Dương Tái Hưng cũng nhìn ra Bạt Ly Tốc muốn chạy, càng thêm đắc thế không buông tha người, thương lớn vung ra càng nhanh. Bạt Ly Tốc dần dần không theo kịp tốc độ của Dương Tái Hưng, bị Dương Tái Hưng một thương đâm bị thương cánh tay trái, vốn dĩ đã đánh không lại rồi, cái này lại càng họa vô đơn chí, thân binh của Bạt Ly Tốc thấy lão đại bị thương, liều mạng vây qua, nhưng thân binh của Dương Tái Hưng thấy chủ tướng quân địch đã bị lão đại của mình đâm bị thương, cũng liều mạng nhanh chóng vây quanh Bạt Ly Tốc.
Bạt Ly Tốc thấy kẻ thù xung quanh ngày càng nhiều, biết hôm nay gã là chắp cánh khó thoát khỏi, ngồi trên lưng ngựa, nhắm mắt thở dài, lập tức mở mắt ra, vung rìu lớn chém giết một trận. Dù sao cũng là số một số hai chiến tướng Đại Kim, mặc dù ở giữa vòng vây hãm vạn quân, nhưng uy lực của hồi quang phản chiếu này cũng thật không thể khinh thường, liên tiếp giết lùi ba đợt tiến công.
Tuy nhiên, hồi quang phản chiếu đúng là vẫn ngắn ngủi.
Một hồi qua đi, thân quân bên cạnh Bạt Ly Tốc càng ngày càng ít, kẻ thù thì lại càng ngày càng nhiều.
Đột nhiên, một mũi tên bắn lén phóng tới, cắm vào giữa cánh tay phải của Bạt Ly Tốc, quân Tống vừa thấy, lần lượt xông lên, dưới loạn đao, cuối cùng Bạt Ly Tốc đã ngã xuống, bị quân Tống một trận loạn chém, băm thây vạn đoạn, quân Tống trong trận đối với Bạt Ly Tốc chỉ là lòng mang thù hận, tên này đã giết quá nhiều đồng bào của chúng ta, cho nên xuống tay gần như không có chút do dự gì.
Mặc dù Bạt Ly Tốc chết, nhưng cũng mở ra một đường máu cho Hoàn Nhan Tông Hàn. Hoàn Nhan Tông Hàn suất lĩnh bại tướng còn sót lại, chạy theo đường núi, cuồng xung hơn năm mươi dặm, đi tới huyện Trường Thanh. Chỉ cần đột phá huyện Trường Thanh là tới Dã Hồ Lĩnh, Dã Hồ Lĩnh này có quân Kim trọng binh gác, lúc trước Hoàn Nhan Tông Hàn đã ra lệnh, quân đội nơi này dưới bất cứ tình huống gì cũng không được xuất động, nhất định phải thủ vững.
Cho nên, chỉ cần đến Dã Hồ Lĩnh, là gã có thể nói là chạy thoát thân rồi. Nhưng. Ở nơi này có Chủng Sư Trung và Lưu Cách trấn thủ, và còn tụ tập trọng binh canh gác.
Đại quân Hoàn Nhan Tông Hàn vừa đến, quân Tống đông đúc từ bốn phương tám hướng lao đến.
Hoàn Nhan Tông Hàn cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt hiện ra nỗ quang, nói: - Thằng nhãi Nam triều, không khỏi quá khinh thường người, chỉ bằng chút người này cũng muốn ngăn cản đường đi của ta.
Cho tới tận lúc này, Hoàn Nhan Tông Hàn đã không có gì để thua rồi, như thế ngược lại lại tỉnh táo, chia binh lính còn lại làm ba đội, không đợi quân Tống vây quanh bọn họ, đã dẫn đầu phát động xung phong.
Không thể không nói một câu, tài năng quân sự của Hoàn Nhan Tông Hàn này, chiến thuật tu dưỡng, quả thật là khó có người có thể sánh bằng, vào lúc này hãy còn giết lùi quân Tống, nhưng mà, dưới sự chỉ huy của Hoàn Nhan Tông Hàn, ba đội nhân mã, tỏa ra khắp nơi, tả xung hữu đột, làm cho vòng vây của quân Tống càng lúc càng lớn, vòng vây càng lớn, như vậy thì chứng minh binh lực của quân Tống càng mỏng manh, còn phạm vi hoạt động của Hoàn Nhan Tông Hàn lại càng lớn.
Chủng Sư Trung và Lưu Cách đứng trên núi xem cuộc chiến nhìn xem cũng là luôn lắc đầu, nhiều người như vậy đều bị Hoàn Nhan Tông Hàn liên tục giết lùi, cơ hội sống sót đã đang nảy mầm rồi.
- Không hổ là Hoàn Nhan Tông Hàn.
Chủng Sư Trung nhíu chặt mày lại, đúng lúc này, một đội nhân mã nhỏ chạy tới.
Chủng Sư Trung quay đầu nhìn lại: - Xu Mật Sứ.
- Nhị vị tướng quân.
Người tới chính là Lý Kỳ.
- Hạ quan tham kiến Xu Mật Sứ.
Lưu Cách vội vàng hành lễ.
- Miễn lễ, miễn lễ.
Lý Kỳ chắp tay, xuống ngựa, nói: - Tình hình chiến đấu như thế nào?
Chủng Sư Trung lắc đầu.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Nhị vị tướng quân đừng sốt ruột, Hoàn Nhan Tông Hàn chạy không nổi rồi.
Chủng Sư Trung vui vẻ, nói: - Chớ không phải là Xu Mật Sứ có lương kế có thể giết được Hoàn Nhan Tông Hàn?
Lý Kỳ nhìn xuống dưới chân núi, nói: - Chẳng ai hoàn mỹ, nhớ Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ ngày đó, mạnh hơn so với Hoàn Nhan Tông Hàn gã đâu chỉ gấp mười, đệ nhất anh hùng đương thời, tâm đủ để thôn tính bát hoang, khí oai phong một cõi; dũng địch vạn phu, trí siêu phàm tục; bách chiến bách thắng, công vô bất thủ; giết cho Lưu Bang run sợ trong lòn, chỉ nghe thấy tên Hạng Vũ, đã ăn không ngon ngủ không yên, nhưng sau đó không phải vẫn bị Lưu Bang đánh bại sao, anh hùng như Hạng Vũ còn có thể chiến bại, huống chi Hoàn Nhan Tông Hàn gã, lát nữa ta sẽ khiến Hoàn Nhan Tông Hàn chết trên nhược điểm trí mạng của gã.
Chủng Sư Trung, Lưu Cách vừa nghe, đều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Lý Kỳ từ trước đến giờ đã thích mang đến niềm vui bất ngờ cho người ta, cho nên hai người cũng không phải lo lắng như vậy nữa.
Một lát sau, đột nhiên, nghe thấy bốn phương tám hướng vang lên một tràng hô lớn, Những đồng bào phía dưới, Hoàn Nhan Tông Hàn tàn bạo bất nhân, cương phức tự dụng, coi người Hán, người Khiết Đan chúng ta như chó lợn, nô dịch người Hán và người Khiết Đan chúng ta để thỏa mãn lòng tham của bản thân chúng, ngàn vạn đồng bào cùng người thân của chúng ta đều chết thảm bởi bọn chúng, mà Hoàng đế Đại Tống chúng ta vẫn là một thế hệ minh quân trăm năm, lên ngôi tới nay đều lấy nhân chính trị thiên hạ, yêu dân như con, so với Hoàn Nhan Tông Hàn này tốt hơn đâu chỉ gấp trăm lần, bệ hạ Đại Tống chúng ta đã nói, phàm là người Hán hoặc là người Khiết Đan, chỉ cần các ngươi chịu cải tà quy chính, các loại chuyện cũ trước kia sẽ bỏ qua, và còn, nếu ai giết được Hoàn Nhan Tông Hàn, thưởng ngàn mẫu đất, ban cho tước vị, mong rằng các vị đồng bào có thể kịp thời tỉnh ngộ.
Tiếng Hán hô lên, lại nghe thấy có người dùng tiếng Khiết Đan hô bên cạnh. Một lượt rồi lại một lượt, nói tóm lại, chính là kể ra đủ loại tội lỗi của Hoàn Nhan Tông Hàn, gã đối đãi người Hán và người Khiết Đan thế nào, rồi gã trưng thu sưu cao thuế nặng thế nào, nô dịch người Hán và người Khiết Đan như thế nào.
Cao Khánh Duệ nghe được rõ ràng tất cả, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, cả người lạnh run, hai mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
Chủng Sư Trung bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha nói: - Xu Mật Sứ thật là có tài của quỷ thần.
- Quá khen. Quá khen.
Lý Kỳ cười nói: - Hoàn Nhan Tông Hàn quá cuồng vọng tự đại, ai cũng không coi ra gì, giống như thiên hạ chỉ người Nữ Chân bọn họ lợi hại nhất, người như thế chỉ có thể mang binh đánh giặc, về phần trị lý quốc gia, hừ, gã còn kém xa. Quả nhiên, trải qua lần kêu gọi như vậy, quân Kim thế công dần dần chậm lại, không phải quân Tống lợi hại, mà là trên mặt rất nhiều binh lính đối phương đã xuất hiện vẻ do dự.
Cao Khánh Duệ vội vàng nói: - Các ngươi tuyệt đối không được nghe bọn chúng nói hươu nói vượn, Đô Thống bình thường đều đối đãi các ngươi như thế nào, chẳng lẽ các ngươi đã quên sao? Bởi vì vừa mới lúc nãy, những binh lính chiến đấu quên mình nhằm phía kẻ thù, yểm hộ Hoàn Nhan Tông Hàn rút lui, đều là thân binh của Hoàn Nhan Tông Hàn, bọn họ đối với Hoàn Nhan Tông Hàn kia là vô cùng trung thành, trong đó còn bao gồm Bạt Ly Tốc, không có xông lên như lúc đầu. Điều đó chứng minh một điểm, những người này cũng không phải thề sống chết nguyện trung thành với Hoàn Nhan Tông Hàn, bởi vì trong này hơn phân nửa đều là người Hán và người Khiết Đan, cho nên hơn phân nửa người ở lại cũng không phải tộc binh của Hoàn Nhan Tông Hàn.
Nhưng tiếng nói của một mình Cao Khánh Duệ, làm sao có thể át được tiếng kêu của mấy trăm người hai bên.
Những binh lính người Hán, người Khiết Đan đó nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn, hai đầu lông mày đều xuất hiện vẻ do dự.
Bạt Ly Tốc thấy kẻ thù xung quanh ngày càng nhiều, biết hôm nay gã là chắp cánh khó thoát khỏi, ngồi trên lưng ngựa, nhắm mắt thở dài, lập tức mở mắt ra, vung rìu lớn chém giết một trận. Dù sao cũng là số một số hai chiến tướng Đại Kim, mặc dù ở giữa vòng vây hãm vạn quân, nhưng uy lực của hồi quang phản chiếu này cũng thật không thể khinh thường, liên tiếp giết lùi ba đợt tiến công.
Tuy nhiên, hồi quang phản chiếu đúng là vẫn ngắn ngủi.
Một hồi qua đi, thân quân bên cạnh Bạt Ly Tốc càng ngày càng ít, kẻ thù thì lại càng ngày càng nhiều.
Đột nhiên, một mũi tên bắn lén phóng tới, cắm vào giữa cánh tay phải của Bạt Ly Tốc, quân Tống vừa thấy, lần lượt xông lên, dưới loạn đao, cuối cùng Bạt Ly Tốc đã ngã xuống, bị quân Tống một trận loạn chém, băm thây vạn đoạn, quân Tống trong trận đối với Bạt Ly Tốc chỉ là lòng mang thù hận, tên này đã giết quá nhiều đồng bào của chúng ta, cho nên xuống tay gần như không có chút do dự gì.
Mặc dù Bạt Ly Tốc chết, nhưng cũng mở ra một đường máu cho Hoàn Nhan Tông Hàn. Hoàn Nhan Tông Hàn suất lĩnh bại tướng còn sót lại, chạy theo đường núi, cuồng xung hơn năm mươi dặm, đi tới huyện Trường Thanh. Chỉ cần đột phá huyện Trường Thanh là tới Dã Hồ Lĩnh, Dã Hồ Lĩnh này có quân Kim trọng binh gác, lúc trước Hoàn Nhan Tông Hàn đã ra lệnh, quân đội nơi này dưới bất cứ tình huống gì cũng không được xuất động, nhất định phải thủ vững.
Cho nên, chỉ cần đến Dã Hồ Lĩnh, là gã có thể nói là chạy thoát thân rồi. Nhưng. Ở nơi này có Chủng Sư Trung và Lưu Cách trấn thủ, và còn tụ tập trọng binh canh gác.
Đại quân Hoàn Nhan Tông Hàn vừa đến, quân Tống đông đúc từ bốn phương tám hướng lao đến.
Hoàn Nhan Tông Hàn cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt hiện ra nỗ quang, nói: - Thằng nhãi Nam triều, không khỏi quá khinh thường người, chỉ bằng chút người này cũng muốn ngăn cản đường đi của ta.
Cho tới tận lúc này, Hoàn Nhan Tông Hàn đã không có gì để thua rồi, như thế ngược lại lại tỉnh táo, chia binh lính còn lại làm ba đội, không đợi quân Tống vây quanh bọn họ, đã dẫn đầu phát động xung phong.
Không thể không nói một câu, tài năng quân sự của Hoàn Nhan Tông Hàn này, chiến thuật tu dưỡng, quả thật là khó có người có thể sánh bằng, vào lúc này hãy còn giết lùi quân Tống, nhưng mà, dưới sự chỉ huy của Hoàn Nhan Tông Hàn, ba đội nhân mã, tỏa ra khắp nơi, tả xung hữu đột, làm cho vòng vây của quân Tống càng lúc càng lớn, vòng vây càng lớn, như vậy thì chứng minh binh lực của quân Tống càng mỏng manh, còn phạm vi hoạt động của Hoàn Nhan Tông Hàn lại càng lớn.
Chủng Sư Trung và Lưu Cách đứng trên núi xem cuộc chiến nhìn xem cũng là luôn lắc đầu, nhiều người như vậy đều bị Hoàn Nhan Tông Hàn liên tục giết lùi, cơ hội sống sót đã đang nảy mầm rồi.
- Không hổ là Hoàn Nhan Tông Hàn.
Chủng Sư Trung nhíu chặt mày lại, đúng lúc này, một đội nhân mã nhỏ chạy tới.
Chủng Sư Trung quay đầu nhìn lại: - Xu Mật Sứ.
- Nhị vị tướng quân.
Người tới chính là Lý Kỳ.
- Hạ quan tham kiến Xu Mật Sứ.
Lưu Cách vội vàng hành lễ.
- Miễn lễ, miễn lễ.
Lý Kỳ chắp tay, xuống ngựa, nói: - Tình hình chiến đấu như thế nào?
Chủng Sư Trung lắc đầu.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Nhị vị tướng quân đừng sốt ruột, Hoàn Nhan Tông Hàn chạy không nổi rồi.
Chủng Sư Trung vui vẻ, nói: - Chớ không phải là Xu Mật Sứ có lương kế có thể giết được Hoàn Nhan Tông Hàn?
Lý Kỳ nhìn xuống dưới chân núi, nói: - Chẳng ai hoàn mỹ, nhớ Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ ngày đó, mạnh hơn so với Hoàn Nhan Tông Hàn gã đâu chỉ gấp mười, đệ nhất anh hùng đương thời, tâm đủ để thôn tính bát hoang, khí oai phong một cõi; dũng địch vạn phu, trí siêu phàm tục; bách chiến bách thắng, công vô bất thủ; giết cho Lưu Bang run sợ trong lòn, chỉ nghe thấy tên Hạng Vũ, đã ăn không ngon ngủ không yên, nhưng sau đó không phải vẫn bị Lưu Bang đánh bại sao, anh hùng như Hạng Vũ còn có thể chiến bại, huống chi Hoàn Nhan Tông Hàn gã, lát nữa ta sẽ khiến Hoàn Nhan Tông Hàn chết trên nhược điểm trí mạng của gã.
Chủng Sư Trung, Lưu Cách vừa nghe, đều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Lý Kỳ từ trước đến giờ đã thích mang đến niềm vui bất ngờ cho người ta, cho nên hai người cũng không phải lo lắng như vậy nữa.
Một lát sau, đột nhiên, nghe thấy bốn phương tám hướng vang lên một tràng hô lớn, Những đồng bào phía dưới, Hoàn Nhan Tông Hàn tàn bạo bất nhân, cương phức tự dụng, coi người Hán, người Khiết Đan chúng ta như chó lợn, nô dịch người Hán và người Khiết Đan chúng ta để thỏa mãn lòng tham của bản thân chúng, ngàn vạn đồng bào cùng người thân của chúng ta đều chết thảm bởi bọn chúng, mà Hoàng đế Đại Tống chúng ta vẫn là một thế hệ minh quân trăm năm, lên ngôi tới nay đều lấy nhân chính trị thiên hạ, yêu dân như con, so với Hoàn Nhan Tông Hàn này tốt hơn đâu chỉ gấp trăm lần, bệ hạ Đại Tống chúng ta đã nói, phàm là người Hán hoặc là người Khiết Đan, chỉ cần các ngươi chịu cải tà quy chính, các loại chuyện cũ trước kia sẽ bỏ qua, và còn, nếu ai giết được Hoàn Nhan Tông Hàn, thưởng ngàn mẫu đất, ban cho tước vị, mong rằng các vị đồng bào có thể kịp thời tỉnh ngộ.
Tiếng Hán hô lên, lại nghe thấy có người dùng tiếng Khiết Đan hô bên cạnh. Một lượt rồi lại một lượt, nói tóm lại, chính là kể ra đủ loại tội lỗi của Hoàn Nhan Tông Hàn, gã đối đãi người Hán và người Khiết Đan thế nào, rồi gã trưng thu sưu cao thuế nặng thế nào, nô dịch người Hán và người Khiết Đan như thế nào.
Cao Khánh Duệ nghe được rõ ràng tất cả, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, cả người lạnh run, hai mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
Chủng Sư Trung bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha nói: - Xu Mật Sứ thật là có tài của quỷ thần.
- Quá khen. Quá khen.
Lý Kỳ cười nói: - Hoàn Nhan Tông Hàn quá cuồng vọng tự đại, ai cũng không coi ra gì, giống như thiên hạ chỉ người Nữ Chân bọn họ lợi hại nhất, người như thế chỉ có thể mang binh đánh giặc, về phần trị lý quốc gia, hừ, gã còn kém xa. Quả nhiên, trải qua lần kêu gọi như vậy, quân Kim thế công dần dần chậm lại, không phải quân Tống lợi hại, mà là trên mặt rất nhiều binh lính đối phương đã xuất hiện vẻ do dự.
Cao Khánh Duệ vội vàng nói: - Các ngươi tuyệt đối không được nghe bọn chúng nói hươu nói vượn, Đô Thống bình thường đều đối đãi các ngươi như thế nào, chẳng lẽ các ngươi đã quên sao? Bởi vì vừa mới lúc nãy, những binh lính chiến đấu quên mình nhằm phía kẻ thù, yểm hộ Hoàn Nhan Tông Hàn rút lui, đều là thân binh của Hoàn Nhan Tông Hàn, bọn họ đối với Hoàn Nhan Tông Hàn kia là vô cùng trung thành, trong đó còn bao gồm Bạt Ly Tốc, không có xông lên như lúc đầu. Điều đó chứng minh một điểm, những người này cũng không phải thề sống chết nguyện trung thành với Hoàn Nhan Tông Hàn, bởi vì trong này hơn phân nửa đều là người Hán và người Khiết Đan, cho nên hơn phân nửa người ở lại cũng không phải tộc binh của Hoàn Nhan Tông Hàn.
Nhưng tiếng nói của một mình Cao Khánh Duệ, làm sao có thể át được tiếng kêu của mấy trăm người hai bên.
Những binh lính người Hán, người Khiết Đan đó nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn, hai đầu lông mày đều xuất hiện vẻ do dự.
/2434
|