Tô Linh Vận nghe Thiên Khung chân nhân nói vậy, sắc mặt lập tức ảm đạm, có vẻ như nhớ tới một vài chuyện vô cùng đau lòng, nhất thời không nói nên lời, khuôn mặt tràn ngập vẻ bi thương càng làm cho người ta tan nát cõi lòng.
“Vèo!”
Đúng lúc này, từ dưới mặt đất có một tia chớp màu bạc phóng về phía Thiên Khung chân nhân.
Thiên Khung chân nhân chỉ búng tay một cái là đã búng cho tia chớp đó bay ra ngoài.
Nhân cơ hội này, La Chinh nhảy lên cách mặt đất hơn mười trượng, nhảy đúng lên phi thiên liễn của Tô Linh Vận, đứng chắn trước mặt Tô Linh Vận mà mắng Thiên Khung chân nhân: “Lão tặc nhà ngươi, ỷ mình sống lâu hơn được vài năm nên bắt nạt một cô bé con như vậy sao! Không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ!”
Tô Linh Vận lớn hơn La Chinh vài tuổi, nhưng dù gì vẫn là đạo sư của La Chinh, vậy mà giờ lại biến thành một cô bé con trong miệng hắn, nghe ra quả thực có chút quái dị. Nhưng Thiên Khung chân nhân cũng đã sống hơn sáu giáp, cho nên Tô Linh Vận đang đứng trước mặt ông ta đúng là chỉ được coi như một cô bé con.
Đứng sau lưng La Chinh, Tô Linh Vận cảm nhận được từng làn hơi ấm tỏa ra từ người La Chinh, trong lòng có hơi run rẩy.
Tại sao Tô Linh Vận nàng lại tới Thanh Vân Tông, tại sao lại làm một đạo sư nhỏ bé ở Tiểu Vũ Phong thì cũng không phải là bí mật gì đối với cao tầng Thanh Vân Tông và những đại sĩ tộc.
Có điều việc này, không phải bí mật nhưng tính chất của nó còn hơn cả bí mật!
Từ trước đến nay chưa có ai dám vạch trần trước mặt Tô Linh Vận.
Sau khi tới Tiểu Vũ Phong, Tô Linh Vận hi vọng có thể quên hết sạch, thậm chí coi như những chuyện đó chưa từng xảy ra, tích cực thích ứng với thân phận mới, con người mới của mình.
Nhưng hôm nay bị Thiên Khung chân nhân không chút lưu tình mà vạch trần ngay trước mặt, Tô Linh Vận nhất thời rơi vào đau thương, khó có thể tự kiềm chế.
Nhưng đúng lúc này, La Chinh bỗng nhiên xông ra khiến nàng có một chút an ủi.
“Ngươi nói gì? Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi thử nói lại một lần nữa ngay trước mặt ta xem?” Thiên Khung chân nhân là một trong mười đại chân nhân của Thanh Vân Tông, ngày thường tôn quý như một vị thần tiên, sống an nhàn sung sướng, ai dám mạo phạm thẳng mặt ông ta như vậy? Nhưng tên nhóc này lại dám nói năng lỗ mãng đến thế! Tính khí ông ta vốn bạo lực nóng nảy nên chỉ trong nháy mắt đã nổi giận đùng đùng, nhìn có vẻ muốn ra tay ngay lập tức.
“Làm sao? Ta nói không sai chứ? Ngươi đã sống vài trăm năm, không phải là lão già thì là gì? Dám ức hiếp đạo sư nhà ta. Đạo sư nhà ta mới có đôi mươi, không phải cô bé con thì là gì? Có gì mà không dám nói lại lần nữa chứ?” La Chinh hỏi vặn lại, mặt đầy vẻ nghiêm túc, nói xong hắn còn quay đầu hỏi: “Tô đạo sư, ta nói đúng chứ?”
Tô Linh Vận nhìn ánh mắt La Chinh, trong lòng đột nhiên sinh ra một nỗi cảm động. Tên nhóc này mặc dù từ lúc vào Thanh Vân Tông đã liên tục gây phiền phức, nhưng lúc này lại là người đầu tiên đứng chắn trước mặt mình...
Hắn, thật tốt...
Tô Linh Vận gật đầu, lạnh lùng nói với Thiên Khung chân nhân: “Đúng vậy, có gì mà không dám nói? Thiên Khung chân nhân, đừng nói chỉ nói lại một lần, dù là một trăm lần, một ngàn lần, hay viết câu nói này thành bài hát, thành thơ mà đọc thì cũng có sao?”
“Ngươi! Tô Linh Vận, ngươi tưởng dùng thân phận ra để dọa ta thì ta sẽ không dám giết người trước mặt ngươi?” Thiên Khung chân nhân sắc mặt lạnh lẽo, sát ý trào dâng trong lòng.
Tô Linh Vận cười khẽ, trong cặp mắt cũng tràn đầy sự ngoan độc: “Ngươi dám, ngươi đương nhiên dám chứ, nhưng ngươi dám giết ta không?”
“Ta đương nhiên không dám giết ngươi. Ngươi là con phượng hoàng nhỏ, thân thể ngàn vàng, nhưng ta giết tên nhóc đứng trước mặt ngươi thì sao?” Thiên Khung chân nhân nói lớn.
“Ngươi giết hắn, đúng là ta không ngăn cản được, nhưng...” Bàn tay ngọc ngà của Tô Linh Vận bỗng xoay chuyển, trong tay nàng liền xuất hiện một tấm lệnh bài, trên đó có khắc hai chữ “Thiên Tử”. Đây chính là Thiên Tử Lệnh trong truyền thuyết, có thể hiệu triệu vị ở trong cung Phần Thiên!
“Nhận ra tấm lệnh bài này không? Nếu ngươi giết hắn, ta buộc phải dùng Thiên Tử Lệnh. Ta tin chắc Thiên Khung chân nhân ngươi có chạy tới chân trời góc bể thì cũng không thoát được sự truy sát của người đó!” Tô Linh Vận nheo mắt, trong đó ẩn chứa một tia tàn nhẫn, rất giống như đã quyết tâm cá chết lưới rách.
Khi Thiên Khung chân nhân nhìn thấy tấm lệnh bài này thì khí thế toàn thân lập tức đông cứng.
Là một chân nhân của Thanh Vân Tông, cho dù giết người trước mặt Công chúa điện hạ đã thất thế, cũng không phải vấn đề gì to tát!
Nhưng...
Trong tay Công chúa điện hạ lại có Thiên Tử Lệnh!
Nhưng Thiên Tử Lệnh là vật quý báu biết bao, làm sao con nhóc này lại chịu dùng nó để bảo vệ một tên đệ tử ngoại môn không hề quan trọng?
“Ngươi chịu vì thằng nhóc này mà lãng phí một tấm Thiên Tử Lệnh?” Thiên Khung chân nhân buồn bực hỏi, lúc này khí thế đã giảm đi nhiều.
Tô Linh Vận hờ hững nói: “Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Thiên Khung chân nhân sững sờ một lúc mới nghiến răng nói: “Xem như ngươi lợi hại. Có điều, Thanh Vân Tông lớn như vậy, ta không tin ngươi có thể bảo vệ được hắn mãi! Huống hồ, chuyện hôm nay cho dù ta không truy cứu, Thanh Vân Tông ắt cũng sẽ truy cứu. Hắn giết người trong địa phận Thanh Vân Tông đã là vi phạm quy định, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, cho dù ngươi là Công chúa điện hạ cũng không thể che chở!”
“Nếu như La Chinh có sai, đương nhiên ta sẽ không bao che, mà sẽ xử lý theo quy định của Thanh Vân Tông. Còn Thiên Khung ngươi là một chân nhân, chưa hỏi rõ phải trái đúng sai đã muốn giết hắn, vậy phải giải thích thế nào?” Tô Linh Vận vô cùng sáng suốt. Lúc này Thiên Khung chân nhân lôi môn quy ra để nói vòng vo tam quốc nên đương nhiên nàng cũng dựa theo đó mà phản bác.
Thiên Khung chân nhân đằng hắng một tiếng, nói lảng đi không đáp: “Cho dù thế nào, chuyện hôm nay tên nhóc này giết người nhất định phải bị xử lý rõ ràng!”
“Xử lý? Lão già, ta vừa mới hoàn thành xong thử luyện trảm yêu trở về, còn chưa kịp lên Tiểu Vũ Phong thì vô duyên vô cớ đã bị đưa đến đây, vu cáo ta thông đồng với Yêu tộc, chịu nghiêm hình của Tần Mộc tra tấn. Bọn chúng thấy không đánh chết được ta liền liên hợp với Gia Cát Phong muốn lấy mạng ta! Lẽ nào ta đứng ở đó mặc người mổ xẻ? Để cho hắn giết sao?” La Chinh nghiêm mặt hỏi lại: “Thử hỏi, nếu ngươi gặp phải việc như vậy, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Đây là lời nói của một mình ngươi, không được tính!” Nói xong, Thiên Khung chân nhân chậm rãi đáp xuống từ không trung, nói với Tần Mộc vẫn luôn đứng bên cạnh: “Tần Mộc, ngươi là phán quan của Huấn Giới Đường, ngươi phải nói rõ ràng cẩn thận, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Mộc đảo mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm: “Thiên Khung chân nhân, ngài đừng nghe thằng nhóc kia nói bậy. Huấn Giới Đường ta nhận được tình báo, nghi ngờ hắn cấu kết với Yêu tộc khi tham gia thử luyện trảm yêu, đương nhiên Huấn Giới Đường phải có trách nhiệm với đệ tử của Thanh Vân Tông. Nếu hắn thật sự bị yêu tướng chiếm xác, lẻn vào trong Thanh Vân Tông thì phải làm sao?”
Thiên Khung chân nhân gật đầu: “Tần Mộc, ngươi làm không sai, tiếp tục nói đi!”
“Chỉ là không ngờ hắn lại không phối hợp với sự điều tra của Huấn Giới Đường. Hắn không chỉ thiếu lễ độ, mà còn nói những lời ngông cuồng! Bởi vì lời hắn nói quá mức đáng giận, nên ta ra lệnh thi hành trượng hình để cảnh cáo hắn. Không ngờ hắn lại quay người bỏ chạy, chắc hẳn có tật giật mình! Trùng hợp là Tam thiếu gia của Gia Cát gia đi ngang qua, nên ta liền cầu viện, không ngờ La Chinh lại ra tay... chém chết Gia Cát Phong... Còn chuyện sau đó, Thiên Khung chân nhân ngài cũng đều thấy cả rồi.” Tần Mộc nói xong, trên khuôn mặt lộ ra ý cười âm hiểm. Đối với những thủ đoạn vu oan giá họa, hãm hại người khác, Tần Mộc hắn rất hay sử dụng nên đã thuộc lòng từ lâu. Vì thế lúc này mở miệng cũng có thể nói rất lưu loát.
Thiên Khung chân nhân ngẩng đầu nói với Viêm Long chân nhân: “Viêm Long, ngươi đều nghe thấy rồi đấy. Rõ ràng tên nhóc này coi thường quy định của Thanh Vân Tông, giết người ở trong này, ngươi nói nên xử lý hắn thế nào?”
Nghe thấy lời đổi trắng thay đen của Tần Mộc, La Chinh tức giận nói: “Tần Mộc, ngươi bịa chuyện, nói xằng nói bậy. Ngươi dám thề với những lời ngươi vừa nói không!”
“Nếu Tần Mộc ta nói dối nửa lời sẽ bị thiên lôi giáng xuống, ngũ lôi đánh chết.” Mặt Tần Mộc mang theo ý cười. Không ngờ hắn lại có thể thuận miệng thốt ra lời thề độc trái với lương tâm như vậy, không hề dài dòng dây dưa dù chỉ một chút.
“Thế nào?” Khí thế của Thiên Khung chân nhân lại dần khôi phục: “Tội của hắn có thể giết!”
Viêm Long chân nhân lúc này cũng có hơi khó xử, nghe những lời Tần Mộc nói thì quả thực chứng cứ vô cùng chính xác. Mặc dù Viêm Long ông là chân nhân trong Thanh Vân Tông, nhưng kể từ khi khai tông lập phái, rất nhiều chuyện không phải cứ thuận tình là được, vẫn phải làm việc theo quy tắc, nếu không cả Thanh Vân Tông ắt sẽ đại loạn.
Nếu thật sự như những gì Tần Mộc nói, Viêm Long chân nhân ông quả thực không còn cách tốt hơn để bảo vệ La Chinh.
Nhưng nghĩ tới tính cách của Tô Linh Vận, Viêm Long chân nhân cũng có chút đau đầu.
Điều khiến Viên Long chân nhân không ngờ tới chính là, Tô Linh Vận đột nhiên nói: “Được! Nếu đã như vậy, ta yêu cầu khai đường đại thẩm!”
“Khai đương đại thẩm? Hừ, ngươi nói đơn giản quá! Tên nhóc này có tư cách gì khiến Thanh Vân Tông khai đường đại thẩm?” Thiên Khung chân nhân lạnh giọng nói.
Trước nay, chỉ khi nào là việc vi phạm quy định nghiêm trọng nhưng lại có nhiều tranh luận thì mới khai đường đại thẩm để điều tra xử lý. Có điều, thông thường khai đường đại thẩm sẽ không mở vì một đệ tử ngoại môn mà chỉ mở vì những đệ tử tinh anh trong Thanh Vân Tông.
Viêm Long chân nhân cũng có chút khó xử: “Lần gần nhất cũng cách đây hơn hai năm rồi, lần này vì chuyện như vậy mà phải khai đường đại thẩm, có phải hơi…”
“Ta nhất định phải khai đường đại thẩm.” Tô Linh Vận cố chấp nói: “Thiên Khung chân nhân, nếu ngươi đã cho rằng việc này có chứng cứ rõ ràng, vậy mà cũng không dám sao?”
“Không dám?” Thiên Khung chân nhân cười ha ha: “Ta có gì mà không dám? Ta tận mắt chứng kiến tên La Chinh này giết chết Tam thiếu gia của Gia Cát gia, vậy thì có gì mà không dám?”
“Nếu đã như vậy, thì để ta đi xin khai đường đại thẩm, những việc khác không phiền hai vị chân nhân phải tốn sức.” Tô Linh Vận nhàn nhạt nói, trong đôi mắt xinh đẹp lạnh lẽo kia của nàng lại ẩn giấu một tia giảo hoạt.
“Được! Vậy thì để tên nhóc này sống thêm hai ngày. Có điều hai ngày này ngươi không thể đưa tên nhóc kia đi, buộc phải nhốt hắn ở Huấn Minh Sơn!” Thiên Khung chân nhân nói.
Tô Linh Vận nhìn về phía La Chinh: “Không còn cách nào khác, hai ngày này ngươi còn phải kiên trì một chút. Ngươi cứ yên tâm, một khi khai đường đại thẩm thì không ai dám vu oan ngươi!”
La Chinh nhìn Tô Linh Vận, cười hì hì nói: “Tô đạo sư, ta không lo lắng gì cả. Vốn dĩ ta chỉ có một cái mạng cùi, nếu ai muốn lấy thì cứ việc. Chỉ cần xem xem hắn có đủ bản lĩnh hay không!” Nói xong La Chinh còn cố ý liếc ánh mắt khiêu khích về phía Thiên Khung chân nhân.
Sau đó Tô Linh Vận từ từ hạ phi thiên liễn xuống. Nếu đã đồng ý khai đường đại thẩm, La Chinh vẫn phải bị giam ở Huấn Minh Sơn.
Trước khi La Chinh rời đi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, lúc này mới nói nhỏ: “Tô đạo sư, ta muốn biết khai đường đại thẩm hai năm trước là ai bị xét xử?”
Tô Linh Vận trầm mặc một hồi, trong miệng mới nói ra hai chữ: “La Yên.”
Trên mặt La Chinh lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, tiếp tục nói: “Lúc đó ai là người chủ trì khai đường đại thẩm, là ai yêu cầu?”
“Điều này để sau hãy nói, được không?” Tô Linh Vận lắc lắc đầu, không muốn trả lời câu hỏi này.
“Nói cho ta biết.” Giọng điệu của La Chinh rất bình thường, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sự uy nghiêm làm người khác không thể kháng cự, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tô Linh Vận.
“Vèo!”
Đúng lúc này, từ dưới mặt đất có một tia chớp màu bạc phóng về phía Thiên Khung chân nhân.
Thiên Khung chân nhân chỉ búng tay một cái là đã búng cho tia chớp đó bay ra ngoài.
Nhân cơ hội này, La Chinh nhảy lên cách mặt đất hơn mười trượng, nhảy đúng lên phi thiên liễn của Tô Linh Vận, đứng chắn trước mặt Tô Linh Vận mà mắng Thiên Khung chân nhân: “Lão tặc nhà ngươi, ỷ mình sống lâu hơn được vài năm nên bắt nạt một cô bé con như vậy sao! Không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ!”
Tô Linh Vận lớn hơn La Chinh vài tuổi, nhưng dù gì vẫn là đạo sư của La Chinh, vậy mà giờ lại biến thành một cô bé con trong miệng hắn, nghe ra quả thực có chút quái dị. Nhưng Thiên Khung chân nhân cũng đã sống hơn sáu giáp, cho nên Tô Linh Vận đang đứng trước mặt ông ta đúng là chỉ được coi như một cô bé con.
Đứng sau lưng La Chinh, Tô Linh Vận cảm nhận được từng làn hơi ấm tỏa ra từ người La Chinh, trong lòng có hơi run rẩy.
Tại sao Tô Linh Vận nàng lại tới Thanh Vân Tông, tại sao lại làm một đạo sư nhỏ bé ở Tiểu Vũ Phong thì cũng không phải là bí mật gì đối với cao tầng Thanh Vân Tông và những đại sĩ tộc.
Có điều việc này, không phải bí mật nhưng tính chất của nó còn hơn cả bí mật!
Từ trước đến nay chưa có ai dám vạch trần trước mặt Tô Linh Vận.
Sau khi tới Tiểu Vũ Phong, Tô Linh Vận hi vọng có thể quên hết sạch, thậm chí coi như những chuyện đó chưa từng xảy ra, tích cực thích ứng với thân phận mới, con người mới của mình.
Nhưng hôm nay bị Thiên Khung chân nhân không chút lưu tình mà vạch trần ngay trước mặt, Tô Linh Vận nhất thời rơi vào đau thương, khó có thể tự kiềm chế.
Nhưng đúng lúc này, La Chinh bỗng nhiên xông ra khiến nàng có một chút an ủi.
“Ngươi nói gì? Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi thử nói lại một lần nữa ngay trước mặt ta xem?” Thiên Khung chân nhân là một trong mười đại chân nhân của Thanh Vân Tông, ngày thường tôn quý như một vị thần tiên, sống an nhàn sung sướng, ai dám mạo phạm thẳng mặt ông ta như vậy? Nhưng tên nhóc này lại dám nói năng lỗ mãng đến thế! Tính khí ông ta vốn bạo lực nóng nảy nên chỉ trong nháy mắt đã nổi giận đùng đùng, nhìn có vẻ muốn ra tay ngay lập tức.
“Làm sao? Ta nói không sai chứ? Ngươi đã sống vài trăm năm, không phải là lão già thì là gì? Dám ức hiếp đạo sư nhà ta. Đạo sư nhà ta mới có đôi mươi, không phải cô bé con thì là gì? Có gì mà không dám nói lại lần nữa chứ?” La Chinh hỏi vặn lại, mặt đầy vẻ nghiêm túc, nói xong hắn còn quay đầu hỏi: “Tô đạo sư, ta nói đúng chứ?”
Tô Linh Vận nhìn ánh mắt La Chinh, trong lòng đột nhiên sinh ra một nỗi cảm động. Tên nhóc này mặc dù từ lúc vào Thanh Vân Tông đã liên tục gây phiền phức, nhưng lúc này lại là người đầu tiên đứng chắn trước mặt mình...
Hắn, thật tốt...
Tô Linh Vận gật đầu, lạnh lùng nói với Thiên Khung chân nhân: “Đúng vậy, có gì mà không dám nói? Thiên Khung chân nhân, đừng nói chỉ nói lại một lần, dù là một trăm lần, một ngàn lần, hay viết câu nói này thành bài hát, thành thơ mà đọc thì cũng có sao?”
“Ngươi! Tô Linh Vận, ngươi tưởng dùng thân phận ra để dọa ta thì ta sẽ không dám giết người trước mặt ngươi?” Thiên Khung chân nhân sắc mặt lạnh lẽo, sát ý trào dâng trong lòng.
Tô Linh Vận cười khẽ, trong cặp mắt cũng tràn đầy sự ngoan độc: “Ngươi dám, ngươi đương nhiên dám chứ, nhưng ngươi dám giết ta không?”
“Ta đương nhiên không dám giết ngươi. Ngươi là con phượng hoàng nhỏ, thân thể ngàn vàng, nhưng ta giết tên nhóc đứng trước mặt ngươi thì sao?” Thiên Khung chân nhân nói lớn.
“Ngươi giết hắn, đúng là ta không ngăn cản được, nhưng...” Bàn tay ngọc ngà của Tô Linh Vận bỗng xoay chuyển, trong tay nàng liền xuất hiện một tấm lệnh bài, trên đó có khắc hai chữ “Thiên Tử”. Đây chính là Thiên Tử Lệnh trong truyền thuyết, có thể hiệu triệu vị ở trong cung Phần Thiên!
“Nhận ra tấm lệnh bài này không? Nếu ngươi giết hắn, ta buộc phải dùng Thiên Tử Lệnh. Ta tin chắc Thiên Khung chân nhân ngươi có chạy tới chân trời góc bể thì cũng không thoát được sự truy sát của người đó!” Tô Linh Vận nheo mắt, trong đó ẩn chứa một tia tàn nhẫn, rất giống như đã quyết tâm cá chết lưới rách.
Khi Thiên Khung chân nhân nhìn thấy tấm lệnh bài này thì khí thế toàn thân lập tức đông cứng.
Là một chân nhân của Thanh Vân Tông, cho dù giết người trước mặt Công chúa điện hạ đã thất thế, cũng không phải vấn đề gì to tát!
Nhưng...
Trong tay Công chúa điện hạ lại có Thiên Tử Lệnh!
Nhưng Thiên Tử Lệnh là vật quý báu biết bao, làm sao con nhóc này lại chịu dùng nó để bảo vệ một tên đệ tử ngoại môn không hề quan trọng?
“Ngươi chịu vì thằng nhóc này mà lãng phí một tấm Thiên Tử Lệnh?” Thiên Khung chân nhân buồn bực hỏi, lúc này khí thế đã giảm đi nhiều.
Tô Linh Vận hờ hững nói: “Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Thiên Khung chân nhân sững sờ một lúc mới nghiến răng nói: “Xem như ngươi lợi hại. Có điều, Thanh Vân Tông lớn như vậy, ta không tin ngươi có thể bảo vệ được hắn mãi! Huống hồ, chuyện hôm nay cho dù ta không truy cứu, Thanh Vân Tông ắt cũng sẽ truy cứu. Hắn giết người trong địa phận Thanh Vân Tông đã là vi phạm quy định, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, cho dù ngươi là Công chúa điện hạ cũng không thể che chở!”
“Nếu như La Chinh có sai, đương nhiên ta sẽ không bao che, mà sẽ xử lý theo quy định của Thanh Vân Tông. Còn Thiên Khung ngươi là một chân nhân, chưa hỏi rõ phải trái đúng sai đã muốn giết hắn, vậy phải giải thích thế nào?” Tô Linh Vận vô cùng sáng suốt. Lúc này Thiên Khung chân nhân lôi môn quy ra để nói vòng vo tam quốc nên đương nhiên nàng cũng dựa theo đó mà phản bác.
Thiên Khung chân nhân đằng hắng một tiếng, nói lảng đi không đáp: “Cho dù thế nào, chuyện hôm nay tên nhóc này giết người nhất định phải bị xử lý rõ ràng!”
“Xử lý? Lão già, ta vừa mới hoàn thành xong thử luyện trảm yêu trở về, còn chưa kịp lên Tiểu Vũ Phong thì vô duyên vô cớ đã bị đưa đến đây, vu cáo ta thông đồng với Yêu tộc, chịu nghiêm hình của Tần Mộc tra tấn. Bọn chúng thấy không đánh chết được ta liền liên hợp với Gia Cát Phong muốn lấy mạng ta! Lẽ nào ta đứng ở đó mặc người mổ xẻ? Để cho hắn giết sao?” La Chinh nghiêm mặt hỏi lại: “Thử hỏi, nếu ngươi gặp phải việc như vậy, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Đây là lời nói của một mình ngươi, không được tính!” Nói xong, Thiên Khung chân nhân chậm rãi đáp xuống từ không trung, nói với Tần Mộc vẫn luôn đứng bên cạnh: “Tần Mộc, ngươi là phán quan của Huấn Giới Đường, ngươi phải nói rõ ràng cẩn thận, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Mộc đảo mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm: “Thiên Khung chân nhân, ngài đừng nghe thằng nhóc kia nói bậy. Huấn Giới Đường ta nhận được tình báo, nghi ngờ hắn cấu kết với Yêu tộc khi tham gia thử luyện trảm yêu, đương nhiên Huấn Giới Đường phải có trách nhiệm với đệ tử của Thanh Vân Tông. Nếu hắn thật sự bị yêu tướng chiếm xác, lẻn vào trong Thanh Vân Tông thì phải làm sao?”
Thiên Khung chân nhân gật đầu: “Tần Mộc, ngươi làm không sai, tiếp tục nói đi!”
“Chỉ là không ngờ hắn lại không phối hợp với sự điều tra của Huấn Giới Đường. Hắn không chỉ thiếu lễ độ, mà còn nói những lời ngông cuồng! Bởi vì lời hắn nói quá mức đáng giận, nên ta ra lệnh thi hành trượng hình để cảnh cáo hắn. Không ngờ hắn lại quay người bỏ chạy, chắc hẳn có tật giật mình! Trùng hợp là Tam thiếu gia của Gia Cát gia đi ngang qua, nên ta liền cầu viện, không ngờ La Chinh lại ra tay... chém chết Gia Cát Phong... Còn chuyện sau đó, Thiên Khung chân nhân ngài cũng đều thấy cả rồi.” Tần Mộc nói xong, trên khuôn mặt lộ ra ý cười âm hiểm. Đối với những thủ đoạn vu oan giá họa, hãm hại người khác, Tần Mộc hắn rất hay sử dụng nên đã thuộc lòng từ lâu. Vì thế lúc này mở miệng cũng có thể nói rất lưu loát.
Thiên Khung chân nhân ngẩng đầu nói với Viêm Long chân nhân: “Viêm Long, ngươi đều nghe thấy rồi đấy. Rõ ràng tên nhóc này coi thường quy định của Thanh Vân Tông, giết người ở trong này, ngươi nói nên xử lý hắn thế nào?”
Nghe thấy lời đổi trắng thay đen của Tần Mộc, La Chinh tức giận nói: “Tần Mộc, ngươi bịa chuyện, nói xằng nói bậy. Ngươi dám thề với những lời ngươi vừa nói không!”
“Nếu Tần Mộc ta nói dối nửa lời sẽ bị thiên lôi giáng xuống, ngũ lôi đánh chết.” Mặt Tần Mộc mang theo ý cười. Không ngờ hắn lại có thể thuận miệng thốt ra lời thề độc trái với lương tâm như vậy, không hề dài dòng dây dưa dù chỉ một chút.
“Thế nào?” Khí thế của Thiên Khung chân nhân lại dần khôi phục: “Tội của hắn có thể giết!”
Viêm Long chân nhân lúc này cũng có hơi khó xử, nghe những lời Tần Mộc nói thì quả thực chứng cứ vô cùng chính xác. Mặc dù Viêm Long ông là chân nhân trong Thanh Vân Tông, nhưng kể từ khi khai tông lập phái, rất nhiều chuyện không phải cứ thuận tình là được, vẫn phải làm việc theo quy tắc, nếu không cả Thanh Vân Tông ắt sẽ đại loạn.
Nếu thật sự như những gì Tần Mộc nói, Viêm Long chân nhân ông quả thực không còn cách tốt hơn để bảo vệ La Chinh.
Nhưng nghĩ tới tính cách của Tô Linh Vận, Viêm Long chân nhân cũng có chút đau đầu.
Điều khiến Viên Long chân nhân không ngờ tới chính là, Tô Linh Vận đột nhiên nói: “Được! Nếu đã như vậy, ta yêu cầu khai đường đại thẩm!”
“Khai đương đại thẩm? Hừ, ngươi nói đơn giản quá! Tên nhóc này có tư cách gì khiến Thanh Vân Tông khai đường đại thẩm?” Thiên Khung chân nhân lạnh giọng nói.
Trước nay, chỉ khi nào là việc vi phạm quy định nghiêm trọng nhưng lại có nhiều tranh luận thì mới khai đường đại thẩm để điều tra xử lý. Có điều, thông thường khai đường đại thẩm sẽ không mở vì một đệ tử ngoại môn mà chỉ mở vì những đệ tử tinh anh trong Thanh Vân Tông.
Viêm Long chân nhân cũng có chút khó xử: “Lần gần nhất cũng cách đây hơn hai năm rồi, lần này vì chuyện như vậy mà phải khai đường đại thẩm, có phải hơi…”
“Ta nhất định phải khai đường đại thẩm.” Tô Linh Vận cố chấp nói: “Thiên Khung chân nhân, nếu ngươi đã cho rằng việc này có chứng cứ rõ ràng, vậy mà cũng không dám sao?”
“Không dám?” Thiên Khung chân nhân cười ha ha: “Ta có gì mà không dám? Ta tận mắt chứng kiến tên La Chinh này giết chết Tam thiếu gia của Gia Cát gia, vậy thì có gì mà không dám?”
“Nếu đã như vậy, thì để ta đi xin khai đường đại thẩm, những việc khác không phiền hai vị chân nhân phải tốn sức.” Tô Linh Vận nhàn nhạt nói, trong đôi mắt xinh đẹp lạnh lẽo kia của nàng lại ẩn giấu một tia giảo hoạt.
“Được! Vậy thì để tên nhóc này sống thêm hai ngày. Có điều hai ngày này ngươi không thể đưa tên nhóc kia đi, buộc phải nhốt hắn ở Huấn Minh Sơn!” Thiên Khung chân nhân nói.
Tô Linh Vận nhìn về phía La Chinh: “Không còn cách nào khác, hai ngày này ngươi còn phải kiên trì một chút. Ngươi cứ yên tâm, một khi khai đường đại thẩm thì không ai dám vu oan ngươi!”
La Chinh nhìn Tô Linh Vận, cười hì hì nói: “Tô đạo sư, ta không lo lắng gì cả. Vốn dĩ ta chỉ có một cái mạng cùi, nếu ai muốn lấy thì cứ việc. Chỉ cần xem xem hắn có đủ bản lĩnh hay không!” Nói xong La Chinh còn cố ý liếc ánh mắt khiêu khích về phía Thiên Khung chân nhân.
Sau đó Tô Linh Vận từ từ hạ phi thiên liễn xuống. Nếu đã đồng ý khai đường đại thẩm, La Chinh vẫn phải bị giam ở Huấn Minh Sơn.
Trước khi La Chinh rời đi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, lúc này mới nói nhỏ: “Tô đạo sư, ta muốn biết khai đường đại thẩm hai năm trước là ai bị xét xử?”
Tô Linh Vận trầm mặc một hồi, trong miệng mới nói ra hai chữ: “La Yên.”
Trên mặt La Chinh lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, tiếp tục nói: “Lúc đó ai là người chủ trì khai đường đại thẩm, là ai yêu cầu?”
“Điều này để sau hãy nói, được không?” Tô Linh Vận lắc lắc đầu, không muốn trả lời câu hỏi này.
“Nói cho ta biết.” Giọng điệu của La Chinh rất bình thường, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sự uy nghiêm làm người khác không thể kháng cự, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tô Linh Vận.
/750
|