BÁCH LUYỆN THÀNH THẦN

Chương 152 - Chương 152: Mua Ngựa

/750


Những cường giả Chiếu Thần Cảnh đó đều là lực lượng chiến đấu quan trọng của bảy đại sĩ tộc. Nếu thật sự bỏ mạng trong Tiên Phủ thì đây quả thật là đả kích không nhỏ đối với họ.

“Nếu không tin, các ngươi có thể tự tìm cách vào Tiên Phủ điều tra, không liên quan gì tới ta. Hơn nữa, ta muốn rời khỏi nơi này, ai ngăn cản đều phải chết!” Dứt lời, La Chinh đi thẳng về phía trước.

“Không được, ngươi không thể đi. Ngươi phải cho Thiên Long Hoàng gia chúng ta một câu trả lời thỏa đáng! Nếu không đừng mơ có thể sống sót rời khỏi đây!” Một vị cao thủ Tiên Thiên của Hoàng gia chặn La Chinh lại, sau đó ngưng tụ chân nguyên thành một con rồng nhỏ màu xanh lá lao thẳng về phía La Chinh!

“Cút!”

La Chinh xoay tay vỗ một cái, chân nguyên Thiên Ma lập tức cuồn cuộn phun trào, tinh quang lóe sáng như ánh chớp.

“Bụp!”

Con rồng xanh kia dù gì cũng là do chân nguyên biến thành, nhưng giờ phút này chân nguyên Thiên Ma cũng không thèm cắn nuốt nó. Nó còn chưa tới gần La Chinh đã trực tiếp bị hắn đập tan, đồng thời chân nguyên Thiên Ma lao thẳng tới chỗ vị cao thủ Tiên Thiên của Hoàng gia kia.

Một chiêu này, La Chinh không sử dụng Thiên Ma Thần Quyền. Hắn chỉ đơn thuần điều khiển chân nguyên Thiên Ma đánh ra một chưởng mà thôi. Vào khoảnh khắc một chưởng này đập vào người đối phương, vô số ngôi sao sáng lấp lánh đột nhiên vỡ nát.

“Rắc! Rắc! Rắc!”

Những ngôi sao kia chỉ lớn bằng hạt gạo, nhưng sau khi vỡ vụn, chúng tỏa ra luồng năng lượng khổng lồ khiến vị cao thủ Tiên Thiên kia phải biến sắc. Mỗi lần nổ mạnh là một mảnh sao vỡ tan biến. Đến khi tiếng nổ hoàn toàn lắng xuống, cả người vị cao thủ Tiên Thiên kia cũng đã tiêu tan.

Một chưởng đánh xuống khiến người khác biến thành tro bụi! Đây là sức mạnh đáng sợ cỡ nào? Chỉ sợ ngay cả các cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng khó lòng sánh nổi!

Sắc mặt nhóm cao thủ Tiên Thiên lập tức trở nên rất khó coi.

“Thằng nhóc này đột phá rồi. Lúc bước vào tiên phủ mới là Nửa Bước Tiên Thiên, hiện tại hắn có thể chuyển hóa chân khí trong cơ thể thành chân nguyên. Khi còn là Nửa Bước Tiên Thiên đã có thể xử lý Diệp Sầu, hiện tại trở thành cao thủ Tiên Thiên, thực lực tăng mạnh vượt bậc, chúng ta… không phải là đối thủ của hắn!” Có người nhỏ giọng nói.

La Chinh quét mắt nhìn một vòng, tiếp tục dùng tiếng nói trầm khàn hỏi: “Còn ai muốn ngăn cản ta?”

Nhóm cao thủ Tiên Thiên đều trầm mặc. Nhưng chỉ một lát sau, có một người trẻ tuổi bước ra, nói: “Ta nghĩ các hạ vẫn nên giải thích rõ ràng những chuyện xảy ra trong đình thì tốt hơn.”

“Nếu ta không giải thích thì sao?”

La Chinh nhướng mày. Người trẻ tuổi kia lập tức như đang đối diện với kẻ địch mạnh mẽ, vội vàng lùi về sau mấy bước. Gã cố gắng áp chế nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, lập tức nói: “Nếu không giải thích, chỉ sợ khó ăn nói với bảy đại sĩ tộc chúng ta.”

“Ha ha ha ha ha…” La Chinh đột nhiên ngửa đầu cười ngạo mạn, giống như nghe thấy câu chuyện hài hước nhất thế gian.

“Giải thích? Sao ta phải giải thích với bảy đại sĩ tộc các ngươi? Nói cách khác, bảy đại sĩ tộc có tư cách gì để ta phải đứng ra giải thích?”

Từ lâu La Chinh đã chất chứa oán hận với mấy sĩ tộc này. Trên chặng đường hắn đã đi qua, tất cả những sóng gió không ngừng ập đến, gần như đều do đám sĩ tộc này ban tặng!

Lúc này, sắc mặt người trẻ tuổi càng thêm khó coi. “Các hạ kiêu ngạo như thế, có phải đã quá ngông cuồng hay không?”

Tuy thực lực mà La Chinh biểu hiện ra khiến bọn họ phải sợ hãi thật sự, nhưng bảy đại sĩ tộc từ nhỏ đến lớn có cái gì chưa từng trải qua? Bao năm qua, những đệ tử có thiên phú trác tuyệt trong bảy đại sĩ tộc bọn họ đều nằm trong nhóm mười đệ tử đứng đầu Thanh Vân Tông kia kìa! Nhưng thiếu niên trước mắt này lại ngông cuồng đến mức hoàn toàn không coi bảy đại sĩ tộc ra gì. Điều này khiến những cao thủ Tiên Thiên xuất thân sĩ tộc này không chấp nhận nổi.

“Ta ngông cuồng? Ha ha!” La Chinh tiến lên hai bước, gã kia lập tức giật lùi về sau. “Ngươi có thể trở về nói với trưởng bối trong nhà, ta nhất định sẽ tiêu diệt từng đại sĩ tộc một! Đến lúc đó ngươi thử nhìn xem ta có phải ngông cuồng thật hay không?”

Đám người tức thì tái mặt, thằng nhóc đeo mặt nạ này đã ngông cuồng đến mức không coi ai ra gì rồi. Thế nhưng lúc này không ai trong số họ là đối thủ của hắn! Kết cục của vị cao thủ Tiên Thiên Hoàng gia kia vẫn rõ mồn một trước mắt, bọn họ không dám làm căng quá mức với La Chinh. Cuối cùng, đám người này chỉ có thể trợn mắt nhìn La Chinh để lại mấy lời kiêu căng ngạo mạn, sau đó ung dung rời đi.

Sau khi La Chinh rời đi một hồi lâu, mọi người mới nhỏ giọng bàn luận sôi nổi. Lúc này, không phải bọn họ đang bàn luận về an nguy của những cường giả Chiếu Thần Cảnh mà là liên tục phê phán La Chinh.

“Những tên đệ tử bình dân này đều mang lệ khí đầy người, dù thiên phú cao tới đâu thì sớm muộn cũng sẽ toi mạng thôi! Thiên tài của Dư gia chúng ta, Dư Tiếu Thư thực lực không hề thua kém hắn, nhưng tâm cảnh mạnh hơn hắn nhiều.”

“Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nói cho các ngươi biết, thằng nhóc đeo mặt nạ này sống không thọ đâu! Hắn nhất định phải chết, nhất định sẽ chết!”

“Nói thừa, ngươi nhìn xem vương triều Phần Thiên từ lúc thành lập đến nay, đám người đối nghịch với bảy đại sĩ tộc có ai còn sống? Thằng nhóc này sao có thể là ngoại lệ?”

Đám cao thủ Tiên Thiên nói hào hứng đến mức nước miếng văng khắp nơi, tất cả đều quên bẵng việc lúc La Chinh còn đứng ở đây, không ai trong số họ dám nói mấy câu này!

Rời khỏi Ngọc Long Cốc, không hiểu sao trong lòng La Chinh chợt thấy vui sướng vô cùng. Hắn biết đám cao thủ Tiên Thiên kia sẽ bàn luận thế nào sau lưng, thế nhưng hắn không quan tâm. La Chinh hiểu rõ tính cách của đám đệ tử sĩ tộc này. Chỉ có chèn ép bọn họ hoàn toàn, đám người này mới cảm thấy sợ hãi, mới biết đến khuất phục!

Men theo đường cũ trở về quận Quảng Hán, La Chinh liên tiếp tìm gặp mấy người chăn ngựa nhưng vẫn không mua được con ngựa mình muốn. Dù sao đây cũng chỉ là một địa phương nhỏ, đám ngựa trong chuồng đều khá bình thường, không có quá nhiều tác dụng đối với La Chinh, còn không bằng hắn chạy bộ vừa nhanh vừa tiện.

Một người chăn ngựa thấy La Chinh thật sự nóng lòng muốn mua ngựa tốt, chờ đến lúc La Chinh rời đi liền đuổi theo, nói: “Khách quan, ta biết ai có Truy Điện Câu trong tay!”

“Ồ? Là ai?” La Chinh chỉ để ý đến việc mua được ngựa tốt, còn việc mua từ tay ai thì hắn chẳng bận tâm.

Người chăn ngựa chỉ về phía xa: “Kia kìa, phú hộ lớn nhất quận Quảng Hán chúng ta là Lý gia có một con Truy Điện Câu, tháng trước vừa mua về từ quận khác. Đại thiếu gia Lý gia thường cưỡi Truy Điện Câu phi nước đại trên đường!”

La Chinh gật đầu, lấy ít vàng lá trong nhẫn tu di ném cho người chăn ngựa. Đối phương mặt mày hớn hở rối rít cảm ơn, đồng thời không quên nhắc nhở La Chinh: “Tính tình vị đại thiếu gia Lý gia đó không tốt, nếu ngài muốn mua ngựa của hắn thì phải nói chuyện với hắn cho cẩn thận…”

La Chinh thản nhiên cười khẽ. Người chăn ngựa này có lòng tốt nhắc nhở, còn việc La Chinh có thể “nói chuyện cẩn thận” với vị đại thiếu gia Lý gia kia hay không thì phải xem tâm tình của hắn đã.

La Chinh đi theo hướng người chăn ngựa chỉ, chớp mắt đã đến một tòa nhà trang nhã xa hoa, trước cửa treo một tấm bảng gỗ hình thoi khắc một chữ “Lý” cực lớn. Đây chắc hẳn là sản nghiệp của phú hộ Lý gia.

Hắn đứng trước cửa lớn chốc lát thì có hai tên tôi tớ mặc áo giáp bước tới quát tháo La Chinh: “Tránh ra, tránh ra, chỗ này không phải là chỗ để ngươi đứng đờ ra đấy đâu. Lén la lén lút. Cẩn thận chúng ta bắt ngươi lại giờ!”

La Chinh nhướng mày, chưa kịp lên tiếng thì chợt nghe thấy tiếng gào thét vang dội truyền đến. Từ phía góc đường, có một người cưỡi ngựa chạy thẳng tới đây.

Hiện tại thị lực của La Chinh rất tốt, tuy con ngựa kia cách La Chinh khá xa, nhưng hắn có thể thấy rõ trên bốn vó của nó nhuốm một chút ánh chớp màu xanh lam, hơn nữa tốc độ chạy cũng cực kỳ nhanh, đúng là Truy Điện Câu mà La Chinh muốn mua.

Truy Điện Câu phi tới rất nhanh, chỉ trong một hơi thở đã chạy từ ngã tư đường tới trước mặt La Chinh, quả là chạy nhanh như chớp.

Nhưng đúng vào lúc người nọ thúc ngựa chạy đến thì bất chợt có một ông lão gầy yếu kéo xe đi ra từ bên kia đường, trên xe còn có mấy đứa trẻ mặc quần áo rách nát tả tơi. Ông lão không ngờ tốc độ của con ngựa kia lại nhanh như vậy, nhất thời sợ đến mức không thể nhúc nhích.

“Muốn chết!” Một thanh niên mặc áo gấm quát to, ánh mắt lộ vẻ tàn bạo.

Mọi người trên đường thấy cảnh tượng này đều nhắm chặt mắt lại theo bản năng. Nếu bị Truy Điện Câu đâm phải, chỉ sợ ông lão kéo xe và mấy đứa trẻ kia đều sẽ mất mạng.

Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, bóng dáng La Chinh đột nhiên xuất hiện trước mắt Truy Điện Câu, vươn tay nắm hai chân trước của nó, cứ thế nhấc bổng cả người lẫn ngựa lên.

“Nơi này nguy hiểm, đi mau lên.” Vừa nhấc Truy Điện Câu, La Chinh vừa quay đầu thản nhiên nói với ông lão kia.

Ông lão nhìn hắn bằng ánh mắt vẫn đầy kinh hãi đờ đẫn, lúc này ông ta mới luống cuống cúi đầu quay xe, vội vàng rời đi.

Thanh niên ngồi trên Truy Điện Câu tức giận mắng to: “Tên chó chết kia, mau thả ta xuống!”

Nghe được mấy lời chói tai của thanh niên, sắc mặt La Chinh lập tức trở nên lạnh lẽo, cẩn thận thả Truy Điệu Câu xuống đất. Thật ra hắn cẩn thận như vậy không phải vì sợ thanh niên bị thương mà là sợ con ngựa bị thương mà thôi.

“Tên chó chết, ngay cả ông đây mà cũng dám cản đường, muốn chết?” Sau khi đứng vững trên mặt đất, thanh niên lập tức vung tay điên cuồng quất roi về phía La Chinh.

La Chinh ung dung bắt lấy chiếc roi ngựa, siết chặt trong tay.

Hai tên tôi tớ đứng trước cửa Lý gia thấy vậy vội vã chạy tới bao vây La Chinh, quát to: “Tên nô tài lớn mật, còn không mau buông tay? Thiếu gia nhà ta muốn dùng roi quất ngươi mà ngươi dám phản kháng sao? Muốn chết sớm phải không? Nhanh quỳ xuống để đại thiếu gia quất một trăm roi, như vậy có thể tha cho ngươi một con đường sống!”

Nghe lời hai tên tôi tớ nói, La Chinh cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng giật tay, vị đại thiếu gia Lý gia lập tức bị La Chinh kéo xuống ngựa.

Cho dù là đại thiếu gia Lý gia hay đám tôi tớ đều đã quen tung hoành ngang ngược ở quận Quảng Hán này rồi. Nhất là vị đại thiếu gia kia, giờ phút này hắn ngây ngẩn cả người, bởi trước đây chưa từng có ai dám vô lễ với hắn như vậy.

Tuy vị đại thiếu gia Lý gia ngơ ngác sững sờ nhưng đám tôi tớ thì không như vậy. Hai tên đó nhanh nhẹn rút vũ khí chĩa về phía La Chinh: “Thằng nhãi kia, ngươi thật to gan! Vốn định để ngươi lĩnh một trăm roi là xong, nhưng giờ chúng ta nhất định phải lăng trì xử tử ngươi!”

/750

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status