Lý Kỳ cười ngượng ngùng, đáp:
- Bẩm Hoàng thượng, thực ra tại hạ còn có một món ăn chưa bưng lên. Tuy nhiên món ăn này phải đợi tiểu chủ nhân của bữa tiệc này có mặt mới được.
Tống Huy Tông sững sờ, lập tức hiểu ra, cười ha hả:
- Không sai, trẫm đến đây đã lâu, sao không thấy tiểu oa nhi kia nhỉ?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Chỉ thấy một vị phụ nhân bế một đứa bé đi ra, hướng Tống Huy Tông thi lễ:
- Dân phụ tham kiến Hoàng thượng.
Xem ra đã sớm chuẩn bị từ trước.
Tống Huy Tông gật đầu cười:
- Đứng lên đi. Nhanh ôm qua đây, cho trẫm nhìn coi.
Lý Kỳ thấy thế, lập tức nháy mắt ra dấu cho Trần A Nam. Cậu ta lập tức quay về phòng bếp.
Tiểu gia hỏa kia cũng không hề thua kém. Vừa thấy Tống Huy Tông, liền cười lên khanh khách, một đôi mắt to chớp chớp, chọc Tống Huy Tông cười to thoải mái.
Thái Thao thấy con trai của mình cho Hoàng thượng mặt mũi, nhất thời vui mừng nhướn mày, lão lệ tung hoành.
Đang lúc Tống Huy Tông trêu chọc tiểu gia hỏa kia, dưới bậc thang bỗng vang lên tiếng xôn xao. Y cả kinh, ngẩng đầu nhìn, nhất thời hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy Trần A Nam cùng mấy hạ nhân đẩy một chiếc xe nhỏ chậm rãi đi tới. Phía trên xe đặt một thứ màu trắng như tuyết cao hơn ba mét, tổng cộng có ba tầng, trình tự rõ ràng, cực kỳ mê người. Mặt khác phía trên cùng còn cắm ba ngọn nến đang thắp sáng.
Đây là thứ gì vậy?
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Tống Huy Tông cũng sững sờ hồi lâu, mới kịp phản ứng, vội vàng hướng Lý Kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, đây…đây là món ăn mà ngươi nhắc tới.
- Đúng vậy.
Lý Kỳ chắp tay đáp:
- Món ăn này tên là bánh sinh nhật, là một món quà sinh nhật nho nhỏ mà Túy Tiên Cư của thảo dân tặng tiểu công tử của Thái Nhị Gia.
Trong lòng Thái Thao rất cảm động, gật đầu nói:
- Lý Kỳ, ngươi thật có lòng.
- Bánh sinh nhật?
Tống Huy Tông sững sờ, vội vàng đi xuống. Cha con Thái Kinh và Lý sư phó cũng vội vàng đi theo. Các đại thần còn lại thì vây quanh.
Người này nhìn một cái, người kia nhìn một cái, đều không biết thứ này rốt cuộc làm sao làm được.
Không chỉ như thế, tầng đầu tiên của bánh ngọt còn có hàng chữ nhỏ màu vàng ‘Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’. Mà tầng thứ hai thì viết ‘Chúc gia gia sống lâu trăm tuổi’. Tầng thứ ba cũng có một dòng chữ nhỏ ‘Chúc cha mẹ vạn sự như ý’.
Tống Huy Tông chứng kiến những dòng chữ nhỏ này, không hiểu ra sao, hỏi Lý Kỳ:
- Những dòng chữ này có ngươi viết lên à?
Lý Kỳ cười giải thích:
- Thực ra những dòng chữ đó đại biểu cho ba nguyện vọng.
- Ba nguyện vọng?
- Đúng vậy.
Lý Kỳ cười đáp:
- Bánh sinh nhật này được làm dựa theo một truyền thuyết của quê nhà thảo dân. Truyền thuyết nói rằng, tại thời điểm sinh nhật cả mỗi người, ông trời sẽ thỏa mãn ba nguyện vọng của họ. Chỉ cần cắm ba ngọn nến lên bánh, sau đó thành tâm hướng ông trời cầu nguyện. Tiếp theo là thổi tắt tất cả ngọn nến, nguyện vọng của ngươi sẽ được thực hiện. Mà ba nguyện vọng này, là đêm qua Thái tiểu công tử báo mộng cho thảo dân. Bảo thảo dân viết ba nguyện vọng này lên bánh sinh nhật.
Tống Huy Tông nghe hắn bắt đầu nói linh tinh, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười:
- Ngươi viết thì cứ viết, còn lôi báo mộng ra làm gì? Chuyện vớ vẩn như vậy sao lừa gạt được chúng ta.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Hoàng thượng thánh minh.
Tống Huy Tông không để ý, cười ha hả:
- Không sai, bánh sinh nhật này của ngươi rất có ý tứ. Hơn nữa ba nguyện vọng này cũng rất phù hợp.
Nói xong, y lại hướng Thái Thao:
- Ái khanh, trẫm chúc mừng ngươi có đứa con tài giỏi.
- Vi thần đa tạ cát ngôn của Hoàng thượng.
Thái Thao hành lễ, trong lòng thì nhạc nở hoa. Không khỏi cảm động nhìn Lý Kỳ.
Tống Huy Tông nhìn bánh sinh nhật, tâm ngứa khó nhịn, nói:
- Việc thổi cây nến…
Lý Kỳ sao không hiểu ý của y, cười đáp:
- Hoàng thượng, việc thổi nến có thể do người thân thay thế. Hoàng thượng vốn là cha mẹ thiên hạ, tự nhiên có tư cách đó.
Tống Huy Tông tán dương nhìn hắn, tiểu tử này thật đúng là hiểu chuyện. Không thể chờ đợi được nói:
- Hai vị ái khanh, chúng ta cùng thổi ba ngọn nến này.
Có thể được thổi nến cùng Hoàng thượng, là vinh quang bực nào a!
Cha con Thái Kinh vội vàng gật đầu.
Tiếp theo ba người hợp lực thổi tắt ba ngọn nến.
Nến vừa tắt, tiếng ca chợt vang lên.
- Chúc sinh nhật vui vẻ, chúc sinh nhật vui vẻ…
Mười nữ ca kỹ vỗ tay, đến trước bánh sinh nhật hát lời ca mà Lý Kỳ dạy bọn họ.
Tống Huy Tông hơi ngạc nhiên, cũng hứng thú hát theo.
Mà ngay cả lão hàng Thái Kinh cũng hơi nhấp môi.
Tiểu oa nhi có vẻ như cũng rất thích nghe tiếng ca này, cười lên khanh khách.
Mọi người thấy, lại cười to.
Ca xong, Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ:
- Tiểu khúc này…
Lý Kỳ rất ngại ngùng giơ tay phải lên:
- Hoàng thượng lại đoán đúng, tiểu khúc là do thảo dân sáng tác.
Tống Huy Tông lắc đầu bất đắc dĩ. Tiểu tử này không biết ở đâu ra mà có lắm chủ ý cổ quái như vậy. Cũng không tán dương hắn nữa, hôm nay khen hắn đã mệt rồi:
- Bánh sinh nhật ăn được chưa?
- Đương nhiên có thể.
Lý Kỳ lập tức nhận lấy một con dao nhỏ đặt trên tấm lụa đỏ, sau đó đưa con dao nhỏ cho Tống Huy Tông:
- Nhát cắt đầu tiên mời Hoàng thượng.
Tống Huy Tông đang hào hứng, tất nhiên sẽ không cự tuyệt, hướng cha con Thái Kinh nói:
- Hai vị ái khanh, dứt khoát ba người chúng ta cùng cắt miếng đầu tiên.
Hoàng thượng đã mời, ngốc tử mới cự tuyệt.
Ba người cầm chuôi dao, rất tùy ý cắt thẳng một nhát.
Kế tiếp, Lý Kỳ sai người cắt bánh ngọt thành những miếng hình tam giác, đưa cho Tống Huy Tông và các vị đại thần. Hắn còn cố ý phân phó Tiểu Ngọc cầm một miếng đưa đưa cho Bạch Thiển Dạ.
Đây chính bánh ngọt mà đã được Hoàng thượng cắt, các vị đại thần cầm đĩa, hưng phấn đến run cả tay.
Tống Huy Tông nhận lấy đĩa, không thể chờ đợi được dùng nĩa gắp một miếng bỏ vào miệng. Mùi sữa nồng đậm, vị bơ trơn mềm, vị xốp của bánh, hòa quyện vào nhau thật là sướng miệng.
Tống Huy Tông vẻ mặt hưởng thụ hỏi:
- Lý Kỳ, tầng màu trắng này là cái gì?
- À, đây là bơ, là phối liệu mà thảo dân mới nghĩ ra.
- Bơ?
Tống Huy Tông gật đầu:
- Ừ, cái bơ này thật mỹ vị.
Nói xong, y lại ho nhẹ một tiếng:
- Lý Kỳ, đại thọ sau này của trẫm, ngươi có nguyện ý làm một cái bánh sinh nhật mỗi năm cho trẫm không?
Lý Kỳ vừa nghe, vội vàng gật đầu đáp ứng, trong lòng cười nở hoa. Vương Phủ tiểu tử à, nếu ngươi dám động vào ta, thì sau này Hoàng thượng sẽ không được ăn bánh sinh nhật. Xem cha con các ngươi còn dám kiêu ngạo trước mặt ta không.
Nếm xong bánh ngọt, chính là nghi thức truyền thống, chọn đồ vật đoán tương lai.
Thái Thao sai người cầm những thứ linh tinh như con dấu, kinh thư, bút, giấy, nghiên mực, bàn tính, bạc đặt lên cái bàn tròn cạnh cái bánh ngọt. Cái bánh ngọt coi như đại biểu cho việc ăn uống.
Tiểu gia hỏa kia vểnh cái mông lên, bò trên bàn vài vòng, bỗng dùng một động tác như hổ đói vồ mồi, trực tiếp xông tới chiếc bánh ngọt lớn còn thừa.
Nhất thời bánh ngọt văng tung tóe.
Mọi người bị tiểu gia hỏa này làm cho hoảng sợ. Đến gần nhìn, chỉ thấy tiểu gia hỏa bò tới trước bánh ngọt, nhặt bánh ngọt nhét vào miệng.
Oa! Còn bé mà đã tham ăn rồi.
Lý Kỳ cười, giơ ngón tay cái hướng tiểu oa nhi.
Những người còn lại cũng bị tiểu gia hỏa chọc cho cười ha hả.
Tống Huy Tông cười lớn, hướng Thái Kinh nói:
- Thấy vậy tiểu oa nhi này lớn lên cũng giống như ái khanh, là người sành ăn.
Thái Kinh vẻ mặt đầy hạnh phúc gật đầu, hạnh phúc tới nói không ra lời.
Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai kết thúc, cũng là lúc yến hội đến hồi cuối. Tống Huy Tông quay lại cái bàn, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, cất cao giọng nói:
- Lý Kỳ.
- Có thảo dân.
Lý Kỳ đi ra, thi lễ.
Tống Huy Tông gật đầu khen:
- Yến tiệc tự phục vụ do ngươi bố trí này, chắc hẳn mất nhiều tâm tư của ngươi. Từ mỹ thực tới vũ đạo, trẫm đều rất yêu mến. Nên trọng thưởng.
Nói xong, y hướng Thái Kinh hỏi:
- Thái ái khanh, ngươi thấy nên thưởng cái gì?
Vì cao hứng, nên y liền quên sạch chuyện cha con Vương Phủ vừa nãy.
Thái Kinh chắp tay thưa:
- Toàn bộ do Hoàng thượng làm chủ.
Đừng lại tranh chữ nữa, bạc, mỹ nữ, bạc, mỹ nữ.
Lý Kỳ cúi đầu, yên lặng cầu nguyện.
Chợt nghe Tống Huy Tông hô:
- Có ai không, lấy bút và mực.
Thân thể Lý Kỳ hơi nghiêng, suýt nữa ngã lăn ra đất. Một lòng chờ đợi, đã hóa thành hư ảo. Trong lòng khóc không ra nước mắt! Con mẹ nó, ta biết chữ viết của ngươi tốt rồi. Chính là ngươi cần gì phải tặng cho một người không biết dùng bút lông như ta chứ?
Rất nhanh, hạ nhân liền cầm bút và mực tới. Tống Huy Tông duỗi tay bên cạnh, người tùy tùng lập tức đưa cây quạt khảm ngọc tới.
Tống Huy Tông nhận lấy cây quạt, phất một cái, quạt mở, tay trái của Tống Huy Tông cầm quạt, tay phải cầm bút viết lên đó mấy chữ to.
Tiếp theo y đưa bút cho người tùy tùng, sau đó hướng Lý Kỳ nói;
- Những chữ ghi trên cây quạt này vốn là chữ của Tư Mã hiền tương viết, trẫm cực kỳ yêu thích, luôn mang theo bên người, hôm nay liền ban cho người.
Nói xong, hắn bảo người tùy tùng đưa cây quạt cho Lý Kỳ.
Mọi người vừa nghe, đều lộ vẻ kinh ngạc.
Ông trời! Phát tài rồi.
Lý Kỳ yêu thích cây quạt kia đã lâu, hôm nay rốt cuộc đạt được mong muốn. Vội vàng bái tạ hoàng ân, nhận lấy cây quạt nhìn, chỉ thấy mặt trước viết hai hàng chữ nhỏ ‘Việc nhỏ không hồ đồ là năng, việc lớn không hồ đồ là tài’, ký tên Tư Mã Quang.
Má ơi, danh nhân đây mà! Nếu có thêm tranh vẽ thì càng hoàn mỹ.
Lý Kỳ quay sang mặt sau để nhìn, vừa nhìn liền sững sờ. Chỉ thấy mặt sau ghi bốn chữ to ‘Trù nghệ vô song’, như long phi phượng vũ.
- Bẩm Hoàng thượng, thực ra tại hạ còn có một món ăn chưa bưng lên. Tuy nhiên món ăn này phải đợi tiểu chủ nhân của bữa tiệc này có mặt mới được.
Tống Huy Tông sững sờ, lập tức hiểu ra, cười ha hả:
- Không sai, trẫm đến đây đã lâu, sao không thấy tiểu oa nhi kia nhỉ?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Chỉ thấy một vị phụ nhân bế một đứa bé đi ra, hướng Tống Huy Tông thi lễ:
- Dân phụ tham kiến Hoàng thượng.
Xem ra đã sớm chuẩn bị từ trước.
Tống Huy Tông gật đầu cười:
- Đứng lên đi. Nhanh ôm qua đây, cho trẫm nhìn coi.
Lý Kỳ thấy thế, lập tức nháy mắt ra dấu cho Trần A Nam. Cậu ta lập tức quay về phòng bếp.
Tiểu gia hỏa kia cũng không hề thua kém. Vừa thấy Tống Huy Tông, liền cười lên khanh khách, một đôi mắt to chớp chớp, chọc Tống Huy Tông cười to thoải mái.
Thái Thao thấy con trai của mình cho Hoàng thượng mặt mũi, nhất thời vui mừng nhướn mày, lão lệ tung hoành.
Đang lúc Tống Huy Tông trêu chọc tiểu gia hỏa kia, dưới bậc thang bỗng vang lên tiếng xôn xao. Y cả kinh, ngẩng đầu nhìn, nhất thời hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy Trần A Nam cùng mấy hạ nhân đẩy một chiếc xe nhỏ chậm rãi đi tới. Phía trên xe đặt một thứ màu trắng như tuyết cao hơn ba mét, tổng cộng có ba tầng, trình tự rõ ràng, cực kỳ mê người. Mặt khác phía trên cùng còn cắm ba ngọn nến đang thắp sáng.
Đây là thứ gì vậy?
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Tống Huy Tông cũng sững sờ hồi lâu, mới kịp phản ứng, vội vàng hướng Lý Kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, đây…đây là món ăn mà ngươi nhắc tới.
- Đúng vậy.
Lý Kỳ chắp tay đáp:
- Món ăn này tên là bánh sinh nhật, là một món quà sinh nhật nho nhỏ mà Túy Tiên Cư của thảo dân tặng tiểu công tử của Thái Nhị Gia.
Trong lòng Thái Thao rất cảm động, gật đầu nói:
- Lý Kỳ, ngươi thật có lòng.
- Bánh sinh nhật?
Tống Huy Tông sững sờ, vội vàng đi xuống. Cha con Thái Kinh và Lý sư phó cũng vội vàng đi theo. Các đại thần còn lại thì vây quanh.
Người này nhìn một cái, người kia nhìn một cái, đều không biết thứ này rốt cuộc làm sao làm được.
Không chỉ như thế, tầng đầu tiên của bánh ngọt còn có hàng chữ nhỏ màu vàng ‘Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’. Mà tầng thứ hai thì viết ‘Chúc gia gia sống lâu trăm tuổi’. Tầng thứ ba cũng có một dòng chữ nhỏ ‘Chúc cha mẹ vạn sự như ý’.
Tống Huy Tông chứng kiến những dòng chữ nhỏ này, không hiểu ra sao, hỏi Lý Kỳ:
- Những dòng chữ này có ngươi viết lên à?
Lý Kỳ cười giải thích:
- Thực ra những dòng chữ đó đại biểu cho ba nguyện vọng.
- Ba nguyện vọng?
- Đúng vậy.
Lý Kỳ cười đáp:
- Bánh sinh nhật này được làm dựa theo một truyền thuyết của quê nhà thảo dân. Truyền thuyết nói rằng, tại thời điểm sinh nhật cả mỗi người, ông trời sẽ thỏa mãn ba nguyện vọng của họ. Chỉ cần cắm ba ngọn nến lên bánh, sau đó thành tâm hướng ông trời cầu nguyện. Tiếp theo là thổi tắt tất cả ngọn nến, nguyện vọng của ngươi sẽ được thực hiện. Mà ba nguyện vọng này, là đêm qua Thái tiểu công tử báo mộng cho thảo dân. Bảo thảo dân viết ba nguyện vọng này lên bánh sinh nhật.
Tống Huy Tông nghe hắn bắt đầu nói linh tinh, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười:
- Ngươi viết thì cứ viết, còn lôi báo mộng ra làm gì? Chuyện vớ vẩn như vậy sao lừa gạt được chúng ta.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Hoàng thượng thánh minh.
Tống Huy Tông không để ý, cười ha hả:
- Không sai, bánh sinh nhật này của ngươi rất có ý tứ. Hơn nữa ba nguyện vọng này cũng rất phù hợp.
Nói xong, y lại hướng Thái Thao:
- Ái khanh, trẫm chúc mừng ngươi có đứa con tài giỏi.
- Vi thần đa tạ cát ngôn của Hoàng thượng.
Thái Thao hành lễ, trong lòng thì nhạc nở hoa. Không khỏi cảm động nhìn Lý Kỳ.
Tống Huy Tông nhìn bánh sinh nhật, tâm ngứa khó nhịn, nói:
- Việc thổi cây nến…
Lý Kỳ sao không hiểu ý của y, cười đáp:
- Hoàng thượng, việc thổi nến có thể do người thân thay thế. Hoàng thượng vốn là cha mẹ thiên hạ, tự nhiên có tư cách đó.
Tống Huy Tông tán dương nhìn hắn, tiểu tử này thật đúng là hiểu chuyện. Không thể chờ đợi được nói:
- Hai vị ái khanh, chúng ta cùng thổi ba ngọn nến này.
Có thể được thổi nến cùng Hoàng thượng, là vinh quang bực nào a!
Cha con Thái Kinh vội vàng gật đầu.
Tiếp theo ba người hợp lực thổi tắt ba ngọn nến.
Nến vừa tắt, tiếng ca chợt vang lên.
- Chúc sinh nhật vui vẻ, chúc sinh nhật vui vẻ…
Mười nữ ca kỹ vỗ tay, đến trước bánh sinh nhật hát lời ca mà Lý Kỳ dạy bọn họ.
Tống Huy Tông hơi ngạc nhiên, cũng hứng thú hát theo.
Mà ngay cả lão hàng Thái Kinh cũng hơi nhấp môi.
Tiểu oa nhi có vẻ như cũng rất thích nghe tiếng ca này, cười lên khanh khách.
Mọi người thấy, lại cười to.
Ca xong, Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ:
- Tiểu khúc này…
Lý Kỳ rất ngại ngùng giơ tay phải lên:
- Hoàng thượng lại đoán đúng, tiểu khúc là do thảo dân sáng tác.
Tống Huy Tông lắc đầu bất đắc dĩ. Tiểu tử này không biết ở đâu ra mà có lắm chủ ý cổ quái như vậy. Cũng không tán dương hắn nữa, hôm nay khen hắn đã mệt rồi:
- Bánh sinh nhật ăn được chưa?
- Đương nhiên có thể.
Lý Kỳ lập tức nhận lấy một con dao nhỏ đặt trên tấm lụa đỏ, sau đó đưa con dao nhỏ cho Tống Huy Tông:
- Nhát cắt đầu tiên mời Hoàng thượng.
Tống Huy Tông đang hào hứng, tất nhiên sẽ không cự tuyệt, hướng cha con Thái Kinh nói:
- Hai vị ái khanh, dứt khoát ba người chúng ta cùng cắt miếng đầu tiên.
Hoàng thượng đã mời, ngốc tử mới cự tuyệt.
Ba người cầm chuôi dao, rất tùy ý cắt thẳng một nhát.
Kế tiếp, Lý Kỳ sai người cắt bánh ngọt thành những miếng hình tam giác, đưa cho Tống Huy Tông và các vị đại thần. Hắn còn cố ý phân phó Tiểu Ngọc cầm một miếng đưa đưa cho Bạch Thiển Dạ.
Đây chính bánh ngọt mà đã được Hoàng thượng cắt, các vị đại thần cầm đĩa, hưng phấn đến run cả tay.
Tống Huy Tông nhận lấy đĩa, không thể chờ đợi được dùng nĩa gắp một miếng bỏ vào miệng. Mùi sữa nồng đậm, vị bơ trơn mềm, vị xốp của bánh, hòa quyện vào nhau thật là sướng miệng.
Tống Huy Tông vẻ mặt hưởng thụ hỏi:
- Lý Kỳ, tầng màu trắng này là cái gì?
- À, đây là bơ, là phối liệu mà thảo dân mới nghĩ ra.
- Bơ?
Tống Huy Tông gật đầu:
- Ừ, cái bơ này thật mỹ vị.
Nói xong, y lại ho nhẹ một tiếng:
- Lý Kỳ, đại thọ sau này của trẫm, ngươi có nguyện ý làm một cái bánh sinh nhật mỗi năm cho trẫm không?
Lý Kỳ vừa nghe, vội vàng gật đầu đáp ứng, trong lòng cười nở hoa. Vương Phủ tiểu tử à, nếu ngươi dám động vào ta, thì sau này Hoàng thượng sẽ không được ăn bánh sinh nhật. Xem cha con các ngươi còn dám kiêu ngạo trước mặt ta không.
Nếm xong bánh ngọt, chính là nghi thức truyền thống, chọn đồ vật đoán tương lai.
Thái Thao sai người cầm những thứ linh tinh như con dấu, kinh thư, bút, giấy, nghiên mực, bàn tính, bạc đặt lên cái bàn tròn cạnh cái bánh ngọt. Cái bánh ngọt coi như đại biểu cho việc ăn uống.
Tiểu gia hỏa kia vểnh cái mông lên, bò trên bàn vài vòng, bỗng dùng một động tác như hổ đói vồ mồi, trực tiếp xông tới chiếc bánh ngọt lớn còn thừa.
Nhất thời bánh ngọt văng tung tóe.
Mọi người bị tiểu gia hỏa này làm cho hoảng sợ. Đến gần nhìn, chỉ thấy tiểu gia hỏa bò tới trước bánh ngọt, nhặt bánh ngọt nhét vào miệng.
Oa! Còn bé mà đã tham ăn rồi.
Lý Kỳ cười, giơ ngón tay cái hướng tiểu oa nhi.
Những người còn lại cũng bị tiểu gia hỏa chọc cho cười ha hả.
Tống Huy Tông cười lớn, hướng Thái Kinh nói:
- Thấy vậy tiểu oa nhi này lớn lên cũng giống như ái khanh, là người sành ăn.
Thái Kinh vẻ mặt đầy hạnh phúc gật đầu, hạnh phúc tới nói không ra lời.
Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai kết thúc, cũng là lúc yến hội đến hồi cuối. Tống Huy Tông quay lại cái bàn, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, cất cao giọng nói:
- Lý Kỳ.
- Có thảo dân.
Lý Kỳ đi ra, thi lễ.
Tống Huy Tông gật đầu khen:
- Yến tiệc tự phục vụ do ngươi bố trí này, chắc hẳn mất nhiều tâm tư của ngươi. Từ mỹ thực tới vũ đạo, trẫm đều rất yêu mến. Nên trọng thưởng.
Nói xong, y hướng Thái Kinh hỏi:
- Thái ái khanh, ngươi thấy nên thưởng cái gì?
Vì cao hứng, nên y liền quên sạch chuyện cha con Vương Phủ vừa nãy.
Thái Kinh chắp tay thưa:
- Toàn bộ do Hoàng thượng làm chủ.
Đừng lại tranh chữ nữa, bạc, mỹ nữ, bạc, mỹ nữ.
Lý Kỳ cúi đầu, yên lặng cầu nguyện.
Chợt nghe Tống Huy Tông hô:
- Có ai không, lấy bút và mực.
Thân thể Lý Kỳ hơi nghiêng, suýt nữa ngã lăn ra đất. Một lòng chờ đợi, đã hóa thành hư ảo. Trong lòng khóc không ra nước mắt! Con mẹ nó, ta biết chữ viết của ngươi tốt rồi. Chính là ngươi cần gì phải tặng cho một người không biết dùng bút lông như ta chứ?
Rất nhanh, hạ nhân liền cầm bút và mực tới. Tống Huy Tông duỗi tay bên cạnh, người tùy tùng lập tức đưa cây quạt khảm ngọc tới.
Tống Huy Tông nhận lấy cây quạt, phất một cái, quạt mở, tay trái của Tống Huy Tông cầm quạt, tay phải cầm bút viết lên đó mấy chữ to.
Tiếp theo y đưa bút cho người tùy tùng, sau đó hướng Lý Kỳ nói;
- Những chữ ghi trên cây quạt này vốn là chữ của Tư Mã hiền tương viết, trẫm cực kỳ yêu thích, luôn mang theo bên người, hôm nay liền ban cho người.
Nói xong, hắn bảo người tùy tùng đưa cây quạt cho Lý Kỳ.
Mọi người vừa nghe, đều lộ vẻ kinh ngạc.
Ông trời! Phát tài rồi.
Lý Kỳ yêu thích cây quạt kia đã lâu, hôm nay rốt cuộc đạt được mong muốn. Vội vàng bái tạ hoàng ân, nhận lấy cây quạt nhìn, chỉ thấy mặt trước viết hai hàng chữ nhỏ ‘Việc nhỏ không hồ đồ là năng, việc lớn không hồ đồ là tài’, ký tên Tư Mã Quang.
Má ơi, danh nhân đây mà! Nếu có thêm tranh vẽ thì càng hoàn mỹ.
Lý Kỳ quay sang mặt sau để nhìn, vừa nhìn liền sững sờ. Chỉ thấy mặt sau ghi bốn chữ to ‘Trù nghệ vô song’, như long phi phượng vũ.
/2434
|