Sở Ly nói:
- Tiểu thư ở Vương phủ có quen hay không?
Đôi mắt sáng của Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, lạnh nhạt nói:
- Cũng còn tốt.
- Vậy thì tốt.
Sở Ly nói:
- Nếu như không quen, có thể bảo các thị vệ sửa lại một chút.
Tiêu Kỳ tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn cờ, không giương mắt nhìn hắn nữa.
Tiêu Thi che miệng cười xem cuộc vui.
Sở Ly nói:
- Bên Vương phủ vẫn cần phải chú ý Quang Minh thánh giáo ám sát, ta nghe đám người sư huynh nói, lần trước có cung phụng của Quang Minh thánh giáo đến, Quang Minh thánh giáo cao thủ như mây, cung phụng lại nhiều không kể xiết được.
Tiêu Thi như cười mà không phải cười nhìn hắn.
Sở Ly nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ, không nói lời nào, chờ nàng lên tiếng.
Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào bàn cờ một lát, cuối cùng giương mắt lên liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Cung phụng sao?
Sở Ly nói:
- Quang Minh thánh giáo lung lạc cao thủ ở các quốc gia, trở thành cung phụng của Quang Minh thánh giáo, vì Quang Minh thánh giáo mà ra sức, Quang Minh thánh giáo dùng trọng thưởng để đổi nhân lực, cũng không có quan hệ lệ thuộc, đây chính là một giao dịch giữa bọn họ.
Tiêu Kỳ khẽ nhíu mày nói:
- Thủ đoạn thật là lợi hại!
Sở Ly gật gù:
- Ta dùng thân phận Đỗ Phong đi làm việc, lần trước gặp phải một vị Tuần sát sứ, mời chào ta làm cung phụng, ta vẫn đang suy nghĩ.
Tiêu Thi cố nén kích động nói chuyện, không nói một lời, chỉ xem cuộc vui mà thôi.
- Ngươi muốn làm cung phụng sao?
Tiêu Kỳ nhíu mày.
Sở Ly nói:
- Chỉ cần trở thành cung phụng, sẽ không hành động ở bổn quốc, sẽ đi tới những quốc gia khác để làm việc, hộ tống một đám đồ vật, hoặc là chém giết người nào đó. Chỉ cần hoàn thành một lần nhiệm vụ thì sẽ có được thù lao rất là kinh người, có bí kíp võ công, đan dược, bảo kiếm bảo đao, không thiếu thứ gì cả, chỉ cần ngươi tận tâm làm việc thay Quang Minh thánh giáo, cái gì cũng không cần phải nghĩ... Thậm chí cung phụng còn có đẳng cấp, đẳng cấp càng cao thì chuyện phải làm càng nguy hiểm, mà thù lao cũng càng đáng sợ, có người nói thậm chí còn có công pháp Thiên Thần nữa.
- Chuyện này so với đi theo phủ Quốc Công, Vương phủ làm việc cũng không có gì khác nhau cả.
Tiêu Kỳ hừ lạnh nói:
- Thủ đoạn thật là thâm độc!
- Thu nạp anh tài trong thiên hạ để cho bản thân sử dụng.
Sở Ly lắc đầu thở dài nói:
- Khí phách này của Quang Minh thánh giáo quá lớn, lần trước người đến Vương phủ ám sát chính là cung phụng của Đại Ly, không biết lần sau sẽ là người của quốc gia nào, thậm chí rất có khả năng là Đại Trịnh, Đại Phó hoặc là Đại Thu cũng có thể!
Tiêu Kỳ có chút đăm chiêu.
Sở Ly tiếp tục nói:
- Một mặt, bọn họ yêu cầu trung tâm đối với đệ tử trong giáo, mặt khác, bọn họ lại quảng nạp anh tài, không bám vào một khuôn mẫu nào cả. Chỉ cần là cao thủ thì có thể trở thành cung phụng, sẽ được trọng thưởng, hai người có thể kết hợp lại làm một, quả thật là đáng sợ, bất kỳ một tông nào cũng không làm được như thế. Vì lẽ đó ta muốn vào xem xem, muốn mở mang kiến thức một chút.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Phủ Quốc Công không làm được chuyện này.
Nếu như phủ Quốc Công cũng dám quảng nạp anh tài như thế thì sẽ có rất nhiều nội ứng trà trộn vào, không cần đánh phủ làm gì, không chiến đã tự tan, những tông môn khác cũng lo lắng chuyện này, vì vậy mới coi sự trung tâm là đứng đầu, không dám học Quang Minh thánh giáo.
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Đáng tiếc.
Chuyện này nói ra thì không khó, kỳ thực muốn làm được lại rất gian nan, cần nắm chắc lực khống chế, hắn rất muốn học được thủ đoạn này.
Tiêu Thi không nhịn được mở miệng hỏi:
- Vậy ngươi muốn đi làm cung phụng sao?
- Vốn ta có ý định này, hiện tại không cần nữa.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Đã có biện pháp tốt hơn.
- Ta thấy nên như vậy thì hơn.
Tiêu Thi nói.
Thân là cung phụng, nhất định sẽ phải làm chuyện nguy hiểm nhất, bọn họ không nỡ lòng để đệ tử trong giáo đi làm chuyện này, vừa mệt vừa nguy hiểm tới tính mạng, thực sự không đáng để ra lực. Đồng thời hắn lại không thiếu những ban thưởng của Quang Minh thánh giáo, cũng không thăm dò ra được tin tức gì cả.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một chút, cúi đầu tiếp tục nhìn bàn cờ.
Sở Ly đã hài lòng, không dây dưa nữa mà cáo từ rời đi.
Bình an trấn là một cái trấn lớn bốn bề toàn là núi, có mười mấy ngôi làng nhỏ chen chúc, trên trấn có hơn một vạn gia đình.
Sở Ly đi tới một căn tiểu viện đầu phía tây trong Bình an trấn, đẩy cửa gỗ cũ nát ra, tiến vào tiểu viện.
Trong tiểu viện dùng đá rải ra tạo thành một con đường nhỏ, lúc trời mưa sẽ không lầy lội, đầu tường phía tây có hai bó củi, phía đông viện có một bồn hoa nhỏ, giữa sân thì rất bằng phẳng, là một sân luyện công nho nhỏ, bên trong sân còn có một cái bàn gỗ.
Sở Ly quét mắt nhìn cả tòa tiểu viện một chút, tuy rằng rách nát, thế nhưng được thu thập rất sạch sẽ, chủ nhân là người cần cù, vị Triệu Đại Hà đã chết đi kia thật là đáng tiếc.
Bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ muốn thay đối phương sinh sống ở đây.
Hắn vào phòng, chăn đệm bên trong ẩm ướt, hơn nữa dụng cụ đáng giá trong nhà cũng biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, dường như vừa gặp qua nạn cướp, rất hiển nhiên có người nghe thấy tin tức hắn mất tích, cho nên đã không thể chờ đợi được nữa mà ra tay trước.
Hắn có chút khó khăn, đến nơi này, chẳng lẽ còn phải tự mình làm cơm sao?
- Ồ? Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng hô kinh ngạc, lập tức có một hán tử khôi ngô sải bước đi vào, nhìn thấy hán tử đang đứng ở trong tiểu viện Sở Ly, hắn trợn mắt lên hỏi:
- Tiểu Triệu, ngươi không chết sao?
Tướng mạo lúc này của Sở Ly đã là dáng vẻ xấu xí của Triệu Đại Hà, mũi dẹt, môi dày, mắt tam giác, rất là khó coi.
- Ngươi mới chết!
Sở Ly tức giận đáp.
Hán tử khôi ngô này chừng hơn ba mươi tuổi, có râu quai nón, miệng rộng, hai mắt lấp lánh có thần, là một bộ túi ra khá ổn.
Nhưng Sở Ly lại không biết thân phận của hắn cho nên trực tiếp lợi dụng tính tình của đối phương, đáp lại một câu.
Hán tử khôi ngô lớn tiếng nói:
- Tiểu tử ngươi bị người ta đánh rớt xuống núi, hại chúng ta tìm nửa ngày, sinh không gặp người chết không thấy xác, rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy?
Hắn tiến lên phía trước muốn sờ bả vai của Sở Ly.
Sở Ly đẩy tay của hắn ra.
- Ồ, tính khí thay đổi rồi.
Hán tử khôi ngô cười khà khà hai tiếng, đưa tay lại muốn đập bả vai của hắn.
Sở Ly lần nữa đưa tay đẩy ra.
Lần này tay phải của hán tử khôi ngô đã dùng lực mạnh hơn, thế nhưng ở trước mặt khí lực của Sở Ly lại không đáng nhắc tới, lập tức bị đẩy ra.
Hắn tức giận nói:
- Đừng táy máy tay chân!
- Ồ, ngươi có kình lực lớn như vậy từ lúc nào thế?
Hán tử khôi ngô xoa xoa tay, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Nói cho ngươi biết, Triệu Đại Hà ta không phải là Triệu Đại Hà trước đây nữa!
- Chuyện gì thế này?
Hán tử khôi ngô cười nói:
- Ngã xuống vách núi một lần, đã không phải là chính mình trước đây nữa sao?
- Lão tử đã đạt được kỳ ngộ!
Sở Ly liếc xéo hắn, rất khinh thường nói:
- Kỳ ngộ đó, biết không?
- Ha ha...
Hán tử khôi ngô cười to:
- Ta nói này tiểu Triệu, còn biết nằm mơ giữa ban ngày nữa sao?
- Ngươi mới nằm mơ giữa ban ngày!
Sở Ly tức giận:
- Lời ta nói là thật, ta đã ăn một loại kỳ quả!
- Kỳ quả gì chứ?
Hán tử khôi ngô cười ha hả nói.
Sở Ly tiến lên phía trước đột nhiên va chạm với đối phương.
- Ầm!
Hai người va chạm một cái, hán tử khôi ngô lảo đảo lùi về phía sau, lập tức va vào trên ván cửa.
Răng rắc!
Ván cửa lập tức bị thủng một cái lỗ.
Sở Ly lớn tiếng nói:
- Bồi thường cửa cho ta!
Hán tử khôi ngô trợn mắt lên nhìn hắn.
Sở Ly tiến lên phía trước nắm lấy cổ áo của hắn, nổi giận đùng đùng nói:
- Bồi thường cửa!
Hán tử khôi ngô lập tức trầm mặt xuống, đưa tay chộp lấy cổ tay của hắn, ép hắn buông tay ra.
Nhưng tay của Sở Ly lại như sắt thép vậy, bất động, nắm chặt hắn, bỗng nhiên nhấc hắn lên:
- Bồi thường cửa cho ta!
- Tiểu Triệu, trước tiên cứ thả ta xuống đã!
- Không đồng ý bồi thường thì ta sẽ không thả!
- Được rồi được rồi, ta bồi thường là được chứ gì?
Lúc này Sở Ly mới buông lỏng tay, đắc ý hừ lạnh nói:
- Sao, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta nữa!
- Lão Quách ta ngày hôm nay xem như đã rớt đài!
Hán tử khôi ngô hừ lạnh nói:
- Rốt cuộc ngươi đã gặp kỳ ngộ gì?
Từ trong đầu của hắn Sở Ly đã đọc ra được tên của hắn, còn có cái nhìn của hắn đối với Triệu Đại Hà.
Người này tên là Quách Sơn, ở trong mắt của hắn, Triệu Đại Hà chính là một tên thiếu thông minh, hàm hậu, thẳng thắn, đầu óc không biết chuyển biến, không biết động não, có chuyện gì chỉ biết nghe người khác dặn dò, không có suy nghĩ của chính mình, là một tên tay chân rất thành thật, chỉ biết nghe lời.
- Tiểu thư ở Vương phủ có quen hay không?
Đôi mắt sáng của Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, lạnh nhạt nói:
- Cũng còn tốt.
- Vậy thì tốt.
Sở Ly nói:
- Nếu như không quen, có thể bảo các thị vệ sửa lại một chút.
Tiêu Kỳ tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn cờ, không giương mắt nhìn hắn nữa.
Tiêu Thi che miệng cười xem cuộc vui.
Sở Ly nói:
- Bên Vương phủ vẫn cần phải chú ý Quang Minh thánh giáo ám sát, ta nghe đám người sư huynh nói, lần trước có cung phụng của Quang Minh thánh giáo đến, Quang Minh thánh giáo cao thủ như mây, cung phụng lại nhiều không kể xiết được.
Tiêu Thi như cười mà không phải cười nhìn hắn.
Sở Ly nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ, không nói lời nào, chờ nàng lên tiếng.
Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào bàn cờ một lát, cuối cùng giương mắt lên liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Cung phụng sao?
Sở Ly nói:
- Quang Minh thánh giáo lung lạc cao thủ ở các quốc gia, trở thành cung phụng của Quang Minh thánh giáo, vì Quang Minh thánh giáo mà ra sức, Quang Minh thánh giáo dùng trọng thưởng để đổi nhân lực, cũng không có quan hệ lệ thuộc, đây chính là một giao dịch giữa bọn họ.
Tiêu Kỳ khẽ nhíu mày nói:
- Thủ đoạn thật là lợi hại!
Sở Ly gật gù:
- Ta dùng thân phận Đỗ Phong đi làm việc, lần trước gặp phải một vị Tuần sát sứ, mời chào ta làm cung phụng, ta vẫn đang suy nghĩ.
Tiêu Thi cố nén kích động nói chuyện, không nói một lời, chỉ xem cuộc vui mà thôi.
- Ngươi muốn làm cung phụng sao?
Tiêu Kỳ nhíu mày.
Sở Ly nói:
- Chỉ cần trở thành cung phụng, sẽ không hành động ở bổn quốc, sẽ đi tới những quốc gia khác để làm việc, hộ tống một đám đồ vật, hoặc là chém giết người nào đó. Chỉ cần hoàn thành một lần nhiệm vụ thì sẽ có được thù lao rất là kinh người, có bí kíp võ công, đan dược, bảo kiếm bảo đao, không thiếu thứ gì cả, chỉ cần ngươi tận tâm làm việc thay Quang Minh thánh giáo, cái gì cũng không cần phải nghĩ... Thậm chí cung phụng còn có đẳng cấp, đẳng cấp càng cao thì chuyện phải làm càng nguy hiểm, mà thù lao cũng càng đáng sợ, có người nói thậm chí còn có công pháp Thiên Thần nữa.
- Chuyện này so với đi theo phủ Quốc Công, Vương phủ làm việc cũng không có gì khác nhau cả.
Tiêu Kỳ hừ lạnh nói:
- Thủ đoạn thật là thâm độc!
- Thu nạp anh tài trong thiên hạ để cho bản thân sử dụng.
Sở Ly lắc đầu thở dài nói:
- Khí phách này của Quang Minh thánh giáo quá lớn, lần trước người đến Vương phủ ám sát chính là cung phụng của Đại Ly, không biết lần sau sẽ là người của quốc gia nào, thậm chí rất có khả năng là Đại Trịnh, Đại Phó hoặc là Đại Thu cũng có thể!
Tiêu Kỳ có chút đăm chiêu.
Sở Ly tiếp tục nói:
- Một mặt, bọn họ yêu cầu trung tâm đối với đệ tử trong giáo, mặt khác, bọn họ lại quảng nạp anh tài, không bám vào một khuôn mẫu nào cả. Chỉ cần là cao thủ thì có thể trở thành cung phụng, sẽ được trọng thưởng, hai người có thể kết hợp lại làm một, quả thật là đáng sợ, bất kỳ một tông nào cũng không làm được như thế. Vì lẽ đó ta muốn vào xem xem, muốn mở mang kiến thức một chút.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Phủ Quốc Công không làm được chuyện này.
Nếu như phủ Quốc Công cũng dám quảng nạp anh tài như thế thì sẽ có rất nhiều nội ứng trà trộn vào, không cần đánh phủ làm gì, không chiến đã tự tan, những tông môn khác cũng lo lắng chuyện này, vì vậy mới coi sự trung tâm là đứng đầu, không dám học Quang Minh thánh giáo.
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Đáng tiếc.
Chuyện này nói ra thì không khó, kỳ thực muốn làm được lại rất gian nan, cần nắm chắc lực khống chế, hắn rất muốn học được thủ đoạn này.
Tiêu Thi không nhịn được mở miệng hỏi:
- Vậy ngươi muốn đi làm cung phụng sao?
- Vốn ta có ý định này, hiện tại không cần nữa.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Đã có biện pháp tốt hơn.
- Ta thấy nên như vậy thì hơn.
Tiêu Thi nói.
Thân là cung phụng, nhất định sẽ phải làm chuyện nguy hiểm nhất, bọn họ không nỡ lòng để đệ tử trong giáo đi làm chuyện này, vừa mệt vừa nguy hiểm tới tính mạng, thực sự không đáng để ra lực. Đồng thời hắn lại không thiếu những ban thưởng của Quang Minh thánh giáo, cũng không thăm dò ra được tin tức gì cả.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một chút, cúi đầu tiếp tục nhìn bàn cờ.
Sở Ly đã hài lòng, không dây dưa nữa mà cáo từ rời đi.
Bình an trấn là một cái trấn lớn bốn bề toàn là núi, có mười mấy ngôi làng nhỏ chen chúc, trên trấn có hơn một vạn gia đình.
Sở Ly đi tới một căn tiểu viện đầu phía tây trong Bình an trấn, đẩy cửa gỗ cũ nát ra, tiến vào tiểu viện.
Trong tiểu viện dùng đá rải ra tạo thành một con đường nhỏ, lúc trời mưa sẽ không lầy lội, đầu tường phía tây có hai bó củi, phía đông viện có một bồn hoa nhỏ, giữa sân thì rất bằng phẳng, là một sân luyện công nho nhỏ, bên trong sân còn có một cái bàn gỗ.
Sở Ly quét mắt nhìn cả tòa tiểu viện một chút, tuy rằng rách nát, thế nhưng được thu thập rất sạch sẽ, chủ nhân là người cần cù, vị Triệu Đại Hà đã chết đi kia thật là đáng tiếc.
Bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ muốn thay đối phương sinh sống ở đây.
Hắn vào phòng, chăn đệm bên trong ẩm ướt, hơn nữa dụng cụ đáng giá trong nhà cũng biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, dường như vừa gặp qua nạn cướp, rất hiển nhiên có người nghe thấy tin tức hắn mất tích, cho nên đã không thể chờ đợi được nữa mà ra tay trước.
Hắn có chút khó khăn, đến nơi này, chẳng lẽ còn phải tự mình làm cơm sao?
- Ồ? Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng hô kinh ngạc, lập tức có một hán tử khôi ngô sải bước đi vào, nhìn thấy hán tử đang đứng ở trong tiểu viện Sở Ly, hắn trợn mắt lên hỏi:
- Tiểu Triệu, ngươi không chết sao?
Tướng mạo lúc này của Sở Ly đã là dáng vẻ xấu xí của Triệu Đại Hà, mũi dẹt, môi dày, mắt tam giác, rất là khó coi.
- Ngươi mới chết!
Sở Ly tức giận đáp.
Hán tử khôi ngô này chừng hơn ba mươi tuổi, có râu quai nón, miệng rộng, hai mắt lấp lánh có thần, là một bộ túi ra khá ổn.
Nhưng Sở Ly lại không biết thân phận của hắn cho nên trực tiếp lợi dụng tính tình của đối phương, đáp lại một câu.
Hán tử khôi ngô lớn tiếng nói:
- Tiểu tử ngươi bị người ta đánh rớt xuống núi, hại chúng ta tìm nửa ngày, sinh không gặp người chết không thấy xác, rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy?
Hắn tiến lên phía trước muốn sờ bả vai của Sở Ly.
Sở Ly đẩy tay của hắn ra.
- Ồ, tính khí thay đổi rồi.
Hán tử khôi ngô cười khà khà hai tiếng, đưa tay lại muốn đập bả vai của hắn.
Sở Ly lần nữa đưa tay đẩy ra.
Lần này tay phải của hán tử khôi ngô đã dùng lực mạnh hơn, thế nhưng ở trước mặt khí lực của Sở Ly lại không đáng nhắc tới, lập tức bị đẩy ra.
Hắn tức giận nói:
- Đừng táy máy tay chân!
- Ồ, ngươi có kình lực lớn như vậy từ lúc nào thế?
Hán tử khôi ngô xoa xoa tay, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Nói cho ngươi biết, Triệu Đại Hà ta không phải là Triệu Đại Hà trước đây nữa!
- Chuyện gì thế này?
Hán tử khôi ngô cười nói:
- Ngã xuống vách núi một lần, đã không phải là chính mình trước đây nữa sao?
- Lão tử đã đạt được kỳ ngộ!
Sở Ly liếc xéo hắn, rất khinh thường nói:
- Kỳ ngộ đó, biết không?
- Ha ha...
Hán tử khôi ngô cười to:
- Ta nói này tiểu Triệu, còn biết nằm mơ giữa ban ngày nữa sao?
- Ngươi mới nằm mơ giữa ban ngày!
Sở Ly tức giận:
- Lời ta nói là thật, ta đã ăn một loại kỳ quả!
- Kỳ quả gì chứ?
Hán tử khôi ngô cười ha hả nói.
Sở Ly tiến lên phía trước đột nhiên va chạm với đối phương.
- Ầm!
Hai người va chạm một cái, hán tử khôi ngô lảo đảo lùi về phía sau, lập tức va vào trên ván cửa.
Răng rắc!
Ván cửa lập tức bị thủng một cái lỗ.
Sở Ly lớn tiếng nói:
- Bồi thường cửa cho ta!
Hán tử khôi ngô trợn mắt lên nhìn hắn.
Sở Ly tiến lên phía trước nắm lấy cổ áo của hắn, nổi giận đùng đùng nói:
- Bồi thường cửa!
Hán tử khôi ngô lập tức trầm mặt xuống, đưa tay chộp lấy cổ tay của hắn, ép hắn buông tay ra.
Nhưng tay của Sở Ly lại như sắt thép vậy, bất động, nắm chặt hắn, bỗng nhiên nhấc hắn lên:
- Bồi thường cửa cho ta!
- Tiểu Triệu, trước tiên cứ thả ta xuống đã!
- Không đồng ý bồi thường thì ta sẽ không thả!
- Được rồi được rồi, ta bồi thường là được chứ gì?
Lúc này Sở Ly mới buông lỏng tay, đắc ý hừ lạnh nói:
- Sao, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta nữa!
- Lão Quách ta ngày hôm nay xem như đã rớt đài!
Hán tử khôi ngô hừ lạnh nói:
- Rốt cuộc ngươi đã gặp kỳ ngộ gì?
Từ trong đầu của hắn Sở Ly đã đọc ra được tên của hắn, còn có cái nhìn của hắn đối với Triệu Đại Hà.
Người này tên là Quách Sơn, ở trong mắt của hắn, Triệu Đại Hà chính là một tên thiếu thông minh, hàm hậu, thẳng thắn, đầu óc không biết chuyển biến, không biết động não, có chuyện gì chỉ biết nghe người khác dặn dò, không có suy nghĩ của chính mình, là một tên tay chân rất thành thật, chỉ biết nghe lời.
/753
|