Tống Huy Tông và các vị đại thần rời đi, yến tiệc tròn tuổi lần này coi như kết thúc hoàn mỹ.
Lúc bọn họ ra về, Lý Kỳ còn tặng cho mỗi người một phần bánh ngọt.
Phục vụ chu đáo như vậy, đã khiến đám đại thần đều thỏa mãn ra về.
Mà người thu lợi lớn nhất ở yến tiệc lần này, tự nhiên là Lý Kỳ. Không chỉ đề cao danh tiếng, hơn nữa còn được sự ưu ái của Tống Huy Tông. Rõ ràng, từ hôm nay trở đi, địa vị của Lý Kỳ đã thay đổi một mảng lớn.
Yến hội kết thúc, còn lại là luận công phần thưởng.
Phong Nghi Nô cùng mười nữ ca kỹ nhận được thù lao phong phú. Còn đám tiểu nhị kia cũng được trà thù lao bằng một năm làm của bọn họ.
Còn Lý Kỳ, đương nhiên là được đối đãi khác. Yến hội lần này thành công như vậy, công lao của hắn là lớn nhất.
Trong hậu đường.
- Lý Kỳ, quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng, ta hết sức hài lòng.
Thái Thao tán dương nhìn Lý Kỳ, lấy một tờ giấy đưa cho Lý Kỳ, nói:
- Cầm đi.
Lý Kỳ sững sờ, trong lòng nói thầm, tên nhị hàng này sẽ không đưa một bài thơ tình cho lão tử đấy chứ? Như vậy cũng quá keo kiệt đi. Không yên nhận lấy tờ giấy, vừa nhìn liền hít một hơi khí lạnh. Đây…đây không phải là khế đất của tòa trang viện phía tây ngoại thành sao?
Thái Thao mỉm cười:
- Ta nghe nói ngươi vẫn ở trong Tần phủ, ngay cả nhà cũng không có, liền tặng ngươi tòa nhà này.
Thủ bút này thật quá lớn, nhưng mình yêu mến.
Lý Kỳ âm thầm hưng phấn, dm, hỗn lâu như vậy, rốt cuộc có cái ổ, thật không dễ dàng a. Vội vàng gật đầu cảm kích:
- Đa tạ Thái sư và Nhị Gia đã hậu thưởng.
Thái Thao cười nói:
- Chớ cao hứng vội, đây mới chỉ là một phần thôi.
Không thể nào, đây…đây mới chỉ là một phần?
Hai tay Lý Kỳ có chút run rẩy, trong lòng tự nhiên vô cùng chờ mong.
Thái Thao cười nói:
- Trừ lần đó ra, ta còn phần thưởng một nghìn xâu cho Túy Tiên Cư các ngươi. Còn có, những dụng cụ ăn uống đã dùng qua hôm nay cũng tặng hết cho các ngươi. Mặt khác, năm mươi nữ tỳ, cũng thuộc về ngươi.
Phần thưởng này thật quá phong phú. Những dụng cụ kia phần lớn lớn bằng bạc và ngọc khí. Gộp lại giá trị bao nhiêu a!
Mà nghe ngữ khí của Thái Thao, giống như chỉ là tặng mấy món đồ nhỏ, trong lòng không khỏi sợ hãi với thực lực của phủ thái sư. So với Bạch Thế Trung, còn mạnh hơn nhiều lắm. Lý Kỳ gật đầu cảm tạ, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Đợi Thái Thao nói xong, Thái Kinh bỗng nhiên nói:
- Thao Nhi, con đi nghỉ ngơi trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với Lý Kỳ.
Ngữ khí rất bình thản.
Thái Thao giống như minh bạch dụng ý của phụ thân, cũng không nói gì thêm, đứng dậy thưa:
- Vâng, phụ thân.
Sau đó vẻ mặt vui phơi phới đi ra ngoài.
Đợi Thái Thao đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Thái Kinh, Thái Dũng và Lý Kỳ.
Thái Kinh thâm ý nhìn Lý Kỳ, bỗng nhiên nói:
- Lý Kỳ, ngươi có biết hôm nay ngươi thiếu chút nữa gây ra họa sát thân không?
Sao Thái lão hàng chợt nhắc tới chuyện này?
Lý Kỳ âm thầm cảnh giác, giả vờ không biết, lắc đầu nói:
- Lý Kỳ không biết, lẽ nào Thái sư đang nói tới chuyện của Vương nha nội?
Thái Kinh híp mắt, mỉm cười:
- Ngươi cứ nói đi?
- Thái sư, việc này không thể trách thảo dân. Thảo dân chỉ là một đầu bếp, sao dám trêu chọc Vương nha nội. Đó là tình huống ngoài bất ngờ, ngài nên làm chủ cho thảo dân a!
Lý Kỳ oan uổng nói.
- Ngươi không cần dùng mấy lời này qua loa tắc trách lão phu. Hiện tại Hoàng thượng yêu thích ngươi như vậy, còn cần lão phủ làm chủ gì cho ngươi.
Thái Kinh trừng mắt nhìn hắn một cái, thẳng thắn nói:
- Mặc kệ ngươi cố ý hay là vô tình, nếu Hoàng thượng chỉ cần hơi thiên vị chút, thì cái mạng nhỏ của ngươi đã không giữ được rồi. Mặc dù lão phu có thể bảo vệ nhất thời, nhưng nếu Vương Phủ muốn hại ngươi, ngươi vẫn trốn không thoát. Lão phu rất hiểu tính cách của Vương Phủ, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nhưng yên tâm, hắn cũng không vì một đầu bếp, mà công nhiên chống đối Hoàng thượng. Tuy nhiên, ngươi cũng không thể vì thế mà lơ là cảnh giác. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngươi là một đầu bếp, không hơn, đừng làm những chuyện vượt quá khả năng.
Lý Kỳ âm thầm định giá những lời này của Thái Kinh, gật đầu đáp:
- Lý Kỳ ghi nhớ lời dạy bảo của Thái sư.
Thái Kinh gật đầu:
- Đúng rồi, ngươi từng quen với Thái Tử điện hạ?
Có lẽ đây mới là chuyện mà ông ta muốn biết.
Lý Kỳ hơi nhíu lông mày, lờ mờ minh bạch dụng ý của Thái Kinh, lắc đầu đáp:
- Thảo dân cũng chỉ là hôm nay mới được may mắn nhìn thấy Thái Tử điện hạ. Thái sư, chẳng lẽ có gì không ổn à?
Thái Kinh híp mắt, trầm mặc một lúc mới khua tay nói:
- Lão phu chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, ngươi không cần phải khẩn trương. Còn Vận Vương? Ta nghe nói lúc Vương Phủ đi rồi, Vận Vương có tìm ngươi. Hai ngươi chắc là đã quen nhau từ trước.
Má, lẽ nào lão hàng này luôn phái người giám thị mình?
Lý Kỳ nhướn mày, lại nghe Thái Kinh nói:
- Dù mắt của lão phu đã mờ, nhưng những chuyện xảy ra quanh đây, vẫn không thoát khỏi hai mắt của lão phu.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, xem ra mình còn non hơn lão hàng này rất nhiều.
Lý Kỳ thấy Thái Kinh đã mở lời, cũng không giấu nữa:
- Lý Kỳ không dám lừa dối Thái sư. Trước kia thảo dân có gặp gỡ Vận Vương điện hạ. Ngài ấy cũng là khách quen của Túy Tiên Cư, thường xuyên tới nghe thảo dân kể chuyện, cho nên tương đối quen thuộc. Tuy nhiên, đến tận hôm nay thảo dân mới biết ngài ấy là Vận Vương điện hạ.
Thái Kinh nhìn hắn, cười nói:
- Vận khí của tiểu tử ngươi thật không tồi. Một đầu bếp mà có thể kết bạn với một người có địa vị cao như Vận Vương.
- Ở đâu, ở đâu, tất cả đều là nhờ hưởng phúc của Tần phu nhân.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng.
- Phải nói là Tần phu nhân hưởng phúc của ngươi mới đúng.
Thái Kinh cười ha hả:
- Tuy nhiên tiểu tử ngươi cũng thật là cả gan làm loạn. Dám ở quý phủ của ta thông đồng với thiên kim của Bạch tương. Nếu như để cho ông ta biết được, ông ta còn không xông vào đây đòi lý lẽ.
Má ơi, sao cái gì lão hàng này cũng biết nhỉ?
Lý Kỳ giật mình, cả người đều choáng váng. Bỗng nhớ tới cái câu mà ông ta vừa nói, trong lòng nén giận mình thật quá sơ suất. Chắc hẳn trong phủ thái sư không thiếu những trạm gác ngầm, cũng như máy camera đời sau. Đã như vậy, chuyện giữa ta và Vương Tuyên Ân, chắc lão hàng cũng nhất thanh nhị sở. Hừ, thì ra vừa rồi ông ta cố tình giả vờ hồ đồ.
Thái Kinh nhìn hắn, cười hỏi:
- Sao vậy? Hiện tại mới biết sợ à?
Da mặt của Lý Kỳ cũng không phải làm bằng giấy, đáp:
- Thái sư, mặc dù Lý Kỳ không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải là hạng người nhát gan. Thảo dân và Thất Nương quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm, nói gì tới thông đồng.
- A? Nghe lời này của ngươi, giống như Bạch tương đã biết chuyện?
- Điều này…trước mắt Bạch tương còn chưa biết.
Lý Kỳ gãi đầu đáp. Nghĩ bụng, lão hàng này sẽ không tố cáo lão tử chứ?
Thái Kinh giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn:
- Ngươi yên tâm, chuyện của các ngươi, lão phu không muốn để ý tới.
Nếu là như vậy, không thể tốt hơn.
Lúc bọn họ ra về, Lý Kỳ còn tặng cho mỗi người một phần bánh ngọt.
Phục vụ chu đáo như vậy, đã khiến đám đại thần đều thỏa mãn ra về.
Mà người thu lợi lớn nhất ở yến tiệc lần này, tự nhiên là Lý Kỳ. Không chỉ đề cao danh tiếng, hơn nữa còn được sự ưu ái của Tống Huy Tông. Rõ ràng, từ hôm nay trở đi, địa vị của Lý Kỳ đã thay đổi một mảng lớn.
Yến hội kết thúc, còn lại là luận công phần thưởng.
Phong Nghi Nô cùng mười nữ ca kỹ nhận được thù lao phong phú. Còn đám tiểu nhị kia cũng được trà thù lao bằng một năm làm của bọn họ.
Còn Lý Kỳ, đương nhiên là được đối đãi khác. Yến hội lần này thành công như vậy, công lao của hắn là lớn nhất.
Trong hậu đường.
- Lý Kỳ, quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng, ta hết sức hài lòng.
Thái Thao tán dương nhìn Lý Kỳ, lấy một tờ giấy đưa cho Lý Kỳ, nói:
- Cầm đi.
Lý Kỳ sững sờ, trong lòng nói thầm, tên nhị hàng này sẽ không đưa một bài thơ tình cho lão tử đấy chứ? Như vậy cũng quá keo kiệt đi. Không yên nhận lấy tờ giấy, vừa nhìn liền hít một hơi khí lạnh. Đây…đây không phải là khế đất của tòa trang viện phía tây ngoại thành sao?
Thái Thao mỉm cười:
- Ta nghe nói ngươi vẫn ở trong Tần phủ, ngay cả nhà cũng không có, liền tặng ngươi tòa nhà này.
Thủ bút này thật quá lớn, nhưng mình yêu mến.
Lý Kỳ âm thầm hưng phấn, dm, hỗn lâu như vậy, rốt cuộc có cái ổ, thật không dễ dàng a. Vội vàng gật đầu cảm kích:
- Đa tạ Thái sư và Nhị Gia đã hậu thưởng.
Thái Thao cười nói:
- Chớ cao hứng vội, đây mới chỉ là một phần thôi.
Không thể nào, đây…đây mới chỉ là một phần?
Hai tay Lý Kỳ có chút run rẩy, trong lòng tự nhiên vô cùng chờ mong.
Thái Thao cười nói:
- Trừ lần đó ra, ta còn phần thưởng một nghìn xâu cho Túy Tiên Cư các ngươi. Còn có, những dụng cụ ăn uống đã dùng qua hôm nay cũng tặng hết cho các ngươi. Mặt khác, năm mươi nữ tỳ, cũng thuộc về ngươi.
Phần thưởng này thật quá phong phú. Những dụng cụ kia phần lớn lớn bằng bạc và ngọc khí. Gộp lại giá trị bao nhiêu a!
Mà nghe ngữ khí của Thái Thao, giống như chỉ là tặng mấy món đồ nhỏ, trong lòng không khỏi sợ hãi với thực lực của phủ thái sư. So với Bạch Thế Trung, còn mạnh hơn nhiều lắm. Lý Kỳ gật đầu cảm tạ, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Đợi Thái Thao nói xong, Thái Kinh bỗng nhiên nói:
- Thao Nhi, con đi nghỉ ngơi trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với Lý Kỳ.
Ngữ khí rất bình thản.
Thái Thao giống như minh bạch dụng ý của phụ thân, cũng không nói gì thêm, đứng dậy thưa:
- Vâng, phụ thân.
Sau đó vẻ mặt vui phơi phới đi ra ngoài.
Đợi Thái Thao đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Thái Kinh, Thái Dũng và Lý Kỳ.
Thái Kinh thâm ý nhìn Lý Kỳ, bỗng nhiên nói:
- Lý Kỳ, ngươi có biết hôm nay ngươi thiếu chút nữa gây ra họa sát thân không?
Sao Thái lão hàng chợt nhắc tới chuyện này?
Lý Kỳ âm thầm cảnh giác, giả vờ không biết, lắc đầu nói:
- Lý Kỳ không biết, lẽ nào Thái sư đang nói tới chuyện của Vương nha nội?
Thái Kinh híp mắt, mỉm cười:
- Ngươi cứ nói đi?
- Thái sư, việc này không thể trách thảo dân. Thảo dân chỉ là một đầu bếp, sao dám trêu chọc Vương nha nội. Đó là tình huống ngoài bất ngờ, ngài nên làm chủ cho thảo dân a!
Lý Kỳ oan uổng nói.
- Ngươi không cần dùng mấy lời này qua loa tắc trách lão phu. Hiện tại Hoàng thượng yêu thích ngươi như vậy, còn cần lão phủ làm chủ gì cho ngươi.
Thái Kinh trừng mắt nhìn hắn một cái, thẳng thắn nói:
- Mặc kệ ngươi cố ý hay là vô tình, nếu Hoàng thượng chỉ cần hơi thiên vị chút, thì cái mạng nhỏ của ngươi đã không giữ được rồi. Mặc dù lão phu có thể bảo vệ nhất thời, nhưng nếu Vương Phủ muốn hại ngươi, ngươi vẫn trốn không thoát. Lão phu rất hiểu tính cách của Vương Phủ, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nhưng yên tâm, hắn cũng không vì một đầu bếp, mà công nhiên chống đối Hoàng thượng. Tuy nhiên, ngươi cũng không thể vì thế mà lơ là cảnh giác. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngươi là một đầu bếp, không hơn, đừng làm những chuyện vượt quá khả năng.
Lý Kỳ âm thầm định giá những lời này của Thái Kinh, gật đầu đáp:
- Lý Kỳ ghi nhớ lời dạy bảo của Thái sư.
Thái Kinh gật đầu:
- Đúng rồi, ngươi từng quen với Thái Tử điện hạ?
Có lẽ đây mới là chuyện mà ông ta muốn biết.
Lý Kỳ hơi nhíu lông mày, lờ mờ minh bạch dụng ý của Thái Kinh, lắc đầu đáp:
- Thảo dân cũng chỉ là hôm nay mới được may mắn nhìn thấy Thái Tử điện hạ. Thái sư, chẳng lẽ có gì không ổn à?
Thái Kinh híp mắt, trầm mặc một lúc mới khua tay nói:
- Lão phu chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, ngươi không cần phải khẩn trương. Còn Vận Vương? Ta nghe nói lúc Vương Phủ đi rồi, Vận Vương có tìm ngươi. Hai ngươi chắc là đã quen nhau từ trước.
Má, lẽ nào lão hàng này luôn phái người giám thị mình?
Lý Kỳ nhướn mày, lại nghe Thái Kinh nói:
- Dù mắt của lão phu đã mờ, nhưng những chuyện xảy ra quanh đây, vẫn không thoát khỏi hai mắt của lão phu.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, xem ra mình còn non hơn lão hàng này rất nhiều.
Lý Kỳ thấy Thái Kinh đã mở lời, cũng không giấu nữa:
- Lý Kỳ không dám lừa dối Thái sư. Trước kia thảo dân có gặp gỡ Vận Vương điện hạ. Ngài ấy cũng là khách quen của Túy Tiên Cư, thường xuyên tới nghe thảo dân kể chuyện, cho nên tương đối quen thuộc. Tuy nhiên, đến tận hôm nay thảo dân mới biết ngài ấy là Vận Vương điện hạ.
Thái Kinh nhìn hắn, cười nói:
- Vận khí của tiểu tử ngươi thật không tồi. Một đầu bếp mà có thể kết bạn với một người có địa vị cao như Vận Vương.
- Ở đâu, ở đâu, tất cả đều là nhờ hưởng phúc của Tần phu nhân.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng.
- Phải nói là Tần phu nhân hưởng phúc của ngươi mới đúng.
Thái Kinh cười ha hả:
- Tuy nhiên tiểu tử ngươi cũng thật là cả gan làm loạn. Dám ở quý phủ của ta thông đồng với thiên kim của Bạch tương. Nếu như để cho ông ta biết được, ông ta còn không xông vào đây đòi lý lẽ.
Má ơi, sao cái gì lão hàng này cũng biết nhỉ?
Lý Kỳ giật mình, cả người đều choáng váng. Bỗng nhớ tới cái câu mà ông ta vừa nói, trong lòng nén giận mình thật quá sơ suất. Chắc hẳn trong phủ thái sư không thiếu những trạm gác ngầm, cũng như máy camera đời sau. Đã như vậy, chuyện giữa ta và Vương Tuyên Ân, chắc lão hàng cũng nhất thanh nhị sở. Hừ, thì ra vừa rồi ông ta cố tình giả vờ hồ đồ.
Thái Kinh nhìn hắn, cười hỏi:
- Sao vậy? Hiện tại mới biết sợ à?
Da mặt của Lý Kỳ cũng không phải làm bằng giấy, đáp:
- Thái sư, mặc dù Lý Kỳ không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải là hạng người nhát gan. Thảo dân và Thất Nương quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm, nói gì tới thông đồng.
- A? Nghe lời này của ngươi, giống như Bạch tương đã biết chuyện?
- Điều này…trước mắt Bạch tương còn chưa biết.
Lý Kỳ gãi đầu đáp. Nghĩ bụng, lão hàng này sẽ không tố cáo lão tử chứ?
Thái Kinh giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn:
- Ngươi yên tâm, chuyện của các ngươi, lão phu không muốn để ý tới.
Nếu là như vậy, không thể tốt hơn.
/2434
|