Mộ Dung Lượng xanh mặt, trừng mắt nhìn bóng lưng của Sở Ly, không nói một lời.
Thanh niên mặt tròn, xấu xí không thể tả thấp giọng nói:
- Mộ Dung, võ công của tên này lại lợi hại như thế sao?
- Có phải là ngươi không cẩn thận hay không?
Một thanh niên chất phác khác nói.
Mộ Dung Lượng mạnh mẽ trừng mắt nhìn bọn họ một chút:
- Ngươi cho rằng ta không muốn cho hắn một bài học sao?
Lúc đó hắn đã quyết định dùng một kích mạnh mẽ làm cho Gia Cát Thiên đẹp mặt, để đối phương mất mặt.
Có thể dẫm thiếu chủ xuống dưới bàn chân, chỗ tốt vô cùng lớn, hắn vẫn đang tìm cơ hội như vậy, không nghĩ tới rốt cục lại đụng phải đối phương, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, nhất định phải nắm lấy.
Hắn dùng hết toàn lực, cho dù đánh chết cũng không sao cả, Sơn chủ đã bế quan, mình đào tẩu là được, xem như là giúp phụ thân xóa bỏ trở ngại.
Hắn ôm ảo tưởng này, sau ngày hôm nay tin tức này có thể truyền khắp trên dưới Phục Ngưu sơn, biết mình đánh bay thiếu chủ, đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ biết Sơn chủ không có người nối nghiệp, thiếu chủ là hạng người vô năng, không bằng mình.
Thế nhưng hiện thực đã khiến cho tất cả biện pháp và ước mơ của hắn hóa thành bọt nước, hắn không nghĩ tới, khi giao thủ, lực lượng mãnh liệt mà bàng bạc lại khiến cho hắn không có lực lượng chống đối, giống như trẻ con gặp trung niên vậy.
- Ài, quả thật là không nghĩ tới.
Hai người đồng thời lắc đầu.
- Mộ Dung, nếu như đánh tiếp lần nữa, không biết có thể đánh bại được hắn hay không?
Thanh niên chất phác tên là Chu Hàn Ca hỏi.
- Đúng đúng, lại đánh một lần nữa thử xem.
Thanh niên xấu xí tên là Sở Đại Chí nói.
Mộ Dung Lượng mạnh mẽ trừng mắt nhìn bọn họ, không nói lời nào.
Hai người chơi đùa với hắn từ nhỏ đến lớn, nhìn hắn có vẻ mặt như vậy đã biết đối phương không tự tin.
- Lại đánh một lần nữa chứ?
Sở Đại Chí vội hỏi:
- Ta không tin võ công của tên này cao bao nhiêu.
Trong ấn tượng của bọn họ, thiếu chủ Gia Cát Thiên chỉ là một người nhát gan sợ phiền phức, khúm núm, không có chút khí khái của nam tử hán đại trượng phu nào cả, trong lòng bọn họ rất là xem thường, thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới đối phương lại tu thành võ công lợi hại như vậy.
Mộ Dung Lượng hừ lạnh nói:
- Muốn đánh thì các ngươi đánh đi.
- Nếu không, ba người chúng ta cùng tiến lên?
Chu Hàn Ca vội hỏi, giọng nói tuyệt nhiên không giống với vẻ hàm hậu của hắn, hắn thấp giọng nói:
- Chúng ta nhân trời tối, đứng trong bóng tối đánh lén, đánh gục hắn, thu thập hắn một trận.
- Ý kiến hay.
Sở Đại Chí vội vã vỗ tay.
Hắn bỗng nhiên run rẩy, bởi vì một vỗ này làm cho hắn đau đớn không chịu nổi.
Mộ Dung Lượng trầm mặc không nói.
Hai người vừa nhìn đã biết hắn đã đồng ý, có điều đang giả bộ rụt rè mà thôi. Hai người cười khà khà, cảm thấy rất kích thích, ảo tưởng đánh ngã Gia Cát Thiên xuống đất, đánh đến sưng mặt sưng mũi không thể gặp người khác được.
Lúc này có một nữ tử xinh đẹp đi tới, người mặc một thân la sam màu hồng nhạt, đôi mắt to sáng sủa, ngũ quan xinh xắn, xinh đẹp bức người.
- Ồ, ba người các ngươi nằm nhoài ở chỗ này làm gì thế?.
Nàng hiếu kỳ nói.
Ba người tức thì mặt đỏ tới mang tai, im lặng không nói ra thành lời.
Mộ Dung Lượng nói:
- Hạ sư muội, chúng ta đang tìm đồ.
- Tìm đồ mà đè nát một đống hoa như vậy, các ngươi thật là ác tâm.
Nữ tử xinh đẹp kia vội vã vung vung tay lên, nói:
- Mau chạy ra đây cho ta.
- Hạ sư muội ngươi luyện công xong rồi sao?
Mộ Dung Lượng nhẹ nhàng nhảy ra khỏi khóm hoa, nếu như trên người không có nhiều gai hoa đâm như vậy thì phong thái sẽ thay đổi, đáng tiếc cái mông và sau lưng có đầy gai hoa, chỉ làm cho hắn có vẻ buồn cười mà thôi.
Hạ Vi che miệng cười khẽ:
- Nhìn dáng vẻ chật vật này của các ngươi, là bị người ta đánh bay đúng không?
- Sao chúng ta có khả năng bị người ta đánh cơ chứ?
Ba người vội vã lắc đầu.
Hạ Vi nói:
- Ta đã nhìn thấy rồi, Gia Cát Thiên ra tay.
Ba người lần nữa đỏ mặt, trong lòng thầm mắng một câu. Ngươi biết rõ mà còn cố hỏi, còn trừng mắt vô tội, giống như không biết mà vô tình hỏi vậy, ai nghĩ đến là một cái tròng để bọn họ ngoan ngoãn chui vào, nữ nhân này thật là đáng chết.
Bọn họ có chút đồng tình liếc mắt nhìn Mộ Dung Lượng.
Mộ Dung Lượng mặt không biến sắc nói:
- Ta bất cẩn, không nghĩ tới tâm kế của hắn thâm sâu như thế, lại dám đánh lén.
Hạ Vi cười xì một cái rồi nói:
- Da mặt của ngươi cũng thật là dày, rõ ràng là mình không phải là đối thủ của người ta mà còn nói người ta đánh lén, ta không tin ngươi không muốn đánh lén, thế nhưng lại không đánh lại được người ta, ha ha...
Nàng cũng có chút hiểu rõ đối với tập tính của Mộ Dung Lượng, nhìn như quang minh chính đại, nhưng lại có một bụng suy nghĩ xấu, tuyệt đối rất muốn đánh lén, muốn cho Gia Cát Thiên khó coi, nhưng không nghĩ tới Gia Cát Thiên cũng nghĩ như thế, hơn nữa võ công lại còn mạnh hơn bản thân hắn.
- Hạ sư muội, rốt cuộc ngươi nghĩ đi đâu vậy?
Mộ Dung Lượng nghiêm mặt nói:
- Nhìn dáng vẻ quái gở kia của hắn cũng không có một chút khí khái của nam tử hán đại trượng phu nào cả, quả thực là mất mặt thay cho nam nhân chúng ta.
- Trưởng thành như vậy cũng không phải là do hắn sai.
Hạ Vi nói ra một câu công đạo.
- Tướng mạo không quan trọng, quan trọng là khí độ.
Mộ Dung Lượng hừ lạnh nói:
- Nhìn dáng vẻ của hắn mà xem, có thể làm cho Sơn chủ, à cho Phục Ngưu sơn chúng ta mất mặt mà xem.
- Làm Sơn chủ là do bản lĩnh, không cần quan tâm tới bên ngoài.
Hạ Vi cười nói.
- Hạ cô nương, sao ngươi lại nói chuyện cho hắn vậy, có phải người đã coi trọng hắn rồi không?
Sở Đại Chí không cam lòng nói.
- Đúng, ta đã coi trọng hắn.
Hạ Vi híp mắt cười nói:
- Võ công rất lợi hại, tướng mạo lại tuấn tú, quả thật rất được người ta yêu thích.
- Ngươi.
Sắc mặt của Mộ Dung Lượng lập tức âm trầm.
Hạ Vi cười nói:
- Mộ Dung, ngươi bị người ta làm hạ thấp đi rồi. Ta đi đây.
Nàng dứt lời lúc lắc bàn tay ngọc, đi về phía xa xa, thân thể uyển chuyển mềm mại mà lại rất mê người.
Vẻ mặt Mộ Dung Lượng âm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng đờ người ra.
- Mộ Dung, Hạ sư muội cố ý chọc giận ngươi đó.
Chu Hàn Ca cười nói:
- Xem ra nàng không hài lòng về việc ngươi không đánh lại được Gia Cát Thiên.
- Hừ.
Mộ Dung Lượng cắn răng:
- Nhất định phải mạnh mẽ giáo huấn hắn một lần.
- Đúng, giáo huấn hắn.
Sở Đại Chí kêu lên.
Ánh đèn rực rỡ mới lên, bóng đêm trở nên mông lung.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít gào thê thảm.
Sở Ly đang ở trong tiểu viện luyện Tuyệt Vân kiếm pháp, tốc độ của kiếm pháp này rất nhanh, cần tâm pháp vận hành đủ nhanh, nếu không sẽ làm cho chiêu thức không thể nối liền được với nhau.
Hắn nghe được tiếng kêu lập tức dùng Đại Viên Kính Trí quan sát, lập tức nhìn thấy ba người đang nằm nhoài phía sau cây, lén lén lút lút nhìn về phía bên này.
Sở Ly lắc đầu, những người này còn trẻ, không xuống núi lịch lãm, vẫn ngây ngốc ở trong núi cho nên vẫn rất đơn thuần, có điều đơn thuần thì đúng là đơn thuần, nhưng vẫn đủ tàn nhẫn, đây là chuyện bắt nguồn từ bản tính.
Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí muốn dạy dỗ mình một trận, mà Mộ Dung Lượng thì lại muốn giết mình, sát tâm rất mãnh liệt, vẫn đang tìm cơ hội, cơ hội vừa đến, chắc chắn hắn sẽ không nương tay
Sở Ly nhấc theo kiếm kéo cửa ra, đánh giá bốn phía trái phải, làm bộ hiếu kỳ.
- Ô.
Lại có một tiếng kêu quái dị vang lên.
Sở Ly làm bộ không biết, lần nữa đi vào trong rừng cây, Mộ Dung Lượng đã nâng một tảng đá lớn lên cao, chuẩn bị ném xuống.
Sưu, một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống.
Sở Ly hừ một tiếng, vẩy trường kiếm ra một cái.
Tảng đá ước chừng cao bằng một người lập tức ngừng lại, sau đó bay ra ngoài.
- Ầm.
Tảng đá nặng nề va vào một gốc cây thông thô to một người ôm không hết, làm cho hai người đứng ở sau cây giật mình.
Sau khi Mộ Dung Lượng ném ra tảng đá hắn cũng phi thân hạ xuống theo, muốn hình thành công kích liên hoàn.
Khi thân hắn còn ở trên không trung thì đã nhìn thấy Sở Ly dùng một kiếm đánh bay đá tảng, không có thất kinh như trong dự đoán của hắn.
Mộ Dung Lượng sợ hết hồn, mình không có bản lĩnh dùng một kiếm đánh bay đá tảng, lực lượng này quá đáng sợ.
- Cùng lên.
Hắn trầm giọng quát lên, đã bay xuống đến phía trên đầu của Sở Ly.
Trường kiếm của Sở Ly lóe lên, mũi kiếm đã đến trước yết hầu của Mộ Dung Lượng.
Nếu như Mộ Dung Lượng rơi xuống nữa thì sẽ tự mình va vào mũi kiếm.
Thanh niên mặt tròn, xấu xí không thể tả thấp giọng nói:
- Mộ Dung, võ công của tên này lại lợi hại như thế sao?
- Có phải là ngươi không cẩn thận hay không?
Một thanh niên chất phác khác nói.
Mộ Dung Lượng mạnh mẽ trừng mắt nhìn bọn họ một chút:
- Ngươi cho rằng ta không muốn cho hắn một bài học sao?
Lúc đó hắn đã quyết định dùng một kích mạnh mẽ làm cho Gia Cát Thiên đẹp mặt, để đối phương mất mặt.
Có thể dẫm thiếu chủ xuống dưới bàn chân, chỗ tốt vô cùng lớn, hắn vẫn đang tìm cơ hội như vậy, không nghĩ tới rốt cục lại đụng phải đối phương, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, nhất định phải nắm lấy.
Hắn dùng hết toàn lực, cho dù đánh chết cũng không sao cả, Sơn chủ đã bế quan, mình đào tẩu là được, xem như là giúp phụ thân xóa bỏ trở ngại.
Hắn ôm ảo tưởng này, sau ngày hôm nay tin tức này có thể truyền khắp trên dưới Phục Ngưu sơn, biết mình đánh bay thiếu chủ, đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ biết Sơn chủ không có người nối nghiệp, thiếu chủ là hạng người vô năng, không bằng mình.
Thế nhưng hiện thực đã khiến cho tất cả biện pháp và ước mơ của hắn hóa thành bọt nước, hắn không nghĩ tới, khi giao thủ, lực lượng mãnh liệt mà bàng bạc lại khiến cho hắn không có lực lượng chống đối, giống như trẻ con gặp trung niên vậy.
- Ài, quả thật là không nghĩ tới.
Hai người đồng thời lắc đầu.
- Mộ Dung, nếu như đánh tiếp lần nữa, không biết có thể đánh bại được hắn hay không?
Thanh niên chất phác tên là Chu Hàn Ca hỏi.
- Đúng đúng, lại đánh một lần nữa thử xem.
Thanh niên xấu xí tên là Sở Đại Chí nói.
Mộ Dung Lượng mạnh mẽ trừng mắt nhìn bọn họ, không nói lời nào.
Hai người chơi đùa với hắn từ nhỏ đến lớn, nhìn hắn có vẻ mặt như vậy đã biết đối phương không tự tin.
- Lại đánh một lần nữa chứ?
Sở Đại Chí vội hỏi:
- Ta không tin võ công của tên này cao bao nhiêu.
Trong ấn tượng của bọn họ, thiếu chủ Gia Cát Thiên chỉ là một người nhát gan sợ phiền phức, khúm núm, không có chút khí khái của nam tử hán đại trượng phu nào cả, trong lòng bọn họ rất là xem thường, thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới đối phương lại tu thành võ công lợi hại như vậy.
Mộ Dung Lượng hừ lạnh nói:
- Muốn đánh thì các ngươi đánh đi.
- Nếu không, ba người chúng ta cùng tiến lên?
Chu Hàn Ca vội hỏi, giọng nói tuyệt nhiên không giống với vẻ hàm hậu của hắn, hắn thấp giọng nói:
- Chúng ta nhân trời tối, đứng trong bóng tối đánh lén, đánh gục hắn, thu thập hắn một trận.
- Ý kiến hay.
Sở Đại Chí vội vã vỗ tay.
Hắn bỗng nhiên run rẩy, bởi vì một vỗ này làm cho hắn đau đớn không chịu nổi.
Mộ Dung Lượng trầm mặc không nói.
Hai người vừa nhìn đã biết hắn đã đồng ý, có điều đang giả bộ rụt rè mà thôi. Hai người cười khà khà, cảm thấy rất kích thích, ảo tưởng đánh ngã Gia Cát Thiên xuống đất, đánh đến sưng mặt sưng mũi không thể gặp người khác được.
Lúc này có một nữ tử xinh đẹp đi tới, người mặc một thân la sam màu hồng nhạt, đôi mắt to sáng sủa, ngũ quan xinh xắn, xinh đẹp bức người.
- Ồ, ba người các ngươi nằm nhoài ở chỗ này làm gì thế?.
Nàng hiếu kỳ nói.
Ba người tức thì mặt đỏ tới mang tai, im lặng không nói ra thành lời.
Mộ Dung Lượng nói:
- Hạ sư muội, chúng ta đang tìm đồ.
- Tìm đồ mà đè nát một đống hoa như vậy, các ngươi thật là ác tâm.
Nữ tử xinh đẹp kia vội vã vung vung tay lên, nói:
- Mau chạy ra đây cho ta.
- Hạ sư muội ngươi luyện công xong rồi sao?
Mộ Dung Lượng nhẹ nhàng nhảy ra khỏi khóm hoa, nếu như trên người không có nhiều gai hoa đâm như vậy thì phong thái sẽ thay đổi, đáng tiếc cái mông và sau lưng có đầy gai hoa, chỉ làm cho hắn có vẻ buồn cười mà thôi.
Hạ Vi che miệng cười khẽ:
- Nhìn dáng vẻ chật vật này của các ngươi, là bị người ta đánh bay đúng không?
- Sao chúng ta có khả năng bị người ta đánh cơ chứ?
Ba người vội vã lắc đầu.
Hạ Vi nói:
- Ta đã nhìn thấy rồi, Gia Cát Thiên ra tay.
Ba người lần nữa đỏ mặt, trong lòng thầm mắng một câu. Ngươi biết rõ mà còn cố hỏi, còn trừng mắt vô tội, giống như không biết mà vô tình hỏi vậy, ai nghĩ đến là một cái tròng để bọn họ ngoan ngoãn chui vào, nữ nhân này thật là đáng chết.
Bọn họ có chút đồng tình liếc mắt nhìn Mộ Dung Lượng.
Mộ Dung Lượng mặt không biến sắc nói:
- Ta bất cẩn, không nghĩ tới tâm kế của hắn thâm sâu như thế, lại dám đánh lén.
Hạ Vi cười xì một cái rồi nói:
- Da mặt của ngươi cũng thật là dày, rõ ràng là mình không phải là đối thủ của người ta mà còn nói người ta đánh lén, ta không tin ngươi không muốn đánh lén, thế nhưng lại không đánh lại được người ta, ha ha...
Nàng cũng có chút hiểu rõ đối với tập tính của Mộ Dung Lượng, nhìn như quang minh chính đại, nhưng lại có một bụng suy nghĩ xấu, tuyệt đối rất muốn đánh lén, muốn cho Gia Cát Thiên khó coi, nhưng không nghĩ tới Gia Cát Thiên cũng nghĩ như thế, hơn nữa võ công lại còn mạnh hơn bản thân hắn.
- Hạ sư muội, rốt cuộc ngươi nghĩ đi đâu vậy?
Mộ Dung Lượng nghiêm mặt nói:
- Nhìn dáng vẻ quái gở kia của hắn cũng không có một chút khí khái của nam tử hán đại trượng phu nào cả, quả thực là mất mặt thay cho nam nhân chúng ta.
- Trưởng thành như vậy cũng không phải là do hắn sai.
Hạ Vi nói ra một câu công đạo.
- Tướng mạo không quan trọng, quan trọng là khí độ.
Mộ Dung Lượng hừ lạnh nói:
- Nhìn dáng vẻ của hắn mà xem, có thể làm cho Sơn chủ, à cho Phục Ngưu sơn chúng ta mất mặt mà xem.
- Làm Sơn chủ là do bản lĩnh, không cần quan tâm tới bên ngoài.
Hạ Vi cười nói.
- Hạ cô nương, sao ngươi lại nói chuyện cho hắn vậy, có phải người đã coi trọng hắn rồi không?
Sở Đại Chí không cam lòng nói.
- Đúng, ta đã coi trọng hắn.
Hạ Vi híp mắt cười nói:
- Võ công rất lợi hại, tướng mạo lại tuấn tú, quả thật rất được người ta yêu thích.
- Ngươi.
Sắc mặt của Mộ Dung Lượng lập tức âm trầm.
Hạ Vi cười nói:
- Mộ Dung, ngươi bị người ta làm hạ thấp đi rồi. Ta đi đây.
Nàng dứt lời lúc lắc bàn tay ngọc, đi về phía xa xa, thân thể uyển chuyển mềm mại mà lại rất mê người.
Vẻ mặt Mộ Dung Lượng âm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng đờ người ra.
- Mộ Dung, Hạ sư muội cố ý chọc giận ngươi đó.
Chu Hàn Ca cười nói:
- Xem ra nàng không hài lòng về việc ngươi không đánh lại được Gia Cát Thiên.
- Hừ.
Mộ Dung Lượng cắn răng:
- Nhất định phải mạnh mẽ giáo huấn hắn một lần.
- Đúng, giáo huấn hắn.
Sở Đại Chí kêu lên.
Ánh đèn rực rỡ mới lên, bóng đêm trở nên mông lung.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít gào thê thảm.
Sở Ly đang ở trong tiểu viện luyện Tuyệt Vân kiếm pháp, tốc độ của kiếm pháp này rất nhanh, cần tâm pháp vận hành đủ nhanh, nếu không sẽ làm cho chiêu thức không thể nối liền được với nhau.
Hắn nghe được tiếng kêu lập tức dùng Đại Viên Kính Trí quan sát, lập tức nhìn thấy ba người đang nằm nhoài phía sau cây, lén lén lút lút nhìn về phía bên này.
Sở Ly lắc đầu, những người này còn trẻ, không xuống núi lịch lãm, vẫn ngây ngốc ở trong núi cho nên vẫn rất đơn thuần, có điều đơn thuần thì đúng là đơn thuần, nhưng vẫn đủ tàn nhẫn, đây là chuyện bắt nguồn từ bản tính.
Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí muốn dạy dỗ mình một trận, mà Mộ Dung Lượng thì lại muốn giết mình, sát tâm rất mãnh liệt, vẫn đang tìm cơ hội, cơ hội vừa đến, chắc chắn hắn sẽ không nương tay
Sở Ly nhấc theo kiếm kéo cửa ra, đánh giá bốn phía trái phải, làm bộ hiếu kỳ.
- Ô.
Lại có một tiếng kêu quái dị vang lên.
Sở Ly làm bộ không biết, lần nữa đi vào trong rừng cây, Mộ Dung Lượng đã nâng một tảng đá lớn lên cao, chuẩn bị ném xuống.
Sưu, một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống.
Sở Ly hừ một tiếng, vẩy trường kiếm ra một cái.
Tảng đá ước chừng cao bằng một người lập tức ngừng lại, sau đó bay ra ngoài.
- Ầm.
Tảng đá nặng nề va vào một gốc cây thông thô to một người ôm không hết, làm cho hai người đứng ở sau cây giật mình.
Sau khi Mộ Dung Lượng ném ra tảng đá hắn cũng phi thân hạ xuống theo, muốn hình thành công kích liên hoàn.
Khi thân hắn còn ở trên không trung thì đã nhìn thấy Sở Ly dùng một kiếm đánh bay đá tảng, không có thất kinh như trong dự đoán của hắn.
Mộ Dung Lượng sợ hết hồn, mình không có bản lĩnh dùng một kiếm đánh bay đá tảng, lực lượng này quá đáng sợ.
- Cùng lên.
Hắn trầm giọng quát lên, đã bay xuống đến phía trên đầu của Sở Ly.
Trường kiếm của Sở Ly lóe lên, mũi kiếm đã đến trước yết hầu của Mộ Dung Lượng.
Nếu như Mộ Dung Lượng rơi xuống nữa thì sẽ tự mình va vào mũi kiếm.
/753
|