- Khà khà, Lãnh Thu muội muội, đừng có lùi suốt như vậy!
Lãnh Đào cười ha ha nói, từng đoá từng đoá kiếm hoa như hoa mai tràn ra, vô cùng đẹp đẽ, không ngừng trôi về phía Lãnh Thu, bất cứ lúc nào cũng sẽ nuốt chửng lấy toàn bộ thân thể của Lãnh Thu.
Lãnh Thu lùi lại, hai mắt căng thẳng, đôi mắt sáng chăm chú theo dõi kiếm của hắn.
Lãnh Đào một mặt xuất kiếm một mặt chế nhạo, trào phúng nói móc chính là sở trường của hắn.
- Lãnh Thu muội muội, ta đã ra mười mấy chiêu rồi, vậy chiêu kiếm kia đâu?
Lãnh Đào cười ha hả nói:
- Một chiêu kiếm là thắng được ta đấy, sao vẫn không xuất kiếm cơ chứ, lẽ nào kiếm gỉ ở trong vỏ rồi?
Lãnh Đào từng bước từng bước bức về phía trước, mà Lãnh Thu cũng lui về phía sau từng bước từng bước.
Lãnh Tình cũng bất đắc dĩ lùi về phía sau vài bước.
Nàng nhíu mày, không nghĩ tới kiếm pháp của Lãnh Đào lại lợi hại như vậy.
Nếu hắn có võ công lợi hại như vậy, sao lại không có một chút sức lực chống cự ở trước mặt của Đại tổng quản cơ chứ, nói chịu đòn là chịu đòn, lẽ nào đối phương cố ý để Đại tổng quản đánh, là vì Đại tổng quản có vẻ ngang ngược ngông cuồng hay sao?
Nàng nghĩ tới đây, nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly vẫn đang nhìn chằm chằm vào thanh niên cao lớn kia, mỉm cười ôm quyền:
- Không biết huynh đài là anh hùng phương nào?
- Tại hạ Chúc Thiên Hoa.
Thiếu niên cao lớn ôm quyền trầm giọng nói:
- Ngươi là Sở Ly Đại tổng quản?
Sở Ly gật đầu:
- Chính là Sở mỗ, không biết Chúc huynh là cao đồ của môn phái nào?
- Người sơn dã, không môn không phái!
Thanh niên cao lớn trầm giọng nói.
Sở Ly cười nói:
- Thì ra là như vậy, vô danh không phái mà có thể luyện đến trình độ như vậy, có thể nói Chúc huynh là một thiên tài!
- Không dám, ở trước mặt của Sở Đại tổng quản sao ta dám nói hai chữ thiên tài cơ chứ!
Chúc Thiên Hoa từ tốn nói.
Ba tên kỵ sĩ còn lại không nói một lời, cả người căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng sẽ ra chiêu.
Bọn họ hiểu rất rõ đối với thủ đoạn của Sở Ly, nói động thủ là sẽ động thủ, không chút kiêng dè nào cả. Bọn họ thân là hộ vệ, nếu như công tử lại bị đánh nữa, khi trở về sẽ khó tránh khỏi bị trách phạt, tổn thất một số lớn bạc.
- Hai mươi chiêu rồi!
Tiếng cười hì hì của Lãnh Đào vang lên.
Sở Ly quay đầu nhìn một chút, lắc đầu một cái.
Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu ở bên kia.
Hai tay Tiết Ngưng Ngọc nắm chặt một cái khăn lụa, đã bị nàng nắm đến mức thay đổi hình dáng.
Tống Lưu Ảnh nhíu mày nói:
- Tình thế không ổn rồi, sao Thu nhi vẫn không xuất kiếm cơ chứ?
Tiết Ngưng Ngọc vội hỏi:
- Nàng không dám xuất kiếm, không chắc chắn, chỉ có một cơ hội ra kiếm mà thôi!
- Ài... không được rồi!
Tống Lưu Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiêu Thi cười nói:
- Không vội, tiểu Thu đang tìm kẽ hở trong kiếm pháp của hắn, chung quy sẽ có thể tìm ra được!
- Thật sao?
Tiết Ngưng Ngọc vội vã quay đầu nhìn về phía nàng.
Tiêu Thi mỉm cười nói:
- Ngươi nhìn Sở Ly một chút mà xem, không gấp, như đã sớm tính tới, Lãnh Đào đấu trí với hắn là tự rước lấy nhục!
- Đại tổng quản đã nhìn ra rồi?
Tiết Ngưng Ngọc vội hỏi:
- Lúc trước hắn đã biết Lãnh Đào ẩn giấu võ công hay sao?
- Đương nhiên.
Tiêu Thi nói.
Tiết Ngưng Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Tống Lưu Ảnh cũng thở ra một hơi, cười nói:
- Ta đã quên bản lĩnh của Đại tổng quản, tính toán không một chỗ sai sót, hẳn là không gạt được hắn.
- Lãnh Thu muội muội, ba mươi chiêu rồi, nếu như ngươi không ra chiêu nữa thì ta sẽ không chơi với ngươi nữa đâu!
- Xem kiếm!
Lãnh Thu quát một tiếng.
- Sưuu!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, ánh kiếm như điện.
Lãnh Đào bỗng nhiên che ngực rồi ngã xuống.
Chúc Thiên Hoa ngay khi Lãnh Thu xuất kiếm đã hoàn toàn biến sắc, vội vã muốn bay lên đi cứu người. Thế nhưng một đạo chưởng lực lại bắn tới, ngăn cản hắn đứng dậy, bỏ qua cơ hội cứu giúp Lãnh Đào.
Hắn trợn mắt lên giận dữ nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Không vội, không chết được.
Lãnh Thu lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau máu trên thân kiếm, sau đó lại ném khăn lụa lên trên người Lãnh Đào rồi nói:
- Hừ, một chiêu thì một chiêu, sao nào?
Lãnh Đào ôm bụng không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu xuất hiện đầy trên trán, hắn dùng ánh mắt khó có thể tin được trừng mắt nhìn nàng:
- Ngươi... Ngươi...
- Ta cái gì mà ta!
Lãnh Thu tra kiếm vào bao, đắc ý ngẩng đầu lên, bộ ngực cao vút phập phồng, nàng nói:
- Lãnh Đào, ngươi có thấy đau không? Yên tâm đi, ta chọc vào trên bụng ngươi cũng không chết được đâu, ta tha con cái mạng chó của ngươi... Sau này gặp ta thì phải gọi là nãi nãi, mau cảm ơn ân tha mạng của ta đi!
- Lãnh Thu, ta... ta sẽ báo thù!
Lãnh Đào trợn mắt lên giận dữ nhìn nàng, có chút gian nan nói.
Sở Ly nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lãnh Thu, cười nói:
- Chúc mừng Thu cô nương đã báo được đại thù!
Lãnh Thu cười tươi như hoa nói:
- Thật hả giận!
Chúc Thiên Hoa đi tới gần Lãnh Đào, xem qua thương thế của hắn, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly:
- Sở Đại tổng quản, nếu như Vương gia hỏi tại hạ sẽ nói rõ sự thật, chỉ mong Sở Đại tổng quản có thể chịu đựng được lửa giận của Vương gia!
Sở Ly cười nói:
- Chỉ là một chút vết thương da thịt mà thôi, không cần ngạc nhiên, trước đây Lãnh Đào đã ra tay đánh Lãnh Thu tiểu thư, cũng là như vậy. Nếu như Vương gia nói tới thì cứ việc tìm ta là được, cáo từ!
Hắn dứt lời cười ha hả rời đi:
- Đào Thế tử có cần thuốc trị thương hay không? Kim sang cao của Tiết Vương phi là nhất tuyệt trong quân, thuốc trị thương bình thường mười ngày mới có thể khỏi hẳn, kim sang cao thì sáu, bảy thiên là đã khỏi rồi, bớt đi rất nhiều thời gian. Có cần một chút hay không?
Tiết Ngưng Ngọc thúc ngựa lại đây, mở miệng cười nói:
- Dù sao cũng là do Thu nhi làm hắn bị thương, quả thực nên cho Lãnh Đào một chút kim sang cao, Thu nhi!
Lãnh Thu hừ lạnh nói:
- Cho kim sang cao cái gì chứ, cho người như thế là lãng phi, con không cho!
Tiết Ngưng Ngọc sẵng giọng nói:
- Đừng không phóng khoáng như thế!
Lãnh Thu đi tới trước mặt Lãnh Đào, nhìn hắn rồi hỏi:
- Có lấy hay không?
Lãnh Đào khẽ cắn răng, hừ lạnh nói:
- Quên đi!
Sở Ly híp mắt cười nói:
- Nếu Đào Thế tử không cần, vậy thôi đi, chúng ta cũng nên đi thôi!
- Được, đi!
Lãnh Thu nhảy lên ngựa, mềm mại mà mạnh mẽ, động tác gọn gàng nhanh chóng vui tai vui mắt.
Nàng lập tức ngồi lên lưng ngựa, lại nhìn về phía Lãnh Đào:
- Đừng quên, gọi nãi nãi đó!
Nàng dứt lời cười duyên một tiếng, thúc giục tuấn mã rời đi, vung dây cương, miệng ngọt ngào kêu một tiếng giá, sau đó phóng ngựa mà đi.
Lãnh Tình cũng khẽ cười một tiếng, đánh ngựa rời khỏi nơi đây.
Sở Ly đi tới gần, thở dài:
- Đào Thế tử, bảo trọng!
Lãnh Đào cắn răng trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt béo không ngừng run rẩy, oán hận nói:
- Được, ta sẽ nhớ kỹ!
Sở Ly cười cợt, xoay người nói:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Tiết Ngưng Ngọc chỉ cảm thấy tinh thần rất thoải mái, đặc biệt vui sướng, nàng cười nói:
- Lần săn bắn đại điển này trở nên đặc biệt thú vị đó!
Mọi người dứt lời thúc ngựa rời đi.
Lãnh Đào trừng mắt nhìn bóng lưng của Sở Ly, âm trầm hỏi:
- Có thể giết hắn được hay không?
Chúc Thiên Hoa lắc đầu.
Lãnh Đào nói:
- Không giết được hắn?
Chúc Thiên Hoa thở dài:
- Một thân tu vi của hắn cao thâm khó dò, ta không nắm chắc!
- Vậy thì cũng nên thử xem chứ!
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Đây là thời điểm tốt nhất, giải quyết hắn, ngươi muốn cái gì ta sẽ cho cái đó.
-... Được!
Chúc Thiên Hoa chậm rãi gật đầu:
- Ta chỉ cần Mộ Thanh cô nương mà thôi.
- Không thành vấn đề!
Lãnh Đào nói:
- Chỉ cần giết được hắn, Mộ Thanh chính là của ngươi!
Chúc Thiên Hoa chậm rãi gật đầu, tóc trên đầu không gió mà bay.
Lãnh Đào nở một nụ cười đắc ý.
Sở Ly thì lại liếc mắt nhìn về phía sau.
Đại Viên Kính Trí của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Lãnh Đào, cảm giác được sát ý trong lòng của Lãnh Đào và sự mong đợi đối với Chúc Thiên Hoa.
Chúc Thiên Hoa này là đệ tử của môn phái ẩn dật, cũng không phải là tự học, mà là không cất bước vào thế gian, là môn phái truyền thừa đã lâu.
Theo lý thuyết, Chúc Thiên Hoa không nên tới Thần Đô, đáng tiếc khốn khổ vì tình, đi tới đầu nhập vào Thành Vương phủ ở Thần Đô.
Lãnh Đào cười ha ha nói, từng đoá từng đoá kiếm hoa như hoa mai tràn ra, vô cùng đẹp đẽ, không ngừng trôi về phía Lãnh Thu, bất cứ lúc nào cũng sẽ nuốt chửng lấy toàn bộ thân thể của Lãnh Thu.
Lãnh Thu lùi lại, hai mắt căng thẳng, đôi mắt sáng chăm chú theo dõi kiếm của hắn.
Lãnh Đào một mặt xuất kiếm một mặt chế nhạo, trào phúng nói móc chính là sở trường của hắn.
- Lãnh Thu muội muội, ta đã ra mười mấy chiêu rồi, vậy chiêu kiếm kia đâu?
Lãnh Đào cười ha hả nói:
- Một chiêu kiếm là thắng được ta đấy, sao vẫn không xuất kiếm cơ chứ, lẽ nào kiếm gỉ ở trong vỏ rồi?
Lãnh Đào từng bước từng bước bức về phía trước, mà Lãnh Thu cũng lui về phía sau từng bước từng bước.
Lãnh Tình cũng bất đắc dĩ lùi về phía sau vài bước.
Nàng nhíu mày, không nghĩ tới kiếm pháp của Lãnh Đào lại lợi hại như vậy.
Nếu hắn có võ công lợi hại như vậy, sao lại không có một chút sức lực chống cự ở trước mặt của Đại tổng quản cơ chứ, nói chịu đòn là chịu đòn, lẽ nào đối phương cố ý để Đại tổng quản đánh, là vì Đại tổng quản có vẻ ngang ngược ngông cuồng hay sao?
Nàng nghĩ tới đây, nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly vẫn đang nhìn chằm chằm vào thanh niên cao lớn kia, mỉm cười ôm quyền:
- Không biết huynh đài là anh hùng phương nào?
- Tại hạ Chúc Thiên Hoa.
Thiếu niên cao lớn ôm quyền trầm giọng nói:
- Ngươi là Sở Ly Đại tổng quản?
Sở Ly gật đầu:
- Chính là Sở mỗ, không biết Chúc huynh là cao đồ của môn phái nào?
- Người sơn dã, không môn không phái!
Thanh niên cao lớn trầm giọng nói.
Sở Ly cười nói:
- Thì ra là như vậy, vô danh không phái mà có thể luyện đến trình độ như vậy, có thể nói Chúc huynh là một thiên tài!
- Không dám, ở trước mặt của Sở Đại tổng quản sao ta dám nói hai chữ thiên tài cơ chứ!
Chúc Thiên Hoa từ tốn nói.
Ba tên kỵ sĩ còn lại không nói một lời, cả người căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng sẽ ra chiêu.
Bọn họ hiểu rất rõ đối với thủ đoạn của Sở Ly, nói động thủ là sẽ động thủ, không chút kiêng dè nào cả. Bọn họ thân là hộ vệ, nếu như công tử lại bị đánh nữa, khi trở về sẽ khó tránh khỏi bị trách phạt, tổn thất một số lớn bạc.
- Hai mươi chiêu rồi!
Tiếng cười hì hì của Lãnh Đào vang lên.
Sở Ly quay đầu nhìn một chút, lắc đầu một cái.
Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu ở bên kia.
Hai tay Tiết Ngưng Ngọc nắm chặt một cái khăn lụa, đã bị nàng nắm đến mức thay đổi hình dáng.
Tống Lưu Ảnh nhíu mày nói:
- Tình thế không ổn rồi, sao Thu nhi vẫn không xuất kiếm cơ chứ?
Tiết Ngưng Ngọc vội hỏi:
- Nàng không dám xuất kiếm, không chắc chắn, chỉ có một cơ hội ra kiếm mà thôi!
- Ài... không được rồi!
Tống Lưu Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiêu Thi cười nói:
- Không vội, tiểu Thu đang tìm kẽ hở trong kiếm pháp của hắn, chung quy sẽ có thể tìm ra được!
- Thật sao?
Tiết Ngưng Ngọc vội vã quay đầu nhìn về phía nàng.
Tiêu Thi mỉm cười nói:
- Ngươi nhìn Sở Ly một chút mà xem, không gấp, như đã sớm tính tới, Lãnh Đào đấu trí với hắn là tự rước lấy nhục!
- Đại tổng quản đã nhìn ra rồi?
Tiết Ngưng Ngọc vội hỏi:
- Lúc trước hắn đã biết Lãnh Đào ẩn giấu võ công hay sao?
- Đương nhiên.
Tiêu Thi nói.
Tiết Ngưng Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Tống Lưu Ảnh cũng thở ra một hơi, cười nói:
- Ta đã quên bản lĩnh của Đại tổng quản, tính toán không một chỗ sai sót, hẳn là không gạt được hắn.
- Lãnh Thu muội muội, ba mươi chiêu rồi, nếu như ngươi không ra chiêu nữa thì ta sẽ không chơi với ngươi nữa đâu!
- Xem kiếm!
Lãnh Thu quát một tiếng.
- Sưuu!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, ánh kiếm như điện.
Lãnh Đào bỗng nhiên che ngực rồi ngã xuống.
Chúc Thiên Hoa ngay khi Lãnh Thu xuất kiếm đã hoàn toàn biến sắc, vội vã muốn bay lên đi cứu người. Thế nhưng một đạo chưởng lực lại bắn tới, ngăn cản hắn đứng dậy, bỏ qua cơ hội cứu giúp Lãnh Đào.
Hắn trợn mắt lên giận dữ nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Không vội, không chết được.
Lãnh Thu lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau máu trên thân kiếm, sau đó lại ném khăn lụa lên trên người Lãnh Đào rồi nói:
- Hừ, một chiêu thì một chiêu, sao nào?
Lãnh Đào ôm bụng không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu xuất hiện đầy trên trán, hắn dùng ánh mắt khó có thể tin được trừng mắt nhìn nàng:
- Ngươi... Ngươi...
- Ta cái gì mà ta!
Lãnh Thu tra kiếm vào bao, đắc ý ngẩng đầu lên, bộ ngực cao vút phập phồng, nàng nói:
- Lãnh Đào, ngươi có thấy đau không? Yên tâm đi, ta chọc vào trên bụng ngươi cũng không chết được đâu, ta tha con cái mạng chó của ngươi... Sau này gặp ta thì phải gọi là nãi nãi, mau cảm ơn ân tha mạng của ta đi!
- Lãnh Thu, ta... ta sẽ báo thù!
Lãnh Đào trợn mắt lên giận dữ nhìn nàng, có chút gian nan nói.
Sở Ly nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lãnh Thu, cười nói:
- Chúc mừng Thu cô nương đã báo được đại thù!
Lãnh Thu cười tươi như hoa nói:
- Thật hả giận!
Chúc Thiên Hoa đi tới gần Lãnh Đào, xem qua thương thế của hắn, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly:
- Sở Đại tổng quản, nếu như Vương gia hỏi tại hạ sẽ nói rõ sự thật, chỉ mong Sở Đại tổng quản có thể chịu đựng được lửa giận của Vương gia!
Sở Ly cười nói:
- Chỉ là một chút vết thương da thịt mà thôi, không cần ngạc nhiên, trước đây Lãnh Đào đã ra tay đánh Lãnh Thu tiểu thư, cũng là như vậy. Nếu như Vương gia nói tới thì cứ việc tìm ta là được, cáo từ!
Hắn dứt lời cười ha hả rời đi:
- Đào Thế tử có cần thuốc trị thương hay không? Kim sang cao của Tiết Vương phi là nhất tuyệt trong quân, thuốc trị thương bình thường mười ngày mới có thể khỏi hẳn, kim sang cao thì sáu, bảy thiên là đã khỏi rồi, bớt đi rất nhiều thời gian. Có cần một chút hay không?
Tiết Ngưng Ngọc thúc ngựa lại đây, mở miệng cười nói:
- Dù sao cũng là do Thu nhi làm hắn bị thương, quả thực nên cho Lãnh Đào một chút kim sang cao, Thu nhi!
Lãnh Thu hừ lạnh nói:
- Cho kim sang cao cái gì chứ, cho người như thế là lãng phi, con không cho!
Tiết Ngưng Ngọc sẵng giọng nói:
- Đừng không phóng khoáng như thế!
Lãnh Thu đi tới trước mặt Lãnh Đào, nhìn hắn rồi hỏi:
- Có lấy hay không?
Lãnh Đào khẽ cắn răng, hừ lạnh nói:
- Quên đi!
Sở Ly híp mắt cười nói:
- Nếu Đào Thế tử không cần, vậy thôi đi, chúng ta cũng nên đi thôi!
- Được, đi!
Lãnh Thu nhảy lên ngựa, mềm mại mà mạnh mẽ, động tác gọn gàng nhanh chóng vui tai vui mắt.
Nàng lập tức ngồi lên lưng ngựa, lại nhìn về phía Lãnh Đào:
- Đừng quên, gọi nãi nãi đó!
Nàng dứt lời cười duyên một tiếng, thúc giục tuấn mã rời đi, vung dây cương, miệng ngọt ngào kêu một tiếng giá, sau đó phóng ngựa mà đi.
Lãnh Tình cũng khẽ cười một tiếng, đánh ngựa rời khỏi nơi đây.
Sở Ly đi tới gần, thở dài:
- Đào Thế tử, bảo trọng!
Lãnh Đào cắn răng trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt béo không ngừng run rẩy, oán hận nói:
- Được, ta sẽ nhớ kỹ!
Sở Ly cười cợt, xoay người nói:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Tiết Ngưng Ngọc chỉ cảm thấy tinh thần rất thoải mái, đặc biệt vui sướng, nàng cười nói:
- Lần săn bắn đại điển này trở nên đặc biệt thú vị đó!
Mọi người dứt lời thúc ngựa rời đi.
Lãnh Đào trừng mắt nhìn bóng lưng của Sở Ly, âm trầm hỏi:
- Có thể giết hắn được hay không?
Chúc Thiên Hoa lắc đầu.
Lãnh Đào nói:
- Không giết được hắn?
Chúc Thiên Hoa thở dài:
- Một thân tu vi của hắn cao thâm khó dò, ta không nắm chắc!
- Vậy thì cũng nên thử xem chứ!
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Đây là thời điểm tốt nhất, giải quyết hắn, ngươi muốn cái gì ta sẽ cho cái đó.
-... Được!
Chúc Thiên Hoa chậm rãi gật đầu:
- Ta chỉ cần Mộ Thanh cô nương mà thôi.
- Không thành vấn đề!
Lãnh Đào nói:
- Chỉ cần giết được hắn, Mộ Thanh chính là của ngươi!
Chúc Thiên Hoa chậm rãi gật đầu, tóc trên đầu không gió mà bay.
Lãnh Đào nở một nụ cười đắc ý.
Sở Ly thì lại liếc mắt nhìn về phía sau.
Đại Viên Kính Trí của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Lãnh Đào, cảm giác được sát ý trong lòng của Lãnh Đào và sự mong đợi đối với Chúc Thiên Hoa.
Chúc Thiên Hoa này là đệ tử của môn phái ẩn dật, cũng không phải là tự học, mà là không cất bước vào thế gian, là môn phái truyền thừa đã lâu.
Theo lý thuyết, Chúc Thiên Hoa không nên tới Thần Đô, đáng tiếc khốn khổ vì tình, đi tới đầu nhập vào Thành Vương phủ ở Thần Đô.
/753
|