Xấu hổ!
Hiện tại hoàn cảnh của quân Kim chỉ có thể dùng từ xấu hổ để hình dung.
Đánh?
Chủ lực của người ta cũng đã rút lui rồi, cả kế hoạch đều tuyên bố phá sản, ít nhất Hoàn Nhan Tông Vọng không dám sai hai vạn đại quân tiến quân đến Hà Hoàng lần nữa, hơn nữa, bọn họ cũng không có lý do gì tiến công.
Không đánh?
Vậy bọn họ tới nơi này làm gì?
May mà đang tọa trấn chính là Hoàn Nhan Tông Vọng, đổi lại người khác thế nào cũng sẽ tức giận đến hộc máu, lúc trước khi gã theo Hoàn Nhan A Cốt Đả khởi binh, hoàn cảnh khó khăn hơn, gã cũng từng gặp qua không ít, suy sụp nho nhỏ như thế này, sao có thể khiến cho gã biết khó mà lui.
- Đô Thống, hiện giờ vương triều Đông Khách Lạt Hãn gặp phải cường địch, hơn nữa là đối thủ cũ, ta nghĩ bọn họ tạm thời chẳng quan tâm đến Sơ Lặc nữa rồi. Trong giọng nói của Lưu Ngạn Tông có chút ủ rũ.
Hoàn Nhan Tông Vọng híp mắt nói: - Việc này không phải đơn giản như vậy, ta thấy vô cùng có khả năng là đầu bếp thối kia phái người đến mật báo, dụ khiến vương triều Tây Khách Lạt Hãn đến công, để giải khẩn cấp. Đúng rồi, các ngươi hiểu biết bao nhiêu về vương triều Tây Khách Lạt Hãn này?
Lưu Ngạn Tông nói: - Kỳ thật vương triều Tây Khách Lạt Hãn vào mười mấy năm trước, đã thần phục nước Tắc Nhĩ Trụ Vương của Tây Vực, nhưng về mặt quân sự thì vẫn giữ vững độc lập, trước mắt còn không biết là nước Tắc Nhĩ Trụ Vương muốn xuất binh đến chiếm lĩnh vương triều Đông Khách Lạt Hãn, hay là ý tứ của bản thân vương triều Tây Khách Lạt Hãn.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói: - Ta nghe nói nước Tắc Nhĩ Trụ Vương này cũng vô cùng cường đại, chỉ mong không phải là thụ ý của nó, ồ, vương triều Tây Khách Lạt Hãn đến đây bao nhiêu nhân mã?
- Hiện tại còn không rõ ràng lắm, ít nhất cũng có đến mấy vạn đi.
Lưu Ngạn Tông nói xong sửng sốt, đột nhiên hỏi: - Đô Thống không phải là muốn trợ giúp vương triều Đông Khách Lạt Hãn đánh lui cường địch đó chứ?
- Ta chính có ý đó.
Thuật Liệt Tốc vội hỏi: - Đô Thống, đây --- đây đều là chuyện của chính bọn họ, chúng ta không cần nhảy vào vũng nước đục này.
Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài, nói: - Hiện giờ xem ra vô vọng lấy Sơ Lặc rồi, quân Tống nương tựa theo Sơ Lặc và địa khu Hà Hoàng là có thể xây dựng củng cố một đạo phòng tuyến, chúng ta rất khó từ Thổ Phiên vòng về, cứ coi là như thế, chúng ta cũng quyết không thể buông tha Tây Vực. Chúng ta muốn quân Tống ở Sơ Lặc không được an bình, cho nên chúng ta ở trong này cần càng nhiều đồng minh hơn nữa.
Lưu Ngạn Tông nói: - Đô Thống là muốn giúp vương triều Đông Khách Lạt Hãn đánh lui cường địch, sau đó lại gấp rút khiến cho bọn họ đến tiến công Sơ Lặc.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói: - Mặc kệ thắng bại, đều phải vẫn chế tạo phiền toái cho quân Tống, tuy rằng hiện giờ chúng ta hàng phục Cao Xương Hồi Cốt, lại đang khuếch trương không ít lãnh thổ lên phương Bắc, nhưng Nam triều cũng đã thu phục Đại Lý, Nam Ngô, hiện tại còn đang chinh phục Thổ Phiên, tính xuống dưới, thực lực của bọn họ cũng đã đột nhiên tăng mạnh. Bây giờ nếu nói, bọn họ muốn khuếch trương về phương Bắc, đó là không có khả năng, cho nên còn dư lại cũng chỉ có phía tây thôi, ta nhất định phải hạn chế bọn họ tiếp tục khuếch trương, bọn họ nếu dám tây tiến, ta liền đoạt Sơ Lặc này, chặt đứt hậu lộ.
Lưu Ngạn Tông nói: - Vậy không biết Đô Thống tính toán phái bao nhiêu nhân mã đi trợ giúp vương triều Đông Khách Lạt Hãn?
- Không vội, không vội.
Hoàn Nhan Tông Vọng ha hả nói: - Y Bặc Lạp Hân nhị thế kia vừa mới vào chỗ. Lại quá trẻ tuổi, trong nước lại vừa mới gặp đại nạn này, hiện tại kẻ thù bên ngoài lại đến, đối phương còn đến có chuẩn bị. Mà gã thì gấp gáp ứng chiến, ta xem tám chín phần mười bọn họ sẽ bại trận, đến lúc đó bọn họ sẽ đến mời ta, như vậy mới có thể bày ra thực lực của chúng ta. Khiến gã quy thuận chúng ta, còn có, Hoàn Nhan Tông Vọng ta cũng sẽ không để cho huynh đệ ta đi toi mạng vô ích. Ta còn phải làm cho bọn họ đem lương thảo cấp bổ đủ cho đại quân ta.
Đúng lúc này, một gã tiểu tướng đi đến, hành lễ nói: - Khởi bẩm Đô Thống, thảo nguyên đưa tới một phong mật hàm.
Thảo nguyên?
Hoàn Nhan Hi Doãn?
Đám người Lưu Ngạn Tông âm thầm cầu nguyện, thảo nguyên cũng không thể có việc nha, nếu không bọn họ làm sao có thể xuất thủ được.
Hoàn Nhan Tông Vọng ha hả nói: - Các ngươi đừng khẩn trương, là ta vài ngày trước đây phái người đưa một phong thư cho Hi Doãn, đem tình huống nơi này nói cho y biết, để y giúp ta phân tích mà thôi.
- A?
Liên can tướng sĩ nghe vậy lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Hoàn Nhan Hi Doãn tuy rằng túc trí đa mưu, nhưng luận bản lĩnh mang binh đánh giặc, vẫn là Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Hàn cao một bậc, Hoàn Nhan Tông Vọng làm sao có thể xin giúp đỡ của Hoàn Nhan Hi Doãn.
Hoàn Nhan Tông Vọng liếc thấy liền nhìn rõ tâm tư của đám ái tướng, cười nói: - Trung Nguyên có câu là, người trong cuộc thường mê muội, ngoài cuộc tỉnh táo, thế cục nơi này dị thường phức tạp, mà chúng ta lại đang ở trong cục, khó tránh khỏi sẽ thấy không rõ tình thế hiện tại, hoặc là bỏ qua một ít, Hi Doãn bản thân y là một người đứng xem, khẳng định sẽ nhìn càng rõ ràng hơn một chút, hơn nữa Hi Doãn túc trí đa mưu, ta vô cùng thích nghe ý kiến của y.
Những lời này làm đám người Lưu Ngạn Tông vui lòng phục tùng, cùng minh soái như thế này, cả đời đều hưởng thụ vô cùng.
Hoàn Nhan Tông Vọng tiếp nhận lấy phong mật hàm, xem xong, gã đột nhiên ha hả cười, nói: - Đúng vậy a, đơn giản như vậy, ta như thế nào lại không nghĩ tới cơ chứ, thật sự là người trong cuộc luôn mê muội!
Lưu Ngạn Tông hiếu kỳ nói:
- Đô Thống, trên thư nói gì đó?
- Xem ra ngươi cũng giống như ta nhỉ.
Hoàn Nhan Tông Vọng đầy thâm ý nói: - Kỳ thật chỗ chúng ta có thể đi đã không còn nhiều nữa.
...
...
Sơ Lặc thành.
- Xu Mật Sứ, hiện giờ quân Kim ngay tại biên cảnh Hồi Cốt cũng đã thối lui, ta thấy nguy cơ ở Sơ Lặc đã được giải trừ rồi. Trang Tường tương đối hưng phấn nói.
Lý Kỳ gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, Da Luật Đại Thạch này quả thật là danh bất hư truyền, có thể liệu trước về địch, nếu ta thả cho gã trưởng thành, chỉ sợ thật sự ngày nào đó sẽ nuôi hổ thành họa, ôi, đáng tiếc ở trong tình huống ba con hổ, chỉ có thể liên hợp cùng một con tiêu diệt con hùng mạnh nhất trước, sau đó lại tới một trận hai hổ tương tranh. Nói: - Nguy cơ này vẫn còn chưa được giải trừ, chỉ có thể nói là tạm hoãn, đợi cho vương triều Đông Khách Lạt Hãn phục hồi tinh thần lại, bọn họ vẫn sẽ đến lấy Sơ Lặc đấy, nếu có thể thuyết phục bọn họ gác lại tranh cãi vậy thì cũng tốt.
Ngô Giới đột nhiên nói: - Xu Mật Sứ, trước mắt ngược lại chính là thời cơ tốt nhất để đàm phán.
Lý Kỳ trong mắt sáng ngời, dường như nghĩ đến cái gì, dò hỏi: - Ngươi có ý kiến gì không?
Ngô Giới cười nói: - Hiện giờ vương triều Đông Khách Lạt Hãn lâm cường địch ngay trước mặt, nếu chúng ta làm bộ muốn tiến công, vương triều Đông Khách Lạt Hãn nhất định sẽ cảm thấy vô cùng khủng hoảng, đến lúc đó chỉ sợ không cần chúng ta mở miệng, chính bọn họ sẽ tới tìm chúng ta đàm phán, lựa chọn gác lại tranh luận.
Lý Kỳ vui vẻ nói: - Hay! Kế này rất hay, cứ làm như vậy, để cho Uất Trì Bà La thả lời ra ngoài, nói muốn xuất binh thu phục toàn diện tổ địa.
Lý Kỳ không cho vương triều Đông Khách Lạt Hãn bất luận đường sống xả hơi nào, lập tức đánh vào danh hiệu Uất Trì thị thả lời nói ra, nói phải phục quốc, phải thu lại núi sông cũ.
Quả nhiên, triều đình vương triều Đông Khách Lạt Hãn vừa nghe quân đội của Sơ Lặc có động tác, đều cảm thấy rất là khủng hoảng, giờ nếu hai mặt giáp công, vương triều Đông Khách Lạt Hãn thật sự gặp phải tuyệt cảnh.
Y Bặc Lạp Hân nhị thế kia dù sao quá trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn, sợ tới mức cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an, cùng lúc khẩn trương sai người tiến đến Sơ Lặc đàm phán, cùng lúc đi mời Hoàn Nhan Tông Vọng xuất binh tương trợ.
Quân Tống đá ra một cước như vậy, ngược lại lại đẩy Hoàn Nhan Tông Vọng lên vị trí Chúa cứu thế.
Sau một phen đàm phán, vương triều Đông Khách Lạt Hãn đáp ứng yêu cầu của Lý Kỳ, chính là gác lại tranh luận.
Về phương diện khác, vương triều Đông Khách Lạt Hãn đáp ứng chỉ cần Hoàn Nhan Tông Vọng có thể giúp bọn họ ngăn cản kẻ thù, tỏ vẻ liền nguyện ý thần phục Đại Kim.
Giờ cũng không có cách nào, toàn bộ sơn hà của vương triều Đông Khách Lạt Hãn đều lâm vào khủng hoảng, mấu chốt là một năm nay phát sinh ra quá nhiều việc, bọn họ làm sao xử lý cho kịp, thầm mong tiêu trừ những phiền toái này trước đã.
Đương nhiên loại thần phục này, chỉ là một loại quyết định trong chính trị, tương đối mà nói, bọn họ vẫn độc lập, cũng giống như Cao Xương Hồi Cốt vậy.
Hoàn Nhan Tông Vọng tất nhiên là vui vẻ đáp ứng, mà gã cũng biết vương triều Đông Khách Lạt Hãn và Lý Kỳ đã đạt thành hiệp nghị, đối với việc này gã thật ra cũng không có quá nhiều đề nghị, gác lại tranh luận, từ này rất là mơ hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhặt lên để thanh toán, hiên tai bon gã cũng không có thời gian đi phản ứng với Lý Kỳ, còn không bằng chữa trị quan hệ, tránh cho hai tuyến tác chiến.
Nhưng kể từ đó, tranh giành giữa hai đại cường quốc Tống - Kim cũng đạt tới gay cấn, tranh giành địa khu Yến Vân còn chưa biến mất, ở phía tây hai nước lại chia đều giang sơn, thế lực ngang nhau, chỉ xem ai có thể đánh vỡ điểm thăng bằng này trước mà thôi.
Trong đó đáng thương nhất không ai hơn được Tây Hạ rồi, bọn họ cũng cũng không có làm gì a, nhưng lại lâm vào cảnh thế lực Tống Kim vây quanh, kề bên này ngàn dặm chỉ có một tí xíu chỗ của bọn họ này là hoàn toàn độc lập.
Nếu mấy tin tức này truyền đến quốc nội Tây Hạ, chỉ sợ quốc vương Tây Hạ sẽ ngủ không yên đấy.
Lý Kỳ, Ngô Giới cũng thừa cơ hội này, vội vàng đem phòng tuyến trước kia của Tống triều ở Thổ Phiên, Thành Đô phủ đẩy đến toàn bộ địa khu Hà Hoàng, củng cố phòng thủ của một mảnh địa khu này.
Ý tứ của Lý Kỳ là từ quân khu Tây Bộ và quân khu Nam bộ điều động ra mười lăm vạn nhân mã, phân bố ở ba điểm đóng phía tây Thổ Phiên, Hà Hoàng, Sơ Lặc.
Đương nhiên loại điều động này không phải là điều động hoàn toàn, trong đó còn bao gồm mở rộng chiêu binh mã, hiện tại bản đồ đột nhiên lớn nhiều như vậy, quân đội khẳng định phải đuổi kịp tiết tấu, tuy rằng gia tăng quân đội, chi tiêu cho quân phí cũng nhất định sẽ gia tăng, nhưng so sánh với một mảnh đất lớn như vậy, gia tăng chút quân phí ấy chẳng qua chỉ là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể.
Mặt khác, Lý Kỳ còn thả ra tin tức, hấp dẫn người Hán nguyên bản cư trú ở gần đây tới Sơ Lặc, bởi vì quan hệ con đường tơ lụa, người Hán cư trú ở gần đây cũng không ít, ít nhất cũng có hơn mấy chục vạn.
Hiện giờ vương triều Đông Khách Lạt Hãn đang chiến tranh, mà Sơ Lặc lại do người Hán thống trị rồi, người Hán nơi này đương nhiên hy vọng ở tại chỗ tộc nhân mình thống trị, tin tức vừa được thả ra, không ít người Hán đã bắt đầu chuyển đến Sơ Lặc.
...
...
Đại mạc rộng lớn, biển cát tĩnh mịch, hùng hồn, yên lặng trang nghiêm, cả một vùng, luôn cho ngươi một màu sắc đơn điệu: Màu vàng, màu vàng, vĩnh viễn là màu vàng nóng rực. Dường như thiên nhiên đem mọi ba đào mãnh liệt, sóng dữ ngập tràn ở trong này, trong phút chốc đọng lại, khiến nó vĩnh viễn yên lặng bất động.
Da Luật Đại Thạch nhìn ra sa mạc xa xa, trong mắt không phải sợ hãi, mà là hưng phấn.
Ba lính thăm dò phi nhanh mà đến, đợi sau khi đi tới trước mặt Da Luật Đại Thạch, xoay người xuống ngựa, ôm quyền nói: - Báo ---! Khởi bẩm tướng quân, vương triều Đông Khách Lạt Hãn đã cùng quân Tống đã đạt thành hiệp ngị gác lại tranh cãi.
- Xem ra kế sách của ta đã thành công một nửa.
Da Luật Đại Thạch ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên, gã rút ra bảo kiếm, chỉ về hướng tây bắc, hào khí vạn trượng nói: - Các huynh đệ, thành bại lúc này vừa mới bắt đầu.
Rống ---!
Mấy vạn nhân mã người trước ngã xuống, người sau tiến lên nhằm phía sa mạc, biểu hiện ra một loại khí thế đập nồi dìm thuyền.
Bọn họ lần này tiến công mục tiêu chính là --- một tòa thành thị cổ xưa, thậm chí có thể nói là thành thị xưa nhất Trung Á, tên của nó là Bố Cáp Lạp.
Ồ, cũng chính là thủ đô của vương triều Tây Khách Lạt Hãn.
Hiện tại hoàn cảnh của quân Kim chỉ có thể dùng từ xấu hổ để hình dung.
Đánh?
Chủ lực của người ta cũng đã rút lui rồi, cả kế hoạch đều tuyên bố phá sản, ít nhất Hoàn Nhan Tông Vọng không dám sai hai vạn đại quân tiến quân đến Hà Hoàng lần nữa, hơn nữa, bọn họ cũng không có lý do gì tiến công.
Không đánh?
Vậy bọn họ tới nơi này làm gì?
May mà đang tọa trấn chính là Hoàn Nhan Tông Vọng, đổi lại người khác thế nào cũng sẽ tức giận đến hộc máu, lúc trước khi gã theo Hoàn Nhan A Cốt Đả khởi binh, hoàn cảnh khó khăn hơn, gã cũng từng gặp qua không ít, suy sụp nho nhỏ như thế này, sao có thể khiến cho gã biết khó mà lui.
- Đô Thống, hiện giờ vương triều Đông Khách Lạt Hãn gặp phải cường địch, hơn nữa là đối thủ cũ, ta nghĩ bọn họ tạm thời chẳng quan tâm đến Sơ Lặc nữa rồi. Trong giọng nói của Lưu Ngạn Tông có chút ủ rũ.
Hoàn Nhan Tông Vọng híp mắt nói: - Việc này không phải đơn giản như vậy, ta thấy vô cùng có khả năng là đầu bếp thối kia phái người đến mật báo, dụ khiến vương triều Tây Khách Lạt Hãn đến công, để giải khẩn cấp. Đúng rồi, các ngươi hiểu biết bao nhiêu về vương triều Tây Khách Lạt Hãn này?
Lưu Ngạn Tông nói: - Kỳ thật vương triều Tây Khách Lạt Hãn vào mười mấy năm trước, đã thần phục nước Tắc Nhĩ Trụ Vương của Tây Vực, nhưng về mặt quân sự thì vẫn giữ vững độc lập, trước mắt còn không biết là nước Tắc Nhĩ Trụ Vương muốn xuất binh đến chiếm lĩnh vương triều Đông Khách Lạt Hãn, hay là ý tứ của bản thân vương triều Tây Khách Lạt Hãn.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói: - Ta nghe nói nước Tắc Nhĩ Trụ Vương này cũng vô cùng cường đại, chỉ mong không phải là thụ ý của nó, ồ, vương triều Tây Khách Lạt Hãn đến đây bao nhiêu nhân mã?
- Hiện tại còn không rõ ràng lắm, ít nhất cũng có đến mấy vạn đi.
Lưu Ngạn Tông nói xong sửng sốt, đột nhiên hỏi: - Đô Thống không phải là muốn trợ giúp vương triều Đông Khách Lạt Hãn đánh lui cường địch đó chứ?
- Ta chính có ý đó.
Thuật Liệt Tốc vội hỏi: - Đô Thống, đây --- đây đều là chuyện của chính bọn họ, chúng ta không cần nhảy vào vũng nước đục này.
Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài, nói: - Hiện giờ xem ra vô vọng lấy Sơ Lặc rồi, quân Tống nương tựa theo Sơ Lặc và địa khu Hà Hoàng là có thể xây dựng củng cố một đạo phòng tuyến, chúng ta rất khó từ Thổ Phiên vòng về, cứ coi là như thế, chúng ta cũng quyết không thể buông tha Tây Vực. Chúng ta muốn quân Tống ở Sơ Lặc không được an bình, cho nên chúng ta ở trong này cần càng nhiều đồng minh hơn nữa.
Lưu Ngạn Tông nói: - Đô Thống là muốn giúp vương triều Đông Khách Lạt Hãn đánh lui cường địch, sau đó lại gấp rút khiến cho bọn họ đến tiến công Sơ Lặc.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói: - Mặc kệ thắng bại, đều phải vẫn chế tạo phiền toái cho quân Tống, tuy rằng hiện giờ chúng ta hàng phục Cao Xương Hồi Cốt, lại đang khuếch trương không ít lãnh thổ lên phương Bắc, nhưng Nam triều cũng đã thu phục Đại Lý, Nam Ngô, hiện tại còn đang chinh phục Thổ Phiên, tính xuống dưới, thực lực của bọn họ cũng đã đột nhiên tăng mạnh. Bây giờ nếu nói, bọn họ muốn khuếch trương về phương Bắc, đó là không có khả năng, cho nên còn dư lại cũng chỉ có phía tây thôi, ta nhất định phải hạn chế bọn họ tiếp tục khuếch trương, bọn họ nếu dám tây tiến, ta liền đoạt Sơ Lặc này, chặt đứt hậu lộ.
Lưu Ngạn Tông nói: - Vậy không biết Đô Thống tính toán phái bao nhiêu nhân mã đi trợ giúp vương triều Đông Khách Lạt Hãn?
- Không vội, không vội.
Hoàn Nhan Tông Vọng ha hả nói: - Y Bặc Lạp Hân nhị thế kia vừa mới vào chỗ. Lại quá trẻ tuổi, trong nước lại vừa mới gặp đại nạn này, hiện tại kẻ thù bên ngoài lại đến, đối phương còn đến có chuẩn bị. Mà gã thì gấp gáp ứng chiến, ta xem tám chín phần mười bọn họ sẽ bại trận, đến lúc đó bọn họ sẽ đến mời ta, như vậy mới có thể bày ra thực lực của chúng ta. Khiến gã quy thuận chúng ta, còn có, Hoàn Nhan Tông Vọng ta cũng sẽ không để cho huynh đệ ta đi toi mạng vô ích. Ta còn phải làm cho bọn họ đem lương thảo cấp bổ đủ cho đại quân ta.
Đúng lúc này, một gã tiểu tướng đi đến, hành lễ nói: - Khởi bẩm Đô Thống, thảo nguyên đưa tới một phong mật hàm.
Thảo nguyên?
Hoàn Nhan Hi Doãn?
Đám người Lưu Ngạn Tông âm thầm cầu nguyện, thảo nguyên cũng không thể có việc nha, nếu không bọn họ làm sao có thể xuất thủ được.
Hoàn Nhan Tông Vọng ha hả nói: - Các ngươi đừng khẩn trương, là ta vài ngày trước đây phái người đưa một phong thư cho Hi Doãn, đem tình huống nơi này nói cho y biết, để y giúp ta phân tích mà thôi.
- A?
Liên can tướng sĩ nghe vậy lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Hoàn Nhan Hi Doãn tuy rằng túc trí đa mưu, nhưng luận bản lĩnh mang binh đánh giặc, vẫn là Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Hàn cao một bậc, Hoàn Nhan Tông Vọng làm sao có thể xin giúp đỡ của Hoàn Nhan Hi Doãn.
Hoàn Nhan Tông Vọng liếc thấy liền nhìn rõ tâm tư của đám ái tướng, cười nói: - Trung Nguyên có câu là, người trong cuộc thường mê muội, ngoài cuộc tỉnh táo, thế cục nơi này dị thường phức tạp, mà chúng ta lại đang ở trong cục, khó tránh khỏi sẽ thấy không rõ tình thế hiện tại, hoặc là bỏ qua một ít, Hi Doãn bản thân y là một người đứng xem, khẳng định sẽ nhìn càng rõ ràng hơn một chút, hơn nữa Hi Doãn túc trí đa mưu, ta vô cùng thích nghe ý kiến của y.
Những lời này làm đám người Lưu Ngạn Tông vui lòng phục tùng, cùng minh soái như thế này, cả đời đều hưởng thụ vô cùng.
Hoàn Nhan Tông Vọng tiếp nhận lấy phong mật hàm, xem xong, gã đột nhiên ha hả cười, nói: - Đúng vậy a, đơn giản như vậy, ta như thế nào lại không nghĩ tới cơ chứ, thật sự là người trong cuộc luôn mê muội!
Lưu Ngạn Tông hiếu kỳ nói:
- Đô Thống, trên thư nói gì đó?
- Xem ra ngươi cũng giống như ta nhỉ.
Hoàn Nhan Tông Vọng đầy thâm ý nói: - Kỳ thật chỗ chúng ta có thể đi đã không còn nhiều nữa.
...
...
Sơ Lặc thành.
- Xu Mật Sứ, hiện giờ quân Kim ngay tại biên cảnh Hồi Cốt cũng đã thối lui, ta thấy nguy cơ ở Sơ Lặc đã được giải trừ rồi. Trang Tường tương đối hưng phấn nói.
Lý Kỳ gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, Da Luật Đại Thạch này quả thật là danh bất hư truyền, có thể liệu trước về địch, nếu ta thả cho gã trưởng thành, chỉ sợ thật sự ngày nào đó sẽ nuôi hổ thành họa, ôi, đáng tiếc ở trong tình huống ba con hổ, chỉ có thể liên hợp cùng một con tiêu diệt con hùng mạnh nhất trước, sau đó lại tới một trận hai hổ tương tranh. Nói: - Nguy cơ này vẫn còn chưa được giải trừ, chỉ có thể nói là tạm hoãn, đợi cho vương triều Đông Khách Lạt Hãn phục hồi tinh thần lại, bọn họ vẫn sẽ đến lấy Sơ Lặc đấy, nếu có thể thuyết phục bọn họ gác lại tranh cãi vậy thì cũng tốt.
Ngô Giới đột nhiên nói: - Xu Mật Sứ, trước mắt ngược lại chính là thời cơ tốt nhất để đàm phán.
Lý Kỳ trong mắt sáng ngời, dường như nghĩ đến cái gì, dò hỏi: - Ngươi có ý kiến gì không?
Ngô Giới cười nói: - Hiện giờ vương triều Đông Khách Lạt Hãn lâm cường địch ngay trước mặt, nếu chúng ta làm bộ muốn tiến công, vương triều Đông Khách Lạt Hãn nhất định sẽ cảm thấy vô cùng khủng hoảng, đến lúc đó chỉ sợ không cần chúng ta mở miệng, chính bọn họ sẽ tới tìm chúng ta đàm phán, lựa chọn gác lại tranh luận.
Lý Kỳ vui vẻ nói: - Hay! Kế này rất hay, cứ làm như vậy, để cho Uất Trì Bà La thả lời ra ngoài, nói muốn xuất binh thu phục toàn diện tổ địa.
Lý Kỳ không cho vương triều Đông Khách Lạt Hãn bất luận đường sống xả hơi nào, lập tức đánh vào danh hiệu Uất Trì thị thả lời nói ra, nói phải phục quốc, phải thu lại núi sông cũ.
Quả nhiên, triều đình vương triều Đông Khách Lạt Hãn vừa nghe quân đội của Sơ Lặc có động tác, đều cảm thấy rất là khủng hoảng, giờ nếu hai mặt giáp công, vương triều Đông Khách Lạt Hãn thật sự gặp phải tuyệt cảnh.
Y Bặc Lạp Hân nhị thế kia dù sao quá trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn, sợ tới mức cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an, cùng lúc khẩn trương sai người tiến đến Sơ Lặc đàm phán, cùng lúc đi mời Hoàn Nhan Tông Vọng xuất binh tương trợ.
Quân Tống đá ra một cước như vậy, ngược lại lại đẩy Hoàn Nhan Tông Vọng lên vị trí Chúa cứu thế.
Sau một phen đàm phán, vương triều Đông Khách Lạt Hãn đáp ứng yêu cầu của Lý Kỳ, chính là gác lại tranh luận.
Về phương diện khác, vương triều Đông Khách Lạt Hãn đáp ứng chỉ cần Hoàn Nhan Tông Vọng có thể giúp bọn họ ngăn cản kẻ thù, tỏ vẻ liền nguyện ý thần phục Đại Kim.
Giờ cũng không có cách nào, toàn bộ sơn hà của vương triều Đông Khách Lạt Hãn đều lâm vào khủng hoảng, mấu chốt là một năm nay phát sinh ra quá nhiều việc, bọn họ làm sao xử lý cho kịp, thầm mong tiêu trừ những phiền toái này trước đã.
Đương nhiên loại thần phục này, chỉ là một loại quyết định trong chính trị, tương đối mà nói, bọn họ vẫn độc lập, cũng giống như Cao Xương Hồi Cốt vậy.
Hoàn Nhan Tông Vọng tất nhiên là vui vẻ đáp ứng, mà gã cũng biết vương triều Đông Khách Lạt Hãn và Lý Kỳ đã đạt thành hiệp nghị, đối với việc này gã thật ra cũng không có quá nhiều đề nghị, gác lại tranh luận, từ này rất là mơ hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhặt lên để thanh toán, hiên tai bon gã cũng không có thời gian đi phản ứng với Lý Kỳ, còn không bằng chữa trị quan hệ, tránh cho hai tuyến tác chiến.
Nhưng kể từ đó, tranh giành giữa hai đại cường quốc Tống - Kim cũng đạt tới gay cấn, tranh giành địa khu Yến Vân còn chưa biến mất, ở phía tây hai nước lại chia đều giang sơn, thế lực ngang nhau, chỉ xem ai có thể đánh vỡ điểm thăng bằng này trước mà thôi.
Trong đó đáng thương nhất không ai hơn được Tây Hạ rồi, bọn họ cũng cũng không có làm gì a, nhưng lại lâm vào cảnh thế lực Tống Kim vây quanh, kề bên này ngàn dặm chỉ có một tí xíu chỗ của bọn họ này là hoàn toàn độc lập.
Nếu mấy tin tức này truyền đến quốc nội Tây Hạ, chỉ sợ quốc vương Tây Hạ sẽ ngủ không yên đấy.
Lý Kỳ, Ngô Giới cũng thừa cơ hội này, vội vàng đem phòng tuyến trước kia của Tống triều ở Thổ Phiên, Thành Đô phủ đẩy đến toàn bộ địa khu Hà Hoàng, củng cố phòng thủ của một mảnh địa khu này.
Ý tứ của Lý Kỳ là từ quân khu Tây Bộ và quân khu Nam bộ điều động ra mười lăm vạn nhân mã, phân bố ở ba điểm đóng phía tây Thổ Phiên, Hà Hoàng, Sơ Lặc.
Đương nhiên loại điều động này không phải là điều động hoàn toàn, trong đó còn bao gồm mở rộng chiêu binh mã, hiện tại bản đồ đột nhiên lớn nhiều như vậy, quân đội khẳng định phải đuổi kịp tiết tấu, tuy rằng gia tăng quân đội, chi tiêu cho quân phí cũng nhất định sẽ gia tăng, nhưng so sánh với một mảnh đất lớn như vậy, gia tăng chút quân phí ấy chẳng qua chỉ là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể.
Mặt khác, Lý Kỳ còn thả ra tin tức, hấp dẫn người Hán nguyên bản cư trú ở gần đây tới Sơ Lặc, bởi vì quan hệ con đường tơ lụa, người Hán cư trú ở gần đây cũng không ít, ít nhất cũng có hơn mấy chục vạn.
Hiện giờ vương triều Đông Khách Lạt Hãn đang chiến tranh, mà Sơ Lặc lại do người Hán thống trị rồi, người Hán nơi này đương nhiên hy vọng ở tại chỗ tộc nhân mình thống trị, tin tức vừa được thả ra, không ít người Hán đã bắt đầu chuyển đến Sơ Lặc.
...
...
Đại mạc rộng lớn, biển cát tĩnh mịch, hùng hồn, yên lặng trang nghiêm, cả một vùng, luôn cho ngươi một màu sắc đơn điệu: Màu vàng, màu vàng, vĩnh viễn là màu vàng nóng rực. Dường như thiên nhiên đem mọi ba đào mãnh liệt, sóng dữ ngập tràn ở trong này, trong phút chốc đọng lại, khiến nó vĩnh viễn yên lặng bất động.
Da Luật Đại Thạch nhìn ra sa mạc xa xa, trong mắt không phải sợ hãi, mà là hưng phấn.
Ba lính thăm dò phi nhanh mà đến, đợi sau khi đi tới trước mặt Da Luật Đại Thạch, xoay người xuống ngựa, ôm quyền nói: - Báo ---! Khởi bẩm tướng quân, vương triều Đông Khách Lạt Hãn đã cùng quân Tống đã đạt thành hiệp ngị gác lại tranh cãi.
- Xem ra kế sách của ta đã thành công một nửa.
Da Luật Đại Thạch ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên, gã rút ra bảo kiếm, chỉ về hướng tây bắc, hào khí vạn trượng nói: - Các huynh đệ, thành bại lúc này vừa mới bắt đầu.
Rống ---!
Mấy vạn nhân mã người trước ngã xuống, người sau tiến lên nhằm phía sa mạc, biểu hiện ra một loại khí thế đập nồi dìm thuyền.
Bọn họ lần này tiến công mục tiêu chính là --- một tòa thành thị cổ xưa, thậm chí có thể nói là thành thị xưa nhất Trung Á, tên của nó là Bố Cáp Lạp.
Ồ, cũng chính là thủ đô của vương triều Tây Khách Lạt Hãn.
/2434
|