Phủ Thái sư.
- Ha ha!
Thái Kinh ngồi ở trên ghế, vuốt râu cười to, cực kỳ vui sướng:
- Lý Kỳ, lão phu xem như phục ngươi rồi, một thợ thủ công nho nhỏ từ chức thôi, không ngờ lại dẫn đến vấn đề trọng đại như vậy, lão phu tuy rằng không được nhìn tận mắt, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, đến cuối cùng Tần Cối khẳng định là hối hận xanh cả ruột, ta nghĩ nếu y sớm biết ngươi muốn thay đổi khoa khảo, vậy thì đừng nói một tiến sĩ nho nhỏ, cho dù ngươi muốn cho Ngu Doãn Văn làm Trạng nguyên thì y cũng sẽ giơ cả hai tay tán thành.
Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, nói:
- Thái sư quá khen, làm việc chung quy là phải có lý lẽ có chứng cứ, chỉ dựa vào nói miệng thì có thể có bao nhiêu sức thuyết phục được.
Bạch Thì Trung cười ha ha nói:
- Thái sư, ngài còn không biết tiểu tử này sao, trước kia hắn cũng không phải hay làm thế à, đầu tiên là tùy tiện tìm một số việc nhìn như chẳng có chút quan hệ nào ra khiến cho mọi người lẫn lộn tai mắt, đợi đến khi mọi người đều nghe đến buồn ngủ thì hắn mới nhân cơ hội đưa ra ý nghĩ của chính mình, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Đổ mồ hôi! Không ngờ rằng cha vợ lại hiểu rõ ta như vậy. Trên mặt Lý Kỳ hơi có chút xấu hổ, nói:
- Cha vợ, cũng không thể nói thế được, từ xưa ta nói chuyện tất cả mọi người đều thích nghe, buồn ngủ chỗ nào chứ.
Nói tới đây, hắn lại quay đầu lại nói với Bạch Thiển Dạ:
- Kỳ thật lần này ta cơ bản không có làm gì, Thất Nương đã giúp cho ta không ít, các vị cũng biết, việc nói có sách, mách có chứng cũng không phải thế mạnh của ta đâu.
Bạch Thiển Dạ nghe thấy ái lang khích lệ mình, hơn nữa còn là ở phương diện này, trong lòng thật là vui mừng, thẹn thùng nói:
- Muội chẳng qua chỉ nói theo lời của huynh mà thôi.
Vương Trọng Lăng khoát tay nói:
- Thất Nương, cháu cũng đừng tự coi nhẹ mình thế, lúc trước Tần Cối cũng chịu không ít thiệt thòi trong tay cháu.
Thái Kinh cười ha ha nói:
- Thì Trung, ngươi có thể có được nữ nhi tốt như này, lão phu thực sự phi thường hâm mộ nha, dưới gối lão phu có vô số con cái, nhưng --- ôi, cũng không biết là do lão phu dạy con không tốt, hay là do ý trời muốn thế.
- Thái sư quá khen, đây đều là nhờ có Lý Kỳ cả đấy. Tiểu nữ vẫn có rất nhiều chỗ thiếu sót nữa.
Tuy rằng ngoài miệng Bạch Thì Trung nói phi thường khiêm tốn như thế, nhưng thần sắc cũng không che dấu được sự đắc ý, con cái của ông ta tuy rằng không ít, nhưng hơn phân nửa đều là trung quy trung củ, không có ai đặc biệt xuất sắc cả, duy chỉ có cô con gái thứ bảy là có được ưu điểm của phu thê bọn họ, ông cũng từng cảm thấy vô cùng tiếc hận vì Bạch Thiển Dạ lại là thân nữ nhi, nhưng nào ngờ rằng khi ông về hưu lại đổi lấy Bạch Thiển Dạ được đi lên đại điện, điều này kỳ thật khiến ông cảm thấy phi thường vui vẻ, coi như là có người kế tục. Nhưng mà, người thúc đẩy tất cả lại là nữ nhân đứng sau lưng ông, vì vậy đến nay ông đều vô cùng khâm phục sự dự kiến trước của Bạch phu nhân.
Bởi vì cho dù là ông có còn ở lại trên triều đình, cũng đã rất khó có không gian để lên cao rồi, mà tiền đồ của Bạch Thiển Dạ cũng vô cùng sáng sủa, nhìn từ góc độ lâu dài, một vụ giao dịch này thật sự là rất có lời.
Vương Trọng Lăng đột nhiên nói:
- Nhưng mà Thái sư, Bạch huynh, các ngươi nói Hoàng thượng sẽ đáp ứng cải cách khoa khảo sao?
Thái Kinh, Bạch Thì Trung liếc nhìn nhau một cái, Thái Kinh dẫn đầu thở dài:
- Lão phu mặc dù là thần tử mấy chục năm, nhưng vẫn không thể đoán được tư tưởng của đế vương, những gì Hoàng thượng nghĩ chung quy không giống với chúng ta, bằng không vì sao lại có câu gần vua như gần cọp đâu.
Nói xong thì lão ta lại hỏi Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, ngươi thấy thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Vấn đề đã được bày ra rồi, ta tin rằng Hoàng thượng sẽ không ngồi yên bỏ mặc đâu, mấu chốt là Hoàng thượng sẽ cải cách như thế nào, y đang kiêng dè điều gì vậy. Ta nghĩ chỉ cần liên quan đến phương diện này, Hoàng thượng nhất định có quyết định của riêng mình, tuyệt đối sẽ không giống như lúc trước tùy theo ý kiến của chúng ta.
Bạch Thiển Dạ nói:
- Vào giai đoạn đầu của triều Tần, Tần Thủy Hoàng từng hạ chỉ đốt sách chôn người tài, kỳ thật việc đốt sách chôn người tài này đều không tàn bạo như chúng ta đã tưởng tượng, đốt sách chỉ vì Tần Thủy Hoàng muốn thống nhất tư tưởng, mà chôn nho sinh cũng chỉ vì lúc ấy Tần quốc tôn trọng pháp chế, đám nho sinh này mỗi ngày đều phê bình triều chính, thế cho nên mới đưa tới tai họa bất ngờ, chỉ có điều pháp chế của triều Tần quá mức hà khắc, tuy rằng tạo thành một đế quốc Đại Tần mạnh mẽ, nhưng tuy nhiên cũng là hoa trong gương, trăng trong nước, pháp chế nghiêm khắc như thế không phải là thứ dân chúng có thể thừa nhận được.
Thái Kinh nghe vậy liên tục gật đầu, nói:
- Thất Nương nói rất đúng, bất kể là tôn sùng Pháp chế, Mặc học hay Nho học, đều là đế vương xuất phát từ chính trị suy xét, năm đó Hán Vũ Đế độc tôn Nho thuật, cũng là vì như thế, chỉ bằng những việc Hán Vũ Đế đã làm, không có chuyện gì có liên quan đến Nho thuật cả, đây chẳng qua là một loại thủ đoạn chính trị thôi, một quốc gia chỉ có thể coi một loại tư tưởng là chính thống, nếu như trăm nhà tranh nhau, đông một phái, tây một phái, thì quốc gia này sẽ trở nên chia năm xẻ bảy, sẽ uy hiếp đến địa vị thống trị của Hoàng thượng.
Lý Kỳ nghe vậy thoáng có chút suy nghĩ, nếu như nhìn nhận các học phái thành đảng phái, vậy thì đây là sự khác nhau của một đảng chuyên chính và nhiều đảng chấp chính, nếu như có nhiều đảng chấp chính, vậy thì Hoàng đế chính là thay phiên làm, không phù hợp với chế độ xã hội phong kiến, mà Nho học lại phi thường hoàn mỹ dung hợp với tính chuyên chính của đế vương, nói vậy đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Nho học được thống trị người Hán hơn hai nghìn năm.
Vương Trọng Lăng nghe vậy cau mày, hỏi:
- Nếu nói như thế, Hoàng thượng chắc chắn không thể nào phá hỏng địa vị thống trị của chính mình được, vậy chẳng phải là chúng ta đây không hề có phần thắng sao?
Thái Kinh nói:
- Cái này phải xem ngươi đối đãi với thắng bại như thế nào rồi, nếu như muốn hoàn toàn đánh bại Nho thuật, thì điều này trên cơ bản là không thể nào, đừng nói Hoàng thượng, người đọc sách trong thiên hạ đều sẽ không đáp ứng, cho nên chúng ta ở ngay từ đầu tôn sùng Mặc học chỉ là lấy trong đó một bộ phận mà thôi, chính như Thất Nương đã đề xuất trong đại điện vấn đề giáo và trị, chúng ta hẳn là lựa chọn sử dụng đạo lý cường quốc trong Mặc học, sau đó dung nhập vào, đẩy Mặc học lên vũ đài chính trị.
Bạch Thì Trung gật gật đầu, nói:
- Kỳ thật thứ chúng ta thay đổi không phải là Nho học, mà là Mặc học và Pháp gia, Nho học ở giữa, Mặc học và Pháp gia đi bên cạnh hiệp trợ, nếu như có thể làm như thế, chúng ta cũng coi như là lấy được đại toàn thắng rồi.
- Đúng là như thế.
Thái Kinh thở dài:
- Mặc Tử chủ trương tư tưởng “không chiến tranh”, mà “không chiến tranh” này chính là phản đối chiến tranh công phạt đoạt lấy phi nghĩa, chiến tranh là chuyện ác, dân chúng chính là người chịu khổ, nhưng đương kim Hoàng thượng có hùng tâm tráng chí, nhìn từ đủ loại dấu hiệu, Hoàng thượng là muốn tạo ra một đế quốc lớn từ chưa từng có từ trước tới nay, vậy thì tất nhiên sẽ phát động chiến tranh, nếu như chúng ta đề xuất ra một tư tưởng này, vậy thì chính là đi ngược lại với tư tưởng của Hoàng thượng, có thể sẽ đưa đến tai họa bất ngờ, bất kể là tư tưởng gì, nhất định phải đón ý nói hùa với chính sách ngay sau đó thì mới có thể thành công được.
Vương Trọng Lăng nghe vậy đổ cả mồ hôi, tư tưởng biến cách cũng không phải là mỗi người đều dám chạm vào, một bước đi nhầm, chính là vạn kiếp bất phục, rất có thể sẽ lặp lại việc đột sách chôn người tài. Ông ta liên tục gật đầu, nhưng lại hỏi:
- Nhưng vấn đề dư luận không phải một mình ta có thể quyết định, làm thế nào để khống chế được đám Mặc sinh đây?
Lý Kỳ cười nói:
- Chỉ cần dùng biện pháp thích đáng, thì dư luận chính là thứ dễ khống chế nhất, chỉ cần dẫn đường một cách hợp lý là đến nơi.
Thái Kinh gật đầu nói:
- Đúng là như thế, cứ dựa theo hiện giờ mà làm là được, lợi dụng Tuần san Đại Tống thời đại tôn sùng học thuật luận của Mặc Tử, tỷ như ba phát biểu của Mặc tử. Thứ nhất, gốc: Phải xem nó có hợp với công việc của các thánh vương đời xưa không. Thứ hai, nguyên: Phải xem nó có hợp với đời sống của phần lớn dân chúng không. Thứ ba, dụng: Phải áp dụng nói vào hành chính xem có hợp với quyền lợi của dân chúng không. Ba điểm này vừa lúc phù hợp với chính sách của đương kim Hoàng thượng.
Bạch Thì Trung nói:
- Trừ những thứ ấy ra, còn có trinh thám luận của Mặc Tử, như, mô phỏng sơ lược vạn vật trong thiên nhiên, luận về biện luận nhiều người, lấy danh nâng thực, lấy từ trữ ý, lấy câu nói ra sự việc, cái gì áp dụng, cái gì loại bỏ.
Bạch Thiển Dạ cười nói:
- Nói như vậy, Mặc Tử không phải còn có lập luận số học, lập luận vật lý (vật lý thời cổ đại chính là khoa học hiện nay), cấu tạo vũ khí chẳng hạn.
Vương Trọng Lăng hơi hơi gật đầu, những học vấn này ông ta đều phi thường tinh thông, trong lòng có chút kích động, đột nhiên nhìn về phía Lý Kỳ, giống như đang nói, ngươi lừa dối ta tới, chẳng lẽ không nên cho ta một ít ý kiến sao?
Lý Kỳ sửng sốt, thầm nghĩ, nói đùa gì vậy, ta thật sự tuyệt đối không hiểu biết về Mặc học đâu. Bọn họ nói ta còn nghe chưa hiểu được hết, cho ngươi ý kiến thế nào được. Nhưng hắn cũng hiểu được hiện tại Vương Trọng Lăng nhất định đang bất an, cần người cho ông ta dũng khí, vì thế cười nói;
- Vương thúc thúc, Ngài chỉ cần nhớ kỹ một điểm là được, Mặc học ở triều đình ta chỉ là một môn học vấn mà thôi, không cần có quá nhiều ý kiến phê phán triều đình là được. Đương nhiên, có chút chủ đề hiện tại đang mẫn cảm cũng đừng nhắc tới là được.
Vương Trọng Lăng lại hỏi:
- Vậy nên làm thế nào để dẫn đường Mặc sinh trong thiên hạ đây?
Phương diện này Lý Kỳ ngược lại có thế cho ông ta một ít ý kiến, hắn cười nói:
- Nho sinh.
- Nho sinh?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Theo những gì ta nghe nói, Mặc học lúc trước thất bại cũng có quan hệ không thể bàn cãi do chính bản thân nó, trong Mặc học có vô cùng nhiều tư tưởng đều mâu thuẫn lẫn nhau, hơn nữa quá mức lý tưởng hóa, Nho sinh nhất định mượn điều này để phản kích đấy, không muốn chính mình rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, lấy dài tránh ngắn, lấy một ít học vấn trong Nho thuật không có đi trọng tâm định nghĩa lại về Mặc học. Mới vừa rồi Thái sư, cha vợ ta cùng với Thất Nương cũng có nói đấy, chính là Nho học không có, nhưng lại phi thường có tính thực dụng, những điều này có thể minh xác chắc chắn được Mặc học có giá trị hiện hữu của nó, điều này cũng nhất trí với mục đích mà chúng ta theo đuổi, chúng ta chỉ muốn phát triển Mặc học, mà không phải là đánh bại Nho sinh, nếu Mặc sinh mà muốn làm được điểm này thì tự nhiên sẽ đi theo bước chân của ngài thôi, dần dà, cái lý luận “không chiến” này cũng sẽ bị Mặc sinh quên đi, một kiểu Mặc học hoàn toàn mới sẽ tiến đến.
Vương Trọng Lăng gật gật đầu, trên mặt nở một nụ cười, nói:
- Ta biết nên làm thế nào rồi.
Bạch Thì Trung hỏi:
- Vậy thì còn Pháp gia thì sao?
Thái Kinh khoát tay nói:
- Bất kỳ một quốc gia nào đều không thể rời khỏi luật pháp, về phần Pháp gia có thể đi đến độ cao nào, đó là vấn đề để Hoàng thượng cùng Pháp gia đánh cờ, không có quan hệ gì với chúng ta hết, vẫn là không cần tham dự vào thì tốt hơn.
Lý Kỳ gật đầu đồng ý:
- Đúng là như thế.
…
….
Sau khi ra về từ phủ Thái sư, Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ đầu tiên là đưa Bạch Thì Trung về nhà, lại ngồi chơi ở Bạch gia trong chốc lát, rồi mới trở lại nhà mình.
- Đại nhân, ngài cuối cùng cũng về rồi, người của trong cung đến.
Trần Đại Nương vừa thấy được Lý Kỳ, đã lập tức vội vội vàng vàng kể lại.
- Trong cung?
Lý Kỳ sửng sốt, hỏi:
- Là ai?
- Là vài vị công công.
Chẳng lẽ là Hoàng thượng truyền gọi ta? Lý Kỳ vội vàng đi vào bên trong, chỉ thấy trong phòng ngồi vài vị công công, có một người cầm đầu, Lý Kỳ nhận thức người này, đúng là Vệ công công bên người Triệu Giai, gọi là Vệ Tùng.
Vệ Tùng vừa nhìn thấy Lý Kỳ, vội vã đứng lên nói:
- Xu Mật Sứ, ngài cuối cùng cũng trở lại rồi.
Lý Kỳ hỏi:
- Vệ công công, xảy ra chuyện gì?
Vệ Tùng sửng sốt, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một đạo thánh chỉ, dùng giọng cao nhọn hô:
- Xu Mật Sứ tiếp chỉ.
Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ ngơ ngác liếc nhìn nhau một cái, khẩn trương khom người hành đại lễ.
Nghe được Vệ Tùng cao giọng đọc:
- Trẫm ứng mệnh hạo thiên chi quyến, khi còn trẻ may mắn được đạo trưởng Vô Cực giáo hóa, mới có được thành tựu như hôm này, hiện giờ ân sư đã cưỡi hạc bay về Tây thiên, trẫm mỗi khi tưởng ân dạy bảo lúc trước của ân sư, đều lại nhớ về người.
- Gần đây trẫm nghe nói chỗ ở cũ của ân sư ở vùng ngoại ô phía bắc bị quân Kim thiêu đốt, trong lòng vô cùng khổ sở, một ngày là thấy, suốt đời là cha, trẫm vốn dĩ muốn tự mình đi sửa lại chỗ ở cũ của ân sư để báo đáp ân tình dạy dỗ năm đó, nhưng do chính vụ bận rộn, không thể bứt ra, mong rằng Xu Mật Sứ có thể thay trẫm tiến đến, đặc biệt ban thưởng cho Xu Mật Sứ một cây búa sắt, ngày mai giờ thìn mang cây búa này đến ngoại ô phía bắc sửa chữa chỗ ở cũ cho ân sư, khâm thử.
- Ha ha!
Thái Kinh ngồi ở trên ghế, vuốt râu cười to, cực kỳ vui sướng:
- Lý Kỳ, lão phu xem như phục ngươi rồi, một thợ thủ công nho nhỏ từ chức thôi, không ngờ lại dẫn đến vấn đề trọng đại như vậy, lão phu tuy rằng không được nhìn tận mắt, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, đến cuối cùng Tần Cối khẳng định là hối hận xanh cả ruột, ta nghĩ nếu y sớm biết ngươi muốn thay đổi khoa khảo, vậy thì đừng nói một tiến sĩ nho nhỏ, cho dù ngươi muốn cho Ngu Doãn Văn làm Trạng nguyên thì y cũng sẽ giơ cả hai tay tán thành.
Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, nói:
- Thái sư quá khen, làm việc chung quy là phải có lý lẽ có chứng cứ, chỉ dựa vào nói miệng thì có thể có bao nhiêu sức thuyết phục được.
Bạch Thì Trung cười ha ha nói:
- Thái sư, ngài còn không biết tiểu tử này sao, trước kia hắn cũng không phải hay làm thế à, đầu tiên là tùy tiện tìm một số việc nhìn như chẳng có chút quan hệ nào ra khiến cho mọi người lẫn lộn tai mắt, đợi đến khi mọi người đều nghe đến buồn ngủ thì hắn mới nhân cơ hội đưa ra ý nghĩ của chính mình, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Đổ mồ hôi! Không ngờ rằng cha vợ lại hiểu rõ ta như vậy. Trên mặt Lý Kỳ hơi có chút xấu hổ, nói:
- Cha vợ, cũng không thể nói thế được, từ xưa ta nói chuyện tất cả mọi người đều thích nghe, buồn ngủ chỗ nào chứ.
Nói tới đây, hắn lại quay đầu lại nói với Bạch Thiển Dạ:
- Kỳ thật lần này ta cơ bản không có làm gì, Thất Nương đã giúp cho ta không ít, các vị cũng biết, việc nói có sách, mách có chứng cũng không phải thế mạnh của ta đâu.
Bạch Thiển Dạ nghe thấy ái lang khích lệ mình, hơn nữa còn là ở phương diện này, trong lòng thật là vui mừng, thẹn thùng nói:
- Muội chẳng qua chỉ nói theo lời của huynh mà thôi.
Vương Trọng Lăng khoát tay nói:
- Thất Nương, cháu cũng đừng tự coi nhẹ mình thế, lúc trước Tần Cối cũng chịu không ít thiệt thòi trong tay cháu.
Thái Kinh cười ha ha nói:
- Thì Trung, ngươi có thể có được nữ nhi tốt như này, lão phu thực sự phi thường hâm mộ nha, dưới gối lão phu có vô số con cái, nhưng --- ôi, cũng không biết là do lão phu dạy con không tốt, hay là do ý trời muốn thế.
- Thái sư quá khen, đây đều là nhờ có Lý Kỳ cả đấy. Tiểu nữ vẫn có rất nhiều chỗ thiếu sót nữa.
Tuy rằng ngoài miệng Bạch Thì Trung nói phi thường khiêm tốn như thế, nhưng thần sắc cũng không che dấu được sự đắc ý, con cái của ông ta tuy rằng không ít, nhưng hơn phân nửa đều là trung quy trung củ, không có ai đặc biệt xuất sắc cả, duy chỉ có cô con gái thứ bảy là có được ưu điểm của phu thê bọn họ, ông cũng từng cảm thấy vô cùng tiếc hận vì Bạch Thiển Dạ lại là thân nữ nhi, nhưng nào ngờ rằng khi ông về hưu lại đổi lấy Bạch Thiển Dạ được đi lên đại điện, điều này kỳ thật khiến ông cảm thấy phi thường vui vẻ, coi như là có người kế tục. Nhưng mà, người thúc đẩy tất cả lại là nữ nhân đứng sau lưng ông, vì vậy đến nay ông đều vô cùng khâm phục sự dự kiến trước của Bạch phu nhân.
Bởi vì cho dù là ông có còn ở lại trên triều đình, cũng đã rất khó có không gian để lên cao rồi, mà tiền đồ của Bạch Thiển Dạ cũng vô cùng sáng sủa, nhìn từ góc độ lâu dài, một vụ giao dịch này thật sự là rất có lời.
Vương Trọng Lăng đột nhiên nói:
- Nhưng mà Thái sư, Bạch huynh, các ngươi nói Hoàng thượng sẽ đáp ứng cải cách khoa khảo sao?
Thái Kinh, Bạch Thì Trung liếc nhìn nhau một cái, Thái Kinh dẫn đầu thở dài:
- Lão phu mặc dù là thần tử mấy chục năm, nhưng vẫn không thể đoán được tư tưởng của đế vương, những gì Hoàng thượng nghĩ chung quy không giống với chúng ta, bằng không vì sao lại có câu gần vua như gần cọp đâu.
Nói xong thì lão ta lại hỏi Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, ngươi thấy thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Vấn đề đã được bày ra rồi, ta tin rằng Hoàng thượng sẽ không ngồi yên bỏ mặc đâu, mấu chốt là Hoàng thượng sẽ cải cách như thế nào, y đang kiêng dè điều gì vậy. Ta nghĩ chỉ cần liên quan đến phương diện này, Hoàng thượng nhất định có quyết định của riêng mình, tuyệt đối sẽ không giống như lúc trước tùy theo ý kiến của chúng ta.
Bạch Thiển Dạ nói:
- Vào giai đoạn đầu của triều Tần, Tần Thủy Hoàng từng hạ chỉ đốt sách chôn người tài, kỳ thật việc đốt sách chôn người tài này đều không tàn bạo như chúng ta đã tưởng tượng, đốt sách chỉ vì Tần Thủy Hoàng muốn thống nhất tư tưởng, mà chôn nho sinh cũng chỉ vì lúc ấy Tần quốc tôn trọng pháp chế, đám nho sinh này mỗi ngày đều phê bình triều chính, thế cho nên mới đưa tới tai họa bất ngờ, chỉ có điều pháp chế của triều Tần quá mức hà khắc, tuy rằng tạo thành một đế quốc Đại Tần mạnh mẽ, nhưng tuy nhiên cũng là hoa trong gương, trăng trong nước, pháp chế nghiêm khắc như thế không phải là thứ dân chúng có thể thừa nhận được.
Thái Kinh nghe vậy liên tục gật đầu, nói:
- Thất Nương nói rất đúng, bất kể là tôn sùng Pháp chế, Mặc học hay Nho học, đều là đế vương xuất phát từ chính trị suy xét, năm đó Hán Vũ Đế độc tôn Nho thuật, cũng là vì như thế, chỉ bằng những việc Hán Vũ Đế đã làm, không có chuyện gì có liên quan đến Nho thuật cả, đây chẳng qua là một loại thủ đoạn chính trị thôi, một quốc gia chỉ có thể coi một loại tư tưởng là chính thống, nếu như trăm nhà tranh nhau, đông một phái, tây một phái, thì quốc gia này sẽ trở nên chia năm xẻ bảy, sẽ uy hiếp đến địa vị thống trị của Hoàng thượng.
Lý Kỳ nghe vậy thoáng có chút suy nghĩ, nếu như nhìn nhận các học phái thành đảng phái, vậy thì đây là sự khác nhau của một đảng chuyên chính và nhiều đảng chấp chính, nếu như có nhiều đảng chấp chính, vậy thì Hoàng đế chính là thay phiên làm, không phù hợp với chế độ xã hội phong kiến, mà Nho học lại phi thường hoàn mỹ dung hợp với tính chuyên chính của đế vương, nói vậy đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Nho học được thống trị người Hán hơn hai nghìn năm.
Vương Trọng Lăng nghe vậy cau mày, hỏi:
- Nếu nói như thế, Hoàng thượng chắc chắn không thể nào phá hỏng địa vị thống trị của chính mình được, vậy chẳng phải là chúng ta đây không hề có phần thắng sao?
Thái Kinh nói:
- Cái này phải xem ngươi đối đãi với thắng bại như thế nào rồi, nếu như muốn hoàn toàn đánh bại Nho thuật, thì điều này trên cơ bản là không thể nào, đừng nói Hoàng thượng, người đọc sách trong thiên hạ đều sẽ không đáp ứng, cho nên chúng ta ở ngay từ đầu tôn sùng Mặc học chỉ là lấy trong đó một bộ phận mà thôi, chính như Thất Nương đã đề xuất trong đại điện vấn đề giáo và trị, chúng ta hẳn là lựa chọn sử dụng đạo lý cường quốc trong Mặc học, sau đó dung nhập vào, đẩy Mặc học lên vũ đài chính trị.
Bạch Thì Trung gật gật đầu, nói:
- Kỳ thật thứ chúng ta thay đổi không phải là Nho học, mà là Mặc học và Pháp gia, Nho học ở giữa, Mặc học và Pháp gia đi bên cạnh hiệp trợ, nếu như có thể làm như thế, chúng ta cũng coi như là lấy được đại toàn thắng rồi.
- Đúng là như thế.
Thái Kinh thở dài:
- Mặc Tử chủ trương tư tưởng “không chiến tranh”, mà “không chiến tranh” này chính là phản đối chiến tranh công phạt đoạt lấy phi nghĩa, chiến tranh là chuyện ác, dân chúng chính là người chịu khổ, nhưng đương kim Hoàng thượng có hùng tâm tráng chí, nhìn từ đủ loại dấu hiệu, Hoàng thượng là muốn tạo ra một đế quốc lớn từ chưa từng có từ trước tới nay, vậy thì tất nhiên sẽ phát động chiến tranh, nếu như chúng ta đề xuất ra một tư tưởng này, vậy thì chính là đi ngược lại với tư tưởng của Hoàng thượng, có thể sẽ đưa đến tai họa bất ngờ, bất kể là tư tưởng gì, nhất định phải đón ý nói hùa với chính sách ngay sau đó thì mới có thể thành công được.
Vương Trọng Lăng nghe vậy đổ cả mồ hôi, tư tưởng biến cách cũng không phải là mỗi người đều dám chạm vào, một bước đi nhầm, chính là vạn kiếp bất phục, rất có thể sẽ lặp lại việc đột sách chôn người tài. Ông ta liên tục gật đầu, nhưng lại hỏi:
- Nhưng vấn đề dư luận không phải một mình ta có thể quyết định, làm thế nào để khống chế được đám Mặc sinh đây?
Lý Kỳ cười nói:
- Chỉ cần dùng biện pháp thích đáng, thì dư luận chính là thứ dễ khống chế nhất, chỉ cần dẫn đường một cách hợp lý là đến nơi.
Thái Kinh gật đầu nói:
- Đúng là như thế, cứ dựa theo hiện giờ mà làm là được, lợi dụng Tuần san Đại Tống thời đại tôn sùng học thuật luận của Mặc Tử, tỷ như ba phát biểu của Mặc tử. Thứ nhất, gốc: Phải xem nó có hợp với công việc của các thánh vương đời xưa không. Thứ hai, nguyên: Phải xem nó có hợp với đời sống của phần lớn dân chúng không. Thứ ba, dụng: Phải áp dụng nói vào hành chính xem có hợp với quyền lợi của dân chúng không. Ba điểm này vừa lúc phù hợp với chính sách của đương kim Hoàng thượng.
Bạch Thì Trung nói:
- Trừ những thứ ấy ra, còn có trinh thám luận của Mặc Tử, như, mô phỏng sơ lược vạn vật trong thiên nhiên, luận về biện luận nhiều người, lấy danh nâng thực, lấy từ trữ ý, lấy câu nói ra sự việc, cái gì áp dụng, cái gì loại bỏ.
Bạch Thiển Dạ cười nói:
- Nói như vậy, Mặc Tử không phải còn có lập luận số học, lập luận vật lý (vật lý thời cổ đại chính là khoa học hiện nay), cấu tạo vũ khí chẳng hạn.
Vương Trọng Lăng hơi hơi gật đầu, những học vấn này ông ta đều phi thường tinh thông, trong lòng có chút kích động, đột nhiên nhìn về phía Lý Kỳ, giống như đang nói, ngươi lừa dối ta tới, chẳng lẽ không nên cho ta một ít ý kiến sao?
Lý Kỳ sửng sốt, thầm nghĩ, nói đùa gì vậy, ta thật sự tuyệt đối không hiểu biết về Mặc học đâu. Bọn họ nói ta còn nghe chưa hiểu được hết, cho ngươi ý kiến thế nào được. Nhưng hắn cũng hiểu được hiện tại Vương Trọng Lăng nhất định đang bất an, cần người cho ông ta dũng khí, vì thế cười nói;
- Vương thúc thúc, Ngài chỉ cần nhớ kỹ một điểm là được, Mặc học ở triều đình ta chỉ là một môn học vấn mà thôi, không cần có quá nhiều ý kiến phê phán triều đình là được. Đương nhiên, có chút chủ đề hiện tại đang mẫn cảm cũng đừng nhắc tới là được.
Vương Trọng Lăng lại hỏi:
- Vậy nên làm thế nào để dẫn đường Mặc sinh trong thiên hạ đây?
Phương diện này Lý Kỳ ngược lại có thế cho ông ta một ít ý kiến, hắn cười nói:
- Nho sinh.
- Nho sinh?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Theo những gì ta nghe nói, Mặc học lúc trước thất bại cũng có quan hệ không thể bàn cãi do chính bản thân nó, trong Mặc học có vô cùng nhiều tư tưởng đều mâu thuẫn lẫn nhau, hơn nữa quá mức lý tưởng hóa, Nho sinh nhất định mượn điều này để phản kích đấy, không muốn chính mình rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, lấy dài tránh ngắn, lấy một ít học vấn trong Nho thuật không có đi trọng tâm định nghĩa lại về Mặc học. Mới vừa rồi Thái sư, cha vợ ta cùng với Thất Nương cũng có nói đấy, chính là Nho học không có, nhưng lại phi thường có tính thực dụng, những điều này có thể minh xác chắc chắn được Mặc học có giá trị hiện hữu của nó, điều này cũng nhất trí với mục đích mà chúng ta theo đuổi, chúng ta chỉ muốn phát triển Mặc học, mà không phải là đánh bại Nho sinh, nếu Mặc sinh mà muốn làm được điểm này thì tự nhiên sẽ đi theo bước chân của ngài thôi, dần dà, cái lý luận “không chiến” này cũng sẽ bị Mặc sinh quên đi, một kiểu Mặc học hoàn toàn mới sẽ tiến đến.
Vương Trọng Lăng gật gật đầu, trên mặt nở một nụ cười, nói:
- Ta biết nên làm thế nào rồi.
Bạch Thì Trung hỏi:
- Vậy thì còn Pháp gia thì sao?
Thái Kinh khoát tay nói:
- Bất kỳ một quốc gia nào đều không thể rời khỏi luật pháp, về phần Pháp gia có thể đi đến độ cao nào, đó là vấn đề để Hoàng thượng cùng Pháp gia đánh cờ, không có quan hệ gì với chúng ta hết, vẫn là không cần tham dự vào thì tốt hơn.
Lý Kỳ gật đầu đồng ý:
- Đúng là như thế.
…
….
Sau khi ra về từ phủ Thái sư, Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ đầu tiên là đưa Bạch Thì Trung về nhà, lại ngồi chơi ở Bạch gia trong chốc lát, rồi mới trở lại nhà mình.
- Đại nhân, ngài cuối cùng cũng về rồi, người của trong cung đến.
Trần Đại Nương vừa thấy được Lý Kỳ, đã lập tức vội vội vàng vàng kể lại.
- Trong cung?
Lý Kỳ sửng sốt, hỏi:
- Là ai?
- Là vài vị công công.
Chẳng lẽ là Hoàng thượng truyền gọi ta? Lý Kỳ vội vàng đi vào bên trong, chỉ thấy trong phòng ngồi vài vị công công, có một người cầm đầu, Lý Kỳ nhận thức người này, đúng là Vệ công công bên người Triệu Giai, gọi là Vệ Tùng.
Vệ Tùng vừa nhìn thấy Lý Kỳ, vội vã đứng lên nói:
- Xu Mật Sứ, ngài cuối cùng cũng trở lại rồi.
Lý Kỳ hỏi:
- Vệ công công, xảy ra chuyện gì?
Vệ Tùng sửng sốt, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một đạo thánh chỉ, dùng giọng cao nhọn hô:
- Xu Mật Sứ tiếp chỉ.
Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ ngơ ngác liếc nhìn nhau một cái, khẩn trương khom người hành đại lễ.
Nghe được Vệ Tùng cao giọng đọc:
- Trẫm ứng mệnh hạo thiên chi quyến, khi còn trẻ may mắn được đạo trưởng Vô Cực giáo hóa, mới có được thành tựu như hôm này, hiện giờ ân sư đã cưỡi hạc bay về Tây thiên, trẫm mỗi khi tưởng ân dạy bảo lúc trước của ân sư, đều lại nhớ về người.
- Gần đây trẫm nghe nói chỗ ở cũ của ân sư ở vùng ngoại ô phía bắc bị quân Kim thiêu đốt, trong lòng vô cùng khổ sở, một ngày là thấy, suốt đời là cha, trẫm vốn dĩ muốn tự mình đi sửa lại chỗ ở cũ của ân sư để báo đáp ân tình dạy dỗ năm đó, nhưng do chính vụ bận rộn, không thể bứt ra, mong rằng Xu Mật Sứ có thể thay trẫm tiến đến, đặc biệt ban thưởng cho Xu Mật Sứ một cây búa sắt, ngày mai giờ thìn mang cây búa này đến ngoại ô phía bắc sửa chữa chỗ ở cũ cho ân sư, khâm thử.
/2434
|