Bạch phu nhân sững sờ, lập tức phản ứng, cười nói:
- Cũng được, nếu như ngươi trả được tiền lương, thì ta tới giúp ngươi.
Còn phải trả tiền lương? Mịa, bà chính là phu nhân của thừa tướng, phải bao nhiêu tiền mới trả đủ. Đây chính là công việc của con gái bà, bà ra chút sức có là gì, quá keo kiệt. Lý Kỳ cười ngượng ngùng nói:
- Tiểu chất chỉ tùy tiện nói ra mà thôi, bá mẫu chớ coi là thật.
Bạch phu nhân cười khanh khách một lúc, bộ ngực sữa phập phồng mãnh liệt. Đặc biệt là cái bóng trên tường kia, khiến cho Lý Kỳ cũng phải hoa mắt. Âm thầm đọc tịnh tâm chú. Qua hồi lâu, nàng bỗng chớp mắt, dùng ngữ khí trưởng bối nói:
- Lý Kỳ.
- Dạ?
Bạch phu nhân nở nụ cười phong tình vạn chủng, khiến cho Lý Kỳ cảm thấy có chút chột dạ, cẩn thận nhìn Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân khẽ cười nói:
- Có vẻ như dạo này Vương tương không tới tìm ngươi nữa. Ta nghe nói lần trước quán bar khai trương, y còn tới đây chúc mừng. Đúng là việc tốt a.
Có Hoàng thượng bảo vệ, y đương nhiên không dám xằng bậy rồi. Ủa? Bà ta nhắc tới việc này làm gì?
Lý Kỳ cẩn thận đáp:
- Không sai, tuy nhiên là Vương tương nể mặt Cao thái úy nên mới tới, không liên quan gì tới tiểu chất.
- Đều giống nhau, đều giống nhau.
Bạch phu nhân cười gật đầu:
- Hôm qua ta và lão đầu tử có thương lương một lúc. Thất nhi đã qua cái tuổi thành thân, ngươi xem thế nào.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Xem cái gì?
Lông mày đen của Bạch phu nhân nhíu lại:
- Ngươi là hồ đồ hay giả hồ đồ, đương nhiên là cầu hôn rồi!
- Cầu hôn?
Lý Kỳ trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch phu nhân.
- Làm sao? Ngươi không muốn à?
Bạch phu nhân trợn mắt hạnh hỏi.
- Đương nhiên là muốn, sao lại không muốn.
Lý Kỳ cười ha hả. Nghĩ bụng, mệnh của mình đúng là khổ. Lúc trước, cứ tới lễ mừng năm mới, ông già bà già lại hỏi chuyện bạn gái, phiền không thắng phiền. Gạ mãi mới kết hôn, kết quả là còn chưa vào động phòng, đã xuyên việt tới nơi này. Không thể tưởng được, tới nơi này rồi vẫn bị người ta thúc hôn. Ông trời a, tha cho con đi. Hắn tức giận nói:
- Bạch tương lão nhân gia cũng đồng ý?
Bạch phu nhân tức giận lườm hắn một cái:
- Ta biết ngươi vẫn còn ghi hận lúc trước lão đầu tử sai người cầm gậy gộc gây sự với ngươi. Nhưng ngươi là một nam nhân trưởng thành, sao lại hẹp hòi như vậy. Hiện tại Thất nhi đã là người của ngươi, ông ấy còn có thể phản đối sao? Ngươi nói xem, ngươi tính toán khi nào thì tới cầu hôn?
- Điều này.
Lý Kỳ lộ vẻ khó khăn. Nếu là lúc trước, hắn đã đáp ứng mà không cần băn khoăn. Nhưng hiện tại có thêm Hồng Nô. Dù cô nàng này rất biết điều, rất hiểu chuyện, nhưng nếu như hắn giống trống khua chiêng cầu hôn Bạch Thiển Dạ, trong lòng cô nàng kia chắc chắn sẽ không dễ chịu. Tay trên tay dưới đều là thịt, việc này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn. Dù sao cũng không lo chạy mất. Hắn ho một tiếng, nói:
- Bá mẫu, tiểu chất tuổi còn nhỏ, không cần phải gấp gáp như vậy.
- Ngươi còn nhỏ? Ngươi bao nhiêu tuổi?
- Năm nay vừa tròn mười sáu.
Lý Kỳ ngại ngùng đáp.
Bạch phu nhân cười khúc khích, như giận như nộ lườm hắn:
- Ngươi chớ có ba hoa. Nếu ngươi chỉ mười sáu, thì ta chỉ mới hai mươi.
Lý Kỳ quắt miệng nói:
- Bá mẫu, người nói người hai mươi, cũng quá khoa trương đi. Tiểu chất thấy người ít nhất là 27, 28 tuổi.
Bạch phu nhân phì cười:
- Cái miệng của ngươi, sau này không biết sẽ lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ. Xem ra sau này ta phải bảo Thất nhi giám sát ngươi chặt chẽ mới được. Nếu không năm sáu năm sau, chỉ sợ ngay cả chỗ ngồi con bé cũng không có.
Đổ mồ hôi, mình có lợi hại như vậy không? Chỉ hai người mà thôi, không nhiều không ít, một giường lớn, đủ hai tay là được rồi. Thêm nữa ôm sao xuể.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, nửa thật nửa giả nói:
- Bá mẫu thật thích nói đùa. Tiểu chất là người rất chuyên nhất. Tiểu chất luôn khinh bỉ những nam nhân hay thay đổi thất thường. Huống hồ, tiểu chất đối với Thất Nương như thế nào, không phải bá mẫu không biết.
Bạch phu nhân cười nói:
- Ta đúng thực không biết. Ta đã buông xuống tư thái, tới bảo ngươi đi cầu hôn, ngươi lại ra sức khước từ. Ngươi nói xem, ngươi có phụ lòng Thất nhi nhà ta không?
Lý Kỳ vẫn không dám đơn giản đáp ứng, nhãn châu xoay động nói:
- Bá mẫu, thực ra tiểu chất cũng muốn sớm rước Thất Nương về nhà. Nhưng người cũng biết đấy, tiểu chất vừa mới nhậm chức ở Thị Vệ Mã. Mà Thất Nương cũng mới thành lập quỹ từ thiện. Sự nghiệp vừa mới bắt đầu, thực sự rất bận rộn. Nếu không bá mẫu cho tiểu chất thêm thời gian. Đợi sự nghiệp của tiểu chất và Thất Nương ổn định, tiểu chất nhất định cho Thất Nương một hôn lễ khiến nàng ấy khắc sâu trong lòng.
Đối với một thanh niên của thế kỷ 21 mà nói, qua loa tắc trách là sở trường trò hay. Bất kể là giám đốc hay tiến sĩ, chỉ cần ngươi còn chưa kết hôn, bố mẹ hoặc thân nhân gặp mặt lần nào là hỏi lần đó. Trốn đều trốn không thoát. Đối đáp nhiều, cũng nảy sinh kinh nghiệm.
Lông mày đen của Bạch phu nhân nhíu lại, trầm ngâm một lát, nói:
- Ngươi nói cũng có lý. Được rồi, ta cho ngươi thêm chút thời gian. Nhưng ngươi chớ cô phụ một mảnh nhiệt tình của Thất nhi. Bằng không ta nhất định không buông tha cho ngươi.
- Dạ dạ, tiểu chất biết nên làm thế nào, bá mẫu cứ yên tâm. Bắt đầu từ ngày mai, tiểu chất sẽ tuyển thêm người cho nàng ấy, không để cho nàng ấy phải thức đêm. Nói cách khác, cho dù có hủy bỏ quỹ từ thiện này, cho dù việc có lớn đến mấy cũng không bằng sức khỏe của Thất Nương, nữ nhi bảo bối của bá mẫu.
Lý Kỳ thấy Bạch phu nhân nhả ra, vội vàng dáp.
- Ngươi đừng chỉ biết nói lời.
Lý Kỳ gật đầu cười:
- Tất nhiên.
Bạch phu nhân lại đột nhiên hỏi:
- Lý Kỳ, ta nghe Thất Nhi nói, hai ngày này ngươi đều ngủ ở trong Long Vệ Quân?
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Đúng vậy, tiểu chất chưa làm quan bao giờ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc này. Nay có cơ hội, đương nhiên muốn tìm hiểu thoáng cái.
Bạch phu nhân mắt đầy ý cười:
- Ta thấy người không chỉ là tìm hiểu thoáng qua.
Lý Kỳ cảnh giác hỏi:
- Ủa, ý của bá mẫu là?
Bạch phu nhân cười nói:
- Ngươi có biết, Hoàng thượng cho ngươi tới Thị Vệ Mã đảm nhiệm Phó Đô Chỉ, bổn ý là vì bảo vệ ngươi, mới cho ngươi một hư chức. Nhưng ngươi lại cố ý coi cái hư chức đó là thật.
Lý Kỳ sững sờ, không thừa nhận, cũng không phủ nhân:
- Bá mẫu cứ nói quá. Tiểu chất chỉ là một người rất đơn thần. Cái gì hư hư thực thực, tiểu chất không rõ lắm. Cũng không muốn đi tìm hiểu. Tiểu chất chỉ là không muốn cô phụ thánh ý nên mới thật tâm làm việc, thành thật làm người, an phận kiếm tiền. Hắc hắc, kiếm tiền tất nhiên là để cho Thất Nương tiêu rồi.
- Ngươi đừng mang Thất Nương ra làm lá chắn, ta không tin ngươi.
Bạch phu nhân trừng mắt, không muốn loanh quanh với hắn, nói thẳng:
- Ngươi biết cũng tốt, không biết cũng tốt. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu. Làm việc không nên quá cấp tiến, bộc lộ tài năng, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người khác đố kỵ. Ta biết ngươi có chút tài năng. Cũng biết ngươi rất có dã tâm. Chức Phó Đô Chỉ nho nhỏ khẳng định không thỏa mãn được ngươi. Nhưng nếu ngươi dựa quá nhiều vào Hoàng thượng và Thái sư, có ít người trong lòng sẽ không thoải mái. Đặc biệt là những người đang không ở kinh thành.
Lời này bao hàm ý khác, Lý Kỳ cau mày, trầm ngâm một lát, hỏi:
- Bá mẫu nói chính là Đồng thái úy?
- Ta chưa nói như vậy.
Bạch phu nhân lại dùng tới chiêu Thái Cực, đứng lên nói:
- Tốt rồi, sắc trời không còn sớm, ta phải quay về. Ngươi an phận làm Phó Đô Chỉ của ngươi đi, tạm thời đừng suy nghĩ quá nhiều.
Lý Kỳ sững sờ, thầm nghĩ, lẽ nào ý của bà ta là mình đừng sốt ruột trèo cao?
- Cũng được, nếu như ngươi trả được tiền lương, thì ta tới giúp ngươi.
Còn phải trả tiền lương? Mịa, bà chính là phu nhân của thừa tướng, phải bao nhiêu tiền mới trả đủ. Đây chính là công việc của con gái bà, bà ra chút sức có là gì, quá keo kiệt. Lý Kỳ cười ngượng ngùng nói:
- Tiểu chất chỉ tùy tiện nói ra mà thôi, bá mẫu chớ coi là thật.
Bạch phu nhân cười khanh khách một lúc, bộ ngực sữa phập phồng mãnh liệt. Đặc biệt là cái bóng trên tường kia, khiến cho Lý Kỳ cũng phải hoa mắt. Âm thầm đọc tịnh tâm chú. Qua hồi lâu, nàng bỗng chớp mắt, dùng ngữ khí trưởng bối nói:
- Lý Kỳ.
- Dạ?
Bạch phu nhân nở nụ cười phong tình vạn chủng, khiến cho Lý Kỳ cảm thấy có chút chột dạ, cẩn thận nhìn Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân khẽ cười nói:
- Có vẻ như dạo này Vương tương không tới tìm ngươi nữa. Ta nghe nói lần trước quán bar khai trương, y còn tới đây chúc mừng. Đúng là việc tốt a.
Có Hoàng thượng bảo vệ, y đương nhiên không dám xằng bậy rồi. Ủa? Bà ta nhắc tới việc này làm gì?
Lý Kỳ cẩn thận đáp:
- Không sai, tuy nhiên là Vương tương nể mặt Cao thái úy nên mới tới, không liên quan gì tới tiểu chất.
- Đều giống nhau, đều giống nhau.
Bạch phu nhân cười gật đầu:
- Hôm qua ta và lão đầu tử có thương lương một lúc. Thất nhi đã qua cái tuổi thành thân, ngươi xem thế nào.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Xem cái gì?
Lông mày đen của Bạch phu nhân nhíu lại:
- Ngươi là hồ đồ hay giả hồ đồ, đương nhiên là cầu hôn rồi!
- Cầu hôn?
Lý Kỳ trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch phu nhân.
- Làm sao? Ngươi không muốn à?
Bạch phu nhân trợn mắt hạnh hỏi.
- Đương nhiên là muốn, sao lại không muốn.
Lý Kỳ cười ha hả. Nghĩ bụng, mệnh của mình đúng là khổ. Lúc trước, cứ tới lễ mừng năm mới, ông già bà già lại hỏi chuyện bạn gái, phiền không thắng phiền. Gạ mãi mới kết hôn, kết quả là còn chưa vào động phòng, đã xuyên việt tới nơi này. Không thể tưởng được, tới nơi này rồi vẫn bị người ta thúc hôn. Ông trời a, tha cho con đi. Hắn tức giận nói:
- Bạch tương lão nhân gia cũng đồng ý?
Bạch phu nhân tức giận lườm hắn một cái:
- Ta biết ngươi vẫn còn ghi hận lúc trước lão đầu tử sai người cầm gậy gộc gây sự với ngươi. Nhưng ngươi là một nam nhân trưởng thành, sao lại hẹp hòi như vậy. Hiện tại Thất nhi đã là người của ngươi, ông ấy còn có thể phản đối sao? Ngươi nói xem, ngươi tính toán khi nào thì tới cầu hôn?
- Điều này.
Lý Kỳ lộ vẻ khó khăn. Nếu là lúc trước, hắn đã đáp ứng mà không cần băn khoăn. Nhưng hiện tại có thêm Hồng Nô. Dù cô nàng này rất biết điều, rất hiểu chuyện, nhưng nếu như hắn giống trống khua chiêng cầu hôn Bạch Thiển Dạ, trong lòng cô nàng kia chắc chắn sẽ không dễ chịu. Tay trên tay dưới đều là thịt, việc này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn. Dù sao cũng không lo chạy mất. Hắn ho một tiếng, nói:
- Bá mẫu, tiểu chất tuổi còn nhỏ, không cần phải gấp gáp như vậy.
- Ngươi còn nhỏ? Ngươi bao nhiêu tuổi?
- Năm nay vừa tròn mười sáu.
Lý Kỳ ngại ngùng đáp.
Bạch phu nhân cười khúc khích, như giận như nộ lườm hắn:
- Ngươi chớ có ba hoa. Nếu ngươi chỉ mười sáu, thì ta chỉ mới hai mươi.
Lý Kỳ quắt miệng nói:
- Bá mẫu, người nói người hai mươi, cũng quá khoa trương đi. Tiểu chất thấy người ít nhất là 27, 28 tuổi.
Bạch phu nhân phì cười:
- Cái miệng của ngươi, sau này không biết sẽ lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ. Xem ra sau này ta phải bảo Thất nhi giám sát ngươi chặt chẽ mới được. Nếu không năm sáu năm sau, chỉ sợ ngay cả chỗ ngồi con bé cũng không có.
Đổ mồ hôi, mình có lợi hại như vậy không? Chỉ hai người mà thôi, không nhiều không ít, một giường lớn, đủ hai tay là được rồi. Thêm nữa ôm sao xuể.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, nửa thật nửa giả nói:
- Bá mẫu thật thích nói đùa. Tiểu chất là người rất chuyên nhất. Tiểu chất luôn khinh bỉ những nam nhân hay thay đổi thất thường. Huống hồ, tiểu chất đối với Thất Nương như thế nào, không phải bá mẫu không biết.
Bạch phu nhân cười nói:
- Ta đúng thực không biết. Ta đã buông xuống tư thái, tới bảo ngươi đi cầu hôn, ngươi lại ra sức khước từ. Ngươi nói xem, ngươi có phụ lòng Thất nhi nhà ta không?
Lý Kỳ vẫn không dám đơn giản đáp ứng, nhãn châu xoay động nói:
- Bá mẫu, thực ra tiểu chất cũng muốn sớm rước Thất Nương về nhà. Nhưng người cũng biết đấy, tiểu chất vừa mới nhậm chức ở Thị Vệ Mã. Mà Thất Nương cũng mới thành lập quỹ từ thiện. Sự nghiệp vừa mới bắt đầu, thực sự rất bận rộn. Nếu không bá mẫu cho tiểu chất thêm thời gian. Đợi sự nghiệp của tiểu chất và Thất Nương ổn định, tiểu chất nhất định cho Thất Nương một hôn lễ khiến nàng ấy khắc sâu trong lòng.
Đối với một thanh niên của thế kỷ 21 mà nói, qua loa tắc trách là sở trường trò hay. Bất kể là giám đốc hay tiến sĩ, chỉ cần ngươi còn chưa kết hôn, bố mẹ hoặc thân nhân gặp mặt lần nào là hỏi lần đó. Trốn đều trốn không thoát. Đối đáp nhiều, cũng nảy sinh kinh nghiệm.
Lông mày đen của Bạch phu nhân nhíu lại, trầm ngâm một lát, nói:
- Ngươi nói cũng có lý. Được rồi, ta cho ngươi thêm chút thời gian. Nhưng ngươi chớ cô phụ một mảnh nhiệt tình của Thất nhi. Bằng không ta nhất định không buông tha cho ngươi.
- Dạ dạ, tiểu chất biết nên làm thế nào, bá mẫu cứ yên tâm. Bắt đầu từ ngày mai, tiểu chất sẽ tuyển thêm người cho nàng ấy, không để cho nàng ấy phải thức đêm. Nói cách khác, cho dù có hủy bỏ quỹ từ thiện này, cho dù việc có lớn đến mấy cũng không bằng sức khỏe của Thất Nương, nữ nhi bảo bối của bá mẫu.
Lý Kỳ thấy Bạch phu nhân nhả ra, vội vàng dáp.
- Ngươi đừng chỉ biết nói lời.
Lý Kỳ gật đầu cười:
- Tất nhiên.
Bạch phu nhân lại đột nhiên hỏi:
- Lý Kỳ, ta nghe Thất Nhi nói, hai ngày này ngươi đều ngủ ở trong Long Vệ Quân?
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Đúng vậy, tiểu chất chưa làm quan bao giờ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc này. Nay có cơ hội, đương nhiên muốn tìm hiểu thoáng cái.
Bạch phu nhân mắt đầy ý cười:
- Ta thấy người không chỉ là tìm hiểu thoáng qua.
Lý Kỳ cảnh giác hỏi:
- Ủa, ý của bá mẫu là?
Bạch phu nhân cười nói:
- Ngươi có biết, Hoàng thượng cho ngươi tới Thị Vệ Mã đảm nhiệm Phó Đô Chỉ, bổn ý là vì bảo vệ ngươi, mới cho ngươi một hư chức. Nhưng ngươi lại cố ý coi cái hư chức đó là thật.
Lý Kỳ sững sờ, không thừa nhận, cũng không phủ nhân:
- Bá mẫu cứ nói quá. Tiểu chất chỉ là một người rất đơn thần. Cái gì hư hư thực thực, tiểu chất không rõ lắm. Cũng không muốn đi tìm hiểu. Tiểu chất chỉ là không muốn cô phụ thánh ý nên mới thật tâm làm việc, thành thật làm người, an phận kiếm tiền. Hắc hắc, kiếm tiền tất nhiên là để cho Thất Nương tiêu rồi.
- Ngươi đừng mang Thất Nương ra làm lá chắn, ta không tin ngươi.
Bạch phu nhân trừng mắt, không muốn loanh quanh với hắn, nói thẳng:
- Ngươi biết cũng tốt, không biết cũng tốt. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu. Làm việc không nên quá cấp tiến, bộc lộ tài năng, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người khác đố kỵ. Ta biết ngươi có chút tài năng. Cũng biết ngươi rất có dã tâm. Chức Phó Đô Chỉ nho nhỏ khẳng định không thỏa mãn được ngươi. Nhưng nếu ngươi dựa quá nhiều vào Hoàng thượng và Thái sư, có ít người trong lòng sẽ không thoải mái. Đặc biệt là những người đang không ở kinh thành.
Lời này bao hàm ý khác, Lý Kỳ cau mày, trầm ngâm một lát, hỏi:
- Bá mẫu nói chính là Đồng thái úy?
- Ta chưa nói như vậy.
Bạch phu nhân lại dùng tới chiêu Thái Cực, đứng lên nói:
- Tốt rồi, sắc trời không còn sớm, ta phải quay về. Ngươi an phận làm Phó Đô Chỉ của ngươi đi, tạm thời đừng suy nghĩ quá nhiều.
Lý Kỳ sững sờ, thầm nghĩ, lẽ nào ý của bà ta là mình đừng sốt ruột trèo cao?
/2434
|