Một mực tới canh ba, trong sự tiếc nuối, bữa tiệc tối đêm nay đã xong. Tiệc tối lần này chỉ có thể coi là trung quy trung củ. Dù thịt nướng và canh rắn kia của Lý Kỳ đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt, nhưng do thiếu rượu nên không khí có vẻ nặng nề. Mà ngay cả đám người Triệu Giai, Cao nha nội cũng phê bình kín đáo. Bọn họ định tự chi bạc mua rượu cho mọi người, nhưng lại bị Lý Kỳ ngăn cản. Giờ chưa phải lúc uống rượu chúc mừng. Nếu vài năm sau, tất cả mọi người còn ở nơi này, thì cho dù có dùng hết toàn bộ ra sản để mua rượu cho bọn họ uống, Lý Kỳ cũng cam tâm tình nguyện.
Lý Kỳ phân phó Trần Đại Trụ cùng đại thúc đại nương kia rời đi. Sau đó lại bố trí người quét dọn vệ sinh. Làm xong hết thảy, hắn mới một mình cưỡi lừa quay về Tần phủ.
- Cộc, cộc, cộc.
Lý Kỳ gõ cửa, chưa tới một lúc, chỉ nghe két một tiếng, cửa chính được mở ra. Người mở cửa vẫn là Trần đại nương.
- Lý sư phó, cậu đã về rồi à.
Lý Kỳ cười khổ:
- Đại nương, sao lần nào cũng là đại nương mở cửa cho cháu vậy?
Trần đại nương thật thà phúc hậu cười. Hiện tại trong lòng bà ta không chỉ cảm động Lý Kỳ, mà còn coi Lý Kỳ như thân nhân của mình. Mỗi lần Lý Kỳ chưa về, bà ta đều đợi Lý Kỳ về. Vì sợ các hạ nhân khác đang ngủ, không có người mở cửa giúp hắn.
Trong lòng Lý Kỳ rất rõ ràng, hai mắt hiện lên tia cảm động, hướng Trần đại nương nói:
- Đại nương cũng lớn tuổi rồi, mà giờ trời vừa lạnh vừa tối, nếu đại nương chẳng may bị ngã, thì tội của cháu lớn lắm. Sau này đại nương ngủ sớm chút. Chuyện này có thể phân phó cho mấy người trẻ tuổi làm.
Trần đại nương gật đầu:
- Ừ, lão thân biết rồi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, thấy bà ta mặc một bộ quần áo đã cũ kỹ, có thể đưa vào viện bào tàng, liền lấy hai thỏi bạc từ trong ngực ra, cưỡng chế bỏ vào tay bà ta, nói:
- Thời tiết lạnh giá, đại nương mua thêm vài bộ áo dày một chút mà mặc. Cháu cũng không thiếu tiền, hôn sự sau này của A Nam cứ giao cho chúng cháu xử lý. Cho nên về sau đại nương muốn ăn gì thì cứ ăn, muốn mặc gì thì cứ mặc, không cần phải băn khoăn nhiều.
Trần đại nương vốn định trả lại, nhưng thấy ngữ khí của Lý Kỳ thành khẩn, hốc mắt liền đỏ lên, cảm thấy ở cổ như có cái gì chặn lại. Há há miệng, nhưng không nói được thành lời, đôi tay thô ráp nắm chắt lấy số bạc.
Vị Trần đại nương này cũng quá thành thật. May mà A Nam không giống như bà ta. Lý Kỳ âm thầm thở dài, nói lảng sang chuyện khác:
- Đúng rồi, phu nhân đã về chưa?
Trần đại nương tranh thủ thời gian lau khóe mắt, đáp:
- Đã về rồi, Bạch nương tử cũng tới, đang ở hậu đường.
- Thất Nương?
Lý Kỳ vui vẻ, vội nói:
- Tốt rồi, đại nương quay về nghỉ ngơi đi. Cháu đi tìm Thất Nương.
Nói xong, hắn liền vội vàng đi tới hướng hậu đường.
Còn chưa tới cửa, đã nghe thấy tiếng của Bạch Thiển Dạ từ bên trong:
- Vương tỷ tỷ, muội nghe Hồng Nô thử qua rồi, dùng được không?
Lại nghe trộm lời của Tần phu nhân. Nhưng vì nàng nói rất nhỏ, cho nên Lý Kỳ nghe không rõ ràng lắm. Chỉ nghe thấy ‘Lý Kỳ’, ‘Đúng là tiện hơn’, nhưng mơ hồ không rõ. Thầm nghĩ, có ý gì? Tiện hơn?
Lại nghe một người nói;
- Lý đại ca đúng là thông minh, làm ra cái gì cũng dùng tốt.
Thanh âm là của Quý Hồng Nô.
Vẫn là cô nàng này hiểu mình.
Lý Kỳ âm thầm khen ngợi Quý Hồng Nô một câu, lại nhíu mày suy nghĩ. Rốt cuộc các nàng ấy đang nói tới cái gì vậy. Ngay sau đó là truyền tới tiếng của Tần phu nhân:
- Hắn có làm gì đâu. Rõ ràng là muội và Nhuận Nhi làm mà.
Áo ngực? Phu nhân đã sớm dùng rồi. Quần lót? Cái này chắc cũng thế. Còn cái gì nhỉ? Lẽ nào...Hai mắt Lý Kỳ bỗng sáng ngời. Chẳng lẽ phu nhân đã tới kỳ? Nghĩ tới đây, hắn bật cười một tiếng.
- Ai?
- Là ta, phu nhân.
- Lý đại ca, huynh về rồi à.
Rất nhanh, cửa được mở, Bạch Thiển Dạ mừng rỡ nhìn Lý Kỳ, lại thấy vẻ mặt của hắn quái dị, lập tức lườm hắn một cái, gắt giọng:
- Đại ca, huynh thật xấu, trốn ở bên ngoài nghe trộm bọn muội nói chuyện.
Đổ mồ hôi, cô nàng này cũng giỏi nhìn mặt mà bắt chuyện. Tuy nhiên cho dù biết vậy, cũng đâu cần nói ra chứ. Cũng không phải là kỳ của muội.
Lý Kỳ ra vẻ trấn định:
- Ai nghe lén, ta vừa mới tới. Không tin muội hỏi Trần đại nương xem.
Nói xong, hắn đi vào. Chỉ thấy Tần phu nhân và Quý Hồng Nô ngồi ở bàn bên cạnh.
Khuôn mặt của Tần phu nhân đỏ bừng, diễm lệ vô cùng. Nàng quay ngoắt đầu đi, không vui nói:
- Con bé Tiểu Đào kia lại đi đâu rồi không biết. Thật đúng là càng lớn càng không hiểu quy củ.
Lời này rõ ràng là ám chỉ Lý Kỳ không hiểu quy củ.
Quý Hồng Nô nhỏ giọng nói:
- Phu nhân, chẳng phải vừa rồi phu nhân bảo Tiểu Đào đi nghỉ ngơi sớm đó sao?
Lý Kỳ nhếch miệng, cười thầm. Phu nhân à, ở chỗ này ngoại trừ ngươi ra, còn lại đều là nữ nhân của ta. Ngươi chĩa vào ta, không phải là tự chuốc lấy khổ sao. Hắn ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Ủa, sao mặt của phu nhân đỏ thế kia? Có phải có chỗ nào không khỏe?
Tần phu nhân nghe thấy mấy chữ ‘Có chỗ nào không khỏe’, chỉ cảm thấy khuôn mặt như phát sốt, hơi lắp bắp nói:
- Ai..ai không khỏe, ngươi đừng nói linh tinh.
Bạch Thiển Dạ đóng cửa lại, đi tới, nhìn thấy vẻ quẫn bách của Tần phu nhân, vội nói lảng sang chuyện khác:
- Lý đại ca, đêm nay không phải huynh tới Long Vệ Quân bên kia tổ chức tiệc tối gì đó sao? Sao giờ đã quay trở lại rồi?
Lý Kỳ cười hì hì:
- Ở bên mấy tên cao lớn râu ria kia có gì thú vị. Nếu biết trước có ba vị đại mỹ nữ ngồi đây, thì ta đã quay về từ sớm rồi.
Nói xong, hắn liền ngồi xuống. Bạch Thiển Dạ bĩu môi rót cho hắn một chén trà, nhịn không được lại lườm hắn một cái. Sau đó rất tự nhiên ngồi bên cạnh hắn. Quan hệ giữa nàng và Lý Kỳ, Quý Hồng Nô và Tần phu nhân đều biết, cho nên không cần phải cố kỵ.
Lý Kỳ tới, khiến ba nữ nhân trở nên câu thúc.
Lý Kỳ không thèm để ý, thấy trên bàn bày biện khăn lụa, khăn quàng cổ đủ màu, vui vẻ nói:
- Hồng Nô, những thứ này là muội làm à?
Quý Hồng Nô gật đầu:
- Là muội và Nhuận Nhi cùng nhau làm. Đại ca, huynh thấy được không?
Lý Kỳ cầm lên nhìn, thấy có bao tấm khăn lụa, theo thứ tự là màu đỏ, màu tím nhạt và màu trắng. Ngoài ra còn có một cái khăn quàng cổ màu trắng làm từ lông dê, chậc chậc nói:
- Không tồi, không tồi, đúng rồi, mấy người đã thử qua chưa?
Bạch Thiển Dạ mím môi nói:
- Thử qua, nhưng rất bình thường mà.
Quý Hồng Nô nhíu mày nói:
- Lý đại ca, có phải muội làm không tốt.
- Không có khả năng.
Lý Kỳ có chút không tin. Đã từng có một vị siêu sao quốc tế nói qua ‘Nữ nhân không buộc khăn quàng là nữ nhân không có tiền đồ nhất’. Đủ biết tầm quan trọng của khăn quàng với nữ nhân. Hắn cau mày nói:
- Thất Nương, muội buộc vào cổ cho huynh xem thử.
Nói xong, hắn liền đưa tấm khăn lụa màu trắng đưa cho nàng. Hắn biết Bạch Thiển Dạ từ trước tới nay đều thích màu trắng.
Lý Kỳ phân phó Trần Đại Trụ cùng đại thúc đại nương kia rời đi. Sau đó lại bố trí người quét dọn vệ sinh. Làm xong hết thảy, hắn mới một mình cưỡi lừa quay về Tần phủ.
- Cộc, cộc, cộc.
Lý Kỳ gõ cửa, chưa tới một lúc, chỉ nghe két một tiếng, cửa chính được mở ra. Người mở cửa vẫn là Trần đại nương.
- Lý sư phó, cậu đã về rồi à.
Lý Kỳ cười khổ:
- Đại nương, sao lần nào cũng là đại nương mở cửa cho cháu vậy?
Trần đại nương thật thà phúc hậu cười. Hiện tại trong lòng bà ta không chỉ cảm động Lý Kỳ, mà còn coi Lý Kỳ như thân nhân của mình. Mỗi lần Lý Kỳ chưa về, bà ta đều đợi Lý Kỳ về. Vì sợ các hạ nhân khác đang ngủ, không có người mở cửa giúp hắn.
Trong lòng Lý Kỳ rất rõ ràng, hai mắt hiện lên tia cảm động, hướng Trần đại nương nói:
- Đại nương cũng lớn tuổi rồi, mà giờ trời vừa lạnh vừa tối, nếu đại nương chẳng may bị ngã, thì tội của cháu lớn lắm. Sau này đại nương ngủ sớm chút. Chuyện này có thể phân phó cho mấy người trẻ tuổi làm.
Trần đại nương gật đầu:
- Ừ, lão thân biết rồi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, thấy bà ta mặc một bộ quần áo đã cũ kỹ, có thể đưa vào viện bào tàng, liền lấy hai thỏi bạc từ trong ngực ra, cưỡng chế bỏ vào tay bà ta, nói:
- Thời tiết lạnh giá, đại nương mua thêm vài bộ áo dày một chút mà mặc. Cháu cũng không thiếu tiền, hôn sự sau này của A Nam cứ giao cho chúng cháu xử lý. Cho nên về sau đại nương muốn ăn gì thì cứ ăn, muốn mặc gì thì cứ mặc, không cần phải băn khoăn nhiều.
Trần đại nương vốn định trả lại, nhưng thấy ngữ khí của Lý Kỳ thành khẩn, hốc mắt liền đỏ lên, cảm thấy ở cổ như có cái gì chặn lại. Há há miệng, nhưng không nói được thành lời, đôi tay thô ráp nắm chắt lấy số bạc.
Vị Trần đại nương này cũng quá thành thật. May mà A Nam không giống như bà ta. Lý Kỳ âm thầm thở dài, nói lảng sang chuyện khác:
- Đúng rồi, phu nhân đã về chưa?
Trần đại nương tranh thủ thời gian lau khóe mắt, đáp:
- Đã về rồi, Bạch nương tử cũng tới, đang ở hậu đường.
- Thất Nương?
Lý Kỳ vui vẻ, vội nói:
- Tốt rồi, đại nương quay về nghỉ ngơi đi. Cháu đi tìm Thất Nương.
Nói xong, hắn liền vội vàng đi tới hướng hậu đường.
Còn chưa tới cửa, đã nghe thấy tiếng của Bạch Thiển Dạ từ bên trong:
- Vương tỷ tỷ, muội nghe Hồng Nô thử qua rồi, dùng được không?
Lại nghe trộm lời của Tần phu nhân. Nhưng vì nàng nói rất nhỏ, cho nên Lý Kỳ nghe không rõ ràng lắm. Chỉ nghe thấy ‘Lý Kỳ’, ‘Đúng là tiện hơn’, nhưng mơ hồ không rõ. Thầm nghĩ, có ý gì? Tiện hơn?
Lại nghe một người nói;
- Lý đại ca đúng là thông minh, làm ra cái gì cũng dùng tốt.
Thanh âm là của Quý Hồng Nô.
Vẫn là cô nàng này hiểu mình.
Lý Kỳ âm thầm khen ngợi Quý Hồng Nô một câu, lại nhíu mày suy nghĩ. Rốt cuộc các nàng ấy đang nói tới cái gì vậy. Ngay sau đó là truyền tới tiếng của Tần phu nhân:
- Hắn có làm gì đâu. Rõ ràng là muội và Nhuận Nhi làm mà.
Áo ngực? Phu nhân đã sớm dùng rồi. Quần lót? Cái này chắc cũng thế. Còn cái gì nhỉ? Lẽ nào...Hai mắt Lý Kỳ bỗng sáng ngời. Chẳng lẽ phu nhân đã tới kỳ? Nghĩ tới đây, hắn bật cười một tiếng.
- Ai?
- Là ta, phu nhân.
- Lý đại ca, huynh về rồi à.
Rất nhanh, cửa được mở, Bạch Thiển Dạ mừng rỡ nhìn Lý Kỳ, lại thấy vẻ mặt của hắn quái dị, lập tức lườm hắn một cái, gắt giọng:
- Đại ca, huynh thật xấu, trốn ở bên ngoài nghe trộm bọn muội nói chuyện.
Đổ mồ hôi, cô nàng này cũng giỏi nhìn mặt mà bắt chuyện. Tuy nhiên cho dù biết vậy, cũng đâu cần nói ra chứ. Cũng không phải là kỳ của muội.
Lý Kỳ ra vẻ trấn định:
- Ai nghe lén, ta vừa mới tới. Không tin muội hỏi Trần đại nương xem.
Nói xong, hắn đi vào. Chỉ thấy Tần phu nhân và Quý Hồng Nô ngồi ở bàn bên cạnh.
Khuôn mặt của Tần phu nhân đỏ bừng, diễm lệ vô cùng. Nàng quay ngoắt đầu đi, không vui nói:
- Con bé Tiểu Đào kia lại đi đâu rồi không biết. Thật đúng là càng lớn càng không hiểu quy củ.
Lời này rõ ràng là ám chỉ Lý Kỳ không hiểu quy củ.
Quý Hồng Nô nhỏ giọng nói:
- Phu nhân, chẳng phải vừa rồi phu nhân bảo Tiểu Đào đi nghỉ ngơi sớm đó sao?
Lý Kỳ nhếch miệng, cười thầm. Phu nhân à, ở chỗ này ngoại trừ ngươi ra, còn lại đều là nữ nhân của ta. Ngươi chĩa vào ta, không phải là tự chuốc lấy khổ sao. Hắn ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Ủa, sao mặt của phu nhân đỏ thế kia? Có phải có chỗ nào không khỏe?
Tần phu nhân nghe thấy mấy chữ ‘Có chỗ nào không khỏe’, chỉ cảm thấy khuôn mặt như phát sốt, hơi lắp bắp nói:
- Ai..ai không khỏe, ngươi đừng nói linh tinh.
Bạch Thiển Dạ đóng cửa lại, đi tới, nhìn thấy vẻ quẫn bách của Tần phu nhân, vội nói lảng sang chuyện khác:
- Lý đại ca, đêm nay không phải huynh tới Long Vệ Quân bên kia tổ chức tiệc tối gì đó sao? Sao giờ đã quay trở lại rồi?
Lý Kỳ cười hì hì:
- Ở bên mấy tên cao lớn râu ria kia có gì thú vị. Nếu biết trước có ba vị đại mỹ nữ ngồi đây, thì ta đã quay về từ sớm rồi.
Nói xong, hắn liền ngồi xuống. Bạch Thiển Dạ bĩu môi rót cho hắn một chén trà, nhịn không được lại lườm hắn một cái. Sau đó rất tự nhiên ngồi bên cạnh hắn. Quan hệ giữa nàng và Lý Kỳ, Quý Hồng Nô và Tần phu nhân đều biết, cho nên không cần phải cố kỵ.
Lý Kỳ tới, khiến ba nữ nhân trở nên câu thúc.
Lý Kỳ không thèm để ý, thấy trên bàn bày biện khăn lụa, khăn quàng cổ đủ màu, vui vẻ nói:
- Hồng Nô, những thứ này là muội làm à?
Quý Hồng Nô gật đầu:
- Là muội và Nhuận Nhi cùng nhau làm. Đại ca, huynh thấy được không?
Lý Kỳ cầm lên nhìn, thấy có bao tấm khăn lụa, theo thứ tự là màu đỏ, màu tím nhạt và màu trắng. Ngoài ra còn có một cái khăn quàng cổ màu trắng làm từ lông dê, chậc chậc nói:
- Không tồi, không tồi, đúng rồi, mấy người đã thử qua chưa?
Bạch Thiển Dạ mím môi nói:
- Thử qua, nhưng rất bình thường mà.
Quý Hồng Nô nhíu mày nói:
- Lý đại ca, có phải muội làm không tốt.
- Không có khả năng.
Lý Kỳ có chút không tin. Đã từng có một vị siêu sao quốc tế nói qua ‘Nữ nhân không buộc khăn quàng là nữ nhân không có tiền đồ nhất’. Đủ biết tầm quan trọng của khăn quàng với nữ nhân. Hắn cau mày nói:
- Thất Nương, muội buộc vào cổ cho huynh xem thử.
Nói xong, hắn liền đưa tấm khăn lụa màu trắng đưa cho nàng. Hắn biết Bạch Thiển Dạ từ trước tới nay đều thích màu trắng.
/2434
|