Tiểu viện lại chìm vào yên lặng, Tiêu Kỳ và Tiêu Thi đều đang trầm tư.
Quách Mộ Lâm nói:
- Sở tiểu tử, ngươi đọc được Phong Nguyên Chỉ ở đâu?
Sở Ly nói:
- Kỳ Thuật Thông Khảo.
- Ta sẽ về nghiên cứu thêm.
Quách Mộ Lâm nói:
- Xem thực sự có Phong Nguyên Chỉ hay là tiểu tử ngươi nói xằng nói bậy!
Sở Ly nói:
- Quách lão, ta đâu có gan như vậy! Tuy nhiên việc này không gấp, cứ từ từ.
Sở Ly đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi ăn xong bữa tối, Sở Ly tới phòng của Tiêu Kỳ.
Tiểu viện tổng cộng có bốn gian phòng, sương phòng hai bên trái phải, còn có hai phòng ngủ ở sảnh chính.
Tiêu Kỳ ở phòng ngủ bên trái, khi Sở Ly bước vào, Tiêu Kỳ đang đọc sách dưới nến, ánh nến sáng như ban ngày, gương mặt nàng dịu dàng xinh đẹp giống như mỹ ngọc dương chi.
Tiêu Kỳ đặt sách xuống, chỉ vào nệm thêu.
Sở Ly chắp tay, ngồi xuống cách nàng hai bước.
Tiêu Kỳ nói:
- Có gì muốn nói, nói đi.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư, theo ta thấy, tuổi thọ của nhị tiểu thư không còn nhiều.
- Việc này cũng có thể nhìn ra được sao?
Tiêu Kỳ nhíu mày.
Sở Ly khẽ gật đầu:
- Đây không phải võ công cũng không phải y thuật mà là phật môn thuật pháp mà ta tu luyện.
- Nhị tỉ còn thời gian bao lâu?
Tiêu Kỳ hỏi.
Sở Ly đáp:
- Không tới nửa năm.
- Nửa năm?
Tiêu Kỳ nhíu mày hỏi:
- Tỉ ấy trúng Phong Nguyên Chỉ thật sao?
- Đúng.
- Ngươi có thể đoán định sao?
- Có thể.
- Vậy ngươi còn do dự gì chứ?
- Ta nói chưa chắc đã có tác dụng, hơn nữa nhị tiểu thư thân phận cao quý, hãy để người khác xem thử, tìm một cao thủ Thiên Ngoại Thiên tới đi.
- Ngươi không tự tin sao?
- Ta địa vị thấp, lời nói không có trọng lượng, bất luận là nhị tiểu thư hay đại công thử đều sẽ không để ta ra tay.
- Nếu như là ngươi, ngươi có thể hóa giải không?
- … Có thể!
Sở Ly nói chậm rãi.
Hắn vô cùng tự tin vì có thể nhìn thấu tình hình trong cơ thể nàng ta, nội lực cũng đủ mạnh, đánh một chưởng là có thể hóa giải Phong Nguyên Chỉ. Nhưng việc này rất phức tạp, địa vị của hắn không cao, nếu như là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, phủ Quốc Công chắc chắn sẽ coi trọng và tín nhiệm, hắn chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, mặc dù trở thành tổng quản nhưng lại không thể khiến người khác tín phục.
Tiêu Kỳ đặt sách xuống, đứng dậy mở cửa sổ, gió đêm từ từ thổi vào phòng, ánh nến khẽ đung đưa.
Tiêu Kỳ nhìn vầng trăng trên trời, lòng phẳng lặng như nước, suy nghĩ về quan hệ lợi hại của việc này.
Nàng hiểu những lo ngại của Sở Ly, đại ca là một ải quan trọng.
Đại ca tuyệt đối không tin tưởng Sở Ly, sẽ không để hắn lo liệu việc này, hơn nữa cũng chưa chắc đã tin vào sự phán đoán của hắn, chắc chắn sẽ phủ định Phong Nguyên Chỉ.
- Nửa năm…
Tiêu Kỳ trầm ngâm.
Sở ly nói:
- Tiểu thư, chưa chắc đã được nửa năm.
- Cứ từ từ, đúng là không thể nóng vội!
Tiêu Kỳ nhìn chăm chú:
- Quan hệ lợi hại của việc này, không cần ta phải nói nhiều.
Nàng tin tưởng Sở Ly như vậy là vì việc này không hề có ích gì với Sở Ly, chỉ có rủi ro.
Hắn đã là ân nhân cứu mạng của nhị tỉ, công lao đủ lớn, lại cứu nhị tỉ một lần nữa cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, lợi ích không nhiều, một khi thất bại sẽ có thể mất mạng, với tính khí của đại ca tuyệt đối sẽ trút giận lên người Sở Ly, hắn chắc chắn sẽ khó sống.
Nhưng nàng cũng rất hiểu khó khăn của việc này, đại ca rất lo lắng cho nhị tỉ, cũng không tin Sở Ly có năng lực này, tuyệt đối không lấy nhị tỉ ra mạo hiểm.
Sở Ly thở dài nói:
- Nói không chừng Phong Nguyên Chỉ còn có cách hóa giải khác, để ta kiểm tra xem.
- Ừm, ta cũng sẽ cho người kiểm tra.
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly gật đầu.
Tiêu Kỳ nói:
- Việc này hãy giữ bí mật trước đã, đừng để lộ ra ngoài.
Sở Ly nói:
- Đương nhiên.
Tiêu Kỳ xua bàn tay ngọc ngà:
- Ngươi đi đi.
Sở Ly rầu rĩ đứng dậy, cùng nàng ngồi trong một căn phòng, xung quanh là mùi hương thoang thoảng trên người nàng khiến hắn có cảm giác mãn nguyện và vui vẻ, thời gian trôi đi thật nhanh đã phải rời đi, lập tức trong lòng có chút trống trải hụt hẫng, cứ muốn ngồi mãi ở đây.
Hắn cố nén cảm giác hụt hẫng, chắp tay bước ra khỏi phòng.
Ra tới sân, ngồi trong tiểu đình, hắn nhìn vầng trăng trên trời, cảm giác ưu tư, tâm trạng bùi ngùi, rất muốn uống một chút rượu để vơi bớt nỗi buồn trong lòng.
Truyện được- dịch trực ti-ếp tại-- iREAD
…
Tai Sở Ly bỗng cử động, hướng về phía bên cạnh.
Hắn vận Đại Viên Kính Trí, nhìn thấy mười mấy người áo đen đang bò dưới cây hoa, nấp trong bóng tối ở góc tường, không hề cử động, hòa làm một thể với bóng tối xung quanh.
Sở Ly nhướng mày những nhân vật võ lâm này quả thực không thể nhẫn nhịn, không muốn để Khang đại học sĩ mừng thọ xong.
Sở Ly tiếp tục phát động Đại Viên Kính Trí đọc hình ảnh trong đầu họ, là hai môn phái.
Hắc lắc đầu, khi xưa Khang đại học sĩ tiêu diệt hai phái, đám người này chính là dư nghiệt của hai tông phái kia, khổ sở nhẫn nhịn nhiều năm để phục thù, hòng khiến quan viên triều đình khiếp sợ.
Hắn nghĩ ngợi một lát nhưng không hành động.
Khang phủ không phải phủ Quốc Công, hắn là khách không cần thiết xen vào việc này, rất dễ bị liên lụy, huống hồ Khang đại học sĩ có cao thủ Thiên Ngoại Thiên bảo vệ, không có nguy hiểm gì.
Hắn thu lại một tầng Đại Viên Kính Trí, chỉ nhìn hành động của những người này.
Đêm dần khuya, bất giác đã tới nửa đêm, cả Khang phủ đều chìm vào giấc ngủ.
Sở Ly biết Tiêu Kỳ và Tiêu Thi đều đã ngủ, Quách Mộ Lâm trằn trọc một hồi rồi cũng ngủ, cả tiểu viện trở lên yên tĩnh.
Sở Ly đứng dậy bước ra khỏi cửa, chắp tay sau lưng đứng trong tiểu viện ngắm trăng.
Mặt trăng giống như một lưỡi câu.
Một lúc lâu sau, Đại Viên Kính Trí nhìn thấy những người áo đen kia bắt đầu hành động.
Bọn họ cứ ba người chia thành một tốp, tổng cộng có bảy tốp, đi về phía các hướng khác nhau, có người tới đại sảnh Khang phủ, có người tới hậu viện, có người đi tới phòng khách, ba người áo đen thì đi tới tiểu viện của họ.
Sở Ly không muốn để bọn họ quấy nhiễu giấc ngủ của Tiêu Kỳ, khi bọn họ tới gần tường tiểu viện định nhảy lên thì hắn đột ngột xuất hiện sau lưng họ, dùng tâm chưởng đánh đứt tâm mạch, chết không một tiếng động.
Chỉ có một người bay lên không, nhảy qua tường vào trong sân. Sở Ly giết hai người xong lại xuất hiện sau lưng hắn, một chưởng đánh chết, sau đó đón lấy thi thể của hắn lặng lẽ bay ra ngoài tường.
Hắn đặt ba kẻ kia ở cùng nhau, sau đó về lại trong tiểu đình của tiểu viện.
Khang phủ trở nên hỗn loạn, chả mấy chốc phòng chứa củi bốc cháy nghi ngút, có người tỉnh lại lớn tiếng kêu cứu, rất nhiều người lao đi cứu hỏa.
Người áo đen thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội rút đao giết người.
Sở Ly nhíu mày, hộ vệ của Khang phủ thật vô dụng, không thể kịp thời phát hiện ra tình hình.
Sở Ly vụt biến mất hai lần, giết chết ba người áo đen sau đó biến mất.
Những kẻ đi thích sát hậu viện, Sở Ly không xen vào, chỉ quan sát trong đầu.
Khi bốn nhóm mười hai tên áo đen tiến sát hậu viện, mỗi người uống một viên thuốc, hai mắt nhanh chóng đỏ ngầu, toàn thân bao phủ khí hung bạo.
Bọn họ xông vào hậu viện, một cao thủ Thiên Ngoại Thiên đột nhiên xuất hiện, sáu người áo đen cầm chân cao thủ Thiên Ngoại Thiên, mặc kệ đòn tấn công của cao thủ Thiên Ngoại Thiên, cứ liều mạng tấn công bỏ mặc sống chết, rõ ràng họ đều là tử sĩ.
Sáu người còn lại xông vào phòng ngủ, lao về phía một lão giả gầy gò.
Sở Ly lần đầu tiên nhìn thấy Khang đại học sĩ, người thấp gầy, râu tóc bạc phơ, hai mắt sáng quắc, mặc dù không biết võ công nhưng tinh thần ngưng tụ, khí thế uy nghiêm.
Đối mặt với sáu người áo đen ông ta mặt không biến sắc, ngược lại còn giận dữ quát:
- Hỗn xược!
Một lão giả áo xám đứng bên cạnh hắn, đánh hai chưởng về phía sáu người kia, chưởng lực cuồn cuộn khiến bọn họ không thể tiến lên.
Những người áo đen hai mắt đỏ như máu, bọn họ giống như quái vật, hai người lao về phía lão giả áo xám, giương ngực đỡ lấy chưởng lực, phun ra máu nhưng vẫn xông lên.
Bốn người áo đen còn lại thì nhào về phía Khang đại học sĩ, cao thủ Thiên Ngoại Thiên thấy không ổn vội vàng né tránh người áo đen, chặn trước mặt Khang đại học sĩ, ra tay cực nhanh, chưởng ảnh khắp trời, lần lượt đánh trúng bốn người áo đen.
Hắn ta vốn tưởng có thể đánh bay bọn họ nhưng không ngờ bọn họ cứ thế chịu một chưởng, chỉ phun máu, không lùi lại sau mà tiến lên gần hơn, bốn người áo đen đồng thời nhào tới ôm chặt lấy hắn.
Hai người áo đen mắt đỏ còn lại thì nhào tới quật ngã Khang đại học sĩ, há miệng, cắn về phía cổ họng hắn.
Quách Mộ Lâm nói:
- Sở tiểu tử, ngươi đọc được Phong Nguyên Chỉ ở đâu?
Sở Ly nói:
- Kỳ Thuật Thông Khảo.
- Ta sẽ về nghiên cứu thêm.
Quách Mộ Lâm nói:
- Xem thực sự có Phong Nguyên Chỉ hay là tiểu tử ngươi nói xằng nói bậy!
Sở Ly nói:
- Quách lão, ta đâu có gan như vậy! Tuy nhiên việc này không gấp, cứ từ từ.
Sở Ly đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi ăn xong bữa tối, Sở Ly tới phòng của Tiêu Kỳ.
Tiểu viện tổng cộng có bốn gian phòng, sương phòng hai bên trái phải, còn có hai phòng ngủ ở sảnh chính.
Tiêu Kỳ ở phòng ngủ bên trái, khi Sở Ly bước vào, Tiêu Kỳ đang đọc sách dưới nến, ánh nến sáng như ban ngày, gương mặt nàng dịu dàng xinh đẹp giống như mỹ ngọc dương chi.
Tiêu Kỳ đặt sách xuống, chỉ vào nệm thêu.
Sở Ly chắp tay, ngồi xuống cách nàng hai bước.
Tiêu Kỳ nói:
- Có gì muốn nói, nói đi.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư, theo ta thấy, tuổi thọ của nhị tiểu thư không còn nhiều.
- Việc này cũng có thể nhìn ra được sao?
Tiêu Kỳ nhíu mày.
Sở Ly khẽ gật đầu:
- Đây không phải võ công cũng không phải y thuật mà là phật môn thuật pháp mà ta tu luyện.
- Nhị tỉ còn thời gian bao lâu?
Tiêu Kỳ hỏi.
Sở Ly đáp:
- Không tới nửa năm.
- Nửa năm?
Tiêu Kỳ nhíu mày hỏi:
- Tỉ ấy trúng Phong Nguyên Chỉ thật sao?
- Đúng.
- Ngươi có thể đoán định sao?
- Có thể.
- Vậy ngươi còn do dự gì chứ?
- Ta nói chưa chắc đã có tác dụng, hơn nữa nhị tiểu thư thân phận cao quý, hãy để người khác xem thử, tìm một cao thủ Thiên Ngoại Thiên tới đi.
- Ngươi không tự tin sao?
- Ta địa vị thấp, lời nói không có trọng lượng, bất luận là nhị tiểu thư hay đại công thử đều sẽ không để ta ra tay.
- Nếu như là ngươi, ngươi có thể hóa giải không?
- … Có thể!
Sở Ly nói chậm rãi.
Hắn vô cùng tự tin vì có thể nhìn thấu tình hình trong cơ thể nàng ta, nội lực cũng đủ mạnh, đánh một chưởng là có thể hóa giải Phong Nguyên Chỉ. Nhưng việc này rất phức tạp, địa vị của hắn không cao, nếu như là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, phủ Quốc Công chắc chắn sẽ coi trọng và tín nhiệm, hắn chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, mặc dù trở thành tổng quản nhưng lại không thể khiến người khác tín phục.
Tiêu Kỳ đặt sách xuống, đứng dậy mở cửa sổ, gió đêm từ từ thổi vào phòng, ánh nến khẽ đung đưa.
Tiêu Kỳ nhìn vầng trăng trên trời, lòng phẳng lặng như nước, suy nghĩ về quan hệ lợi hại của việc này.
Nàng hiểu những lo ngại của Sở Ly, đại ca là một ải quan trọng.
Đại ca tuyệt đối không tin tưởng Sở Ly, sẽ không để hắn lo liệu việc này, hơn nữa cũng chưa chắc đã tin vào sự phán đoán của hắn, chắc chắn sẽ phủ định Phong Nguyên Chỉ.
- Nửa năm…
Tiêu Kỳ trầm ngâm.
Sở ly nói:
- Tiểu thư, chưa chắc đã được nửa năm.
- Cứ từ từ, đúng là không thể nóng vội!
Tiêu Kỳ nhìn chăm chú:
- Quan hệ lợi hại của việc này, không cần ta phải nói nhiều.
Nàng tin tưởng Sở Ly như vậy là vì việc này không hề có ích gì với Sở Ly, chỉ có rủi ro.
Hắn đã là ân nhân cứu mạng của nhị tỉ, công lao đủ lớn, lại cứu nhị tỉ một lần nữa cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, lợi ích không nhiều, một khi thất bại sẽ có thể mất mạng, với tính khí của đại ca tuyệt đối sẽ trút giận lên người Sở Ly, hắn chắc chắn sẽ khó sống.
Nhưng nàng cũng rất hiểu khó khăn của việc này, đại ca rất lo lắng cho nhị tỉ, cũng không tin Sở Ly có năng lực này, tuyệt đối không lấy nhị tỉ ra mạo hiểm.
Sở Ly thở dài nói:
- Nói không chừng Phong Nguyên Chỉ còn có cách hóa giải khác, để ta kiểm tra xem.
- Ừm, ta cũng sẽ cho người kiểm tra.
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly gật đầu.
Tiêu Kỳ nói:
- Việc này hãy giữ bí mật trước đã, đừng để lộ ra ngoài.
Sở Ly nói:
- Đương nhiên.
Tiêu Kỳ xua bàn tay ngọc ngà:
- Ngươi đi đi.
Sở Ly rầu rĩ đứng dậy, cùng nàng ngồi trong một căn phòng, xung quanh là mùi hương thoang thoảng trên người nàng khiến hắn có cảm giác mãn nguyện và vui vẻ, thời gian trôi đi thật nhanh đã phải rời đi, lập tức trong lòng có chút trống trải hụt hẫng, cứ muốn ngồi mãi ở đây.
Hắn cố nén cảm giác hụt hẫng, chắp tay bước ra khỏi phòng.
Ra tới sân, ngồi trong tiểu đình, hắn nhìn vầng trăng trên trời, cảm giác ưu tư, tâm trạng bùi ngùi, rất muốn uống một chút rượu để vơi bớt nỗi buồn trong lòng.
Truyện được- dịch trực ti-ếp tại-- iREAD
…
Tai Sở Ly bỗng cử động, hướng về phía bên cạnh.
Hắn vận Đại Viên Kính Trí, nhìn thấy mười mấy người áo đen đang bò dưới cây hoa, nấp trong bóng tối ở góc tường, không hề cử động, hòa làm một thể với bóng tối xung quanh.
Sở Ly nhướng mày những nhân vật võ lâm này quả thực không thể nhẫn nhịn, không muốn để Khang đại học sĩ mừng thọ xong.
Sở Ly tiếp tục phát động Đại Viên Kính Trí đọc hình ảnh trong đầu họ, là hai môn phái.
Hắc lắc đầu, khi xưa Khang đại học sĩ tiêu diệt hai phái, đám người này chính là dư nghiệt của hai tông phái kia, khổ sở nhẫn nhịn nhiều năm để phục thù, hòng khiến quan viên triều đình khiếp sợ.
Hắn nghĩ ngợi một lát nhưng không hành động.
Khang phủ không phải phủ Quốc Công, hắn là khách không cần thiết xen vào việc này, rất dễ bị liên lụy, huống hồ Khang đại học sĩ có cao thủ Thiên Ngoại Thiên bảo vệ, không có nguy hiểm gì.
Hắn thu lại một tầng Đại Viên Kính Trí, chỉ nhìn hành động của những người này.
Đêm dần khuya, bất giác đã tới nửa đêm, cả Khang phủ đều chìm vào giấc ngủ.
Sở Ly biết Tiêu Kỳ và Tiêu Thi đều đã ngủ, Quách Mộ Lâm trằn trọc một hồi rồi cũng ngủ, cả tiểu viện trở lên yên tĩnh.
Sở Ly đứng dậy bước ra khỏi cửa, chắp tay sau lưng đứng trong tiểu viện ngắm trăng.
Mặt trăng giống như một lưỡi câu.
Một lúc lâu sau, Đại Viên Kính Trí nhìn thấy những người áo đen kia bắt đầu hành động.
Bọn họ cứ ba người chia thành một tốp, tổng cộng có bảy tốp, đi về phía các hướng khác nhau, có người tới đại sảnh Khang phủ, có người tới hậu viện, có người đi tới phòng khách, ba người áo đen thì đi tới tiểu viện của họ.
Sở Ly không muốn để bọn họ quấy nhiễu giấc ngủ của Tiêu Kỳ, khi bọn họ tới gần tường tiểu viện định nhảy lên thì hắn đột ngột xuất hiện sau lưng họ, dùng tâm chưởng đánh đứt tâm mạch, chết không một tiếng động.
Chỉ có một người bay lên không, nhảy qua tường vào trong sân. Sở Ly giết hai người xong lại xuất hiện sau lưng hắn, một chưởng đánh chết, sau đó đón lấy thi thể của hắn lặng lẽ bay ra ngoài tường.
Hắn đặt ba kẻ kia ở cùng nhau, sau đó về lại trong tiểu đình của tiểu viện.
Khang phủ trở nên hỗn loạn, chả mấy chốc phòng chứa củi bốc cháy nghi ngút, có người tỉnh lại lớn tiếng kêu cứu, rất nhiều người lao đi cứu hỏa.
Người áo đen thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội rút đao giết người.
Sở Ly nhíu mày, hộ vệ của Khang phủ thật vô dụng, không thể kịp thời phát hiện ra tình hình.
Sở Ly vụt biến mất hai lần, giết chết ba người áo đen sau đó biến mất.
Những kẻ đi thích sát hậu viện, Sở Ly không xen vào, chỉ quan sát trong đầu.
Khi bốn nhóm mười hai tên áo đen tiến sát hậu viện, mỗi người uống một viên thuốc, hai mắt nhanh chóng đỏ ngầu, toàn thân bao phủ khí hung bạo.
Bọn họ xông vào hậu viện, một cao thủ Thiên Ngoại Thiên đột nhiên xuất hiện, sáu người áo đen cầm chân cao thủ Thiên Ngoại Thiên, mặc kệ đòn tấn công của cao thủ Thiên Ngoại Thiên, cứ liều mạng tấn công bỏ mặc sống chết, rõ ràng họ đều là tử sĩ.
Sáu người còn lại xông vào phòng ngủ, lao về phía một lão giả gầy gò.
Sở Ly lần đầu tiên nhìn thấy Khang đại học sĩ, người thấp gầy, râu tóc bạc phơ, hai mắt sáng quắc, mặc dù không biết võ công nhưng tinh thần ngưng tụ, khí thế uy nghiêm.
Đối mặt với sáu người áo đen ông ta mặt không biến sắc, ngược lại còn giận dữ quát:
- Hỗn xược!
Một lão giả áo xám đứng bên cạnh hắn, đánh hai chưởng về phía sáu người kia, chưởng lực cuồn cuộn khiến bọn họ không thể tiến lên.
Những người áo đen hai mắt đỏ như máu, bọn họ giống như quái vật, hai người lao về phía lão giả áo xám, giương ngực đỡ lấy chưởng lực, phun ra máu nhưng vẫn xông lên.
Bốn người áo đen còn lại thì nhào về phía Khang đại học sĩ, cao thủ Thiên Ngoại Thiên thấy không ổn vội vàng né tránh người áo đen, chặn trước mặt Khang đại học sĩ, ra tay cực nhanh, chưởng ảnh khắp trời, lần lượt đánh trúng bốn người áo đen.
Hắn ta vốn tưởng có thể đánh bay bọn họ nhưng không ngờ bọn họ cứ thế chịu một chưởng, chỉ phun máu, không lùi lại sau mà tiến lên gần hơn, bốn người áo đen đồng thời nhào tới ôm chặt lấy hắn.
Hai người áo đen mắt đỏ còn lại thì nhào tới quật ngã Khang đại học sĩ, há miệng, cắn về phía cổ họng hắn.
/753
|