Sở Ly cau mày nhìn về phía nàng....
Thẩm Ánh Hồ nói:
- Ngươi đã tới chậm một bước, nàng đã chặt đứt tơ tình, lần này không giống như lần trước, trong lòng không còn chút tơ vương nào nữa!
Sở Ly nói:
- Ta muốn tiến vào thắng cảnh, có thể không?
- Tùy ý ngươi.
Thẩm Ánh Hồ nói:
- Ân tình của ngươi đối với Tuyết Nguyệt hiên không nhỏ, ta sẽ nói với Hiên chủ, chỉ cần ngươi không tùy ý phá hoại thì cứ để ngươi dằn vặt, có thể mang tiểu Kỳ về thì chính là bản lĩnh của ngươi!
Sở Ly lần nữa ôm quyền cảm ơn, sau đó lóe lên rồi biến mất ở bên trong tiểu đình.
Thẩm Ánh Hồ lần nữa nhìn chằm chằm vào mặt hồ, khóe miệng nhẵn nhụi trắng như tuyết hơi vểnh lên, tâm tình bỗng nhiên trở nên tốt đẹ phơn.
Sở Ly xuất hiện ở thung lũng bên hồ.
Cái hồ này hình dạng hầu như không khác nhau một chút nào so với Tuyết Nguyệt hồ ở bên ngoài, nhưng lại nhỏ hơn một chút.
Hồ nước trong suốt, có thể nhìn rõ đáy hồ, cá ở trong nước nhàn nhã tự tại, rong theo hồ nước dập dờn mà lay động.
Bên hồ trên một khối ngọc màu trắng, Tiêu Kỳ khoanh chân ngồi đó, người mặc la sam trắng như tuyết, da thịt như ngọc, trên đầu gối có một thanh kiếm trắng như tuyết vắt ngang.
Cả người nàng như hợp thành một thể với hồ nước, khí thế kết hợp lại, theo hồ nước dập dờn mà hít hở, có một loại nhịp điệu không tên.
Tâm tư của Tiêu Kỳ như nước, trong thiên địa chỉ có một thanh bảo kiếm lơ lửng trong đầu, không còn vật nào khác, thời gian như bất động, tất cả mọi thứ trong đầu đều không tồn tại, chỉ cần hơi có suy nghĩ thì thanh bảo kiếm này sẽ bay lên chặt đứt.
Theo kiếm chém tạp niệm, ngàn vạn tạp niệm bị chém đứt từng tia từng tia, cuối cùng sẽ không có suy nghĩ gì, đạt đến vong ngã chi cảnh.
Nàng bỗng nhiên mở đôi mắt sáng ra, ngẩng đầu nhìn nhìn về phía đối diện.
Sở Ly mặc một bộ áo bào trắng lẳng lặng đứng ở bên hồ, bình tĩnh nhìn nàng.
Trong đầu Tiêu Kỳ hiện lên dáng vẻ của hắn, ánh kiếm vừa chém, lập tức chém chết, ánh mắt của nàng lập tức có chút mờ mịt, bình tĩnh nhìn hắn.
Ánh mắt của hai người đụng vào nhau ở trên không trung.
Sở Ly chậm rãi tới gần, từng bước rồi lại từng bước.
Đầu óc của Tiêu Kỳ thỉnh thoảng hiện lên thân thể và dung mạo của hắn, trường kiếm lập tức chém nát, không ngừng đánh tan dấu vết và dấu ấn của hắn trong đầu nàng.
Đợi khi đến gần, Sở Ly ngồi vào trên ngọc thạch, gần trong gang tấc với nàng.
Tiêu Kỳ không nhúc nhích nhìn hắn, ánh mắt như nước, bình thản không gợn sóng, không tránh không né.
Sở Ly không để ý đến phản ứng kỳ dị của nàng mà chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy bàn tay phải của nàng, chẳng khác nào một khối ngọc trắng, mát mẻ mà nhẵn nhụi.
Ánh kiếm trong đầu của Tiêu Kỳ lập lòe như điện, không ngừng chém hình ảnh của Sở Ly, nhưng từng màn từng màn chuyện cũ như thủy triều vọt tới, dù chém thế nào cũng không hết, thỉnh thoảng lại có cá lọt lưới nhào tới, tiến vào nơi sâu xa trong đầu nàng, cũng không còn cách nào chém được nữa.
Sở Ly nở một nụ cười, lẳng lặng nhìn nàng.
Đôi mắt sáng của nàng trong trẻo, lóe lên, kịch liệt biến hóa.
Sở Ly bỗng nhiên ló đầu ra, hôn nhẹ vào bờ môi đỏ của nàng, cảm giác mát mẻ non mềm tràn thẳng vào trong lòng.
- Phanh...
Hình ảnh ngập trời lập tức nuốt chửng lấy nàng, cũng nuốt chửng ánh kiếm.
Sở Ly nhìn sóng mắt sáng sủa của nàng, để lộ ra vẻ quen thuộc, bỗng nhiên hắn cười, đưa tay ôm bờ eo thon thả của nàng, muốn hôn một lần nữa.
Tiêu Kỳ bỗng nhiên giãy dụa, nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Sở Ly cười nhìn nàng.
Tiêu Kỳ lắc đầu một cái, gò má ửng hồng như say, ánh trời chiều biến thung lũng thành màu như hoa hồng, mặt của nàng trong trắng ngoài hồng, tỏa sáng rực rỡ không gì tả nổi.
Sở Ly không để ý tới nàng giãy dụa mà dùng tay ôm lấy bờ eo thon thả của nàng, lần nữa hôn nhẹ.
Thân thể của Tiêu Kỳ cứng đờ, chậm rãi mềm nhũn.
Sở Ly ôm lấy thân thể mát mẻ mềm mại của nàng, giống như nắm giữ toàn bộ thế giới, cảm giác hài lòng, vui sướng hân hoan lượn lờ ở ngực, hận không thể làm cho thời gian vĩnh viễn ngừng lại ở khắc này.
Một lúc lâu sau, hai đôi môi rời nhau, ánh mắt của Tiêu Kỳ càng ngày càng sáng rực rỡ, làm cho Sở Ly có kích động mãnh liệt, hận không thể hôn tiếp.
Tiêu Kỳ vội vàng lắc đầu nói:
- Có người!
- Không cần phải để ý đến bọn họ.
Sở Ly nói.
Hắn đã sớm biết bốn người Tô Như trốn ở trong rừng cây cách hai trăm thước, đang lén lén lút lút nhìn về phía bên này, Tiêu Kỳ có thể phát hiện ra, hiển nhiên võ công của nàng đã tiến nhanh.
- Sao bỗng nhiên ngươi lại tới đây?
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Sở Ly cười lui về phía sau, đứng lên, Tiêu Kỳ cũng cùng đứng dậy với hắn.
Hai người sóng vai đứng ở bên hồ, nhìn mặt hồ phẳng lặng, trong lòng yên tĩnh vui vẻ, nói chuyện phiếm không có mục đích lung tung, cảm nhận cảm giác thản nhiên tuyệt vời.
- Ta bỗng nhiên biết, Thái Thượng Kiếm Kinh nàng luyện là võ học Thiên Ngoại Thiên, sau khi luyện thành sẽ thăng lên Thiên Ngoại Thiên.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Vì lẽ đó ta hối hận, không thể trơ mắt nhìn nàng thăng lên Thiên Ngoại Thiên được.
Tiêu Kỳ nử một nụ cười.
Sở Ly nói:
- Hiện giờ phủ Quốc Công đã cường thịnh, không cần nhìn sắc mặt người khác nữa, là người khác nhìn sắc mặt của chúng ta, nàng cứ ngoan ngoãn làm Đại tiểu thư là được rồi, không cần khổ cực như vậy nữa, huống hồ nếu như nàng trở thành Thiên Thần thật, phủ Quốc Công sẽ có thể tốt hơn hay sao?
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng cũng dần dần hiểu rõ Thiên Thần là một con đường thế nào, chính là con đường cô độc mà dài lâu, cả đời cô tịch, không có cuối cùng. Mà Thẩm Ánh Hồ chính là người như vậy, nàng đã khuyên mình rất nhiều chuyện, không nên hồ đồ đi vào con đường cùng như vậy.
Đáng tiếc hai người đã tách ra, nàng tâm tro ý lạnh, không dám quyết, chỉ có thể đi tiếp mà thôi.
Thế nhưng nàng không ngờ tới Sở Ly lại bỗng nhiên tới đây, sau đó ngang ngược không biết lý lẽ khinh bạc nàng, đánh vỡ vong ngã chi cảnh của nàng.
- Nàng cứ ở chỗ này đi.
Sở Ly ôn nhu nói:
- Cứ ở đây chậm rãi tu luyện, nhìn xem Thái Thượng Kiếm Kinh có thể tu luyện tới cấp độ gì, trước tiên đừng trở về phủ Quốc Công, đợi một đoạn thời gian rồi nói tiếp.
Đôi mắt sáng như nước của Tiêu Kỳ nhìn hắn, nói:
- Phủ Quốc Công gặp phải nguy hiểm sao?
Sở Ly lắc đầu, nói:
- Ta đang với đối phó An Vương.
- An Vương...
Tiêu Kỳ nhíu mày, đăm chiêu.
Sở Ly nói:
- Ta không dám giết hắn, chỉ có thể dằn vặt hắn từng chút từng chút mà thôi.
Tiêu Kỳ tươi cười nói:
- Ngươi không nuốt nổi thiệt thòi, nhị tỷ thì sao?
- Nhị tiểu thư đang ở trong phủ Quốc Công, đã về phủ Quốc Công được ba ngày, An Vương cũng không quản được nàng, sống rất tự tại.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ thở dài khe khẽ một hơi.
Sở Ly biết tâm tư của nàng cho nên lại nói:
- Việc đã đến nước này là Nhị tiểu thư tự chọn con đường này, hơn nữa cũng không gian nan như vậy, không phải còn có ta hay sao?
- Như vậy ngươi phải chăm sóc nhị tỷ cho tốt.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhị tỷ quá khổ.
Sở Ly gật gù.
Hai người lẳng lặng đứng ở bên hồ, không tiếp tục nói nữa.
Cho dù không nói lời nào, thế nhưng hai người đều có thể cảm giác được khí tức giữa bọn họ lưu động, cảm ứng được sự tồn tại của nhau, trong lòng phong phú mà vui vẻ, chỉ hận thời gian trôi qua quá nhanh.
- Đến đây đi!
Sở Ly bỗng nhiên ngoắc ngoắc tay.
Bốn người Tô Như nhẹ nhàng tới đây, Lý Hàn Yến, Tuyết Lăng, Tưởng Hòe.
Sở Ly đánh giá bọn họ, thoả mãn gật gù, bốn người đều trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên, thật là hiếm thấy, muốn trở thành Thiên Ngoại Thiên cũng không dễ như vậy nha.
Hắn quay đầu cười nói với Tiêu Kỳ:
- Phủ Quốc Công chúng ta, nhân tài càng ngày càng nhiều nha.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nở nụ cười.
- Tiểu thư, các ngươi...
Tô Như che miệng cười nói.
Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn nàng một chút.
Tô Như lườm Sở Ly một chút, nói:
- Sở Ly, thật là lợi hại nha!
Sở Ly cười ha hả, nói:
- Chê cười rồi, Tô tổng quản đã bước lên Thiên Ngoại Thiên, thật đáng mừng.
- Bước lên Thiên Ngoại Thiên mới là bắt đầu, ta còn kém xa.
Tô Như lắc đầu cười nói:
- Còn có rất nhiều chuyện phải học.
Sở Ly gật đầu, hỏ:
- Tô tổng quản còn muốn ở chỗ này nữa sao?
- Đúng vậy.
Tô Như nói:
- Tuyết Lăng và Tưỏng hộ vệ cũng không cần thiết phải ở đây, võ kỹ của bọn họ xuất sắc, lợi hại hơn ta.
Tuyết Lăng ngại ngùng cười cười.
Lý Hàn Yến vội hỏi:
- Sư tỷ, còn ta thì sao?
- Ngươi?
Tô Như cười nói:
- Đương nhiên cũng phải tiếp tục học nghệ!
Tưởng Hòe nói:
- Tổng quản, ta có thể trở về được.
Hắn đã củng cố cảnh giới Thiên Ngoại Thiên, tiến vào giai đoạn nhanh chóng tăng trưởng, càng về sau tăng trưởng sẽ càng chậm, có điều đến lúc đó, mình cũng đã là cao thủ hàng đầu rồi!
Thẩm Ánh Hồ nói:
- Ngươi đã tới chậm một bước, nàng đã chặt đứt tơ tình, lần này không giống như lần trước, trong lòng không còn chút tơ vương nào nữa!
Sở Ly nói:
- Ta muốn tiến vào thắng cảnh, có thể không?
- Tùy ý ngươi.
Thẩm Ánh Hồ nói:
- Ân tình của ngươi đối với Tuyết Nguyệt hiên không nhỏ, ta sẽ nói với Hiên chủ, chỉ cần ngươi không tùy ý phá hoại thì cứ để ngươi dằn vặt, có thể mang tiểu Kỳ về thì chính là bản lĩnh của ngươi!
Sở Ly lần nữa ôm quyền cảm ơn, sau đó lóe lên rồi biến mất ở bên trong tiểu đình.
Thẩm Ánh Hồ lần nữa nhìn chằm chằm vào mặt hồ, khóe miệng nhẵn nhụi trắng như tuyết hơi vểnh lên, tâm tình bỗng nhiên trở nên tốt đẹ phơn.
Sở Ly xuất hiện ở thung lũng bên hồ.
Cái hồ này hình dạng hầu như không khác nhau một chút nào so với Tuyết Nguyệt hồ ở bên ngoài, nhưng lại nhỏ hơn một chút.
Hồ nước trong suốt, có thể nhìn rõ đáy hồ, cá ở trong nước nhàn nhã tự tại, rong theo hồ nước dập dờn mà lay động.
Bên hồ trên một khối ngọc màu trắng, Tiêu Kỳ khoanh chân ngồi đó, người mặc la sam trắng như tuyết, da thịt như ngọc, trên đầu gối có một thanh kiếm trắng như tuyết vắt ngang.
Cả người nàng như hợp thành một thể với hồ nước, khí thế kết hợp lại, theo hồ nước dập dờn mà hít hở, có một loại nhịp điệu không tên.
Tâm tư của Tiêu Kỳ như nước, trong thiên địa chỉ có một thanh bảo kiếm lơ lửng trong đầu, không còn vật nào khác, thời gian như bất động, tất cả mọi thứ trong đầu đều không tồn tại, chỉ cần hơi có suy nghĩ thì thanh bảo kiếm này sẽ bay lên chặt đứt.
Theo kiếm chém tạp niệm, ngàn vạn tạp niệm bị chém đứt từng tia từng tia, cuối cùng sẽ không có suy nghĩ gì, đạt đến vong ngã chi cảnh.
Nàng bỗng nhiên mở đôi mắt sáng ra, ngẩng đầu nhìn nhìn về phía đối diện.
Sở Ly mặc một bộ áo bào trắng lẳng lặng đứng ở bên hồ, bình tĩnh nhìn nàng.
Trong đầu Tiêu Kỳ hiện lên dáng vẻ của hắn, ánh kiếm vừa chém, lập tức chém chết, ánh mắt của nàng lập tức có chút mờ mịt, bình tĩnh nhìn hắn.
Ánh mắt của hai người đụng vào nhau ở trên không trung.
Sở Ly chậm rãi tới gần, từng bước rồi lại từng bước.
Đầu óc của Tiêu Kỳ thỉnh thoảng hiện lên thân thể và dung mạo của hắn, trường kiếm lập tức chém nát, không ngừng đánh tan dấu vết và dấu ấn của hắn trong đầu nàng.
Đợi khi đến gần, Sở Ly ngồi vào trên ngọc thạch, gần trong gang tấc với nàng.
Tiêu Kỳ không nhúc nhích nhìn hắn, ánh mắt như nước, bình thản không gợn sóng, không tránh không né.
Sở Ly không để ý đến phản ứng kỳ dị của nàng mà chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy bàn tay phải của nàng, chẳng khác nào một khối ngọc trắng, mát mẻ mà nhẵn nhụi.
Ánh kiếm trong đầu của Tiêu Kỳ lập lòe như điện, không ngừng chém hình ảnh của Sở Ly, nhưng từng màn từng màn chuyện cũ như thủy triều vọt tới, dù chém thế nào cũng không hết, thỉnh thoảng lại có cá lọt lưới nhào tới, tiến vào nơi sâu xa trong đầu nàng, cũng không còn cách nào chém được nữa.
Sở Ly nở một nụ cười, lẳng lặng nhìn nàng.
Đôi mắt sáng của nàng trong trẻo, lóe lên, kịch liệt biến hóa.
Sở Ly bỗng nhiên ló đầu ra, hôn nhẹ vào bờ môi đỏ của nàng, cảm giác mát mẻ non mềm tràn thẳng vào trong lòng.
- Phanh...
Hình ảnh ngập trời lập tức nuốt chửng lấy nàng, cũng nuốt chửng ánh kiếm.
Sở Ly nhìn sóng mắt sáng sủa của nàng, để lộ ra vẻ quen thuộc, bỗng nhiên hắn cười, đưa tay ôm bờ eo thon thả của nàng, muốn hôn một lần nữa.
Tiêu Kỳ bỗng nhiên giãy dụa, nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Sở Ly cười nhìn nàng.
Tiêu Kỳ lắc đầu một cái, gò má ửng hồng như say, ánh trời chiều biến thung lũng thành màu như hoa hồng, mặt của nàng trong trắng ngoài hồng, tỏa sáng rực rỡ không gì tả nổi.
Sở Ly không để ý tới nàng giãy dụa mà dùng tay ôm lấy bờ eo thon thả của nàng, lần nữa hôn nhẹ.
Thân thể của Tiêu Kỳ cứng đờ, chậm rãi mềm nhũn.
Sở Ly ôm lấy thân thể mát mẻ mềm mại của nàng, giống như nắm giữ toàn bộ thế giới, cảm giác hài lòng, vui sướng hân hoan lượn lờ ở ngực, hận không thể làm cho thời gian vĩnh viễn ngừng lại ở khắc này.
Một lúc lâu sau, hai đôi môi rời nhau, ánh mắt của Tiêu Kỳ càng ngày càng sáng rực rỡ, làm cho Sở Ly có kích động mãnh liệt, hận không thể hôn tiếp.
Tiêu Kỳ vội vàng lắc đầu nói:
- Có người!
- Không cần phải để ý đến bọn họ.
Sở Ly nói.
Hắn đã sớm biết bốn người Tô Như trốn ở trong rừng cây cách hai trăm thước, đang lén lén lút lút nhìn về phía bên này, Tiêu Kỳ có thể phát hiện ra, hiển nhiên võ công của nàng đã tiến nhanh.
- Sao bỗng nhiên ngươi lại tới đây?
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Sở Ly cười lui về phía sau, đứng lên, Tiêu Kỳ cũng cùng đứng dậy với hắn.
Hai người sóng vai đứng ở bên hồ, nhìn mặt hồ phẳng lặng, trong lòng yên tĩnh vui vẻ, nói chuyện phiếm không có mục đích lung tung, cảm nhận cảm giác thản nhiên tuyệt vời.
- Ta bỗng nhiên biết, Thái Thượng Kiếm Kinh nàng luyện là võ học Thiên Ngoại Thiên, sau khi luyện thành sẽ thăng lên Thiên Ngoại Thiên.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Vì lẽ đó ta hối hận, không thể trơ mắt nhìn nàng thăng lên Thiên Ngoại Thiên được.
Tiêu Kỳ nử một nụ cười.
Sở Ly nói:
- Hiện giờ phủ Quốc Công đã cường thịnh, không cần nhìn sắc mặt người khác nữa, là người khác nhìn sắc mặt của chúng ta, nàng cứ ngoan ngoãn làm Đại tiểu thư là được rồi, không cần khổ cực như vậy nữa, huống hồ nếu như nàng trở thành Thiên Thần thật, phủ Quốc Công sẽ có thể tốt hơn hay sao?
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng cũng dần dần hiểu rõ Thiên Thần là một con đường thế nào, chính là con đường cô độc mà dài lâu, cả đời cô tịch, không có cuối cùng. Mà Thẩm Ánh Hồ chính là người như vậy, nàng đã khuyên mình rất nhiều chuyện, không nên hồ đồ đi vào con đường cùng như vậy.
Đáng tiếc hai người đã tách ra, nàng tâm tro ý lạnh, không dám quyết, chỉ có thể đi tiếp mà thôi.
Thế nhưng nàng không ngờ tới Sở Ly lại bỗng nhiên tới đây, sau đó ngang ngược không biết lý lẽ khinh bạc nàng, đánh vỡ vong ngã chi cảnh của nàng.
- Nàng cứ ở chỗ này đi.
Sở Ly ôn nhu nói:
- Cứ ở đây chậm rãi tu luyện, nhìn xem Thái Thượng Kiếm Kinh có thể tu luyện tới cấp độ gì, trước tiên đừng trở về phủ Quốc Công, đợi một đoạn thời gian rồi nói tiếp.
Đôi mắt sáng như nước của Tiêu Kỳ nhìn hắn, nói:
- Phủ Quốc Công gặp phải nguy hiểm sao?
Sở Ly lắc đầu, nói:
- Ta đang với đối phó An Vương.
- An Vương...
Tiêu Kỳ nhíu mày, đăm chiêu.
Sở Ly nói:
- Ta không dám giết hắn, chỉ có thể dằn vặt hắn từng chút từng chút mà thôi.
Tiêu Kỳ tươi cười nói:
- Ngươi không nuốt nổi thiệt thòi, nhị tỷ thì sao?
- Nhị tiểu thư đang ở trong phủ Quốc Công, đã về phủ Quốc Công được ba ngày, An Vương cũng không quản được nàng, sống rất tự tại.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ thở dài khe khẽ một hơi.
Sở Ly biết tâm tư của nàng cho nên lại nói:
- Việc đã đến nước này là Nhị tiểu thư tự chọn con đường này, hơn nữa cũng không gian nan như vậy, không phải còn có ta hay sao?
- Như vậy ngươi phải chăm sóc nhị tỷ cho tốt.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhị tỷ quá khổ.
Sở Ly gật gù.
Hai người lẳng lặng đứng ở bên hồ, không tiếp tục nói nữa.
Cho dù không nói lời nào, thế nhưng hai người đều có thể cảm giác được khí tức giữa bọn họ lưu động, cảm ứng được sự tồn tại của nhau, trong lòng phong phú mà vui vẻ, chỉ hận thời gian trôi qua quá nhanh.
- Đến đây đi!
Sở Ly bỗng nhiên ngoắc ngoắc tay.
Bốn người Tô Như nhẹ nhàng tới đây, Lý Hàn Yến, Tuyết Lăng, Tưởng Hòe.
Sở Ly đánh giá bọn họ, thoả mãn gật gù, bốn người đều trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên, thật là hiếm thấy, muốn trở thành Thiên Ngoại Thiên cũng không dễ như vậy nha.
Hắn quay đầu cười nói với Tiêu Kỳ:
- Phủ Quốc Công chúng ta, nhân tài càng ngày càng nhiều nha.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nở nụ cười.
- Tiểu thư, các ngươi...
Tô Như che miệng cười nói.
Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn nàng một chút.
Tô Như lườm Sở Ly một chút, nói:
- Sở Ly, thật là lợi hại nha!
Sở Ly cười ha hả, nói:
- Chê cười rồi, Tô tổng quản đã bước lên Thiên Ngoại Thiên, thật đáng mừng.
- Bước lên Thiên Ngoại Thiên mới là bắt đầu, ta còn kém xa.
Tô Như lắc đầu cười nói:
- Còn có rất nhiều chuyện phải học.
Sở Ly gật đầu, hỏ:
- Tô tổng quản còn muốn ở chỗ này nữa sao?
- Đúng vậy.
Tô Như nói:
- Tuyết Lăng và Tưỏng hộ vệ cũng không cần thiết phải ở đây, võ kỹ của bọn họ xuất sắc, lợi hại hơn ta.
Tuyết Lăng ngại ngùng cười cười.
Lý Hàn Yến vội hỏi:
- Sư tỷ, còn ta thì sao?
- Ngươi?
Tô Như cười nói:
- Đương nhiên cũng phải tiếp tục học nghệ!
Tưởng Hòe nói:
- Tổng quản, ta có thể trở về được.
Hắn đã củng cố cảnh giới Thiên Ngoại Thiên, tiến vào giai đoạn nhanh chóng tăng trưởng, càng về sau tăng trưởng sẽ càng chậm, có điều đến lúc đó, mình cũng đã là cao thủ hàng đầu rồi!
/753
|