Hạ Lập Ngôn liếc mắt nhìn Gia Cát Phong.
Gia Cát Phong trầm mặc không nói.
Hạ Lập Ngôn cũng không lên tiếng.
Sở Ly cũng không nói lời nào, đánh giá Hồ Hoa Vinh và Lục Thiên Cơ.
Tu vi của Hồ Hoa Vinh còn hơn Gia Cát Phong một bậc, mà Lục Thiên Cơ cũng chỉ kém Gia Cát Phong một bậc mà thôi, bằng chừng ấy tuổi thì quả thật là hiếm thấy.
Khi hắn đang quan sát hai người thì hai người cũng đang quan sát hắn.
Nhìn thấy khí tức của Sở Ly bình thường, tu vi bình thường, kém xa Lục Thiên Cơ, bọn họ cũng không để ý tới nữa mà chuyển về phía Gia Cát Phong.
- Sơn chủ, lẽ nào Thiên Cơ không đủ hay sao?
Bàn tay của Hồ Hoa Vinh vỗ vào tay vịn, cười nói:
- Trong hàng đệ tử trẻ tuổi đời thứ nhất của Phục Ngưu sơn chúng ta, không ai bằng được tu vi của Thiên Cơ, tư chất và tâm trí đều chênh lệch với Thiên Cơ một bậc, vì lẽ đó Sơn chủ đời tiếp theo không phải là Thiên Cơ thì không thể là ai khác được.
- Cái này...
Gia Cát Phong chần chờ.
Hắn đang nghĩ xem phải nói chuyện ra sao để uyển chuyển hơn một chút, không làm cho Hồ Hoa Vinh mất mặt, đừng làm cho thắng cảnh và tình thế của Phục Ngưu sơn càng căng thẳng hơn nữa.
Hồ Hoa Vinh nhìn về phía Sở Ly:
- Vị tiểu huynh đệ này là...?
Hạ Lập Ngôn nói:
- Vị này chính là thiếu chủ Gia Cát Thiên.
- Ha ha, hóa ra là thiếu chủ.
Hồ Hoa Vinh lại đánh giá Sở Ly một chút, gật gật đầu nói:
- Quả nhiên là một nhân tài!
Hạ Lập Ngôn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Hồ lão, chúng ta muốn để cho thiếu chủ tiếp nhận vị trí Sơn chủ.
- Ồ?
Lông mày của Hồ Hoa Vinh giật giật, cười ha hả nói:
- Thực sự như vậy sao?
Hắn nhìn về phía Gia Cát Phong, cười nói:
- Sơn chủ cũng không thể như vậy nha, Sơn chủ có một mảnh thâm tình đối với phu nhân, cũng không thể vì vậy mà để thiếu chủ tiếp nhận vị trí Sơn chủ được, dù sao vị trí Sơn chủ quan trọng nhất vẫn là võ công.
- Đúng vậy.
Hạ Lập Ngôn vội vàng gật đầu, liếc mắt nhìn Lục Thiên Cơ.
Hắn đang đánh giá xem rốt cuộc tu vi của Lục Thiên Cơ có thể thắng được thiếu chủ hay không.
Lục Thiên Cơ này cũng không thể khinh thường, tuổi còn trẻ nhưng còn hơn một bậc so với mình, nếu như không có thiếu chủ xuất hiện thì quả thực là ứng cử viên hợp lệ cho vị trí Sơn chủ đời kế tiếp.
Đáng tiếc bây giờ có thiếu chủ, Lục Thiên Cơ sinh không gặp thời nha!
Hồ Hoa Vinh nói:
- Vì sao Phục Ngưu sơn chúng ta một đời không bằng một đời, lão phu cảm thấy căn nguyên ngay ở trên người Sơn chủ, các đời Sơn chủ một đời không bằng một đời, sao Phục Ngưu sơn có thể chấn chỉnh được uy phong chứ?
Sắc mặt của Gia Cát Phong trầm xuống, hừ lạnh nói:
- Hồ lão, quả thực tu vi của ta thấp kém, thẹn với Phục Ngưu sơn.
Hồ Hoa Vinh vung vung tay, lắc đầu nói:
- Chuyện này không trách được Sơn chủ, chỉ có thể trách Triều Thiên Cung, thế nhưng rốt cục ông trời đã mở mắt, rốt cục Phục Ngưu sơn chúng ta đã xuất hiện thiên tài, chỉ cần Thiên Cơ trở thành Sơn chủ, ngày Phục Ngưu sơn chấn hưng ở ngay trong tầm tay!
Hạ Lập Ngôn nói:
- Nhưng mà, thiếu chủ hắn...
Hồ Hoa Vinh khoát tay chặn lại, nói:
- Ta biết thiếu chủ là nhi tử của phu nhân, Sơn chủ một mảnh thâm đối với phu nhân tình, yêu ai yêu cả đường đi, muốn để cho thiếu chủ tiếp nhận vị trí Sơn chủ. Cũng tiện an ủi phu nhân trên trời có linh, thế nhưng vị trí Sơn chủ quan trọng cỡ nào chứ, không cho phép có những tư tình này, cho dù phu nhân còn sống thì cũng sẽ không để cho Sơn chủ làm như vậy!
Gia Cát Phong cau mày, trong lòng rất khó chịu.
Hắn không cho phép người khác có chút bất kính đối với phu nhân của mình, trong giọng nói của Hồ Hoa Vinh mang theo loại ý vị này, cho nên làm cho hắn cực kỳ phản cảm.
Hạ Lập Ngôn nói:
- Như vậy theo Hồ lão nói, Sơn chủ đời tiếp theo thì phải có võ công mạnh nhất, có đúng không?
- Đúng thế!
Hồ Hoa Vinh gật đầu cười nói:
- Đương nhiên, tâm trí cũng không thể quá kém, tránh cho người khác nói Sơn chủ của Phục Ngưu sơn chúng ta là kẻ ngốc, liên lụy tới danh tiếng của Phục Ngưu sơn chúng ta!
- Như vậy Hồ lão cảm thấy nhất định Lục Thiên Cơ sẽ thắng được thiếu chủ hay sao?
Hạ Lập Ngôn nói.
Hồ Hoa Vinh ngẩn ra, lập tức bật cười nói:
- Sao vậy, tiểu Hạ ngươi còn có suy nghĩ gì khác sao? Vừa xem đã hiểu ngay nha!
Hạ Lập Ngôn lắc đầu nói:
- Vậy cũng không hẳn, theo ta thấy, Lục Thiên Cơ không phải là đối thủ của thiếu chủ!
- Ha ha...
Hồ Hoa Vinh cười nói:
- Lại là một người vì phu nhân mà thiên hướng về phía thiếu chủ, Sơn chủ đời tiếp theo có thể quyết định hưng suy tương lai của Phục Ngưu sơn chúng ta, cần phải cực kỳ thận trọng, không thể xử trí theo cảm tính được!
- Nếu không như vậy đi.
Hạ Lập Ngôn nói:
- Chúng ta có nói nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng, để Lục Thiên Cơ và thiếu chủ tỷ thí một trận, người thắng thì sẽ trở thành Sơn chủ đời tiếp theo, sao nào, Hồ lão?... Như vậy đã công bằng chưa?
- A, như vậy cũng không tệ.
Hồ Hoa Vinh nhẹ nhàng gật đầu, đánh giá Sở Ly, có chút đăm chiêu.
Lục Thiên Cơ cũng nhìn Sở Ly thật sâu.
Sở Ly lười biếng đứng ở nơi đó, rất là hứng thú đánh giá bọn họ.
- Được, vậy thì ngày mai sẽ để cho hai người so chiêu một chút!
Hồ Hoa Vinh cười nói:
- Ngày mai sẽ lên sân luyện võ trên núi, để mọi người mở mang kiến thức một chút.
- Rất tốt.
Hạ Lập Ngôn vội vàng gật đầu, ôm quyền nói với Gia Cát Phong:
- Sơn chủ, như vậy được chứ?
Gia Cát Phong liếc mắt nhìn Lục Thiên Cơ, lại nhìn Sở Ly, than thở:
- Cũng được, dùng võ công phân thắng thua là chuyện công bằng nhất, khi đó ai thua cũng không thể nói gì được.
- Ha ha, xem ra võ học của thiếu chủ kinh người, tiểu Hạ và Sơn chủ đều có đủ tự tin.
Hồ Hoa Vinh híp mắt cười nói:
- Vậy chúng ta sẽ xem năng lực của thiếu chủ ra sao, lão phu cũng rất tò mò.
Sở Ly lười biếng ngáp một cái, ôm quyền nói:
- Nếu như không có chuyện gì, ta đi về trước ngủ một giấc.
- Đi đi.
Gia Cát Phong vung vung tay.
Hạ Lập Ngôn ôm quyền một cái.
Sở Ly cáp, lười biếng lui xuống, không thèm quan tâm Hồ Hoa Vinh và Lục Thiên Cơ.
Hồ Hoa Vinh thản nhiên mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm giận.
Lục Thiên Cơ đăm chiêu nhìn bóng lưng của hắn.
Chờ tới khi hai người trở lại tiểu viện của Hồ Hoa Vinh thì đã là lúc mặt trời chiều ngả về phía tây, tiểu viện bị nhuộm thành màu hoa hồng, hai người ngồi vào bên cạnh cái bàn đá trong tiểu viện.
Tuy Hồ Hoa Vinh ở thắng cảnh, nhưng tiểu viện bên này vẫn được giữ lại, mỗi ngày đều có người quét tước.
- Sư phụ, chúng ta đến rất đúng lúc.
Lục Thiên Cơ rót cho Hồ Hoa Vinh một chén trà, sau đó ngồi vào phía đối diện với hắn:
- Sơn chủ bị trọng thương chưa lành, muốn lập thiếu chủ làm Sơn chủ đời tiếp theo.
Hồ Hoa Vinh nói:
- Thiếu chủ là công tử bột, có thể nào trở thành Sơn chủ được!
- Ta thấy biểu hiện của Hạ trưởng lão, nhất định vị thiếu chủ này là người thâm tàng bất lộ.
Lục Thiên Cơ khẽ nhấp chén trà một cái, trầm giọng nói:
- Sợ là tu vi không tầm thường!
- Tiểu Hạ không có tâm cơ gì cả.
Hồ Hoa Vinh cười nói:
- Nếu như hắn xem trọng thiếu chủ như vậy thì võ công của thiếu chủ sẽ không quá yếu, có điều dù hắn có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh hơn Thiên Cơ con sao? Hắn chưa tiến vào thắng cảnh, nhưng con lại lớn lên ở bên trong thắng cảnh nha!
Lục Thiên Cơ lắc đầu:
- Có lúc tư chất có thể bù đắp những thứ này, sư phụ, buổi tối con muốn đi thăm dò hư thực một chút.
- Ồ, cẩn thận như con cũng không sai.
Hồ Hoa Vinh nói:
- Nhìn xem rốt cuộc có phải hắn là người thâm tàng bất lộ hay không!
- Nếu như con không phải là đối thủ của hắn thì phải nhờ vào sư phụ rồi.
Lục Thiên Cơ mỉm cười nói.
Hồ Hoa Vinh cười nói:
- Yên tâm, nếu như con không địch lại nổi thì sư phụ sẽ đả thương hắn, nếu như hắn không bằng con, vậy thì đường đường chính chính thắng hắn.
- Vâng.
Lục Thiên Cơ gật đầu mỉm cười.
Hồ Hoa Vinh thở dài nói:
- Sư phụ thực sự không muốn dùng loại thủ đoạn này, thế nhưng Gia Cát Phong thực sự khiến cho người ta thất vọng!
Lục Thiên Cơ nói:
- Sư phụ, con sẽ làm cho Phục Ngưu sơn chúng ta quật khởi!
- Hừm, hi vọng ở trên thân con đó!
Hồ Hoa Vinh bỗng cảm thấy phấn chấn, cười nói:
- Trước khi chết ta có thể nhìn thấy Phục Ngưu sơn khôi phục lại vinh quang, cho dù có chết thì cũng có thể cười đối mặt với liệt tổ liệt tông!
- Sư phụ yên tâm đi!
Lục Thiên Cơ nói.
Hồ Hoa Vinh vỗ vỗ bả vai của hắn, vẻ mặt vui mừng.
Lục Thiên Cơ mạnh mẽ uống một hớp, lại thả chén trà xuống, đứng lên rồi nói:
- Con sẽ đi ngay bây giờ!
- Đi đi.
Hồ Hoa Vinh cười nói:
- Cố gắng thăm dò hư thực của hắn một chút!
Lục Thiên Cơ ôm quyền một cái, xoay người rời đi.
Gia Cát Phong trầm mặc không nói.
Hạ Lập Ngôn cũng không lên tiếng.
Sở Ly cũng không nói lời nào, đánh giá Hồ Hoa Vinh và Lục Thiên Cơ.
Tu vi của Hồ Hoa Vinh còn hơn Gia Cát Phong một bậc, mà Lục Thiên Cơ cũng chỉ kém Gia Cát Phong một bậc mà thôi, bằng chừng ấy tuổi thì quả thật là hiếm thấy.
Khi hắn đang quan sát hai người thì hai người cũng đang quan sát hắn.
Nhìn thấy khí tức của Sở Ly bình thường, tu vi bình thường, kém xa Lục Thiên Cơ, bọn họ cũng không để ý tới nữa mà chuyển về phía Gia Cát Phong.
- Sơn chủ, lẽ nào Thiên Cơ không đủ hay sao?
Bàn tay của Hồ Hoa Vinh vỗ vào tay vịn, cười nói:
- Trong hàng đệ tử trẻ tuổi đời thứ nhất của Phục Ngưu sơn chúng ta, không ai bằng được tu vi của Thiên Cơ, tư chất và tâm trí đều chênh lệch với Thiên Cơ một bậc, vì lẽ đó Sơn chủ đời tiếp theo không phải là Thiên Cơ thì không thể là ai khác được.
- Cái này...
Gia Cát Phong chần chờ.
Hắn đang nghĩ xem phải nói chuyện ra sao để uyển chuyển hơn một chút, không làm cho Hồ Hoa Vinh mất mặt, đừng làm cho thắng cảnh và tình thế của Phục Ngưu sơn càng căng thẳng hơn nữa.
Hồ Hoa Vinh nhìn về phía Sở Ly:
- Vị tiểu huynh đệ này là...?
Hạ Lập Ngôn nói:
- Vị này chính là thiếu chủ Gia Cát Thiên.
- Ha ha, hóa ra là thiếu chủ.
Hồ Hoa Vinh lại đánh giá Sở Ly một chút, gật gật đầu nói:
- Quả nhiên là một nhân tài!
Hạ Lập Ngôn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Hồ lão, chúng ta muốn để cho thiếu chủ tiếp nhận vị trí Sơn chủ.
- Ồ?
Lông mày của Hồ Hoa Vinh giật giật, cười ha hả nói:
- Thực sự như vậy sao?
Hắn nhìn về phía Gia Cát Phong, cười nói:
- Sơn chủ cũng không thể như vậy nha, Sơn chủ có một mảnh thâm tình đối với phu nhân, cũng không thể vì vậy mà để thiếu chủ tiếp nhận vị trí Sơn chủ được, dù sao vị trí Sơn chủ quan trọng nhất vẫn là võ công.
- Đúng vậy.
Hạ Lập Ngôn vội vàng gật đầu, liếc mắt nhìn Lục Thiên Cơ.
Hắn đang đánh giá xem rốt cuộc tu vi của Lục Thiên Cơ có thể thắng được thiếu chủ hay không.
Lục Thiên Cơ này cũng không thể khinh thường, tuổi còn trẻ nhưng còn hơn một bậc so với mình, nếu như không có thiếu chủ xuất hiện thì quả thực là ứng cử viên hợp lệ cho vị trí Sơn chủ đời kế tiếp.
Đáng tiếc bây giờ có thiếu chủ, Lục Thiên Cơ sinh không gặp thời nha!
Hồ Hoa Vinh nói:
- Vì sao Phục Ngưu sơn chúng ta một đời không bằng một đời, lão phu cảm thấy căn nguyên ngay ở trên người Sơn chủ, các đời Sơn chủ một đời không bằng một đời, sao Phục Ngưu sơn có thể chấn chỉnh được uy phong chứ?
Sắc mặt của Gia Cát Phong trầm xuống, hừ lạnh nói:
- Hồ lão, quả thực tu vi của ta thấp kém, thẹn với Phục Ngưu sơn.
Hồ Hoa Vinh vung vung tay, lắc đầu nói:
- Chuyện này không trách được Sơn chủ, chỉ có thể trách Triều Thiên Cung, thế nhưng rốt cục ông trời đã mở mắt, rốt cục Phục Ngưu sơn chúng ta đã xuất hiện thiên tài, chỉ cần Thiên Cơ trở thành Sơn chủ, ngày Phục Ngưu sơn chấn hưng ở ngay trong tầm tay!
Hạ Lập Ngôn nói:
- Nhưng mà, thiếu chủ hắn...
Hồ Hoa Vinh khoát tay chặn lại, nói:
- Ta biết thiếu chủ là nhi tử của phu nhân, Sơn chủ một mảnh thâm đối với phu nhân tình, yêu ai yêu cả đường đi, muốn để cho thiếu chủ tiếp nhận vị trí Sơn chủ. Cũng tiện an ủi phu nhân trên trời có linh, thế nhưng vị trí Sơn chủ quan trọng cỡ nào chứ, không cho phép có những tư tình này, cho dù phu nhân còn sống thì cũng sẽ không để cho Sơn chủ làm như vậy!
Gia Cát Phong cau mày, trong lòng rất khó chịu.
Hắn không cho phép người khác có chút bất kính đối với phu nhân của mình, trong giọng nói của Hồ Hoa Vinh mang theo loại ý vị này, cho nên làm cho hắn cực kỳ phản cảm.
Hạ Lập Ngôn nói:
- Như vậy theo Hồ lão nói, Sơn chủ đời tiếp theo thì phải có võ công mạnh nhất, có đúng không?
- Đúng thế!
Hồ Hoa Vinh gật đầu cười nói:
- Đương nhiên, tâm trí cũng không thể quá kém, tránh cho người khác nói Sơn chủ của Phục Ngưu sơn chúng ta là kẻ ngốc, liên lụy tới danh tiếng của Phục Ngưu sơn chúng ta!
- Như vậy Hồ lão cảm thấy nhất định Lục Thiên Cơ sẽ thắng được thiếu chủ hay sao?
Hạ Lập Ngôn nói.
Hồ Hoa Vinh ngẩn ra, lập tức bật cười nói:
- Sao vậy, tiểu Hạ ngươi còn có suy nghĩ gì khác sao? Vừa xem đã hiểu ngay nha!
Hạ Lập Ngôn lắc đầu nói:
- Vậy cũng không hẳn, theo ta thấy, Lục Thiên Cơ không phải là đối thủ của thiếu chủ!
- Ha ha...
Hồ Hoa Vinh cười nói:
- Lại là một người vì phu nhân mà thiên hướng về phía thiếu chủ, Sơn chủ đời tiếp theo có thể quyết định hưng suy tương lai của Phục Ngưu sơn chúng ta, cần phải cực kỳ thận trọng, không thể xử trí theo cảm tính được!
- Nếu không như vậy đi.
Hạ Lập Ngôn nói:
- Chúng ta có nói nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng, để Lục Thiên Cơ và thiếu chủ tỷ thí một trận, người thắng thì sẽ trở thành Sơn chủ đời tiếp theo, sao nào, Hồ lão?... Như vậy đã công bằng chưa?
- A, như vậy cũng không tệ.
Hồ Hoa Vinh nhẹ nhàng gật đầu, đánh giá Sở Ly, có chút đăm chiêu.
Lục Thiên Cơ cũng nhìn Sở Ly thật sâu.
Sở Ly lười biếng đứng ở nơi đó, rất là hứng thú đánh giá bọn họ.
- Được, vậy thì ngày mai sẽ để cho hai người so chiêu một chút!
Hồ Hoa Vinh cười nói:
- Ngày mai sẽ lên sân luyện võ trên núi, để mọi người mở mang kiến thức một chút.
- Rất tốt.
Hạ Lập Ngôn vội vàng gật đầu, ôm quyền nói với Gia Cát Phong:
- Sơn chủ, như vậy được chứ?
Gia Cát Phong liếc mắt nhìn Lục Thiên Cơ, lại nhìn Sở Ly, than thở:
- Cũng được, dùng võ công phân thắng thua là chuyện công bằng nhất, khi đó ai thua cũng không thể nói gì được.
- Ha ha, xem ra võ học của thiếu chủ kinh người, tiểu Hạ và Sơn chủ đều có đủ tự tin.
Hồ Hoa Vinh híp mắt cười nói:
- Vậy chúng ta sẽ xem năng lực của thiếu chủ ra sao, lão phu cũng rất tò mò.
Sở Ly lười biếng ngáp một cái, ôm quyền nói:
- Nếu như không có chuyện gì, ta đi về trước ngủ một giấc.
- Đi đi.
Gia Cát Phong vung vung tay.
Hạ Lập Ngôn ôm quyền một cái.
Sở Ly cáp, lười biếng lui xuống, không thèm quan tâm Hồ Hoa Vinh và Lục Thiên Cơ.
Hồ Hoa Vinh thản nhiên mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm giận.
Lục Thiên Cơ đăm chiêu nhìn bóng lưng của hắn.
Chờ tới khi hai người trở lại tiểu viện của Hồ Hoa Vinh thì đã là lúc mặt trời chiều ngả về phía tây, tiểu viện bị nhuộm thành màu hoa hồng, hai người ngồi vào bên cạnh cái bàn đá trong tiểu viện.
Tuy Hồ Hoa Vinh ở thắng cảnh, nhưng tiểu viện bên này vẫn được giữ lại, mỗi ngày đều có người quét tước.
- Sư phụ, chúng ta đến rất đúng lúc.
Lục Thiên Cơ rót cho Hồ Hoa Vinh một chén trà, sau đó ngồi vào phía đối diện với hắn:
- Sơn chủ bị trọng thương chưa lành, muốn lập thiếu chủ làm Sơn chủ đời tiếp theo.
Hồ Hoa Vinh nói:
- Thiếu chủ là công tử bột, có thể nào trở thành Sơn chủ được!
- Ta thấy biểu hiện của Hạ trưởng lão, nhất định vị thiếu chủ này là người thâm tàng bất lộ.
Lục Thiên Cơ khẽ nhấp chén trà một cái, trầm giọng nói:
- Sợ là tu vi không tầm thường!
- Tiểu Hạ không có tâm cơ gì cả.
Hồ Hoa Vinh cười nói:
- Nếu như hắn xem trọng thiếu chủ như vậy thì võ công của thiếu chủ sẽ không quá yếu, có điều dù hắn có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh hơn Thiên Cơ con sao? Hắn chưa tiến vào thắng cảnh, nhưng con lại lớn lên ở bên trong thắng cảnh nha!
Lục Thiên Cơ lắc đầu:
- Có lúc tư chất có thể bù đắp những thứ này, sư phụ, buổi tối con muốn đi thăm dò hư thực một chút.
- Ồ, cẩn thận như con cũng không sai.
Hồ Hoa Vinh nói:
- Nhìn xem rốt cuộc có phải hắn là người thâm tàng bất lộ hay không!
- Nếu như con không phải là đối thủ của hắn thì phải nhờ vào sư phụ rồi.
Lục Thiên Cơ mỉm cười nói.
Hồ Hoa Vinh cười nói:
- Yên tâm, nếu như con không địch lại nổi thì sư phụ sẽ đả thương hắn, nếu như hắn không bằng con, vậy thì đường đường chính chính thắng hắn.
- Vâng.
Lục Thiên Cơ gật đầu mỉm cười.
Hồ Hoa Vinh thở dài nói:
- Sư phụ thực sự không muốn dùng loại thủ đoạn này, thế nhưng Gia Cát Phong thực sự khiến cho người ta thất vọng!
Lục Thiên Cơ nói:
- Sư phụ, con sẽ làm cho Phục Ngưu sơn chúng ta quật khởi!
- Hừm, hi vọng ở trên thân con đó!
Hồ Hoa Vinh bỗng cảm thấy phấn chấn, cười nói:
- Trước khi chết ta có thể nhìn thấy Phục Ngưu sơn khôi phục lại vinh quang, cho dù có chết thì cũng có thể cười đối mặt với liệt tổ liệt tông!
- Sư phụ yên tâm đi!
Lục Thiên Cơ nói.
Hồ Hoa Vinh vỗ vỗ bả vai của hắn, vẻ mặt vui mừng.
Lục Thiên Cơ mạnh mẽ uống một hớp, lại thả chén trà xuống, đứng lên rồi nói:
- Con sẽ đi ngay bây giờ!
- Đi đi.
Hồ Hoa Vinh cười nói:
- Cố gắng thăm dò hư thực của hắn một chút!
Lục Thiên Cơ ôm quyền một cái, xoay người rời đi.
/753
|