La Chinh nhìn lướt qua Thiên Khung chân nhân và đám người của Gia Cát gia rồi tiếp tục nói với Tử Thanh chân nhân: “Thưa chân nhân, nếu lúc này có người muốn giết ngài, ngài nên làm thế nào?”
Nghe La Chinh hỏi vậy, Tử Thanh Chân Nhân không chút do dự nói: “Nếu như đối phương chẳng phân biệt đúng sai đã muốn giết ta, tất nhiên ta sẽ đánh lại.”
La Chinh gật gật đầu: “Chân nhân nói rất đúng. Nếu có người muốn giết mình, không có ai lại đợi làm cừu non để bị ăn thịt cả. Như vậy chân nhân hẳn cũng biết, thanh trọng kiếm ngày ấy ta dùng để giết Gia Cát Phong từ đâu mà ra chứ?”
“Ta không biết.” Tử Thanh chân nhân lắc đầu. Ngày đó ông ta không ở đây, đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mặc dù Thiên Khung chân nhân sau đó cũng tới nhưng cũng không nhìn rõ mọi chuyện ở hiện trường. Trong Huấn Giới Đường, chỉ có La Chinh và Tần Mộc biết chuyện ngày ấy mà thôi.
“Vậy để ta nói. Thanh trọng kiếm hôm đó ta dùng để chém Gia Cát Phong, là mượn cự kiếm được tạo thành từ chân nguyên của Gia Cát Phong! Còn ta đoạt cự kiếm chân nguyên của hắn là vì hắn khống chế cự kiếm muốn giết ta. Thử hỏi, ta phải đứng nguyên tại chỗ chờ hắn giết chết hay sao?” La Chinh hỏi ngược lại.
Trên mặt Tử Thanh chân nhân lóe ra một tia nghi hoặc: “Nghe ngươi nói vậy thì có vẻ cũng có lý. Thế nhưng đoạn cự kiếm chân nguyên kia, ta lại nghe không hiểu.”
“Tử Thanh chân nhân, công pháp Gia Cát Phong dùng chính là Thất Huyền Yêu Kiếm - công pháp thiên giai của Gia Cát gia chúng ta, có thể dùng chân nguyên hóa thành cự kiếm đối phó với địch. Cự kiếm chân nguyên kia chính là chân nguyên của Gia Cát Phong biến thành, thế nhưng tên nhãi này nói hắn cướp cự kiếm của Gia Cát Phong đi, chính là nói hươu nói vượn. Thử hỏi, ai có thể cướp được hóa thân chân nguyên của người khác?” Gia Cát Anh Cách nhịn không được tiến lên một bước nói.
“Cướp hóa thân chân nguyên của người khác?” Tử Thanh chân nhân nghe xong, cũng lắc đầu.
Các chân nhân có mặt ở đây cũng chưa từng nghe trên thế giới này có công pháp gì có thể cướp được hóa thân chân nguyên của người khác.
Thấy Tử Thanh chân nhân vẫn đang mù mờ, La Chinh bĩu môi, nghĩ thầm, hóa ra mười chân nhân của Thanh Vân Tông cũng chỉ đến thế thôi. Thiên Ma Thần Quyền này La Chinh lấy trong Thiên Thư Các của Thanh Vân Tông, thế mà những chân nhân này lại không ai biết tới.
“Thằng nhãi, đến lúc này mà ngươi còn già mồm. Tử Thanh chân nhân, ta thấy không cần hỏi nữa. Rõ ràng hắn độc ác ra tay giết người, theo lý nên xử tử!” Thiên Khung chân nhân uy nghiêm nói.
La Chinh lại không chút hoang mang nói: “Nếu Thiên Khung chân nhân không tin, sao không để cho ta biểu diễn lại một lần, chứng minh sự thật!”
Thiên Khung chân nhân thấy La Chinh nghiêm túc nói như vậy, trong lòng cũng có một chút nghi ngờ, nhưng ông ta vẫn không tin La Chinh có thể cắn nuốt chân nguyên của người khác.
Loại công pháp này, Thiên Khung chân nhân hôm nay mới được nghe lần đầu, chứ chưa từng thấy bao giờ.
Thật ra đám chân nhân đang ngồi đây đều từng nghe nói về Thiên Ma Thần Quyền. Năm đó khi một bản đơn của Thiên Ma Thần Quyền được cất vào trong Thiên Thư Các, đại đa số chân nhân đều có mặt.
Nhưng Thiên Ma Thần Quyền được xác định là công pháp thánh giai, cho tới bây giờ chưa có ai tu luyện thành công.
Bọn hắn tất nhiên chưa từng thấy qua Thiên Ma Thần Quyền, cũng chưa từng thấy hiệu quả của chân khí Thiên Ma thực thụ.
Thật ra, chuyện La Chinh có thể lợi dụng chân nguyên của mình để cắn nuốt chân nguyên của người khác đã từng làm loạn khắp thành Bạch Đế, người biết rõ chuyện này cũng không phải chỉ một hai người.
Chẳng qua là chuyện xảy ra ở trong Đế Quân, nên bên phía thành Bạch Đế cũng không truyền ra ngoài.
“Được! Đã như vậy thì ta phải nhìn xem, ngươi làm thế nào mà cướp được chân nguyên của người khác!” Thiên Khung chân nhân dứt lời, nói với Tần Mộc đứng bên cạnh: “Tần Mộc, ngươi phóng hóa thân chân nguyên ra xem rốt cuộc thằng nhãi này có thể làm được không!”
Trong lòng Tần Mộc lúc này bắt đầu lo lắng. Ngày đó Thiên Khung chân nhân không ở đây, cũng không nhìn thấy màn La Chinh cắn nuốt chân nguyên, nhưng Tần Mộc hắn lại thực sự nhìn thấy.
Ngày ấy, bảy thanh cự kiếm chân nguyên do Gia Cát Phong phóng ra, thật sự đều bị La Chinh cắn nuốt hết. Hơn nữa cuối cùng còn hợp nhất bảy thanh cự kiếm hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, sau đó còn đỡ được một chưởng của Thiên Khung chân nhân, vì sao Thiên Khung chân nhân lại không rõ điều này?
Đáng tiếc đúng lúc này, Tần Mộc lại không có cơ hội lặng lẽ nhắc nhở Thiên Khung chân nhân mà chỉ có thể nhắm mắt làm liều, lấy bút Phán Quan ra, xuất chân nguyên trong cơ thể ra giữa không trung, viết lên một chữ như rồng bay phượng múa, sau đó đẩy chữ ngưng tụ từ chân nguyên đó về phía La Chinh.
La Chinh nhìn chữ biến từ chân nguyên kia đang chậm rãi bay tới, cánh tay vừa nhấc lên liền bắn ra một tia chân nguyên Thiên Ma.
Chân nguyên Thiên Ma lập tức chui vào trong cái chữ to mà Tần Mộc viết, chỉ chốc lát sau, toàn bộ chân nguyên trong chữ đó đều bị chân nguyên Thiên Ma cắn nuốt.
Sau đó La Chinh vung một tay lên, chữ chân nguyên mà Tần Mộc viết liền vô cùng nghe lời, nhảy múa vây quanh hắn.
Các vị chân nhân thấy một màn như vậy, sắc mặt vô cùng ngỡ ngàng.
“Không ngờ thằng nhóc này lại nói thật. Hắn thật sự có thể cắn nuốt chân nguyên!”
“Hắn tu luyện công pháp gì? Dù lần xét xử này có thế nào thì cũng phải tìm hiểu một phen!”
Chỉ có cao thủ chân chính mới hiểu được việc có thể cắn nuốt chân nguyên của người khác có ý nghĩa thế nào.
Mà La Chinh cũng lợi dụng một chiêu này, hóa giải vô số hiểm cảnh, thậm chí còn đối đầu với cường giả Chiếu Thần Cảnh!
Sắc mặt Thiên Khung chân nhân lúc này vô cùng khó coi. Tuy trước đây ông ta cũng nghi ngờ một chút, đặc biệt là lúc người Gia Cát gia nhắc tới Thất Huyền Yêu Kiếm, ông ta nhớ lại ngày ấy, đúng là La Chinh đã khống chế một thanh cự kiếm giết chết Gia Cát Phong.
Nhưng Thiên Khung chân nhân cho rằng đó là công pháp La Chinh tu luyện.
Làm sao có thể nghĩ đến La Chinh lại điều khiển được chân nguyên của người khác.
“Ta nói rồi, sự thật sẽ chứng minh. Chân nhân, ngài còn cái gì để nói?” La Chinh mỉm cười nói với Thiên Khung chân nhân, sau đó hắn vỗ vỗ tay, chữ biến từ chân nguyên kia, liền dần dần tiêu tán giữa trời đất.Thiên Khung chân nhân trầm mặt, cười lạnh: “Cứ cho là ngươi đã chứng minh được ngươi có thể cắn nuốt hóa thân chân nguyên của người khác thì sao? Điều này có thể thay đổi sự thật ngươi là kẻ sát nhân?”
La Chinh lắc đầu nói: “Ta đã nói rồi, là Gia Cát Phong động thủ giết ta trước, chẳng lẽ ta đứng nguyên tại chỗ cho hắn giết?”
Thiên Khung chân nhân cười nhạo một tiếng một tiếng: “Đó chỉ là lời nói của một bên mà thôi, Tần Mộc, ngươi nói xem ngày ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Ngày ấy ngoại trừ Tần Mộc cùng thuộc hạ của hắn ra thì chỉ có cô gái bên cạnh Gia Cát Phong là Trác Phi ở đây mà thôi.
La Chinh giết chết Gia Cát Phong, Trác Phi còn hận không thể khiến hắn chết nhanh một chút ấy chứ, làm sao ra mặt giúp hắn làm chứng được.
Mà lúc này Thiên Khung chân nhân lại cho Tần Mộc ra mặt, đương nhiên đoán cũng biết mục đích là gì.
Tần Mộc cười hì hì, đứng lên trước công đường, hành lễ với Tử Thanh chân nhân, sau đó liền kể lại chuyện ngày ấy một lần.
Lời hắn và La Chinh kể lại vô cùng khác nhau: “Ngày ấy La Chinh không chỉ nói năng lỗ mãng trước Huấn Giới Đường mà còn muốn đả thương ta! Ta lớn tiếng cầu cứu, trùng hợp công tử Gia Cát Phong lại đi ngang qua đây, thấy việc bất bình chẳng tha, muốn giúp ta chế trụ La Chinh! Nhưng là... Ài!” Tần Mộc oán thán một tiếng lại nói: “Không nghĩ tới La Chinh này thích giết người, không nói hai lời liền giết chết Gia Cát Phong. Lúc ấy ta muốn ngăn cản, cũng không kịp nữa...”
Đương nhiên Tần Mộc đã chuẩn bị đầy đủ, kể chuyện ngày đó có bài bản hẳn hoi, miêu tả La Chinh thành một ác ma giết người không chớp mắt.
Sau khi nói xong, Tần Mộc híp mắt, cười âm trầm nhìn La Chinh sau đó mới lui về phía sau mấy bước, trở về vị trí của mình.
Còn các vị chân nhân thì đi đến cạnh Tử Thanh chân nhân, Tử Thanh chân nhân phất tay, một luồng chân nguyên màu tím lập tức tạo thành một vòng sáng lớn, bọc sáu vị chân nhân lại bên trong.
Mấy vị Chân Nhân ở trong đó bàn luận sôi nổi.
Dù bọn họ có nói gì thì cũng được màn ánh sáng kia ngăn lại, người ở ngoài không thể nghe được dù chỉ một chữ.
Mọi người bàn luận cũng không lâu lắm, khoảng chừng một nén nhang sau, Tử Thanh Chân Nhân vung tay lên, triệt tiêu màn sáng kia.
Đợi các vị Chân Nhân về vị trí của mình, Tử Thanh Chân Nhân chỉnh lại mũ quan màu tím trên đầu rồi mới nghiêm túc nói: “Hôm nay khai đường đại thẩm, đã tra ra, đệ tử Thanh Vân Tông - La Chinh vô cớ hành hung tại Huấn Giới Đường, giết chết Gia Cát Phong - đệ tử nội môn Thanh Vân Tông. La Chinh bạo lực thành tính, tàn sát người vô tội, không xứng được sống trên thế gian...”
Nhìn khuôn mặt nghiêm chỉnh đạo mạo của Tử Thanh chân nhân, La Chinh bỗng nhiên cười như điên!
“Ha ha ha ha ha...”
La Chinh cười rung trời, hoàn toàn át hết tiếng nói của Tử Thanh chân nhân.
Thằng nhãi này cũng quá kiêu ngạo rồi, lại dám hỗn xược như thế. Trên mặt Thiên Khung chân nhân và đám người Gia Cát gia đều hiện lên ý cười, không phải là tên La Chinh kia điên rồi chứ?
Sắc mặt Tử Thanh chân nhân trầm xuống, bỗng nhiên phẫn nộ quát: “Câm miệng!”
Trong một tiếng quát này ẩn chứa chân nguyên của Tử Thanh chân nhân. Với thực lực của chân nhân, uy lực trong tiếng quát kia lớn đến mức nào?
Chỉ thấy một làn sóng âm như dời núi lấp biển, ập về phía La Chinh.
La Chinh bị tiếng gầm kia đánh trúng, tiếng cười im bặt, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, hiển nhiên là bị nội thương không nhẹ.
La Chinh ôm ngực, vẫn cười lạnh vài tiếng, chậm rãi nói: “Thanh Vân Tông uy danh thật lớn, vậy mà không ngờ nguyên một đám chân nhân chó má các ngươi lại xử sự như vậy! La Chinh ta tự ti, da mặt không dày bằng da heo của các ngươi, nguyên một đám ra vẻ đạo mạo, lại đổi trắng thay đen như thế...”
“Nếu ngươi còn nói năng lỗ mãng, ta sẽ đánh chết ngươi!” Tử Thanh chân nhân đã bao giờ bị một tên tiểu bối mỉa mai như vậy? Lần này nhất thời cũng giận dữ cực hạn.
“Ha ha? Giết ngay bây giờ hay sau này giết thì có khác gì nhau? Ngươi cảm thấy uy hiếp có ý nghĩa sao?” Chân nguyên Thiên Ma trong cơ thể La Chinh bỗng nhiên phát tán ra ngoài, hình thành một lá chắn màu tím thẫm trước người hắn.
Nếu cuối cùng không thể tránh khỏi cái chết, La Chinh tuyệt đối cũng sẽ không khoanh tay chịu trói!
“Tốt! Đã vậy ta đây sẽ giúp ngươi toại nguyện!” Tử Thanh chân nhân vỗ bàn, chân nguyên toàn thân lập tức tăng vọt.
Thực lực của chân nhân sâu không lường được, nếu muốn dùng toàn lực đánh chết La Chinh, sợ là La Chinh thật sự không cách nào thoát khỏi.
“Giết hắn đi, giết thằng nhãi không biết trời cao đất dày này đi!”
“Loại bại hoại này, sống lâu trên đời một ngày là tai họa lại nhiều thêm một phần!”
Người Gia Cát gia cũng reo hò cổ vũ ầm ĩ, đặc biệt là Gia Cát Anh Cách, giờ phút này hắn cũng muốn động thủ. Chỉ là Tử Thanh chân nhân đã ra tay, nên không cần hắn ở bên cạnh hỗ trợ, La Chinh hôm nay chắc chắn phải chết!
Ngay vào lúc này, bên ngoài Huấn Giới Đường truyền đến một giọng nói lười biếng: “Vì sao ta xin khai đường đại thẩm, nhưng không có phần ta tham gia?”
Nghe La Chinh hỏi vậy, Tử Thanh Chân Nhân không chút do dự nói: “Nếu như đối phương chẳng phân biệt đúng sai đã muốn giết ta, tất nhiên ta sẽ đánh lại.”
La Chinh gật gật đầu: “Chân nhân nói rất đúng. Nếu có người muốn giết mình, không có ai lại đợi làm cừu non để bị ăn thịt cả. Như vậy chân nhân hẳn cũng biết, thanh trọng kiếm ngày ấy ta dùng để giết Gia Cát Phong từ đâu mà ra chứ?”
“Ta không biết.” Tử Thanh chân nhân lắc đầu. Ngày đó ông ta không ở đây, đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mặc dù Thiên Khung chân nhân sau đó cũng tới nhưng cũng không nhìn rõ mọi chuyện ở hiện trường. Trong Huấn Giới Đường, chỉ có La Chinh và Tần Mộc biết chuyện ngày ấy mà thôi.
“Vậy để ta nói. Thanh trọng kiếm hôm đó ta dùng để chém Gia Cát Phong, là mượn cự kiếm được tạo thành từ chân nguyên của Gia Cát Phong! Còn ta đoạt cự kiếm chân nguyên của hắn là vì hắn khống chế cự kiếm muốn giết ta. Thử hỏi, ta phải đứng nguyên tại chỗ chờ hắn giết chết hay sao?” La Chinh hỏi ngược lại.
Trên mặt Tử Thanh chân nhân lóe ra một tia nghi hoặc: “Nghe ngươi nói vậy thì có vẻ cũng có lý. Thế nhưng đoạn cự kiếm chân nguyên kia, ta lại nghe không hiểu.”
“Tử Thanh chân nhân, công pháp Gia Cát Phong dùng chính là Thất Huyền Yêu Kiếm - công pháp thiên giai của Gia Cát gia chúng ta, có thể dùng chân nguyên hóa thành cự kiếm đối phó với địch. Cự kiếm chân nguyên kia chính là chân nguyên của Gia Cát Phong biến thành, thế nhưng tên nhãi này nói hắn cướp cự kiếm của Gia Cát Phong đi, chính là nói hươu nói vượn. Thử hỏi, ai có thể cướp được hóa thân chân nguyên của người khác?” Gia Cát Anh Cách nhịn không được tiến lên một bước nói.
“Cướp hóa thân chân nguyên của người khác?” Tử Thanh chân nhân nghe xong, cũng lắc đầu.
Các chân nhân có mặt ở đây cũng chưa từng nghe trên thế giới này có công pháp gì có thể cướp được hóa thân chân nguyên của người khác.
Thấy Tử Thanh chân nhân vẫn đang mù mờ, La Chinh bĩu môi, nghĩ thầm, hóa ra mười chân nhân của Thanh Vân Tông cũng chỉ đến thế thôi. Thiên Ma Thần Quyền này La Chinh lấy trong Thiên Thư Các của Thanh Vân Tông, thế mà những chân nhân này lại không ai biết tới.
“Thằng nhãi, đến lúc này mà ngươi còn già mồm. Tử Thanh chân nhân, ta thấy không cần hỏi nữa. Rõ ràng hắn độc ác ra tay giết người, theo lý nên xử tử!” Thiên Khung chân nhân uy nghiêm nói.
La Chinh lại không chút hoang mang nói: “Nếu Thiên Khung chân nhân không tin, sao không để cho ta biểu diễn lại một lần, chứng minh sự thật!”
Thiên Khung chân nhân thấy La Chinh nghiêm túc nói như vậy, trong lòng cũng có một chút nghi ngờ, nhưng ông ta vẫn không tin La Chinh có thể cắn nuốt chân nguyên của người khác.
Loại công pháp này, Thiên Khung chân nhân hôm nay mới được nghe lần đầu, chứ chưa từng thấy bao giờ.
Thật ra đám chân nhân đang ngồi đây đều từng nghe nói về Thiên Ma Thần Quyền. Năm đó khi một bản đơn của Thiên Ma Thần Quyền được cất vào trong Thiên Thư Các, đại đa số chân nhân đều có mặt.
Nhưng Thiên Ma Thần Quyền được xác định là công pháp thánh giai, cho tới bây giờ chưa có ai tu luyện thành công.
Bọn hắn tất nhiên chưa từng thấy qua Thiên Ma Thần Quyền, cũng chưa từng thấy hiệu quả của chân khí Thiên Ma thực thụ.
Thật ra, chuyện La Chinh có thể lợi dụng chân nguyên của mình để cắn nuốt chân nguyên của người khác đã từng làm loạn khắp thành Bạch Đế, người biết rõ chuyện này cũng không phải chỉ một hai người.
Chẳng qua là chuyện xảy ra ở trong Đế Quân, nên bên phía thành Bạch Đế cũng không truyền ra ngoài.
“Được! Đã như vậy thì ta phải nhìn xem, ngươi làm thế nào mà cướp được chân nguyên của người khác!” Thiên Khung chân nhân dứt lời, nói với Tần Mộc đứng bên cạnh: “Tần Mộc, ngươi phóng hóa thân chân nguyên ra xem rốt cuộc thằng nhãi này có thể làm được không!”
Trong lòng Tần Mộc lúc này bắt đầu lo lắng. Ngày đó Thiên Khung chân nhân không ở đây, cũng không nhìn thấy màn La Chinh cắn nuốt chân nguyên, nhưng Tần Mộc hắn lại thực sự nhìn thấy.
Ngày ấy, bảy thanh cự kiếm chân nguyên do Gia Cát Phong phóng ra, thật sự đều bị La Chinh cắn nuốt hết. Hơn nữa cuối cùng còn hợp nhất bảy thanh cự kiếm hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, sau đó còn đỡ được một chưởng của Thiên Khung chân nhân, vì sao Thiên Khung chân nhân lại không rõ điều này?
Đáng tiếc đúng lúc này, Tần Mộc lại không có cơ hội lặng lẽ nhắc nhở Thiên Khung chân nhân mà chỉ có thể nhắm mắt làm liều, lấy bút Phán Quan ra, xuất chân nguyên trong cơ thể ra giữa không trung, viết lên một chữ như rồng bay phượng múa, sau đó đẩy chữ ngưng tụ từ chân nguyên đó về phía La Chinh.
La Chinh nhìn chữ biến từ chân nguyên kia đang chậm rãi bay tới, cánh tay vừa nhấc lên liền bắn ra một tia chân nguyên Thiên Ma.
Chân nguyên Thiên Ma lập tức chui vào trong cái chữ to mà Tần Mộc viết, chỉ chốc lát sau, toàn bộ chân nguyên trong chữ đó đều bị chân nguyên Thiên Ma cắn nuốt.
Sau đó La Chinh vung một tay lên, chữ chân nguyên mà Tần Mộc viết liền vô cùng nghe lời, nhảy múa vây quanh hắn.
Các vị chân nhân thấy một màn như vậy, sắc mặt vô cùng ngỡ ngàng.
“Không ngờ thằng nhóc này lại nói thật. Hắn thật sự có thể cắn nuốt chân nguyên!”
“Hắn tu luyện công pháp gì? Dù lần xét xử này có thế nào thì cũng phải tìm hiểu một phen!”
Chỉ có cao thủ chân chính mới hiểu được việc có thể cắn nuốt chân nguyên của người khác có ý nghĩa thế nào.
Mà La Chinh cũng lợi dụng một chiêu này, hóa giải vô số hiểm cảnh, thậm chí còn đối đầu với cường giả Chiếu Thần Cảnh!
Sắc mặt Thiên Khung chân nhân lúc này vô cùng khó coi. Tuy trước đây ông ta cũng nghi ngờ một chút, đặc biệt là lúc người Gia Cát gia nhắc tới Thất Huyền Yêu Kiếm, ông ta nhớ lại ngày ấy, đúng là La Chinh đã khống chế một thanh cự kiếm giết chết Gia Cát Phong.
Nhưng Thiên Khung chân nhân cho rằng đó là công pháp La Chinh tu luyện.
Làm sao có thể nghĩ đến La Chinh lại điều khiển được chân nguyên của người khác.
“Ta nói rồi, sự thật sẽ chứng minh. Chân nhân, ngài còn cái gì để nói?” La Chinh mỉm cười nói với Thiên Khung chân nhân, sau đó hắn vỗ vỗ tay, chữ biến từ chân nguyên kia, liền dần dần tiêu tán giữa trời đất.Thiên Khung chân nhân trầm mặt, cười lạnh: “Cứ cho là ngươi đã chứng minh được ngươi có thể cắn nuốt hóa thân chân nguyên của người khác thì sao? Điều này có thể thay đổi sự thật ngươi là kẻ sát nhân?”
La Chinh lắc đầu nói: “Ta đã nói rồi, là Gia Cát Phong động thủ giết ta trước, chẳng lẽ ta đứng nguyên tại chỗ cho hắn giết?”
Thiên Khung chân nhân cười nhạo một tiếng một tiếng: “Đó chỉ là lời nói của một bên mà thôi, Tần Mộc, ngươi nói xem ngày ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Ngày ấy ngoại trừ Tần Mộc cùng thuộc hạ của hắn ra thì chỉ có cô gái bên cạnh Gia Cát Phong là Trác Phi ở đây mà thôi.
La Chinh giết chết Gia Cát Phong, Trác Phi còn hận không thể khiến hắn chết nhanh một chút ấy chứ, làm sao ra mặt giúp hắn làm chứng được.
Mà lúc này Thiên Khung chân nhân lại cho Tần Mộc ra mặt, đương nhiên đoán cũng biết mục đích là gì.
Tần Mộc cười hì hì, đứng lên trước công đường, hành lễ với Tử Thanh chân nhân, sau đó liền kể lại chuyện ngày ấy một lần.
Lời hắn và La Chinh kể lại vô cùng khác nhau: “Ngày ấy La Chinh không chỉ nói năng lỗ mãng trước Huấn Giới Đường mà còn muốn đả thương ta! Ta lớn tiếng cầu cứu, trùng hợp công tử Gia Cát Phong lại đi ngang qua đây, thấy việc bất bình chẳng tha, muốn giúp ta chế trụ La Chinh! Nhưng là... Ài!” Tần Mộc oán thán một tiếng lại nói: “Không nghĩ tới La Chinh này thích giết người, không nói hai lời liền giết chết Gia Cát Phong. Lúc ấy ta muốn ngăn cản, cũng không kịp nữa...”
Đương nhiên Tần Mộc đã chuẩn bị đầy đủ, kể chuyện ngày đó có bài bản hẳn hoi, miêu tả La Chinh thành một ác ma giết người không chớp mắt.
Sau khi nói xong, Tần Mộc híp mắt, cười âm trầm nhìn La Chinh sau đó mới lui về phía sau mấy bước, trở về vị trí của mình.
Còn các vị chân nhân thì đi đến cạnh Tử Thanh chân nhân, Tử Thanh chân nhân phất tay, một luồng chân nguyên màu tím lập tức tạo thành một vòng sáng lớn, bọc sáu vị chân nhân lại bên trong.
Mấy vị Chân Nhân ở trong đó bàn luận sôi nổi.
Dù bọn họ có nói gì thì cũng được màn ánh sáng kia ngăn lại, người ở ngoài không thể nghe được dù chỉ một chữ.
Mọi người bàn luận cũng không lâu lắm, khoảng chừng một nén nhang sau, Tử Thanh Chân Nhân vung tay lên, triệt tiêu màn sáng kia.
Đợi các vị Chân Nhân về vị trí của mình, Tử Thanh Chân Nhân chỉnh lại mũ quan màu tím trên đầu rồi mới nghiêm túc nói: “Hôm nay khai đường đại thẩm, đã tra ra, đệ tử Thanh Vân Tông - La Chinh vô cớ hành hung tại Huấn Giới Đường, giết chết Gia Cát Phong - đệ tử nội môn Thanh Vân Tông. La Chinh bạo lực thành tính, tàn sát người vô tội, không xứng được sống trên thế gian...”
Nhìn khuôn mặt nghiêm chỉnh đạo mạo của Tử Thanh chân nhân, La Chinh bỗng nhiên cười như điên!
“Ha ha ha ha ha...”
La Chinh cười rung trời, hoàn toàn át hết tiếng nói của Tử Thanh chân nhân.
Thằng nhãi này cũng quá kiêu ngạo rồi, lại dám hỗn xược như thế. Trên mặt Thiên Khung chân nhân và đám người Gia Cát gia đều hiện lên ý cười, không phải là tên La Chinh kia điên rồi chứ?
Sắc mặt Tử Thanh chân nhân trầm xuống, bỗng nhiên phẫn nộ quát: “Câm miệng!”
Trong một tiếng quát này ẩn chứa chân nguyên của Tử Thanh chân nhân. Với thực lực của chân nhân, uy lực trong tiếng quát kia lớn đến mức nào?
Chỉ thấy một làn sóng âm như dời núi lấp biển, ập về phía La Chinh.
La Chinh bị tiếng gầm kia đánh trúng, tiếng cười im bặt, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, hiển nhiên là bị nội thương không nhẹ.
La Chinh ôm ngực, vẫn cười lạnh vài tiếng, chậm rãi nói: “Thanh Vân Tông uy danh thật lớn, vậy mà không ngờ nguyên một đám chân nhân chó má các ngươi lại xử sự như vậy! La Chinh ta tự ti, da mặt không dày bằng da heo của các ngươi, nguyên một đám ra vẻ đạo mạo, lại đổi trắng thay đen như thế...”
“Nếu ngươi còn nói năng lỗ mãng, ta sẽ đánh chết ngươi!” Tử Thanh chân nhân đã bao giờ bị một tên tiểu bối mỉa mai như vậy? Lần này nhất thời cũng giận dữ cực hạn.
“Ha ha? Giết ngay bây giờ hay sau này giết thì có khác gì nhau? Ngươi cảm thấy uy hiếp có ý nghĩa sao?” Chân nguyên Thiên Ma trong cơ thể La Chinh bỗng nhiên phát tán ra ngoài, hình thành một lá chắn màu tím thẫm trước người hắn.
Nếu cuối cùng không thể tránh khỏi cái chết, La Chinh tuyệt đối cũng sẽ không khoanh tay chịu trói!
“Tốt! Đã vậy ta đây sẽ giúp ngươi toại nguyện!” Tử Thanh chân nhân vỗ bàn, chân nguyên toàn thân lập tức tăng vọt.
Thực lực của chân nhân sâu không lường được, nếu muốn dùng toàn lực đánh chết La Chinh, sợ là La Chinh thật sự không cách nào thoát khỏi.
“Giết hắn đi, giết thằng nhãi không biết trời cao đất dày này đi!”
“Loại bại hoại này, sống lâu trên đời một ngày là tai họa lại nhiều thêm một phần!”
Người Gia Cát gia cũng reo hò cổ vũ ầm ĩ, đặc biệt là Gia Cát Anh Cách, giờ phút này hắn cũng muốn động thủ. Chỉ là Tử Thanh chân nhân đã ra tay, nên không cần hắn ở bên cạnh hỗ trợ, La Chinh hôm nay chắc chắn phải chết!
Ngay vào lúc này, bên ngoài Huấn Giới Đường truyền đến một giọng nói lười biếng: “Vì sao ta xin khai đường đại thẩm, nhưng không có phần ta tham gia?”
/750
|