- Tiểu nương tử, cô có biết pha chế rượu Oanh Thiên không?
Đối với rượu có thể bốc lửa kia, Hồng Thiên Cửu chờ đợi đã lâu. Ngồi ở quầy ba, hướng một nữ Bartender hỏi thăm.
Hiện tại trong quầy bar đứng bốn tiểu tử trẻ tuổi và một thiếu nữ. Lý Kỳ chỉ an bài một nữ nhân trong đó, là thu hút thêm nữ nhân tới chỗ này ngồi. Những người này trước kia đều là tửu tượng nhưỡng rượu cùng Lý Kỳ, hiện tại được đề bạt thành Bartender, bọn họ hiểu rất rõ những loại rượu kiểu mới kia.
Nữ Bartender cung kính hỏi:
- Biết, Hồng công tử có muốn uống một ly không?
- Cái này còn cần phải hỏi, nhanh nhanh, ta đợi không kịp rồi.
Hồng Thiên Cửu gõ hai tay xuống bàn, hướng mọi người nói:
- Các vị huynh đệ, rượu này chính được dùng tên của ta để đặt.
- Vậy à, vậy thì cho ta một ly.
- Ta cũng muốn một ly.
Những công tử kia nghe xong, đều nhấc tay kêu lên.
Vài tiểu nhị lập tức pha chế rượu Oanh Thiên cho đám công tử ca.
Tống Huy Tông và vài vị đại thần dưới sự dẫn dắt của Lý Kỳ, đi tới khu vực khách quý ngồi xuống. Dù sao bọn họ cũng không tiện đi lại khắp nơi. Khu vực khách quý là nơi vắng khách nhất. Bởi vì nơi này hạn chế người ra vào. Với lại mọi người còn chưa quen thuộc với quán bar, nên chưa thăm dò được tới chỗ này.
Đến tận bây giờ Tống Huy Tông vẫn chưa hồi phục tinh thần, tất cả những thứ ở đây đều khiến y rất hiếu kỳ, ngồi xuống ghế sô pha, nhún nhú vài cái, cười nói:
- Ừ, quán bar này thật không tồi, không tồi. Chậc chậc, còn có cái sô pha này nữa, ngồi thật là thoải mái.
- Đại quan nhân nói rất đúng, đây là lần đầu tiên lão hủ được thấy một cái ghế kỳ lạ như vậy.
Thái Kinh tựa lưng vào sô pha, thoải mái nói.
Tống Huy Tông cười đắc ý:
- Thái sư, ngươi không nghe Lý Kỳ nói sao, cái này không phải gọi là cái ghế, mà gọi là sô pha.
Cao Cầu cười nói:
- Đại quan nhân, Thái sư, những cái số pha này chính là do công tượng của quý phủ làm. Ngày mai tại hạ sẽ bảo bọn họ gấp rút làm mấy bộ, mang tới nội cung.
Tống Huy Tông cười cười, quăng ánh mắt tán thưởng về phía Cao Cầu. Ngẩng đầu nhìn quanh, vừa nhìn lên đã thấy mấy người Cao nha nội ngồi ở quầy bar, trong tay còn cầm một cái cốc bốc lên lửa, vẻ mặt rất hưng phấn, không khỏi hít một hơi khí lạnh, hỏi:
- Lý Kỳ, bọn họ đang làm gì vậy?
Cao Cầu nhướn mày:
- Buồn cười, nghiệt tử kia lại làm mấy trò hề gì vậy?
Lý Kỳ quay đầu nhìn, Cao Cầu, ngươi không có văn hóa nên đừng nói linh tinh. Cười khổ một tiếng, đáp:
- Đại quan nhân, bọn họ đang uống rượu.
- Uống rượu?
Giờ đây Thái Kinh cũng chú ý tới bên kia, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.
- Lý Kỳ, ngươi đừng có gạt ta, vừa nãy rõ ràng ta nhìn thấy cốc của mấy tiểu tử đó bốc lên lửa. Lẽ nào lửa là rượu?
Tống Huy Tông kinh ngạc hỏi.
Cao Cầu còn tưởng rằng Lý Kỳ cố ý nói đỡ cho Cao nha nội, cau mày:
- Lý Kỳ, ngươi không cần thay nghiệt tử kia nói chuyện. Đời này ta còn chưa bao giờ thấy cách uống rượu như vậy.
Lý Kỳ bất đắc dĩ đáp:
- Đại quan nhân, Thái úy, bọn họ uống đúng là rượu. Rượu mà bọn họ uống có tên là rượu Oanh Thiên. Loại rượu này có thể đốt lên, hơn nữa phải uống khi nó còn đang bốc lửa.
Bạch Thế Trung cả kinh:
- Lý Kỳ, vừa rồi ngươi nói rượu đó tên là gì?
Lý Kỳ ngẩn ra:
- Rượu Oanh Thiên!
Bạch Thế Trung nhướn mày, không ngừng liếc mắt ra dấu cho hắn. Lý Kỳ nhìn hồi lâu, cũng không biết ông ta rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì. Lại thấy sắc mặt của những người còn lại đều rất quỷ dị, trong lòng không khỏi cả kinh. Lẽ nào tên rượu đã phạm úy gì đó?
- Ha ha, tên rất hay, rượu Oanh Thiên, rươu quả nhiên như kỳ danh.
Tống Huy Tông bỗng cười ha hả.
Mọi người không ai bảo ai thở phào một hơi. Tống Huy Tông đã nói vậy, thì mọi chuyện trở nên dễ dàng.
Lý Kỳ vẫn không hiểu, cũng không thèm nghĩ nữa, thấy vẻ mặt của cha con Tống Huy Tông có vẻ tham lam, liền hỏi:
- Đại quan nhân, Triệu công tử, hai vị có muốn uống một ly rượu Oanh Thiên không?
Triệu Giai gật đầu mạnh. Nếu như không phải có Tống Huy Tông ở đây, thì y đã đi tới chỗ mấy người Cao nha nội tán phét rồi.
Lý Kỳ vừa định gọi người mang rượu tới, Tống Huy Tông lại lắc đầu:
- Uống rượu ở chỗ này sẽ mất đi thú vị.
Triệu Giai vội gật đầu:
- Phụ thân nói rất đúng, hài nhi nguyện cùng phụ thân tới chỗ đó ngồi một chút.
Cao Cầu lập tức phản ứng, đứng lên nói;
- Xin đại quan nhân chờ một lát. Tại hạ lập tức bảo nghiệt tử và đám bạn của nó tới chỗ khác ngồi.
Tống Huy Tông gật đầu.
Cao Cầu cũng không đích thân đi tới, mà gọi một tùy tùng rồi phân phó vài câu. Người tùy tùng lập tức chạy tới bên cạnh Cao nha nội, nhỏ giọng nói thầm.
Cao nha nội nhìn về khu vực khách quý, vung tay lên, Hồng Thiên Cửu đang chuẩn bị uống chén nữa liền rời đi. Những người khác cũng rời đi quán bar. Mặc dù đám công tử ca không sợ trời sợ đất, nhưng ở trước mặt Cao Cầu cũng không dám làm càn.
Bọn họ vừa đi, Tống Huy Tông liền suất lĩnh đi tới quầy bar, ngó nghiêng xung quanh, không ngừng xưng kỳ.
Lý Kỳ nhìn bộ dáng hưng phấn của bọn họ, vừa định mở miệng phân phó người chuẩn bị rượu Oanh Thiên cho bọn họ, ai ngờ Tống Huy Tông vung tay lên, rất thân sĩ hướng nữ Bartender kia nói:
- Cho ta một ly rượu…rượu Oanh Thiên.
Nữ Bartender mỉm cười đáp:
- Xin đại quan nhân chờ một lát. Tiểu nữ lập tức pha chế cho ngài.
Tống Huy Tông gật đầu, không có chút sốt ruột. Đây chính là mị lực của nữ nhân a.
Lá gan của Bạch Thế Trung và Lương Sư Thành tương đối nhỏ. Thấy rượu này có thể bốc lửa, không dám nếm thử. Nhưng Hoàng thượng đã mở miệng, bọn họ chỉ có thể liều một phen.
Rất nhanh, mấy ly rượu Oanh Thiên đã đặt trước mặt mọi người.
- Ủa, sao rượu này không bốc lửa?
Tống Huy Tông nhìn cai ly trước mặt, kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi, giải thích :
- Đại quan nhân, đó là vị rượu này còn chưa nhóm lửa. Bản thân nó làm sao có thể bốc lửa được.
Nói xong, hắn cầm một ống trúc đưa cho Tống Huy Tông:
- Đợi tí nữa rượu được đốt lên, ngài lập tức dùng ống hút này hút một hơi.
- À, thì ra là thế.
Tống Huy Tông như có điều suy nghĩ, gật đầu.
Triệu Giai nói:
- Phụ thân, nếu không để hài nhi thử trước.
- Không sao, không sao.
Tống Huy Tông không chút sợ hãi, hướng Lý Kỳ nói:
- Vậy ngươi mau mau nhóm lửa đi.
- Vâng.
Lý Kỳ cầm một thanh trúc, hơ lửa từ một ngọn nến, sau đó nhẹ nhàng đặt vào trong chén. Một ngọn lửa màu xanh lập tức bùng lên, khiến cho Tống Huy Tông phải hoảng sợ.
- Đại quan nhân, mau hút rượu.
Lý Kỳ vội thúc dục.
Tống Huy Tông theo lời, vội vàng cắm ống hút vào trong chén, hút mạnh một hơi, hút toàn bộ rượu trong chén vào miệng. Hai mắt nhắm nghiền, cau mày. Mọi người thấy vậy đều rùng mình một cái.
Lương Sư Thành vội hỏi:
- Đại quan nhân, ngài không sao chứ?
Tống Huy Tông không lên tiếng, phất tay, lông mày dần giãn ra, chậm rãi mở mắt, khóe miệng giương lên, nói:
- Rượu này thật là dễ uống. Trước nóng sau lạnh, thú vị, thú vị, ha ha.
Mọi người vừa nghe, đều thở phào.
- Lại cho ta một chén.
Tống Huy Tông vẫn chưa thỏa mãn, gọi thêm môt chén, sau đó thấy mọi người ngây ngốc nhìn mình, không vui nói:
- Các ngươi nhìn ta làm gì, uống nhanh đi, không cần phải cố kỵ. Rượu Oanh Thiên này thực sự không tồi. Các ngươi chớ có bỏ lỡ.
Triệu Giai đã không thể chờ đợi được, lập tức sai người đốt lửa giúp y. Một hơi hút hết rượu trong chén, vẻ mặt đầy hưởng thu, thở dài một hơi, nói:
- Tuyệt thật.
Đám người Thái Kinh thấy cha con Hoàng thượng làm gương cho binh sĩ, đâu dám nói thêm nửa câu, cũng đều thử. Vừa uống xong, đều trầm trồ khen ngợi.
Nhấm nháp xong rượu Oanh Thiên, Tống Huy Tông chơi xấu không rời đi quán bar. Có chút nhã hứng trò chuyện với nữ Bartender kia. Mỗi một loại rượu cốc tai, y đều muốn nếm thử một cốc. Hai người cười cười nói nói, quả thực khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Tay hôn quân này đúng là cao thủ tán gái.
Lý Kỳ âm thầm kinh ngạc.
Một lát sau, phía bên phải bỗng vang lên những tiếng ủng hộ.
- Hay, ném hay lắm.
- Ca ca, huynh chịu thua chưa?
- Ván này không tính, chúng ta lại so tiếp.
Tống Huy Tông quay đầu nhìn, thấy lại là đám người Cao nha nội. Chỉ thấy bọn họ đứng trước bức tường, không ngờ trầm trồ khen ngợi, liền hiếu kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, bọn họ đang chơi cái gì vậy?
Giờ này Lý Kỳ đã bị đám Cao nha nội làm cho tức chết. Không chào mời khách hàng thì thôi, còn chạy tới chỗ đó chơi phi tiêu. Cười khổ đáp:
- Bọn họ đang chơi ném tiêu. Trò này do tại hạ mới nghĩ ra gần đây. Cách chơi không khác với bắn tên là mấy.
Quán bar mà, sao có thể thiếu trò ném phi tiêu được. Hơn nữa Lý Kỳ cũng rất thành thục trò này.
Triệu Giai vừa nghe, liền hứng thú nói:
- Vậy à, ta cũng tới đó chơi thử xem.
Tống Huy Tông đứng dậy cười nói:
- Vậy thì cùng đi xem. Tin rằng Lý Kỳ sẽ không để ta thất vọng.
Trước khi đi, y không quên bảo Lương Sư Thành khen thưởng cho nữ Bartender kia, thì chính là tiền boa.
Mới ngày đầu đi làm đã được tiền boa, hơn nữa còn không ít, nữ Bartende kia kích động tới không ngừng nói lời cảm ơn.
Đối với rượu có thể bốc lửa kia, Hồng Thiên Cửu chờ đợi đã lâu. Ngồi ở quầy ba, hướng một nữ Bartender hỏi thăm.
Hiện tại trong quầy bar đứng bốn tiểu tử trẻ tuổi và một thiếu nữ. Lý Kỳ chỉ an bài một nữ nhân trong đó, là thu hút thêm nữ nhân tới chỗ này ngồi. Những người này trước kia đều là tửu tượng nhưỡng rượu cùng Lý Kỳ, hiện tại được đề bạt thành Bartender, bọn họ hiểu rất rõ những loại rượu kiểu mới kia.
Nữ Bartender cung kính hỏi:
- Biết, Hồng công tử có muốn uống một ly không?
- Cái này còn cần phải hỏi, nhanh nhanh, ta đợi không kịp rồi.
Hồng Thiên Cửu gõ hai tay xuống bàn, hướng mọi người nói:
- Các vị huynh đệ, rượu này chính được dùng tên của ta để đặt.
- Vậy à, vậy thì cho ta một ly.
- Ta cũng muốn một ly.
Những công tử kia nghe xong, đều nhấc tay kêu lên.
Vài tiểu nhị lập tức pha chế rượu Oanh Thiên cho đám công tử ca.
Tống Huy Tông và vài vị đại thần dưới sự dẫn dắt của Lý Kỳ, đi tới khu vực khách quý ngồi xuống. Dù sao bọn họ cũng không tiện đi lại khắp nơi. Khu vực khách quý là nơi vắng khách nhất. Bởi vì nơi này hạn chế người ra vào. Với lại mọi người còn chưa quen thuộc với quán bar, nên chưa thăm dò được tới chỗ này.
Đến tận bây giờ Tống Huy Tông vẫn chưa hồi phục tinh thần, tất cả những thứ ở đây đều khiến y rất hiếu kỳ, ngồi xuống ghế sô pha, nhún nhú vài cái, cười nói:
- Ừ, quán bar này thật không tồi, không tồi. Chậc chậc, còn có cái sô pha này nữa, ngồi thật là thoải mái.
- Đại quan nhân nói rất đúng, đây là lần đầu tiên lão hủ được thấy một cái ghế kỳ lạ như vậy.
Thái Kinh tựa lưng vào sô pha, thoải mái nói.
Tống Huy Tông cười đắc ý:
- Thái sư, ngươi không nghe Lý Kỳ nói sao, cái này không phải gọi là cái ghế, mà gọi là sô pha.
Cao Cầu cười nói:
- Đại quan nhân, Thái sư, những cái số pha này chính là do công tượng của quý phủ làm. Ngày mai tại hạ sẽ bảo bọn họ gấp rút làm mấy bộ, mang tới nội cung.
Tống Huy Tông cười cười, quăng ánh mắt tán thưởng về phía Cao Cầu. Ngẩng đầu nhìn quanh, vừa nhìn lên đã thấy mấy người Cao nha nội ngồi ở quầy bar, trong tay còn cầm một cái cốc bốc lên lửa, vẻ mặt rất hưng phấn, không khỏi hít một hơi khí lạnh, hỏi:
- Lý Kỳ, bọn họ đang làm gì vậy?
Cao Cầu nhướn mày:
- Buồn cười, nghiệt tử kia lại làm mấy trò hề gì vậy?
Lý Kỳ quay đầu nhìn, Cao Cầu, ngươi không có văn hóa nên đừng nói linh tinh. Cười khổ một tiếng, đáp:
- Đại quan nhân, bọn họ đang uống rượu.
- Uống rượu?
Giờ đây Thái Kinh cũng chú ý tới bên kia, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.
- Lý Kỳ, ngươi đừng có gạt ta, vừa nãy rõ ràng ta nhìn thấy cốc của mấy tiểu tử đó bốc lên lửa. Lẽ nào lửa là rượu?
Tống Huy Tông kinh ngạc hỏi.
Cao Cầu còn tưởng rằng Lý Kỳ cố ý nói đỡ cho Cao nha nội, cau mày:
- Lý Kỳ, ngươi không cần thay nghiệt tử kia nói chuyện. Đời này ta còn chưa bao giờ thấy cách uống rượu như vậy.
Lý Kỳ bất đắc dĩ đáp:
- Đại quan nhân, Thái úy, bọn họ uống đúng là rượu. Rượu mà bọn họ uống có tên là rượu Oanh Thiên. Loại rượu này có thể đốt lên, hơn nữa phải uống khi nó còn đang bốc lửa.
Bạch Thế Trung cả kinh:
- Lý Kỳ, vừa rồi ngươi nói rượu đó tên là gì?
Lý Kỳ ngẩn ra:
- Rượu Oanh Thiên!
Bạch Thế Trung nhướn mày, không ngừng liếc mắt ra dấu cho hắn. Lý Kỳ nhìn hồi lâu, cũng không biết ông ta rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì. Lại thấy sắc mặt của những người còn lại đều rất quỷ dị, trong lòng không khỏi cả kinh. Lẽ nào tên rượu đã phạm úy gì đó?
- Ha ha, tên rất hay, rượu Oanh Thiên, rươu quả nhiên như kỳ danh.
Tống Huy Tông bỗng cười ha hả.
Mọi người không ai bảo ai thở phào một hơi. Tống Huy Tông đã nói vậy, thì mọi chuyện trở nên dễ dàng.
Lý Kỳ vẫn không hiểu, cũng không thèm nghĩ nữa, thấy vẻ mặt của cha con Tống Huy Tông có vẻ tham lam, liền hỏi:
- Đại quan nhân, Triệu công tử, hai vị có muốn uống một ly rượu Oanh Thiên không?
Triệu Giai gật đầu mạnh. Nếu như không phải có Tống Huy Tông ở đây, thì y đã đi tới chỗ mấy người Cao nha nội tán phét rồi.
Lý Kỳ vừa định gọi người mang rượu tới, Tống Huy Tông lại lắc đầu:
- Uống rượu ở chỗ này sẽ mất đi thú vị.
Triệu Giai vội gật đầu:
- Phụ thân nói rất đúng, hài nhi nguyện cùng phụ thân tới chỗ đó ngồi một chút.
Cao Cầu lập tức phản ứng, đứng lên nói;
- Xin đại quan nhân chờ một lát. Tại hạ lập tức bảo nghiệt tử và đám bạn của nó tới chỗ khác ngồi.
Tống Huy Tông gật đầu.
Cao Cầu cũng không đích thân đi tới, mà gọi một tùy tùng rồi phân phó vài câu. Người tùy tùng lập tức chạy tới bên cạnh Cao nha nội, nhỏ giọng nói thầm.
Cao nha nội nhìn về khu vực khách quý, vung tay lên, Hồng Thiên Cửu đang chuẩn bị uống chén nữa liền rời đi. Những người khác cũng rời đi quán bar. Mặc dù đám công tử ca không sợ trời sợ đất, nhưng ở trước mặt Cao Cầu cũng không dám làm càn.
Bọn họ vừa đi, Tống Huy Tông liền suất lĩnh đi tới quầy bar, ngó nghiêng xung quanh, không ngừng xưng kỳ.
Lý Kỳ nhìn bộ dáng hưng phấn của bọn họ, vừa định mở miệng phân phó người chuẩn bị rượu Oanh Thiên cho bọn họ, ai ngờ Tống Huy Tông vung tay lên, rất thân sĩ hướng nữ Bartender kia nói:
- Cho ta một ly rượu…rượu Oanh Thiên.
Nữ Bartender mỉm cười đáp:
- Xin đại quan nhân chờ một lát. Tiểu nữ lập tức pha chế cho ngài.
Tống Huy Tông gật đầu, không có chút sốt ruột. Đây chính là mị lực của nữ nhân a.
Lá gan của Bạch Thế Trung và Lương Sư Thành tương đối nhỏ. Thấy rượu này có thể bốc lửa, không dám nếm thử. Nhưng Hoàng thượng đã mở miệng, bọn họ chỉ có thể liều một phen.
Rất nhanh, mấy ly rượu Oanh Thiên đã đặt trước mặt mọi người.
- Ủa, sao rượu này không bốc lửa?
Tống Huy Tông nhìn cai ly trước mặt, kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi, giải thích :
- Đại quan nhân, đó là vị rượu này còn chưa nhóm lửa. Bản thân nó làm sao có thể bốc lửa được.
Nói xong, hắn cầm một ống trúc đưa cho Tống Huy Tông:
- Đợi tí nữa rượu được đốt lên, ngài lập tức dùng ống hút này hút một hơi.
- À, thì ra là thế.
Tống Huy Tông như có điều suy nghĩ, gật đầu.
Triệu Giai nói:
- Phụ thân, nếu không để hài nhi thử trước.
- Không sao, không sao.
Tống Huy Tông không chút sợ hãi, hướng Lý Kỳ nói:
- Vậy ngươi mau mau nhóm lửa đi.
- Vâng.
Lý Kỳ cầm một thanh trúc, hơ lửa từ một ngọn nến, sau đó nhẹ nhàng đặt vào trong chén. Một ngọn lửa màu xanh lập tức bùng lên, khiến cho Tống Huy Tông phải hoảng sợ.
- Đại quan nhân, mau hút rượu.
Lý Kỳ vội thúc dục.
Tống Huy Tông theo lời, vội vàng cắm ống hút vào trong chén, hút mạnh một hơi, hút toàn bộ rượu trong chén vào miệng. Hai mắt nhắm nghiền, cau mày. Mọi người thấy vậy đều rùng mình một cái.
Lương Sư Thành vội hỏi:
- Đại quan nhân, ngài không sao chứ?
Tống Huy Tông không lên tiếng, phất tay, lông mày dần giãn ra, chậm rãi mở mắt, khóe miệng giương lên, nói:
- Rượu này thật là dễ uống. Trước nóng sau lạnh, thú vị, thú vị, ha ha.
Mọi người vừa nghe, đều thở phào.
- Lại cho ta một chén.
Tống Huy Tông vẫn chưa thỏa mãn, gọi thêm môt chén, sau đó thấy mọi người ngây ngốc nhìn mình, không vui nói:
- Các ngươi nhìn ta làm gì, uống nhanh đi, không cần phải cố kỵ. Rượu Oanh Thiên này thực sự không tồi. Các ngươi chớ có bỏ lỡ.
Triệu Giai đã không thể chờ đợi được, lập tức sai người đốt lửa giúp y. Một hơi hút hết rượu trong chén, vẻ mặt đầy hưởng thu, thở dài một hơi, nói:
- Tuyệt thật.
Đám người Thái Kinh thấy cha con Hoàng thượng làm gương cho binh sĩ, đâu dám nói thêm nửa câu, cũng đều thử. Vừa uống xong, đều trầm trồ khen ngợi.
Nhấm nháp xong rượu Oanh Thiên, Tống Huy Tông chơi xấu không rời đi quán bar. Có chút nhã hứng trò chuyện với nữ Bartender kia. Mỗi một loại rượu cốc tai, y đều muốn nếm thử một cốc. Hai người cười cười nói nói, quả thực khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Tay hôn quân này đúng là cao thủ tán gái.
Lý Kỳ âm thầm kinh ngạc.
Một lát sau, phía bên phải bỗng vang lên những tiếng ủng hộ.
- Hay, ném hay lắm.
- Ca ca, huynh chịu thua chưa?
- Ván này không tính, chúng ta lại so tiếp.
Tống Huy Tông quay đầu nhìn, thấy lại là đám người Cao nha nội. Chỉ thấy bọn họ đứng trước bức tường, không ngờ trầm trồ khen ngợi, liền hiếu kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, bọn họ đang chơi cái gì vậy?
Giờ này Lý Kỳ đã bị đám Cao nha nội làm cho tức chết. Không chào mời khách hàng thì thôi, còn chạy tới chỗ đó chơi phi tiêu. Cười khổ đáp:
- Bọn họ đang chơi ném tiêu. Trò này do tại hạ mới nghĩ ra gần đây. Cách chơi không khác với bắn tên là mấy.
Quán bar mà, sao có thể thiếu trò ném phi tiêu được. Hơn nữa Lý Kỳ cũng rất thành thục trò này.
Triệu Giai vừa nghe, liền hứng thú nói:
- Vậy à, ta cũng tới đó chơi thử xem.
Tống Huy Tông đứng dậy cười nói:
- Vậy thì cùng đi xem. Tin rằng Lý Kỳ sẽ không để ta thất vọng.
Trước khi đi, y không quên bảo Lương Sư Thành khen thưởng cho nữ Bartender kia, thì chính là tiền boa.
Mới ngày đầu đi làm đã được tiền boa, hơn nữa còn không ít, nữ Bartende kia kích động tới không ngừng nói lời cảm ơn.
/2434
|