cùng rõ ràng, ngay cả thuế thu cơ bản nhất cũng không do Tam Ti ta cai quản, bây giờ là chuyên của Lập Pháp Viện. Mỗi năm Lập pháp Viện nói thuế thu nên là bao nhiêu thì là bấy nhiêu, ta chỉ cần chiếu theo trình tự làm việc là được. Tần Cối muốn quyền tài chính tìm ta cũng vô dụng, bây giờ nên tìm Lập Pháp Viện.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Không ngờ sự xuất hiện của Lập Pháp Viện lại ảnh hưởng lớn đến huynh như vậy, huynh sẽ không ghi hận ta chứ.
Trịnh Dật cười nói: - Đương nhiên là không. Thật ra như vậy cũng tốt, ta không cần gánh quá nhiều trách nhiệm. Huynh làm ăn hẳn là cũng biết, việc quản tiền bạc là dễ đắc tội người ta nhất, làm không tốt thì hai mặt đều không gặp người được. Bây giờ có Lập Pháp Viện, ta nhẹ nhàng hơn nhiều, kiếm tiền thế nào là chuyện của Thương Vụ Cục, lấy được bao nhiêu tiền là chuyện của Lập Pháp Viện, là kiếm tiền hay bù tiền đều không liên quan quá nhiều đến Tam Ti ta.
Đúng lúc này, Lý Cương và Mao Thư đột nhiên đi qua, chắp tay với ba người, chào hỏi mấy tiếng.
Lý Kỳ chắp tay đáp lễ, lại cười nói: - Mao Viện trưởng, lần đầu vào triều cảm giác thế nào?
Mao Thư nói: - Thực có chút căng thẳng, có điều tại hạ có thể được ngày hôm nay thật sự đều do Xu Mật Sứ đề bạt.
Lý Kỳ khoát tay nói: - Vậy cũng phải do ngươi có bản lĩnh chứ.
Ba người hàn huyên một lát, Trịnh Dật liền nói:
- Xu Mật Sứ, Kinh Tế Sử, chúng ta còn phải đến Lập Pháp Viện thương lượng chuyện liên quan luật thuế năm nay, cáo từ trước.
- Ba vị cứ tự nhiên.
- Cáo từ.
Ba người lại chắp tay sau đó bước nhanh rời đi.
Bạch Thiển Dạ nhìn bóng lưng ba người, nói: - Nhị ca thật ra cũng không thay đổi chút nào, đối với bất cứ chuyện gì cũng nhìn thoáng như vậy.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói:
- Huynh ấy mới là người có đại trí tuệ, không phải người mà kẻ phàm tục chúng ta sánh được, có điều, có một điểm muội đã nói sai rồi.
- Xin lắng tai nghe.
- Muội đừng quên huynh ấy từng vì phu nhân mà rối rắm hơn mười năm, hơn mười năm tinh hoa nhất của một nam nhân đại biểu cho cái gì chứ, cho nên huynh ấy không phải đối với bất cứ chuyện gì cũng nhìn thoáng như vậy.
Bạch Thiển Dạ khẽ cười nói: - Phu quân nói có lý, có điều phu quân huynh thật ra nhìn rất thoáng đó.
Lý Kỳ cười lắc đầu nói: - Nếu Trịnh Dật không cưới Nhuận Nhi, cho dù bây giờ phu nhân lựa chọn Trịnh Dật, huynh tuyệt đối hoàn toàn hài lòng mà chúc phúc, ngoài trừ điều này cũng không còn gì khác.
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Huynhhuynh nỡ sao?
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Làm ơn, muội thật sự coi phu quân ta là bá vương sao, loại chuyện này cũng giống như là buôn bán vậy, chú trọng ngươi tình ta nguyện, hái dưa xanh không ngọt. Huynh không phủ nhân huynh thích phu nhân, nhưng nếu phu nhân chọn người khác thì cũng chưa hẳn không thể, nàng ấy cũng có quyền lựa chọn mà, tại sao ta không thể chúc phúc chứ.
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc liếc nhìn Lý Kỳ, đột nhiên phát giác bản thân mình hình như không hiểu Lý Kỳ chút nào, một lát sau, nàng đột nhiêm mỉm cười nói: - Nếu là Cao Nha Nội.
- Vậy đương nhiên không được.
Lý Kỳ gần như không suy nghĩ, lại thấy Thất nương bật cười khanh khách, biết đã bị lừa, hung hăn nói: - Được lắm Thất nương, lại dám trêu chọc vi phu, nếu nơi này không phải là hoàng cung thì vi phu nhất định gia pháp hầu hạ, đêm này phạt muội trực phiên.
- Trực phiên cái gì?
- Trực phiên trên giường.
/2434
|