- Bốp!
Vô cùng thanh thúy, nếu phán đoán từ âm thanh này, có thể đoán ra bạt tai này dùng tới chín phần lực, đánh mạnh vào mặt, chính là lực đạo không đủ.
Trong nội đường nháy mắt im lặng như tờ.
Một cái tát này thật quỷ dị, căn bản không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào. Phải biết rằng một khắc trước Lý Kỳ còn đang cười ha hả, đương nhiên, dù là hiện tại, trên mặt Lý Kỳ vẫn treo nụ cười ôn hòa.
Đây là ảo giác sao?
Không ai dám tin vào đôi mắt và tai của mình, chuyện này --- thật không có đạo lý.
Lư Thường Thanh sống đến tuổi này, đây là lần đầu tiên bị người khác đánh, càng miễn nói đến là tát, ông ta cũng không dám tin, khiếp sợ đến mức không cảm nhận được sự đau đớn trên mặt, mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn Lý Kỳ, hai mắt nhìn chằm chằm.
Khổng Linh kia cũng ngây ra như phỗng, tên Lý điên này quả là danh bất hư truyền!
Bất kể thế nào, cũng không nên đánh người nha, hơn nữa Lư Thường Thanh còn không đắc tội với Lý Kỳ, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, tôn xưng một tiếng Xu Mật Sứ cũng không có chỗ nào không thỏa đáng, chuyện này quả là không thể tưởng tượng nổi.
Qua một lúc lâu sau, Lư Thường Thanh vẫn khiếp sợ mới phản ứng lại, rung giọng nói: - Ngươi --- ngươi làm gì?
- À? Xem ra ta vẫn chưa biểu hiện tới nơi tới chốn.
Lý Kỳ nói xong, đột nhiên vung tay trái lên, lại là một cái bạt tai nữa lên mặt Lư Thường Thanh, vẻ mặt chăm chú hỏi: - Hiện tại ngươi đã biết ta làm gì chưa?
Không phải là ảo giác.
Đây chắc chắn không phải là ảo giác.
- Ngươi dám đánh phụ thân ta, ta liều mạng với ngươi.
Một tráng niên bên cạnh Lư Thanh Thường đột nhiên đánh về phía Lý Kỳ, nhưng bị một người đàn ông diện mạo xấu xí một tay tóm được cổ áo, mặc cho gã giãy dụa thế nào, cũng không nhúc nhích. - Thả ta ra, thả ta ra.
Lư Thường Thanh thiếu chút nữa không thở nổi, chỉ cảm thấy hai bên má nóng bỏng, trong lòng vô cùng nhục nhã, chỉ vào Lý Kỳ nói: - Ngươi --- ngươi dám đánh ta? Ta --- ta ---.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Ta là quan. Ngươi là dân, ta là lớn, ngươi là bé, ta là tôn, ngươi là ti, ta đánh ngươi không phải là rất bình thường sao? Ngươi kích động như vậy làm gì, ngươi có thể được đại quan nhất phẩm đương triều thưởng một cái tát, hẳn là phải vinh hạnh mới đúng! Được rồi, ta thân là Xu Mật Sứ kiêm Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái. Mỗi miếng nước bọt mỗi tiểu đệ ta có thể dìm ngươi chết đuối, ngươi có tin hôm nay ta đá chết ngươi không?
Những lời nói trắng ra này, thật sự nghe rợn người, quan bắt nạt dân, chính là chuyện thường ngày xảy ra, nhưng ức hiếp rõ ràng trắng trợn như vậy, vậy thì không phải. Mọi người đứng bên đều có cảm giác Xu Mật Sứ có phải điên rồi hay không.
Các sĩ phu còn lại đều nhìn không vừa mắt, một người kêu lên: - Ngươi là quan thì sao, quan có thể tùy tiện đánh ngươi sao?
- Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì mà đánh người, thật sự buồn cười!
- Người như vậy mà cũng làm quan, thật sự là họa của Đại Tống!
- Ngươi đừng tưởng rằng ngươi được Hoàng thượng tin tưởng là muốn làm gì thì làm, chúng ta không sợ ngươi, ngươi giết được một người, ngươi có bản lĩnh thì giết hết sĩ phu trong thiên hạ đi.
Tiếng trách móc càng ngày càng nghiêm trọng, các sĩ phu chỉ vào mặt Lý Kỳ, nước miếng tung bay, tâm tình tương đối kích động.
Lý Kỳ này đè đầu cưỡi cổ bọn họ rồi, nhẫn nhịn được cái gì chứ cái này không thể nhẫn được.
Lư Thường Thanh lại nổi giận nói: - Được được được, ngươi chờ đó cho ta, lão phu nhất định phải đến trước mặt Hoàng thượng vạch tội ngươi, lão phu không tin Đại Tống ta không có vương pháp, để cho đám gian thần các ngươi làm xằng làm bậy, ức hiếp dân chúng.
Nhưng mắng thì mắng, không một ai dám tiến lên.
Bởi vì phía sau Lý Kỳ là bốn gã hộ vệ đã rút đại đao ra.
Lý Kỳ bỗng nhiên bật cười ha hả, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng cười càng điên cuồng.
Thật đáng sợ!
Các sĩ phu nhìn Xu Mật Sứ như tên điên, trong lòng sợ hãi, bọn họ không sợ cãi nhau với Lý Kỳ, chỉ sự Lý Kỳ nhất thời nóng đầu đem bọn họ ra làm thịt, âm thanh càng ngày càng nhỏ, rất nhanh bị tiếng cười của Lý Kỳ lấn át mất.
Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn Lý Kỳ.
Qua một lúc lâu, Lý Kỳ mới dừng tiếng cười, nói: - Vương pháp? Có phải các ngươi đã quên đây chính là Lập Pháp Viện hay không? Đây chính là nơi đại diện cho vương pháp.
Lời này đã nhắc nhở Lư Thường Thanh, quay phắt đầu lại nói: - Khổng viện trưởng, ngươi nhìn thấy chưa, hắn thân là Xu Mật Sứ mà lại vô cứ đánh lão phu.
Các ngươi cũng thật là, chọc tới ai không chọc, lại chọc tới vị sát tinh này. Khổng Linh giờ phút này như ngồi trên đống lửa, một bên là tâm phúc đứng thứ nhất đương triều, một bên là các sĩ phu, bên nào cũng không dễ chọc, mồ hôi đầm đìa, ấp úng, nói không ra lời.
Lư Thường Thanh tức giận quát: - Khổng Linh, chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho kẻ ác sao?
- Hừ! Quan lại các ngươi bao che cho nhau, chúng ta nhất định phải đến chỗ Hoàng thượng tố cáo các ngươi.
- Lũ cẩu quan các ngươi, chính là ức hiếp dân chúng.
Trong lòng các sĩ phu đều vô cùng tức giận và uất ức, hận không thể lột da Lý Kỳ, tróc xương Lý Kỳ.
Nói cho cùng, tuy chỉ là hai cái tát, sở dĩ bọn họ kích động như vậy, vì bọn họ chỉ là sĩ phu, không hơn.
Ánh mắt Khổng Linh lướt nhanh, thấy có không ít dân chúng đứng trước cửa, muốn bao che cũng không bao che được, đè đè tay, ho nhẹ một tiếng, nói: - Các vị an tâm chớ vội, Xu Mật Sứ đánh người khác, theo luật pháp triều đình ta, nhẹ thì bỏ tù nửa tháng, nặng thì ba mươi hình trượng, bỏ tù một năm, xem tình hình trước mắt, thì bỏ tù nửa tháng.
Nói tới đây, y chuyển chủ đề nói: - Nhưng Xu Mật Sứ chúng ta không có quyền phán quyết và thẩm phán, việc này phải để Đề Hình Ti giải quyết, sau đó Đề Hình Ti đề xuất tố tụng với Pháp Lý Tự, mới có thể định tội.
Lý Kỳ nghe thấy cười thầm, bản lĩnh thoái thác khi làm quan vậy sự là bẩm sinh.
Lư Thường Thanh nghe thấy, cũng đúng, Lập Pháp Viện không có tư cách bắt người, ngươi ở đây làm nháo cũng vô dụng, nói: - Nhưng Khổng viện trưởng ngươi cũng là nhân chứng, hơn nữa cũng xảy ra ở Lập Pháp Viện ngươi, ngươi khó chối được sai lầm này.
Khổng Linh gật đầu nói: - Nếu Đề Hình Ti muốn ta đến, ta tất nhiên sẽ đến làm nhân chứng, nói rõ sự thật.
Đúng lúc này, một gã hộ vệ đi đến, ôm quyền nói: - Khởi bẩm viện trưởng, Hà Đề Hình của Đề Hình Ti tới.
Thật sự nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Nhóm sĩ phu này vô cùng vui mừng, việc này nếu đổi tới đổi lui, Lý Kỳ rất có thể dùng việc này để thoát tội, nhưng hiện giờ nhiều dân chúng nhìn như vậy, Tư Pháp Viện không thể mở mắt nói dối.
Tốt nhất là phán quyết ngay tại chỗ này, để xuống, đối với bọn họ chắc chắn sẽ có bất lợi.
Đương nhiên, vui vẻ nhất không ai qua được Khổng Linh. Đề Hình của Đề Hình Ti tới đây, y cũng thoải mái hơn, vội vàng nói:
- Mau mau cho mời.
Chỉ một lát sau, thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ đi tới, người này tên Hà Dã, chính là Đề Hình của Đề Hình Ti, từng là đồng môn với Lý Cương, trước kia cũng làm việc ở bộ hình với Lý Cương, từ khi Lý Cương nhậm chức ở Tư Pháp Viện cho đến nay, đã điều ông ta tới phủ Đại Danh.
Trong triều có hai thế lực mạnh nhất, không ai qua được Tần Cối và Lý Kỳ, nanh vuốt bọn họ trải rộng trên dưới triều đình, không hổ là quyền thần, duy chỉ có hai viện mới lập không trộn lẫn thế lực của bọn họ.
Có trò hay để xem, dân chúng cũng rất muốn biết Hà Đề Hình này sẽ làm thế nào.
- Hà Đề Hình.
- Khổng viện trưởng.
Hai người thi lễ với nhau, Hà Dã nói: - Ta nghe nói có người dám đến Lập Pháp Viện gây rối, đặc biệt dẫn người tới đây xem xem.
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Nếu đến để gây rối, chắc chắn là nhóm sĩ phu này. Lư Thường Thanh tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương). Tiến lên phía trước nói: - Hà Đề Hình, ngươi tới vừa lúc, mới vừa rồi có người vô cớ đánh lão phu, ngươi xem mặt lão phu đi, chính là bị kẻ ác đánh, ngươi phải thay lão phu làm chủ.
Hà Dã nhìn hai dấu bàn tay trên mặt Lư Thường Thanh, thiếu chút nữa cười ra tiếng, thần sắc lại vô cùng hoảng sợ, nói: - Buồn cười, có người dám hành hung tại Lập Pháp Viện này, mau nói cho bản quan biết là ai gây nên?
Lư Thường Thanh vội vàng chỉ vào Lý Kỳ, nói: - Là Xu Mật Sứ gây nên.
- Xu Mật Sứ?
Hà Dã hít mạnh một ngụm khí lạnh, nhìn phương hướng Lư Thường Thanh chỉ, nói: - Lời này cũng không thể nói lung tung, có bằng chứng chứng minh người này là Xu Mật Sứ không? Kỳ thật ông ta đã từng gặp Lý Kỳ, chỉ có điều ra vẻ không biết mà thôi.
Lư Thường Thanh lập tức nói: - Khổng viện trưởng có thể làm chứng.
Hà Dã lại nhìn Khổng Linh.
Khổng Linh gật đầu nói: - Vị này đúng là Xu Mật Sứ, mới vừa rồi ta đã nhìn lệnh bài của hắn, không thể giả được.
Hà Dã vội vàng tiến lên, chắp tay nói: - Hạ quan Hà Dã bái kiến Xu Mật Sứ.
- Hữu lễ, hữu lễ.
Lý Kỳ lại cười ha hả chắp tay đáp lễ nói.
Lư Thường Thanh chặn lại nói: - Không phải vì đối phương là Xu Mật Sứ mà Hà Đề Hình muốn bao che hắn chứ?
Hà Dã hơi sững sờ, khẽ cau mày nói: - Bản quan thẩm án, sao lại cho ngươi ở đây khoa tay múa chân, kính xin Lư lão tự trọng.
Một câu nói khiến sắc mặt Lư Thanh Thường xanh mét, gân trên bàn tay càng lộ rõ, thầm nghĩ, được, lão phu muốn nhìn xem ngươi làm thế nào.
Không hổ là người của Lý Cương, rất thú vị. Trong mắt Lý Kỳ hiện lên sự tán thưởng.
Hà Dã lại nhìn Lý Kỳ hỏi: - Xin hỏi Xu Mật Sứ, Lư lão nói như vậy, có đúng hay không?
Lý Kỳ cười nói: - Ta cho ông ta hai cái tát, không phải là vô cớ mà làm vậy.
- Hả?
Hà Dã nói: - Vậy không biết là chuyện gì?
Lý Kỳ nói: - Ta là quan, ông ta là dân, ta đánh ông ta không phải là rất bình thường sao?
Người này thật sự làm người khác đau đầu! Khóe miệng Hà Dã khẽ động, nói: - Xu Mật Sứ, hiện giờ bản quan đang thi hành công vụ, kính xin Xu Mật Sứ phối hợp, không cần cố làm ra vẻ huyền bí, nếu Xu Mật Sứ muốn hàn huyên, đợi lát nữa hạ quan làm chủ, đón gió tẩy trần Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ dang hai tay ra, nói: - Ta khi nào cố làm ra vẻ huyền bí, ta lặp lại lần nữa, ta là quan, ông ta là dân, địa vị của ta tôn quý, địa vị ông ta ti tiện, ta đánh ông ta cũng hợp tình hợp lí, đây là nguyên nhân, chẳng lẽ ta không thể đánh ông ta sao.
Ta còn tưởng ngươi có gì đặc biệt hơn người, hóa ra chỉ là một bao cỏ, nơi này nhiều ánh mắt như vậy, ngươi còn dám nói như vậy. Lư Thường Thanh bước lên một bước, nói: - Hà đề hình, chính tai ngươi nghe thấy đấy, hẳn ỷ mình là đại quan nhất phẩm, ức hiếp dân chúng, nhiễu loạn trị an, nhân chứng vật chứng đều ở đây, nếu như ngươi không trừng trị hắn ta, chúng ta không phục, cho dù bẩm báo với hoàng thượng, lão phu cũng không sợ.
Hà Dã khẽ nhíu mày, nói: - Xu Mật Sứ, thiên tử phạm pháp cũng như dân thường, huống chi là ta và ngươi. Ngươi tuy rằng là đại quan nhất phẩm, nhưng cũng không thể vô cớ đánh dân chúng, nếu như vậy, luật pháp ở đâu, trên công đường này, kính xin Xu Mật Sứ nói cẩn thận, bẩm báo đúng sự thật, nếu không đừng trách bản quan chấp hành luật pháp theo lẽ công bằng.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Mới vừa rồi ta nói đúng sự thật, vậy thì thế nào. Ta nói tên nhà ngươi sao lại không nói, ngươi là một tiểu quan ngũ phẩm, ta đường đường là Xu Mật Sứ, ngươi còn dám giáo huấn ta? Ngươi có muốn cút xuống không?
- Một khi đã như vậy, thì bản quan chỉ có thể xử theo lẽ công bằng.
Người này thật sự điên rồi. Cơ thể mập mạp của Hà Dã chấn động, nói: - Người đâu, bắt Xu Mật Sứ lại.
----------oOo----------
Vô cùng thanh thúy, nếu phán đoán từ âm thanh này, có thể đoán ra bạt tai này dùng tới chín phần lực, đánh mạnh vào mặt, chính là lực đạo không đủ.
Trong nội đường nháy mắt im lặng như tờ.
Một cái tát này thật quỷ dị, căn bản không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào. Phải biết rằng một khắc trước Lý Kỳ còn đang cười ha hả, đương nhiên, dù là hiện tại, trên mặt Lý Kỳ vẫn treo nụ cười ôn hòa.
Đây là ảo giác sao?
Không ai dám tin vào đôi mắt và tai của mình, chuyện này --- thật không có đạo lý.
Lư Thường Thanh sống đến tuổi này, đây là lần đầu tiên bị người khác đánh, càng miễn nói đến là tát, ông ta cũng không dám tin, khiếp sợ đến mức không cảm nhận được sự đau đớn trên mặt, mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn Lý Kỳ, hai mắt nhìn chằm chằm.
Khổng Linh kia cũng ngây ra như phỗng, tên Lý điên này quả là danh bất hư truyền!
Bất kể thế nào, cũng không nên đánh người nha, hơn nữa Lư Thường Thanh còn không đắc tội với Lý Kỳ, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, tôn xưng một tiếng Xu Mật Sứ cũng không có chỗ nào không thỏa đáng, chuyện này quả là không thể tưởng tượng nổi.
Qua một lúc lâu sau, Lư Thường Thanh vẫn khiếp sợ mới phản ứng lại, rung giọng nói: - Ngươi --- ngươi làm gì?
- À? Xem ra ta vẫn chưa biểu hiện tới nơi tới chốn.
Lý Kỳ nói xong, đột nhiên vung tay trái lên, lại là một cái bạt tai nữa lên mặt Lư Thường Thanh, vẻ mặt chăm chú hỏi: - Hiện tại ngươi đã biết ta làm gì chưa?
Không phải là ảo giác.
Đây chắc chắn không phải là ảo giác.
- Ngươi dám đánh phụ thân ta, ta liều mạng với ngươi.
Một tráng niên bên cạnh Lư Thanh Thường đột nhiên đánh về phía Lý Kỳ, nhưng bị một người đàn ông diện mạo xấu xí một tay tóm được cổ áo, mặc cho gã giãy dụa thế nào, cũng không nhúc nhích. - Thả ta ra, thả ta ra.
Lư Thường Thanh thiếu chút nữa không thở nổi, chỉ cảm thấy hai bên má nóng bỏng, trong lòng vô cùng nhục nhã, chỉ vào Lý Kỳ nói: - Ngươi --- ngươi dám đánh ta? Ta --- ta ---.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Ta là quan. Ngươi là dân, ta là lớn, ngươi là bé, ta là tôn, ngươi là ti, ta đánh ngươi không phải là rất bình thường sao? Ngươi kích động như vậy làm gì, ngươi có thể được đại quan nhất phẩm đương triều thưởng một cái tát, hẳn là phải vinh hạnh mới đúng! Được rồi, ta thân là Xu Mật Sứ kiêm Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái. Mỗi miếng nước bọt mỗi tiểu đệ ta có thể dìm ngươi chết đuối, ngươi có tin hôm nay ta đá chết ngươi không?
Những lời nói trắng ra này, thật sự nghe rợn người, quan bắt nạt dân, chính là chuyện thường ngày xảy ra, nhưng ức hiếp rõ ràng trắng trợn như vậy, vậy thì không phải. Mọi người đứng bên đều có cảm giác Xu Mật Sứ có phải điên rồi hay không.
Các sĩ phu còn lại đều nhìn không vừa mắt, một người kêu lên: - Ngươi là quan thì sao, quan có thể tùy tiện đánh ngươi sao?
- Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì mà đánh người, thật sự buồn cười!
- Người như vậy mà cũng làm quan, thật sự là họa của Đại Tống!
- Ngươi đừng tưởng rằng ngươi được Hoàng thượng tin tưởng là muốn làm gì thì làm, chúng ta không sợ ngươi, ngươi giết được một người, ngươi có bản lĩnh thì giết hết sĩ phu trong thiên hạ đi.
Tiếng trách móc càng ngày càng nghiêm trọng, các sĩ phu chỉ vào mặt Lý Kỳ, nước miếng tung bay, tâm tình tương đối kích động.
Lý Kỳ này đè đầu cưỡi cổ bọn họ rồi, nhẫn nhịn được cái gì chứ cái này không thể nhẫn được.
Lư Thường Thanh lại nổi giận nói: - Được được được, ngươi chờ đó cho ta, lão phu nhất định phải đến trước mặt Hoàng thượng vạch tội ngươi, lão phu không tin Đại Tống ta không có vương pháp, để cho đám gian thần các ngươi làm xằng làm bậy, ức hiếp dân chúng.
Nhưng mắng thì mắng, không một ai dám tiến lên.
Bởi vì phía sau Lý Kỳ là bốn gã hộ vệ đã rút đại đao ra.
Lý Kỳ bỗng nhiên bật cười ha hả, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng cười càng điên cuồng.
Thật đáng sợ!
Các sĩ phu nhìn Xu Mật Sứ như tên điên, trong lòng sợ hãi, bọn họ không sợ cãi nhau với Lý Kỳ, chỉ sự Lý Kỳ nhất thời nóng đầu đem bọn họ ra làm thịt, âm thanh càng ngày càng nhỏ, rất nhanh bị tiếng cười của Lý Kỳ lấn át mất.
Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn Lý Kỳ.
Qua một lúc lâu, Lý Kỳ mới dừng tiếng cười, nói: - Vương pháp? Có phải các ngươi đã quên đây chính là Lập Pháp Viện hay không? Đây chính là nơi đại diện cho vương pháp.
Lời này đã nhắc nhở Lư Thường Thanh, quay phắt đầu lại nói: - Khổng viện trưởng, ngươi nhìn thấy chưa, hắn thân là Xu Mật Sứ mà lại vô cứ đánh lão phu.
Các ngươi cũng thật là, chọc tới ai không chọc, lại chọc tới vị sát tinh này. Khổng Linh giờ phút này như ngồi trên đống lửa, một bên là tâm phúc đứng thứ nhất đương triều, một bên là các sĩ phu, bên nào cũng không dễ chọc, mồ hôi đầm đìa, ấp úng, nói không ra lời.
Lư Thường Thanh tức giận quát: - Khổng Linh, chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho kẻ ác sao?
- Hừ! Quan lại các ngươi bao che cho nhau, chúng ta nhất định phải đến chỗ Hoàng thượng tố cáo các ngươi.
- Lũ cẩu quan các ngươi, chính là ức hiếp dân chúng.
Trong lòng các sĩ phu đều vô cùng tức giận và uất ức, hận không thể lột da Lý Kỳ, tróc xương Lý Kỳ.
Nói cho cùng, tuy chỉ là hai cái tát, sở dĩ bọn họ kích động như vậy, vì bọn họ chỉ là sĩ phu, không hơn.
Ánh mắt Khổng Linh lướt nhanh, thấy có không ít dân chúng đứng trước cửa, muốn bao che cũng không bao che được, đè đè tay, ho nhẹ một tiếng, nói: - Các vị an tâm chớ vội, Xu Mật Sứ đánh người khác, theo luật pháp triều đình ta, nhẹ thì bỏ tù nửa tháng, nặng thì ba mươi hình trượng, bỏ tù một năm, xem tình hình trước mắt, thì bỏ tù nửa tháng.
Nói tới đây, y chuyển chủ đề nói: - Nhưng Xu Mật Sứ chúng ta không có quyền phán quyết và thẩm phán, việc này phải để Đề Hình Ti giải quyết, sau đó Đề Hình Ti đề xuất tố tụng với Pháp Lý Tự, mới có thể định tội.
Lý Kỳ nghe thấy cười thầm, bản lĩnh thoái thác khi làm quan vậy sự là bẩm sinh.
Lư Thường Thanh nghe thấy, cũng đúng, Lập Pháp Viện không có tư cách bắt người, ngươi ở đây làm nháo cũng vô dụng, nói: - Nhưng Khổng viện trưởng ngươi cũng là nhân chứng, hơn nữa cũng xảy ra ở Lập Pháp Viện ngươi, ngươi khó chối được sai lầm này.
Khổng Linh gật đầu nói: - Nếu Đề Hình Ti muốn ta đến, ta tất nhiên sẽ đến làm nhân chứng, nói rõ sự thật.
Đúng lúc này, một gã hộ vệ đi đến, ôm quyền nói: - Khởi bẩm viện trưởng, Hà Đề Hình của Đề Hình Ti tới.
Thật sự nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Nhóm sĩ phu này vô cùng vui mừng, việc này nếu đổi tới đổi lui, Lý Kỳ rất có thể dùng việc này để thoát tội, nhưng hiện giờ nhiều dân chúng nhìn như vậy, Tư Pháp Viện không thể mở mắt nói dối.
Tốt nhất là phán quyết ngay tại chỗ này, để xuống, đối với bọn họ chắc chắn sẽ có bất lợi.
Đương nhiên, vui vẻ nhất không ai qua được Khổng Linh. Đề Hình của Đề Hình Ti tới đây, y cũng thoải mái hơn, vội vàng nói:
- Mau mau cho mời.
Chỉ một lát sau, thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ đi tới, người này tên Hà Dã, chính là Đề Hình của Đề Hình Ti, từng là đồng môn với Lý Cương, trước kia cũng làm việc ở bộ hình với Lý Cương, từ khi Lý Cương nhậm chức ở Tư Pháp Viện cho đến nay, đã điều ông ta tới phủ Đại Danh.
Trong triều có hai thế lực mạnh nhất, không ai qua được Tần Cối và Lý Kỳ, nanh vuốt bọn họ trải rộng trên dưới triều đình, không hổ là quyền thần, duy chỉ có hai viện mới lập không trộn lẫn thế lực của bọn họ.
Có trò hay để xem, dân chúng cũng rất muốn biết Hà Đề Hình này sẽ làm thế nào.
- Hà Đề Hình.
- Khổng viện trưởng.
Hai người thi lễ với nhau, Hà Dã nói: - Ta nghe nói có người dám đến Lập Pháp Viện gây rối, đặc biệt dẫn người tới đây xem xem.
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Nếu đến để gây rối, chắc chắn là nhóm sĩ phu này. Lư Thường Thanh tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương). Tiến lên phía trước nói: - Hà Đề Hình, ngươi tới vừa lúc, mới vừa rồi có người vô cớ đánh lão phu, ngươi xem mặt lão phu đi, chính là bị kẻ ác đánh, ngươi phải thay lão phu làm chủ.
Hà Dã nhìn hai dấu bàn tay trên mặt Lư Thường Thanh, thiếu chút nữa cười ra tiếng, thần sắc lại vô cùng hoảng sợ, nói: - Buồn cười, có người dám hành hung tại Lập Pháp Viện này, mau nói cho bản quan biết là ai gây nên?
Lư Thường Thanh vội vàng chỉ vào Lý Kỳ, nói: - Là Xu Mật Sứ gây nên.
- Xu Mật Sứ?
Hà Dã hít mạnh một ngụm khí lạnh, nhìn phương hướng Lư Thường Thanh chỉ, nói: - Lời này cũng không thể nói lung tung, có bằng chứng chứng minh người này là Xu Mật Sứ không? Kỳ thật ông ta đã từng gặp Lý Kỳ, chỉ có điều ra vẻ không biết mà thôi.
Lư Thường Thanh lập tức nói: - Khổng viện trưởng có thể làm chứng.
Hà Dã lại nhìn Khổng Linh.
Khổng Linh gật đầu nói: - Vị này đúng là Xu Mật Sứ, mới vừa rồi ta đã nhìn lệnh bài của hắn, không thể giả được.
Hà Dã vội vàng tiến lên, chắp tay nói: - Hạ quan Hà Dã bái kiến Xu Mật Sứ.
- Hữu lễ, hữu lễ.
Lý Kỳ lại cười ha hả chắp tay đáp lễ nói.
Lư Thường Thanh chặn lại nói: - Không phải vì đối phương là Xu Mật Sứ mà Hà Đề Hình muốn bao che hắn chứ?
Hà Dã hơi sững sờ, khẽ cau mày nói: - Bản quan thẩm án, sao lại cho ngươi ở đây khoa tay múa chân, kính xin Lư lão tự trọng.
Một câu nói khiến sắc mặt Lư Thanh Thường xanh mét, gân trên bàn tay càng lộ rõ, thầm nghĩ, được, lão phu muốn nhìn xem ngươi làm thế nào.
Không hổ là người của Lý Cương, rất thú vị. Trong mắt Lý Kỳ hiện lên sự tán thưởng.
Hà Dã lại nhìn Lý Kỳ hỏi: - Xin hỏi Xu Mật Sứ, Lư lão nói như vậy, có đúng hay không?
Lý Kỳ cười nói: - Ta cho ông ta hai cái tát, không phải là vô cớ mà làm vậy.
- Hả?
Hà Dã nói: - Vậy không biết là chuyện gì?
Lý Kỳ nói: - Ta là quan, ông ta là dân, ta đánh ông ta không phải là rất bình thường sao?
Người này thật sự làm người khác đau đầu! Khóe miệng Hà Dã khẽ động, nói: - Xu Mật Sứ, hiện giờ bản quan đang thi hành công vụ, kính xin Xu Mật Sứ phối hợp, không cần cố làm ra vẻ huyền bí, nếu Xu Mật Sứ muốn hàn huyên, đợi lát nữa hạ quan làm chủ, đón gió tẩy trần Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ dang hai tay ra, nói: - Ta khi nào cố làm ra vẻ huyền bí, ta lặp lại lần nữa, ta là quan, ông ta là dân, địa vị của ta tôn quý, địa vị ông ta ti tiện, ta đánh ông ta cũng hợp tình hợp lí, đây là nguyên nhân, chẳng lẽ ta không thể đánh ông ta sao.
Ta còn tưởng ngươi có gì đặc biệt hơn người, hóa ra chỉ là một bao cỏ, nơi này nhiều ánh mắt như vậy, ngươi còn dám nói như vậy. Lư Thường Thanh bước lên một bước, nói: - Hà đề hình, chính tai ngươi nghe thấy đấy, hẳn ỷ mình là đại quan nhất phẩm, ức hiếp dân chúng, nhiễu loạn trị an, nhân chứng vật chứng đều ở đây, nếu như ngươi không trừng trị hắn ta, chúng ta không phục, cho dù bẩm báo với hoàng thượng, lão phu cũng không sợ.
Hà Dã khẽ nhíu mày, nói: - Xu Mật Sứ, thiên tử phạm pháp cũng như dân thường, huống chi là ta và ngươi. Ngươi tuy rằng là đại quan nhất phẩm, nhưng cũng không thể vô cớ đánh dân chúng, nếu như vậy, luật pháp ở đâu, trên công đường này, kính xin Xu Mật Sứ nói cẩn thận, bẩm báo đúng sự thật, nếu không đừng trách bản quan chấp hành luật pháp theo lẽ công bằng.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Mới vừa rồi ta nói đúng sự thật, vậy thì thế nào. Ta nói tên nhà ngươi sao lại không nói, ngươi là một tiểu quan ngũ phẩm, ta đường đường là Xu Mật Sứ, ngươi còn dám giáo huấn ta? Ngươi có muốn cút xuống không?
- Một khi đã như vậy, thì bản quan chỉ có thể xử theo lẽ công bằng.
Người này thật sự điên rồi. Cơ thể mập mạp của Hà Dã chấn động, nói: - Người đâu, bắt Xu Mật Sứ lại.
----------oOo----------
/2434
|