Sở Ly lắc mình xuất hiện ở trong phòng của Tiêu Thi.
Tiêu Thi đang nằm ở trên giường nhỏ, lộ ra đường cong uyển chuyển, cầm trong tay một cuốn sách.
Sở Ly xuất hiện, nàng liếc nhìn hắn một chút:
- Đã nói với đại ca rồi?
Sở Ly gật gù.
- Đại ca muốn xử trí như thế nào?
- Thu thập bọn họ.
- Thu thập thế nào chứ?
- Diệt cao thủ Tiên Thiên, cao tầng trở lên của Đại Giang minh.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Lần này để cho những thành thủ này nhớ rõ, biết ai mới là chủ nhân!
Tiêu Thi liếc nhìn hắn một chút:
- Ngươi đưa ra ý này đúng không?
Sở Ly cười cười:
- Đại công tử có ý nghĩ của mình.
- Sao đại ca lại kích động như vậy chứ?
Tiêu Thi lắc đầu không tin.
Sở Ly nói:
- Đại công tử đang nổi nóng, Đại Giang minh đã tự va vào mũi đao, bọn họ xui xẻo mà thôi.
- Diệt Đại Giang minh, lẽ nào mọi chuyện sẽ tốt hơn?
Tiêu Thi nhíu mày nói:
- Để Giang Xuyên minh một nhà độc đại?
- Đại Giang minh chỉ thay đổi cao tầng, người phía dưới sẽ không ly tán.
Sở Ly nói:
- Đại công tử cũng là người thông minh, nên biết phải làm thế nào.
Cơ hội tốt như vậy để chưởng quản Đại Giang minh, hắn không tin Tiêu Thiết Ưng không nắm được.
Tiêu Thi xoa xoa mi tâm, nói:
- Ngươi từ sáng đến tối đều nghĩ xem nên đối phó với người ta như thế nào!
Sở Ly bật cười.
Tiêu Thi nói:
- Đã tra ra thân thế của Hư An chưa?
- Không tra ra được.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Manh mối quá ít. Ngày sau sẽ nổi lên mặt nước, người có thể thi triển ra Phong Nguyên chỉ không nhiều.
- Có thể là An vương hay không?
- Có thể.
- Ài.... Đứa trẻ đáng thương.
Tiêu Thi lắc đầu than thở:
- Nếu như nó gặp nguy hiểm, bóp nát Xá Lợi, ta không cho phép ngươi ngồi yên!
- Yên tâm đi, ta cũng rất thích hắn.
Sở Ly cười nói.
…
Lúc sáng sớm, Hư An rời giường luyện quyền, quậy một trận với các chú tiểu rồi trở lại phòng mình. Mở cửa ra, cẩn thận từng li từng tí một lấy bao y phục ra.
Bao y phục được đặt lên trên giường, sau đó hắn mới chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong ba bộ y phục bên trong và và ba bộ tăng bào màu vàng.
Ngày hôm nay là ngày mà hắn vào tự lần đầu, xem như là sinh nhật, hắn chuẩn bị mặc tăng bào mà thường ngày hắn không nỡ mặc một ngày.
Rút ra y phục bên trong và tăng bào, là bộ nhỏ nhất, tinh tế xoa xoa, trên mặt hắn hiện lên cười.
Cởi y phục bên trong ra, chuẩn bị đổi y phục mới. Mới vừa nhấc y phục bên trong ra thì có một phong thư từ bên trong y phục rơi xuống đất.
Hắn nhặt phong thư lên, rút tin tức bên trong ra.
Trong thư chỉ có một nhóm chữ thanh tú:
- Tiểu hòa thượng, ngươi nên đeo Xá Lợi ở trên người. Gặp phải nguy hiểm thì bóp nát nó, tự sẽ có người cứu ngươi, nên nhớ cho kỹ.
Hư An đổ một viên Xá Lợi từ phong thư bên trong ra.
Hắn cầm viên Xá Lợi này, hắn biết là thứ lúc trước mà Không Hải sư bá đã tặng cho Tiêu Thi.
Hắn nở một nụ cười, tinh tế xoa xoa Xá Lợi, tìm một cái dây nhỏ để đeo lên trên cổ. Sau đó đeo vào bên trong người, cuối cùng mới mặc tăng bào vào.
Trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt tuyệt đẹp của Tiêu Thi, cảm giác ấm áp vẫn truyền tới đáy lòng hắn, giống như dòng nước ấm bao vây lấy trái tim hắn.
…
Tiểu Cầm tới gõ cửa.
Lúc hai người đi tới bên ngoài thì đã dọn xong một bàn có đầy món ăn phong phú, sắc hương vị đều có đủ.
Thuyền lớn tiếp tục di chuyển ở trên sông, bọn họ uống rượu, thản nhiên tự tại.
Chờ ăn cơm xong, Sở Ly và Hàn Phi vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Đến lúc giữa trưa vẫn không thấy người của Đại Giang minh tới.
Sở Ly cười không lên tiếng, hắn không biết bao lâu nữa phủ Quốc Công sẽ hành động.
Buổi trưa qua đi, thuyền lớn ngừng một lúc ở trên một cái bến tàu lớn, bổ sung một vài thứ.
Chờ tới lúc thuyền lớn lần nữa khởi động thì La Xuyên Lai đến bên người Hàn Phi, thấp giọng nói mấy câu.
Hàn Phi kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly cười cợt, biết phủ Quốc Công đã hành động.
La Xuyên lui xuống.
Tiểu Cầm và Tiểu Kỳ đang chuẩn bị đánh đàn thổi tiêu.
Hàn Phi cười nói:
- Sở huynh, không nghĩ tới phủ Quốc Công các ngươi đã ra tay rồi!
Sở Ly nói:
- Cũng coi như phủ Quốc Công thất trách cho nên mới động thủ.
Hàn Phi lắc đầu cười nói:
- Ta không nghĩ tới phủ Quốc Công các ngươi lại dám động thủ, phải biết rằng đối phương cũng là mười lăm thành thủ đó!
Hắn cũng khá là quen thuộc đối với quan trường, tuy nói phủ Quốc Công địa vị cao cả, có thể áp chế thành thủ. Thế nhưng thành thủ cũng có chức vụ hạn chế phủ Quốc Công, Đại Giang minh thuộc về bang phái tam lưu, vốn không thuộc về phủ Quốc Công quản hạt.
Những thành thủ này biết rất rõ về quy củ của phủ Quốc Công, cho nên đều lẩn tránh phủ Quốc Công ra tay, không cho phép bên trong minh có cao thủ Tiên Thiên.
Đáng tiếc ý nghĩ của các thành thủ rất tốt, thế nhưng khi thực hành lại không được.
Người phía dưới biết cao thủ Tiên Thiên quan trọng, không có cao thủ Tiên Thiên thì nói chuyện sẽ không có ai nghe. Cho nên chỉ có thể lén lút nuôi dưỡng cao thủ Tiên Thiên trong âm thầm mà thôi.
Lúc trước Hàn Phi cho rằng, phủ Quốc Công mắt nhắm mắt mở đối với mười lăm thành thủ, cũng không phải là không biết, mà là không thèm để ý, đều tự hiểu ngầm. Thế nhưng bây giờ xem ra, mình đã đoán sai.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Chỉ là mười lăm thành thủ mà thôi.
- Ha ha, đây mới là khí phách của phủ Quốc Công!
Hàn Phi cười to nói:
- Đến đây, mời phủ Quốc Công các ngươi một chén, cũng sớm nên thu thập đám gia hoả này thôi!
Sở Ly cười uống một hơi cạn sạch.
Hàn Phi để chén rượu xuống, có chút đăm chiêu:
- Chỉ có điều, lần hành động này của phủ Quốc Công cũng là cảnh cáo đối với Giang Xuyên minh chúng ta, đúng không?
Sở Ly cười nói:
- Danh tiếng của Giang Xuyên minh rất tốt, phủ Quốc Công sẽ không bởi vì tư lợi mà động võ.
- Ta đây yên tâm rồi, như vậy chúng ta còn có thể làm bằng hữu được.
Hàn Phi cười nói.
Sở Ly nói:
- Hàn huynh trí tuệ hơn người, đương nhiên chúng ta có thể làm bằng hữu rồi.
- Sở huynh, ngươi nói xem chúng ta có thể hợp tác hay không?
Hàn Phi cười nói:
- Ta biết phủ Quốc Công thế lớn, những tiểu bang phái như chúng ta không lọt nổi mắt xanh của các ngươi. Nhưng nhỏ cũng có chỗ tốt của nhỏ, tin tức linh thông hơn.
Sở Ly nhíu mày.
Quả nhiên Hàn Phi thông minh hơn người, hiểu rõ ưu thế vị trí của chính mình.
Nếu như có thể dính líu quan hệ với phủ Quốc Công, vậy bọn hắn sẽ không sợ vũ lực uy hiếp nữa, chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt quy củ. Như vậy Giang Xuyên minh sẽ vững như thái sơn.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Hợp tác cùng phủ Quốc Công đối với Giang Xuyên minh các ngươi cũng có chỗ bất lợi.
- Mọi việc đều có hai mặt, cũng không có cách nào.
Hàn Phi thản nhiên cười nói.
Hợp tác cùng phủ Quốc Công chính là tự tuyệt với võ lâm, các phái sẽ chống lại bọn họ.
Nhưng so với đối đầu với phủ Quốc Công, hắn càng muốn hợp tác hơn.
Trong nửa ngày, Đại Giang minh to lớn một lần bị đánh tan, tất cả cao thủ Tiên Thiên hoặc chết hoặc hàng. Các đường chủ trở lên đều bị bắt, áp giải về phủ Quốc Công.
Đại Giang minh có thanh thế hiển hách cỡ nào cơ chứ, độc bá nửa Ly Giang, khiến cho người ta nghe tên biến sắc. Thế nhưng ở trước mặt của phủ Quốc Công lại như trẻ con và người lớn vậy, không hề có chút sức chống đỡ nào cả.
Hắn đã kiến thức được sự mạnh mẽ của phủ Quốc Công, cho nên mới có tâm tư hợp tác.
Nếu như phủ Quốc Công muốn mở cái miệng lớn, thuận thế thu thập nốt Giang Xuyên minh. Như vậy Giang Xuyên minh sẽ không có sức phản kháng, võ công của mình có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một người, không thể kháng cự lại phủ Quốc Công được.
Sở Ly cười nói:
- Được, nếu Hàn huynh đã nói, vậy thì chúng ta sẽ hợp tác, Hàn huynh có thể bí mật hợp tác với Thiên Linh viện, giấu diếm được người ngoài.
- Như vậy thì không thể tốt hơn!
Hàn Phi cười nói:
- Nào, vì hợp tác, uống một chén!
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Sở Ly thả chén ngọc trắng xuống:
- Nếu chúng ta đã không phải là người ngoài. Như vậy, Hàn huynh, ta rất hiếu kì về một thân bản lĩnh này của ngươi xuất phát từ nơi nào vậy?
- Sở huynh đã nhìn ra rồi?
Hàn Phi cười nói.
Sở Ly gật đầu:
- Hàn huynh thâm tàng bất lộ, phần công phu ẩn nhẫn này không phải là bình thường. Trong chốn võ lâm không ai biết được thiếu minh chủ Giang Xuyên minh là một vị cao thủ Thiên Ngoại thiên chứ?
- Ha ha, đúng là ta vẫn che giấu được chuyện này.
Hàn Phi cười đắc ý nói:
- Có bốn người Tiểu Cầm các nàng, không cần ta động thủ... Lại nói tới một thân bản lĩnh này là trời sinh, cũng không phải là bản lĩnh của ta.
Sở Ly hiếu kỳ nhìn về phía nàng.
Hàn Phi cười nói:
- Ta đã ăn qua một loại trái cây, có thể trực tiếp trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên, chỉ trong một đêm công phu, không hiểu ra sao.
Tiêu Thi đang nằm ở trên giường nhỏ, lộ ra đường cong uyển chuyển, cầm trong tay một cuốn sách.
Sở Ly xuất hiện, nàng liếc nhìn hắn một chút:
- Đã nói với đại ca rồi?
Sở Ly gật gù.
- Đại ca muốn xử trí như thế nào?
- Thu thập bọn họ.
- Thu thập thế nào chứ?
- Diệt cao thủ Tiên Thiên, cao tầng trở lên của Đại Giang minh.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Lần này để cho những thành thủ này nhớ rõ, biết ai mới là chủ nhân!
Tiêu Thi liếc nhìn hắn một chút:
- Ngươi đưa ra ý này đúng không?
Sở Ly cười cười:
- Đại công tử có ý nghĩ của mình.
- Sao đại ca lại kích động như vậy chứ?
Tiêu Thi lắc đầu không tin.
Sở Ly nói:
- Đại công tử đang nổi nóng, Đại Giang minh đã tự va vào mũi đao, bọn họ xui xẻo mà thôi.
- Diệt Đại Giang minh, lẽ nào mọi chuyện sẽ tốt hơn?
Tiêu Thi nhíu mày nói:
- Để Giang Xuyên minh một nhà độc đại?
- Đại Giang minh chỉ thay đổi cao tầng, người phía dưới sẽ không ly tán.
Sở Ly nói:
- Đại công tử cũng là người thông minh, nên biết phải làm thế nào.
Cơ hội tốt như vậy để chưởng quản Đại Giang minh, hắn không tin Tiêu Thiết Ưng không nắm được.
Tiêu Thi xoa xoa mi tâm, nói:
- Ngươi từ sáng đến tối đều nghĩ xem nên đối phó với người ta như thế nào!
Sở Ly bật cười.
Tiêu Thi nói:
- Đã tra ra thân thế của Hư An chưa?
- Không tra ra được.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Manh mối quá ít. Ngày sau sẽ nổi lên mặt nước, người có thể thi triển ra Phong Nguyên chỉ không nhiều.
- Có thể là An vương hay không?
- Có thể.
- Ài.... Đứa trẻ đáng thương.
Tiêu Thi lắc đầu than thở:
- Nếu như nó gặp nguy hiểm, bóp nát Xá Lợi, ta không cho phép ngươi ngồi yên!
- Yên tâm đi, ta cũng rất thích hắn.
Sở Ly cười nói.
…
Lúc sáng sớm, Hư An rời giường luyện quyền, quậy một trận với các chú tiểu rồi trở lại phòng mình. Mở cửa ra, cẩn thận từng li từng tí một lấy bao y phục ra.
Bao y phục được đặt lên trên giường, sau đó hắn mới chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong ba bộ y phục bên trong và và ba bộ tăng bào màu vàng.
Ngày hôm nay là ngày mà hắn vào tự lần đầu, xem như là sinh nhật, hắn chuẩn bị mặc tăng bào mà thường ngày hắn không nỡ mặc một ngày.
Rút ra y phục bên trong và tăng bào, là bộ nhỏ nhất, tinh tế xoa xoa, trên mặt hắn hiện lên cười.
Cởi y phục bên trong ra, chuẩn bị đổi y phục mới. Mới vừa nhấc y phục bên trong ra thì có một phong thư từ bên trong y phục rơi xuống đất.
Hắn nhặt phong thư lên, rút tin tức bên trong ra.
Trong thư chỉ có một nhóm chữ thanh tú:
- Tiểu hòa thượng, ngươi nên đeo Xá Lợi ở trên người. Gặp phải nguy hiểm thì bóp nát nó, tự sẽ có người cứu ngươi, nên nhớ cho kỹ.
Hư An đổ một viên Xá Lợi từ phong thư bên trong ra.
Hắn cầm viên Xá Lợi này, hắn biết là thứ lúc trước mà Không Hải sư bá đã tặng cho Tiêu Thi.
Hắn nở một nụ cười, tinh tế xoa xoa Xá Lợi, tìm một cái dây nhỏ để đeo lên trên cổ. Sau đó đeo vào bên trong người, cuối cùng mới mặc tăng bào vào.
Trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt tuyệt đẹp của Tiêu Thi, cảm giác ấm áp vẫn truyền tới đáy lòng hắn, giống như dòng nước ấm bao vây lấy trái tim hắn.
…
Tiểu Cầm tới gõ cửa.
Lúc hai người đi tới bên ngoài thì đã dọn xong một bàn có đầy món ăn phong phú, sắc hương vị đều có đủ.
Thuyền lớn tiếp tục di chuyển ở trên sông, bọn họ uống rượu, thản nhiên tự tại.
Chờ ăn cơm xong, Sở Ly và Hàn Phi vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Đến lúc giữa trưa vẫn không thấy người của Đại Giang minh tới.
Sở Ly cười không lên tiếng, hắn không biết bao lâu nữa phủ Quốc Công sẽ hành động.
Buổi trưa qua đi, thuyền lớn ngừng một lúc ở trên một cái bến tàu lớn, bổ sung một vài thứ.
Chờ tới lúc thuyền lớn lần nữa khởi động thì La Xuyên Lai đến bên người Hàn Phi, thấp giọng nói mấy câu.
Hàn Phi kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly cười cợt, biết phủ Quốc Công đã hành động.
La Xuyên lui xuống.
Tiểu Cầm và Tiểu Kỳ đang chuẩn bị đánh đàn thổi tiêu.
Hàn Phi cười nói:
- Sở huynh, không nghĩ tới phủ Quốc Công các ngươi đã ra tay rồi!
Sở Ly nói:
- Cũng coi như phủ Quốc Công thất trách cho nên mới động thủ.
Hàn Phi lắc đầu cười nói:
- Ta không nghĩ tới phủ Quốc Công các ngươi lại dám động thủ, phải biết rằng đối phương cũng là mười lăm thành thủ đó!
Hắn cũng khá là quen thuộc đối với quan trường, tuy nói phủ Quốc Công địa vị cao cả, có thể áp chế thành thủ. Thế nhưng thành thủ cũng có chức vụ hạn chế phủ Quốc Công, Đại Giang minh thuộc về bang phái tam lưu, vốn không thuộc về phủ Quốc Công quản hạt.
Những thành thủ này biết rất rõ về quy củ của phủ Quốc Công, cho nên đều lẩn tránh phủ Quốc Công ra tay, không cho phép bên trong minh có cao thủ Tiên Thiên.
Đáng tiếc ý nghĩ của các thành thủ rất tốt, thế nhưng khi thực hành lại không được.
Người phía dưới biết cao thủ Tiên Thiên quan trọng, không có cao thủ Tiên Thiên thì nói chuyện sẽ không có ai nghe. Cho nên chỉ có thể lén lút nuôi dưỡng cao thủ Tiên Thiên trong âm thầm mà thôi.
Lúc trước Hàn Phi cho rằng, phủ Quốc Công mắt nhắm mắt mở đối với mười lăm thành thủ, cũng không phải là không biết, mà là không thèm để ý, đều tự hiểu ngầm. Thế nhưng bây giờ xem ra, mình đã đoán sai.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Chỉ là mười lăm thành thủ mà thôi.
- Ha ha, đây mới là khí phách của phủ Quốc Công!
Hàn Phi cười to nói:
- Đến đây, mời phủ Quốc Công các ngươi một chén, cũng sớm nên thu thập đám gia hoả này thôi!
Sở Ly cười uống một hơi cạn sạch.
Hàn Phi để chén rượu xuống, có chút đăm chiêu:
- Chỉ có điều, lần hành động này của phủ Quốc Công cũng là cảnh cáo đối với Giang Xuyên minh chúng ta, đúng không?
Sở Ly cười nói:
- Danh tiếng của Giang Xuyên minh rất tốt, phủ Quốc Công sẽ không bởi vì tư lợi mà động võ.
- Ta đây yên tâm rồi, như vậy chúng ta còn có thể làm bằng hữu được.
Hàn Phi cười nói.
Sở Ly nói:
- Hàn huynh trí tuệ hơn người, đương nhiên chúng ta có thể làm bằng hữu rồi.
- Sở huynh, ngươi nói xem chúng ta có thể hợp tác hay không?
Hàn Phi cười nói:
- Ta biết phủ Quốc Công thế lớn, những tiểu bang phái như chúng ta không lọt nổi mắt xanh của các ngươi. Nhưng nhỏ cũng có chỗ tốt của nhỏ, tin tức linh thông hơn.
Sở Ly nhíu mày.
Quả nhiên Hàn Phi thông minh hơn người, hiểu rõ ưu thế vị trí của chính mình.
Nếu như có thể dính líu quan hệ với phủ Quốc Công, vậy bọn hắn sẽ không sợ vũ lực uy hiếp nữa, chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt quy củ. Như vậy Giang Xuyên minh sẽ vững như thái sơn.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Hợp tác cùng phủ Quốc Công đối với Giang Xuyên minh các ngươi cũng có chỗ bất lợi.
- Mọi việc đều có hai mặt, cũng không có cách nào.
Hàn Phi thản nhiên cười nói.
Hợp tác cùng phủ Quốc Công chính là tự tuyệt với võ lâm, các phái sẽ chống lại bọn họ.
Nhưng so với đối đầu với phủ Quốc Công, hắn càng muốn hợp tác hơn.
Trong nửa ngày, Đại Giang minh to lớn một lần bị đánh tan, tất cả cao thủ Tiên Thiên hoặc chết hoặc hàng. Các đường chủ trở lên đều bị bắt, áp giải về phủ Quốc Công.
Đại Giang minh có thanh thế hiển hách cỡ nào cơ chứ, độc bá nửa Ly Giang, khiến cho người ta nghe tên biến sắc. Thế nhưng ở trước mặt của phủ Quốc Công lại như trẻ con và người lớn vậy, không hề có chút sức chống đỡ nào cả.
Hắn đã kiến thức được sự mạnh mẽ của phủ Quốc Công, cho nên mới có tâm tư hợp tác.
Nếu như phủ Quốc Công muốn mở cái miệng lớn, thuận thế thu thập nốt Giang Xuyên minh. Như vậy Giang Xuyên minh sẽ không có sức phản kháng, võ công của mình có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một người, không thể kháng cự lại phủ Quốc Công được.
Sở Ly cười nói:
- Được, nếu Hàn huynh đã nói, vậy thì chúng ta sẽ hợp tác, Hàn huynh có thể bí mật hợp tác với Thiên Linh viện, giấu diếm được người ngoài.
- Như vậy thì không thể tốt hơn!
Hàn Phi cười nói:
- Nào, vì hợp tác, uống một chén!
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Sở Ly thả chén ngọc trắng xuống:
- Nếu chúng ta đã không phải là người ngoài. Như vậy, Hàn huynh, ta rất hiếu kì về một thân bản lĩnh này của ngươi xuất phát từ nơi nào vậy?
- Sở huynh đã nhìn ra rồi?
Hàn Phi cười nói.
Sở Ly gật đầu:
- Hàn huynh thâm tàng bất lộ, phần công phu ẩn nhẫn này không phải là bình thường. Trong chốn võ lâm không ai biết được thiếu minh chủ Giang Xuyên minh là một vị cao thủ Thiên Ngoại thiên chứ?
- Ha ha, đúng là ta vẫn che giấu được chuyện này.
Hàn Phi cười đắc ý nói:
- Có bốn người Tiểu Cầm các nàng, không cần ta động thủ... Lại nói tới một thân bản lĩnh này là trời sinh, cũng không phải là bản lĩnh của ta.
Sở Ly hiếu kỳ nhìn về phía nàng.
Hàn Phi cười nói:
- Ta đã ăn qua một loại trái cây, có thể trực tiếp trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên, chỉ trong một đêm công phu, không hiểu ra sao.
/753
|