Lý sư phó, xin thứ cho Thái mỗ lắm miệng hỏi một câu, cậu tới mươn đầu bếp có phải vì muốn đối phó với Phỉ Thúy Hiên?
Thái Dũng cau mày hỏi.
Y hỏi điều này làm gì? Lẽ nào y và Thái Mẫn Đức có liên lạc? Không có khả năng, trước kia Thái Mẫn Đức chỉ là một đầu bếp của phủ thái sư. Mà Thái Dũng đường đường là đại quản gia của phủ thái sư, sao có thể có giao tình với đầu bếp được.
Lông mày Lý Kỳ nhíu lại, do dự bất định.
Thái Dũng nhìn hắn, nói:
- Lý sư phó không cần phải lo lắng, ta chỉ hỏi mà thôi, không có ý gì khác. Nếu Lý sư phó không tiện nói ra, cũng không sao.
Một chiêu lấy lui làm tiến này thật khiến cho Lý Kỳ khó xử. Bình thường Thái Dũng đối xử với hắn coi như không tồi. Có việc gì đều hết sức giúp đỡ, chưa bao giờ bày cái đế của đại quản giá. Hơn nữa Lý Kỳ cũng biết, với tài trí của Thái Dũng, y đã mở miệng, thì nhất định đã biết một hai. Hắn ngượng ngùng gật đầu:
- Thái quản gia nói không sai, chính là nguyên do đó.
Thái Dũng thấy Lý Kỳ thẳng thắn nói ra, hai mắt thoáng hiện vẻ vui mừng, khuôn mặt lại buồn rầu nói:
- Lý sư phó, chắc cậu cũng biết Thái Mẫn Đức đã từng là người của phủ thái sư.
Lý Kỳ gật đầu.
Thái quản gia nói tiếp:
- Không dối gạt gì cậu, lúc trước khi y còn đang ở phủ thái sư, ta rất không thích người này. Ta cũng biết, y nhất định không phải là đối thủ của cậu. Nhưng ta muốn nhắc nhở cậu một câu. Làm người phải có lòng khoan dung, đừng đuổi tận giết tuyệt.
Lý Kỳ nghe mà hốt hoảng, cười khổ nói:
- Thái quản gia, chắc ngài cũng biết, không phải là ta muốn gây sự với y, mà là Thái Mẫn Đức khắp nơi ngáng chân ta.
- Ta biết.
Thái Dũng gật đầu:
- Nhưng cậu có biết, vì sao lúc trước Thái Mẫn Đức giấu đi chén vàng, lại không bị trách phạt, chỉ bị đuổi khỏi phủ thái sư không? Hơn nữa, y lập tức có thể nhanh chóng phát triển ở bên ngoài.
Lý Kỳ lắc đầu mờ mịt. Hắn chỉ biết Thái Mẫn Đức ở phủ thái sư lấy cắp gì đó, mới bị đuổi khỏi phủ thái sư. Nhưng hắn thật không ngờ Thái Mẫn Đức lại dám trộm chén vàng. Chén vàng là cho Thái Kinh dùng, lá gan của y cũng thật quá lớn.
Thái Dũng thấp giọng nói:
- Bởi vì y rất được Thái gia yêu thích. Lúc trước cũng là Thái gia thay y cầu tình, mới không bị trách phạt, hơn nữa cũng là Thái gia giúp y, y mới có thể có được địa vị như ngày hôm nay. Dù Thái gia đã xuất chinh, nhưng cậu vẫn phải lưu cho Thái gia vài chút tình mọn! Bằng không ta sợ tới lúc đó, ngài ấy sẽ vì việc này mà giận lây sang cậu.
Lý Kỳ biết Thái gia mà Thái Dũng nói chính là con lớn nhất của Thái Kinh, Thái Du. Hiện đang cùng Đồng Quán chống lại nước Liêu. Tuy nhiên người này không có tài quân sự gì cả, do người này lãnh quân, bại cục đã định.
Tài trí của người này thua xa cha của y. Nhưng cũng là một nhân vật hung ác. Trong phủ thái sư Lý Kỳ đã được nghe nói một vài lời đồn về Thái Du. Như Thái Du có xích mích với Thái Thao thế nào, như tính cách này người này rất thích bao che, mặc kệ có lý hay không. Quan trọng là hiện tại Thái Du rất được Tống Huy Tông coi trọng, là nhân vật cực kỳ khó đối phó.
Thì ra bên ngoài còn có một tầng quan hệ như vậy. Đúng là cắt đoạn này, nó lại mọc đoạn khác.
Lý Kỳ cảm thấy đau đầu. Hiện tại địch nhân của hắn đã quá nhiều. Nếu lại thêm vào Thái Du, thì đúng thật là không tốt. May mà hắn không muốn nhất cử đánh tan Thái Mẫn Đức. Bởi vì dựa vào thực lực của Phỉ Thúy Hiên, muốn hoàn toàn đả bại y, là chuyện không dễ dàng. Vậy thì chỉ còn cách mau chóng suy yếu thực lực của Thái Mẫn Đức. Bằng không một khi Thái Du trở về, chỉ sợ sẽ sinh ra biến. Hắn cảm kích nói:
- Đa tạ Thái quản gia nhắc nhở, tại hạ biết nên làm thế nào rồi.
Thái Dũng gật đầu, cười nói:
- Lý sư phó là người thông minh, ta tin cậu nhất định sẽ xử lý tốt.
Lý Kỳ và Thái Dũng hàn huyên một lúc, liền đi cùng nhau tới phòng bếp. Về nhân tuyển, Lý Kỳ đã sớm nghĩ kỹ, cho nên rất nhanh hắn đã chọn ra mười đầu bếp.
Chọn xong, Lý Kỳ lại làm cho Thái Kinh vài món ăn có dinh dưỡng phong phú. Sau đó liền dẫn mười người đầu bếp tới ngoại thành phía tây. Hiện tại hắn đang chạy đua thời gian. Bởi vì Thái Mẫn Đức ký kết khế ước với các cửa hàng bán thịt hai tháng. Cho nên hắn không muốn bỏ qua cơ hội tốt này.
Đi tới tòa trang viên.
- Sư muội.
Vừa thấy Lỗ Mỹ Mỹ, Mã Kiều liền hưng phấn chạy tới, hô to.
Tên này đúng thật là một tên bảo tiêu không xứng chức.
Lý Kỳ không có cách nào lắc đầu.
Lỗ Mỹ Mỹ cho Mã Kiều một ánh mắt khinh khỉnh, đi tới trước mặt Lý Kỳ, nói:
- Lý sư phó, số vịt đang để ở hậu viện, ngài có muốn xem không?
Lý Kỳ gật đầu:
- Hôm nay phải làm phiền các cô rồi.
Lỗ Mỹ Mỹ nói:
- Lý sư phó quá khách khí. Ngài cho ta và sư huynh ăn ở, chúng ta có thể làm vài chuyện cho ngài, chúng ta còn cao hứng không kịp ấy chứ.
- Cô nên nói những lời này với sư huynh cô thì hơn.
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, đi về phía hậu viện.
Lỗ Mỹ Mỹ sững sờ, lập tức trừng mắt nhìn Mã Kiều.
Mã Kiều luống cuống, vội thanh minh:
- Sư muội vạn lần đừng nghe lời hắn nói. Huynh rất tận chức tận trách.
Lỗ Mỹ Mỹ không để ý tới y, đi theo Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhờ Phàn Lâu chuẩn bị nhiều vịt như vậy, tự nhiên không phải là muốn mở chuồng nuôi vịt. Rất rõ ràng, hắn muốn làm món vịt quay Bắc Kinh. Là một người sinh trưởng ở Bắc Kinh, tự nhiên quá thành thạo với món vịt quay Bắc Kinh. Khả năng nướng vịt cũng là cha hắn dạy cho hắn. Nhưng làm nhiều năm như vậy, trình độ nướng thịt của hắn vẫn không bằng cha của hắn.
Không khỏi cảm khái một câu, gừng càng già càng cay.
Tuy nhiên, ở thời này, bản lĩnh nướng vịt của Lý Kỳ, vẫn được coi là một ngọn núi nhỏ.
Ở thời Bắc Tống, đã có vịt quay, hơn nữa kỹ thuật tương đối hoàn thiện. Có thể nói là thủy tổ của vịt quay Bắc Kinh. Nhưng Lý Kỳ lại có kỹ thuật càng thêm hoàn mỹ. Cho nên hắn quyết định dùng làm vịt quay Bắc Kinh để bán.
Lý Kỳ tới hậu viện, cẩn thận kiểm tra đàn vịt. Chọn ra mấy con vịt hơi gầy, ném cho đám đầu bếp, dặn bọn họ tối nay vặt lông.
Điều này rất rõ ràng nói cho bọn họ biết, tối này các ngươi đừng mong ngủ sớm.
Mười đầu bếp này đã từng cùng Lý Kỳ làm việc thâu đêm, nên thật thà phúc hậu cười, không có chút dị nghị.
Lý Kỳ không muốn lãng phí thời gian, lập tức sai mười đầu bếp và Lỗ Mỹ Mỹ làm thịt những con vịt bất hạnh này. Mặt khác còn sai những tiểu nhị đang ở trong trang viên đun nước sôi.
Chỉ riêng việc cắt tiết đám vịt đã mất hai canh giờ.
Giết hết xong, dĩ nhiên là tới vặt lông.
Mà mấu chốt của việc vặt lông là ở nhiệt độ nước. Quá nóng sẽ làm hỏng da của vịt. Quá lạnh thì lại không nhổ được lông. Trước khi bắt đầu nhổ lông, Lý Kỳ dùng tay thử nhiệt độ của nước.
Nhiệt độ của nước hợp yêu cầu, Lý Kỳ mới giao công tác vặt lông cho những nữ tiểu nhị. Dù sao việc vặt lông cần nhẹ nhàng, cẩn thận. Không những phải nhổ sạch sẽ lông vịt, còn không thể ảnh hưởng tới làn da. Để nữ giới làm việc này là thích hợp nhất.
Vặt lông xong, là tới lấy các bộ phận bên trong. Việc này đòi hỏi phức tạp, nên Lý Kỳ bảo mười đầu bếp kia nhìn cách hắn làm
Thái Dũng cau mày hỏi.
Y hỏi điều này làm gì? Lẽ nào y và Thái Mẫn Đức có liên lạc? Không có khả năng, trước kia Thái Mẫn Đức chỉ là một đầu bếp của phủ thái sư. Mà Thái Dũng đường đường là đại quản gia của phủ thái sư, sao có thể có giao tình với đầu bếp được.
Lông mày Lý Kỳ nhíu lại, do dự bất định.
Thái Dũng nhìn hắn, nói:
- Lý sư phó không cần phải lo lắng, ta chỉ hỏi mà thôi, không có ý gì khác. Nếu Lý sư phó không tiện nói ra, cũng không sao.
Một chiêu lấy lui làm tiến này thật khiến cho Lý Kỳ khó xử. Bình thường Thái Dũng đối xử với hắn coi như không tồi. Có việc gì đều hết sức giúp đỡ, chưa bao giờ bày cái đế của đại quản giá. Hơn nữa Lý Kỳ cũng biết, với tài trí của Thái Dũng, y đã mở miệng, thì nhất định đã biết một hai. Hắn ngượng ngùng gật đầu:
- Thái quản gia nói không sai, chính là nguyên do đó.
Thái Dũng thấy Lý Kỳ thẳng thắn nói ra, hai mắt thoáng hiện vẻ vui mừng, khuôn mặt lại buồn rầu nói:
- Lý sư phó, chắc cậu cũng biết Thái Mẫn Đức đã từng là người của phủ thái sư.
Lý Kỳ gật đầu.
Thái quản gia nói tiếp:
- Không dối gạt gì cậu, lúc trước khi y còn đang ở phủ thái sư, ta rất không thích người này. Ta cũng biết, y nhất định không phải là đối thủ của cậu. Nhưng ta muốn nhắc nhở cậu một câu. Làm người phải có lòng khoan dung, đừng đuổi tận giết tuyệt.
Lý Kỳ nghe mà hốt hoảng, cười khổ nói:
- Thái quản gia, chắc ngài cũng biết, không phải là ta muốn gây sự với y, mà là Thái Mẫn Đức khắp nơi ngáng chân ta.
- Ta biết.
Thái Dũng gật đầu:
- Nhưng cậu có biết, vì sao lúc trước Thái Mẫn Đức giấu đi chén vàng, lại không bị trách phạt, chỉ bị đuổi khỏi phủ thái sư không? Hơn nữa, y lập tức có thể nhanh chóng phát triển ở bên ngoài.
Lý Kỳ lắc đầu mờ mịt. Hắn chỉ biết Thái Mẫn Đức ở phủ thái sư lấy cắp gì đó, mới bị đuổi khỏi phủ thái sư. Nhưng hắn thật không ngờ Thái Mẫn Đức lại dám trộm chén vàng. Chén vàng là cho Thái Kinh dùng, lá gan của y cũng thật quá lớn.
Thái Dũng thấp giọng nói:
- Bởi vì y rất được Thái gia yêu thích. Lúc trước cũng là Thái gia thay y cầu tình, mới không bị trách phạt, hơn nữa cũng là Thái gia giúp y, y mới có thể có được địa vị như ngày hôm nay. Dù Thái gia đã xuất chinh, nhưng cậu vẫn phải lưu cho Thái gia vài chút tình mọn! Bằng không ta sợ tới lúc đó, ngài ấy sẽ vì việc này mà giận lây sang cậu.
Lý Kỳ biết Thái gia mà Thái Dũng nói chính là con lớn nhất của Thái Kinh, Thái Du. Hiện đang cùng Đồng Quán chống lại nước Liêu. Tuy nhiên người này không có tài quân sự gì cả, do người này lãnh quân, bại cục đã định.
Tài trí của người này thua xa cha của y. Nhưng cũng là một nhân vật hung ác. Trong phủ thái sư Lý Kỳ đã được nghe nói một vài lời đồn về Thái Du. Như Thái Du có xích mích với Thái Thao thế nào, như tính cách này người này rất thích bao che, mặc kệ có lý hay không. Quan trọng là hiện tại Thái Du rất được Tống Huy Tông coi trọng, là nhân vật cực kỳ khó đối phó.
Thì ra bên ngoài còn có một tầng quan hệ như vậy. Đúng là cắt đoạn này, nó lại mọc đoạn khác.
Lý Kỳ cảm thấy đau đầu. Hiện tại địch nhân của hắn đã quá nhiều. Nếu lại thêm vào Thái Du, thì đúng thật là không tốt. May mà hắn không muốn nhất cử đánh tan Thái Mẫn Đức. Bởi vì dựa vào thực lực của Phỉ Thúy Hiên, muốn hoàn toàn đả bại y, là chuyện không dễ dàng. Vậy thì chỉ còn cách mau chóng suy yếu thực lực của Thái Mẫn Đức. Bằng không một khi Thái Du trở về, chỉ sợ sẽ sinh ra biến. Hắn cảm kích nói:
- Đa tạ Thái quản gia nhắc nhở, tại hạ biết nên làm thế nào rồi.
Thái Dũng gật đầu, cười nói:
- Lý sư phó là người thông minh, ta tin cậu nhất định sẽ xử lý tốt.
Lý Kỳ và Thái Dũng hàn huyên một lúc, liền đi cùng nhau tới phòng bếp. Về nhân tuyển, Lý Kỳ đã sớm nghĩ kỹ, cho nên rất nhanh hắn đã chọn ra mười đầu bếp.
Chọn xong, Lý Kỳ lại làm cho Thái Kinh vài món ăn có dinh dưỡng phong phú. Sau đó liền dẫn mười người đầu bếp tới ngoại thành phía tây. Hiện tại hắn đang chạy đua thời gian. Bởi vì Thái Mẫn Đức ký kết khế ước với các cửa hàng bán thịt hai tháng. Cho nên hắn không muốn bỏ qua cơ hội tốt này.
Đi tới tòa trang viên.
- Sư muội.
Vừa thấy Lỗ Mỹ Mỹ, Mã Kiều liền hưng phấn chạy tới, hô to.
Tên này đúng thật là một tên bảo tiêu không xứng chức.
Lý Kỳ không có cách nào lắc đầu.
Lỗ Mỹ Mỹ cho Mã Kiều một ánh mắt khinh khỉnh, đi tới trước mặt Lý Kỳ, nói:
- Lý sư phó, số vịt đang để ở hậu viện, ngài có muốn xem không?
Lý Kỳ gật đầu:
- Hôm nay phải làm phiền các cô rồi.
Lỗ Mỹ Mỹ nói:
- Lý sư phó quá khách khí. Ngài cho ta và sư huynh ăn ở, chúng ta có thể làm vài chuyện cho ngài, chúng ta còn cao hứng không kịp ấy chứ.
- Cô nên nói những lời này với sư huynh cô thì hơn.
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, đi về phía hậu viện.
Lỗ Mỹ Mỹ sững sờ, lập tức trừng mắt nhìn Mã Kiều.
Mã Kiều luống cuống, vội thanh minh:
- Sư muội vạn lần đừng nghe lời hắn nói. Huynh rất tận chức tận trách.
Lỗ Mỹ Mỹ không để ý tới y, đi theo Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhờ Phàn Lâu chuẩn bị nhiều vịt như vậy, tự nhiên không phải là muốn mở chuồng nuôi vịt. Rất rõ ràng, hắn muốn làm món vịt quay Bắc Kinh. Là một người sinh trưởng ở Bắc Kinh, tự nhiên quá thành thạo với món vịt quay Bắc Kinh. Khả năng nướng vịt cũng là cha hắn dạy cho hắn. Nhưng làm nhiều năm như vậy, trình độ nướng thịt của hắn vẫn không bằng cha của hắn.
Không khỏi cảm khái một câu, gừng càng già càng cay.
Tuy nhiên, ở thời này, bản lĩnh nướng vịt của Lý Kỳ, vẫn được coi là một ngọn núi nhỏ.
Ở thời Bắc Tống, đã có vịt quay, hơn nữa kỹ thuật tương đối hoàn thiện. Có thể nói là thủy tổ của vịt quay Bắc Kinh. Nhưng Lý Kỳ lại có kỹ thuật càng thêm hoàn mỹ. Cho nên hắn quyết định dùng làm vịt quay Bắc Kinh để bán.
Lý Kỳ tới hậu viện, cẩn thận kiểm tra đàn vịt. Chọn ra mấy con vịt hơi gầy, ném cho đám đầu bếp, dặn bọn họ tối nay vặt lông.
Điều này rất rõ ràng nói cho bọn họ biết, tối này các ngươi đừng mong ngủ sớm.
Mười đầu bếp này đã từng cùng Lý Kỳ làm việc thâu đêm, nên thật thà phúc hậu cười, không có chút dị nghị.
Lý Kỳ không muốn lãng phí thời gian, lập tức sai mười đầu bếp và Lỗ Mỹ Mỹ làm thịt những con vịt bất hạnh này. Mặt khác còn sai những tiểu nhị đang ở trong trang viên đun nước sôi.
Chỉ riêng việc cắt tiết đám vịt đã mất hai canh giờ.
Giết hết xong, dĩ nhiên là tới vặt lông.
Mà mấu chốt của việc vặt lông là ở nhiệt độ nước. Quá nóng sẽ làm hỏng da của vịt. Quá lạnh thì lại không nhổ được lông. Trước khi bắt đầu nhổ lông, Lý Kỳ dùng tay thử nhiệt độ của nước.
Nhiệt độ của nước hợp yêu cầu, Lý Kỳ mới giao công tác vặt lông cho những nữ tiểu nhị. Dù sao việc vặt lông cần nhẹ nhàng, cẩn thận. Không những phải nhổ sạch sẽ lông vịt, còn không thể ảnh hưởng tới làn da. Để nữ giới làm việc này là thích hợp nhất.
Vặt lông xong, là tới lấy các bộ phận bên trong. Việc này đòi hỏi phức tạp, nên Lý Kỳ bảo mười đầu bếp kia nhìn cách hắn làm
/2434
|