Sở Ly vỗ tay cười nói:
- Được, từ nay về sau, chúng ta xóa bỏ ân oán, lập công lao lớn bao nhiêu thì phải dựa vào bản lãnh của ngươi.
- Ngươi muốn ta đi đâu làm nội ứng?
Trác Phi Dương nói:
- Sẽ không phải là phủ Nhân Quốc Công đó chứ?
Sở Ly lắc đầu:
- Đi Cảnh vương phủ!
- Cảnh vương phủ?
Trác Phi Dương cảm thấy rất ngoài ý muốn:
- Làm sao lại là Cảnh vương phủ chứ?
Sở Ly nói:
- Cảnh vương có hiền danh, mời chào danh sĩ thiên hạ, ngươi đi nhờ vả hắn, bằng vào bản lãnh của ngươi, từ từ rồi sẽ được trọng dụng.
- Đó là đương nhiên!
Trác Phi Dương hừ lạnh nói.
Đối với thiên tư của mình, hắn rất rõ, ngoại trừ cái tên trước mắt này ra, không ai có thể sánh vai cùng mình được.
Sở Ly nói:
- Ngươi làm nội ứng không giống những nội ứng khác, không cần làm chuyện gì, càng không lan truyền tin tức ra ngoài.
Trác Phi Dương nhìn về phía hắn.
Sở Ly nói:
- Nhiệm vụ của ngươi không phải là nhìn chằm chằm vào Cảnh vương, không cần lo Cảnh vương làm gì. Thứ ngươi cần làm chính là mò được nội tình của mọi người trong Cảnh vương phủ.
- Thăm dò lai lịch của bọn họ?
- Kỳ thực chính là kết giao bằng hữu nhiều một chút.
Sở Ly nói:
- Nếu không bận rộn thì nên mời người uống một chút rượu, kết giao nhiều chút. Đừng hỏi thăm quá, uống thêm mấy chén là có thể nhìn rõ ham muốn và nhược điểm của bọn họ.
- Vậy thì có tác dụng gì chứ?
- Mỗi người đều có nhược điểm.
Sở Ly nói:
- Những chuyện còn lại ngươi không cần để ý tới... Cho nên nói, ngươi không cần sợ bại lộ. Tin tức có liên quan tới Cảnh vương đều không động vào, cho dù Cảnh vương muốn gây bất lợi cho ta, ngươi cũng đừng để ý tới. Ngươi tuyệt đối không nên cho là thông minh mà truyền tin tức ra ngoài!
- Như vậy...
Trác Phi Dương nở một nụ cười.
Sở Ly cười nói:
- Chuyện này rất hợp khẩu vị của ngươi đúng không?... Muốn ngươi liều lĩnh nguy hiểm báo tin cho ta. Cũng quá làm khó ngươi rồi!
Trác Phi Dương hừ lạnh nói:
- Nếu ta đã nhận nhiệm vụ, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực. Ngươi cũng đừng hại ta!
Sở Ly nói:
- Người khác sẽ gặp mặt ngươi, chúng ta không chạm mặt, phải bảo đảm không có chút sơ hở nào!
- Hừ, sắp xếp như thế rất tốt!
Trác Phi Dương cười toe toét nói:
- Ngươi làm việc ta vẫn rất là yên tâm.
Quỷ kế của đối phương dùng ở trên người đối thủ, thân là người đứng ở một bên, quả thực hắn đã bớt lo hơn rất nhiều.
Sở Ly nói:
- Ngày hôm nay lập tức lên đường!
-... Triệu sư muội?
Sở Ly sầm mặt lại. Hừ lạnh nói:
- Ngươi nên rõ ý của Triệu sư muội. Đừng đi dây dưa với nàng nữa!
Trác Phi Dương không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn:
- Ta sẽ không bỏ qua!
- Muốn chết, không có đầu óc!
Sở Ly lắc đầu, vung vung tay lên, nói:
- Đi đi!
Hắn xoay người đi ra khỏi tiểu viện.
Bạch Tri Tiết vội hỏi:
- Công tử?
Trác Phi Dương hừ một tiếng:
- Họ Sở này!
- Vậy không làm nữa?
Bạch Tri Tiết chần chờ nói:
- Hắn sẽ không hãm hại công tử thật sao?
Trác Phi Dương nói:
- Hắn muốn chơi ta thì cũng không cần thiết phải gọi ta trở về.
Tính cách của hắn dễ kích động, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, chỉ là không quản được tính tình của mình mà thôi.
Dựa vào quyền thế bây giờ của Sở Ly, muốn trừng trị mình chỉ cần một câu nói thì sẽ có người làm giúp, không cần phải phí lời như vậy. Mình đường đường là kỳ tài võ học, đương nhiên tác dụng rất lớn, hắn cũng phải dày mặt tới cầu mình!
Chỉ cần lập đủ công lao, luyện đến cảnh giới Thiên Ngoại thiên. Khi đó sẽ có địa vị vượt qua họ Sở kia. Đến lúc đó, lại tính toán với hắn! Đoạt Triệu sư muội lại!
…
Sau năm ngày, đêm khuya Sở Ly và Tiêu Thi, Liễu Nhứ vô thanh vô tức rời khỏi phủ Quốc Công.
Sở Ly nắm của cổ tay các nàng, ở dưới ánh trăng lướt ra khỏi tường thành.
Tiêu Thi quay đầu nhìn Sùng Minh thành.
Sùng Minh thành dưới ánh trăng thần bí mà nghiêm ngặt, làm cho nàng cảm thấy quen thuộc mà lại xa lạ, thân thiết mà lại không nỡ.
Trong lòng tràn ngập cảm giác phiền muộn. Nàng biết từ nay từ biệt, cả đời này nàng sẽ không thể trở về được, vĩnh viễn rời khỏi toà thành trì này.
Sở Ly nhẹ nhàng đáp lên trên một thân cây, đứng ở trên ngọn cây dừng lại, xoay người nhìn lại về phía sau.
- Tiểu thư không cần như vậy, lúc muốn trở lại, ta sẽ mang ngươi trở về.
Sở Ly nói.
Tiêu Thi lườm hắn một cái rồi nói:
- Một khi tiến vào vương phủ, sao có khả năng muốn về thì về cơ chứ?
Sở Ly nói:
- Lén lút trở về là được rồi.
Tiêu Thi thở dài:
- Chỉ mong là vậy... Đi thôi!
Sở Ly đạp lên ngọn cây lao đi, nhị nữ ở dưới ánh trăng chẳng khác nào cưỡi gió mà đi, áo bào trắng của hắn bay phần phật, như thần tiên bên trong loài người.
Liễu Nhứ cười nói:
- Tổng quản, sao ta cũng phải đi theo chứ, quá phiền phức.
Sở Ly nói:
- Ta không hầu hạ được Nhị tiểu thư, cho nên vẫn phải mang ngươi theo.
Tiêu Thi lạnh nhạt liếc nhìn tới:
- Chê ta phiền phức có đúng không?
Sở Ly cười nói:
- Tay chân ta vụng về, sợ Nhị tiểu thư chịu oan ức... Chắc hẳn Nhị tiểu thư cũng cảm thấy Liễu cô nương nên đi theo?
- Hừ, không sai.
Tiêu Thi mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn một chút.
Những thị nữ trong phủ, tay chân mỗi người đều vụng về, tâm mất linh tay không nhanh, chuyện gì mình cũng phải nhúng tay vào, rất phiền.
Nhưng Liễu Nhứ thì lại không như thế, dường như nàng biết tâm ý của mình, đã sớm làm xong mọi việc, làm xong mọi việc trước khi nàng dặn dò. Hơn nữa hai người rất hiểu ý, một cái ánh mắt của mình thì nàng đã biết mình muốn làm gì, có thể nói là bớt lo dùng ít sức, rất thuận tiện.
- Chúng ta sẽ đi tới đâu đây?
Liễu Nhứ cười hỏi.
Sở Ly nói:
- Khánh Vân Thành.
- Cách Thần Đô rất gần.
Liễu Nhứ nói.
Khánh Vân Thành và Thần Đô chỉ cách có 100 dặm, cưỡi ngựa không cần một ngày đã có thể tới được.
- Nơi đó là nơi an toàn nhất.
Sở Ly nói:
- Người của phủ Nhân Quốc Công sẽ không nghĩ tới chúng ta sẽ ở nơi đó.
Trong lúc Sở Ly nói chuyện chạy đi không dừng lại chút nào, một đường đi nhanh.
Hắn mang theo nhị nữ, vượt qua núi cao, vượt qua sông lớn, chuyên đi chỗ không có bóng người, đi qua phong cảnh mà bình thường người thường không thể nhìn thấy được.
Tiêu Thi xem phong cảnh dưới chân, vẻ mặt có chút say mê.
Từ khi nàng ra đời tới nay, đa phần bị nhốt ở trong phủ, rất ít khi đi ra ngoài phủ, tuy từng thấy phong cảnh phía ngoài, thế nhưng chưa từng thấy tráng lệ như vậy.
Mặt trời chiều ngả về phía Tây, ánh trời chiều bao phủ, bên trong đất trời đều trở nên xinh đẹp. Bọn họ dừng lại ở rên một đỉnh núi, nhìn quần sơn và sơn trang dưới núi.
- Bên kia đang xảy ra chuyện gì vậy?
Tiêu Thi bỗng nhiên chỉ tay về một thôn trang dưới chân núi.
Trong thôn trang có từng cột khói trắng bay lên, chung quanh xuất hiện lửa.
Sở Ly cau mày:
- Trước tiên hai người ở chỗ này chờ ta một lúc, ta đi một chút sẽ trở lại!
- Có thổ phỉ, có đúng không?
Tiêu Thi vội hỏi.
Sở Ly trầm mặc gật đầu.
Đại Viên Kính Trí của hắn đã thấy có một đám thổ phỉ đang tàn phá sơn thôn, sơn thôn đang chạy trốn, đóng cửa lại.
Những tên thổ phỉ này đều biết chút võ công, đóng cửa cũng vô dụng. Cho nên bọn chúng trực tiếp leo tường xông vào, nhìn thấy người là giết, nhìn thấy thứ đáng giá là cướp.
Khi hắn nhìn thấy thì trong thôn đã có mười mấy người chết rồi.
Hắn vừa dứt lời thì bỗng nhiên đã biến mất ở tại chỗ, sau hai lần lập lòe đã xuất hiện ở trong sơn thôn nhỏ.
Dưới Đại Viên Kính Trí bao phủ, mỗi người mỗi một nơi trong thôn hắn đều có thể nhìn thấy rõ. Một khi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì hắn lập loè rồi xuất hiện, dùng một chưởng đánh gục tên thổ phỉ kia.
Thổ phỉ xông vào trong thôn tổng cộng có hai mươi người, trong nháy mắt đã bị hắn đập chết mười tám người, hai người còn lại đang ở trên lưng ngựa.
Hắn không chờ thôn dân đang sợ hãi không thôi đi ra, mà đi tới trước mặt hai lão giả.
Đây là hai lão giả nhìn qua không khác gì thôn dân, thế nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ sắc bén và nhanh nhẹn, thân thể ngã quỵ ở mặt đất dập đầu xin tha, nói là lần thứ nhất.
Sở Ly hỏi trại bọn họ đâu, có bao nhiêu người, có cao thủ hay không.
Không đợi hai lão giả trả lời, hắn vươn tay trực tiếp đánh gục, nhẹ nhàng rời đi, sau đó lại xuất hiện ở trước mặt nhị nữ.
Tiêu Thi vội hỏi:
- Cứu được bọn họ không?
- Hừ, đám thổ phỉ này là của một sơn trại trên núi, chết nhóm người này, nhất định sẽ có đám khác tới trả thù. Phải nhổ cỏ tận gốc.
Sở Ly nói:
- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi một chút sẽ trở lại.
- Chúng ta cùng đi!
Tiêu Thi vội nói.
- Được, từ nay về sau, chúng ta xóa bỏ ân oán, lập công lao lớn bao nhiêu thì phải dựa vào bản lãnh của ngươi.
- Ngươi muốn ta đi đâu làm nội ứng?
Trác Phi Dương nói:
- Sẽ không phải là phủ Nhân Quốc Công đó chứ?
Sở Ly lắc đầu:
- Đi Cảnh vương phủ!
- Cảnh vương phủ?
Trác Phi Dương cảm thấy rất ngoài ý muốn:
- Làm sao lại là Cảnh vương phủ chứ?
Sở Ly nói:
- Cảnh vương có hiền danh, mời chào danh sĩ thiên hạ, ngươi đi nhờ vả hắn, bằng vào bản lãnh của ngươi, từ từ rồi sẽ được trọng dụng.
- Đó là đương nhiên!
Trác Phi Dương hừ lạnh nói.
Đối với thiên tư của mình, hắn rất rõ, ngoại trừ cái tên trước mắt này ra, không ai có thể sánh vai cùng mình được.
Sở Ly nói:
- Ngươi làm nội ứng không giống những nội ứng khác, không cần làm chuyện gì, càng không lan truyền tin tức ra ngoài.
Trác Phi Dương nhìn về phía hắn.
Sở Ly nói:
- Nhiệm vụ của ngươi không phải là nhìn chằm chằm vào Cảnh vương, không cần lo Cảnh vương làm gì. Thứ ngươi cần làm chính là mò được nội tình của mọi người trong Cảnh vương phủ.
- Thăm dò lai lịch của bọn họ?
- Kỳ thực chính là kết giao bằng hữu nhiều một chút.
Sở Ly nói:
- Nếu không bận rộn thì nên mời người uống một chút rượu, kết giao nhiều chút. Đừng hỏi thăm quá, uống thêm mấy chén là có thể nhìn rõ ham muốn và nhược điểm của bọn họ.
- Vậy thì có tác dụng gì chứ?
- Mỗi người đều có nhược điểm.
Sở Ly nói:
- Những chuyện còn lại ngươi không cần để ý tới... Cho nên nói, ngươi không cần sợ bại lộ. Tin tức có liên quan tới Cảnh vương đều không động vào, cho dù Cảnh vương muốn gây bất lợi cho ta, ngươi cũng đừng để ý tới. Ngươi tuyệt đối không nên cho là thông minh mà truyền tin tức ra ngoài!
- Như vậy...
Trác Phi Dương nở một nụ cười.
Sở Ly cười nói:
- Chuyện này rất hợp khẩu vị của ngươi đúng không?... Muốn ngươi liều lĩnh nguy hiểm báo tin cho ta. Cũng quá làm khó ngươi rồi!
Trác Phi Dương hừ lạnh nói:
- Nếu ta đã nhận nhiệm vụ, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực. Ngươi cũng đừng hại ta!
Sở Ly nói:
- Người khác sẽ gặp mặt ngươi, chúng ta không chạm mặt, phải bảo đảm không có chút sơ hở nào!
- Hừ, sắp xếp như thế rất tốt!
Trác Phi Dương cười toe toét nói:
- Ngươi làm việc ta vẫn rất là yên tâm.
Quỷ kế của đối phương dùng ở trên người đối thủ, thân là người đứng ở một bên, quả thực hắn đã bớt lo hơn rất nhiều.
Sở Ly nói:
- Ngày hôm nay lập tức lên đường!
-... Triệu sư muội?
Sở Ly sầm mặt lại. Hừ lạnh nói:
- Ngươi nên rõ ý của Triệu sư muội. Đừng đi dây dưa với nàng nữa!
Trác Phi Dương không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn:
- Ta sẽ không bỏ qua!
- Muốn chết, không có đầu óc!
Sở Ly lắc đầu, vung vung tay lên, nói:
- Đi đi!
Hắn xoay người đi ra khỏi tiểu viện.
Bạch Tri Tiết vội hỏi:
- Công tử?
Trác Phi Dương hừ một tiếng:
- Họ Sở này!
- Vậy không làm nữa?
Bạch Tri Tiết chần chờ nói:
- Hắn sẽ không hãm hại công tử thật sao?
Trác Phi Dương nói:
- Hắn muốn chơi ta thì cũng không cần thiết phải gọi ta trở về.
Tính cách của hắn dễ kích động, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, chỉ là không quản được tính tình của mình mà thôi.
Dựa vào quyền thế bây giờ của Sở Ly, muốn trừng trị mình chỉ cần một câu nói thì sẽ có người làm giúp, không cần phải phí lời như vậy. Mình đường đường là kỳ tài võ học, đương nhiên tác dụng rất lớn, hắn cũng phải dày mặt tới cầu mình!
Chỉ cần lập đủ công lao, luyện đến cảnh giới Thiên Ngoại thiên. Khi đó sẽ có địa vị vượt qua họ Sở kia. Đến lúc đó, lại tính toán với hắn! Đoạt Triệu sư muội lại!
…
Sau năm ngày, đêm khuya Sở Ly và Tiêu Thi, Liễu Nhứ vô thanh vô tức rời khỏi phủ Quốc Công.
Sở Ly nắm của cổ tay các nàng, ở dưới ánh trăng lướt ra khỏi tường thành.
Tiêu Thi quay đầu nhìn Sùng Minh thành.
Sùng Minh thành dưới ánh trăng thần bí mà nghiêm ngặt, làm cho nàng cảm thấy quen thuộc mà lại xa lạ, thân thiết mà lại không nỡ.
Trong lòng tràn ngập cảm giác phiền muộn. Nàng biết từ nay từ biệt, cả đời này nàng sẽ không thể trở về được, vĩnh viễn rời khỏi toà thành trì này.
Sở Ly nhẹ nhàng đáp lên trên một thân cây, đứng ở trên ngọn cây dừng lại, xoay người nhìn lại về phía sau.
- Tiểu thư không cần như vậy, lúc muốn trở lại, ta sẽ mang ngươi trở về.
Sở Ly nói.
Tiêu Thi lườm hắn một cái rồi nói:
- Một khi tiến vào vương phủ, sao có khả năng muốn về thì về cơ chứ?
Sở Ly nói:
- Lén lút trở về là được rồi.
Tiêu Thi thở dài:
- Chỉ mong là vậy... Đi thôi!
Sở Ly đạp lên ngọn cây lao đi, nhị nữ ở dưới ánh trăng chẳng khác nào cưỡi gió mà đi, áo bào trắng của hắn bay phần phật, như thần tiên bên trong loài người.
Liễu Nhứ cười nói:
- Tổng quản, sao ta cũng phải đi theo chứ, quá phiền phức.
Sở Ly nói:
- Ta không hầu hạ được Nhị tiểu thư, cho nên vẫn phải mang ngươi theo.
Tiêu Thi lạnh nhạt liếc nhìn tới:
- Chê ta phiền phức có đúng không?
Sở Ly cười nói:
- Tay chân ta vụng về, sợ Nhị tiểu thư chịu oan ức... Chắc hẳn Nhị tiểu thư cũng cảm thấy Liễu cô nương nên đi theo?
- Hừ, không sai.
Tiêu Thi mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn một chút.
Những thị nữ trong phủ, tay chân mỗi người đều vụng về, tâm mất linh tay không nhanh, chuyện gì mình cũng phải nhúng tay vào, rất phiền.
Nhưng Liễu Nhứ thì lại không như thế, dường như nàng biết tâm ý của mình, đã sớm làm xong mọi việc, làm xong mọi việc trước khi nàng dặn dò. Hơn nữa hai người rất hiểu ý, một cái ánh mắt của mình thì nàng đã biết mình muốn làm gì, có thể nói là bớt lo dùng ít sức, rất thuận tiện.
- Chúng ta sẽ đi tới đâu đây?
Liễu Nhứ cười hỏi.
Sở Ly nói:
- Khánh Vân Thành.
- Cách Thần Đô rất gần.
Liễu Nhứ nói.
Khánh Vân Thành và Thần Đô chỉ cách có 100 dặm, cưỡi ngựa không cần một ngày đã có thể tới được.
- Nơi đó là nơi an toàn nhất.
Sở Ly nói:
- Người của phủ Nhân Quốc Công sẽ không nghĩ tới chúng ta sẽ ở nơi đó.
Trong lúc Sở Ly nói chuyện chạy đi không dừng lại chút nào, một đường đi nhanh.
Hắn mang theo nhị nữ, vượt qua núi cao, vượt qua sông lớn, chuyên đi chỗ không có bóng người, đi qua phong cảnh mà bình thường người thường không thể nhìn thấy được.
Tiêu Thi xem phong cảnh dưới chân, vẻ mặt có chút say mê.
Từ khi nàng ra đời tới nay, đa phần bị nhốt ở trong phủ, rất ít khi đi ra ngoài phủ, tuy từng thấy phong cảnh phía ngoài, thế nhưng chưa từng thấy tráng lệ như vậy.
Mặt trời chiều ngả về phía Tây, ánh trời chiều bao phủ, bên trong đất trời đều trở nên xinh đẹp. Bọn họ dừng lại ở rên một đỉnh núi, nhìn quần sơn và sơn trang dưới núi.
- Bên kia đang xảy ra chuyện gì vậy?
Tiêu Thi bỗng nhiên chỉ tay về một thôn trang dưới chân núi.
Trong thôn trang có từng cột khói trắng bay lên, chung quanh xuất hiện lửa.
Sở Ly cau mày:
- Trước tiên hai người ở chỗ này chờ ta một lúc, ta đi một chút sẽ trở lại!
- Có thổ phỉ, có đúng không?
Tiêu Thi vội hỏi.
Sở Ly trầm mặc gật đầu.
Đại Viên Kính Trí của hắn đã thấy có một đám thổ phỉ đang tàn phá sơn thôn, sơn thôn đang chạy trốn, đóng cửa lại.
Những tên thổ phỉ này đều biết chút võ công, đóng cửa cũng vô dụng. Cho nên bọn chúng trực tiếp leo tường xông vào, nhìn thấy người là giết, nhìn thấy thứ đáng giá là cướp.
Khi hắn nhìn thấy thì trong thôn đã có mười mấy người chết rồi.
Hắn vừa dứt lời thì bỗng nhiên đã biến mất ở tại chỗ, sau hai lần lập lòe đã xuất hiện ở trong sơn thôn nhỏ.
Dưới Đại Viên Kính Trí bao phủ, mỗi người mỗi một nơi trong thôn hắn đều có thể nhìn thấy rõ. Một khi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì hắn lập loè rồi xuất hiện, dùng một chưởng đánh gục tên thổ phỉ kia.
Thổ phỉ xông vào trong thôn tổng cộng có hai mươi người, trong nháy mắt đã bị hắn đập chết mười tám người, hai người còn lại đang ở trên lưng ngựa.
Hắn không chờ thôn dân đang sợ hãi không thôi đi ra, mà đi tới trước mặt hai lão giả.
Đây là hai lão giả nhìn qua không khác gì thôn dân, thế nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ sắc bén và nhanh nhẹn, thân thể ngã quỵ ở mặt đất dập đầu xin tha, nói là lần thứ nhất.
Sở Ly hỏi trại bọn họ đâu, có bao nhiêu người, có cao thủ hay không.
Không đợi hai lão giả trả lời, hắn vươn tay trực tiếp đánh gục, nhẹ nhàng rời đi, sau đó lại xuất hiện ở trước mặt nhị nữ.
Tiêu Thi vội hỏi:
- Cứu được bọn họ không?
- Hừ, đám thổ phỉ này là của một sơn trại trên núi, chết nhóm người này, nhất định sẽ có đám khác tới trả thù. Phải nhổ cỏ tận gốc.
Sở Ly nói:
- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi một chút sẽ trở lại.
- Chúng ta cùng đi!
Tiêu Thi vội nói.
/753
|