Rất nhanh Lãnh Thủ Thạch đã trở về, nhìn thấy hắn đang ngẩn người, lại vỗ vỗ bả vai hắn rồi hỏi:
- Nghĩ gì thế?
- Cửu ca, ngươi nói xem chúng ta có nên tìm ra hung phạm sau màn hay không?
Lãnh Thủ Sơn quay đầu nhìn hắn rồi hỏi:
- Căn cứ vào lời mà Sở Đại tổng quản từng nói, người này là hung thủ giết Ngũ ca, nhưng hẳn là bị người khác sai khiến, chúng ta phải tìm được người chủ sự đứng sau màn thật sao?
- Hừm, đương nhiên phải tìm ra rồi.
Lãnh Thủ Thạch gật đầu.
- Nhìn dáng vẻ của Sở Đại tổng quản, sợ là đã biết rồi.
Lãnh Thủ Sơn cau mày nói:
- Hắn cũng không dám điều tra, tại sao chứ? Gan của hắn to bằng trời, trong thiên hạ ngoại trừ vị kia của Hoàng thượng và Đại Lôi Âm tự ra, sợ là không có một người nào có thể làm cho hắn sợ được!
- Hắn không sợ cao thủ, võ công của hắn đủ mạnh, nhưng hắn cũng có nhược điểm.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Bởi vì hắn là một người trọng tình nghĩa, ngươi ngẫm lại xem thì biết rõ.
- Trọng tình trọng nghĩa.
Lãnh Thủ Sơn gật gù:
- Người như vậy đáng giá để kết giao, hắn lo lắng cho Tiêu Vương phi, còn có phủ Quốc Công đúng không?
Lãnh Thủ Thạch gật gù.
- Hiện tại Phủ Dật Quốc công không giống ngày xưa, dường như không cần phải sợ cái gì cả.
- Vậy cũng không hẳn.
-... Không nghĩ ra được.
Cuối cùng Lãnh Thủ Sơn lắc đầu nói.
Dù sao bình thường hắn chỉ thích sống phóng túng, không đi tiếp xúc với quốc gia đại sự, biết nhiều chuyện về Thần Đô mà thôi, đối với những việc khác hắn lại không quan tâm nhiều như thế.
Rất nhanh đã có hai trung niên tới đây, sắc mặt âm trầm, ôm quyền khom người.
- Các ngươi dẫn hắn đi, trước tiên phế bỏ võ công, sau đó lại chậm rãi thẩm vấn cho ta.
Lãnh Thủ Thạch nhìn chằm chằm vào hai người nói:
- Các ngươi chỉ để ý tới việc thẩm vấn, thu được tin tức gì không cần kinh hoảng, nếu như ta giết người diệt khẩu thì các ngươi đã chết sớm rồi!
- Vâng, Thế tử!
Hai người trung niên kia trầm giọng nói.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Không nên gấp, hắn là một sát thủ hàng đầu, tâm tính kiên định, sẽ không dễ dàng mở miệng như vậy, cần phải kiên trì một chút, những chuyện này không cần ta dậy, tự các ngươi cũng rõ rồi chứ?
- Thế tử yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận đối phó với hắn.
Trung niên mặt tròn ôm quyền nói:
- Nhất định sẽ móc ra tất cả tin tức mà hắn biết!
- Vậy thì tốt.
Lãnh Thủ Thạch vung vung tay lên.
Hai người nhấc theo Chúc Ngũ rời đi.
Lãnh Thủ Sơn cười nói:
- Cửu ca, ngươi nuôi những người này làm gì, nhìn rất âm trầm, quá đáng sợ.
- Những người này không thể thiếu được.
Lãnh Thủ Thạch lắc đầu:
- Ngươi không muốn đối phó với người khác, nhưng cần phải đề phòng người khác đối phó với ngươi, không có những người này, Thanh Vân lâu đã sớm bị nuốt sạch, ta cũng đã mất mạng rồi.
- Nhưng mà ngươi là Thế tử nha!
Lãnh Thủ Sơn nói.
Lãnh Thủ Thạch hừ lạnh nói:
- Ngũ ca cũng là Thế tử còn gì!
Lãnh Thủ Sơn lập tức im lặng.
Hai người đi tới tiểu viện của Tễ Tuyết, nghe Tễ Tuyết đánh đàn.
Bình thường bọn họ đều than thở không ngớt đối với cầm kỹ của Tễ Tuyết, mỗi lần đều cảm thấy say mê, thế nhưng hôm nay lại cảm thấy rất mất tập trung.
Tễ Tuyết mặc một bộ la sam màu xanh nhạt, tinh khiết thanh nhã, đôi mắt sáng lập lòe, lúc đánh đàn, sóng mắt vòng tới vòng lui ở trên mặt của hai người, không có hỏi nhiều, nàng biết nhất định là dính đến một chút chuyện âm u, nàng mình không biết thì tốt hơn.
Các nàng bình thường hầu như không tiếp xúc tới được những chuyện này, đó là bởi vì không muốn để cho các nàng nhiễm sự đen tối của thế gian, để cho các nàng có một trái tim tinh khiết, như vậy tài nghệ mới có khả năng làm động lòng người được.
Nhưng các nàng đều là nữ tử băng tuyết thông minh, đã gặp qua rất nhiều người, kiến thức cũng không giống như người thường, cũng có một ít hiểu rõ mơ hồ đối với những chuyện này.
Tấu một khúc rồi thôi, nàng ôm đàn nhìn hai người, rất mất tập trung, không biết tiếng đàn đã dứt.
Nàng tiếp tục đàn một khúc khác.
Một canh giờ trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua, nàng ngồi dậy, tay trắng vươn ra, đứng dậy rót ra một chén rượu cho hai người.
Hai người thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra phía cửa.
Bọn họ vừa cầm lấy chén bạc thì tiếng bước chân đã vang lên, hai người vội vã để chén rượu xuống, cất giọng nói:
- Đi vào đi!
Hai cái hán tử trung niên âm trầm bước vào tiểu viện, sau đó xuất hiện ở ngoài hiên.
- Tễ Tuyết, ngươi đi ra ngoài trước một lúc đi.
Lãnh Thủ Thạch quay đầu nói.
Tễ Tuyết khẽ đáp, sau đó thi lễ lui xuống.
Lãnh Thủ Thạch quét mắt nhìn hai người một chút.
Trung niên mặt tròn quét mắt nhìn trái phải một chút, sau đó xoay người đóng cửa lại, lại đi tới trước mặt của Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn.
- Nói đi.
Lãnh Thủ Thạch nói.
Hắn vừa nhìn hành động của trung niên mặt tròn thì đã biết đối phương đã hỏi ra việc rất quan trọng.
- Chúc Ngũ rất kiên quyết, hắn biết chắc chắn sẽ phải chết, cho nên chỉ cầu một cái chết sảng khoái mà thôi.
Trung niên mặt chữ quốc trầm giọng nói:
- Vì lẽ đó hắn đã nói ra tất cả mọi chuyện mà hắn biết, chúng ta cảm thấy không sai.
- Ừm.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Là ai?
- Người sai khiến hắn là phó tướng quân Tôn Trảm Hà của Tây Cương Bình Vương.
Trung niên mặt chữ quốc nói.
- Bình Vương?
Sắc mặt của Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn đều biến đổi.
Trung niên mặt chữ quốc gật đầu, sắc mặt vẫn rất âm trầm.
Trung niên mặt tròn khẽ thở dài một cái rồi nói:
- Bên trong Thần Đô có người làm nội ứng, là viên ngoại thị lang Cổ Kỳ của quân bộ.
Sắc mặt của Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn lại biến đổi.
Trung niên mặt chữ quốc nói:
- Lời này có lẽ không sai.
Liếc mắt nhìn hai vị Thế tử, trung niên mặt tròn lại thở dài một hơi:
- Sau khi hắn đắc thủ, lập tức thoát đi, mà nơi hắn đi cũng không phải Tây Cảnh, mà là Tể Thủy Thành của phủ Tể Quốc Công, hắn bị bắt lại ở trong Tể Thủy Thành.
- Có ý gì?
Lãnh Thủ Sơn vội hỏi:
- Lẽ nào phủ Tể Quốc Công cũng có phần trong đó sao?
Trung niên mặt chữ quốc nói:
- Chúc Ngũ cũng không thể kết luận được.
Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt khó coi, án mưu phản!
- Tại sao Chúc Ngũ lại giết Ngũ ca của ta?
Lãnh Thủ Sơn vội hỏi.
Trung niên mặt chữ quốc nói:
- Hắn phụng mệnh làm việc, những cái khác hắn không biết.
- Tên đáng chết!
Lãnh Thủ Sơn oán hận vỗ bàn một cái:
- Nhất định ta sẽ làm thịt hắn!
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Sao hắn biết được hành tung của Ngũ ca chứ?
-... Có một thị vệ đã truyền tin tức về cho hắn.
Trung niên mặt chữ quốc nói:
- Cũng không phải là do hắn thu mua, có khả năng là viên ngoại thị lang Cổ Kỳ gây ra.
- Đáng chết! Đáng chết!
Lãnh Thủ Sơn cắn răng.
Nghĩ tới đây đã cảm thấy lạnh lẽo tâm can, thị vệ bị mua chuộc, hành tung bị người nắm giữ, muốn giết thì giết, mình và Ngũ ca cũng chẳng có gì khác nhau cả, như vậy cái mạng nhỏ của mình cũng có thể sẽ bị người khác lấy mất bất cứ lúc nào!
Lãnh Thủ Thạch quay đầu nói:
- Còn muốn tiếp tục tra xét nữa không?
Lãnh Thủ Sơn nói:
- Cửu ca, ngươi cảm thấy thế nào?
- Chuyện này là một phiền toái rất lớn.
Lãnh Thủ Thạch cau mày nói:
- Chỉ là không biết tại sao Ngũ ca lại bị giết...
Hắn liếc mắt nhìn Lãnh Thủ Sơn.
Lãnh Thủ Sơn cau mày:
- Cửu ca, ngươi hoài nghi Ngũ ca cũng tham dự vào chuyện này sao?
- Ngũ ca tham dự vào cũng chẳng có gì, ta sợ Khang Vương thúc...
Lãnh Thủ Thạch lắc đầu một cái.
- Không biết!
Lãnh Thủ Sơn vội nói.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Nói chung, chuyện này chúng ta phải giữ ở trong bụng, Chúc Ngũ này nên bí mật xử lý, hơn nữa còn phải ở trong Tể Thủy Thành.
Hắn quét mắt nhìn hai trung niên âm trầm kia một chút, nói:
- Chuyện này lợi hại thế nào ta không cần nhiều lời rồi chứ?
Hai trung niên ôm quyền thi lễ.
- Quản tốt cái miệng của các ngươi, bắt đầu từ ngày hôm nay, không cho phép ra ngoài phủ, không cho phép gặp người ngoài, ta không diệt các ngươi để diệt khẩu, chỉ sợ cũng sẽ có người khác động thủ
Lãnh Thủ Thạch trầm giọng nói:
- Ta sẽ gia tăng số người bảo vệ.
- Vâng, Thế tử!
Hai người trầm giọng nói.
Bọn họ biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ, một khi cẩn thận không tốt chính là khám nhà diệt tộc, cho dù là con cháu hoàng thất cũng khó mà may mắn thoát khỏi được.
Lãnh Thủ Thạch trầm ngâm không nói, đang suy tư xem có chỗ nào hắn đã để sót hay không.
Vẻ mặt của Lãnh Thủ Sơn thì lại âm trầm, ủ dột.
Hắn mơ hồ có chút lo lắng, vạn nhất Ngũ ca thực sự tham dự vào trong đó, hoặc là phụ vương tham dự vào trong đó, vậy thì sẽ là tai họa ngập trời.
- Nghĩ gì thế?
- Cửu ca, ngươi nói xem chúng ta có nên tìm ra hung phạm sau màn hay không?
Lãnh Thủ Sơn quay đầu nhìn hắn rồi hỏi:
- Căn cứ vào lời mà Sở Đại tổng quản từng nói, người này là hung thủ giết Ngũ ca, nhưng hẳn là bị người khác sai khiến, chúng ta phải tìm được người chủ sự đứng sau màn thật sao?
- Hừm, đương nhiên phải tìm ra rồi.
Lãnh Thủ Thạch gật đầu.
- Nhìn dáng vẻ của Sở Đại tổng quản, sợ là đã biết rồi.
Lãnh Thủ Sơn cau mày nói:
- Hắn cũng không dám điều tra, tại sao chứ? Gan của hắn to bằng trời, trong thiên hạ ngoại trừ vị kia của Hoàng thượng và Đại Lôi Âm tự ra, sợ là không có một người nào có thể làm cho hắn sợ được!
- Hắn không sợ cao thủ, võ công của hắn đủ mạnh, nhưng hắn cũng có nhược điểm.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Bởi vì hắn là một người trọng tình nghĩa, ngươi ngẫm lại xem thì biết rõ.
- Trọng tình trọng nghĩa.
Lãnh Thủ Sơn gật gù:
- Người như vậy đáng giá để kết giao, hắn lo lắng cho Tiêu Vương phi, còn có phủ Quốc Công đúng không?
Lãnh Thủ Thạch gật gù.
- Hiện tại Phủ Dật Quốc công không giống ngày xưa, dường như không cần phải sợ cái gì cả.
- Vậy cũng không hẳn.
-... Không nghĩ ra được.
Cuối cùng Lãnh Thủ Sơn lắc đầu nói.
Dù sao bình thường hắn chỉ thích sống phóng túng, không đi tiếp xúc với quốc gia đại sự, biết nhiều chuyện về Thần Đô mà thôi, đối với những việc khác hắn lại không quan tâm nhiều như thế.
Rất nhanh đã có hai trung niên tới đây, sắc mặt âm trầm, ôm quyền khom người.
- Các ngươi dẫn hắn đi, trước tiên phế bỏ võ công, sau đó lại chậm rãi thẩm vấn cho ta.
Lãnh Thủ Thạch nhìn chằm chằm vào hai người nói:
- Các ngươi chỉ để ý tới việc thẩm vấn, thu được tin tức gì không cần kinh hoảng, nếu như ta giết người diệt khẩu thì các ngươi đã chết sớm rồi!
- Vâng, Thế tử!
Hai người trung niên kia trầm giọng nói.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Không nên gấp, hắn là một sát thủ hàng đầu, tâm tính kiên định, sẽ không dễ dàng mở miệng như vậy, cần phải kiên trì một chút, những chuyện này không cần ta dậy, tự các ngươi cũng rõ rồi chứ?
- Thế tử yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận đối phó với hắn.
Trung niên mặt tròn ôm quyền nói:
- Nhất định sẽ móc ra tất cả tin tức mà hắn biết!
- Vậy thì tốt.
Lãnh Thủ Thạch vung vung tay lên.
Hai người nhấc theo Chúc Ngũ rời đi.
Lãnh Thủ Sơn cười nói:
- Cửu ca, ngươi nuôi những người này làm gì, nhìn rất âm trầm, quá đáng sợ.
- Những người này không thể thiếu được.
Lãnh Thủ Thạch lắc đầu:
- Ngươi không muốn đối phó với người khác, nhưng cần phải đề phòng người khác đối phó với ngươi, không có những người này, Thanh Vân lâu đã sớm bị nuốt sạch, ta cũng đã mất mạng rồi.
- Nhưng mà ngươi là Thế tử nha!
Lãnh Thủ Sơn nói.
Lãnh Thủ Thạch hừ lạnh nói:
- Ngũ ca cũng là Thế tử còn gì!
Lãnh Thủ Sơn lập tức im lặng.
Hai người đi tới tiểu viện của Tễ Tuyết, nghe Tễ Tuyết đánh đàn.
Bình thường bọn họ đều than thở không ngớt đối với cầm kỹ của Tễ Tuyết, mỗi lần đều cảm thấy say mê, thế nhưng hôm nay lại cảm thấy rất mất tập trung.
Tễ Tuyết mặc một bộ la sam màu xanh nhạt, tinh khiết thanh nhã, đôi mắt sáng lập lòe, lúc đánh đàn, sóng mắt vòng tới vòng lui ở trên mặt của hai người, không có hỏi nhiều, nàng biết nhất định là dính đến một chút chuyện âm u, nàng mình không biết thì tốt hơn.
Các nàng bình thường hầu như không tiếp xúc tới được những chuyện này, đó là bởi vì không muốn để cho các nàng nhiễm sự đen tối của thế gian, để cho các nàng có một trái tim tinh khiết, như vậy tài nghệ mới có khả năng làm động lòng người được.
Nhưng các nàng đều là nữ tử băng tuyết thông minh, đã gặp qua rất nhiều người, kiến thức cũng không giống như người thường, cũng có một ít hiểu rõ mơ hồ đối với những chuyện này.
Tấu một khúc rồi thôi, nàng ôm đàn nhìn hai người, rất mất tập trung, không biết tiếng đàn đã dứt.
Nàng tiếp tục đàn một khúc khác.
Một canh giờ trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua, nàng ngồi dậy, tay trắng vươn ra, đứng dậy rót ra một chén rượu cho hai người.
Hai người thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra phía cửa.
Bọn họ vừa cầm lấy chén bạc thì tiếng bước chân đã vang lên, hai người vội vã để chén rượu xuống, cất giọng nói:
- Đi vào đi!
Hai cái hán tử trung niên âm trầm bước vào tiểu viện, sau đó xuất hiện ở ngoài hiên.
- Tễ Tuyết, ngươi đi ra ngoài trước một lúc đi.
Lãnh Thủ Thạch quay đầu nói.
Tễ Tuyết khẽ đáp, sau đó thi lễ lui xuống.
Lãnh Thủ Thạch quét mắt nhìn hai người một chút.
Trung niên mặt tròn quét mắt nhìn trái phải một chút, sau đó xoay người đóng cửa lại, lại đi tới trước mặt của Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn.
- Nói đi.
Lãnh Thủ Thạch nói.
Hắn vừa nhìn hành động của trung niên mặt tròn thì đã biết đối phương đã hỏi ra việc rất quan trọng.
- Chúc Ngũ rất kiên quyết, hắn biết chắc chắn sẽ phải chết, cho nên chỉ cầu một cái chết sảng khoái mà thôi.
Trung niên mặt chữ quốc trầm giọng nói:
- Vì lẽ đó hắn đã nói ra tất cả mọi chuyện mà hắn biết, chúng ta cảm thấy không sai.
- Ừm.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Là ai?
- Người sai khiến hắn là phó tướng quân Tôn Trảm Hà của Tây Cương Bình Vương.
Trung niên mặt chữ quốc nói.
- Bình Vương?
Sắc mặt của Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn đều biến đổi.
Trung niên mặt chữ quốc gật đầu, sắc mặt vẫn rất âm trầm.
Trung niên mặt tròn khẽ thở dài một cái rồi nói:
- Bên trong Thần Đô có người làm nội ứng, là viên ngoại thị lang Cổ Kỳ của quân bộ.
Sắc mặt của Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn lại biến đổi.
Trung niên mặt chữ quốc nói:
- Lời này có lẽ không sai.
Liếc mắt nhìn hai vị Thế tử, trung niên mặt tròn lại thở dài một hơi:
- Sau khi hắn đắc thủ, lập tức thoát đi, mà nơi hắn đi cũng không phải Tây Cảnh, mà là Tể Thủy Thành của phủ Tể Quốc Công, hắn bị bắt lại ở trong Tể Thủy Thành.
- Có ý gì?
Lãnh Thủ Sơn vội hỏi:
- Lẽ nào phủ Tể Quốc Công cũng có phần trong đó sao?
Trung niên mặt chữ quốc nói:
- Chúc Ngũ cũng không thể kết luận được.
Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt khó coi, án mưu phản!
- Tại sao Chúc Ngũ lại giết Ngũ ca của ta?
Lãnh Thủ Sơn vội hỏi.
Trung niên mặt chữ quốc nói:
- Hắn phụng mệnh làm việc, những cái khác hắn không biết.
- Tên đáng chết!
Lãnh Thủ Sơn oán hận vỗ bàn một cái:
- Nhất định ta sẽ làm thịt hắn!
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Sao hắn biết được hành tung của Ngũ ca chứ?
-... Có một thị vệ đã truyền tin tức về cho hắn.
Trung niên mặt chữ quốc nói:
- Cũng không phải là do hắn thu mua, có khả năng là viên ngoại thị lang Cổ Kỳ gây ra.
- Đáng chết! Đáng chết!
Lãnh Thủ Sơn cắn răng.
Nghĩ tới đây đã cảm thấy lạnh lẽo tâm can, thị vệ bị mua chuộc, hành tung bị người nắm giữ, muốn giết thì giết, mình và Ngũ ca cũng chẳng có gì khác nhau cả, như vậy cái mạng nhỏ của mình cũng có thể sẽ bị người khác lấy mất bất cứ lúc nào!
Lãnh Thủ Thạch quay đầu nói:
- Còn muốn tiếp tục tra xét nữa không?
Lãnh Thủ Sơn nói:
- Cửu ca, ngươi cảm thấy thế nào?
- Chuyện này là một phiền toái rất lớn.
Lãnh Thủ Thạch cau mày nói:
- Chỉ là không biết tại sao Ngũ ca lại bị giết...
Hắn liếc mắt nhìn Lãnh Thủ Sơn.
Lãnh Thủ Sơn cau mày:
- Cửu ca, ngươi hoài nghi Ngũ ca cũng tham dự vào chuyện này sao?
- Ngũ ca tham dự vào cũng chẳng có gì, ta sợ Khang Vương thúc...
Lãnh Thủ Thạch lắc đầu một cái.
- Không biết!
Lãnh Thủ Sơn vội nói.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Nói chung, chuyện này chúng ta phải giữ ở trong bụng, Chúc Ngũ này nên bí mật xử lý, hơn nữa còn phải ở trong Tể Thủy Thành.
Hắn quét mắt nhìn hai trung niên âm trầm kia một chút, nói:
- Chuyện này lợi hại thế nào ta không cần nhiều lời rồi chứ?
Hai trung niên ôm quyền thi lễ.
- Quản tốt cái miệng của các ngươi, bắt đầu từ ngày hôm nay, không cho phép ra ngoài phủ, không cho phép gặp người ngoài, ta không diệt các ngươi để diệt khẩu, chỉ sợ cũng sẽ có người khác động thủ
Lãnh Thủ Thạch trầm giọng nói:
- Ta sẽ gia tăng số người bảo vệ.
- Vâng, Thế tử!
Hai người trầm giọng nói.
Bọn họ biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ, một khi cẩn thận không tốt chính là khám nhà diệt tộc, cho dù là con cháu hoàng thất cũng khó mà may mắn thoát khỏi được.
Lãnh Thủ Thạch trầm ngâm không nói, đang suy tư xem có chỗ nào hắn đã để sót hay không.
Vẻ mặt của Lãnh Thủ Sơn thì lại âm trầm, ủ dột.
Hắn mơ hồ có chút lo lắng, vạn nhất Ngũ ca thực sự tham dự vào trong đó, hoặc là phụ vương tham dự vào trong đó, vậy thì sẽ là tai họa ngập trời.
/753
|