- Ngu công tử thắng!
Sau khi tên lính nọ tuyên bố kết quả của cuộc thi, Ngu Doãn Văn nói với Lý Kỳ bằng giọng nho nhã và lễ độ: - Tiểu tử may mắn nên mới giành được phần thắng, đa tạ, đa tạ.
- Không ... không tính, chuyện này không tính!
Mã Kiều ngẩn người ra, nhất thời hơi luống cuống, vừa lắc đầu vừa xua tay. Lúc này, y đang tiếc đứt ruột ra, Mã Kiều đâu có ngờ rằng trong cái ống trúc tầm thường kia lại ẩn chứa nhiều huyền cơ như vậy. Nếu như y chú tâm một chút, nếu như y đổi tay cung, nếu như y không xem nhẹ đối thủ, thì y sẽ không thể bị thua. Nhưng điều đáng tiếc là trên đời này không bao giờ có nhiều nếu như vậy.
Ngu Doãn Văn cười nói: - Theo như lời của Mã đại ca, như thế nào mới coi là thua cuộc?
- Hả...
Mã Kiều sửng sốt, quay sang trừng mắt nhìn Ngu Doãn Văn, bắt gặp ánh mắt đắc trí của tên tiểu tử thì phẫn nộ nói: - Tiểu tử, ngươi dám bẫy ta.
Ngu Doãn Văn cười giảo hoạt đáp lại: - Binh pháp hữu vân, binh bất yếm trá, nếu như Mã đại ca mà không nương tay thì có lẽ tiểu tử đã thua rồi, lúc đó tiểu tử cũng không có ý kiến gì.
Mã Kiều bị câu nói của cậu bé làm cho tức nổ mắt, nếu mà y cứ tiếp tục tranh luận thì không chỉ là một mình y thua nói không chừng sẽ còn làm ảnh hưởng đến người khác nữa, nghĩ vậy nên Mã Kiều hắng giọng một cái và nói trong ngậm ngùi: - Ta thua! Y thầm trách cứ bản thân, thật không ngờ rằng Mã Kiều y anh hùng một đời mà cũng có lúc phải chịu đựng cảnh này.
- Ngươi đương nhiên là thua rồi.
Lý Kỳ bước tới, trợn trừng mắt lên nhìn Mã Kiều và nói: - Tên tiểu tử như ngươi đến bao giờ mới hiểu được cái đạo lý: nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân hả? Nếu ngươi còn không khắc phục điểm yếu này thì sau này sẽ còn phải chịu những cú đau hơn.
Mã Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định rồi nói:
- Thắng làm vua thua làm giặc, cơ hội của bọn chúng chỉ có lần này mà thôi, đúng là khiến ta nhục nhã quá mà. Nhưng Mã kiều ta nhất định sẽ trả lại chúng gấp trăm nghìn lần mối thù này.
"Được! Xem ra mình không nói phí lời rồi." nhưng Lý Kỳ vẫn tức giận nói: - Xem ra nhà ngươi vẫn chưa nắm rõ được tình hình bây giờ, ngươi bây giờ đến tư cách khiến chúng ta mất mặt cũng không có rồi chứ đừng nói là phục thù gì đó.
Câu nói này không ngờ lại làm tổn thương Mã Kiều như vậy, nếu không phải là một người cứng rắn, e rằng gặp phải người khác đã khóc một trận ra trò rồi. Nhưng cuối cùng y cũng phải cúi cái đầu kiêu ngạo kia xuống và nói trong ngậm ngùi: - Bộ soái, người có thể ra đây nói chuyện riêng với ta được không?
Lý Kỳ thấy vẻ mặt trầm mặc của hắn thì thoáng sửng sốt rồi tiến lại phía hắn, thấp giọng hỏi: - Chuyện gì vậy?
Mã Kiều cười trừ rồi ra bộ khẩn trương hỏi: - Bộ soái, ngươi trước kia có nói đây chính là chuyện cơ mật của quân đội, có đúng vậy không? Nếu y đọ sức cùng với một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch thì chuyện này cũng đủ khiến y mất mặt rồi, lại còn thua cái thằng nhãi nhép này thì đúng là làm mất mặt cả ông bà tổ tiên, không còn mặt mũi nào mà gặp phụ mẫu ở Giang Đông nữa, chuyện này đối với Mã Kiều mà nói thì mức độ nghiêm trọng có thể sánh ngang với chuyện thành thân với Lỗ Mỹ Mỹ.
Nghe đến đây Lý Kỳ đã hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, rồi lập tức đi đến trước mặt Mã Kiều đồng thời giơ ngón tay giữa lên.
Mã Kiều sửng sốt hỏi: - Ý ngài là?
- Ngươi tự nghĩ đi!
Lý Kỳ thực sự không muốn nói những lời vô nghĩa với y nữa, xoay người và đi về phía của Ngu Doãn Văn. Đối với tên thiên tài trẻ tuổi này, Lý Kỳ thực sự có chút hiếu kỳ.
Thực sự đừng nói là hắn, ngay cả Ngu Kỳ đều cảm thấy hiếu kì về trò chơi của tên tiểu tử này, nhân cơ hội Lý Kỳ vừa mới rời khỏi chỗ đó lập tức hỏi Doãn Văn : - Doãn Văn, con nói thật cho phụ thân biết...chuyện này đúng là do con làm?
Lúc Ngu Kỳ nói ra câu này, giọng của y có vẻ sợ sệt và luống cuống.
Ngư Doãn Văn gật đầu đáp lại: - Hài nhi không dám lừa gạt phụ thân, chuyện này đúng là do hài nhi làm.
Ngu Kỳ kinh ngạc hỏi lại: - Vậy con làm lúc nào? Vì sao phụ thân lại không biết chuyện này?
Ngu Doãn Văn ngẩng đầu lên tỏ vẻ đăm chiêu và không dám khẳng định: - Chuyện này... chuyện này có lẽ là bắt đầu từ đầu năm ngoái.
- Phải là phải mà không phải là không phải, không có cái chuyện gọi là: có lẽ.
- Phụ thân. Người hiểu nhầm ý con rồi.
Ngu Doãn Văn vội vàng giải thích: - Thực ra hỏa tiễn ba tầng này vốn dĩ là pháo hoa mà hài nhi nghịch lúc đó, mãi cho đến khi Quân Khí Giám dán cáo thị thì hài nhi mới nghĩ đến chuyện cải tiến pháo hoa thành hỏa tiễn.
- Pháo hoa?
Ngu Kỳ lại sửng sốt, không nén được sự tò mò: - Con nói con tự làm được pháo hoa?
Ngu Doãn Văn gãi gãi đầu trả lời: - Thật ra...thật ra nó cũng không thể coi là pháo hoa được.
- Là sao?
Ngu Kỳ lại nhíu mày, rồi mặt tự dưng tối sầm lại và nạt : - Không đúng, con đang nói dối, phụ thân vẫn còn nhớ rất rõ, hồi đầu năm lúc ta hỏi con có muốn mua pháo hoa hay không thì con rõ ràng nói với ta là con không thích, vậy thì nếu con đã không thích thì làm gì có chuyện tự làm được pháo hoa.
- Con ...
Ngu Doãn Văn đột nhiên cúi đầu xuống.
Thấy con mình ngập ngừng không nói lên lời, Ngu Kỳ càng tức giận: - Con cái gì mà con, còn không mau khai thật cho ta!
- Ngài đang thẩm tra phạm nhân đấy à? Có người cha nào lại hỏi con trai của mình như vậy không?
Lý Kỳ đứng bên cạnh chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, đến lúc này không nhịn được đành phải lên tiếng.
Ngu Kỳ nhìn thấy Lý Kỳ đi tới, vội vàng giải thích: - Dạ bẩm, hạ quan chỉ có ý bảo đứa con này nói ra sự thật.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn y và nói: - Ngu thiếu giám này, chuyện ở Quân Khí Giám to lớn là thế mà ngài có thể giải quyết gọn gàng, đâu vào đấy, hiểu rõ mọi chuyện như trong lòng bàn tay nhưng tại sao ngài lại không thể hiểu được con trai của mình?
- Hả?
Ngu Kỳ kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn Ngu Doãn Văn và nói: - Con trai của ngài đích thực là đang nói dối, nhưng không phải lúc nãy nó đã nói rồi sao, hơn nữa chuyện này từ rất sớm nó đã nói với ngài rồi, chỉ là ngài không để tâm mà thôi.
Ngu Kỳ càng nghe thì càng không hiểu gì hết, hỏi lại với giọng điệu không thể không mơ hồ hơn: - Hạ quan ngu dốt, kình mong giám sự chỉ bảo thêm.
- Câu này ngài nói đúng rồi đấy, ngài đúng là rất ngốc! Lý Kỳ cười khổ một cái rồi nói: - Gia đình của ngài sinh hoạt tiết kiệm, ngài thì chăm chỉ kiếm tiền để chữa bệnh cho thê tử, nó vì mẫu thân mà dám liều mạng xông vào Quân Khí Giới đủ để thấy rằng nó là một đứa con có hiếu. ngài từng nói là muốn mua pháo hoa cho nó chơi, mà pháo hoa thì chẳng rẻ chút nào, nó làm sao mà có thể đành lòng nào tiêu số tiền đó, cho nên nó mới nói với ngài là không thích. Nhưng đến khi nó nhìn thấy những đứa trẻ khác được chơi pháo hoa thì chắc chắn cũng rất muốn chơi pháo hoa. Chính vì thế nó chỉ có thể lựa chọn một là đi lấy trộm, đi cướp hai là tự mình làm ra.
Ngu Kỳ nghe xong những lời này lập tức tỉnh ngộ, vỗ tay lên trán, trong lòng thì hối hận vô cùng, khóe mắt đỏ lên và nói trong nức nở, nghẹn ngào: - Hài nhi, là phụ thân đã trách lầm con, con chính là một đứa con ngoan của Ngu gia.
Lúc này đây, Ngu Doãn Văn cũng xúc động nói trong nghẹn ngào: - Phụ thân, thật ra cũng tại con không tốt, hài nhi không nên giấu phụ thân, khiến phụ thân tức giận, là hài nhi bất hiếu.
Nghe được những lời này, Ngu Kỳ cảm thấy hổ thẹn vô cùng, cảm thấy có cái gì chặn ngang cổ họng, bao nhiêu lời muốn nói mà không thành lời.
Còn Lý Kỳ cũng thấy cay cay khóe mắt nhưng vẫn cười lớn tiếng và nói: - Ngu Thiếu Giám, tất cả mọi chuyện đều là ông trời phù hộ Đại Tống ta, nếu không phải như vậy thì con trai của ngài cũng không thể nào mà tự làm ra được loại hỏa khí hữu dụng đến vậy.
Những lời này của Lý Kỳ đã thay đổi tâm trạng của Ngu Kỳ, thay vào cảm giác xấu hổ là cảm giác vô cùng tự hào, hãnh diện. Mặc dù năm xưa Ngu Kỳ có đỗ tiến sĩ nhưng lại không hề có cảm giác tự hào và hãnh diện như bây giờ. Có lẽ vì quá hạnh phúc mà y cứ ngây ngô cười, không biết nên nói như thế nào cho phải.
Lý Kỳ mặc dù chưa được làm phụ thân nhưng hắn cũng đã từng là một đứa con, phụ thân của hắn cũng luôn tự hào về hắn cho nên bây giờ hắn rất hiểu cảm giác bây giờ của Ngu Kỳ. hắn cười một cái, rồi quay sang bắt chuyện với Ngu Doãn Văn: - Doãn Văn, bản quan rất hiếu kỳ, không biết cháu làm sao mà lại nghĩ đến chuyện cải tiến pháo hoa thành hỏa tiễn ba tầng?
Nghe thấy vậy Ngu Doãn Văn lại thở dài mà nói: - Lúc đầu cháu nhìn thấy mọi người chơi pháo hoa, cảm giác pháo hoa rất đơn giản cho nên cháu đã không biết tự lượng sức mình mà tự làm pháo hoa. Nhưng đến khi đốt pháo hoa mà cháu làm ra thì nó lại không được đẹp như bình thường, trong lòng cháu rất buồn nhưng cháu vẫn cố chấp cho pháo hoa vào ống trúc rồi mới đốt, rồi tình cờ cháu phát hiện ra có lúc pháo hoa trong ống trúc kia có thể bay lên trời, có lúc thì lại nổ tan tành, thấy vậy cháu rất hiếu kỳ bèn thử đi thử lại vài lần và cháu đã phát hiện ra một điều: nếu dưới ống trúc mà có khe hở thì pháo hoa trong ống trúc sẽ bay được lên trời, còn nếu ống trúc bị cố định lại trên mặt đất thì ống trúc đó sẽ bị nổ tan tành. Nhưng đáng tiếc là lúc đó cháu quá ham chơi, đến khi chơi chán rồi thì lại không chơi nữa, mãi cho đến khi cháu nghe cha cháu nói về một vị giám sự mới đến của Quân Khí Giám, mà vị giám sự này thì lại vô cùng thích pháo hoa, còn treo cáo thị trong đó có nhắc đến giải thưởng, nghe đâu nhiều nhất sẽ được thưởng năm trăm quan. Cho nên cháu nghĩ nếu mà cháu có số tiền đó trong tay thì tiền chữa bệnh của mẹ cháu sẽ được giải quyết, nghĩ đi nghĩ lại cháu chỉ có thể nghĩ đến pháo hoa mà thôi.
- Thì ra là vậy! Lý Kỳ khẽ gật đầu và nói: - Vậy hỏa tiễn ba tầng của cháu rốt cuộc là như thế nào?
Ngu Doãn Văn không chút giấu diếm, kể một cách tỉ mỉ chi tiết: - Thực ra hỏa tiễn ba tầng đó rất đơn giản, đầu tiên chỉ cần có một ống trúc, ống trúc này nhất định phải có một đầu được bịt kín lại, đầu kia thì không cần, ở giữa còn phải có hai đoạn ống trúc nhỏ nữa. Sau đó ở đoạn ống thứ nhất đục một lỗ nhỏ từ từ rót hỏa dược vào bên trong tiếp theo là dùng dây dẫn bịt kín cái lỗ nhỏ đó, sau đó thì sẽ để dư ra một đoạn dây nhỏ, tiếp theo lại rót một lượng hỏa dược vừa đủ vào bên trong đoạn ống trúc đó, cho ngòi nổ vào, dùng giấy bưng kín lại. Lúc mà đốt ngòi nổ, đầu tiên sẽ là hỏa dược ở trong đoạn ống thứ nhất cháy, mặt đáy của ống trúc mặc dù đã được bọc lại bằng giấy nhưng thì đã đốt rồi thì sẽ không còn, đợi đến khi có một lỗ hổng lộ ra, chính điều này khiến cho hỏa dược trong ống trúc càng nhanh chóng được bắn ra ngoài, sau khi hỏa dược ở trong đoạn ống thứ nhất cháy hết sẽ cháy đến hỏa dược trong đoạn ống thứ hai, nhưng đoạn ống trúc này đã bị bịt kín rồi chính vì vậy hỏa dược chỉ có thế nổ tung.
- Không phải vẫn còn một tầng nữa hay sao?
Ngu Doãn Văn vội vàng giải thích tiếp: - Thực ra tầng còn lại của hỏa tiễn là hôm qua cháu mới nghĩ đến, ngày trước cháu đã thử đi thử lại rất nhiều lần và phát hiện công lực của hỏa tiễn hai tầng quá nhỏ, e rằng đại nhân giám sự sẽ không thích vì vậy cháu mới nghĩ đến ống trúc ba đoạn, ở một đầu của ống trúc có đục một lỗ nhỏ, cho đá vôi vào bên trong sau đó lại dùng một mẩu gỗ nhỏ bịt kín lại.
- Đá vôi? Chẳng trách lúc nổ trên không trung xuất hiện một đám " sương mù".
Lý Kỳ nói xong liền vui vẻ cười to: - Giỏi lắm! nhưng cháu đúng là quá tàn nhẫn mà, lúc mà ở trên chiến trường thật nếu chẳng may đám vội kia mà bay vào mắt người khác thì cũng có thể coi là đòn trí mạng đó, đủ đê tiện, ta thích.
"Ngươi là khen người ta hay là đang chế giễu họ vậy?"
Những lời này đúng là khiến cả hai cha con Ngu Kỳ cảm thấy xấu hổ.
Đôi mắt của Lý Kỳ đột nhiên nhìn sang phía khác rồi lại cười nói: - Nhưng ta cảm thấy hỏa tiễn mà cháu tự làm vẫn chưa hoàn chỉnh cho lắm, cháu đã từng nghĩ đến chuyện vì sao ống trúc đó có thể bay lên trời được, và vì sao nó lại có thể nổ tung chưa?
Ngu Doãn Văn ngẩn người một lúc rồi lập tức trả lời: - Cháu cũng đã từng nghĩ đến, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra, giám sự đại nhân ngài biết không ạ?
- Ta đương nhiên là biết rồi!
Nghe thấy câu nói này của Lý Kỳ, Ngu Doãn Văn vui mừng hớn hở, không đợi được hỏi luôn: - Đại nhân sẽ nói với cháu chứ.
- Đương nhiên là có thể rồi. Lý Kỳ nói xong thì lại dùng lại một lúc rồi mới nói tiếp: - Chỉ có điều đây chính là độc môn học vấn của bản quan, về cơ bản là không thể nói cho cháu biết được nhưng nếu cháu muốn học thì phải bái ta làm thầy.
Ngu Doãn văn vui mừng hết cỡ, nhưng chợt nhớ ra là vẫn còn phụ thân ở bên cạnh nên lấm lét quay lại nhìn vào mất của Ngu Kỳ.
Hiểu ý của con trai, Ngu Kỳ thành thật nói:
- Giám sự đồng ý nhận con làm đồ đệ của ngài ấy, đây chính là vinh hạnh của con đó.
Nghe được những lời này của phụ thân, Ngu Doãn Văn, không chút do dự quỳ trước mặt Lý Kỳ và nói: - Cháu Ngu Doãn Văn nguyện bái giám sự làm thầy, hi vọng giám sự đại nhân có thể thu nhận Doãn Văn.
"Ngộ Không, ngươi chuyên đi thu nạp yêu quái, bần tăng thì lại chuyên thu nạp nhân tài, sư phụ cuối cùng vẫn là một đẳng cấp cao mà, haha!" Khóe miệng của Lý Kỳ đúng là lộ ra một nụ cười đắc ý.
Sau khi tên lính nọ tuyên bố kết quả của cuộc thi, Ngu Doãn Văn nói với Lý Kỳ bằng giọng nho nhã và lễ độ: - Tiểu tử may mắn nên mới giành được phần thắng, đa tạ, đa tạ.
- Không ... không tính, chuyện này không tính!
Mã Kiều ngẩn người ra, nhất thời hơi luống cuống, vừa lắc đầu vừa xua tay. Lúc này, y đang tiếc đứt ruột ra, Mã Kiều đâu có ngờ rằng trong cái ống trúc tầm thường kia lại ẩn chứa nhiều huyền cơ như vậy. Nếu như y chú tâm một chút, nếu như y đổi tay cung, nếu như y không xem nhẹ đối thủ, thì y sẽ không thể bị thua. Nhưng điều đáng tiếc là trên đời này không bao giờ có nhiều nếu như vậy.
Ngu Doãn Văn cười nói: - Theo như lời của Mã đại ca, như thế nào mới coi là thua cuộc?
- Hả...
Mã Kiều sửng sốt, quay sang trừng mắt nhìn Ngu Doãn Văn, bắt gặp ánh mắt đắc trí của tên tiểu tử thì phẫn nộ nói: - Tiểu tử, ngươi dám bẫy ta.
Ngu Doãn Văn cười giảo hoạt đáp lại: - Binh pháp hữu vân, binh bất yếm trá, nếu như Mã đại ca mà không nương tay thì có lẽ tiểu tử đã thua rồi, lúc đó tiểu tử cũng không có ý kiến gì.
Mã Kiều bị câu nói của cậu bé làm cho tức nổ mắt, nếu mà y cứ tiếp tục tranh luận thì không chỉ là một mình y thua nói không chừng sẽ còn làm ảnh hưởng đến người khác nữa, nghĩ vậy nên Mã Kiều hắng giọng một cái và nói trong ngậm ngùi: - Ta thua! Y thầm trách cứ bản thân, thật không ngờ rằng Mã Kiều y anh hùng một đời mà cũng có lúc phải chịu đựng cảnh này.
- Ngươi đương nhiên là thua rồi.
Lý Kỳ bước tới, trợn trừng mắt lên nhìn Mã Kiều và nói: - Tên tiểu tử như ngươi đến bao giờ mới hiểu được cái đạo lý: nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân hả? Nếu ngươi còn không khắc phục điểm yếu này thì sau này sẽ còn phải chịu những cú đau hơn.
Mã Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định rồi nói:
- Thắng làm vua thua làm giặc, cơ hội của bọn chúng chỉ có lần này mà thôi, đúng là khiến ta nhục nhã quá mà. Nhưng Mã kiều ta nhất định sẽ trả lại chúng gấp trăm nghìn lần mối thù này.
"Được! Xem ra mình không nói phí lời rồi." nhưng Lý Kỳ vẫn tức giận nói: - Xem ra nhà ngươi vẫn chưa nắm rõ được tình hình bây giờ, ngươi bây giờ đến tư cách khiến chúng ta mất mặt cũng không có rồi chứ đừng nói là phục thù gì đó.
Câu nói này không ngờ lại làm tổn thương Mã Kiều như vậy, nếu không phải là một người cứng rắn, e rằng gặp phải người khác đã khóc một trận ra trò rồi. Nhưng cuối cùng y cũng phải cúi cái đầu kiêu ngạo kia xuống và nói trong ngậm ngùi: - Bộ soái, người có thể ra đây nói chuyện riêng với ta được không?
Lý Kỳ thấy vẻ mặt trầm mặc của hắn thì thoáng sửng sốt rồi tiến lại phía hắn, thấp giọng hỏi: - Chuyện gì vậy?
Mã Kiều cười trừ rồi ra bộ khẩn trương hỏi: - Bộ soái, ngươi trước kia có nói đây chính là chuyện cơ mật của quân đội, có đúng vậy không? Nếu y đọ sức cùng với một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch thì chuyện này cũng đủ khiến y mất mặt rồi, lại còn thua cái thằng nhãi nhép này thì đúng là làm mất mặt cả ông bà tổ tiên, không còn mặt mũi nào mà gặp phụ mẫu ở Giang Đông nữa, chuyện này đối với Mã Kiều mà nói thì mức độ nghiêm trọng có thể sánh ngang với chuyện thành thân với Lỗ Mỹ Mỹ.
Nghe đến đây Lý Kỳ đã hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, rồi lập tức đi đến trước mặt Mã Kiều đồng thời giơ ngón tay giữa lên.
Mã Kiều sửng sốt hỏi: - Ý ngài là?
- Ngươi tự nghĩ đi!
Lý Kỳ thực sự không muốn nói những lời vô nghĩa với y nữa, xoay người và đi về phía của Ngu Doãn Văn. Đối với tên thiên tài trẻ tuổi này, Lý Kỳ thực sự có chút hiếu kỳ.
Thực sự đừng nói là hắn, ngay cả Ngu Kỳ đều cảm thấy hiếu kì về trò chơi của tên tiểu tử này, nhân cơ hội Lý Kỳ vừa mới rời khỏi chỗ đó lập tức hỏi Doãn Văn : - Doãn Văn, con nói thật cho phụ thân biết...chuyện này đúng là do con làm?
Lúc Ngu Kỳ nói ra câu này, giọng của y có vẻ sợ sệt và luống cuống.
Ngư Doãn Văn gật đầu đáp lại: - Hài nhi không dám lừa gạt phụ thân, chuyện này đúng là do hài nhi làm.
Ngu Kỳ kinh ngạc hỏi lại: - Vậy con làm lúc nào? Vì sao phụ thân lại không biết chuyện này?
Ngu Doãn Văn ngẩng đầu lên tỏ vẻ đăm chiêu và không dám khẳng định: - Chuyện này... chuyện này có lẽ là bắt đầu từ đầu năm ngoái.
- Phải là phải mà không phải là không phải, không có cái chuyện gọi là: có lẽ.
- Phụ thân. Người hiểu nhầm ý con rồi.
Ngu Doãn Văn vội vàng giải thích: - Thực ra hỏa tiễn ba tầng này vốn dĩ là pháo hoa mà hài nhi nghịch lúc đó, mãi cho đến khi Quân Khí Giám dán cáo thị thì hài nhi mới nghĩ đến chuyện cải tiến pháo hoa thành hỏa tiễn.
- Pháo hoa?
Ngu Kỳ lại sửng sốt, không nén được sự tò mò: - Con nói con tự làm được pháo hoa?
Ngu Doãn Văn gãi gãi đầu trả lời: - Thật ra...thật ra nó cũng không thể coi là pháo hoa được.
- Là sao?
Ngu Kỳ lại nhíu mày, rồi mặt tự dưng tối sầm lại và nạt : - Không đúng, con đang nói dối, phụ thân vẫn còn nhớ rất rõ, hồi đầu năm lúc ta hỏi con có muốn mua pháo hoa hay không thì con rõ ràng nói với ta là con không thích, vậy thì nếu con đã không thích thì làm gì có chuyện tự làm được pháo hoa.
- Con ...
Ngu Doãn Văn đột nhiên cúi đầu xuống.
Thấy con mình ngập ngừng không nói lên lời, Ngu Kỳ càng tức giận: - Con cái gì mà con, còn không mau khai thật cho ta!
- Ngài đang thẩm tra phạm nhân đấy à? Có người cha nào lại hỏi con trai của mình như vậy không?
Lý Kỳ đứng bên cạnh chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, đến lúc này không nhịn được đành phải lên tiếng.
Ngu Kỳ nhìn thấy Lý Kỳ đi tới, vội vàng giải thích: - Dạ bẩm, hạ quan chỉ có ý bảo đứa con này nói ra sự thật.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn y và nói: - Ngu thiếu giám này, chuyện ở Quân Khí Giám to lớn là thế mà ngài có thể giải quyết gọn gàng, đâu vào đấy, hiểu rõ mọi chuyện như trong lòng bàn tay nhưng tại sao ngài lại không thể hiểu được con trai của mình?
- Hả?
Ngu Kỳ kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn Ngu Doãn Văn và nói: - Con trai của ngài đích thực là đang nói dối, nhưng không phải lúc nãy nó đã nói rồi sao, hơn nữa chuyện này từ rất sớm nó đã nói với ngài rồi, chỉ là ngài không để tâm mà thôi.
Ngu Kỳ càng nghe thì càng không hiểu gì hết, hỏi lại với giọng điệu không thể không mơ hồ hơn: - Hạ quan ngu dốt, kình mong giám sự chỉ bảo thêm.
- Câu này ngài nói đúng rồi đấy, ngài đúng là rất ngốc! Lý Kỳ cười khổ một cái rồi nói: - Gia đình của ngài sinh hoạt tiết kiệm, ngài thì chăm chỉ kiếm tiền để chữa bệnh cho thê tử, nó vì mẫu thân mà dám liều mạng xông vào Quân Khí Giới đủ để thấy rằng nó là một đứa con có hiếu. ngài từng nói là muốn mua pháo hoa cho nó chơi, mà pháo hoa thì chẳng rẻ chút nào, nó làm sao mà có thể đành lòng nào tiêu số tiền đó, cho nên nó mới nói với ngài là không thích. Nhưng đến khi nó nhìn thấy những đứa trẻ khác được chơi pháo hoa thì chắc chắn cũng rất muốn chơi pháo hoa. Chính vì thế nó chỉ có thể lựa chọn một là đi lấy trộm, đi cướp hai là tự mình làm ra.
Ngu Kỳ nghe xong những lời này lập tức tỉnh ngộ, vỗ tay lên trán, trong lòng thì hối hận vô cùng, khóe mắt đỏ lên và nói trong nức nở, nghẹn ngào: - Hài nhi, là phụ thân đã trách lầm con, con chính là một đứa con ngoan của Ngu gia.
Lúc này đây, Ngu Doãn Văn cũng xúc động nói trong nghẹn ngào: - Phụ thân, thật ra cũng tại con không tốt, hài nhi không nên giấu phụ thân, khiến phụ thân tức giận, là hài nhi bất hiếu.
Nghe được những lời này, Ngu Kỳ cảm thấy hổ thẹn vô cùng, cảm thấy có cái gì chặn ngang cổ họng, bao nhiêu lời muốn nói mà không thành lời.
Còn Lý Kỳ cũng thấy cay cay khóe mắt nhưng vẫn cười lớn tiếng và nói: - Ngu Thiếu Giám, tất cả mọi chuyện đều là ông trời phù hộ Đại Tống ta, nếu không phải như vậy thì con trai của ngài cũng không thể nào mà tự làm ra được loại hỏa khí hữu dụng đến vậy.
Những lời này của Lý Kỳ đã thay đổi tâm trạng của Ngu Kỳ, thay vào cảm giác xấu hổ là cảm giác vô cùng tự hào, hãnh diện. Mặc dù năm xưa Ngu Kỳ có đỗ tiến sĩ nhưng lại không hề có cảm giác tự hào và hãnh diện như bây giờ. Có lẽ vì quá hạnh phúc mà y cứ ngây ngô cười, không biết nên nói như thế nào cho phải.
Lý Kỳ mặc dù chưa được làm phụ thân nhưng hắn cũng đã từng là một đứa con, phụ thân của hắn cũng luôn tự hào về hắn cho nên bây giờ hắn rất hiểu cảm giác bây giờ của Ngu Kỳ. hắn cười một cái, rồi quay sang bắt chuyện với Ngu Doãn Văn: - Doãn Văn, bản quan rất hiếu kỳ, không biết cháu làm sao mà lại nghĩ đến chuyện cải tiến pháo hoa thành hỏa tiễn ba tầng?
Nghe thấy vậy Ngu Doãn Văn lại thở dài mà nói: - Lúc đầu cháu nhìn thấy mọi người chơi pháo hoa, cảm giác pháo hoa rất đơn giản cho nên cháu đã không biết tự lượng sức mình mà tự làm pháo hoa. Nhưng đến khi đốt pháo hoa mà cháu làm ra thì nó lại không được đẹp như bình thường, trong lòng cháu rất buồn nhưng cháu vẫn cố chấp cho pháo hoa vào ống trúc rồi mới đốt, rồi tình cờ cháu phát hiện ra có lúc pháo hoa trong ống trúc kia có thể bay lên trời, có lúc thì lại nổ tan tành, thấy vậy cháu rất hiếu kỳ bèn thử đi thử lại vài lần và cháu đã phát hiện ra một điều: nếu dưới ống trúc mà có khe hở thì pháo hoa trong ống trúc sẽ bay được lên trời, còn nếu ống trúc bị cố định lại trên mặt đất thì ống trúc đó sẽ bị nổ tan tành. Nhưng đáng tiếc là lúc đó cháu quá ham chơi, đến khi chơi chán rồi thì lại không chơi nữa, mãi cho đến khi cháu nghe cha cháu nói về một vị giám sự mới đến của Quân Khí Giám, mà vị giám sự này thì lại vô cùng thích pháo hoa, còn treo cáo thị trong đó có nhắc đến giải thưởng, nghe đâu nhiều nhất sẽ được thưởng năm trăm quan. Cho nên cháu nghĩ nếu mà cháu có số tiền đó trong tay thì tiền chữa bệnh của mẹ cháu sẽ được giải quyết, nghĩ đi nghĩ lại cháu chỉ có thể nghĩ đến pháo hoa mà thôi.
- Thì ra là vậy! Lý Kỳ khẽ gật đầu và nói: - Vậy hỏa tiễn ba tầng của cháu rốt cuộc là như thế nào?
Ngu Doãn Văn không chút giấu diếm, kể một cách tỉ mỉ chi tiết: - Thực ra hỏa tiễn ba tầng đó rất đơn giản, đầu tiên chỉ cần có một ống trúc, ống trúc này nhất định phải có một đầu được bịt kín lại, đầu kia thì không cần, ở giữa còn phải có hai đoạn ống trúc nhỏ nữa. Sau đó ở đoạn ống thứ nhất đục một lỗ nhỏ từ từ rót hỏa dược vào bên trong tiếp theo là dùng dây dẫn bịt kín cái lỗ nhỏ đó, sau đó thì sẽ để dư ra một đoạn dây nhỏ, tiếp theo lại rót một lượng hỏa dược vừa đủ vào bên trong đoạn ống trúc đó, cho ngòi nổ vào, dùng giấy bưng kín lại. Lúc mà đốt ngòi nổ, đầu tiên sẽ là hỏa dược ở trong đoạn ống thứ nhất cháy, mặt đáy của ống trúc mặc dù đã được bọc lại bằng giấy nhưng thì đã đốt rồi thì sẽ không còn, đợi đến khi có một lỗ hổng lộ ra, chính điều này khiến cho hỏa dược trong ống trúc càng nhanh chóng được bắn ra ngoài, sau khi hỏa dược ở trong đoạn ống thứ nhất cháy hết sẽ cháy đến hỏa dược trong đoạn ống thứ hai, nhưng đoạn ống trúc này đã bị bịt kín rồi chính vì vậy hỏa dược chỉ có thế nổ tung.
- Không phải vẫn còn một tầng nữa hay sao?
Ngu Doãn Văn vội vàng giải thích tiếp: - Thực ra tầng còn lại của hỏa tiễn là hôm qua cháu mới nghĩ đến, ngày trước cháu đã thử đi thử lại rất nhiều lần và phát hiện công lực của hỏa tiễn hai tầng quá nhỏ, e rằng đại nhân giám sự sẽ không thích vì vậy cháu mới nghĩ đến ống trúc ba đoạn, ở một đầu của ống trúc có đục một lỗ nhỏ, cho đá vôi vào bên trong sau đó lại dùng một mẩu gỗ nhỏ bịt kín lại.
- Đá vôi? Chẳng trách lúc nổ trên không trung xuất hiện một đám " sương mù".
Lý Kỳ nói xong liền vui vẻ cười to: - Giỏi lắm! nhưng cháu đúng là quá tàn nhẫn mà, lúc mà ở trên chiến trường thật nếu chẳng may đám vội kia mà bay vào mắt người khác thì cũng có thể coi là đòn trí mạng đó, đủ đê tiện, ta thích.
"Ngươi là khen người ta hay là đang chế giễu họ vậy?"
Những lời này đúng là khiến cả hai cha con Ngu Kỳ cảm thấy xấu hổ.
Đôi mắt của Lý Kỳ đột nhiên nhìn sang phía khác rồi lại cười nói: - Nhưng ta cảm thấy hỏa tiễn mà cháu tự làm vẫn chưa hoàn chỉnh cho lắm, cháu đã từng nghĩ đến chuyện vì sao ống trúc đó có thể bay lên trời được, và vì sao nó lại có thể nổ tung chưa?
Ngu Doãn Văn ngẩn người một lúc rồi lập tức trả lời: - Cháu cũng đã từng nghĩ đến, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra, giám sự đại nhân ngài biết không ạ?
- Ta đương nhiên là biết rồi!
Nghe thấy câu nói này của Lý Kỳ, Ngu Doãn Văn vui mừng hớn hở, không đợi được hỏi luôn: - Đại nhân sẽ nói với cháu chứ.
- Đương nhiên là có thể rồi. Lý Kỳ nói xong thì lại dùng lại một lúc rồi mới nói tiếp: - Chỉ có điều đây chính là độc môn học vấn của bản quan, về cơ bản là không thể nói cho cháu biết được nhưng nếu cháu muốn học thì phải bái ta làm thầy.
Ngu Doãn văn vui mừng hết cỡ, nhưng chợt nhớ ra là vẫn còn phụ thân ở bên cạnh nên lấm lét quay lại nhìn vào mất của Ngu Kỳ.
Hiểu ý của con trai, Ngu Kỳ thành thật nói:
- Giám sự đồng ý nhận con làm đồ đệ của ngài ấy, đây chính là vinh hạnh của con đó.
Nghe được những lời này của phụ thân, Ngu Doãn Văn, không chút do dự quỳ trước mặt Lý Kỳ và nói: - Cháu Ngu Doãn Văn nguyện bái giám sự làm thầy, hi vọng giám sự đại nhân có thể thu nhận Doãn Văn.
"Ngộ Không, ngươi chuyên đi thu nạp yêu quái, bần tăng thì lại chuyên thu nạp nhân tài, sư phụ cuối cùng vẫn là một đẳng cấp cao mà, haha!" Khóe miệng của Lý Kỳ đúng là lộ ra một nụ cười đắc ý.
/2434
|