Tóc dựng mái đầu, Lan can đứng tựa, Trận mưa vừa dứt. Ngóng trời xa, Uất hận kêu dài. Hùng tâm khích liệt, (Mãn giang hồng - Nhạc Phi)
Nhạc Phi bôn ba ngàn dặm tới đây, chỉ vì giờ phút này, hiện giờ cửa chính vừa vỡ, Nhạc Phi không ức chế nổi kích động trong lòng, đầu tàu gương mẫu, xông vào trong sương khói, chỉ nghe chiến mã hí dài, trong sương khói mơ hồ hiện ra ngân quang, trong chớp mắt, Bạch Mã ngân giáp phá tan sương khói, một cây hồng anh trường thương chuyển động từng trận, máu tươi phun ra từ ngực kẻ thù, Nhạc Phi gần như là dựa vào sức một mình, giết quân giữ cửa thành tan tác, lần lượt bỏ chạy vào bên trong thành.
- Xuyyyyyy...!
Ta còn tưởng người Nữ Chân các ngươi không sợ chết. Nhạc Phi mạnh mẽ ghìm dây cương, hoành đao bật mã, trường thương xuất ra: - Các huynh đệ, xông lên theo ta a!
- Xông lên a!
Vô số quân Tống tuôn vào trong thành, tường thành bên trong thành lần lượt thất thủ.
- Giết sạch những tên Nữ Chân này.
Những lời này không phải xuất phát từ miệng của Nhạc Phi, mà là xuất phát từ miệng của Bát Lý Đan.
Nhạc Phi vừa xung phong, vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên phía sau, âm thầm cả kinh, phía sau đã không có kẻ thù, vì sao còn có người kêu thảm thiết, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một dũng sĩ bên cạnh Bát Lý Đan một đao xẹt qua, ánh sáng lóe lên, một đứa trẻ con chưa lớn hẳn bay đầu, ngã xuống vũng máu.
Cảnh tượng này khiến Nhạc Phi chấn động kinh sợ, lại thấy những dũng sĩ bộ tộc Khất Nhan này, thấy người là giết, cũng bất kể là tướng sĩ Nữ Chân, hay là lão nho phụ ấu, đều một mực không buông tha.
Không ngờ rằng bọn họ tàn nhẫn như thế? Nhạc Phi âm thầm than một câu, lập tức ngừng lại, hướng lên phía trước hô: - Vương Quý, Phó Tuyển, các ngươi nhanh chóng tìm đến kho lương của đối phương, một khi tìm được bộ phận lưu lại để chúng ta sử dụng, còn lại đốt cháy toàn bộ.
- Tuân mệnh!
Nhạc Phi lập tức quay đầu, xông tới bên cạnh Bát Lý Đan, giơ tay lên nói: - An Đáp mời dừng tay trước.
Bát Lý Đan đang giết hăng say, thấy Nhạc Phi đột nhiên quay lại, kinh ngạc nói: - Nhạc Phi An Đáp, có chuyện gì?
Nhạc Phi liền nói: - Những người này chẳng qua đều là người tay trói gà không chặt, sẽ không đối tạo thành uy hiếp với chúng ta. Vì sao ngươi muốn giết bọn họ?
Bát Lý Đan vung vẩy đại đao sáng như tuyết trong tay, nói: - Chúng ta mài đao sáng như vậy, không phải chính là chuẩn bị cho kẻ địch sao, những người này chết không có gì đáng tiếc, ai bảo bọn hắn sinh nhầm chỗ.
Nhạc Phi nói: - An Đáp có điều không biết, nơi này có rất nhiều người Hán, người Bột Hải, cùng với người Đảng Hạng, người Nữ Chân chỉ là số ít, lại nói, sớm hay muộn có một ngày, Đại Tống ta sẽ đặt chân đến nơi này, nhất cử tiêu diệt Kim Quốc, người ở đây tương lai cũng sẽ là dân chúng của Đại Tống ta, trong những phủ đệ hào hoa kia còn không ít quý tộc Nữ Chân sống, các ngươi nên đến đó.
Bát Lý Đan không hiểu những lời này, nhưng vừa nghe quý tộc Nữ Chân, lập tức tỉnh ngộ, ta ở đây bắt người nghèo gì đó, bây giờ nên vào trong cướp đồ mới phải, ai ôi một tiếng. - Ta nói này Nhạc Phi An Đáp, đại sự như thế, ngươi nên dặn ta từ trước đó, hại ta phí công sức ở đây nửa ngày trời. Nói xong gã cũng không chú ý đến Nhạc Phi, nhấc đao nói: - Các dũng sĩ của Khất Nhan Bộ, không cần để ý đến những người nghèo này, mau mau đi theo ta, chúng ta đi giết sạch những quý tộc Nữ Chân kia.
Nhạc Phi lắc đầu. Bây giờ y cũng không rảnh để bận tâm những chuyện này, chỉ mong những người này có thể bớt giết chóc.
Phủ Hoàng Long này chính là trọng trấn quân sự ở Liêu Quốc, ở Kim Quốc càng là như vậy. Bởi vì Thượng Kinh của Kim Quốc ở ngay bên cạnh, nơi này trữ đầy lương thảo và binh khí, Nhạc Phi lập tức hạ mệnh, ngoại trừ chiến mã ra, những thứ còn lại đốt cháy toàn bộ.
Sau một canh giờ, kho lương và kho quân khí ở phía bắc phủ Hoàng Long đều bốc hỏa lớn.
Tướng sĩ quân Tống nhìn thấy ngọn lửa lớn này, đều ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười xuyên qua phía chân trời, không ngừng vọng lại ở giữa mây trắng trời xanh.
- Báo...! Điện Soái, không xong rồi, phía bắc vừa đến một chi quân Kim mấy vạn người.
Vương Quý nghe xong, lập tức nói:
- Điện Soái, hiện giờ chúng ta đã hoàn thành mục tiêu, sinh tử không tiếc, sao không cùng quân địch quyết chiến một trận, có thể giết một tên thì giết một tên.
Bọn họ tới đây, đã làm chuẩn bị xong cái chết ở chỗ này, bởi vì đây khắp nơi đều là quân Kim, chạy cũng không có chỗ chạy, mục đích bọn họ tới đây, chính là thiêu hủy lương thảo của quân địch, thật ra Hoàn Nhan Tông Bàn đã điều một phần lương thảo ra ngoài, nhưng lương thảo của phủ Hoàng Long này bị đốt, đối với cả Đại Kim Quốc đều là một vết thương nặng rất khó khôi phục, mặc dù Hoàn Nhan Tông Bàn đem lương thực đi, quân Kim cũng không thể nào tiếp tục chinh chiến nữa.
Nhạc Phi liếc mắt nhìn một lượt, chỉ thấy binh lính của mình người người đều là thấy chết không sờn, lại liếc nhìn phu nhân Chiết Mỹ Nguyệt.
Chiết Mỹ Nguyệt lập tức nói:
- Mỹ Nguyệt có thể cùng phu quân cộng sinh tử, đã không hối tiếc.
Nhạc Phi trầm ngâm một chút, nói: - Kẻ địch hùng hổ tiến đến, nếu như chúng ta xông lên đánh bừa, chỉ sợ khó có thể đạt được hiệu quả rõ ràng, sao chúng ta không vừa lui vừa đánh, như vậy có lẽ có thể tiêu diệt thêm nhiều kẻ thù, hơn nữa có lẽ còn có thể chạy ra Thăng Thiên.
- Chúng ta đều nghe Điện Soái hết.
- Vậy được, lập tức tập hợp bộ đội, chúng ta rút lui về hướng bắc trước.
Lúc này, Phó Tuyển đột nhiên nói: - Điện Soái, không thấy Bát Lý Đan bọn họ.
Nhạc Phi sửng sốt, đúng a, hình như quên mất An Đáp của mình, tuy rằng y không tán thành Bát Lý Đan bọn họ giết chóc lắm, nhưng cả chặng đường đi tới đây, hai người đối xử chân thành, Nhạc Phi sẽ không thể nào vứt bỏ Bát Lý Đan, vì thế nhanh chóng sai người đi tìm, bản thân y cũng đích thân đi tìm, thời gian cấp bách a!
Rất nhanh, đã truyền đến tin tức của Bát Lý Đan, hoá ra lúc này Bát Lý Đan đang ở bên trong một phủ đệ hào hoa.
Khi Nhạc Phi đuổi tới, cảnh tượng bên trong cũng dọa y một phen, thi thể đầy sân, gì mà nha hoàn, nô lệ lung tung bát nháo, còn Bát Lý Đan mới chỉ hai mươi tuổi đầu lúc này đang ngồi ở trên giường, hai lão nhân hơn sáu mươi tuổi quỳ dưới chân, hai tay chống đất, cúi đầu, mái tóc dài rơi xuống dưới, toàn thân run rẩy, nhưng đều là đang mặc áo gấm hoa, vừa nhìn là biết phi phú tức quý, Bát Lý Đan một chân giẫm trên một người, trên tay cầm một chén vàng, chất lỏng màu đỏ còn thừa trong chén, hiển nhiên là Thiên Hạ Vô Song, trên người không phải vàng thì là bạc, khắp cổ đều là trang sức trân châu gì đó, bên cạnh còn để một cái kim bồn, bên trong tất cả đều là vàng bạc châu báu.
Một cảm giác phú tức thị giác bạo phát ngênh đón trước cửa.
Mà trước cửa một loạt Khất Nhan dũng sĩ, tay nâng đại đao, lúc đại đao hạ xuống, hơn mười cái đầu rơi xuống đất.
Nhạc Phi vốn dĩ muốn đi ngăn cản, nhưng vừa nhìn những người này đều để tóc đuôi sam thì không ngăn cản, nhưng cũng không đành lòng nhìn, đi vào phòng trong.
Bát Lý Đan nhìn thấy Nhạc Phi tới, hai chân phi lên, hai lão nhân bị gã đá ngất tại chỗ, Bát Lý Đan vung tay lên, nói:
- Lôi ra ngoài chém. Lại hướng tới Nhạc Phi cười ha hả nói: - Nhạc Phi An Đáp ngươi không hổ là người từng đọc sách, thật sự có tầm mắt, ở đây có vô số của cải. Vừa nói gã vừa chỉ kim bồn kia: - Những cái này đều là thứ ta giữ lại cho ngươi.
Cái này có liên quan gì đến đọc sách? Nhạc Phi dở khóc dở cười, nói: - An Đáp, hiện giờ viện quân của quân địch đang đuổi tới nơi này, chúng ta mau đi thôi, còn không đi nữa là không kịp, mạng này đã mất rồi, ngươi lấy những thứ này có ích gì.
Bát Lý Đan gãi đầu nói: - Kẻ địch đến bao nhiêu người?
- Ít nhất là gấp hai lần chúng ta.
-...!
Bát Lý Đan đang cầm một đống châu báu, nước mắt lưng tròng nói: - Vậy... vậy những thứ này đều không lấy nữa?
Nhạc Phi nói: - Những thứ đồ này sẽ chỉ khiến kẻ địch đuổi kịp chúng ta, mau ném đi đi, chúng ta phải rút rồi.
Bát Lý Đan đã sống hai mươi năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy, vẫn còn chưa cầm nóng tay, đã phải bỏ chúng mà đi, thật là không nỡ nha!
Nhạc Phi nhìn nhà ngươi còn đang do dự, nói: - Vậy ngươi cứ ở lại đây đi, ta đi trước đây.
Nói xong y xoay người đi ra ngoài.
Ta chỉ có một ngàn người ở đây, ngươi đi rồi, vậy chẳng phải ta ở đây đợi chết sao.
Mạng vẫn là lớn hơn hết thảy a!
Bát Lý Đan vội vàng ném toàn bộ tài bảo trong ngực đi, hét lớn: - Các ngươi còn đứng nhìn ngây ngốc làm gì, ném hét đồ đi, ồ, cũng giết toàn bộ người đi. Nói xong gã liếc mắt nhìn, thấy bên hông của lão nhân bên trái lúc nãy vẫn đeo một miếng kim bài, thầm nghĩ, ta phải lấy vài thứ về, nếu không, ta nói ta đã công hạ phủ Hoàng Long, phụ thân bọn họ nhất định sẽ không tin.
Nghĩ tới đây, gã thò tay ra gỡ kim bài kia xuống, bỏ vào trong ngực, rồi rảo bước đuổi theo Nhạc Phi ra ngoài: - Nhạc Phi An Đáp, đợi ta với.
Trong lúc nhất thời, đại đao liên tiếp hạ xuống, đao quang huyết ảnh, lóe lên trong cửa đại viện phủ này.
Tập hợp xong, Nhạc Phi lập tức thống lĩnh đại quân rút về phía bắc.
Sau khi y đi chưa tới nửa ngày, Hoàn Nhan Tông Phụ đã đuổi đến phủ Hoàng Long, vốn dĩ gã vẫn đang ở Thượng Kinh phụ trợ Hợp Thứ chưởng quản triều chính, đột nhiên nghe được quân Tống đã bao vây phủ Hoàng Long, sửng sốt nửa ngày chưa lấy lại tinh thần. Quân Tống này là bay tới đấy à, bọn chúng làm sao thần không biết quỷ không hay đột phá phòng tuyến của phủ Lâm Hoàng và phủ Đại Định, nhưng bất luận như thế nào, gã đã thật sự sợ hãi, bởi vì gã biết phủ Hoàng Long căn bản không có bao nhiêu người thủ giữ, vẫn luôn chỉ là một tòa thành trống, phủ Hoàng Long này chẳng khác gì thương khố của phủ Thượng Kinh, không thể để mất được, vì thế gã vội vàng thống soái ba vạn tinh binh Nữ Chân cứu viện phủ Hoàng Long, trên đường đi vừa buồn bực, lại vừa cầu nguyện, đáng tiếc ông trời không chiếu cố Đại Kim bọn họ lần nữa, khi gã vào thành, nhìn thấy thảm cảnh khắp nơi, khiến gã mãi không chịu tin sự thật mình nhìn thấy.
Nhạc Phi trận này, không chỉ thiêu hủy toàn bộ lương thực của phủ Hoàng Long, mà còn chém giết hơn năm trăm tộc nhân của Hoàn Nhan thị, trong đó còn có hơn một trăm trưởng lão, những trưởng lão này đều là khai quốc công huân, trong đó còn có đường thúc, thân thúc thúc của Hoàn Nhân Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn, bao gồm cả Hoàn Nhan Tông Phụ. Người chết là nhỏ, thể diện là lớn a.
Bởi vì phủ Hoàng Long không khác gì kinh đô phụ của Thượng Kinh, vậy nên rất nhiều trưởng lão của Hoàn Nhan thị đều sống ở nơi này, chết yên lành không chết, gặp phải Nhạc Phi thì thôi, lại còn gặp phải mấy tên dũng sĩ Mông Cổ khát máu của Bát Lý Đan, trong năm trăm người này, có một nửa là do bọn họ giết, nhưng quân Tống có hơn một vạn người, bọn họ còn chưa đến một ngàn người, từ đây có thể thấy, quân Tống còn kém xa.
Hoàn Nhan Tông Phụ tức giận đến nỗi suýt nữa thì trúng gió, hạ mệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhất định phải bắt được chi quân Tống này.
Phủ Hoàng Long rơi vào tay địch, đế quốc Đại Kim dường như chấn động kịch liệt, Thượng Kinh lòng người bàng hoàng, quân địch này đã ở trước mắt a, đây tạo thành ảnh hưởng tiêu cực, tuyệt đối có thể đánh đồng với việc Hoàn Nhan Thịnh băng hà, tổn thất lần này mang lại không thể đánh giá, mười năm chuẩn bị, một phát hủy hết, lửa cháy bảy ngày bảy đêm, không nghĩ cũng biết, lần này đã thiêu hủy bao nhiêu lương thực và vũ khí.
Nhạc Phi bôn ba ngàn dặm tới đây, chỉ vì giờ phút này, hiện giờ cửa chính vừa vỡ, Nhạc Phi không ức chế nổi kích động trong lòng, đầu tàu gương mẫu, xông vào trong sương khói, chỉ nghe chiến mã hí dài, trong sương khói mơ hồ hiện ra ngân quang, trong chớp mắt, Bạch Mã ngân giáp phá tan sương khói, một cây hồng anh trường thương chuyển động từng trận, máu tươi phun ra từ ngực kẻ thù, Nhạc Phi gần như là dựa vào sức một mình, giết quân giữ cửa thành tan tác, lần lượt bỏ chạy vào bên trong thành.
- Xuyyyyyy...!
Ta còn tưởng người Nữ Chân các ngươi không sợ chết. Nhạc Phi mạnh mẽ ghìm dây cương, hoành đao bật mã, trường thương xuất ra: - Các huynh đệ, xông lên theo ta a!
- Xông lên a!
Vô số quân Tống tuôn vào trong thành, tường thành bên trong thành lần lượt thất thủ.
- Giết sạch những tên Nữ Chân này.
Những lời này không phải xuất phát từ miệng của Nhạc Phi, mà là xuất phát từ miệng của Bát Lý Đan.
Nhạc Phi vừa xung phong, vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên phía sau, âm thầm cả kinh, phía sau đã không có kẻ thù, vì sao còn có người kêu thảm thiết, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một dũng sĩ bên cạnh Bát Lý Đan một đao xẹt qua, ánh sáng lóe lên, một đứa trẻ con chưa lớn hẳn bay đầu, ngã xuống vũng máu.
Cảnh tượng này khiến Nhạc Phi chấn động kinh sợ, lại thấy những dũng sĩ bộ tộc Khất Nhan này, thấy người là giết, cũng bất kể là tướng sĩ Nữ Chân, hay là lão nho phụ ấu, đều một mực không buông tha.
Không ngờ rằng bọn họ tàn nhẫn như thế? Nhạc Phi âm thầm than một câu, lập tức ngừng lại, hướng lên phía trước hô: - Vương Quý, Phó Tuyển, các ngươi nhanh chóng tìm đến kho lương của đối phương, một khi tìm được bộ phận lưu lại để chúng ta sử dụng, còn lại đốt cháy toàn bộ.
- Tuân mệnh!
Nhạc Phi lập tức quay đầu, xông tới bên cạnh Bát Lý Đan, giơ tay lên nói: - An Đáp mời dừng tay trước.
Bát Lý Đan đang giết hăng say, thấy Nhạc Phi đột nhiên quay lại, kinh ngạc nói: - Nhạc Phi An Đáp, có chuyện gì?
Nhạc Phi liền nói: - Những người này chẳng qua đều là người tay trói gà không chặt, sẽ không đối tạo thành uy hiếp với chúng ta. Vì sao ngươi muốn giết bọn họ?
Bát Lý Đan vung vẩy đại đao sáng như tuyết trong tay, nói: - Chúng ta mài đao sáng như vậy, không phải chính là chuẩn bị cho kẻ địch sao, những người này chết không có gì đáng tiếc, ai bảo bọn hắn sinh nhầm chỗ.
Nhạc Phi nói: - An Đáp có điều không biết, nơi này có rất nhiều người Hán, người Bột Hải, cùng với người Đảng Hạng, người Nữ Chân chỉ là số ít, lại nói, sớm hay muộn có một ngày, Đại Tống ta sẽ đặt chân đến nơi này, nhất cử tiêu diệt Kim Quốc, người ở đây tương lai cũng sẽ là dân chúng của Đại Tống ta, trong những phủ đệ hào hoa kia còn không ít quý tộc Nữ Chân sống, các ngươi nên đến đó.
Bát Lý Đan không hiểu những lời này, nhưng vừa nghe quý tộc Nữ Chân, lập tức tỉnh ngộ, ta ở đây bắt người nghèo gì đó, bây giờ nên vào trong cướp đồ mới phải, ai ôi một tiếng. - Ta nói này Nhạc Phi An Đáp, đại sự như thế, ngươi nên dặn ta từ trước đó, hại ta phí công sức ở đây nửa ngày trời. Nói xong gã cũng không chú ý đến Nhạc Phi, nhấc đao nói: - Các dũng sĩ của Khất Nhan Bộ, không cần để ý đến những người nghèo này, mau mau đi theo ta, chúng ta đi giết sạch những quý tộc Nữ Chân kia.
Nhạc Phi lắc đầu. Bây giờ y cũng không rảnh để bận tâm những chuyện này, chỉ mong những người này có thể bớt giết chóc.
Phủ Hoàng Long này chính là trọng trấn quân sự ở Liêu Quốc, ở Kim Quốc càng là như vậy. Bởi vì Thượng Kinh của Kim Quốc ở ngay bên cạnh, nơi này trữ đầy lương thảo và binh khí, Nhạc Phi lập tức hạ mệnh, ngoại trừ chiến mã ra, những thứ còn lại đốt cháy toàn bộ.
Sau một canh giờ, kho lương và kho quân khí ở phía bắc phủ Hoàng Long đều bốc hỏa lớn.
Tướng sĩ quân Tống nhìn thấy ngọn lửa lớn này, đều ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười xuyên qua phía chân trời, không ngừng vọng lại ở giữa mây trắng trời xanh.
- Báo...! Điện Soái, không xong rồi, phía bắc vừa đến một chi quân Kim mấy vạn người.
Vương Quý nghe xong, lập tức nói:
- Điện Soái, hiện giờ chúng ta đã hoàn thành mục tiêu, sinh tử không tiếc, sao không cùng quân địch quyết chiến một trận, có thể giết một tên thì giết một tên.
Bọn họ tới đây, đã làm chuẩn bị xong cái chết ở chỗ này, bởi vì đây khắp nơi đều là quân Kim, chạy cũng không có chỗ chạy, mục đích bọn họ tới đây, chính là thiêu hủy lương thảo của quân địch, thật ra Hoàn Nhan Tông Bàn đã điều một phần lương thảo ra ngoài, nhưng lương thảo của phủ Hoàng Long này bị đốt, đối với cả Đại Kim Quốc đều là một vết thương nặng rất khó khôi phục, mặc dù Hoàn Nhan Tông Bàn đem lương thực đi, quân Kim cũng không thể nào tiếp tục chinh chiến nữa.
Nhạc Phi liếc mắt nhìn một lượt, chỉ thấy binh lính của mình người người đều là thấy chết không sờn, lại liếc nhìn phu nhân Chiết Mỹ Nguyệt.
Chiết Mỹ Nguyệt lập tức nói:
- Mỹ Nguyệt có thể cùng phu quân cộng sinh tử, đã không hối tiếc.
Nhạc Phi trầm ngâm một chút, nói: - Kẻ địch hùng hổ tiến đến, nếu như chúng ta xông lên đánh bừa, chỉ sợ khó có thể đạt được hiệu quả rõ ràng, sao chúng ta không vừa lui vừa đánh, như vậy có lẽ có thể tiêu diệt thêm nhiều kẻ thù, hơn nữa có lẽ còn có thể chạy ra Thăng Thiên.
- Chúng ta đều nghe Điện Soái hết.
- Vậy được, lập tức tập hợp bộ đội, chúng ta rút lui về hướng bắc trước.
Lúc này, Phó Tuyển đột nhiên nói: - Điện Soái, không thấy Bát Lý Đan bọn họ.
Nhạc Phi sửng sốt, đúng a, hình như quên mất An Đáp của mình, tuy rằng y không tán thành Bát Lý Đan bọn họ giết chóc lắm, nhưng cả chặng đường đi tới đây, hai người đối xử chân thành, Nhạc Phi sẽ không thể nào vứt bỏ Bát Lý Đan, vì thế nhanh chóng sai người đi tìm, bản thân y cũng đích thân đi tìm, thời gian cấp bách a!
Rất nhanh, đã truyền đến tin tức của Bát Lý Đan, hoá ra lúc này Bát Lý Đan đang ở bên trong một phủ đệ hào hoa.
Khi Nhạc Phi đuổi tới, cảnh tượng bên trong cũng dọa y một phen, thi thể đầy sân, gì mà nha hoàn, nô lệ lung tung bát nháo, còn Bát Lý Đan mới chỉ hai mươi tuổi đầu lúc này đang ngồi ở trên giường, hai lão nhân hơn sáu mươi tuổi quỳ dưới chân, hai tay chống đất, cúi đầu, mái tóc dài rơi xuống dưới, toàn thân run rẩy, nhưng đều là đang mặc áo gấm hoa, vừa nhìn là biết phi phú tức quý, Bát Lý Đan một chân giẫm trên một người, trên tay cầm một chén vàng, chất lỏng màu đỏ còn thừa trong chén, hiển nhiên là Thiên Hạ Vô Song, trên người không phải vàng thì là bạc, khắp cổ đều là trang sức trân châu gì đó, bên cạnh còn để một cái kim bồn, bên trong tất cả đều là vàng bạc châu báu.
Một cảm giác phú tức thị giác bạo phát ngênh đón trước cửa.
Mà trước cửa một loạt Khất Nhan dũng sĩ, tay nâng đại đao, lúc đại đao hạ xuống, hơn mười cái đầu rơi xuống đất.
Nhạc Phi vốn dĩ muốn đi ngăn cản, nhưng vừa nhìn những người này đều để tóc đuôi sam thì không ngăn cản, nhưng cũng không đành lòng nhìn, đi vào phòng trong.
Bát Lý Đan nhìn thấy Nhạc Phi tới, hai chân phi lên, hai lão nhân bị gã đá ngất tại chỗ, Bát Lý Đan vung tay lên, nói:
- Lôi ra ngoài chém. Lại hướng tới Nhạc Phi cười ha hả nói: - Nhạc Phi An Đáp ngươi không hổ là người từng đọc sách, thật sự có tầm mắt, ở đây có vô số của cải. Vừa nói gã vừa chỉ kim bồn kia: - Những cái này đều là thứ ta giữ lại cho ngươi.
Cái này có liên quan gì đến đọc sách? Nhạc Phi dở khóc dở cười, nói: - An Đáp, hiện giờ viện quân của quân địch đang đuổi tới nơi này, chúng ta mau đi thôi, còn không đi nữa là không kịp, mạng này đã mất rồi, ngươi lấy những thứ này có ích gì.
Bát Lý Đan gãi đầu nói: - Kẻ địch đến bao nhiêu người?
- Ít nhất là gấp hai lần chúng ta.
-...!
Bát Lý Đan đang cầm một đống châu báu, nước mắt lưng tròng nói: - Vậy... vậy những thứ này đều không lấy nữa?
Nhạc Phi nói: - Những thứ đồ này sẽ chỉ khiến kẻ địch đuổi kịp chúng ta, mau ném đi đi, chúng ta phải rút rồi.
Bát Lý Đan đã sống hai mươi năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy, vẫn còn chưa cầm nóng tay, đã phải bỏ chúng mà đi, thật là không nỡ nha!
Nhạc Phi nhìn nhà ngươi còn đang do dự, nói: - Vậy ngươi cứ ở lại đây đi, ta đi trước đây.
Nói xong y xoay người đi ra ngoài.
Ta chỉ có một ngàn người ở đây, ngươi đi rồi, vậy chẳng phải ta ở đây đợi chết sao.
Mạng vẫn là lớn hơn hết thảy a!
Bát Lý Đan vội vàng ném toàn bộ tài bảo trong ngực đi, hét lớn: - Các ngươi còn đứng nhìn ngây ngốc làm gì, ném hét đồ đi, ồ, cũng giết toàn bộ người đi. Nói xong gã liếc mắt nhìn, thấy bên hông của lão nhân bên trái lúc nãy vẫn đeo một miếng kim bài, thầm nghĩ, ta phải lấy vài thứ về, nếu không, ta nói ta đã công hạ phủ Hoàng Long, phụ thân bọn họ nhất định sẽ không tin.
Nghĩ tới đây, gã thò tay ra gỡ kim bài kia xuống, bỏ vào trong ngực, rồi rảo bước đuổi theo Nhạc Phi ra ngoài: - Nhạc Phi An Đáp, đợi ta với.
Trong lúc nhất thời, đại đao liên tiếp hạ xuống, đao quang huyết ảnh, lóe lên trong cửa đại viện phủ này.
Tập hợp xong, Nhạc Phi lập tức thống lĩnh đại quân rút về phía bắc.
Sau khi y đi chưa tới nửa ngày, Hoàn Nhan Tông Phụ đã đuổi đến phủ Hoàng Long, vốn dĩ gã vẫn đang ở Thượng Kinh phụ trợ Hợp Thứ chưởng quản triều chính, đột nhiên nghe được quân Tống đã bao vây phủ Hoàng Long, sửng sốt nửa ngày chưa lấy lại tinh thần. Quân Tống này là bay tới đấy à, bọn chúng làm sao thần không biết quỷ không hay đột phá phòng tuyến của phủ Lâm Hoàng và phủ Đại Định, nhưng bất luận như thế nào, gã đã thật sự sợ hãi, bởi vì gã biết phủ Hoàng Long căn bản không có bao nhiêu người thủ giữ, vẫn luôn chỉ là một tòa thành trống, phủ Hoàng Long này chẳng khác gì thương khố của phủ Thượng Kinh, không thể để mất được, vì thế gã vội vàng thống soái ba vạn tinh binh Nữ Chân cứu viện phủ Hoàng Long, trên đường đi vừa buồn bực, lại vừa cầu nguyện, đáng tiếc ông trời không chiếu cố Đại Kim bọn họ lần nữa, khi gã vào thành, nhìn thấy thảm cảnh khắp nơi, khiến gã mãi không chịu tin sự thật mình nhìn thấy.
Nhạc Phi trận này, không chỉ thiêu hủy toàn bộ lương thực của phủ Hoàng Long, mà còn chém giết hơn năm trăm tộc nhân của Hoàn Nhan thị, trong đó còn có hơn một trăm trưởng lão, những trưởng lão này đều là khai quốc công huân, trong đó còn có đường thúc, thân thúc thúc của Hoàn Nhân Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn, bao gồm cả Hoàn Nhan Tông Phụ. Người chết là nhỏ, thể diện là lớn a.
Bởi vì phủ Hoàng Long không khác gì kinh đô phụ của Thượng Kinh, vậy nên rất nhiều trưởng lão của Hoàn Nhan thị đều sống ở nơi này, chết yên lành không chết, gặp phải Nhạc Phi thì thôi, lại còn gặp phải mấy tên dũng sĩ Mông Cổ khát máu của Bát Lý Đan, trong năm trăm người này, có một nửa là do bọn họ giết, nhưng quân Tống có hơn một vạn người, bọn họ còn chưa đến một ngàn người, từ đây có thể thấy, quân Tống còn kém xa.
Hoàn Nhan Tông Phụ tức giận đến nỗi suýt nữa thì trúng gió, hạ mệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhất định phải bắt được chi quân Tống này.
Phủ Hoàng Long rơi vào tay địch, đế quốc Đại Kim dường như chấn động kịch liệt, Thượng Kinh lòng người bàng hoàng, quân địch này đã ở trước mắt a, đây tạo thành ảnh hưởng tiêu cực, tuyệt đối có thể đánh đồng với việc Hoàn Nhan Thịnh băng hà, tổn thất lần này mang lại không thể đánh giá, mười năm chuẩn bị, một phát hủy hết, lửa cháy bảy ngày bảy đêm, không nghĩ cũng biết, lần này đã thiêu hủy bao nhiêu lương thực và vũ khí.
/2434
|