Cao Cầu nhìn bộ quần áo, có chút tâm động. Y vốn định sai người thử trước. Nhưng chỉ có một bộ, nếu thật đúng như lời Lý Kỳ nói, vậy chẳng phải y mặc lại quần áo của hạ nhân sao? Đây là điều y không muốn. Trong lòng giày vò một phen, cuối cùng vẫn là quyết định đích thân mặc thử. Đứng lên nói:
- Lý Kỳ, nếu bộ quần áo này tốt như lời ngươi nói, thì ta sẽ thưởng lớn.
Rốt cuộc mắc câu, Lý Kỳ cười nói:
- Xin Thái úy yên tâm, Lý Kỳ sao dám lừa gạt Thái úy.
Cao Cầu gật đầu:
- Các ngươi chờ ta ở chỗ này một lát.
Nói xong, y cầm bộ quần áo vào trong phòng.
Đợi thêm một lúc, Mã Kiều bỗng nhỏ giọng hỏi:
- Ủa, sao Cao nha nội vẫn chưa đi ra nhỉ?
Lý Kỳ cười cười:
- Giờ này chắc tiểu tử kia đã đi tìm nữ nhân của y rồi. Phỏng chừng phải qua hồi lâu mới đi ra.
Mã Kiều gật đầu:
- Có đạo lý. Nếu ta mặc một bộ đồ mới, ta cũng sẽ đi tìm sư muội trước.
- Xin nhờ được không, một ngày không nhắc tới sư muội của ngươi, ngươi sẽ chết à?
Mã Kiều hất đầu, khẽ nói:
- Đương nhiên.
Lý Kỳ triệt để hết chỗ nói.
Lại qua một lát, chợt nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng hưng phấn:
- Mau mau đá cầu tới đây.
Vừa dứt lời, liền thấy Cao Cầu mặc bộ quần mới của Lý Kỳ đi tới.
Một hạ nhân lập tức đá cầu sang. Cao Cầu dùng ngực đỡ cầu, cả người tỏa sáng như trẻ lại, toàn thân đầy lực lượng. Ngoặt, dê, tâng, sút, kỹ thuật chơi bóng hiện giờ của y đã tới phát huy tới cực hạn.
- Oa, thật là phong độ.
Lý Kỳ cũng ủng hộ. Trong lòng lại nghĩ, thoạt nhìn rất vừa người, tuy nhiên, giống một tên chạy cờ hơn.
Mã Kiều rút đầu lại nói:
- Ngươi thật đúng là dối trá.
- Vậy sao ngươi còn theo một kẻ dối trá như ta. Việc này liên quan tới vận mệnh sau này của lão tử. Hiện tại ngươi đối đãi Thái úy như sư muội của ngươi đi.
Lý Kỳ lườm y một cái, nhỏ giọng nói.
Mã Kiều trừng mắt, tức giận hừ một tiếng:
- Đừng hòng.
- Mã tiểu ca.
Bên kia Cao Cầu càng đá càng hưng phấn, bỗng tung chân lên, đá cầu về phía Mã Kiều. Sau đó thì chạy về hướng long môn. Mã Kiều lập tức hiểu ý, bật người nhảy lên, tung chân đá cầu trả lại cho Cao Cầu.
- Hay.
Cao Cầu hưng phấn quát to một tiếng, đỡ cầu rồi đá về phía long môn.
- Hay.
- Thái úy đá hay lắm.
Mọi người đều vỗ tay ủng hộ. Toàn trường, ngoại trừ Lý Kỳ ra, những người còn lại đều khen ngợi từ trong đáy lòng. Đủ biết kỹ thuật chơi bóng của Cao Cầu không phải là hư danh.
- Ha ha.
Cao Cầu cười to vài tiếng, vặn vặn lưng, đi nhanh về phía Lý Kỳ, vẻ mặt tươi cười:
- Không tồi, bộ quần áo này rất không tồi, ha ha.
Còn cần ngươi nói sao? Đồ vật của chín trăm năm sau, lão tử mang cho ngươi mặc, chưa nói tới việc đẹp hay không đẹp, nhưng chắc chắn là thoải mái hơn quần áo thời này rất nhiều. Trong lòng Lý Kỳ âm thầm đắc ý, ngoài miệng lại khen:
- Chúc mừng Thái úy, kỹ thuật chơi bóng của ngài lại tiến thêm một bước dài.
- Ha ha, đều là nhờ bảo bối này của ngươi.
Cao Cầu hưng phấn cười to. Xúc cúc là thứ mà y yêu thích nhất. Có thể nói, y có thể được địa vị như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ chơi xúc cúc. Cho nên y mới có tình cảm đặc biệt với nó. Chậc chậc khen:
- Nhắc tới cũng kỳ quái. Từ lúc ta mặc bộ quần áo này của ngươi, cả người đều cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều. Vừa rồi lúc chơi xúc cúc, giống như cùng với cầu hợp làm một thể, đá rất là thư thái. Hơn nữa mặc bộ này vào cũng rất thuận tiện. Thật không tồi, không tồi, Lý Kỳ, ngươi quả thực là nhân tài, ta không tin nhầm ngươi.
- Đâu có, đâu có, Thái úy quá khen.
Lý Kỳ khiêm tốn cười nói.
Cao Cầu rất khoe khoang tạo dáng vài cái, lại nhảy lên nhảy xuống vài cái. Càng mặc lâu, càng cảm thấy thoải mái.
Lý Kỳ thấy Cao Cầu hưng phấn như vậy, biết rằng việc của mình đã thánh công tám, chín phần.
Đám thủ hạ ở một bên xem cũng rất hâm mộ. Bọn họ thấy Cao Cầu hưng phấn như vậy, đương nhiên muốn thử xem.
- Đúng rồi, Lý Kỳ, ngươi chỉ có một bộ này thôi a.
Cao Cầu bỗng dừng lại, dò hỏi.
Lý Kỳ gật đầu:
- Bởi vì không biết Thái úy có thích hay không, cho nên kiểu dáng này, hạ quan chỉ làm có một bộ.
- Ủa, nói như vậy là còn nhiều kiểu khác?
- Đúng vậy, hạ quan còn làm mấy bộ cho đám người Tiểu Cửu tham gia vũ hội hóa trang ngày mai. Mặt khác, hạ quan cũng tự làm một bộ.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói.
- Vũ hội hóa trang?
Cao Cầu nhíu mày, bỗng nhỏ giọng nói:
- Hình như Hoàng thượng cũng biết việc này?
- Vâng, lúc trước hạ quan tiến cung, Hoàng thượng từng đề cập qua.
Cao Cầu gật đầu, nhướn mày, thở dài nói:
- Tiếc rằng ngươi chỉ làm một bộ, bằng không…
Trong lòng Lý Kỳ cuồng hỉ, Cầu ca, ngươi thật đúng là biết phối hợp. Thấp giọng hỏi:
- Thái úy, có phải ngài muốn hiến trang phục này cho Hoàng thượng không?
Cao Cầu gật đầu:
- Không sai, Hoàng thượng cũng yêu thích xúc cúc. Hiện tại lại thích cầu lông mà ngươi phát minh ra kia. Nếu cho thể dâng trang phục này lên cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ yêu mến. Hoàng thượng yêu mến, tự nhiên sẽ trọng thưởng ngươi.
Nếu vậy, ngươi cũng không thiếu chỗ tốt. Lý Kỳ cười nói:
- Đa tạ Thái úy chỉ điểm, hạ quan biết nên làm thế nào rồi.
- Thông minh.
Cao Cầu cười nói.
Lý Kỳ nhướn mày, làm bộ tư hỏi.
Cao Cầu nói:
- Sao vậy? Ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Lý Kỳ ra vẻ do dự một lát, mới nói:
- Thái úy, hạ quan chợt nghĩ ra một việc, không biết được hay không.
- Ngươi nói trước thử xem.
- Vâng.
Lý Kỳ ôm quyền, nghiêm mặt nói:
- Thái úy, vừa rồi hạ quan suy nghĩ, trang phục này thích hợp với xúc cúc, mà nếu dùng cho quân đội chắc cũng không tồi.
Hai mắt Cao Cầu sáng ngời, nhíu mày nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
Lý Kỳ nói:
- Thái úy, y phục này thiết kế đơn giản, dễ mặc dễ cởi, hơn nữa mặc nó vào hành động sẽ thuận tiện, nhanh nhẹn hơn. Nếu có thể phổ cập trong quân, có thể đề cao rất lớn năng lực tác chiến của quân ta.
Cao Cầu gật đầu, trầm ngâm không nói. Sau nửa ngày, y mới thận trọng nói:
- Ngươi nói rất có lý. Nhưng hiện tại hộ bộ hư không, phần lớn bạc đều dùng cho chiến sự phương bắc. Nếu thay thế trang phục cho cấm quân, thì cũng không phải là một số lượng nhỏ. Hơn nữa, biện pháp của ngươi còn chưa được kiểm chứng, nên chưa thể biết được. Nếu như không được, thì trách nhiệm thật không nhỏ. Ta thấy việc này nên bàn bạc kỹ hơn.
Còn bàn bạc kỹ hơn? Cầu ca, lão tử không còn thời gian a. Lý Kỳ nóng lòng như lửa đốt. Nhưng Cao Cầu nói cũng có lý. Hơi trầm ngâm:
- Thái úy, ngài xem thế này được không, hạ quan tự chi tiền, chúng ta có thể chọn một doanh để thử nghiệm. Nếu được, chúng ta chậm rãi phổ biến. Nếu không được, thì cũng không tổn thất bao nhiêu.
Cao Cầu suy tư một hồi, đảo mắt nhìn xung quanh:
- Vào trong phòng rồi nói chuyện.
Yes, thật là trời cũng giúp ta, ta yêu xúc cúc.
Trong lòng Lý Kỳ mừng thầm. Vừa quay người lại,c chợt thấy Cao nha nội hưng phấn chạy tới. Y mặc một bộ quần áo màu đen, bên trong là áo trắng, bắt chước hình tượng của đám tay chân giang hồ trong ‘Bến Thượng Hải’.
- Nha nội, bộ quần áo này thật thích hợp với ngài.
Lý Kỳ khen tự đáy lòng.
- Lý Kỳ, nếu bộ quần áo này tốt như lời ngươi nói, thì ta sẽ thưởng lớn.
Rốt cuộc mắc câu, Lý Kỳ cười nói:
- Xin Thái úy yên tâm, Lý Kỳ sao dám lừa gạt Thái úy.
Cao Cầu gật đầu:
- Các ngươi chờ ta ở chỗ này một lát.
Nói xong, y cầm bộ quần áo vào trong phòng.
Đợi thêm một lúc, Mã Kiều bỗng nhỏ giọng hỏi:
- Ủa, sao Cao nha nội vẫn chưa đi ra nhỉ?
Lý Kỳ cười cười:
- Giờ này chắc tiểu tử kia đã đi tìm nữ nhân của y rồi. Phỏng chừng phải qua hồi lâu mới đi ra.
Mã Kiều gật đầu:
- Có đạo lý. Nếu ta mặc một bộ đồ mới, ta cũng sẽ đi tìm sư muội trước.
- Xin nhờ được không, một ngày không nhắc tới sư muội của ngươi, ngươi sẽ chết à?
Mã Kiều hất đầu, khẽ nói:
- Đương nhiên.
Lý Kỳ triệt để hết chỗ nói.
Lại qua một lát, chợt nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng hưng phấn:
- Mau mau đá cầu tới đây.
Vừa dứt lời, liền thấy Cao Cầu mặc bộ quần mới của Lý Kỳ đi tới.
Một hạ nhân lập tức đá cầu sang. Cao Cầu dùng ngực đỡ cầu, cả người tỏa sáng như trẻ lại, toàn thân đầy lực lượng. Ngoặt, dê, tâng, sút, kỹ thuật chơi bóng hiện giờ của y đã tới phát huy tới cực hạn.
- Oa, thật là phong độ.
Lý Kỳ cũng ủng hộ. Trong lòng lại nghĩ, thoạt nhìn rất vừa người, tuy nhiên, giống một tên chạy cờ hơn.
Mã Kiều rút đầu lại nói:
- Ngươi thật đúng là dối trá.
- Vậy sao ngươi còn theo một kẻ dối trá như ta. Việc này liên quan tới vận mệnh sau này của lão tử. Hiện tại ngươi đối đãi Thái úy như sư muội của ngươi đi.
Lý Kỳ lườm y một cái, nhỏ giọng nói.
Mã Kiều trừng mắt, tức giận hừ một tiếng:
- Đừng hòng.
- Mã tiểu ca.
Bên kia Cao Cầu càng đá càng hưng phấn, bỗng tung chân lên, đá cầu về phía Mã Kiều. Sau đó thì chạy về hướng long môn. Mã Kiều lập tức hiểu ý, bật người nhảy lên, tung chân đá cầu trả lại cho Cao Cầu.
- Hay.
Cao Cầu hưng phấn quát to một tiếng, đỡ cầu rồi đá về phía long môn.
- Hay.
- Thái úy đá hay lắm.
Mọi người đều vỗ tay ủng hộ. Toàn trường, ngoại trừ Lý Kỳ ra, những người còn lại đều khen ngợi từ trong đáy lòng. Đủ biết kỹ thuật chơi bóng của Cao Cầu không phải là hư danh.
- Ha ha.
Cao Cầu cười to vài tiếng, vặn vặn lưng, đi nhanh về phía Lý Kỳ, vẻ mặt tươi cười:
- Không tồi, bộ quần áo này rất không tồi, ha ha.
Còn cần ngươi nói sao? Đồ vật của chín trăm năm sau, lão tử mang cho ngươi mặc, chưa nói tới việc đẹp hay không đẹp, nhưng chắc chắn là thoải mái hơn quần áo thời này rất nhiều. Trong lòng Lý Kỳ âm thầm đắc ý, ngoài miệng lại khen:
- Chúc mừng Thái úy, kỹ thuật chơi bóng của ngài lại tiến thêm một bước dài.
- Ha ha, đều là nhờ bảo bối này của ngươi.
Cao Cầu hưng phấn cười to. Xúc cúc là thứ mà y yêu thích nhất. Có thể nói, y có thể được địa vị như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ chơi xúc cúc. Cho nên y mới có tình cảm đặc biệt với nó. Chậc chậc khen:
- Nhắc tới cũng kỳ quái. Từ lúc ta mặc bộ quần áo này của ngươi, cả người đều cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều. Vừa rồi lúc chơi xúc cúc, giống như cùng với cầu hợp làm một thể, đá rất là thư thái. Hơn nữa mặc bộ này vào cũng rất thuận tiện. Thật không tồi, không tồi, Lý Kỳ, ngươi quả thực là nhân tài, ta không tin nhầm ngươi.
- Đâu có, đâu có, Thái úy quá khen.
Lý Kỳ khiêm tốn cười nói.
Cao Cầu rất khoe khoang tạo dáng vài cái, lại nhảy lên nhảy xuống vài cái. Càng mặc lâu, càng cảm thấy thoải mái.
Lý Kỳ thấy Cao Cầu hưng phấn như vậy, biết rằng việc của mình đã thánh công tám, chín phần.
Đám thủ hạ ở một bên xem cũng rất hâm mộ. Bọn họ thấy Cao Cầu hưng phấn như vậy, đương nhiên muốn thử xem.
- Đúng rồi, Lý Kỳ, ngươi chỉ có một bộ này thôi a.
Cao Cầu bỗng dừng lại, dò hỏi.
Lý Kỳ gật đầu:
- Bởi vì không biết Thái úy có thích hay không, cho nên kiểu dáng này, hạ quan chỉ làm có một bộ.
- Ủa, nói như vậy là còn nhiều kiểu khác?
- Đúng vậy, hạ quan còn làm mấy bộ cho đám người Tiểu Cửu tham gia vũ hội hóa trang ngày mai. Mặt khác, hạ quan cũng tự làm một bộ.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói.
- Vũ hội hóa trang?
Cao Cầu nhíu mày, bỗng nhỏ giọng nói:
- Hình như Hoàng thượng cũng biết việc này?
- Vâng, lúc trước hạ quan tiến cung, Hoàng thượng từng đề cập qua.
Cao Cầu gật đầu, nhướn mày, thở dài nói:
- Tiếc rằng ngươi chỉ làm một bộ, bằng không…
Trong lòng Lý Kỳ cuồng hỉ, Cầu ca, ngươi thật đúng là biết phối hợp. Thấp giọng hỏi:
- Thái úy, có phải ngài muốn hiến trang phục này cho Hoàng thượng không?
Cao Cầu gật đầu:
- Không sai, Hoàng thượng cũng yêu thích xúc cúc. Hiện tại lại thích cầu lông mà ngươi phát minh ra kia. Nếu cho thể dâng trang phục này lên cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ yêu mến. Hoàng thượng yêu mến, tự nhiên sẽ trọng thưởng ngươi.
Nếu vậy, ngươi cũng không thiếu chỗ tốt. Lý Kỳ cười nói:
- Đa tạ Thái úy chỉ điểm, hạ quan biết nên làm thế nào rồi.
- Thông minh.
Cao Cầu cười nói.
Lý Kỳ nhướn mày, làm bộ tư hỏi.
Cao Cầu nói:
- Sao vậy? Ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Lý Kỳ ra vẻ do dự một lát, mới nói:
- Thái úy, hạ quan chợt nghĩ ra một việc, không biết được hay không.
- Ngươi nói trước thử xem.
- Vâng.
Lý Kỳ ôm quyền, nghiêm mặt nói:
- Thái úy, vừa rồi hạ quan suy nghĩ, trang phục này thích hợp với xúc cúc, mà nếu dùng cho quân đội chắc cũng không tồi.
Hai mắt Cao Cầu sáng ngời, nhíu mày nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
Lý Kỳ nói:
- Thái úy, y phục này thiết kế đơn giản, dễ mặc dễ cởi, hơn nữa mặc nó vào hành động sẽ thuận tiện, nhanh nhẹn hơn. Nếu có thể phổ cập trong quân, có thể đề cao rất lớn năng lực tác chiến của quân ta.
Cao Cầu gật đầu, trầm ngâm không nói. Sau nửa ngày, y mới thận trọng nói:
- Ngươi nói rất có lý. Nhưng hiện tại hộ bộ hư không, phần lớn bạc đều dùng cho chiến sự phương bắc. Nếu thay thế trang phục cho cấm quân, thì cũng không phải là một số lượng nhỏ. Hơn nữa, biện pháp của ngươi còn chưa được kiểm chứng, nên chưa thể biết được. Nếu như không được, thì trách nhiệm thật không nhỏ. Ta thấy việc này nên bàn bạc kỹ hơn.
Còn bàn bạc kỹ hơn? Cầu ca, lão tử không còn thời gian a. Lý Kỳ nóng lòng như lửa đốt. Nhưng Cao Cầu nói cũng có lý. Hơi trầm ngâm:
- Thái úy, ngài xem thế này được không, hạ quan tự chi tiền, chúng ta có thể chọn một doanh để thử nghiệm. Nếu được, chúng ta chậm rãi phổ biến. Nếu không được, thì cũng không tổn thất bao nhiêu.
Cao Cầu suy tư một hồi, đảo mắt nhìn xung quanh:
- Vào trong phòng rồi nói chuyện.
Yes, thật là trời cũng giúp ta, ta yêu xúc cúc.
Trong lòng Lý Kỳ mừng thầm. Vừa quay người lại,c chợt thấy Cao nha nội hưng phấn chạy tới. Y mặc một bộ quần áo màu đen, bên trong là áo trắng, bắt chước hình tượng của đám tay chân giang hồ trong ‘Bến Thượng Hải’.
- Nha nội, bộ quần áo này thật thích hợp với ngài.
Lý Kỳ khen tự đáy lòng.
/2434
|