Sở Ly nói:
- Chuyện này không phải là chuyện đùa, nếu như phủ Quốc Công không giữ được mình, sợ là sẽ chọc cho cảnh nội náo động, tiền tài động nhân tâm, huống hồ là Tuyệt Vân bảo cấp này chứ? Võ lâm các phái trong cảnh nội sẽ thừa cơ làm loạn.
- Loại chuyện này cứ giao cho phủ Quốc Công thì tốt hơn, triều đình không nên nhúng tay vào là hay nhất, nhất là Bí vệ phủ các ngươi, càng động vào thì càng loạn.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly chậm rãi nói:
- Nếu như ở Sùng Minh đường thì ta sẽ không nhúng tay vào, Đại công tử công chính, nhưng phủ Tể Quốc Công nha, cũng khó mà nói được.
Hắn biết danh tiếng của phủ Tể Quốc Công, Tể Quốc Công không phải là người chính trực, trái lại còn rất trọng tiền tài, hành sự có chút không chút kiêng kỵ. Chính là bởi vì hắn là một trong các Quốc Công cho nên mới làm cho các triều thần suốt ngày nghị luận triệt tiêu phủ Quốc Công.
Lục Ngọc Dung thản nhiên nói:
- Ta nói với ngươi một tiếng, phủ Tể Quốc Công và Hạo Nhiên tông có quan hệ rất thân cận.
- Sao?
Sở Ly cau mày nói:
- Nói như thế, bọn họ sẽ bao che cho Hạo Nhiên tông hay sao?
- Đó là đương nhiên!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Hạo Nhiên tông không đánh được, lúc đó bang chủ Cao Cương bang hô to một tiếng, nói Tuyệt Vân bảo cấp ở trên tay của Lăng Hải Nhai Hạo Nhiên tông, người của toàn thành đều nghe được, có lẽ đến ngày mai, tất cả mọi người đều biết được chuyện này!
- Hạo Nhiên tông gặp nạn thật rồi!
Lục Ngọc Dung cau mày nói:
- Sợ là sẽ bị diệt tông.
Hạo Nhiên tông là tông môn nhị lưu, nếu là những tông phái nhất lưu như Thanh Mãng sơn, Phượng Hoàng sơn, cho dù có được bí kíp thì người bên ngoài cũng có kiêng kỵ.
Muốn cướp được bí kíp thì phải liên thủ, liên thủ là chuyện rất phiền phức, nhất là người trong võ lâm huyết khí phương cương, hành sự tự do, sẽ không nhân nhượng người khác. Nếu như muốn làm cho người khác nhân nhượng mình, trừ phi có người có uy vọng rất lớn thì mới có khả năng làm cho mọi người liên thủ lại với nhau.
Hạo Nhiên tông không có lực uy hiếp như vậy, một khi người bên ngoài nhận được tin tức sẽ không hề cố kỵ nhào tới, vì Tuyệt Vân bảo cấp bọn họ sẽ liều lĩnh, chim chết vì miếng ăn, người chết vì tài.
- Người người đều muốn có phần.
Sở Ly lắc đầu.
Hắn không đồng tình với Lăng Hải Nhai, cũng như Võ Chí vậy, bọn họ chết thì mặc cho bọn hắn chết, cũng không oan uổng.
Nhưng vì vậy mà gây ra nhiều ân oán, chọc cho võ lâm đại loạn thì lại có chút lo lắng, một khi xảy ra náo động, như vậy sẽ không phải là lan đến một đường, sợ rằng sẽ khuếch tán ra, Sùng Minh đường cũng khó may mắn tránh khỏi.
Nếu không vì phủ Dật Quốc công, hắn sẽ không quan tâm những chuyện mà Hoàng thượng nên quan tâm.
Lục Ngọc Dung nói:
- Quan trọng là Hạo Nhiên tông không có bí kíp, cho dù Hạo Nhiên tông thức thời giao bí kíp ra thì cũng không làm được, sợ rằng cuối cùng sẽ bị diệt phái.
Sở Ly nhíu mày một cái.
- Nếu như muốn tránh, chỉ có thể liên thủ cùng phủ Quốc Công mà thôi.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Đây chính là chuyện phạm vào tối kỵ, không chỉ có triều đình không đồng ý, võ lâm các phái cũng sẽ càng căm thù hơn nữa đối với Hạo Nhiên tông.
Sở Ly nói:
- Nói tới nói lui, Hạo Nhiên tông sẽ chết chắc.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt chậm rãi gật đầu, không thèm để ý một chút nào.
Sở Ly đứng dậy chắp tay tản bộ.
Đạp lên trên tấm thảm êm dày, hít mùi thơm thấm đẫm ruột gan, ở trong phòng này đúng là một loại hưởng thụ rất lớn lao.
Sở Ly cũng không hưởng thụ những thứ này mà trầm ngâm nói:
- Muốn tháo gỡ tình thế nguy hiểm của Hạo Nhiên tông thì chỉ có thể liên hợp với những phái khác, đáng tiếc bọn họ không cầm ra được bí kíp... Hay là... đưa bí kíp về được không?
- Ngươi thật là tốt đấy.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Phong ba đã bắt đầu khởi động rồi!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Việc này không tới phiên ngươi quan tâm, ngươi cũng không phải là Hoàng thượng.
Sở Ly tự cười, lắc đầu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Sẽ lại có một trận gió tanh mưa máu, sẽ có rất nhiều người nằm xuống, có rất nhiều người nhảy lên, trở thành cao thủ nổi danh trong thiên hạ, mưa gió như vậy qua vài chục năm lại có một trận, ngươi mặc kệ là được rồi... Nếu không thể suy yếu võ lâm các phái, Đại Quý lại náo động thì phủ Quốc Công cũng sẽ rất phiền phức.
Đối với võ lâm các phái, phủ Quốc Công rất đề phòng, hơn nữa cũng sẽ âm thầm dùng thủ đoạn để gây xích mích, để cho bọn họ có ân oán gút mắt, không ngừng tự giết lẫn nhau, do đó suy yếu thực lực của bọn họ, sẽ không cấu thành uy hiếp đối với phủ Quốc Công.
Một ngày võ lâm trong cảnh nội cường đại hơn so với phủ Quốc Công thì uy nghiêm của phủ Quốc Công sẽ tổn hao đi nhiều, đó mới là tai nạn. Khi đó võ lâm các phái sẽ nhân cơ hội làm mưa làm gió, tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này, sẽ nhân cơ hội mở rộng địa bàn, thu nạp đệ tử, có cướp đoạt giết chóc.
Sở Ly thở dài nói:
- Kỳ thực muốn dẹp trận phong ba này cũng dễ, phủ Tể Quốc Công đứng ra, nói bọn họ đã có được bí kíp là được.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nở nụ cười một chút rồi nói:
- Sao phủ Quốc Công có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế chứ, bọn họ đang ước gì như vậy đó.
Sở Ly nhíu:
- Chuyện lần này có chút cổ quái, ta nghĩ không thích hợp cho lắm.
- Ài... để ta nói thật với ngươi đi.
Lục Ngọc Dung nói:
- Chuyện này vị tất đã không phải là phủ Tể Quốc Công làm ra cơ chứ?
- Sao?
Sở Ly nhíu mày nhìn nàng.
Lục Ngọc Dung trầm ngâm một chút, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào hắn.
Sở Ly nói:
- Có ẩn tình gì ta không biết hay sao?
- Mà thôi, nói cho ngươi biết cũng không sao.
Lục Ngọc Dung than thở:
- Những chuyện này là chuyện các phủ Quốc Công thường dùng, hơn nữa cũng là phương pháp triều đình thường dùng, suy yếu thực lực của võ lâm các phái, tránh cho triều đình không đè ép được, thiên hạ không yên.
- Không sợ như vậy sẽ làm tổn hại thực lực của một nước sao?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung cười cười:
- Tổn hại thực lực của một nước cũng không sao cả, chỉ cần Đại Ly không tấn công tới, thủ vững giang sơn mới là quan trọng.
Hai người đang ở bên trong mật thất cho nên khi nàng nói cũng lớn mật hơn rất nhiều, nói những thủ đoạn làm cho lòng người lạnh lẽo cho hắn nghe, để hắn đừng có làm loạn, tránh cho làm rối loạn chuyện tốt của người khác, kết làm đại thù.
Nếu thật sự là do phủ Tể Quốc Công làm ra, nhất định đã được Hoàng thượng cho phép, Sở Ly có mạnh mẽ tới đâu cũng không chịu được oai một kích của Hoàng thượng.
- Ngươi nói xem bí kíp này có thể là do phủ Tể Quốc Công giở trò quỷ hay không?
Sở Ly nhíu mày nói.
- Rất có khả năng, không nên coi khinh người tài của phủ Quốc Công.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly ngồi vào trên ghế bành, thở dài một tiếng:
- Ta còn tưởng rằng là âm mưu của Đại Ly, suy yếu thực lực của Đại Quý, kết quả là chính Đại Quý làm ra, ài...
Hắn lắc đầu bật cười.
Lục Ngọc Dung cười dài nhìn hắn:
- Ta nghĩ ngươi thông minh như vậy, đã sớm đoán ra được, cũng đã ám chỉ ngươi, thế nhưng ngươi luôn nghĩ về bên Đại Ly kia, khiến cho ta chỉ có thể nói cho ngươi biết những thứ này mà thôi!
Sở Ly tức giận:
- Đây quả thực là đùa với lửa!
- Chuyện không có cách nào khác.
Lục Ngọc Dung nói:
- Không chỉ có Đại Quý, cho dù là Đại Ly, Đại Trịnh, Đại Phó và Đại Thu đều là như vậy.
Sở Ly than thở:
- Rồi, ta đã hiểu.
Đây cũng là hiện thực lạnh như băng, không có cảm tình, chỉ có lợi ích, môn phái võ lâm sẽ bị triều đình và phủ Quốc Công dùng mọi cách để tính toán, sở dĩ quyền thế và võ công quan trọng như vậy là bởi vì con đường tạo ra nó.
- Cho nên chuyện này ngươi không nên nhúng tay, cứ để phủ Tể Quốc Công tự mình làm việc.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly cười cười:
- Đa tạ ngươi.
Những lời này không phải là lời mà người bình thường có thể nói ra được, Lục Ngọc Dung cũng không có khả năng nói ra những lời này với người bình thường, rốt cuộc vẫn phải thành thật với nhau, là nàng có ý tốt.
Lục Ngọc Dung hừ một tiếng nói:
- Ngươi đừng giả vờ ngớ ngẩn là được rồi, về phần quyển bí kíp này, ta sẽ tu luyện thử xem.
- Cho ngươi đó.
Sở Ly đứng lên:
- Đã muộn rồi, cáo từ.
- Đi nhanh lên!
Lục Ngọc Dung lắc bàn tay ngọc, cầm Tuyệt Vân bảo cấp lên lần nữa quan sát.
Sở Ly lóe lên rồi biến mất.
Sau đó hắn lại trở về những ngày thanh nhàn rảnh rỗi, không nhúng tay vào án Thu Phong trại nữa mà chỉ là thờ ơ lạnh nhạt nhìn võ lâm trong cảnh nội của phủ Tể Quốc Công tranh đấu với hau.
Ngày thứ ba, hắn đã nhận được tin tức, trong một buổi tối Hạo Nhiên tông bị mười mấy cao thủ vọt vào trắng trợn giết chóc, nguyên khí đại thương, đã chết hơn nửa đệ tử, bị thương hơn nửa, hầu như không thể đứng vững được nữa.
Mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên của Hạo Nhiên tông thì không biết tung tích đâu nữa.
- Chuyện này không phải là chuyện đùa, nếu như phủ Quốc Công không giữ được mình, sợ là sẽ chọc cho cảnh nội náo động, tiền tài động nhân tâm, huống hồ là Tuyệt Vân bảo cấp này chứ? Võ lâm các phái trong cảnh nội sẽ thừa cơ làm loạn.
- Loại chuyện này cứ giao cho phủ Quốc Công thì tốt hơn, triều đình không nên nhúng tay vào là hay nhất, nhất là Bí vệ phủ các ngươi, càng động vào thì càng loạn.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly chậm rãi nói:
- Nếu như ở Sùng Minh đường thì ta sẽ không nhúng tay vào, Đại công tử công chính, nhưng phủ Tể Quốc Công nha, cũng khó mà nói được.
Hắn biết danh tiếng của phủ Tể Quốc Công, Tể Quốc Công không phải là người chính trực, trái lại còn rất trọng tiền tài, hành sự có chút không chút kiêng kỵ. Chính là bởi vì hắn là một trong các Quốc Công cho nên mới làm cho các triều thần suốt ngày nghị luận triệt tiêu phủ Quốc Công.
Lục Ngọc Dung thản nhiên nói:
- Ta nói với ngươi một tiếng, phủ Tể Quốc Công và Hạo Nhiên tông có quan hệ rất thân cận.
- Sao?
Sở Ly cau mày nói:
- Nói như thế, bọn họ sẽ bao che cho Hạo Nhiên tông hay sao?
- Đó là đương nhiên!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Hạo Nhiên tông không đánh được, lúc đó bang chủ Cao Cương bang hô to một tiếng, nói Tuyệt Vân bảo cấp ở trên tay của Lăng Hải Nhai Hạo Nhiên tông, người của toàn thành đều nghe được, có lẽ đến ngày mai, tất cả mọi người đều biết được chuyện này!
- Hạo Nhiên tông gặp nạn thật rồi!
Lục Ngọc Dung cau mày nói:
- Sợ là sẽ bị diệt tông.
Hạo Nhiên tông là tông môn nhị lưu, nếu là những tông phái nhất lưu như Thanh Mãng sơn, Phượng Hoàng sơn, cho dù có được bí kíp thì người bên ngoài cũng có kiêng kỵ.
Muốn cướp được bí kíp thì phải liên thủ, liên thủ là chuyện rất phiền phức, nhất là người trong võ lâm huyết khí phương cương, hành sự tự do, sẽ không nhân nhượng người khác. Nếu như muốn làm cho người khác nhân nhượng mình, trừ phi có người có uy vọng rất lớn thì mới có khả năng làm cho mọi người liên thủ lại với nhau.
Hạo Nhiên tông không có lực uy hiếp như vậy, một khi người bên ngoài nhận được tin tức sẽ không hề cố kỵ nhào tới, vì Tuyệt Vân bảo cấp bọn họ sẽ liều lĩnh, chim chết vì miếng ăn, người chết vì tài.
- Người người đều muốn có phần.
Sở Ly lắc đầu.
Hắn không đồng tình với Lăng Hải Nhai, cũng như Võ Chí vậy, bọn họ chết thì mặc cho bọn hắn chết, cũng không oan uổng.
Nhưng vì vậy mà gây ra nhiều ân oán, chọc cho võ lâm đại loạn thì lại có chút lo lắng, một khi xảy ra náo động, như vậy sẽ không phải là lan đến một đường, sợ rằng sẽ khuếch tán ra, Sùng Minh đường cũng khó may mắn tránh khỏi.
Nếu không vì phủ Dật Quốc công, hắn sẽ không quan tâm những chuyện mà Hoàng thượng nên quan tâm.
Lục Ngọc Dung nói:
- Quan trọng là Hạo Nhiên tông không có bí kíp, cho dù Hạo Nhiên tông thức thời giao bí kíp ra thì cũng không làm được, sợ rằng cuối cùng sẽ bị diệt phái.
Sở Ly nhíu mày một cái.
- Nếu như muốn tránh, chỉ có thể liên thủ cùng phủ Quốc Công mà thôi.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Đây chính là chuyện phạm vào tối kỵ, không chỉ có triều đình không đồng ý, võ lâm các phái cũng sẽ càng căm thù hơn nữa đối với Hạo Nhiên tông.
Sở Ly nói:
- Nói tới nói lui, Hạo Nhiên tông sẽ chết chắc.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt chậm rãi gật đầu, không thèm để ý một chút nào.
Sở Ly đứng dậy chắp tay tản bộ.
Đạp lên trên tấm thảm êm dày, hít mùi thơm thấm đẫm ruột gan, ở trong phòng này đúng là một loại hưởng thụ rất lớn lao.
Sở Ly cũng không hưởng thụ những thứ này mà trầm ngâm nói:
- Muốn tháo gỡ tình thế nguy hiểm của Hạo Nhiên tông thì chỉ có thể liên hợp với những phái khác, đáng tiếc bọn họ không cầm ra được bí kíp... Hay là... đưa bí kíp về được không?
- Ngươi thật là tốt đấy.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Phong ba đã bắt đầu khởi động rồi!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Việc này không tới phiên ngươi quan tâm, ngươi cũng không phải là Hoàng thượng.
Sở Ly tự cười, lắc đầu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Sẽ lại có một trận gió tanh mưa máu, sẽ có rất nhiều người nằm xuống, có rất nhiều người nhảy lên, trở thành cao thủ nổi danh trong thiên hạ, mưa gió như vậy qua vài chục năm lại có một trận, ngươi mặc kệ là được rồi... Nếu không thể suy yếu võ lâm các phái, Đại Quý lại náo động thì phủ Quốc Công cũng sẽ rất phiền phức.
Đối với võ lâm các phái, phủ Quốc Công rất đề phòng, hơn nữa cũng sẽ âm thầm dùng thủ đoạn để gây xích mích, để cho bọn họ có ân oán gút mắt, không ngừng tự giết lẫn nhau, do đó suy yếu thực lực của bọn họ, sẽ không cấu thành uy hiếp đối với phủ Quốc Công.
Một ngày võ lâm trong cảnh nội cường đại hơn so với phủ Quốc Công thì uy nghiêm của phủ Quốc Công sẽ tổn hao đi nhiều, đó mới là tai nạn. Khi đó võ lâm các phái sẽ nhân cơ hội làm mưa làm gió, tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này, sẽ nhân cơ hội mở rộng địa bàn, thu nạp đệ tử, có cướp đoạt giết chóc.
Sở Ly thở dài nói:
- Kỳ thực muốn dẹp trận phong ba này cũng dễ, phủ Tể Quốc Công đứng ra, nói bọn họ đã có được bí kíp là được.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nở nụ cười một chút rồi nói:
- Sao phủ Quốc Công có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế chứ, bọn họ đang ước gì như vậy đó.
Sở Ly nhíu:
- Chuyện lần này có chút cổ quái, ta nghĩ không thích hợp cho lắm.
- Ài... để ta nói thật với ngươi đi.
Lục Ngọc Dung nói:
- Chuyện này vị tất đã không phải là phủ Tể Quốc Công làm ra cơ chứ?
- Sao?
Sở Ly nhíu mày nhìn nàng.
Lục Ngọc Dung trầm ngâm một chút, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào hắn.
Sở Ly nói:
- Có ẩn tình gì ta không biết hay sao?
- Mà thôi, nói cho ngươi biết cũng không sao.
Lục Ngọc Dung than thở:
- Những chuyện này là chuyện các phủ Quốc Công thường dùng, hơn nữa cũng là phương pháp triều đình thường dùng, suy yếu thực lực của võ lâm các phái, tránh cho triều đình không đè ép được, thiên hạ không yên.
- Không sợ như vậy sẽ làm tổn hại thực lực của một nước sao?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung cười cười:
- Tổn hại thực lực của một nước cũng không sao cả, chỉ cần Đại Ly không tấn công tới, thủ vững giang sơn mới là quan trọng.
Hai người đang ở bên trong mật thất cho nên khi nàng nói cũng lớn mật hơn rất nhiều, nói những thủ đoạn làm cho lòng người lạnh lẽo cho hắn nghe, để hắn đừng có làm loạn, tránh cho làm rối loạn chuyện tốt của người khác, kết làm đại thù.
Nếu thật sự là do phủ Tể Quốc Công làm ra, nhất định đã được Hoàng thượng cho phép, Sở Ly có mạnh mẽ tới đâu cũng không chịu được oai một kích của Hoàng thượng.
- Ngươi nói xem bí kíp này có thể là do phủ Tể Quốc Công giở trò quỷ hay không?
Sở Ly nhíu mày nói.
- Rất có khả năng, không nên coi khinh người tài của phủ Quốc Công.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly ngồi vào trên ghế bành, thở dài một tiếng:
- Ta còn tưởng rằng là âm mưu của Đại Ly, suy yếu thực lực của Đại Quý, kết quả là chính Đại Quý làm ra, ài...
Hắn lắc đầu bật cười.
Lục Ngọc Dung cười dài nhìn hắn:
- Ta nghĩ ngươi thông minh như vậy, đã sớm đoán ra được, cũng đã ám chỉ ngươi, thế nhưng ngươi luôn nghĩ về bên Đại Ly kia, khiến cho ta chỉ có thể nói cho ngươi biết những thứ này mà thôi!
Sở Ly tức giận:
- Đây quả thực là đùa với lửa!
- Chuyện không có cách nào khác.
Lục Ngọc Dung nói:
- Không chỉ có Đại Quý, cho dù là Đại Ly, Đại Trịnh, Đại Phó và Đại Thu đều là như vậy.
Sở Ly than thở:
- Rồi, ta đã hiểu.
Đây cũng là hiện thực lạnh như băng, không có cảm tình, chỉ có lợi ích, môn phái võ lâm sẽ bị triều đình và phủ Quốc Công dùng mọi cách để tính toán, sở dĩ quyền thế và võ công quan trọng như vậy là bởi vì con đường tạo ra nó.
- Cho nên chuyện này ngươi không nên nhúng tay, cứ để phủ Tể Quốc Công tự mình làm việc.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly cười cười:
- Đa tạ ngươi.
Những lời này không phải là lời mà người bình thường có thể nói ra được, Lục Ngọc Dung cũng không có khả năng nói ra những lời này với người bình thường, rốt cuộc vẫn phải thành thật với nhau, là nàng có ý tốt.
Lục Ngọc Dung hừ một tiếng nói:
- Ngươi đừng giả vờ ngớ ngẩn là được rồi, về phần quyển bí kíp này, ta sẽ tu luyện thử xem.
- Cho ngươi đó.
Sở Ly đứng lên:
- Đã muộn rồi, cáo từ.
- Đi nhanh lên!
Lục Ngọc Dung lắc bàn tay ngọc, cầm Tuyệt Vân bảo cấp lên lần nữa quan sát.
Sở Ly lóe lên rồi biến mất.
Sau đó hắn lại trở về những ngày thanh nhàn rảnh rỗi, không nhúng tay vào án Thu Phong trại nữa mà chỉ là thờ ơ lạnh nhạt nhìn võ lâm trong cảnh nội của phủ Tể Quốc Công tranh đấu với hau.
Ngày thứ ba, hắn đã nhận được tin tức, trong một buổi tối Hạo Nhiên tông bị mười mấy cao thủ vọt vào trắng trợn giết chóc, nguyên khí đại thương, đã chết hơn nửa đệ tử, bị thương hơn nửa, hầu như không thể đứng vững được nữa.
Mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên của Hạo Nhiên tông thì không biết tung tích đâu nữa.
/753
|