Màn sáng này có hình bầu dục, nhìn từ xa giống như một quả trứng gà cực lớn giữa không trung.
La Chinh men theo đường viền mà leo lên, chỉ một chốc đã lên được một nửa. Lúc này, hắn chỉ còn cách Hắc Thiết Yêu Vương vẻn vẹn khoảng ba trượng.
Nghe nói khi đấu chân nguyên thì không thể phân tâm dù chỉ một chút, nhưng tên này là Yêu Vương, vượt xa phạm trù của loài người bình thường, nếu bản thân xông bừa tới, bị xương nhọn của nó đâm trúng thì mạng mình coi như xong.
Tất cả vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Biện pháp ổn thỏa nhất vẫn là lợi dụng phi đao để tấn công. Hắn không mong phi đao của mình có thể giết chết Yêu Vương, nhưng chỉ cần có thể làm nó bị thương cũng đủ tạo nên ảnh hưởng lớn rồi!
Nghĩ đến đây, ngón tay La Chinh lắc nhẹ một cái, phi đao bay ra khỏi nhẫn tu di, sau đó hắn vung tay về phía Hắc Thiết Yêu Vương trước mặt. Thanh phi đao liền phóng thẳng về phía lưng của Hắc Thiết Yêu Vương.
Lúc này Hắc Thiết Yêu Vương cũng âm thầm kêu khổ. Vào lúc nó phóng Thiên Yêu Thánh Hỏa ra thì đã cảm nhận được tên nhóc loài người kia cũng bị bao phủ bên trong.
Nhưng Hắc Thiết Yêu Vương không để tâm đến chuyện đó. Đối với nó, tên nhóc Nửa Bước Tiên Thiên đó chẳng qua chỉ là một con kiến, mà một con kiến thì có thể gây ra động tĩnh lớn được đến đâu? Với khả năng ăn mòn của Thiên Yêu Thánh Hỏa, e rằng chẳng bao lâu, tên nhóc đó sẽ bị ăn mòn không còn sót lại gì.
Nhưng nó không thể ngờ tới rằng, tên nhóc loài người không những không bị ăn mòn mà còn hút cạn Thiên Yêu Thánh Hỏa của nó.
Chuyện này quả thực quá mức quỷ dị.
Chính sự quỷ dị đó đã khiến nó có chút cảnh giác.
Vì ngay từ lúc bắt đầu, Vân Lạc đã dùng kết giới nhốt tên nhóc này lại và mang lên chiến trường. Nếu không phải tên nhóc này có khả năng hấp thụ Thiên Yêu Thánh Hỏa của nó, thì hắn thực sự sẽ là gánh nặng của cô gái kia.
Cho nên Hắc Thiết Yêu Vương cho rằng đây không phải trùng hợp, mà là có âm mưu từ trước.
Nếu đã là âm mưu, vậy thì khẳng định sẽ có tính toán về mọi mặt, nó sợ loài người còn có chiêu gì đằng sau.
Kết quả là, nó giương mắt nhìn La Chinh bò lên, rồi ném phi đao về phía nó.
Tốc độ bay của thanh phi đao cực nhanh, chỉ nháy mắt đã tới phía sau lưng Hắc Thiết Yêu Vương.
“Một thanh đao thật sắc bén! Nhưng nếu chỉ dựa vào cái này e rằng khó có thể khiến ta phân tâm.” Hắc Thiết Yêu Vương nói rất bình tĩnh.
Thanh phi đao sắc bén kia phóng về phía sau lưng Hắc Thiết Yêu Vương, nhưng ngay khi nó sắp chạm đến thì lại bị cản lại, giống như đã gặp phải một lực cản to lớn nào đó, sau đó nó bay lệch hướng sang bên cạnh.
Cuộc chiến bên ngoài lúc này cũng đã dừng lại, loài người và hai con Yêu Vương còn lại rơi vào thế giằng co, hai bên đều vô cùng căng thẳng quan sát từng cử động bên phía Hắc Thiết Yêu Vương.
“Đáng tiếc!” Hình Thiên Tố lắc đầu. Thực lực của Nửa Bước Tiên Thiên quả nhiên không đủ, nếu như thanh phi đao kia do Hình Thiên Tố hắn ném ra thì Hắc Thiết Yêu Vương không thể tránh được, chỉ sợ nó phải chết chắc rồi.
Đám cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng đều lộ ra vẻ thất vọng. Đặt kỳ vọng quá lớn vào một tên nhóc Nửa Bước Tiên Thiên đúng là không sáng suốt.
Thiên Uy Yêu Vương và một con Yêu Vương khác lúc này thì cảm thấy nhẹ nhõm. Tên nhóc loài người kia quá yếu, giống như khi một con sư tử đang ẩu đả với một con báo, một con kiến ở bên cạnh có thể tạo nên sóng gió gì chứ?
La Chinh nhìn thấy cảnh này, chớp mắt một cái, gập nhẹ ngón cái, phi đao đang đà rơi xuống đã quay về tay hắn.
Sau đó, hắn tiếp tục phóng đao thêm vài lần về phía sau Hắc Thiết Yêu Vương. Mỗi khi phi đao đến gần phía sau Yêu Vương thì lập tức mất đi sự chính xác, không bay lệch lên trên thì cũng rơi xuống dưới, có một lần còn vòng vèo bay ngược trở lại đâm về phía La Chinh. May mà hắn né nhanh, nếu không thì đã bị đao của chính mình làm bị thương.
Sau vài lần thử nghiệm không thành công, La Chinh liền từ bỏ phi đao, quay sang sử dụng Thiên Ma Thần Quyền.
La Chinh rút chân khí từ trong cơ thể ra, lặng lẽ hít một hơi, bày ra quyền thức mở đầu của Thiên Ma Thần Quyền, sau đó ngưng tụ chân khí Thiên Ma, đánh một quyền về phía Hắc Thiết Yêu Vương.
“Ma Động Thiên Hạ!”
Một quyền ảnh màu tím đen bay khỏi tay La Chinh.
“Trúng cho ta!”
La Chinh rất tin tưởng vào Thiên Ma Thần Quyền. Dù gì hắn cũng dựa vào Thiên Ma Thần Quyền mà đánh bại Hứa Hưu – cường giả Chiếu Thần Cảnh. Dù hắn cũng biết rõ, lúc ấy hoàn toàn là vì đầu óc Hứa Hưu không tỉnh táo, đứng yên tại chỗ mà không biết đường tránh…
“Phốc…”
Quyền ảnh màu tím đen bay đến phía sau Hắc Thiết Yêu Vương cũng bị một lực trường vô hình cản lại!
Không có hiệu quả! La Chinh nhíu mày thật sâu.
Nếu đến cả Thiên Ma Thần Quyền cũng không có hiệu quả thì hắn cũng thực sự có chút bế tắc.
Trừ phi bản thân ở gần Hắc Thiết Yêu Vương.
Nhưng nghĩ tới sức mạnh biến thái của Hắc Thiết Yêu Vương, nếu như nó thực sự dành ra một phần sức mạnh để đối phó với mình, e rằng bản thân cũng lành ít dữ nhiều.
“Tên loài người nhỏ bé, nếu ngươi dừng tay lại, sau khi đánh hạ thành Bạch Đế ta có thể xem xét tới việc không giết ngươi, để ngươi làm nô bộc của ta.” Lúc này, Hắc Thiết Yêu Vương bỗng nhiên mở miệng. Xem ra tuy nó tránh được sự công kích của La Chinh, nhưng nó cũng cực kỳ kiêng kỵ việc La Chinh cứ ở phía sau không ngừng dùng các đòn đánh thăm dò.
Hắc Thiết Yêu Vương không nói còn đỡ, lời vừa nói ra lại khiến La Chinh nghe xong, lập tức nhướng mày, nở một nụ cười lạnh: “Ta không có hứng thú làm nô bộc của ngươi!”
“Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Hắc Thiết Yêu Vương hỏi.
“Ha ha… Làm trưởng bối của ngươi thì sao? Ví dụ như làm cha ngươi?” La Chinh cười nói.
Tiếng nói của Hắc Thiết Yêu Vương lập tức trầm xuống: “Tên loài người kia! Ngươi biết hậu quả của việc làm nhục ta là gì không?”
“Là gì ta không biết. Ta chỉ biết hai tộc Nhân – Yêu không đội trời chung. Đừng mong dùng những lợi ích bé như mắt muỗi đó để dụ dỗ ta.” La Chinh đáp trả lại.
“Được! Ta thích loài người có cốt khí, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng hối hận!” Hắc Thiết Yêu Vương nói xong, đột nhiên tăng mạnh tần suất và tốc độ phóng yêu khí lên.
Yêu khí của Hắc Thiết Yêu Vương bên này vừa tăng lên, áp lực của Vân Lạc bên kia cũng tăng theo. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng ngỗng của Vân Lạc càng thêm trắng bệch, hiển nhiên đang phải nỗ lực hết sức để chống đỡ.
La Chinh nhìn Vân Lạc. Cô gái với khuôn mặt không cảm xúc này, cho dù là lúc đau khổ nhất cũng không thể hiện một chút nào ra mặt. Nhưng chính vì như vậy, trông nàng ta lại càng đáng thương.
“Được thôi, vậy thì liều một lần xem sao!”
Bản thân La Chinh cũng biết rằng, chính hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mạng với Hắc Thiết Yêu Vương. Một khi Vân Lạc thất bại, e rằng kết cục của La Chinh còn thảm hơn những người trong thành Bạch Đế này.
Thế là hắn dựa sát lưng vào màn sáng, khuỵu hai chân, sau đó đột nhiên nhảy bật lên, xông về phía Hắc Thiết Yêu Vương.
Khoảng cách chỉ có ba trượng, vậy nên chỉ một cú nhảy là hắn đã tiếp cận được.
Vân Lạc bên kia, nhìn thấy La Chinh nhảy qua, đồng thời cũng nắm chắc cơ hội. Lúc này, lượng chân nguyên nàng phóng ra cũng tăng lên, hiện tại chỉ cần Hắc Thiết Yêu Vương có một chút phân tâm nhẹ thì Vân Lạc liền có thể giải quyết được nó.
Lúc này chỉ chờ xem La Chinh có thể ép Hắc Thiết Yêu Vương phải phân tâm hay không.
Ngay chớp mắt tiếp cận đó, một mũi châm nhọn hoắt màu vàng nhạt bắn ra từ giữa mi tâm của La Chinh, đâm thật mạnh về phía Hắc Thiết Yêu Vương.
“Kinh Thần Thứ!”
La Chinh không hi vọng Kinh Thần Thứ của hắn có thể làm một Yêu Vương mạnh mẽ như vậy bị thương. Nhưng hắn chỉ cần Kinh Thần Thứ có thể khiến cho Hắc Thiết Yêu Vương bị phân tâm là được.
Kinh Thần Thứ phóng thẳng về phía đầu Hắc Thiết Yêu Vương.
“Đâm trúng rồi!”
Kinh Thần Thứ màu vàng nhạt đã đâm trúng phần đầu của Hắc Thiết Yêu Vương, nhưng Hắc Thiết Yêu Vương dường như không có phản ứng gì!
“Khặc khặc… Thú vị! Không ngờ tên nhóc này còn biết công kích tinh thần. Chẳng qua cường độ linh hồn của ngươi mặc dù mạnh hơn nhiều so với người thường, nhưng so với ta thì vẫn yếu hơn một chút, không thể tạo ra ảnh hưởng gì cho ta được! Nếu linh hồn của người mạnh thêm một chút nữa, e rằng hôm nay ta gặp phiền phức rồi.” Hắc Thiết Yêu Vương nói với giọng rất bình tĩnh: “Hiện giờ, kẻ gặp phiền phức chắc hẳn là ngươi rồi!”
Tiếng nói của Hắc Thiết Yêu Vương vừa dứt, La Chinh liền cảm thấy một sức mạnh vô hình cuốn về phía hắn.
Phi đao nát và Thiên Ma Thần Quyền của La Chinh lúc trước đều bị sức mạnh vô hình này hóa giải. Hắn không ngờ luồng sức mạnh vô hình này còn có thể dùng để công kích!
Luồng sức mạnh này, mạnh mẽ đến mức nào?
Cả người La Chinh đang ở giữa không trung nên không có cách nào tránh được.
“Bộp!”
Cơ thể La Chinh và luồng sức mạnh vô hình kia va chạm với nhau, phát ra một tiếng động cực lớn, sau đó La Chinh bị luồng sức mạnh đó đập bay ra xa!
“Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!”
Luồng sức mạnh vô hình kia quá to lớn, La Chinh bị đập rơi thẳng xuống dưới, nhưng vì lực va chạm quá mạnh nên làm cho hắn sau khi đập bộp xuống đáy màn sáng thì lại bật lên, đập thẳng lên “trần nhà” bên trên như một trái bóng da.
Cứ đập lên đập xuống như vậy khoảng bốn năm lần, luồng sức mạnh to lớn kia mới hoàn toàn biến mất. La Chinh rơi xuống đáy của màn sáng, nằm rạp trên nền, không hề nhúc nhích.
“Chết rồi hả? Haha! Chỉ là một con kiến mà thôi, thật sự nghĩ rằng có thể cắn được ta?” Hắc Thiết Yêu Vương cười một cách âm hiểm.
Ánh mắt Vân Lạc lướt nhẹ qua trên người La Chinh, khuôn mặt nàng vẫn là vẻ lạnh nhạt nghiêm túc như trước, nhưng cặp mắt nàng có hơi run rẩy, trong cặp đồng tử trắng bệch kia xuất hiện một tia nguy hiểm.
Các cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng lắc đầu, đặt hi vọng vào La Chinh đúng là không thực tế. Xem ra bọn họ đã mong mỏi quá nhiều rồi. Dù gì, kể cả là cường giả Chiếu Thần Cảnh thông thường, khi gặp phải Hắc Thiết Yêu Vương cũng có áp lực tương đối lớn.
Bị một nguồn sức mạnh lớn như vậy đập vào người, e rằng xương cốt toàn thân La Chinh đã vỡ vụn, có lẽ không thể bò dậy được nữa rồi.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là, cánh tay của La Chinh đột nhiên động đậy, sau đó không ngờ hắn lại ngẩng đầu lên, tiếp tục bò dậy mặc dù trông rất khó khăn!
Sau khi bò dậy trên màn sáng, hắn hoạt động cơ thể một hồi. Cú va chạm vừa rồi, thực sự là sức mạnh quá khủng bố, xém chút nữa làm eo hắn gãy mất.
Có điều may nhờ có sức mạnh khổng lồ này đã khiến cơ thể hắn sản sinh ra một luồng khí nóng, rèn luyện đan điền của hắn, khiến hắn cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Nếu như không phải do tính mạng gặp nguy hiểm, La Chinh thật sự cam lòng để bị đánh thêm vài lần, chưa biết chừng còn có thể đột phá lên Tiên Thiên Cảnh.
Hắc Thiết Yêu Vương thấy La Chinh còn có thể bò dậy, cặp mắt xấu xí của nó khẽ chấn động, rõ ràng nó cũng rất kinh ngạc.
Mà trên khuôn mặt luôn không biểu cảm của Vân Lạc, lúc này cũng không biết trùng hợp hay vô ý mà khóe miệng hơi cong lên, nhìn giống như là đang cười!
Phải biết rằng, từng có người khẳng định, bọn họ thà tin rằng mặt trời sẽ không mọc nữa cũng không tin Vân Lạc sẽ mỉm cười. Không biết nếu bọn họ nhìn thấy biểu cảm vừa rồi của Vân Lạc thì sẽ nghĩ như thế nào.
Tất cả mọi người đều không chú ý đến nụ cười của Vân Lạc, tất nhiên La Chinh cũng không. Hắn vẫn đang nghiên cứu làm sao để cho Hắc Thiết Yêu Vương một đòn chí mạng.
La Chinh đi đi lại lại trên lớp màng sáng, ánh mắt vô tình thoáng nhìn thấy Hứa Hưu ở phía xa, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Hứa Hưu, rồi đột ngột sáng lên, sau đó liền vẫy tay với Hứa Hưu.
Nghiêm túc mà nói, Hứa Hưu không phải là một người quá ngu ngốc. Người có thể bước vào Chiếu Thần Cảnh, không ai không là thiên tài, là con cưng của trời.
Sau khi Hứa Hưu cảm nhận được ánh mắt của La Chinh, thì trong chớp mắt hắn liền hiểu ra!
Tiếp theo đó La Chinh liền vẫy tay với hắn.
Sau khi La Chinh vẫy tay, Hứa Hưu giơ tay ra, trong tay hắn xuất hiện một con Ngũ Trảo Kim Long đánh thẳng về phía La Chinh!
La Chinh men theo đường viền mà leo lên, chỉ một chốc đã lên được một nửa. Lúc này, hắn chỉ còn cách Hắc Thiết Yêu Vương vẻn vẹn khoảng ba trượng.
Nghe nói khi đấu chân nguyên thì không thể phân tâm dù chỉ một chút, nhưng tên này là Yêu Vương, vượt xa phạm trù của loài người bình thường, nếu bản thân xông bừa tới, bị xương nhọn của nó đâm trúng thì mạng mình coi như xong.
Tất cả vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Biện pháp ổn thỏa nhất vẫn là lợi dụng phi đao để tấn công. Hắn không mong phi đao của mình có thể giết chết Yêu Vương, nhưng chỉ cần có thể làm nó bị thương cũng đủ tạo nên ảnh hưởng lớn rồi!
Nghĩ đến đây, ngón tay La Chinh lắc nhẹ một cái, phi đao bay ra khỏi nhẫn tu di, sau đó hắn vung tay về phía Hắc Thiết Yêu Vương trước mặt. Thanh phi đao liền phóng thẳng về phía lưng của Hắc Thiết Yêu Vương.
Lúc này Hắc Thiết Yêu Vương cũng âm thầm kêu khổ. Vào lúc nó phóng Thiên Yêu Thánh Hỏa ra thì đã cảm nhận được tên nhóc loài người kia cũng bị bao phủ bên trong.
Nhưng Hắc Thiết Yêu Vương không để tâm đến chuyện đó. Đối với nó, tên nhóc Nửa Bước Tiên Thiên đó chẳng qua chỉ là một con kiến, mà một con kiến thì có thể gây ra động tĩnh lớn được đến đâu? Với khả năng ăn mòn của Thiên Yêu Thánh Hỏa, e rằng chẳng bao lâu, tên nhóc đó sẽ bị ăn mòn không còn sót lại gì.
Nhưng nó không thể ngờ tới rằng, tên nhóc loài người không những không bị ăn mòn mà còn hút cạn Thiên Yêu Thánh Hỏa của nó.
Chuyện này quả thực quá mức quỷ dị.
Chính sự quỷ dị đó đã khiến nó có chút cảnh giác.
Vì ngay từ lúc bắt đầu, Vân Lạc đã dùng kết giới nhốt tên nhóc này lại và mang lên chiến trường. Nếu không phải tên nhóc này có khả năng hấp thụ Thiên Yêu Thánh Hỏa của nó, thì hắn thực sự sẽ là gánh nặng của cô gái kia.
Cho nên Hắc Thiết Yêu Vương cho rằng đây không phải trùng hợp, mà là có âm mưu từ trước.
Nếu đã là âm mưu, vậy thì khẳng định sẽ có tính toán về mọi mặt, nó sợ loài người còn có chiêu gì đằng sau.
Kết quả là, nó giương mắt nhìn La Chinh bò lên, rồi ném phi đao về phía nó.
Tốc độ bay của thanh phi đao cực nhanh, chỉ nháy mắt đã tới phía sau lưng Hắc Thiết Yêu Vương.
“Một thanh đao thật sắc bén! Nhưng nếu chỉ dựa vào cái này e rằng khó có thể khiến ta phân tâm.” Hắc Thiết Yêu Vương nói rất bình tĩnh.
Thanh phi đao sắc bén kia phóng về phía sau lưng Hắc Thiết Yêu Vương, nhưng ngay khi nó sắp chạm đến thì lại bị cản lại, giống như đã gặp phải một lực cản to lớn nào đó, sau đó nó bay lệch hướng sang bên cạnh.
Cuộc chiến bên ngoài lúc này cũng đã dừng lại, loài người và hai con Yêu Vương còn lại rơi vào thế giằng co, hai bên đều vô cùng căng thẳng quan sát từng cử động bên phía Hắc Thiết Yêu Vương.
“Đáng tiếc!” Hình Thiên Tố lắc đầu. Thực lực của Nửa Bước Tiên Thiên quả nhiên không đủ, nếu như thanh phi đao kia do Hình Thiên Tố hắn ném ra thì Hắc Thiết Yêu Vương không thể tránh được, chỉ sợ nó phải chết chắc rồi.
Đám cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng đều lộ ra vẻ thất vọng. Đặt kỳ vọng quá lớn vào một tên nhóc Nửa Bước Tiên Thiên đúng là không sáng suốt.
Thiên Uy Yêu Vương và một con Yêu Vương khác lúc này thì cảm thấy nhẹ nhõm. Tên nhóc loài người kia quá yếu, giống như khi một con sư tử đang ẩu đả với một con báo, một con kiến ở bên cạnh có thể tạo nên sóng gió gì chứ?
La Chinh nhìn thấy cảnh này, chớp mắt một cái, gập nhẹ ngón cái, phi đao đang đà rơi xuống đã quay về tay hắn.
Sau đó, hắn tiếp tục phóng đao thêm vài lần về phía sau Hắc Thiết Yêu Vương. Mỗi khi phi đao đến gần phía sau Yêu Vương thì lập tức mất đi sự chính xác, không bay lệch lên trên thì cũng rơi xuống dưới, có một lần còn vòng vèo bay ngược trở lại đâm về phía La Chinh. May mà hắn né nhanh, nếu không thì đã bị đao của chính mình làm bị thương.
Sau vài lần thử nghiệm không thành công, La Chinh liền từ bỏ phi đao, quay sang sử dụng Thiên Ma Thần Quyền.
La Chinh rút chân khí từ trong cơ thể ra, lặng lẽ hít một hơi, bày ra quyền thức mở đầu của Thiên Ma Thần Quyền, sau đó ngưng tụ chân khí Thiên Ma, đánh một quyền về phía Hắc Thiết Yêu Vương.
“Ma Động Thiên Hạ!”
Một quyền ảnh màu tím đen bay khỏi tay La Chinh.
“Trúng cho ta!”
La Chinh rất tin tưởng vào Thiên Ma Thần Quyền. Dù gì hắn cũng dựa vào Thiên Ma Thần Quyền mà đánh bại Hứa Hưu – cường giả Chiếu Thần Cảnh. Dù hắn cũng biết rõ, lúc ấy hoàn toàn là vì đầu óc Hứa Hưu không tỉnh táo, đứng yên tại chỗ mà không biết đường tránh…
“Phốc…”
Quyền ảnh màu tím đen bay đến phía sau Hắc Thiết Yêu Vương cũng bị một lực trường vô hình cản lại!
Không có hiệu quả! La Chinh nhíu mày thật sâu.
Nếu đến cả Thiên Ma Thần Quyền cũng không có hiệu quả thì hắn cũng thực sự có chút bế tắc.
Trừ phi bản thân ở gần Hắc Thiết Yêu Vương.
Nhưng nghĩ tới sức mạnh biến thái của Hắc Thiết Yêu Vương, nếu như nó thực sự dành ra một phần sức mạnh để đối phó với mình, e rằng bản thân cũng lành ít dữ nhiều.
“Tên loài người nhỏ bé, nếu ngươi dừng tay lại, sau khi đánh hạ thành Bạch Đế ta có thể xem xét tới việc không giết ngươi, để ngươi làm nô bộc của ta.” Lúc này, Hắc Thiết Yêu Vương bỗng nhiên mở miệng. Xem ra tuy nó tránh được sự công kích của La Chinh, nhưng nó cũng cực kỳ kiêng kỵ việc La Chinh cứ ở phía sau không ngừng dùng các đòn đánh thăm dò.
Hắc Thiết Yêu Vương không nói còn đỡ, lời vừa nói ra lại khiến La Chinh nghe xong, lập tức nhướng mày, nở một nụ cười lạnh: “Ta không có hứng thú làm nô bộc của ngươi!”
“Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Hắc Thiết Yêu Vương hỏi.
“Ha ha… Làm trưởng bối của ngươi thì sao? Ví dụ như làm cha ngươi?” La Chinh cười nói.
Tiếng nói của Hắc Thiết Yêu Vương lập tức trầm xuống: “Tên loài người kia! Ngươi biết hậu quả của việc làm nhục ta là gì không?”
“Là gì ta không biết. Ta chỉ biết hai tộc Nhân – Yêu không đội trời chung. Đừng mong dùng những lợi ích bé như mắt muỗi đó để dụ dỗ ta.” La Chinh đáp trả lại.
“Được! Ta thích loài người có cốt khí, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng hối hận!” Hắc Thiết Yêu Vương nói xong, đột nhiên tăng mạnh tần suất và tốc độ phóng yêu khí lên.
Yêu khí của Hắc Thiết Yêu Vương bên này vừa tăng lên, áp lực của Vân Lạc bên kia cũng tăng theo. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng ngỗng của Vân Lạc càng thêm trắng bệch, hiển nhiên đang phải nỗ lực hết sức để chống đỡ.
La Chinh nhìn Vân Lạc. Cô gái với khuôn mặt không cảm xúc này, cho dù là lúc đau khổ nhất cũng không thể hiện một chút nào ra mặt. Nhưng chính vì như vậy, trông nàng ta lại càng đáng thương.
“Được thôi, vậy thì liều một lần xem sao!”
Bản thân La Chinh cũng biết rằng, chính hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mạng với Hắc Thiết Yêu Vương. Một khi Vân Lạc thất bại, e rằng kết cục của La Chinh còn thảm hơn những người trong thành Bạch Đế này.
Thế là hắn dựa sát lưng vào màn sáng, khuỵu hai chân, sau đó đột nhiên nhảy bật lên, xông về phía Hắc Thiết Yêu Vương.
Khoảng cách chỉ có ba trượng, vậy nên chỉ một cú nhảy là hắn đã tiếp cận được.
Vân Lạc bên kia, nhìn thấy La Chinh nhảy qua, đồng thời cũng nắm chắc cơ hội. Lúc này, lượng chân nguyên nàng phóng ra cũng tăng lên, hiện tại chỉ cần Hắc Thiết Yêu Vương có một chút phân tâm nhẹ thì Vân Lạc liền có thể giải quyết được nó.
Lúc này chỉ chờ xem La Chinh có thể ép Hắc Thiết Yêu Vương phải phân tâm hay không.
Ngay chớp mắt tiếp cận đó, một mũi châm nhọn hoắt màu vàng nhạt bắn ra từ giữa mi tâm của La Chinh, đâm thật mạnh về phía Hắc Thiết Yêu Vương.
“Kinh Thần Thứ!”
La Chinh không hi vọng Kinh Thần Thứ của hắn có thể làm một Yêu Vương mạnh mẽ như vậy bị thương. Nhưng hắn chỉ cần Kinh Thần Thứ có thể khiến cho Hắc Thiết Yêu Vương bị phân tâm là được.
Kinh Thần Thứ phóng thẳng về phía đầu Hắc Thiết Yêu Vương.
“Đâm trúng rồi!”
Kinh Thần Thứ màu vàng nhạt đã đâm trúng phần đầu của Hắc Thiết Yêu Vương, nhưng Hắc Thiết Yêu Vương dường như không có phản ứng gì!
“Khặc khặc… Thú vị! Không ngờ tên nhóc này còn biết công kích tinh thần. Chẳng qua cường độ linh hồn của ngươi mặc dù mạnh hơn nhiều so với người thường, nhưng so với ta thì vẫn yếu hơn một chút, không thể tạo ra ảnh hưởng gì cho ta được! Nếu linh hồn của người mạnh thêm một chút nữa, e rằng hôm nay ta gặp phiền phức rồi.” Hắc Thiết Yêu Vương nói với giọng rất bình tĩnh: “Hiện giờ, kẻ gặp phiền phức chắc hẳn là ngươi rồi!”
Tiếng nói của Hắc Thiết Yêu Vương vừa dứt, La Chinh liền cảm thấy một sức mạnh vô hình cuốn về phía hắn.
Phi đao nát và Thiên Ma Thần Quyền của La Chinh lúc trước đều bị sức mạnh vô hình này hóa giải. Hắn không ngờ luồng sức mạnh vô hình này còn có thể dùng để công kích!
Luồng sức mạnh này, mạnh mẽ đến mức nào?
Cả người La Chinh đang ở giữa không trung nên không có cách nào tránh được.
“Bộp!”
Cơ thể La Chinh và luồng sức mạnh vô hình kia va chạm với nhau, phát ra một tiếng động cực lớn, sau đó La Chinh bị luồng sức mạnh đó đập bay ra xa!
“Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!”
Luồng sức mạnh vô hình kia quá to lớn, La Chinh bị đập rơi thẳng xuống dưới, nhưng vì lực va chạm quá mạnh nên làm cho hắn sau khi đập bộp xuống đáy màn sáng thì lại bật lên, đập thẳng lên “trần nhà” bên trên như một trái bóng da.
Cứ đập lên đập xuống như vậy khoảng bốn năm lần, luồng sức mạnh to lớn kia mới hoàn toàn biến mất. La Chinh rơi xuống đáy của màn sáng, nằm rạp trên nền, không hề nhúc nhích.
“Chết rồi hả? Haha! Chỉ là một con kiến mà thôi, thật sự nghĩ rằng có thể cắn được ta?” Hắc Thiết Yêu Vương cười một cách âm hiểm.
Ánh mắt Vân Lạc lướt nhẹ qua trên người La Chinh, khuôn mặt nàng vẫn là vẻ lạnh nhạt nghiêm túc như trước, nhưng cặp mắt nàng có hơi run rẩy, trong cặp đồng tử trắng bệch kia xuất hiện một tia nguy hiểm.
Các cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng lắc đầu, đặt hi vọng vào La Chinh đúng là không thực tế. Xem ra bọn họ đã mong mỏi quá nhiều rồi. Dù gì, kể cả là cường giả Chiếu Thần Cảnh thông thường, khi gặp phải Hắc Thiết Yêu Vương cũng có áp lực tương đối lớn.
Bị một nguồn sức mạnh lớn như vậy đập vào người, e rằng xương cốt toàn thân La Chinh đã vỡ vụn, có lẽ không thể bò dậy được nữa rồi.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là, cánh tay của La Chinh đột nhiên động đậy, sau đó không ngờ hắn lại ngẩng đầu lên, tiếp tục bò dậy mặc dù trông rất khó khăn!
Sau khi bò dậy trên màn sáng, hắn hoạt động cơ thể một hồi. Cú va chạm vừa rồi, thực sự là sức mạnh quá khủng bố, xém chút nữa làm eo hắn gãy mất.
Có điều may nhờ có sức mạnh khổng lồ này đã khiến cơ thể hắn sản sinh ra một luồng khí nóng, rèn luyện đan điền của hắn, khiến hắn cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Nếu như không phải do tính mạng gặp nguy hiểm, La Chinh thật sự cam lòng để bị đánh thêm vài lần, chưa biết chừng còn có thể đột phá lên Tiên Thiên Cảnh.
Hắc Thiết Yêu Vương thấy La Chinh còn có thể bò dậy, cặp mắt xấu xí của nó khẽ chấn động, rõ ràng nó cũng rất kinh ngạc.
Mà trên khuôn mặt luôn không biểu cảm của Vân Lạc, lúc này cũng không biết trùng hợp hay vô ý mà khóe miệng hơi cong lên, nhìn giống như là đang cười!
Phải biết rằng, từng có người khẳng định, bọn họ thà tin rằng mặt trời sẽ không mọc nữa cũng không tin Vân Lạc sẽ mỉm cười. Không biết nếu bọn họ nhìn thấy biểu cảm vừa rồi của Vân Lạc thì sẽ nghĩ như thế nào.
Tất cả mọi người đều không chú ý đến nụ cười của Vân Lạc, tất nhiên La Chinh cũng không. Hắn vẫn đang nghiên cứu làm sao để cho Hắc Thiết Yêu Vương một đòn chí mạng.
La Chinh đi đi lại lại trên lớp màng sáng, ánh mắt vô tình thoáng nhìn thấy Hứa Hưu ở phía xa, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Hứa Hưu, rồi đột ngột sáng lên, sau đó liền vẫy tay với Hứa Hưu.
Nghiêm túc mà nói, Hứa Hưu không phải là một người quá ngu ngốc. Người có thể bước vào Chiếu Thần Cảnh, không ai không là thiên tài, là con cưng của trời.
Sau khi Hứa Hưu cảm nhận được ánh mắt của La Chinh, thì trong chớp mắt hắn liền hiểu ra!
Tiếp theo đó La Chinh liền vẫy tay với hắn.
Sau khi La Chinh vẫy tay, Hứa Hưu giơ tay ra, trong tay hắn xuất hiện một con Ngũ Trảo Kim Long đánh thẳng về phía La Chinh!
/750
|