Hồng Thiên Cửu ha ha nói: - Viêc này ca ca không làm gì được, đừng nhìn những ca kỹ này khá ti tiện, nhưng tâm cao khí ngạo, thêm vào luật bảo vệ nữ nhân, vậy thì càng không xong rồi, người bình thường không coi ra gì. Tuy ca ca có tiền có thế, nhưng không hợp khẩu vị của những ca kỹ kia. Lý đại ca, huynh có biết không, đương gia hoa khôi của Nghênh Xuân Lâu kia đều hét, không có tài của Trạng Nguyên thì không gả.
- Lợi hại như vậy.
Lý Kỳ hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Cao Nha nội nói: - Ngươi chờ xem, những nữ nhân kia nhất định cô độc đến già.
Lý Kỳ liếc mắt coi thường tên này, nói: - Ngươi không ăn được nho thì nói nho xanh.
Lúc này, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, ba người đồng thời khẽ run rẩy, lại đồng thời kéo chăn lên.
Cao Nha nội xoa xoa cái mũi đỏ bừng, vẻ mặt ủy khuất nói: - Bây giờ ta không muốn gì cả, có nữ nhân có thể giúp ta làm ấm người thì được rồi.
Hồng Thiên Cửu hai tay nâng cằm, vẻ mặt sầu muộn, run lập cập nói: - Trước kia mấy người vợ kia của đệ cả ngày hò hét muốn ngủ cùng đệ, đệ còn không chịu. Bây giờ ngược lại đệ hơi nhớ bọn họ, thật ra ôm các nàng ngủ cũng không tệ lắm.
Lý Kỳ thở dài, nói: - Ngươi đừng nói nữa được không, nói đến ta cũng nhớ đến nương tử của ta, ôi, thật là tự gây nghiệt mà.
Cao Nha nội nước mắt lưng tròng nói: - Lý Kỳ, hắt xì, ta có thể giúp ngươi nhớ chung.
- Cút.
Ba đại nam nhân bọc trong chăn, đối diện với hỏa lò nhỏ ngay cả khói cũng không bốc lên nữa, vẻ mặt chờ đợi, rõ ràng là ba đại cô nương bán diêm nha!
Sáng sớm, gió lạnh xào xạc, thổi lên mặt người giống như một lưỡi đao, đau rát.
Trước cửa nhà giam Tư Pháp Viện có mấy chiếc xe ngựa, không ít người đứng trước xe, Cao Cầu, Hồng Bát Kim, còn có đám người Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô, Da Luật Cốt Dục, Lưu Vân Hi
Bọn họ đều nghển cổ trông mong, vẻ mặt lo lắng nhìn sang cánh cửa sắt phía trước.
Lát sau, nghe thấy tiếng kim loại nặng nề, cuối cùng cửa sắt đã mở ra rồi.
- Ra rồi, ra rồi.
Hồng Bát Kim vội vàng nói.
- Hắt xì, hắt xì.
- Hắt xì.
Người còn chưa thấy thì đã nghe ba tiếng hắt xì truyền ra trước.
Dẫn đầu đi ra chính là Cao Nha nội, nhìn ra được, bước chân của y khá hỗn loạn, dường như là đang tranh giành ra ngoài vậy, theo sau là Hồng Thiên Cửu, cuối cùng mới là Lý Kỳ.
- Phu quân.
Lý Kỳ vừa xuất hiện, mấy nữ nhân Quý Hồng Nô liền vội vàng bước nhanh tới.
Nhớ cả đêm, cuối cùng được như kỳ vọng rồi.
Lý Kỳ vội vàng đi xuống đón, còn chưa nói câu nào, đột nhiên nhảy mũi hắt xì một cái.
- Phu quân, huynh làm sao vậy?
Phong Nghi Nô vội vàng lấy áo khoác đã chuẩn bị từ sớm khoác lên người Lý Kỳ.
Quý Hồng Nô nhìn gương mặt tiều tụy của Lý Kỳ, hai mắt vô thần, tóc tai tán loạn, trong lòng sắp tan nát rồi, đỏ mắt nói:
- Đại ca, bọn họ sao có thể tra tấn huynh thành như vậy chứ.
Lý Kỳ ghét bỏ lau nước mũi, lắc đầu nói: - Bọn họ làm gì có bản lĩnh này, ta chịu tội này, toàn bộ đều là vì Nói xong hắn quay phắt đầu lại.
Bốp!
Vừa hay nhìn thấy Hồng Bát Kim tát một cái lên mặt Hồng Thiên Cửu, mắng to: - Nghiệt súc ngươi, mặt mũi của lão tử đều bị ngươi ném sạch rồi.
Đánh cái bạt tai này, cơn giận gì của Lý Kỳ đều tiêu tan hết, không hổ là Bát Kim thúc, thật sự là hổ phụ mà. Tiểu Cửu có thể sống đế hôm nay thật sự là một kỳ tích nha!
Hồng Thiên Cửu bụm mặt, nức nở nói: - Phụ thân, hài nhi biết sai rồi.
Vốn dĩ Cầu ca không định động thủ, nhưng thấy một tát này của Hồng Bát Kim thật vang, cơn giận bốc lên từ lòng bàn chân, không tự chủ được mà giơ cao tay lên.
- Phụ thân đừng đánh, hài nhi oan uổng mà.
Cao Nha nội vội vàng giơ tay ra bảo vệ mặt.
Cầu ca vừa nghe, ngược lại thật sự không đánh được, từ từ bỏ tay xuống, giận dữ nói: - Tháng này ngươi còn dám bước ra khỏi cửa, lão tử không thể không chặt gãy hai chân ngươi.
Một tháng.
Đã nói tới Nghênh Xuân Lâu rồi mà.
Cao Nha nội bi phẫn liếc nhìn Cầu ca, quả quyết đưa đầu sang, run rẩy nói: - Phụ thân, vậy thì cha đánh đi.
- Nghiệt tử ngươi
Cầu ca giận đến suýt chút hôn mê.
Cao Nha nội đáng thương liếc mắt nhìn về phía Lý Kỳ, thấy bốn người đẹp xung quanh, hưởng hết phúc tề nhân, lại nhìn sang Cầu ca, trong lòng khóc đến tan nát, thiệt cho ta là tình thánh, lại còn không bằng cả Lý Kỳ.
- Yên tâm đi, chỉ là đêm qua huynh ngủ không ngon giấc thôi, nghĩ đến hôm này có thể nhìn thấy các muội, huynh thật sự không thể ngủ được, không có gì đáng ngại.
Lý Kỳ vỗ nhẹ bờ vai của Quý Hồng Nô, sau đó đi qua chỗ Cao Cầu, chắp tay nói: - Thái úy, đã lâu không gặp, Lý Kỳ thật nhớ ngài nha, biệt lai vô dạng mà. À, Bát Kim thúc, thấy thúc vẫn tàn bạo như vậy, à không, vận hòa ái dễ gần, tiếng vang như chuông, thân thủ mạnh mẽ như vậy, tiểu chất thật sự là cảm thấy vui mừng gấp bội nha.
Hồng Bát Kim tức giận nói: - Xu Mật Sứ ngài đang tiêu khiển ta à.
- Không dám, không dám.
Cao Cầu nhìn thấy tiểu tử này, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, nói: - Nhờ hồng phúc của ngươi, trời lạnh như vậy mà chúng ta còn phải chạy đến đây để mất mặt xấu hổ.
Toát mồ hôi! Xem ra trước sau cũng không che giấu được Cầu ca khôn khéo nha! Lý Kỳ biết Cao Cầu chắc chắn đã đoán ra rồi, việc này là do Hoàng thượng cố ý sắp xếp, cười gượng vài tiếng không đáp lời.
Cao Nha nội đơn thuần kinh ngạc nhìn Cao Cầu nói: - Cha, hóa ra cha không phải đến đón con à.
- Nghiệt tử ngươi câm miệng cho ta.
- Dạ.
Cao Cầu trừng mắt nhìn nhi tử, lại nói: - Lý Kỳ, chúng ta đi trước, ngày khác nói tiếp.
Nói xong liền kéo Cao Nha nội lên xe ngựa.
Tiểu Cửu đáng thương ngay cả đãi ngộ kéo cũng không có, trực tiếp bị Bát Kim thúc một chiêu lưu mang đá lên xe ngựa.
Tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn, có điều ta thích. Lý Kỳ vuốt mồ hôi lạnh, nói: - Ngày khác Lý Kỳ sẽ đến nhà
Không đợi hắn nói hết câu, hai chiếc xe ngựa liền vội vàng rời đi.
Toát mồ hôi! Không phải đâu, đi nhanh như vậy? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn hai chiếc xe ngựa đi xa.
- Phu quân, chúng ta cũng đi nhanh đi, ở đây thật nhiều người nhìn mà.
Phong Nghi Nô đến sau lưng Lý Kỳ, hơi đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm.
Thật nhiều người?
Lý Kỳ theo bản năng mà nhìn trái nhìn phải, phát hiện xung quanh đều lúc nhúc đầu người. Hóa ra tin tức hắn ngồi tù đã truyền khắp Đông Kinh, nhưng vẫn có một số người không dám tin, dù sao thì trong thời đại phong kiến này, thực sự quá quỷ dị, thế mà rất nhiều người đều tính ngày Lý Kỳ ra tù, hôm nay vừa sáng sớm thì đến dò thám. Nhờ phúc của Nha nội, chỉ một cái hắt nước mà ba người họ hôm nay ai ai cũng tiều tụy, giống như đã chịu khổ hình vậy. Lần này thật sự quá chân thật mà, dân chúng đến thưởng thức tin tưởng không nghi ngờ, cảm thấy Tư Pháp Viện thật sự chấp pháp nghiêm minh mà! Trong lòng đều dựng thẳng ngón tay cái.
- Mẹ nó!
Lý Kỳ gào lên một tiếng, đột nhiên ho khan kịch liệt, cúi người, rên rỉ: - Ai ui, ai ui.
Quý Hồng Nô vội vàng đi đến, đỡ lấy Lý Kỳ, lo lắng nói: - Đại ca, huynh có phải không khỏe chỗ nào không?
Lý Kỳ thấp giọng nói: - Hồng Nô yên tâm đi, đại ca rất tốt, chỉ là bây giờ có rất nhiều người nhìn, diễn trò thì phải diễn tới cùng, đỡ ta, đỡ ta.
Bốn nữ nghe thấy mà liếc trắng mắt.
Tên này thật sự lấy tính mạnh để diễn trò mà!
- Lợi hại như vậy.
Lý Kỳ hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Cao Nha nội nói: - Ngươi chờ xem, những nữ nhân kia nhất định cô độc đến già.
Lý Kỳ liếc mắt coi thường tên này, nói: - Ngươi không ăn được nho thì nói nho xanh.
Lúc này, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, ba người đồng thời khẽ run rẩy, lại đồng thời kéo chăn lên.
Cao Nha nội xoa xoa cái mũi đỏ bừng, vẻ mặt ủy khuất nói: - Bây giờ ta không muốn gì cả, có nữ nhân có thể giúp ta làm ấm người thì được rồi.
Hồng Thiên Cửu hai tay nâng cằm, vẻ mặt sầu muộn, run lập cập nói: - Trước kia mấy người vợ kia của đệ cả ngày hò hét muốn ngủ cùng đệ, đệ còn không chịu. Bây giờ ngược lại đệ hơi nhớ bọn họ, thật ra ôm các nàng ngủ cũng không tệ lắm.
Lý Kỳ thở dài, nói: - Ngươi đừng nói nữa được không, nói đến ta cũng nhớ đến nương tử của ta, ôi, thật là tự gây nghiệt mà.
Cao Nha nội nước mắt lưng tròng nói: - Lý Kỳ, hắt xì, ta có thể giúp ngươi nhớ chung.
- Cút.
Ba đại nam nhân bọc trong chăn, đối diện với hỏa lò nhỏ ngay cả khói cũng không bốc lên nữa, vẻ mặt chờ đợi, rõ ràng là ba đại cô nương bán diêm nha!
Sáng sớm, gió lạnh xào xạc, thổi lên mặt người giống như một lưỡi đao, đau rát.
Trước cửa nhà giam Tư Pháp Viện có mấy chiếc xe ngựa, không ít người đứng trước xe, Cao Cầu, Hồng Bát Kim, còn có đám người Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô, Da Luật Cốt Dục, Lưu Vân Hi
Bọn họ đều nghển cổ trông mong, vẻ mặt lo lắng nhìn sang cánh cửa sắt phía trước.
Lát sau, nghe thấy tiếng kim loại nặng nề, cuối cùng cửa sắt đã mở ra rồi.
- Ra rồi, ra rồi.
Hồng Bát Kim vội vàng nói.
- Hắt xì, hắt xì.
- Hắt xì.
Người còn chưa thấy thì đã nghe ba tiếng hắt xì truyền ra trước.
Dẫn đầu đi ra chính là Cao Nha nội, nhìn ra được, bước chân của y khá hỗn loạn, dường như là đang tranh giành ra ngoài vậy, theo sau là Hồng Thiên Cửu, cuối cùng mới là Lý Kỳ.
- Phu quân.
Lý Kỳ vừa xuất hiện, mấy nữ nhân Quý Hồng Nô liền vội vàng bước nhanh tới.
Nhớ cả đêm, cuối cùng được như kỳ vọng rồi.
Lý Kỳ vội vàng đi xuống đón, còn chưa nói câu nào, đột nhiên nhảy mũi hắt xì một cái.
- Phu quân, huynh làm sao vậy?
Phong Nghi Nô vội vàng lấy áo khoác đã chuẩn bị từ sớm khoác lên người Lý Kỳ.
Quý Hồng Nô nhìn gương mặt tiều tụy của Lý Kỳ, hai mắt vô thần, tóc tai tán loạn, trong lòng sắp tan nát rồi, đỏ mắt nói:
- Đại ca, bọn họ sao có thể tra tấn huynh thành như vậy chứ.
Lý Kỳ ghét bỏ lau nước mũi, lắc đầu nói: - Bọn họ làm gì có bản lĩnh này, ta chịu tội này, toàn bộ đều là vì Nói xong hắn quay phắt đầu lại.
Bốp!
Vừa hay nhìn thấy Hồng Bát Kim tát một cái lên mặt Hồng Thiên Cửu, mắng to: - Nghiệt súc ngươi, mặt mũi của lão tử đều bị ngươi ném sạch rồi.
Đánh cái bạt tai này, cơn giận gì của Lý Kỳ đều tiêu tan hết, không hổ là Bát Kim thúc, thật sự là hổ phụ mà. Tiểu Cửu có thể sống đế hôm nay thật sự là một kỳ tích nha!
Hồng Thiên Cửu bụm mặt, nức nở nói: - Phụ thân, hài nhi biết sai rồi.
Vốn dĩ Cầu ca không định động thủ, nhưng thấy một tát này của Hồng Bát Kim thật vang, cơn giận bốc lên từ lòng bàn chân, không tự chủ được mà giơ cao tay lên.
- Phụ thân đừng đánh, hài nhi oan uổng mà.
Cao Nha nội vội vàng giơ tay ra bảo vệ mặt.
Cầu ca vừa nghe, ngược lại thật sự không đánh được, từ từ bỏ tay xuống, giận dữ nói: - Tháng này ngươi còn dám bước ra khỏi cửa, lão tử không thể không chặt gãy hai chân ngươi.
Một tháng.
Đã nói tới Nghênh Xuân Lâu rồi mà.
Cao Nha nội bi phẫn liếc nhìn Cầu ca, quả quyết đưa đầu sang, run rẩy nói: - Phụ thân, vậy thì cha đánh đi.
- Nghiệt tử ngươi
Cầu ca giận đến suýt chút hôn mê.
Cao Nha nội đáng thương liếc mắt nhìn về phía Lý Kỳ, thấy bốn người đẹp xung quanh, hưởng hết phúc tề nhân, lại nhìn sang Cầu ca, trong lòng khóc đến tan nát, thiệt cho ta là tình thánh, lại còn không bằng cả Lý Kỳ.
- Yên tâm đi, chỉ là đêm qua huynh ngủ không ngon giấc thôi, nghĩ đến hôm này có thể nhìn thấy các muội, huynh thật sự không thể ngủ được, không có gì đáng ngại.
Lý Kỳ vỗ nhẹ bờ vai của Quý Hồng Nô, sau đó đi qua chỗ Cao Cầu, chắp tay nói: - Thái úy, đã lâu không gặp, Lý Kỳ thật nhớ ngài nha, biệt lai vô dạng mà. À, Bát Kim thúc, thấy thúc vẫn tàn bạo như vậy, à không, vận hòa ái dễ gần, tiếng vang như chuông, thân thủ mạnh mẽ như vậy, tiểu chất thật sự là cảm thấy vui mừng gấp bội nha.
Hồng Bát Kim tức giận nói: - Xu Mật Sứ ngài đang tiêu khiển ta à.
- Không dám, không dám.
Cao Cầu nhìn thấy tiểu tử này, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, nói: - Nhờ hồng phúc của ngươi, trời lạnh như vậy mà chúng ta còn phải chạy đến đây để mất mặt xấu hổ.
Toát mồ hôi! Xem ra trước sau cũng không che giấu được Cầu ca khôn khéo nha! Lý Kỳ biết Cao Cầu chắc chắn đã đoán ra rồi, việc này là do Hoàng thượng cố ý sắp xếp, cười gượng vài tiếng không đáp lời.
Cao Nha nội đơn thuần kinh ngạc nhìn Cao Cầu nói: - Cha, hóa ra cha không phải đến đón con à.
- Nghiệt tử ngươi câm miệng cho ta.
- Dạ.
Cao Cầu trừng mắt nhìn nhi tử, lại nói: - Lý Kỳ, chúng ta đi trước, ngày khác nói tiếp.
Nói xong liền kéo Cao Nha nội lên xe ngựa.
Tiểu Cửu đáng thương ngay cả đãi ngộ kéo cũng không có, trực tiếp bị Bát Kim thúc một chiêu lưu mang đá lên xe ngựa.
Tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn, có điều ta thích. Lý Kỳ vuốt mồ hôi lạnh, nói: - Ngày khác Lý Kỳ sẽ đến nhà
Không đợi hắn nói hết câu, hai chiếc xe ngựa liền vội vàng rời đi.
Toát mồ hôi! Không phải đâu, đi nhanh như vậy? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn hai chiếc xe ngựa đi xa.
- Phu quân, chúng ta cũng đi nhanh đi, ở đây thật nhiều người nhìn mà.
Phong Nghi Nô đến sau lưng Lý Kỳ, hơi đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm.
Thật nhiều người?
Lý Kỳ theo bản năng mà nhìn trái nhìn phải, phát hiện xung quanh đều lúc nhúc đầu người. Hóa ra tin tức hắn ngồi tù đã truyền khắp Đông Kinh, nhưng vẫn có một số người không dám tin, dù sao thì trong thời đại phong kiến này, thực sự quá quỷ dị, thế mà rất nhiều người đều tính ngày Lý Kỳ ra tù, hôm nay vừa sáng sớm thì đến dò thám. Nhờ phúc của Nha nội, chỉ một cái hắt nước mà ba người họ hôm nay ai ai cũng tiều tụy, giống như đã chịu khổ hình vậy. Lần này thật sự quá chân thật mà, dân chúng đến thưởng thức tin tưởng không nghi ngờ, cảm thấy Tư Pháp Viện thật sự chấp pháp nghiêm minh mà! Trong lòng đều dựng thẳng ngón tay cái.
- Mẹ nó!
Lý Kỳ gào lên một tiếng, đột nhiên ho khan kịch liệt, cúi người, rên rỉ: - Ai ui, ai ui.
Quý Hồng Nô vội vàng đi đến, đỡ lấy Lý Kỳ, lo lắng nói: - Đại ca, huynh có phải không khỏe chỗ nào không?
Lý Kỳ thấp giọng nói: - Hồng Nô yên tâm đi, đại ca rất tốt, chỉ là bây giờ có rất nhiều người nhìn, diễn trò thì phải diễn tới cùng, đỡ ta, đỡ ta.
Bốn nữ nghe thấy mà liếc trắng mắt.
Tên này thật sự lấy tính mạnh để diễn trò mà!
/2434
|