Ngưu Cao gãi đầu nói: - Thật ra ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này. Nếu muốn làm suy yếu lực lượng của Bình thị, chỉ cần chậm một chút thì Nguyên thị dĩ nhiên sẽ giúp chúng ta làm suy yếu thế lực của Bình thị.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Vậy không được. Bây giờ chúng ta phải tác chiến ở hai tuyến đông tây, còn phải phòng thủ phương bắc, căn bản không có binh lực dư thừa, nhất định phải nhanh chóng tiến lên. Bây giờ quân đội của Bình thị vô cùng quan trọng đối với chúng ta. Mấu chốt bây giờ là làm sao xử lý Bình thị, không thể vừa đổ bộ liền xử lý Bình thị, chúng ta cũng không có năng lực này, nhưng cũng không thể kéo đến cuối cùng. Nếu chúng ta chiến thắng kẻ địch, vậy thì thế lực của Bình thị nhất định sẽ mạnh lên, đến lúc đó sẽ mất đi khống chế. Cho nên phải xử lý Bình thị trong quá trình này, hơn nữa còn không thể do chúng ta đích thân động thủ.
- Hả?
Ngưu Cao kinh ngạc nói: - Không đích thân động thủ? Vì sao vậy?
Lý Kỳ liếc mắt xem thường, nói: - Chúng ta muốn chiếm lĩnh Nhật Bản, chứ không phải lên đó giết người. Nếu ngươi xử lý Bình thị, vậy thì thế lực Bình thị nhất định sẽ nương nhờ Nguyên thị, dù sao thì chúng ta là ngoại địch, hơn nữa chúng ta cũng không có đủ binh lực lấn áp bọn họ, bọn họ đương nhiên nương nhờ người của mình. Đến lúc đó các ngươi có bình an vô sự trở về hay không còn là điều chưa biết. Tốt nhất là mượn tay Nguyên thị xử sạch Bình thị, như vậy người dưới của Bình thị nhất định sẽ có chung mối thù, đến lúc đó các ngươi chỉ cần bồi dưỡng ra một con rối là được. Trước cuộc chiến, chúng ta nhất định phải lợi dụng lá cờ của Bình thị, nếu mất rồi thì cả dân tộc Nhật Bản sẽ cùng nhau đối phó chúng ta, đây là chuyện chúng ta không muốn thấy nhất.
Ngưu Cao nhăn nhó mặt mày nói: - Nguyên thị là kẻ địch, sao có thể nói mượn là mượn chứ.
- Việc này đương nhiên không dễ, bằng không ta còn cần ngươi đi làm gì. Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Nhưng ngươi có thể đào hố để Bình thị nhảy vào mà. Ngươi đâu phải là tướng quân Thường Thắng, bách chiến bách thắng chứ, ngẫu nhiên thất bại một lần rất bình thường, đây chỉ là thất sách về mặt chiến thuật, không thể coi như là gạt người, hiểu chưa?
Ngưu Cao coi như nghe hiểu rồi, nhưng chợt thấy gió lạnh vù vù sau lưng, sai lầm này hại chết bao nhiêu người nha. Xu Mật Sứ bình thường luôn cười ha ha, thoạt nhìn thì cả người lẫn vật đều vô hại, không ngờ khi muốn hại người thì thật sự không chút hàm hồ nha. Trước kia thấy hắn và đám người Bình Võ Lang, Y Hạ xưng huynh gọi đệ, quan hệ tốt đến không thể tốt hơn, nhưng chỉ chớp mắt thì muốn tính mạng cả nhà người ta, thật sự quá độc ác.
Lý Kỳ nghiêng mắt nhìn sang, thấy Ngưu Cao đang cúi thấp đầu nhìn đôi bàn tay to thô ráp của mình, trầm mặc không nói, ghé sát qua, nhỏ giọng nói: - Có phải ngươi cảm thấy ta quá độc ác, chuyên đâm sau lưng người ta một đao không.
- Phảià, không phải, không phải, mạt tướng tuyệt đối không nghĩ như vậy.
Ngưu Cao toát mồ hôi đầy mặt, thầm nghĩ, Xu Mật Sứ thật sự là thần mà, ngay cả mình nghĩ gì cũng biết.
Lý Kỳ ha ha nói: - Không sao, không sao, ngươi có nghĩ như vậy hay không, ta không quan tâm, dù sao thì kẻ giết người là ngươi, ta còn chẳng đi tới đó, muốn trách cũng không trách đến ta được.
Sụp bẫy rồi!
Ngưu Cao nghe được mà muốn hộc máu, gặp được một lão đại như vậy, cũng thật sự là gánh đủ mà.
Lý Kỳ đột nhiên biến sắc, nói:
- Nhưng ngươi không thể để cho người khác cũng nghĩ như vậy, đặc biệt là dân chúng Nhật Bản, bằng không, chúng ta nửa bước khó đi ở Nhật Bản. Nhớ kỹ, lần này ngươi xuất chinh không phải là giết hại dân chúng Nhật Bản, ngươi làm như vậy sẽ chỉ khiến bọn họ có thêm càng nhiều kẻ thù. Dân chúng Nhật Bản vì mạng sống chỉ có thể cầm đao lên liều mạng với chúng ta. Đối với tù binh nhất định phải dùng chính sách trấn an, trong quá trình chiến tranh thì thu phục lòng dân, đừng có cả ngày giống như lưu manh, lợi dụng, thể hiện chút phong phạm quân tử ra.
Nói tới đây, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: - Đương nhiên, quân tử là mặt ngoài thôi, người vẫn phải giết. Quá nhiều người không dễ thống trị, nhưng phải giết trên chiến trường. Trên chiến trường giết bao nhiêu người đều là việc nên làm, không ai lại chú ý chúng ta giết bao nhiêu người trên chiến trường, bọn họ sẽ chỉ chú ý tới chúng ta giết bao nhiêu dân chúng, ngươi nhất định phải nắm chắc mức độ đó.
- Vẫn là xử trí Bình thị là mấu chốt. Khi chúng ta bị vây trong thế yếu, đừng xuống tay với Bình thị, nhất định phải đợi khi thế lực của chúng ta đủ hùng mạnh, có thể không mượn thế lực của Bình thị nữa, hơn nữa cũng thay đổi được cục diện bất lợi trên chiến trường, nhưng cũng không thể tạo ra quá nhiều kẻ địch. Tốt nhất là khi ngang bằng lực lượng với kẻ thù, hoặc hơn một chút, thì mới thích hợp xử sạch Bình thị. Nếu chúng ta quá mạnh, Bình thị cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, ngược lại không tiện xử trí Bình thị. Ngươi nghe rõ chưa?
Ngưu Cao nghe rất rõ, nhưng thao tác này thật sự quá phức tạp, vừa muốn gật đầu, vừa không dám gật đầu.
Lý Kỳ cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai hắn nói: - Có phải bây giờ cảm thấy có chút khó khăn không hả.
Ngưu Cao lúc này không dám khoác lác, vẻ mặt đưa đám nói: - Xu Mật Sứ, ta chỉ biết đánh giặc, luận về chuyện lục đục đấu đá, đâm sau lưng người, ta còn kém xa so với ngài.
Hức, ngươi đang thầm mắng lão tử chuyên làm loại chuyện này sao, thật buồn cười. Lý Kỳ nhíu mày khiển trách nói: - Ngươi có ý gì, ta giở trò này rất lành nghề sao? Ta luôn chú trọng lấy đức phục nhân đó.
- Phải phải phải, Xu Mật Sứ luôn lấy đức phục nhân. Ngưu Cao vội vàng phụ họa, lại nói: - Nhưng Xu Mật Sứ à, gần đèn thì sáng, ta ở bên cạnh ngài lâu như vậy, cũng trở nên chính khí lẫm liệt, làm việc đều lấy đức phục nhân, cho nên ta không chút nắm chắc về chuyện này.
Hức, thằng nhãi này thật sự là ngày càng không biết xấu hổ mà, một võ phu như ngươi thì lấy đức phục nhân khi nào chứ. Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ con trâu hư này một phen. Nhưng đã vuốt mông ngựa đến vậy, nếu không dạy y hai chiêu thì cũng được, cười nói: - Ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp một đội quân thần bí đến giúp ngươi rồi. Nhưng bọn họ chỉ có thể giúp ngươi giải quyết chuyện ngoài chiến tranh, suy cho cùng làm sao đào được cái hố chôn vùi Bình thị thì vẫn phải do ngươi động não, bởi vì việc này nhất định phải giải quyết trên chiến trường.
Đội quân thần bí? Ngưu Cao tò mò nói: - Đội quân thần bí gì?
Lý Kỳ cười nói: - Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Nói đến đây, hắn giống như chợt nhớ đến cái gì, nói: - À, còn một chuyệt, suýt chút ta quên nhắc nhở ngươi. Căn cứ theo lời đám người Đằng Cát, ta phỏng chừng Đằng Nguyên thị thật ra không thật lòng đối xử với Nguyên thị. Bọn họ phái Nguyên thị đi chinh phạt Bình thị chỉ là muốn võ sĩ bọn họ tự giết lẫn nhau, như vậy quý tộc bọn họ mới vững như Thái Sơn, đây cũng chính là cơ hội của chúng ta.
Ngưu Cao nghe được như thoáng suy nghĩ, khẽ gật đầu nói: - Dạ, ta biết rồi.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Vậy không được. Bây giờ chúng ta phải tác chiến ở hai tuyến đông tây, còn phải phòng thủ phương bắc, căn bản không có binh lực dư thừa, nhất định phải nhanh chóng tiến lên. Bây giờ quân đội của Bình thị vô cùng quan trọng đối với chúng ta. Mấu chốt bây giờ là làm sao xử lý Bình thị, không thể vừa đổ bộ liền xử lý Bình thị, chúng ta cũng không có năng lực này, nhưng cũng không thể kéo đến cuối cùng. Nếu chúng ta chiến thắng kẻ địch, vậy thì thế lực của Bình thị nhất định sẽ mạnh lên, đến lúc đó sẽ mất đi khống chế. Cho nên phải xử lý Bình thị trong quá trình này, hơn nữa còn không thể do chúng ta đích thân động thủ.
- Hả?
Ngưu Cao kinh ngạc nói: - Không đích thân động thủ? Vì sao vậy?
Lý Kỳ liếc mắt xem thường, nói: - Chúng ta muốn chiếm lĩnh Nhật Bản, chứ không phải lên đó giết người. Nếu ngươi xử lý Bình thị, vậy thì thế lực Bình thị nhất định sẽ nương nhờ Nguyên thị, dù sao thì chúng ta là ngoại địch, hơn nữa chúng ta cũng không có đủ binh lực lấn áp bọn họ, bọn họ đương nhiên nương nhờ người của mình. Đến lúc đó các ngươi có bình an vô sự trở về hay không còn là điều chưa biết. Tốt nhất là mượn tay Nguyên thị xử sạch Bình thị, như vậy người dưới của Bình thị nhất định sẽ có chung mối thù, đến lúc đó các ngươi chỉ cần bồi dưỡng ra một con rối là được. Trước cuộc chiến, chúng ta nhất định phải lợi dụng lá cờ của Bình thị, nếu mất rồi thì cả dân tộc Nhật Bản sẽ cùng nhau đối phó chúng ta, đây là chuyện chúng ta không muốn thấy nhất.
Ngưu Cao nhăn nhó mặt mày nói: - Nguyên thị là kẻ địch, sao có thể nói mượn là mượn chứ.
- Việc này đương nhiên không dễ, bằng không ta còn cần ngươi đi làm gì. Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Nhưng ngươi có thể đào hố để Bình thị nhảy vào mà. Ngươi đâu phải là tướng quân Thường Thắng, bách chiến bách thắng chứ, ngẫu nhiên thất bại một lần rất bình thường, đây chỉ là thất sách về mặt chiến thuật, không thể coi như là gạt người, hiểu chưa?
Ngưu Cao coi như nghe hiểu rồi, nhưng chợt thấy gió lạnh vù vù sau lưng, sai lầm này hại chết bao nhiêu người nha. Xu Mật Sứ bình thường luôn cười ha ha, thoạt nhìn thì cả người lẫn vật đều vô hại, không ngờ khi muốn hại người thì thật sự không chút hàm hồ nha. Trước kia thấy hắn và đám người Bình Võ Lang, Y Hạ xưng huynh gọi đệ, quan hệ tốt đến không thể tốt hơn, nhưng chỉ chớp mắt thì muốn tính mạng cả nhà người ta, thật sự quá độc ác.
Lý Kỳ nghiêng mắt nhìn sang, thấy Ngưu Cao đang cúi thấp đầu nhìn đôi bàn tay to thô ráp của mình, trầm mặc không nói, ghé sát qua, nhỏ giọng nói: - Có phải ngươi cảm thấy ta quá độc ác, chuyên đâm sau lưng người ta một đao không.
- Phảià, không phải, không phải, mạt tướng tuyệt đối không nghĩ như vậy.
Ngưu Cao toát mồ hôi đầy mặt, thầm nghĩ, Xu Mật Sứ thật sự là thần mà, ngay cả mình nghĩ gì cũng biết.
Lý Kỳ ha ha nói: - Không sao, không sao, ngươi có nghĩ như vậy hay không, ta không quan tâm, dù sao thì kẻ giết người là ngươi, ta còn chẳng đi tới đó, muốn trách cũng không trách đến ta được.
Sụp bẫy rồi!
Ngưu Cao nghe được mà muốn hộc máu, gặp được một lão đại như vậy, cũng thật sự là gánh đủ mà.
Lý Kỳ đột nhiên biến sắc, nói:
- Nhưng ngươi không thể để cho người khác cũng nghĩ như vậy, đặc biệt là dân chúng Nhật Bản, bằng không, chúng ta nửa bước khó đi ở Nhật Bản. Nhớ kỹ, lần này ngươi xuất chinh không phải là giết hại dân chúng Nhật Bản, ngươi làm như vậy sẽ chỉ khiến bọn họ có thêm càng nhiều kẻ thù. Dân chúng Nhật Bản vì mạng sống chỉ có thể cầm đao lên liều mạng với chúng ta. Đối với tù binh nhất định phải dùng chính sách trấn an, trong quá trình chiến tranh thì thu phục lòng dân, đừng có cả ngày giống như lưu manh, lợi dụng, thể hiện chút phong phạm quân tử ra.
Nói tới đây, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: - Đương nhiên, quân tử là mặt ngoài thôi, người vẫn phải giết. Quá nhiều người không dễ thống trị, nhưng phải giết trên chiến trường. Trên chiến trường giết bao nhiêu người đều là việc nên làm, không ai lại chú ý chúng ta giết bao nhiêu người trên chiến trường, bọn họ sẽ chỉ chú ý tới chúng ta giết bao nhiêu dân chúng, ngươi nhất định phải nắm chắc mức độ đó.
- Vẫn là xử trí Bình thị là mấu chốt. Khi chúng ta bị vây trong thế yếu, đừng xuống tay với Bình thị, nhất định phải đợi khi thế lực của chúng ta đủ hùng mạnh, có thể không mượn thế lực của Bình thị nữa, hơn nữa cũng thay đổi được cục diện bất lợi trên chiến trường, nhưng cũng không thể tạo ra quá nhiều kẻ địch. Tốt nhất là khi ngang bằng lực lượng với kẻ thù, hoặc hơn một chút, thì mới thích hợp xử sạch Bình thị. Nếu chúng ta quá mạnh, Bình thị cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, ngược lại không tiện xử trí Bình thị. Ngươi nghe rõ chưa?
Ngưu Cao nghe rất rõ, nhưng thao tác này thật sự quá phức tạp, vừa muốn gật đầu, vừa không dám gật đầu.
Lý Kỳ cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai hắn nói: - Có phải bây giờ cảm thấy có chút khó khăn không hả.
Ngưu Cao lúc này không dám khoác lác, vẻ mặt đưa đám nói: - Xu Mật Sứ, ta chỉ biết đánh giặc, luận về chuyện lục đục đấu đá, đâm sau lưng người, ta còn kém xa so với ngài.
Hức, ngươi đang thầm mắng lão tử chuyên làm loại chuyện này sao, thật buồn cười. Lý Kỳ nhíu mày khiển trách nói: - Ngươi có ý gì, ta giở trò này rất lành nghề sao? Ta luôn chú trọng lấy đức phục nhân đó.
- Phải phải phải, Xu Mật Sứ luôn lấy đức phục nhân. Ngưu Cao vội vàng phụ họa, lại nói: - Nhưng Xu Mật Sứ à, gần đèn thì sáng, ta ở bên cạnh ngài lâu như vậy, cũng trở nên chính khí lẫm liệt, làm việc đều lấy đức phục nhân, cho nên ta không chút nắm chắc về chuyện này.
Hức, thằng nhãi này thật sự là ngày càng không biết xấu hổ mà, một võ phu như ngươi thì lấy đức phục nhân khi nào chứ. Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ con trâu hư này một phen. Nhưng đã vuốt mông ngựa đến vậy, nếu không dạy y hai chiêu thì cũng được, cười nói: - Ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp một đội quân thần bí đến giúp ngươi rồi. Nhưng bọn họ chỉ có thể giúp ngươi giải quyết chuyện ngoài chiến tranh, suy cho cùng làm sao đào được cái hố chôn vùi Bình thị thì vẫn phải do ngươi động não, bởi vì việc này nhất định phải giải quyết trên chiến trường.
Đội quân thần bí? Ngưu Cao tò mò nói: - Đội quân thần bí gì?
Lý Kỳ cười nói: - Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Nói đến đây, hắn giống như chợt nhớ đến cái gì, nói: - À, còn một chuyệt, suýt chút ta quên nhắc nhở ngươi. Căn cứ theo lời đám người Đằng Cát, ta phỏng chừng Đằng Nguyên thị thật ra không thật lòng đối xử với Nguyên thị. Bọn họ phái Nguyên thị đi chinh phạt Bình thị chỉ là muốn võ sĩ bọn họ tự giết lẫn nhau, như vậy quý tộc bọn họ mới vững như Thái Sơn, đây cũng chính là cơ hội của chúng ta.
Ngưu Cao nghe được như thoáng suy nghĩ, khẽ gật đầu nói: - Dạ, ta biết rồi.
/2434
|