Hà Nhị Oa nhét ngân phiếu vào trong lồng ngực, dùng sức che, chỉ lo không cẩn thận bị gió thổi chạy, vẻ mặt tràn ngập sự hướng tới.
Kiều Tam âm thầm lắc đầu, đáng tiếc đáng tiếc, nhân sinh thấp kém như vậy mà cũng hướng tới, chờ một lúc nữa đưa tiểu tử này hạ sơn, hắn sẽ giết chết tiểu tử này
Hà Nhị Oa dùng sức ôm ngực, nói:
- Có điều Mai tiên tử nói, lần sau sẽ tới đây, sẽ xem ta sống thế nào, ta còn có thể gặp lại được Mai tiên tử nữa không?
Kiều Tam ngẩn ra, cau mày nói:
- Mai tiên tử còn nói lời này sao?
Hà Nhị Oa cười khà khà nói:
- Mai tiên tử nói tính tình của ta chất phác, rất thích hợp luyện công, nhất định có thể luyện có thành tựu, Phục Ngưu sơn là tông phái nhất lưu, ở trong phái nhất định ta sẽ có thể trở thành cao thủ!
Kiều Tam bật cười, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói:
- Khá lắm, rất giảo hoạt!
Hà Nhị Oa nghi hoặc nhìn về phía hắn, trừng mắt nhìn hắn.
Kiều Tam lắc đầu một cái, cảm thấy không hẳn là tiểu tử này giảo hoạt, chỉ là đơn thuần mà thôi.
Hắn cũng không muốn lấy ngân phiếu về, bởi vì hắn cũng không để ý tới một trăm lạng bạc ròng.
Ở trong mắt hắn nó cũng không khác biệt gì so với mười lạng, bạc của thiếu chủ chính là bạc của mình, thiếu chủ từ sáng đến tối chưa bao giờ hỏi xem rốt cuộc bạc có bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu.
Hai người bay tới giữa sân, tiến vào tiểu viện của Gia Cát Thiên.
Gia Cát Thiên đang lười biếng nằm ở bên trong ghế, nhìn bầu trời xanh thẳm.
- Thiếu chủ, tên tiểu tử này chính là người truyền tin.
Kiều Tam thả Hà Nhị Oa xuống, cười nói:
- Mai cốc chủ rất biết chọn người.
- Ồ?
Gia Cát Thiên cười cợt, vẫy vẫy tay:
- Mau tới đây.
Hà Nhị Oa hiếu kỳ đi tới trước mặt của hắn:
- Ngươi là Gia Cát công tử?
- Ta là Gia Cát Thiên.
Gia Cát Thiên lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một chút:
- Mau lấy thư ra.
- Được.
Hà Nhị Oa móc ra một phong thư ở trong ngực, lại dùng hai tay đưa cho Gia Cát Thiên.
Lông mày của Kiều Tam giật giật, trong ngực của Hà Nhị Oa có ngân phiếu, cũng may thiếu chủ không thèm để ý.
Gia Cát Thiên mở phong thư ra, rút giấy viết thư ra quét mắt nhìn một chút, khẽ cười một tiếng, lại lắc đầu một cái.
- Thiếu chủ, là thư của Mai cốc chủ sao?
- Không biết.
Gia Cát Thiên hừ lạnh nói:
- Ta cũng chưa từng xem chữ nàng viết, có điều nhìn như là thủ bút của nữ nhân.
Kiều Tam nghi ngờ nói:
- Có chuyện gì không? Là ước hẹn thiếu chủ ra gặp mặt sao?
Gia Cát Thiên nói:
- Bằng vào ngạo khí của Mai Ngạo Sương, nàng sẽ ước hẹn gặp mặt ta sao?
- Như vậy cũng đúng.
Kiều Tam chần chờ nói:
- Vậy là chuyện gì?
Gia Cát Thiên chỉ chỉ vào Hà Nhị Oa rồi nói:
- Là vì tên tiểu tử này, nói hắn tư chất tuyệt đỉnh, xứng là lương tài, đưa đến Phục Ngưu sơn ta.
- Mai cốc chủ đúng là có lòng tốt.
Kiều Tam gật gù:
- Thiếu chủ, quả thực tư chất của tên tiểu tử này vô cùng tốt.
- Tư chất tốt, Phục Ngưu sơn ta sẽ thu sao?
Gia Cát Thiên cười gằn:
- Phục Ngưu sơn chúng ta không phải là người nào cũng có thể tiến vào được!
- Vâng.
Kiều Tam vội nói:
- Có điều Mai cốc chủ đã viết thư, nếu không đồng ý, sợ là sẽ khó mà ăn nói với Mai cốc chủ, dù sao phải cho Mai cốc chủ chút mặt mũi, đúng không?
- Nếu là trước đó, đương nhiên ta sẽ cho nàng mặt mũi, còn hiện tại...
Gia Cát Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Nàng đã không phải là nữ nhân mà ta muốn chiếm lấy nữa, tự nhiên không cần phải để ý tới lời thỉnh cầu của nàng, làm thịt tiểu tử này đi.
Kiều Tam lập tức vui mừng nói:
- Làm thịt hắn?
- Ừm.
Gia Cát Thiên khẽ gật đầu.
Kiều Tam cười nói:
- Công tử, không tiện lắm nhỉ?
Gia Cát Thiên liếc nhìn hắn một cái nói:
- Ngươi đang ước gì giết hắn, thế nhưng lại làm bộ không muốn, có biết ngươi đang cười rất hăng hái hay không?
Kiều Tam cười ha hả nói:
- Tất cả đều không gạt được thiếu chủ!
- Giết đi.
Gia Cát Thiên nói:
- Lập tức động thủ, giết hắn ở trước mặt ta!
- Vâng.
Kiều Tam thoải mái đáp ứng, đánh giá Hà Nhị Oa:
- Tiểu tử, coi như vận may của ngươi không tốt, gặp phải sai người, nếu như Mai cốc chủ không nhiều chuyện thì ngươi cũng sẽ không rơi vào trên tay chúng ta!
Hà Nhị Oa có chút không rõ nói:
- Mai tiên tử nói mấy ngày nữa sẽ tới đây.
- Nàng muốn tới đây sao?
Gia Cát Thiên cau mày.
Hà Nhị Oa vội nói:
- Đúng vậy, Mai tiên tử nói muốn tới xem ta một chút, xem ta có quen cuộc sống ở đây hay không, nếu như không quen thì sẽ dẫn ta đi.
- Sao...
Gia Cát Thiên đăm chiêu.
Kiều Tam cuống lên, vội nói:
- Thiếu chủ, giết hắn trước rồi lại nói!
Hắn dứt lời giơ lên một chưởng, đánh về phía Thiên linh cái của Hà Nhị Oa.
- Chậm đã.
Gia Cát Thiên lười biếng nói.
Bàn tay của Kiều Tam chỉ còn cách Hà Nhị Oa hai tấc, miễn cưỡng dừng lại, tóc của Hà Nhị Oa chập trùng, sợ đến mức không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Gia Cát Thiên khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Nhìn ngươi đã làm cho tiểu tử này sợ hãi tới mức nào rồi kìa!
Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ, giữ hắn lại thật sao?
- Nếu Mai Ngạo Sương muốn qua đây, như vậy chờ nàng lại đây rồi nói sau đi.
Gia Cát Thiên nói.
Kiều Tam nói:
- Vạn nhất Mai cốc chủ lừa hắn thì sao?
- Nàng cũng không đến nỗi lừa gạt một tiểu tử.
Gia Cát Thiên lười biếng vung vung tay:
- Cứ để hắn ở trong phòng chứa củi, cũng không thiếu một cái miệng thế này, đừng để cho hắn đi loạn, làm cho người trong tông phát hiện ra.
- Vâng, thiếu chủ nhân từ!
Kiều Tam bất đắc dĩ ôm quyền một cái, khó nén được vẻ thất lạc.
Hắn rất thích giết loại thiên tài này, vô cùng hưng phấn, giống như có cảm giác thành công khi giết một cao thủ tuyệt đỉnh vậy, bởi vì những người này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai nhất định bọn họ sẽ trở thành cao thủ hàng đầu.
Gia Cát Thiên nói:
- Nên nói chuyện với hắn, đừng bạc đãi, ta phải hỏi Mai Ngạo Sương một chút, xem rốt cuộc nàng có quan hệ gì với Sở Ly, cho nàng một cơ hội giải thích!
- Vâng.
Kiều Tam nói.
Hắn ngoắc ngoắc tay:
- Đi thôi, đi theo ta!
Hà Nhị Oa nhìn Gia Cát Thiên ôm quyền một cái, nở một nụ cười hàm hậu, vội vã lại đuổi theo Kiều Tam.
Kiều Tam mang theo hắn đi tới trước một căn phòng chứa củi rồi nói:
- Ngươi cứ ở nơi này, không cho phép chạy ra ngoài, ta sẽ đưa cơm cho ngươi, có người gõ cửa thì không cho phép đáp lời, nếu như có người đi vào thì cứ tránh một chút!
- Được rồi.
Hà Nhị Oa vội vàng gật đầu nói:
- Vậy lúc nào ta được học võ công?
- Chờ lần sau Mai tiên tử tới rồi lại nói tiếp.
Kiều Tam lạnh nhạt nói.
- Ồ.
Hà Nhị Oa thất vọng nói.
Kiều Tam hừ lạnh nói:
- Võ công không phải là thứ mà người nào cũng có thể luyện được, đừng nóng vội, ngươi sẽ được học võ công thôi.
Hắn nói xong nở nụ cười trêu tức.
Hà Nhị Oa cười nói với hắn:
- Đa tạ tiền bối.
- Ha ha...
Kiều Tam lắc đầu một cái rồi nói:
- Nhớ đừng ra khỏi tiểu viện này, nếu bị người khác giết thì cũng đừng trách ta!
- Vâng.
Hà Nhị Oa vội vàng gật đầu.
Kiều Tam mạnh mẽ liếc nhìn hắn một cái, người nhẹ nhàng trở lại hậu viện ở sườn núi.
Gia Cát Thiên nhìn hắn trở về rồi hỏi:
- Làm sao vậy?
- Là một người ngu ngốc.
Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ muốn giữ lại hắn thật sao?
- Cũng không thiếu mấy ngày này, nếu Mai Ngạo Sương thật sự cấu kết với Sở Ly thì sẽ cùng giết bọn họ!
Gia Cát Thiên lạnh nhạt nói:
- Nếu như bọn họ không liên quan, là nghe sai đồn bậy, như vậy sẽ giữ hắn lại.
- Vâng.
Kiều Tam cười nói:
- Không nghĩ tới Mai Ngạo Sương sẽ đích thân tới đây, thú vị!
- Đây là số mệnh...
Gia Cát Thiên nhìn bầu trời xanh thẳm, thở dài một hơi nói:
- Lẽ nào ta lại phải tự tay giết chết nữ nhân mình thích sao?
Kiều Tam không xen mồm vào.
Một lúc lâu sau Gia Cát Thiên mới than thở nói:
- Sớm biết như vậy thì cũng không nên truyền lời đồn đi, tránh cho nàng bị người khác giết!
Kiều Tam vội vàng gật đầu:
- Không bằng chúng ta lại tản tin tức ra, nói có người khác đạt được bí kíp?
- Không cần.
Gia Cát Thiên vung vung tay lên nói:
- Một lần hai lần, không thể làm mãi được, bị người tra ra được trái lại sẽ không tốt, cứ thuận theo tự nhiên đi, nhìn vận mệnh của nàng ra sao.
- Vâng.
Kiều Tam đáp.
Kiều Tam âm thầm lắc đầu, đáng tiếc đáng tiếc, nhân sinh thấp kém như vậy mà cũng hướng tới, chờ một lúc nữa đưa tiểu tử này hạ sơn, hắn sẽ giết chết tiểu tử này
Hà Nhị Oa dùng sức ôm ngực, nói:
- Có điều Mai tiên tử nói, lần sau sẽ tới đây, sẽ xem ta sống thế nào, ta còn có thể gặp lại được Mai tiên tử nữa không?
Kiều Tam ngẩn ra, cau mày nói:
- Mai tiên tử còn nói lời này sao?
Hà Nhị Oa cười khà khà nói:
- Mai tiên tử nói tính tình của ta chất phác, rất thích hợp luyện công, nhất định có thể luyện có thành tựu, Phục Ngưu sơn là tông phái nhất lưu, ở trong phái nhất định ta sẽ có thể trở thành cao thủ!
Kiều Tam bật cười, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói:
- Khá lắm, rất giảo hoạt!
Hà Nhị Oa nghi hoặc nhìn về phía hắn, trừng mắt nhìn hắn.
Kiều Tam lắc đầu một cái, cảm thấy không hẳn là tiểu tử này giảo hoạt, chỉ là đơn thuần mà thôi.
Hắn cũng không muốn lấy ngân phiếu về, bởi vì hắn cũng không để ý tới một trăm lạng bạc ròng.
Ở trong mắt hắn nó cũng không khác biệt gì so với mười lạng, bạc của thiếu chủ chính là bạc của mình, thiếu chủ từ sáng đến tối chưa bao giờ hỏi xem rốt cuộc bạc có bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu.
Hai người bay tới giữa sân, tiến vào tiểu viện của Gia Cát Thiên.
Gia Cát Thiên đang lười biếng nằm ở bên trong ghế, nhìn bầu trời xanh thẳm.
- Thiếu chủ, tên tiểu tử này chính là người truyền tin.
Kiều Tam thả Hà Nhị Oa xuống, cười nói:
- Mai cốc chủ rất biết chọn người.
- Ồ?
Gia Cát Thiên cười cợt, vẫy vẫy tay:
- Mau tới đây.
Hà Nhị Oa hiếu kỳ đi tới trước mặt của hắn:
- Ngươi là Gia Cát công tử?
- Ta là Gia Cát Thiên.
Gia Cát Thiên lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một chút:
- Mau lấy thư ra.
- Được.
Hà Nhị Oa móc ra một phong thư ở trong ngực, lại dùng hai tay đưa cho Gia Cát Thiên.
Lông mày của Kiều Tam giật giật, trong ngực của Hà Nhị Oa có ngân phiếu, cũng may thiếu chủ không thèm để ý.
Gia Cát Thiên mở phong thư ra, rút giấy viết thư ra quét mắt nhìn một chút, khẽ cười một tiếng, lại lắc đầu một cái.
- Thiếu chủ, là thư của Mai cốc chủ sao?
- Không biết.
Gia Cát Thiên hừ lạnh nói:
- Ta cũng chưa từng xem chữ nàng viết, có điều nhìn như là thủ bút của nữ nhân.
Kiều Tam nghi ngờ nói:
- Có chuyện gì không? Là ước hẹn thiếu chủ ra gặp mặt sao?
Gia Cát Thiên nói:
- Bằng vào ngạo khí của Mai Ngạo Sương, nàng sẽ ước hẹn gặp mặt ta sao?
- Như vậy cũng đúng.
Kiều Tam chần chờ nói:
- Vậy là chuyện gì?
Gia Cát Thiên chỉ chỉ vào Hà Nhị Oa rồi nói:
- Là vì tên tiểu tử này, nói hắn tư chất tuyệt đỉnh, xứng là lương tài, đưa đến Phục Ngưu sơn ta.
- Mai cốc chủ đúng là có lòng tốt.
Kiều Tam gật gù:
- Thiếu chủ, quả thực tư chất của tên tiểu tử này vô cùng tốt.
- Tư chất tốt, Phục Ngưu sơn ta sẽ thu sao?
Gia Cát Thiên cười gằn:
- Phục Ngưu sơn chúng ta không phải là người nào cũng có thể tiến vào được!
- Vâng.
Kiều Tam vội nói:
- Có điều Mai cốc chủ đã viết thư, nếu không đồng ý, sợ là sẽ khó mà ăn nói với Mai cốc chủ, dù sao phải cho Mai cốc chủ chút mặt mũi, đúng không?
- Nếu là trước đó, đương nhiên ta sẽ cho nàng mặt mũi, còn hiện tại...
Gia Cát Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Nàng đã không phải là nữ nhân mà ta muốn chiếm lấy nữa, tự nhiên không cần phải để ý tới lời thỉnh cầu của nàng, làm thịt tiểu tử này đi.
Kiều Tam lập tức vui mừng nói:
- Làm thịt hắn?
- Ừm.
Gia Cát Thiên khẽ gật đầu.
Kiều Tam cười nói:
- Công tử, không tiện lắm nhỉ?
Gia Cát Thiên liếc nhìn hắn một cái nói:
- Ngươi đang ước gì giết hắn, thế nhưng lại làm bộ không muốn, có biết ngươi đang cười rất hăng hái hay không?
Kiều Tam cười ha hả nói:
- Tất cả đều không gạt được thiếu chủ!
- Giết đi.
Gia Cát Thiên nói:
- Lập tức động thủ, giết hắn ở trước mặt ta!
- Vâng.
Kiều Tam thoải mái đáp ứng, đánh giá Hà Nhị Oa:
- Tiểu tử, coi như vận may của ngươi không tốt, gặp phải sai người, nếu như Mai cốc chủ không nhiều chuyện thì ngươi cũng sẽ không rơi vào trên tay chúng ta!
Hà Nhị Oa có chút không rõ nói:
- Mai tiên tử nói mấy ngày nữa sẽ tới đây.
- Nàng muốn tới đây sao?
Gia Cát Thiên cau mày.
Hà Nhị Oa vội nói:
- Đúng vậy, Mai tiên tử nói muốn tới xem ta một chút, xem ta có quen cuộc sống ở đây hay không, nếu như không quen thì sẽ dẫn ta đi.
- Sao...
Gia Cát Thiên đăm chiêu.
Kiều Tam cuống lên, vội nói:
- Thiếu chủ, giết hắn trước rồi lại nói!
Hắn dứt lời giơ lên một chưởng, đánh về phía Thiên linh cái của Hà Nhị Oa.
- Chậm đã.
Gia Cát Thiên lười biếng nói.
Bàn tay của Kiều Tam chỉ còn cách Hà Nhị Oa hai tấc, miễn cưỡng dừng lại, tóc của Hà Nhị Oa chập trùng, sợ đến mức không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Gia Cát Thiên khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Nhìn ngươi đã làm cho tiểu tử này sợ hãi tới mức nào rồi kìa!
Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ, giữ hắn lại thật sao?
- Nếu Mai Ngạo Sương muốn qua đây, như vậy chờ nàng lại đây rồi nói sau đi.
Gia Cát Thiên nói.
Kiều Tam nói:
- Vạn nhất Mai cốc chủ lừa hắn thì sao?
- Nàng cũng không đến nỗi lừa gạt một tiểu tử.
Gia Cát Thiên lười biếng vung vung tay:
- Cứ để hắn ở trong phòng chứa củi, cũng không thiếu một cái miệng thế này, đừng để cho hắn đi loạn, làm cho người trong tông phát hiện ra.
- Vâng, thiếu chủ nhân từ!
Kiều Tam bất đắc dĩ ôm quyền một cái, khó nén được vẻ thất lạc.
Hắn rất thích giết loại thiên tài này, vô cùng hưng phấn, giống như có cảm giác thành công khi giết một cao thủ tuyệt đỉnh vậy, bởi vì những người này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai nhất định bọn họ sẽ trở thành cao thủ hàng đầu.
Gia Cát Thiên nói:
- Nên nói chuyện với hắn, đừng bạc đãi, ta phải hỏi Mai Ngạo Sương một chút, xem rốt cuộc nàng có quan hệ gì với Sở Ly, cho nàng một cơ hội giải thích!
- Vâng.
Kiều Tam nói.
Hắn ngoắc ngoắc tay:
- Đi thôi, đi theo ta!
Hà Nhị Oa nhìn Gia Cát Thiên ôm quyền một cái, nở một nụ cười hàm hậu, vội vã lại đuổi theo Kiều Tam.
Kiều Tam mang theo hắn đi tới trước một căn phòng chứa củi rồi nói:
- Ngươi cứ ở nơi này, không cho phép chạy ra ngoài, ta sẽ đưa cơm cho ngươi, có người gõ cửa thì không cho phép đáp lời, nếu như có người đi vào thì cứ tránh một chút!
- Được rồi.
Hà Nhị Oa vội vàng gật đầu nói:
- Vậy lúc nào ta được học võ công?
- Chờ lần sau Mai tiên tử tới rồi lại nói tiếp.
Kiều Tam lạnh nhạt nói.
- Ồ.
Hà Nhị Oa thất vọng nói.
Kiều Tam hừ lạnh nói:
- Võ công không phải là thứ mà người nào cũng có thể luyện được, đừng nóng vội, ngươi sẽ được học võ công thôi.
Hắn nói xong nở nụ cười trêu tức.
Hà Nhị Oa cười nói với hắn:
- Đa tạ tiền bối.
- Ha ha...
Kiều Tam lắc đầu một cái rồi nói:
- Nhớ đừng ra khỏi tiểu viện này, nếu bị người khác giết thì cũng đừng trách ta!
- Vâng.
Hà Nhị Oa vội vàng gật đầu.
Kiều Tam mạnh mẽ liếc nhìn hắn một cái, người nhẹ nhàng trở lại hậu viện ở sườn núi.
Gia Cát Thiên nhìn hắn trở về rồi hỏi:
- Làm sao vậy?
- Là một người ngu ngốc.
Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ muốn giữ lại hắn thật sao?
- Cũng không thiếu mấy ngày này, nếu Mai Ngạo Sương thật sự cấu kết với Sở Ly thì sẽ cùng giết bọn họ!
Gia Cát Thiên lạnh nhạt nói:
- Nếu như bọn họ không liên quan, là nghe sai đồn bậy, như vậy sẽ giữ hắn lại.
- Vâng.
Kiều Tam cười nói:
- Không nghĩ tới Mai Ngạo Sương sẽ đích thân tới đây, thú vị!
- Đây là số mệnh...
Gia Cát Thiên nhìn bầu trời xanh thẳm, thở dài một hơi nói:
- Lẽ nào ta lại phải tự tay giết chết nữ nhân mình thích sao?
Kiều Tam không xen mồm vào.
Một lúc lâu sau Gia Cát Thiên mới than thở nói:
- Sớm biết như vậy thì cũng không nên truyền lời đồn đi, tránh cho nàng bị người khác giết!
Kiều Tam vội vàng gật đầu:
- Không bằng chúng ta lại tản tin tức ra, nói có người khác đạt được bí kíp?
- Không cần.
Gia Cát Thiên vung vung tay lên nói:
- Một lần hai lần, không thể làm mãi được, bị người tra ra được trái lại sẽ không tốt, cứ thuận theo tự nhiên đi, nhìn vận mệnh của nàng ra sao.
- Vâng.
Kiều Tam đáp.
/753
|