Bách Biến Dạ Hành

Chương 13 - Hóa Rồng

/134


Diên Hoàng tinh, là hành tinh được Diên Hoàng sáng tạo ra và lấy tên của mình đặt cho nó, những hành tinh dùng tên của đấng sáng tạo như thế tương đối nhiều, cũng giống như Vô Nha tinh vậy. Diên Hoàng tinh hình thành sau Vô Nha tinh khoảng 700 triệu năm, nhưng nó lại có một sự tiến hóa và phát triển vượt bậc, đến ngày nay đã là một hành tinh ánh sáng rực rỡ với một nền tiến bộ về khoa học lẫn tâm thức của cư dân lên rất cao, vượt xa Vô Nha tinh nên được Diên Hoàng phán Vô Nha tinh là “cục đất sét” cũng không sai, vì đem cả hai so sánh với nhau thì giống như một cục đất đặt cạnh một viên trân châu vậy.

Trên không trung của Diên Hoàng tinh, một cung điện to lớn trôi nổi với vẻ đẹp lộng lẫy đầy tráng lệ, cả cung điện được chạm trỗ bằng các loại ngọc thạch phát ra ánh sáng nhiều màu sắc, những viên ngọc thạch kết hợp với nhau tạo thành một tòa kiến trúc vừa lạ mắt vừa tinh xảo, cả tòa cung điện luôn tỏa ra hào quang rực rỡ đầy màu sắc, loại ngọc thạch này thực ra có mặt khắp nơi ở Diên Hoàng tinh, có thể xem nó như đất đá bình thường vậy, ở nơi khác thì nó trân quý, nhưng ở Diên Hoàng tinh thì nó chỉ được xếp vào những vật liệu xây dựng bình thường thôi, nhưng trái ngược với vẻ đẹp lỗng lẫy của ấy, từ trong cung điện phát ra một âm thanh vang vọng đầy đau đớn, tiếng vang ấy như từ cõi u linh truyền tới, không vang dội như những tiếng thét bình thường mà nó văng vẳng bên tai như âm hồn u oán, khiến cho không gian rực rỡ bên ngoài như bị tiếng vang ấy làm ảm đạm đi, tiếng vang ấy phát ra từ trong đại sảnh của cung điện, và nó là tiếng của Diệp Phong.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA………..”

Diệp Phong cảm nhận được một sự đau đớn thảm thiết từ cõi lòng hắn nổi lên, một cảm giác chưa bao giờ gặp phải, một sự mất mát quá lớn khiến linh hồn như muốn vỡ tan ra, mặc dù tình trạng linh hồn của hắn đang chưa được thanh tỉnh, ý thức không tỉnh tảo gì nhưng cũng đủ để hắn hiểu được nguyên nhân dẫn đến chuyện này: Tuyết Nhi không có ở đây.

Linh hồn Diệp Phong vừa nhờ sự giúp đỡ của Diên Hoàng mà đến được với Bản Thể Trống nhưng nhất quyết không nhập vào mà đứng đó gào thét, được một lúc thì ý thức đã thanh tỉnh hơn một chút hắn mới dừng lại mà thều thào nói:

“Tuyết Nhi...nàng..ấy..đâu.”

Hỏa Liên lúc trước là người điều khiển Pháp Thân bảo vệ lấy Tuyết Nhi, khi bị cánh tay gai góc của tên Grey kia quẹt qua đã đánh tan mất Pháp Thân khiến linh hồn Tuyết Nhi bị cuốn vào Càn Khôn, mặc dù lỗi ấy không phải do Hỏa Liên nhưng Hỏa Liên vẫn tự nhận trong đó có một phần trách nhiệm của mình nên bước tới nói:

“Cũng vì ta không đủ năng lực nên đã khiến linh hồn Tuyết Nhi bị cuốn vào Vũ Trụ Càn Khôn, trôi theo dòng nghiệp lực mà luân hồi chuyển thế rồi.”

Tư Viên đứng một bên cũng đã biết được tình hình diễn ra ở Vô Nha tinh nên liền nói:

“Chuyện này không trách ai được, Long Hoàng cùng Thiên Quân cũng đã hết sức trợ lực rồi, tình hình đã như vậy thì chỉ còn cách để Diệp Phong đầu thai chuyển thế theo Tuyết Nhi thôi.”

Diên Hoàng một bên đang bực bội chuyện bị tên Grey nào đó sau vết nứt vung tay ra phá đám, giọng nói thâm trầm chứ không còn vẻ đùa cợt nữa:

“Chúng ta đã tốn công đưa hắn đến nơi này rồi thì cứ để hắn chuyển sinh vào Bản Thể trống, sau đó tìm Tuyết Nhi cũng chưa muộn, việc gì phải để hắn luân hồi theo.”

Y Linh đứng bên cạnh Tư Viên cũng lên tiếng giải thích thêm cho mọi người:

“Mẹ cũng biết thời gian để một linh hồn Nhất Văn tộc nhập xác để tạo ra một sinh mạng không phải dễ dàng nhanh chóng ngay được, ít nhất cũng vài tháng, dài thì cũng phải một năm. Nhưng có điều mẹ không biết, một cặp Nhất Văn tộc không thể chênh lệch tầng thứ và cách nhau quá xa trong một khoảng thời gian dài như vậy được, nếu không thì….” -Y Linh ngập ngừng rồi nói - “Xin thứ lỗi, con không thể nói ra nguyên nhân được.”

Tư Viên và Y Linh vốn là tộc nhân của Nhất Văn tộc đã thức tỉnh ở mật độ 10, dĩ nhiên biết rõ được lý do tại sao một cặp Nhất Văn tộc không thể chênh lệnh về tầng thứ và cách nhau quá xa được, nhưng nguyên nhân lại không thể tiết lộ ra ngoài được, đó là một bí mật của Nhất Văn tộc. Tư Viên bèn đứng ra nói thay cho Y linh:

“Một cặp Nhất Văn tộc thường lựa chọn ký sinh ở một chủng tộc có khả năng tu luyện nhanh để tránh rơi vào luân hồi, nhưng nếu họ chết thì vẫn bị cuốn vào luân hồi như bình thường, khi một người chết thì người còn lại cũng sẽ tình nguyện luân hồi theo, họ sẽ vẫn tạm thời bị chặn mất mọi ký ức lúc trước như mọi chủng tộc khác, chỉ khi mật độ thăng tiến bằng với trình độ trước lúc chết thì ký ức mới được mở ra, chuyện này không phải là hiếm gặp, nhưng đa số đều bị trầm luân ở luân hồi không thức tỉnh được nữa, nhất là với một cặp Nhất Văn tộc mà bị trầm luân trong luân hồi, qua một thời gian dài không thức tỉnh .....họ sẽ không thể tồn tại được nữa.”

Linh hồn Diệp Phong đứng một bên sau khi thều thào đau đớn mấy câu thì dường như tĩnh lặng trở lại, nhưng lúc thì muốn mở miệng nói gì đó lúc lại đưa tay qua lại trên không trung.

Tư Viên nhìn thấy thế liền nói:

“Linh hồn Tuyết Nhi e rằng đã đàua thai nhập thế rồi, Diệp Phong đang bị chắn lại ký ức, cuối cùng rồi cũng sẽ bị dòng luân hồi cuốn đi nhanh thôi.”

Hỏa Liên đang buồn bực vì mặc dù cứu được hai người nhưng lại để họ bị cuốn vào luân hồi, kết quả này so với bị Grey bắt được thì đã quá nhẹ rồi, nhưng nếu để họ trầm luân trong luân hồi như vậy khiến vị Long Hoàng này tâm trạng không được tốt cho lắm.

Diên Hoàng tâm trạng cũng không khác gì với Hỏa Liên, chợt nhìn qua hai khối cầu nằm dưới đất liền cất tiếng nói:

“Khi bị cuốn vào luân hồi, không biết rõ sẽ rơi đầu thai vào chủng tộc nào, nhưng bây giờ có hai Bản Thể Long tộc ở đây sao ta không tận dụng nó.”

Tư Viên nghe vậy liền mừng rỡ, đúng vậy...chọn trước một thân thể là Long tộc có thiên phú tu luyện còn hơn là rơi vào một nơi không biết trước sẽ như thế nào, tuy không năm chắc có thành công việc có biến thành Long tộc hay không, nhưng phải thử thì mới biết được:

“Chuyện này có thể thực hiện được, nhưng phải ngay vào lúc dòng nghiệp lực xuất hiện cuốn linh hồn Diệp Phong vào luân hồi thì ngay lúc đó ta phải đưa linh hồn Diệp Phong hợp thể với Bản Thể Trống, lúc đó linh hồn tuy chưa hoàn toàn nhập xác nhưng cũng đã hòa với Bản Thể Trống làm một, có thể nhờ đó mà Diệp Phong sẽ có Bản Thể là Long tộc, nhưng vấn đề là không biết dòng nghiệp lực có cuốn cả Bản Thể Trống đi luôn hay không.”

Vừa nhắc đến dòng nghiệp lực thì nó liền xuất hiện ngay, mọi người còn đang bàn đến chuyện giải quyết thế nào thì trong đại sảnh của cung điện, một dòng năng lượng nhẹ nhàng từ tinh không dần dần hình thành, bằng mắt thường thì không thể nhìn thấy nó, nhưng với năng lực của những người có mặt ở đây đều từ mật độ 10 trở lên nên đều có thể thấy được diễn biến đang xảy ra, đó là một lỗ hổng hình thành trong không gian ngay phía trước linh hồn Diệp Phong, lỗ hổng này nhìn vào cũng giống với những cổng không gian khác, hình dáng nó giống như một cánh cửa mở ra với không gian đằng sau cánh cửa ấy đen ngòm không có một tia sáng nào lọt vô được, năng lượng từ nó không bạo liệt xé rách mọi thứ mà rất nhẹ nhàng phát ra lực hút đối với linh hồn Diệp Phong, linh hồn Diệp Phong đứng đó liền bị lực hút nhẹ nhàng ấy cuốn vào cánh cổng, ngay lúc linh hồn Diệp Phong sắp bị hút vào trong thì Tư Viên vung tay tạo ra một đường năng lượng nối liền Văn Tự trên trán Diệp Phong và Văn Tự nằm bên trong quả cầu, Văn Tự bên trong khối cầu liền biến đổi thành hình dạng đặc trưng của Văn Tự trên trán Diệp Phong, rồi ngay lập tức khối cầu và linh hồn Diệp Phòng hòa lại làm một. Cánh cổng đen đang hút lấy linh hồn Diệp Phong liền dừng lại, nó dường như đang nhận diện vật thể phía trước có phải linh hồn Diệp Phong hay không, Hỏa Liên đứng một bên ngay lúc đó liền chỉ tay về hướng Diệp Phong, một ánh sáng màu đỏ nhạt từ ngón tay Hỏa Liên bắn ra chạm vào quả cầu rồi tiến vào bên trong quả cầu, cánh cổng nghiệp lực sau khi ngập ngừng trong giây lát thì lực hút của nó lại tiếp tục tỏa ra hút lấy khối cầu ấy vào bên trong mất hút, sau đó cánh cổng tan ra như chưa từng tồn tại, trả lại không gian tĩnh lặng trong đại sảnh.

“Haizzz...không ngờ tình cảnh lại xảy ra như thế này..đúng là người tính không bằng trời tính.” - Hỏa Liên thở dài nói.

“Ngươi lại xen vào nhân quả của hắn, chẳng lẽ muốn bị lôi vào việc của hắn sao.?” - Diên Hoàng nhìn thấy Hỏa Liên bắn ra một đạo hào quàng vào Diệp Phong liền tò mò hỏi.

“Lần trước ta tạo ra một nhân trong việc khiến Tuyết Nhi bị cuốn đi, bay giờ ta trao cho hắn một quả ngang với mức đó để hỗ trợ hắn tìm được Tuyết Nhi..như vậy đâu có tính là sẽ bị cuốn vào chuyện của hắn nữa.”

“Ừm..nói nghe có vẻ có lý đấy..nhưng không biết hai đó nó chuyển thế tới đâu nhỉ.?” - Diên Hoàng lại tò mò hỏi tiếp - “Hỏa Liên ngươi đã truyền một tia thần thức vào người hắn thì ắt sẽ cảm nhận được nơi mà hắn đến chứ.”

Hỏa Liên cười khổ nói:

“Chính vì biết nơi Diệp Phong và Tuyết Nhi chuyển thế đến mà ta mới như vậy, hai đứa nó đến đâu không đến..lại đến Ringel.”

Ringel..cái tên này vừa thốt ra đều khiến Diên Hoàng, Tư Viên và Y Linh trầm mặc, họ đều biết cái tên này đại biểu cho điều gì, một nơi đúng nghĩa trầm luân trong luân hồi.

Ringel là tên của một đại hành tinh, nó như một ngôi sao với kích thước cực kỳ khổng lồ. Vô Nha tinh với chu vi khoảng hơn 42.000 Km mà đem quẳng vào mặt biển trên Ringel sợ còn không gây nên một làn rung động nhẹ nào, chỉ như một hạt cát rơi xuống mặt nước vậy, so sánh như vậy còn chưa đủ để hình dung nổi kích thước khổng lồ của nó. Nhưng điểm khiến mọi người trầm mặc không phải vì kích thước, mà là vì đặc điểm của Ringel;

Ringel không phải là một hành tinh bình thường dành cho phát triển sự sống hay tiến hóa đơn giản nhẹ nhàng như Vô Nha tinh hay Diên Hoàng tinh, nó là một trong những “bãi chiến trường” của vô số các chủng tộc, là nơi để các chủng tộc đối đầu nhau một cách công khai mà không phạm vào luật “Tự Do Ý Chí” (nhắc đến ở chương 8), ở đây luật lệ nằm trong tay kẻ mạnh, năng lực và sức mạnh chính là luật mạnh nhất ở đây, mỗi một thế lực, một chủng tộc ở đây đều có một luật hành xử riêng, điểm chung duy nhất đó là chiến tranh, những việc tàn bạo, độc ác, hay hào hiệp anh hùng, đều có thể xảy ra cả. Ringel là một hành tinh như thế, nó không thuộc về một vị chủ quản nào, nó quá to để có thể thống nhất được, Ringel hình thành bao lâu không ai biết, được tạo ra thế nào cũng không ai hay, chỉ biết nó tồn tại vì một mục đích là “Chiến Tranh.”, và Ringel không phải là hành tinh duy nhất như vậy, có rất nhiều hành tinh giống như Ringel, nhưng chúng đều có một mức hạn chế mật độ nhất định của các bên tham chiến, có nơi từ mật độ 7 trở xuống hay có nơi thì từ mật độ 10 trở xuống, chỉ có Ringel là một trong số ít ỏi các hành tinh không hạn chế mật độ, tức là những tồn tại như Diên Hoàng, Hỏa Liên hay ngay cả tên Grey mật độ 13 có cánh tay gai góc đằng sau vết nứt kia đều có thể xuất hiện, cho nên chiến trường ở Ringel phải nói là cực kỳ tàn khốc.

Hỏa Liên thấy cả ba người kia đều im lặng khi nghe đến Ringel liền lên tiếng phá vỡ không khí ảm đạm này:

“Cũng không có gì to tát lắm đâu, ta chính là từ Ringel sinh tồn mà thoát khỏi luân hồi, rồi đạt đến cảnh giới như hôm nay, phải trải qua sóng gió thì mới trưởng thành được chứ.”

Diên Hoàng khuôn mặt trở lại với vẻ tinh quái như trước liền biễu môi nói:

“Gớm...bà là con cưng của Long Mẫu, có cả một gia tộc đằng sau bảo trợ, mà ở Ringel cũng có Long tộc thì phải, bà ở đó hẳn cũng phải là một ‘cán bộ’ cao cấp rồi, đem so với Diệp Phong là một tên thân cô thế cô mang thân rồng mà chẳng biết tí gì về rồng, Tuyết Nhi thì còn thảm hơn khi không biết được nó biến thành chủng tộc nào với tình thế ra sao, như thế mà không gọi là to tát à.”

Hỏa Liên mặc dù không phải loại người dựa hơi vào Long Mẫu, lúc trước luôn tự mình phấn đấu qua biết bao nguy hiểm mới đạt đến địa vị Long Hoàng ngày hôm nay, nhưng đúng là cũng nhờ vào thân thế ấy mà thoát chết mấy lần nên cũng không phản bác lại lời của Diên Hoàng, đành im lặng không nói nữa.

Diên Hoàng cũng rõ Hỏa Liên vốn không phải là loại người như thế, nhưng biết tính tình của Hỏa Liên cũng giống như dòng giống Hỏa Long trong người, tính cách hay “nổi lửa” bất chợt nên nói ra mấy lời vừa rồi chỉ là trêu Hỏa Liên một tí thôi, nhưng nói xong lại thấy Hỏa Liên định phản ứng rồi “hạ hỏa” ngay lập tức, Diên Hoàng cảm thấy không nên trêu thêm nữa nên hỏi qua chuyện khác.

“Tư Viên này.. có phải khi con tạo ra Bản Thể đã hòa tan mảnh vảy rồng mà Hỏa Liên đưa cho, như vậy khi Diệp Phong hoàn tất việc nhập xác sẽ biến thành chủng loại mang cái vảy ấy không.?”

“Đúng vậy thưa mẹ..bản thể sẽ được hóa sinh ra từ thông tin của mảnh vảy ấy.”

Diên Hoàng cười cười quay qua nói với Hỏa Liên:

“Vậy là có thêm một Hỏa Long rồi, đáng tiếc là sự việc không hay lại xảy ra, tất cả là do tên Grey kia phá đám, chứ nếu không đã có một cặp Hỏa Long sống ở Diên Hoàng tinh ta.”

Hỏa Liên cũng nở nụ cười nói lại:

“Ta không có tự lột vảy đưa ra ra như bà nói đâu mà sinh ra Hỏa Long.”

“Cái gì…? không ngờ Long Hoàng đại nhân ngươi lại keo kiệt tới mức đó, có mỗi mảnh vảy mà cũng không tự lấy ra được.” - Diên Hoàng ra vẻ chế giễu nói được hai câu thì lại tò mò hỏi tiếp - “Mà hai mảnh vảy ấy là của loại rồng nào thế.?”

“Một loại hiếm gặp, hai mảnh vảy đó ta đã thu lấy làm kỷ niệm về trận chiến ấy, đó là một trận chiến vô cùng khó nhằn, một ả Long tộc ác bá nổi tiếng.” - Hỏa Liên như đang hồi tưởng lại quá khứ - “Cô ta là một Tử Huyền Long.“

“Tử Huyền Long.?” - Diên Hoàng ra vẻ khó hiểu nói - “Là một con rồng màu tím à, còn chữ Huyền là gì.?

“Giống như những chủng tộc khác, ví dụ như người Terra thì phân biệt về màu sắc có người da vàng, da trắng, da đen, da đỏ v.v...hay phân biệt về hình dáng thì có Trans-Terra, Pleis, Arcturus v.v... Long tộc cũng có một số nhánh khác nhau thường phân biệt thành các màu sắc, hình dáng và đặc tính nổi trội.” - Hỏa Liên giải thích - “Tử Huyền Long rất hiếm gặp, là một loài rồng màu tím, sử dụng năng lực đặc trưng chính là Huyền Thuật cho nên mới được gọi là Tử Huyền Long.”

Diên Hoàng nghe giới thiệu sơ qua thì đã biết Tử Huyền Long là loại gì, khuôn mặt tỏ vẻ hâm mộ nhưng lại ngay lập tức trở lại vẻ giễu cợt như trước:

“Hỏa Liên ngươi có lòng tốt muốn để hai đứa chúng nó thành Tử Huyền Long, nhưng bây giờ lại thành hại hắn rồi, để một con Tử Huyền Long thuộc vào “hàng hiếm” lại chả biết tí nào về khả năng cũng như thân thế của mình vào một nơi như Ringel thì không bị người khác bắt làm thú cưỡi, hoặc nặng thì bị lột vảy cướp Long Châu đi mất.” - Diên Hoàng lắc đầu thầm than cho số phận của Diệp Phong.

“Thì ta mới nói người tính không bằng trời tính...ai đâu ngờ mọi chuyện đang suôn sẻ thì lại thành ra như bây giờ.” - Hỏa Liên sực nhớ ra một chuyện nữa liền nói - “À mà Tử Huyền Long chỉ khi tụ thành Long Châu mới sử dụng Huyền Thuật được, nếu không sẽ như một con thú tầm thường, nếu như là Hỏa Long, Kim Long, Lôi Long này nọ còn có thể sử dụng năng lực thiên phú có sẵn để phòng vệ...nhưng Diệp Phong hắn mới chuyển sinh thành Long tộc, dù Nhất Văn tộc sinh ra đã trưởng thành, nhưng Long Châu thì phải tu luyện mới tụ ra được, lúc đó hắn chẳng khác gì một con vật to xác quý hiếm cho người khác bắt cả.”

“Vậy chứ lúc trước bà đưa tia thần thức gì đó vào người của hắn, không phải là công pháp tu luyện gì hay sao.”

Hỏa Liên lắc đầu nói: “Không có gì quan trọng cả, ta chỉ lưu lại có mấy chữ, chẳng liên quan gì tới tu luyện cả.”

Diên Hoàng thầm than khẽ: “Vậy là coi như xong rồi…”

Tư Viên và Y Linh đứng một bên biết được tình cảnh Diệp Phong và Tuyết Nhi gặp phải nên động lòng cảm khái, cả hai lại cùng là tộc nhân Nhất Văn tộc nên càng thêm lo lắng, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu ngầm đồng ý chuyện gì đó, Tư Viên đại diện cả hai bước lên nói:

“Thưa mẹ..con xin phép mẹ cho hai vợ chồng con đến Ringel.”

Diên Hoàng biết cả Tư Viên và Y Linh đang nghĩ gì nên gật đầu đồng ý.

Ringel, trong một khu rừng nọ có một hồ nước trong xanh, phía trên mặt hồ bỗng dưng hiện ra một khối cầu hình trứng màu tím nhạt, nó hiện ra giữa không trung rồi lẳng lặng rơi tõm xuống hồ nước, nếu ai có Thiên Nhãn ở mật độ cao thì có thể thấy được quả cầu hình trứng ấy không phải thình lình xuất hiện, mà nó chui ra từ một cái cổng nghiệp lực đen ngòm. Quả cầu hình trứng ấy chìm dần xuống dưới đáy hồ rồi nằm im lìm ở đó, một số loài thủy tộc cấp thấp bơi theo như muốn xem nó là gì, nhưng khi quả cầu ấy chạm tới đáy rồi thì giống như một tảng đá lãnh lẽo không có một động tĩnh gì nữa, chỉ có ánh sáng màu tìm mập mờ bên trong, so với ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt nước xuống đáy thì không nổi trội gì cả, quan sát hồi lâu cũng không có một động tĩnh gì xảy ra nữa nên những loài thủy tộc ấy lại tản ra xung quanh, trở lại sinh hoạt bình thường, trả lại một hồ nước trong xanh vắng lặng như trước.

/134

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status