Sau khi đàm phán nốt một vài chi tiết, Lý Kỳ liền đứng dậy cáo từ.
Đợi Lý Kỳ đi rồi, Thái Lão Tam lập tức đi tới bên cạnh Thái Mẫn Đức, nhỏ giọng nói: - Lão gia, giá tiền này có phải quá cao không?
- Tiểu Tam, là một thương nhân, ánh mắt nên phóng xa một chút.
Thái Mẫn Đức cười nhạt: - Túy Tiên Cư sở dĩ có thể chống đỡ tới hiện tại, hoàn toàn là dựa vào món chao kia. Nếu như Phỉ Thúy Hiên của chúng ta cũng có thể làm ra chao, vậy thì sợ gì bọn chúng. Đến lúc đó chúng ta lại hạ giá tiền, thì Túy Tiên Cư đóng cửa chỉ là việc sớm hay muộn. Mười sáu nghìn xâu? Hắc hắc, lão già họ Ngô, ta muốn xem vẻ mặt của lão lúc đó.
Thái Lão Tam nghe thấy vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: - Lão gia nói đúng. Có bí phương này, Túy Tiên Cư đã thành vật trong bàn tay của lão gia.
- Chỉ có điều tiểu tử họ Lý kia đúng thật là một nhân tài. Nếu như có thể làm việc cho ta, không gì tốt hơn. Thái Mẫn Đức hơi tiếc nuối nói.
Vừa rồi đàm phán, Thái Mẫn Đức vẫn luôn cho rằng y là người cầm trịch. Nhưng sau khi đàm phán xong, y mới lờ mờ cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi. Từ lúc bắt đâu, mỗi câu mỗi lời của Lý Kỳ đều là thuận theo ý của y. Chỉ cần y muốn biết chuyện gì, Lý Kỳ đều tri vô bất ngôn. Hơn nữa mỗi sự kiện đều có lý do hợp lý. Căn bản không có gì phải hoài nghi. Giống như Lý Kỳ đã sớm tính toán từ trước.
Nhưng vừa nghĩ tới tuổi của Lý Kỳ, Thái Mẫn Đức lại cho rằng mình đã quá lo lắng. Một người nhỏ tuổi như hắn sao có được lòng dạ như vậy. Nhất định là do hắn vào đời chưa lâu, nên nghĩ gì nói lấy.
Thái Lão Tam biết xưa nay Thái Mẫn Đức rất yêu mến chiêu mộ hiền sĩ, vội vàng phụ họa: - Lão gia, ngài không cần phải lo lắng chuyện này. Đợi cho Túy Tiên Cư rơi vào trong tay chúng ta. Họ Lý kia sẽ không có chỗ để đi. Đến lúc đó hắn chỉ có thể đầu nhập vào lão gia.
- Không sai! Ngươi nói không sai. Chỉ cần chúng ta mua được Túy Tiên Cư, tiểu tử kia còn biết đi đâu được nữa. Thái Mẫn Đức nhất thời cười vui vẻ.
.
Lúc Lý Kỳ trở lại Túy Tiên Cư, mấy người Ngô Phúc Vinh đã sớm thu quán. Hiện tại Ngô Phúc Vinh đang ở sau quầy gẩy bàn tính.
Lý Kỳ trông thấy, trong lòng càng cảm động. Hắn biết Ngô Phúc Vinh làm như vậy, đơn giản là muốn lưu mình lại. Liền gọi: - Ngô đại thúc, cháu về rồi đây!
Ngô Phúc Vinh ngẩng đầu nhìn, thấy là Lý Kỳ, bước lên phía trước bảo Trần Tiểu Trụ rót trà cho Lý Kỳ.
Hai người ngồi xuống, hàn huyên vài câu. Lý Kỳ thấy Ngô Phúc Vinh có vẻ có tâm sự, liền hỏi:
- Ngô đại thúc, có phải chú có tâm sự gì không?
Ngô Phúc Vinh hơi sững sờ, chần chờ một lúc mới trả lời: - Lý công tử, kỳ hạn mười lăm ngày sắp tới rồi. Nhưng số tiền kiếm được cách một nghìn xâu còn có một khoản. Hơn nữa hai ngày qua, khách hàng mua chao càng ngày càng ít. Ta sợ đến lúc đó
Mặc dù Ngô Phúc Vinh không nói hết lời, Lý Kỳ cũng đoán được ông ta muốn nói cái gì. Liền cười ha hả đáp: - Việc này chú cứ yên tâm. Chuyện tiền nong cháu đã giải quyết xong rồi. Tối nay sẽ có người đưa tiền tới.
Ngô Phúc Vinh cả kinh, nắm lấy tay áo của Lý Kỳ: - Lý công tử, chuyện đó có thật không? Cậu đừng lừa lão hủ.
Lý Kỳ gật đầu, cười nói: - Cháu sao dám lừa gạt chú.
Ngô Phúc Vinh thấy vẻ tính trước của hắn, trong lòng liền tìn bảy tám phần. Nhất thời vui vẻ tới nhướn mày, hỏi: - Nhưng không biết là người phương nào mang tiền tới.
- Tạm thời không thể nói. Chờ đến tối, cháu sẽ giải thích. Lý Kỳ cười thần bí, nói tiếp: - Đúng rồi, Tiểu Lục Tử đâu chú?
Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, đáp: - À, Lục Tử và Đại Trụ đang quét dọn phòng bếp. Ha ha, từ lúc cậu tới đây, tiểu tử kia chăm chỉ hơn rất nhiều.
Lý Kỳ nghe thấy vậy, trong lòng vui mừng, khiêm tốn nói: - Đều là trước kia chú dạy bảo đúng cách. Tốt rồi, cháu đi tìm Tiểu Lục Tử dặn vài việc. Chú tiếp tục làm việc đi.
Đến tối, khi Ngô Phúc Vinh nhìn thấy Thái Lão Tam và bốn tên thủ hạ vác hai cái rương gỗ lớn đi vào trong tiệm, cả người đều choáng váng.
Đợi khi Thái Lão Tam mở hai cái rương ra, hai chú cháu Ngô Phúc Vinh và hai anh em họ Trần đều hít một hơi khí lạnh, thân thể hơi nghiêng về phía trước, gót chân dính tại chỗ, tình cảnh trông rất buồn cười.
Thì ra bên trong hai cái rương chất đầy từng chuỗi tiền đồng. Ít nhất cũng phải có hơn một nghìn xâu.
Trong bốn người, ngoại trừ Ngô Phúc Vinh, còn lại đều là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Tròng mắt suýt nữa lòi ra ngoài.
Thái Lão Tam thấy bộ dạng này của bốn người, trong lòng âm thầm đắc ý. Nhưng thấy vẻ mặt bình thản của Lý Kỳ, trong lòng lại rất kinh ngạc, thầm nghĩ:" Lão gia nói không sai, tiểu tử này đúng là không giống người bình thường".
Lý Kỳ không giải thích cho mâý người Ngô Phúc Vinh quá nhiều. Chỉ bảo bọn họ cất kỹ tiền. Sau đó liền dẫn Ngô Tiểu Lục khuân cái bình chứa nước rau dền ngâm và hơn mười miếng chao đã chuẩn bị sẵn, đi theo Thái Lão Tam.
Thực ra Ngô Tiểu Lục cũng không biết Lý Kỳ định làm gì. Nhưng cậu ta biết đi theo Lý Kỳ, tuyệt đối không sai. Trước khi đi, còn đắc ý nhìn hai anh em họ Trần một cái. Như đang nóiThấy chưa, đây là đãi ngộ chỉ có đại sư huynh mới có.
Đi vào Phỉ Thúy Hiên, khi Lý Kỳ chứng kiến sự xa hoa trong này, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Không nói những thứ khác, chỉ riêng phòng bếp thôi đã lớn hơn phòng bếp của Túy Tiên Cư vài lần.
Thái Mẫn Đức đã sớm đứng chờ ở đại sảnh. Y rất đắc ý khi thấy vể mặt của Lý Kỳ. Đêm nay y cũng không tính toán để cho đầu bếp của tiệm học Lý Kỳ làm chao. Mà là chính mình đích thân ra trận. Dù sao trước kia y vốn là một đầu bếp.
Về điểm này, Lý Kỳ có chút bất ngờ. Nhưng hắn cũng biết, Thái Mẫn Đức làm như vậy, đơn giản là không muốn cho nhiều người biết bí phương của chao.
Đầu tiên Lý Kỳ giao bí phương đã viết sẵn từ xế chiều cho Thái Mẫn Đức. Khi Thái Mẫn Đức nhìn thấy mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cả người liền chấn động. Y vạn lần không ngờ, một người có thể đối câu đối của Bạch nương tử và Tống công tử đơn giản như Lý Kỳ, viết chữ lại khó nhìn như vậy.
Lý Kỳ không yên nhìn Thái Mẫn Đức. Sao không biết y đang nghĩ gì. Khuôn mặt hắn đỏ bừng. Thầm nghĩ lão tử nhất định phải nghĩ biện pháp làm một cái bút máy. Cái thứ bút lông kia thật khó dùng.
May mà Thái Mẫn Đức cũng không phải là văn nhân nhã sĩ. Nên không quá đắn đo ở vấn đề này. Lực chú ý vẫn đặt lên nội dung trên giấy. Chỉ là y không ngờ, nguyên liệu làm chao lại rẻ như vậy. Điều này khiến cho y hưng phấn thiếu suýt nữa nhảy lên. Nghĩ bụng:"Lão già họ Ngô kia được lắm. Cầm thứ rẻ tiền bán giá trên trời. Ai mà ngờ lão đó lại ngoan độc như vậy."
Nhưng y lại không biết, tất cả đều là chủ ý của Lý Kỳ.
Đợi Lý Kỳ đi rồi, Thái Lão Tam lập tức đi tới bên cạnh Thái Mẫn Đức, nhỏ giọng nói: - Lão gia, giá tiền này có phải quá cao không?
- Tiểu Tam, là một thương nhân, ánh mắt nên phóng xa một chút.
Thái Mẫn Đức cười nhạt: - Túy Tiên Cư sở dĩ có thể chống đỡ tới hiện tại, hoàn toàn là dựa vào món chao kia. Nếu như Phỉ Thúy Hiên của chúng ta cũng có thể làm ra chao, vậy thì sợ gì bọn chúng. Đến lúc đó chúng ta lại hạ giá tiền, thì Túy Tiên Cư đóng cửa chỉ là việc sớm hay muộn. Mười sáu nghìn xâu? Hắc hắc, lão già họ Ngô, ta muốn xem vẻ mặt của lão lúc đó.
Thái Lão Tam nghe thấy vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: - Lão gia nói đúng. Có bí phương này, Túy Tiên Cư đã thành vật trong bàn tay của lão gia.
- Chỉ có điều tiểu tử họ Lý kia đúng thật là một nhân tài. Nếu như có thể làm việc cho ta, không gì tốt hơn. Thái Mẫn Đức hơi tiếc nuối nói.
Vừa rồi đàm phán, Thái Mẫn Đức vẫn luôn cho rằng y là người cầm trịch. Nhưng sau khi đàm phán xong, y mới lờ mờ cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi. Từ lúc bắt đâu, mỗi câu mỗi lời của Lý Kỳ đều là thuận theo ý của y. Chỉ cần y muốn biết chuyện gì, Lý Kỳ đều tri vô bất ngôn. Hơn nữa mỗi sự kiện đều có lý do hợp lý. Căn bản không có gì phải hoài nghi. Giống như Lý Kỳ đã sớm tính toán từ trước.
Nhưng vừa nghĩ tới tuổi của Lý Kỳ, Thái Mẫn Đức lại cho rằng mình đã quá lo lắng. Một người nhỏ tuổi như hắn sao có được lòng dạ như vậy. Nhất định là do hắn vào đời chưa lâu, nên nghĩ gì nói lấy.
Thái Lão Tam biết xưa nay Thái Mẫn Đức rất yêu mến chiêu mộ hiền sĩ, vội vàng phụ họa: - Lão gia, ngài không cần phải lo lắng chuyện này. Đợi cho Túy Tiên Cư rơi vào trong tay chúng ta. Họ Lý kia sẽ không có chỗ để đi. Đến lúc đó hắn chỉ có thể đầu nhập vào lão gia.
- Không sai! Ngươi nói không sai. Chỉ cần chúng ta mua được Túy Tiên Cư, tiểu tử kia còn biết đi đâu được nữa. Thái Mẫn Đức nhất thời cười vui vẻ.
.
Lúc Lý Kỳ trở lại Túy Tiên Cư, mấy người Ngô Phúc Vinh đã sớm thu quán. Hiện tại Ngô Phúc Vinh đang ở sau quầy gẩy bàn tính.
Lý Kỳ trông thấy, trong lòng càng cảm động. Hắn biết Ngô Phúc Vinh làm như vậy, đơn giản là muốn lưu mình lại. Liền gọi: - Ngô đại thúc, cháu về rồi đây!
Ngô Phúc Vinh ngẩng đầu nhìn, thấy là Lý Kỳ, bước lên phía trước bảo Trần Tiểu Trụ rót trà cho Lý Kỳ.
Hai người ngồi xuống, hàn huyên vài câu. Lý Kỳ thấy Ngô Phúc Vinh có vẻ có tâm sự, liền hỏi:
- Ngô đại thúc, có phải chú có tâm sự gì không?
Ngô Phúc Vinh hơi sững sờ, chần chờ một lúc mới trả lời: - Lý công tử, kỳ hạn mười lăm ngày sắp tới rồi. Nhưng số tiền kiếm được cách một nghìn xâu còn có một khoản. Hơn nữa hai ngày qua, khách hàng mua chao càng ngày càng ít. Ta sợ đến lúc đó
Mặc dù Ngô Phúc Vinh không nói hết lời, Lý Kỳ cũng đoán được ông ta muốn nói cái gì. Liền cười ha hả đáp: - Việc này chú cứ yên tâm. Chuyện tiền nong cháu đã giải quyết xong rồi. Tối nay sẽ có người đưa tiền tới.
Ngô Phúc Vinh cả kinh, nắm lấy tay áo của Lý Kỳ: - Lý công tử, chuyện đó có thật không? Cậu đừng lừa lão hủ.
Lý Kỳ gật đầu, cười nói: - Cháu sao dám lừa gạt chú.
Ngô Phúc Vinh thấy vẻ tính trước của hắn, trong lòng liền tìn bảy tám phần. Nhất thời vui vẻ tới nhướn mày, hỏi: - Nhưng không biết là người phương nào mang tiền tới.
- Tạm thời không thể nói. Chờ đến tối, cháu sẽ giải thích. Lý Kỳ cười thần bí, nói tiếp: - Đúng rồi, Tiểu Lục Tử đâu chú?
Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, đáp: - À, Lục Tử và Đại Trụ đang quét dọn phòng bếp. Ha ha, từ lúc cậu tới đây, tiểu tử kia chăm chỉ hơn rất nhiều.
Lý Kỳ nghe thấy vậy, trong lòng vui mừng, khiêm tốn nói: - Đều là trước kia chú dạy bảo đúng cách. Tốt rồi, cháu đi tìm Tiểu Lục Tử dặn vài việc. Chú tiếp tục làm việc đi.
Đến tối, khi Ngô Phúc Vinh nhìn thấy Thái Lão Tam và bốn tên thủ hạ vác hai cái rương gỗ lớn đi vào trong tiệm, cả người đều choáng váng.
Đợi khi Thái Lão Tam mở hai cái rương ra, hai chú cháu Ngô Phúc Vinh và hai anh em họ Trần đều hít một hơi khí lạnh, thân thể hơi nghiêng về phía trước, gót chân dính tại chỗ, tình cảnh trông rất buồn cười.
Thì ra bên trong hai cái rương chất đầy từng chuỗi tiền đồng. Ít nhất cũng phải có hơn một nghìn xâu.
Trong bốn người, ngoại trừ Ngô Phúc Vinh, còn lại đều là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Tròng mắt suýt nữa lòi ra ngoài.
Thái Lão Tam thấy bộ dạng này của bốn người, trong lòng âm thầm đắc ý. Nhưng thấy vẻ mặt bình thản của Lý Kỳ, trong lòng lại rất kinh ngạc, thầm nghĩ:" Lão gia nói không sai, tiểu tử này đúng là không giống người bình thường".
Lý Kỳ không giải thích cho mâý người Ngô Phúc Vinh quá nhiều. Chỉ bảo bọn họ cất kỹ tiền. Sau đó liền dẫn Ngô Tiểu Lục khuân cái bình chứa nước rau dền ngâm và hơn mười miếng chao đã chuẩn bị sẵn, đi theo Thái Lão Tam.
Thực ra Ngô Tiểu Lục cũng không biết Lý Kỳ định làm gì. Nhưng cậu ta biết đi theo Lý Kỳ, tuyệt đối không sai. Trước khi đi, còn đắc ý nhìn hai anh em họ Trần một cái. Như đang nóiThấy chưa, đây là đãi ngộ chỉ có đại sư huynh mới có.
Đi vào Phỉ Thúy Hiên, khi Lý Kỳ chứng kiến sự xa hoa trong này, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Không nói những thứ khác, chỉ riêng phòng bếp thôi đã lớn hơn phòng bếp của Túy Tiên Cư vài lần.
Thái Mẫn Đức đã sớm đứng chờ ở đại sảnh. Y rất đắc ý khi thấy vể mặt của Lý Kỳ. Đêm nay y cũng không tính toán để cho đầu bếp của tiệm học Lý Kỳ làm chao. Mà là chính mình đích thân ra trận. Dù sao trước kia y vốn là một đầu bếp.
Về điểm này, Lý Kỳ có chút bất ngờ. Nhưng hắn cũng biết, Thái Mẫn Đức làm như vậy, đơn giản là không muốn cho nhiều người biết bí phương của chao.
Đầu tiên Lý Kỳ giao bí phương đã viết sẵn từ xế chiều cho Thái Mẫn Đức. Khi Thái Mẫn Đức nhìn thấy mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cả người liền chấn động. Y vạn lần không ngờ, một người có thể đối câu đối của Bạch nương tử và Tống công tử đơn giản như Lý Kỳ, viết chữ lại khó nhìn như vậy.
Lý Kỳ không yên nhìn Thái Mẫn Đức. Sao không biết y đang nghĩ gì. Khuôn mặt hắn đỏ bừng. Thầm nghĩ lão tử nhất định phải nghĩ biện pháp làm một cái bút máy. Cái thứ bút lông kia thật khó dùng.
May mà Thái Mẫn Đức cũng không phải là văn nhân nhã sĩ. Nên không quá đắn đo ở vấn đề này. Lực chú ý vẫn đặt lên nội dung trên giấy. Chỉ là y không ngờ, nguyên liệu làm chao lại rẻ như vậy. Điều này khiến cho y hưng phấn thiếu suýt nữa nhảy lên. Nghĩ bụng:"Lão già họ Ngô kia được lắm. Cầm thứ rẻ tiền bán giá trên trời. Ai mà ngờ lão đó lại ngoan độc như vậy."
Nhưng y lại không biết, tất cả đều là chủ ý của Lý Kỳ.
/2434
|