Tần phu nhân hỏi: - Vì sao phải đợi năm ngày?
- Ta được nghỉ nha.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Chẳng lẽ cô muốn mỗi ngày đều được hẹn hò với ta ư, vậy thì cô thật sự là quá tham lam rồi.
Tần phu nhân đỏ mặt mắng: - Hẹn hò gì chứ, nói hươu nói vượn, ta là ---.
Lý Kỳ giành nói trước: - Ta biết là cô hướng về những người nghèo này, chỉ thuận tiện đi cùng ta thôi.
- Ngươi biết thế là được rồi.
Như vậy cũng không tệ! Lý Kỳ cũng coi như nghĩ thông suốt rồi, hắn nói: - Vậy được rồi, quyết định thế nha.
Sau khi đưa Tần phu nhân về đến nhà, trời đã tối rồi, Lý Kỳ cũng không trở về nhà, mà là đi đến Biện Hà.
- Xuyyyyyy ---!
Mã Kiều đột nhiên dừng xe ngựa lại, nói: - Xu Mật Sứ, người đến.
Lý Kỳ bảo: - Để cho ông ta đi lên nói chuyện.
Chỉ chốc lát sau, có một người tiến vào trong xe ngựa, người đó lập tức hành lễ; - Tiểu nhân Dư Trang tham kiến đại nhân.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Dư Trang, ha ha, vậy mới tốt chứ, hôm này toàn nhờ vào ngươi thì ta mới không bị mất mặt, tốt lắm, ngồi đi.
Người này đúng là ông chú quét rác ở Thu Phong phường.
- Đa tạ đại nhân.
Dư Trang lại chắp tay cung kính, sau đó mới ngồi xuống.
Lý Kỳ nói: - Tên nhãi ngươi ẩn úp đích xác đủ sâu đấy, ta đều suýt chút nữa thì bị ngươi lừa dối rồi, ta còn tưởng rằng là ông trời phái người đến cứu ta chứ, nếu như không có Mã Kiều báo cho ta biết, ta còn không biết ngươi hóa ra là người của Nam Bác Vạn đâu.
Người này đúng là một thành viên của đội săn tin, hiện giờ đội săn tin của Lý Kỳ đã trải rộng khắp các ngõ hẻm của Đông Kinh.
Dư Trang nói: - Đại nhân quá khen.
Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ngươi đã bị Ninh Tứ Nương đuổi ra ngoài rồi hả?
Dư Trang gật đầu nói: - Vâng, lúc đại nhân rời đi, Ninh Tứ Nương đã sa thải tiểu nhân rồi, nhưng nàng cũng cho tiểu nhân một khoản thù lao hậu hĩnh.
- Xem ra Ninh Tứ Nương này thật sự là có chút thủ đoạn. Lý Kỳ hỏi tiếp: - Ngươi đã ở Thu Phong phường được mấy năm rồi?
- Sắp ba năm rồi.
- Thu Phong Phường này là địa phương nào, Ninh Tứ Nương là người như thế nào?
Dư Trang nói: - Thu Phong Phường này đã tồn tại từ thời hoàng đế Nhân Tông rồi, là nơi chuyên môn cũng cấp giải trí cho một số con cái của quan to hiển quý, nhưng không chỉ là như thế, bởi vì hơn phân nữa số con cái của quan to hiển quý đều sẽ vào triều làm quan, vì vậy cha mẹ của bọn họ hy vọng bọn họ từ nhỏ đã có thể bồi dưỡng cảm tình với nhau. Còn về Ninh Tứ Nương, nàng chính là con gái độc nhất của chủ nhân trước kia của Thu Phong phường, về sau phụ thân của nàng qua đời, nàng liền trở thành chủ nhân của Thu Phong phường, tuy nhiên nữ nhân này hết sức cẩn thận, hơn nữa lại còn khéo léo, lúc trước tiểu nhân cũng phải tốn không ít công phu mới có thể tiến vào Thu Phong phường này đấy.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Nghe cách nói chuyện của ngươi, trước kia hẳn là đã từng đọc sách đi.
Dư Trang nói: - Vâng, tiểu nhân từng làm một người thầy giáo ở Tương Châu, chỉ vì quê nhà gặp phải thiên tai, vì vậy bị chiêu mộ đến trong quân doanh, sau đó lại nhiễm phải thói xấu hết ăn lại nằm, luôn luôn sống vô tri vô giác ở trong quân doanh, mãi đến tận khi đại nhân đến, tiểu nhân mới tỉnh ngộ lại, là đại nhân ban cho tiểu nhân sinh mạng thứ hai.
- Người đọc sách nói chuyện chính là khác biệt hẳn.
Lý Kỳ cười ha ha, lại nói: - Ta cực kỳ thưởng thức ngươi, dù sao tại trường hợp như này, không phải ai cũng dám đứng ra nói chuyện đâu, hơn nữa còn có thể gặp nguy nan cũng không loạn, có dũng có mưu, tốt lắm, tốt lắm, như vậy đi, ngươi cứ tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, chờ không lâu lắm, ta sẽ có nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho ngươi.
Dư Trang mừng rỡ, vội vàng hành đại lễ: - Có thể làm việc cho đại nhân, tiểu nhân muôn lần chết cũng không chối từ.
….
…
Năm ngày sau, vẫn là một ngày tràn đầy nắng ấm tươi sáng.
Lý Kỳ từ sớm đã bò dậy, sau khi ăn xong bữa sáng cùng vợ con, thì liền chuẩn bị ra cửa.
Nhưng khi hắn vừa đi tới trước cửa, lúc đang chuẩn bị lên xe ngựa, bỗng nhiên có một đội nhân mã chạy như bay từ phía trước tới, Lý Kỳ cũng nhận biết người cầm đầu đám người này, đúng là Phó điện soái Tất Trạm. Lý Kỳ cảm thấy sửng sốt, y tới đây làm gì?
Tất Trạm phóng ngựa tới trước mặt Lý Kỳ, khẩn trương chắp tay nói: - Ty chức Tất Trạm tham kiến Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ cười nói: - Tất Trạm, ngươi đến sớm vậy, không phải là đến ăn ké cơm sáng của ta chứ, vậy thì thật có lỗi, ta đang vội vàng ra ngoài.
Tất Trạm nói: - Khởi bẩm Xu Mật Sứ, Hoàng thượng ra lệnh cho ngươi cấp tốc tiến vào cung một chuyến.
- A?
Lý Kỳ sửng sốt, lại liếc nhìn sắc trời, nói có chút không tình nguyện: - Hiện giờ đang là thời gian lâm triều, hôm nay là ngày nghỉ của ta a.
Tất Trạm nói: - Hồi bẩm Xu Mật Sứ, buổi triều hôm nay đã bị hủy bỏ.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, cau mày hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Ty chức không biết, Hoàng thượng chỉ ra lệnh cho ty chức truyền Xu Mật Sứ cấp tốc tiến cung một chuyến thôi.
Ngay cả buổi lâm triều đều hủy bỏ, có thể nghĩ được, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ rồi. Lý Kỳ nhìn chiếc xe ngựa bên cạnh, nặng nề thở dài một hơi, đang chuẩn bị lên xe ngựa, nào biết Tất Trạm lại nói: - Xu Mật Sứ, ngài vẫn là cưỡi ngựa đi, như vậy sẽ nhanh chút.
Một hộ vệ đứng bên cạnh lập tức dắt một con ngựa đi tới trước mặt Lý Kỳ.
- Được rồi.
Lý Kỳ ngẩn ngơ trong chốc lát, lập tức xoay người lên ngựa, vung roi ngựa lên chạy như bay hướng về phía hoàng cung.
Đi đến trước cửa cung, binh lính vừa thấy Lý Kỳ đến đây, lập tức vội vàng tránh ra, hiển nhiên đã được dặn dò từ sớm rồi, Lý Kỳ thấy thế, cũng không có xuống ngựa, trực tiếp phi ngựa chạy vào, nhanh chóng lao vào trong hoàng cung, cả con đường đều thông suốt, ngay cả một tên thái giám đều không có, hiển nhiên con đường này đã được hạ lệnh cấm rồi, không cần thiết một lát, đã chạy tới thư phòng của Triệu Giai.
Vệ Tùng đứng trước cửa vừa thấy Lý Kỳ, vội vàng đến đón, cao giọng gọi: - Xu Mật Sứ, ngài cuối cùng cũng đến rồi, mau vào trong đi thôi, Hoàng thượng đang chờ ở bên trong rồi.
Ngay cả thông báo cũng miễn đi, có thể thấy được việc này quan trọng cỡ nào.
Trong lòng Lý Kỳ vừa kinh ngạc, trong lòng nói thầm, kỳ quái, rốt cuộc là xảy ra chuyện lớn gì? Hình như gần đây cũng không có việc gì lớn nha? Hắn bước nhanh đến trước thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng nói của Triệu Giai: - Vào đi.
Lý Kỳ đẩy cửa đi vào trong, thấy trong phòng chỉ có hai người, ngoại trừ Triệu Giai ra, còn có Tần Cối ở đây nữa.
- Vi thần Lý Kỳ ---.
Hắn đều còn chưa kịp hành lễ, Triệu Giai đã xua tay nói: - Việc này thì miễn đi.
Lý Kỳ sửng sốt, lại thấy vẻ mặt lo âu của Triệu Giai, vì thế dò hỏi:
- Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì sao?
Triệu Giai nặng nề thở ra một hơi, nói: - Lý Kỳ, việc lớn không ổn rồi.
- Ta được nghỉ nha.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Chẳng lẽ cô muốn mỗi ngày đều được hẹn hò với ta ư, vậy thì cô thật sự là quá tham lam rồi.
Tần phu nhân đỏ mặt mắng: - Hẹn hò gì chứ, nói hươu nói vượn, ta là ---.
Lý Kỳ giành nói trước: - Ta biết là cô hướng về những người nghèo này, chỉ thuận tiện đi cùng ta thôi.
- Ngươi biết thế là được rồi.
Như vậy cũng không tệ! Lý Kỳ cũng coi như nghĩ thông suốt rồi, hắn nói: - Vậy được rồi, quyết định thế nha.
Sau khi đưa Tần phu nhân về đến nhà, trời đã tối rồi, Lý Kỳ cũng không trở về nhà, mà là đi đến Biện Hà.
- Xuyyyyyy ---!
Mã Kiều đột nhiên dừng xe ngựa lại, nói: - Xu Mật Sứ, người đến.
Lý Kỳ bảo: - Để cho ông ta đi lên nói chuyện.
Chỉ chốc lát sau, có một người tiến vào trong xe ngựa, người đó lập tức hành lễ; - Tiểu nhân Dư Trang tham kiến đại nhân.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Dư Trang, ha ha, vậy mới tốt chứ, hôm này toàn nhờ vào ngươi thì ta mới không bị mất mặt, tốt lắm, ngồi đi.
Người này đúng là ông chú quét rác ở Thu Phong phường.
- Đa tạ đại nhân.
Dư Trang lại chắp tay cung kính, sau đó mới ngồi xuống.
Lý Kỳ nói: - Tên nhãi ngươi ẩn úp đích xác đủ sâu đấy, ta đều suýt chút nữa thì bị ngươi lừa dối rồi, ta còn tưởng rằng là ông trời phái người đến cứu ta chứ, nếu như không có Mã Kiều báo cho ta biết, ta còn không biết ngươi hóa ra là người của Nam Bác Vạn đâu.
Người này đúng là một thành viên của đội săn tin, hiện giờ đội săn tin của Lý Kỳ đã trải rộng khắp các ngõ hẻm của Đông Kinh.
Dư Trang nói: - Đại nhân quá khen.
Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ngươi đã bị Ninh Tứ Nương đuổi ra ngoài rồi hả?
Dư Trang gật đầu nói: - Vâng, lúc đại nhân rời đi, Ninh Tứ Nương đã sa thải tiểu nhân rồi, nhưng nàng cũng cho tiểu nhân một khoản thù lao hậu hĩnh.
- Xem ra Ninh Tứ Nương này thật sự là có chút thủ đoạn. Lý Kỳ hỏi tiếp: - Ngươi đã ở Thu Phong phường được mấy năm rồi?
- Sắp ba năm rồi.
- Thu Phong Phường này là địa phương nào, Ninh Tứ Nương là người như thế nào?
Dư Trang nói: - Thu Phong Phường này đã tồn tại từ thời hoàng đế Nhân Tông rồi, là nơi chuyên môn cũng cấp giải trí cho một số con cái của quan to hiển quý, nhưng không chỉ là như thế, bởi vì hơn phân nữa số con cái của quan to hiển quý đều sẽ vào triều làm quan, vì vậy cha mẹ của bọn họ hy vọng bọn họ từ nhỏ đã có thể bồi dưỡng cảm tình với nhau. Còn về Ninh Tứ Nương, nàng chính là con gái độc nhất của chủ nhân trước kia của Thu Phong phường, về sau phụ thân của nàng qua đời, nàng liền trở thành chủ nhân của Thu Phong phường, tuy nhiên nữ nhân này hết sức cẩn thận, hơn nữa lại còn khéo léo, lúc trước tiểu nhân cũng phải tốn không ít công phu mới có thể tiến vào Thu Phong phường này đấy.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Nghe cách nói chuyện của ngươi, trước kia hẳn là đã từng đọc sách đi.
Dư Trang nói: - Vâng, tiểu nhân từng làm một người thầy giáo ở Tương Châu, chỉ vì quê nhà gặp phải thiên tai, vì vậy bị chiêu mộ đến trong quân doanh, sau đó lại nhiễm phải thói xấu hết ăn lại nằm, luôn luôn sống vô tri vô giác ở trong quân doanh, mãi đến tận khi đại nhân đến, tiểu nhân mới tỉnh ngộ lại, là đại nhân ban cho tiểu nhân sinh mạng thứ hai.
- Người đọc sách nói chuyện chính là khác biệt hẳn.
Lý Kỳ cười ha ha, lại nói: - Ta cực kỳ thưởng thức ngươi, dù sao tại trường hợp như này, không phải ai cũng dám đứng ra nói chuyện đâu, hơn nữa còn có thể gặp nguy nan cũng không loạn, có dũng có mưu, tốt lắm, tốt lắm, như vậy đi, ngươi cứ tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, chờ không lâu lắm, ta sẽ có nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho ngươi.
Dư Trang mừng rỡ, vội vàng hành đại lễ: - Có thể làm việc cho đại nhân, tiểu nhân muôn lần chết cũng không chối từ.
….
…
Năm ngày sau, vẫn là một ngày tràn đầy nắng ấm tươi sáng.
Lý Kỳ từ sớm đã bò dậy, sau khi ăn xong bữa sáng cùng vợ con, thì liền chuẩn bị ra cửa.
Nhưng khi hắn vừa đi tới trước cửa, lúc đang chuẩn bị lên xe ngựa, bỗng nhiên có một đội nhân mã chạy như bay từ phía trước tới, Lý Kỳ cũng nhận biết người cầm đầu đám người này, đúng là Phó điện soái Tất Trạm. Lý Kỳ cảm thấy sửng sốt, y tới đây làm gì?
Tất Trạm phóng ngựa tới trước mặt Lý Kỳ, khẩn trương chắp tay nói: - Ty chức Tất Trạm tham kiến Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ cười nói: - Tất Trạm, ngươi đến sớm vậy, không phải là đến ăn ké cơm sáng của ta chứ, vậy thì thật có lỗi, ta đang vội vàng ra ngoài.
Tất Trạm nói: - Khởi bẩm Xu Mật Sứ, Hoàng thượng ra lệnh cho ngươi cấp tốc tiến vào cung một chuyến.
- A?
Lý Kỳ sửng sốt, lại liếc nhìn sắc trời, nói có chút không tình nguyện: - Hiện giờ đang là thời gian lâm triều, hôm nay là ngày nghỉ của ta a.
Tất Trạm nói: - Hồi bẩm Xu Mật Sứ, buổi triều hôm nay đã bị hủy bỏ.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, cau mày hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Ty chức không biết, Hoàng thượng chỉ ra lệnh cho ty chức truyền Xu Mật Sứ cấp tốc tiến cung một chuyến thôi.
Ngay cả buổi lâm triều đều hủy bỏ, có thể nghĩ được, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ rồi. Lý Kỳ nhìn chiếc xe ngựa bên cạnh, nặng nề thở dài một hơi, đang chuẩn bị lên xe ngựa, nào biết Tất Trạm lại nói: - Xu Mật Sứ, ngài vẫn là cưỡi ngựa đi, như vậy sẽ nhanh chút.
Một hộ vệ đứng bên cạnh lập tức dắt một con ngựa đi tới trước mặt Lý Kỳ.
- Được rồi.
Lý Kỳ ngẩn ngơ trong chốc lát, lập tức xoay người lên ngựa, vung roi ngựa lên chạy như bay hướng về phía hoàng cung.
Đi đến trước cửa cung, binh lính vừa thấy Lý Kỳ đến đây, lập tức vội vàng tránh ra, hiển nhiên đã được dặn dò từ sớm rồi, Lý Kỳ thấy thế, cũng không có xuống ngựa, trực tiếp phi ngựa chạy vào, nhanh chóng lao vào trong hoàng cung, cả con đường đều thông suốt, ngay cả một tên thái giám đều không có, hiển nhiên con đường này đã được hạ lệnh cấm rồi, không cần thiết một lát, đã chạy tới thư phòng của Triệu Giai.
Vệ Tùng đứng trước cửa vừa thấy Lý Kỳ, vội vàng đến đón, cao giọng gọi: - Xu Mật Sứ, ngài cuối cùng cũng đến rồi, mau vào trong đi thôi, Hoàng thượng đang chờ ở bên trong rồi.
Ngay cả thông báo cũng miễn đi, có thể thấy được việc này quan trọng cỡ nào.
Trong lòng Lý Kỳ vừa kinh ngạc, trong lòng nói thầm, kỳ quái, rốt cuộc là xảy ra chuyện lớn gì? Hình như gần đây cũng không có việc gì lớn nha? Hắn bước nhanh đến trước thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng nói của Triệu Giai: - Vào đi.
Lý Kỳ đẩy cửa đi vào trong, thấy trong phòng chỉ có hai người, ngoại trừ Triệu Giai ra, còn có Tần Cối ở đây nữa.
- Vi thần Lý Kỳ ---.
Hắn đều còn chưa kịp hành lễ, Triệu Giai đã xua tay nói: - Việc này thì miễn đi.
Lý Kỳ sửng sốt, lại thấy vẻ mặt lo âu của Triệu Giai, vì thế dò hỏi:
- Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì sao?
Triệu Giai nặng nề thở ra một hơi, nói: - Lý Kỳ, việc lớn không ổn rồi.
/2434
|