Sở Ly đang tu luyện Vạn Tượng Quy tông ở trong An Vương phủ, càng luyện cảm giác càng tuyệt không thể tả.
Vạn Tượng Quy tông tu luyện càng sâu thì lại càng có cảm giác tư duy của mình rất sinh động, hòa vào làm một thể với thiên địa, giống như mỗi một hành động ở chung quanh đều có thể nhìn thấy được, gió còn chưa thổi qua thì hắn đã có thể đoán trước được, mưa còn không rơi xuống thì hắn đã có thể đoán ra trước mưa sắp rơi xuống.
Không biết nếu cứ luyện tiếp như thế, liệu hắn có thể dự đoán được tất cả mọi chuyện, như thần linh hay không.
Thiệp mời của Bảo Thân vương làm gián đọna việc tu luyện của hắn.
Hắn ngồi ở trên giường nhỏ trong phòng ngủ, ánh mặt trời sáng rõ chiếu vào trong phòng làm cho phòng rất sáng sủa.
Bên ngoài truyền đến tiếng quát của Lãnh Thu và Lãnh Tình, nhị nữ đang luận bàn, kiếm thế ác liệt, tuy dùng kiếm gỗ, thế nhưng khi đâm lên trên người vẫn đau đớn không chịu nổi, không ai nhường ai.
Cầm tấm thiệp mời này, Sở Ly cau mày không ngớt.
Lúc trước vừa nghe nói Lãnh Thủ Giang bị ám sát thì hắn đã mơ hồ có cảm giác không rõ, cảm thấy việc này tuyệt không đơn giản như vậy, đã mơ hồ lộ ra sát khí âm trầm, là trực giác đã nói cho hắn biết nên rời xa khỏi án này thì hơn.
Tuy rằng võ công của hắn rất mạnh, thế nhưng cũng không phải là vô địch thiên hạ, lại không nói tới cao thủ Thiên Thần, cho dù chính là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, người có thể thắng hắn cũng không ít, bản thân hắn không sợ, thế nhưng vạn nhất đối phương hại Tiêu Thi và phủ Quốc Công, như vậy tội lỗi của hắn sẽ rất lớn.
Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn tự mình đứng ra muốn nhờ, vốn hắn không muốn đáp lời, thế nhưng sau đó một nửa là bởi vì Bảo Thân vương, cũng là bản thân có hảo cảm đối với Lãnh Thủ Thạch, bởi vì các cô nương của Thanh Vân lâu ở dưới tay hắn đều không phải chịu khổ.
Từ nguyên do đó hắn giúp một chút, không để Bí Vệ phủ tham dự vào trong đó.
Hắn làm vậy cũng là vì cái mạng nhỏ của đám người Đổng Kỳ Phi, cho dù bí vệ là thuộc hạ tri kỷ của Hoàng thượng, thân phận khiến cho người ta kiêng kỵ không dám tùy ý ra tay, thế nhưng một khi thực sự muốn giết bọn họ thì cũng không khó như vậy.
Sau khi bắt được Chúc Ngũ hắn mới biết, mình đã khinh thường độ đáng sợ của chuyện này, dính đến chuyện Vương gia mưu phản, như vậy sẽ liên quan tới sống chết, hơi tới gần sẽ rơi vào kết cục bỏ mình.
Cho dù hắn dựa vào võ công có thể chạy thoát được, thế nhưng thân phận Sở Ly này cũng sẽ xong, từ đó về sau hắn phải dùng tên giả, không thể đường đường chính chính sinh sống ở trong Thần Đô được nữa.
Thiệp mời của Bảo Thân vương vừa đến đã nói rõ bọn họ đã hỏi ra khẩu cung, hơn nữa cũng đã nói cho Bảo Thân vương biết.
Sở Ly tin, Bảo Thân vương sẽ không nhúng tay vào trong chuyện này.
Qua nhiều năm như thế, bản lĩnh giấu tài của Bảo Thân vương đã được luyện tới mức cực sâu, chuyện như vậy đương nhiên có thể trốn được bao xa thì phải trốn bấy xa, làm sao có khả năng nhúng tay vào, một khi không cẩn thận thì sẽ có kết cục một Vương phủ bị diệt!
Nghĩ tới đây, hắn thả thiệp mời xuống, quyết định tới đó dự tiệc.
Khí thế của Bảo Thân vương phủ bao la, hơn xa An Vương phủ, diện tích ước chừng lớn bằng hai lần An Vương phủ, trên hành lang có thể phi được ngựa, trên hồ có thể đi thuyền được.
Bọn họ ngồi ở bên trong một toà tiểu đình trên hồ sau hậu hoa viên, Bảo Thân vương và Lãnh Thủ Thạch tiếp khách.
Trong hậu hoa viên này ngoại trừ ba người ra, không còn các hộ vệ khác, tất cả ám vệ đều lui ra bên ngoài.
- Sở Đại tổng quản, đa tạ ngươi, lần này nếu không có ngươi hỗ trợ, thật sự không thể tra ra hung thủ được.
Lãnh Thủ Thạch bưng chén ngọc màu trắng lên, uống một hơi cạn sạch.
Sở Ly cười nói:
- Thế tử không cần khách khí, cái phần thân khế kia ta đã thu được, có điều Thế tử đã thật sự hiểu lầm rồi.
- Mỹ nhân như Vũ Tinh cô nương, Đại tổng quản muốn đẩy ra ngoài hay sao?
Lãnh Thủ Thạch nói.
Sở Ly thở dài:
- Nhiều thêm một người thì sẽ nhiều thêm một phần lo lắng, tình hình bây giờ của ta không thích hợp liên lụy tới Vũ Tinh cô nương, nàng sống ở Thanh Vân lâu rất tốt, ta chỉ có thể làm phiền Thế tử chăm sóc nàng nhiều hơn một chút mà thôi.
- Đại tổng quản cảm thấy sẽ gặp phải nguy hiểm hay sao?
Lãnh Thủ Thạch cau mày.
Sở Ly gật đầu:
- Hai vị Thế tử đều phải cẩn thận ám sát, vị viên ngoại thị lang kia không phải là người hiền lành gì cả, một khi hắn phát hiện ra các ngươi đã phát giác ra cái gì đó, sợ là sẽ hắn sẽ kiên quyết ra tay.
Xảy ra chuyện Lãnh Thủ Giang, các hộ vệ của Thế tử sẽ được tăng lên, cũng không cần hắn lắm miệng, nếu đã đến làm khách, thuận miệng nói tới một câu cũng không sao.
Lãnh Thủ Thạch hừ lạnh nói:
- Đám người này thật là to gan!
- Vương gia thấy thế nào?
Sở Ly nhìn về phía Bảo Thân vương vẫn trầm mặc không nói gì:
- Việc này là người nào đứng đầu?
Bảo Thân vương lắc đầu nói:
- Không nói ra được, cũng không muốn biết, nên tránh ra rất xa thì tốt hơn.
- Chỉ sợ Vương gia muốn tránh nhưng không tránh khỏi được mà thôi.
Sở Ly nói:
- Có lẽ Vương gia đã sớm có dự định rồi.
Bảo Thân vương nói:
- Sở Ly, ngươi nên hiểu rõ. Chuyện Bình vương là khúc mắc của Hoàng thượng, việc này liên quan tới tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hơi bất cẩn một chút thì sẽ là tội lớn khám nhà diệt tộc.
Sở Ly gật đầu nói:
- Ta hiểu.
Hắn cũng không sợ, thế nhưng phủ Quốc Công và An Vương phủ thì lại không thể không sợ.
Bảo Thân vương nói:
- Bình vương ta nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, cho nên hiểu hắn rất rõ, có khí phách, dũng khí, từ trước đến giờ luôn nói thẳng chống lại Hoàng thượng, có sao nói vậy, từ trước đến giờ luôn xem thường một ít âm mưu quỷ kế.
Sở Ly nói:
- Vương gia cảm thấy lần này không phải là Bình vương ra tay hay sao?
- Có điều chỉ cần là con người thì sẽ thay đổi.
Bảo Thân vương nói:
- Đặc biệt là ở trước mặt ngôi vị hoàng đế, ai cũng không nói chắc được.
Sở Ly cau mày nói:
- Nếu như không phải là Bình vương, như vậy ai có thể động vào Tể Quốc Công được chứ?
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Theo ta thấy, trực tiếp nói với Hoàng thượng, xem Hoàng thượng xử trí chuyện này như thế nào.
Bảo Thân vương lườm hắn một cái, không lên tiếng.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Lòng người khó dò, Hoàng thượng sao biết ngươi trung tâm cơ chứ, huống hồ thân phận của Vương gia quá mẫn cảm, Hoàng thượng sẽ cho rằng ngươi có ý đồ riêng.
Lãnh Thủ Thạch hừ lạnh nói:
- Thật là phiền phức!
Hắn mở Thanh Vân lâu một là vì vui chơi, hai là vì kết giao bằng hữu, ba là vì hỏi thăm một ít tin tức bí ẩn, trợ giúp phụ vương làm việc. Nhưng những chuyện này cũng không rối rắm như vậy, có người phụ thân như Bảo Thân vương ở đằng sau, hắn làm mọi việc vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Chuyện lần này đã khiến cho hắn phí quá nhiều tâm tư, cảm giác mình rất là nhỏ yếu, không thể ra sức được, cái cảm giác này cực kỳ không thoải mái.
Trong lúc ba người đang nói chuyện, phía xa xa có một lão bộc tới đây, thân thể khôi ngô cao to, lông mi bạc trắng, sau khi đi tới gần lại khom mình hành lễ:
- Lão gia, Sơn Thế tử bị đâm vào tối hôm qua.
- Bị đâm?
Lãnh Thủ Thạch cau mày nói:
- Hắn sao rồi?
- Sơn Thế tử không có việc gì, cũng may có hộ vệ nghiêm mật.
Lão giả thấp giọng nói:
- Nghe nói đã có một tên hộ vệ chết, thích khách rất là lợi hại, đã chạy thoát.
Lãnh Thủ Thạch quay đầu nhìn về phía Bảo Thân vương:
- Phụ vương, có thể là...
Bảo Thân vương nhìn về phía Sở Ly:
- Có lẽ vụ án này sẽ giao cho Bí Vệ phủ.
Sở Ly cau mày gật đầu.
Lãnh Thủ Thạch cười gằn:
- Cảm tử!
Sở Ly nói:
- Tốt nhất đoạn thời gian này thế tử đừng ra ngoài phủ.
- Hừm, nó sẽ ở trong phủ ngây ngốc một đoạn thời gian.
Bảo Thân vương trầm giọng nói.
- Phụ vương,.
Lãnh Thủ Thạch hừ lạnh nói:
- Bọn họ muốn tiêu diệt chúng ta để diệt khẩu, lẽ nào chúng ta cứ ngoan ngoãn chờ, không phản kích hay sao?
- Xảy ra chuyện không được rối như vậy.
Bảo Thân vương trầm giọng nói:
- Vạn nhất không phải là bọn họ làm ra thì sao?
Lãnh Thủ Thạch cau mày, suy nghĩ một chút không lên tiếng.
Bảo Thân vương nói:
- Sở Ly, nếu như chuyện này giao cho Bí Vệ phủ các ngươi, ngươi hỗ trợ tra xét dùm ta một chút đi.
-... Vâng, Vương gia.
Cuối cùng Sở Ly cũng ôm quyền đáp ứng.
Bảo Thân vương cầm ấm rót đầy chén ngọc thay cho hắn, nói:
- Ta biết đã làm khó ngươi, nhưng chuyện này giao cho những người khác của Bí Vệ phủ, ta không an tâm.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ làm hết sức.
Hắn thầm than trốn cũng không tránh khỏi được, chuyện ám sát lần trước Mai Nhất viện đã không thể điều tra rõ, lại thêm một lần ám sát nữa, sợ là Bí Vệ phủ sẽ đẩy cho Mai Nhị viện của hắn tiếp nhận.
Vạn Tượng Quy tông tu luyện càng sâu thì lại càng có cảm giác tư duy của mình rất sinh động, hòa vào làm một thể với thiên địa, giống như mỗi một hành động ở chung quanh đều có thể nhìn thấy được, gió còn chưa thổi qua thì hắn đã có thể đoán trước được, mưa còn không rơi xuống thì hắn đã có thể đoán ra trước mưa sắp rơi xuống.
Không biết nếu cứ luyện tiếp như thế, liệu hắn có thể dự đoán được tất cả mọi chuyện, như thần linh hay không.
Thiệp mời của Bảo Thân vương làm gián đọna việc tu luyện của hắn.
Hắn ngồi ở trên giường nhỏ trong phòng ngủ, ánh mặt trời sáng rõ chiếu vào trong phòng làm cho phòng rất sáng sủa.
Bên ngoài truyền đến tiếng quát của Lãnh Thu và Lãnh Tình, nhị nữ đang luận bàn, kiếm thế ác liệt, tuy dùng kiếm gỗ, thế nhưng khi đâm lên trên người vẫn đau đớn không chịu nổi, không ai nhường ai.
Cầm tấm thiệp mời này, Sở Ly cau mày không ngớt.
Lúc trước vừa nghe nói Lãnh Thủ Giang bị ám sát thì hắn đã mơ hồ có cảm giác không rõ, cảm thấy việc này tuyệt không đơn giản như vậy, đã mơ hồ lộ ra sát khí âm trầm, là trực giác đã nói cho hắn biết nên rời xa khỏi án này thì hơn.
Tuy rằng võ công của hắn rất mạnh, thế nhưng cũng không phải là vô địch thiên hạ, lại không nói tới cao thủ Thiên Thần, cho dù chính là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, người có thể thắng hắn cũng không ít, bản thân hắn không sợ, thế nhưng vạn nhất đối phương hại Tiêu Thi và phủ Quốc Công, như vậy tội lỗi của hắn sẽ rất lớn.
Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn tự mình đứng ra muốn nhờ, vốn hắn không muốn đáp lời, thế nhưng sau đó một nửa là bởi vì Bảo Thân vương, cũng là bản thân có hảo cảm đối với Lãnh Thủ Thạch, bởi vì các cô nương của Thanh Vân lâu ở dưới tay hắn đều không phải chịu khổ.
Từ nguyên do đó hắn giúp một chút, không để Bí Vệ phủ tham dự vào trong đó.
Hắn làm vậy cũng là vì cái mạng nhỏ của đám người Đổng Kỳ Phi, cho dù bí vệ là thuộc hạ tri kỷ của Hoàng thượng, thân phận khiến cho người ta kiêng kỵ không dám tùy ý ra tay, thế nhưng một khi thực sự muốn giết bọn họ thì cũng không khó như vậy.
Sau khi bắt được Chúc Ngũ hắn mới biết, mình đã khinh thường độ đáng sợ của chuyện này, dính đến chuyện Vương gia mưu phản, như vậy sẽ liên quan tới sống chết, hơi tới gần sẽ rơi vào kết cục bỏ mình.
Cho dù hắn dựa vào võ công có thể chạy thoát được, thế nhưng thân phận Sở Ly này cũng sẽ xong, từ đó về sau hắn phải dùng tên giả, không thể đường đường chính chính sinh sống ở trong Thần Đô được nữa.
Thiệp mời của Bảo Thân vương vừa đến đã nói rõ bọn họ đã hỏi ra khẩu cung, hơn nữa cũng đã nói cho Bảo Thân vương biết.
Sở Ly tin, Bảo Thân vương sẽ không nhúng tay vào trong chuyện này.
Qua nhiều năm như thế, bản lĩnh giấu tài của Bảo Thân vương đã được luyện tới mức cực sâu, chuyện như vậy đương nhiên có thể trốn được bao xa thì phải trốn bấy xa, làm sao có khả năng nhúng tay vào, một khi không cẩn thận thì sẽ có kết cục một Vương phủ bị diệt!
Nghĩ tới đây, hắn thả thiệp mời xuống, quyết định tới đó dự tiệc.
Khí thế của Bảo Thân vương phủ bao la, hơn xa An Vương phủ, diện tích ước chừng lớn bằng hai lần An Vương phủ, trên hành lang có thể phi được ngựa, trên hồ có thể đi thuyền được.
Bọn họ ngồi ở bên trong một toà tiểu đình trên hồ sau hậu hoa viên, Bảo Thân vương và Lãnh Thủ Thạch tiếp khách.
Trong hậu hoa viên này ngoại trừ ba người ra, không còn các hộ vệ khác, tất cả ám vệ đều lui ra bên ngoài.
- Sở Đại tổng quản, đa tạ ngươi, lần này nếu không có ngươi hỗ trợ, thật sự không thể tra ra hung thủ được.
Lãnh Thủ Thạch bưng chén ngọc màu trắng lên, uống một hơi cạn sạch.
Sở Ly cười nói:
- Thế tử không cần khách khí, cái phần thân khế kia ta đã thu được, có điều Thế tử đã thật sự hiểu lầm rồi.
- Mỹ nhân như Vũ Tinh cô nương, Đại tổng quản muốn đẩy ra ngoài hay sao?
Lãnh Thủ Thạch nói.
Sở Ly thở dài:
- Nhiều thêm một người thì sẽ nhiều thêm một phần lo lắng, tình hình bây giờ của ta không thích hợp liên lụy tới Vũ Tinh cô nương, nàng sống ở Thanh Vân lâu rất tốt, ta chỉ có thể làm phiền Thế tử chăm sóc nàng nhiều hơn một chút mà thôi.
- Đại tổng quản cảm thấy sẽ gặp phải nguy hiểm hay sao?
Lãnh Thủ Thạch cau mày.
Sở Ly gật đầu:
- Hai vị Thế tử đều phải cẩn thận ám sát, vị viên ngoại thị lang kia không phải là người hiền lành gì cả, một khi hắn phát hiện ra các ngươi đã phát giác ra cái gì đó, sợ là sẽ hắn sẽ kiên quyết ra tay.
Xảy ra chuyện Lãnh Thủ Giang, các hộ vệ của Thế tử sẽ được tăng lên, cũng không cần hắn lắm miệng, nếu đã đến làm khách, thuận miệng nói tới một câu cũng không sao.
Lãnh Thủ Thạch hừ lạnh nói:
- Đám người này thật là to gan!
- Vương gia thấy thế nào?
Sở Ly nhìn về phía Bảo Thân vương vẫn trầm mặc không nói gì:
- Việc này là người nào đứng đầu?
Bảo Thân vương lắc đầu nói:
- Không nói ra được, cũng không muốn biết, nên tránh ra rất xa thì tốt hơn.
- Chỉ sợ Vương gia muốn tránh nhưng không tránh khỏi được mà thôi.
Sở Ly nói:
- Có lẽ Vương gia đã sớm có dự định rồi.
Bảo Thân vương nói:
- Sở Ly, ngươi nên hiểu rõ. Chuyện Bình vương là khúc mắc của Hoàng thượng, việc này liên quan tới tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hơi bất cẩn một chút thì sẽ là tội lớn khám nhà diệt tộc.
Sở Ly gật đầu nói:
- Ta hiểu.
Hắn cũng không sợ, thế nhưng phủ Quốc Công và An Vương phủ thì lại không thể không sợ.
Bảo Thân vương nói:
- Bình vương ta nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, cho nên hiểu hắn rất rõ, có khí phách, dũng khí, từ trước đến giờ luôn nói thẳng chống lại Hoàng thượng, có sao nói vậy, từ trước đến giờ luôn xem thường một ít âm mưu quỷ kế.
Sở Ly nói:
- Vương gia cảm thấy lần này không phải là Bình vương ra tay hay sao?
- Có điều chỉ cần là con người thì sẽ thay đổi.
Bảo Thân vương nói:
- Đặc biệt là ở trước mặt ngôi vị hoàng đế, ai cũng không nói chắc được.
Sở Ly cau mày nói:
- Nếu như không phải là Bình vương, như vậy ai có thể động vào Tể Quốc Công được chứ?
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Theo ta thấy, trực tiếp nói với Hoàng thượng, xem Hoàng thượng xử trí chuyện này như thế nào.
Bảo Thân vương lườm hắn một cái, không lên tiếng.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Lòng người khó dò, Hoàng thượng sao biết ngươi trung tâm cơ chứ, huống hồ thân phận của Vương gia quá mẫn cảm, Hoàng thượng sẽ cho rằng ngươi có ý đồ riêng.
Lãnh Thủ Thạch hừ lạnh nói:
- Thật là phiền phức!
Hắn mở Thanh Vân lâu một là vì vui chơi, hai là vì kết giao bằng hữu, ba là vì hỏi thăm một ít tin tức bí ẩn, trợ giúp phụ vương làm việc. Nhưng những chuyện này cũng không rối rắm như vậy, có người phụ thân như Bảo Thân vương ở đằng sau, hắn làm mọi việc vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Chuyện lần này đã khiến cho hắn phí quá nhiều tâm tư, cảm giác mình rất là nhỏ yếu, không thể ra sức được, cái cảm giác này cực kỳ không thoải mái.
Trong lúc ba người đang nói chuyện, phía xa xa có một lão bộc tới đây, thân thể khôi ngô cao to, lông mi bạc trắng, sau khi đi tới gần lại khom mình hành lễ:
- Lão gia, Sơn Thế tử bị đâm vào tối hôm qua.
- Bị đâm?
Lãnh Thủ Thạch cau mày nói:
- Hắn sao rồi?
- Sơn Thế tử không có việc gì, cũng may có hộ vệ nghiêm mật.
Lão giả thấp giọng nói:
- Nghe nói đã có một tên hộ vệ chết, thích khách rất là lợi hại, đã chạy thoát.
Lãnh Thủ Thạch quay đầu nhìn về phía Bảo Thân vương:
- Phụ vương, có thể là...
Bảo Thân vương nhìn về phía Sở Ly:
- Có lẽ vụ án này sẽ giao cho Bí Vệ phủ.
Sở Ly cau mày gật đầu.
Lãnh Thủ Thạch cười gằn:
- Cảm tử!
Sở Ly nói:
- Tốt nhất đoạn thời gian này thế tử đừng ra ngoài phủ.
- Hừm, nó sẽ ở trong phủ ngây ngốc một đoạn thời gian.
Bảo Thân vương trầm giọng nói.
- Phụ vương,.
Lãnh Thủ Thạch hừ lạnh nói:
- Bọn họ muốn tiêu diệt chúng ta để diệt khẩu, lẽ nào chúng ta cứ ngoan ngoãn chờ, không phản kích hay sao?
- Xảy ra chuyện không được rối như vậy.
Bảo Thân vương trầm giọng nói:
- Vạn nhất không phải là bọn họ làm ra thì sao?
Lãnh Thủ Thạch cau mày, suy nghĩ một chút không lên tiếng.
Bảo Thân vương nói:
- Sở Ly, nếu như chuyện này giao cho Bí Vệ phủ các ngươi, ngươi hỗ trợ tra xét dùm ta một chút đi.
-... Vâng, Vương gia.
Cuối cùng Sở Ly cũng ôm quyền đáp ứng.
Bảo Thân vương cầm ấm rót đầy chén ngọc thay cho hắn, nói:
- Ta biết đã làm khó ngươi, nhưng chuyện này giao cho những người khác của Bí Vệ phủ, ta không an tâm.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ làm hết sức.
Hắn thầm than trốn cũng không tránh khỏi được, chuyện ám sát lần trước Mai Nhất viện đã không thể điều tra rõ, lại thêm một lần ám sát nữa, sợ là Bí Vệ phủ sẽ đẩy cho Mai Nhị viện của hắn tiếp nhận.
/753
|