“Ra là Tam thiếu gia của Chương gia, thất kính, thất kính!” Mạc Hưu Ngôn trầm giọng, trong lòng lão cũng bắt đầu lo lắng. Có nên vì đối phó với một La Chinh mà đắc tội với nhiều người hay không?
Nếu như lão thật sự giết La Chinh, không chỉ đắc tội Chu gia mà xem ra còn đắc tội cả Chương gia luôn.
“Mạc gia chủ, cái gọi là lui một bước trời cao biển rộng, có đôi khi nên cân nhắc qua về cái giá phải trả!” Chương Vô Huyền tuy thực lực không đủ, nhưng vô cùng thấu hiểu lòng người.
Có lẽ Mạc Hưu Ngôn hoàn toàn đã có sát tâm rất nặng, lão ta muốn đưa La Chinh vào chỗ chết.
Nhưng là một gia chủ, có rất nhiều vấn đề phải cân nhắc, bản thân lão ta có liên quan tới rất nhiều chuyện. Hiện giờ nếu lão ta hành động theo cảm tính thì hoàn toàn có thể cứu vớt mặt mũi Mạc gia, thế nhưng sau này Mạc gia phải làm sao?
Chương Vô Huyền đã nhìn ra, Chu Thiên Ngưng nhất định là chung tình với La Chinh, huống chi La Chinh còn là ân nhân cứu mạng của cô ta. Nếu như La Chinh thật sự gặp chuyện không may ở đây, Mạc gia sẽ ăn nói thế nào?
Mà bản thân Chương Vô Huyền càng sẽ không thờ ơ ngồi nhìn!
Chương gia không có yêu cầu cao về thực lực đối với đệ tử nhà mình, Chương Vô Huyền lại là con trai dòng chính, anh trai hắn còn là người gánh vác Chương gia trong tương lai.
Có lẽ bây giờ Chương Vô Huyền thuyết phục Chương gia chặt đứt mạch máu của Mạc gia vẫn còn có chút khó khăn, nhưng còn tương lai thì sao?
Chỉ cần Chương Vô Huyền khư khư cố chấp muốn kẹp chết Mạc gia, dù là đối với Chương gia hay là bản thân Chương Vô Huyền đều không có gì khó. Dù sao một Mạc gia nho nhỏ thì sức ảnh hưởng cũng cực kì nhỏ bé, cho dù một trong bảy đại sĩ tộc muốn nhảy ra nhiều chuyện, cũng sẽ không tạo áp lực quá lớn cho Chương gia.
Sắc mặt Mạc Hưu Ngôn rõ ràng đã trở nên chần chừ.
Thế nhưng vào lúc này, vách tường sau lưng Mạc Hưu Ngôn bỗng nhiên sụp đổ, từ trong vách tường lập tức bắn ra một điểm sáng.
“Vèo!”
Điểm sáng kia đúng là phi đao nát của La Chinh.
Lúc này La Chinh bị kiếm khí của Mạc Hưu Ngôn bức tới vô cùng thê thảm.
Lúc trước hắn dựa vào chân nguyên Thiên Ma còn có thể đối phó với Hứa Hưu. Còn ở trong đình nghỉ mát của Tiên Phủ, hắn giải quyết Ngũ Nhạc Tán Nhân nhờ vào việc lợi dụng mâu thuẫn giữa những cường giả Chiếu Thần Cảnh với nhau, đồng thời cắn nuốt một lượng chân nguyên lớn, hơn nữa Ngũ Nhạc Tán Nhân còn bị thương nặng nên mới giết chết được hắn.
Nhưng hôm nay, chân nguyên Thiên Ma của La Chinh đã mất đi hiệu quả, dù dùng thủ đoạn gì hắn cũng không thể ngăn cản được kiếm khí của Mạc Hưu Ngôn.
Để thoát khỏi luồng kiếm khí kia, La Chinh dùng tốc độ cực nhanh chạy ngang chạy dọc trong Mạc phủ, không biết đâm nát bao nhiêu mái nhà, đụng sụp bao nhiêu cánh cửa và tường ngăn.
Mà luồng kiếm khí kia lại cứ như là con giòi bám trong xương, cắn chặt sau lưng hắn. La Chinh nghĩ hết cách cũng không thể thoát khỏi nó, không chỉ như thế, nhiều lần La Chinh còn bị nó ép vào góc, thiếu chút nữa bị chém chết...
Khá may là mỗi lần La Chinh đều tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nhưng cứ chạy trốn như vậy, chuyện La Chinh bị luồng kiếm khí kia chém trúng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên hắn vừa điên cuồng chạy thục mạng, trong đầu cũng vừa điên cuồng nghĩ cách.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có cách phá giải luồng kiếm khí đó, nhưng lại có thể đi gây sự với Mạc Hưu Ngôn, dù sao luồng kiếm khí này cũng là do Mạc Hưu Ngôn khống chế.
Vì vậy La Chinh chạy một vòng lớn trong Mạc phủ rồi lại chạy về phòng khách bên này.
La Chinh vừa dùng thân thể đụng nát vách tường, vừa khẽ chạm lên nhẫn tu di, thanh đao nát liền phóng thẳng về phía Mạc Hưu Ngôn.
Cơ hội của La Chinh cũng không nhiều, nếu có thể lựa chọn, hắn cũng không muốn trực tiếp ra tay với Mạc Hưu Ngôn, thực sự là không còn lựa chọn nào khác.
Chương Vô Huyền nghe thấy tiếng vách tường sụp đổ ầm ầm, nhìn một vòng màu bạc sáng loáng bắn về phía Mạc Hưu Ngôn, sắc mặt lập tức biến đổi.
Việc gây áp lực cho Mạc Hưu Ngôn đã có hiệu quả, theo phán đoán của hắn thì Mạc Hưu Ngôn cuối cùng có thể sẽ lựa chọn buông tha La Chinh.
Thế nhưng mà Chương Vô Huyền nghìn tính vạn tính lại không tính đến La Chinh bị kiếm khí đuổi giết như vậy còn có thể quay trở lại ra tay với Mạc Hưu Ngôn.
Giờ thì phiền toái rồi...
Mạc Hưu Ngôn đúng là vô cùng do dự.
Giết một La Chinh thì sao? Mạc Hưu Ngôn lão có thể có được bao nhiêu lợi ích? Tối đa là lão lấy lại được mấy phần mặt mũi cho Mạc gia và chính mình.
Mạc gia đã suy bại đến mức này, mặt mũi này đối với dân chúng bình thường có khả năng còn có ít giá trị, nhưng trong sĩ tộc, mặt mũi của Mạc gia lão căn bản không đáng nhắc tới!
Mà phiền toái hơn nữa, chính là đắc tội Chu gia và Chương gia...
Sớm biết như vậy thì nhường một bước là tốt rồi. Mạc Xán đã nói vòng Hỗn Nguyên Huyết này là của cha nó, vậy trả lại cho nó thì tốt rồi, vì sao phải ép Mạc Xán đến mức như thế?
Nếu như lão không ép Mạc Xán, La Chinh có lẽ cũng không vì vậy mà lựa chọn ra tay với Mạc gia.
Trong lòng Mạc Hưu Ngôn dâng lên một tia hối hận, hối hận với Mạc Xán.
Chỉ sợ đây là lần đầu tiên Mạc Hưu Ngôn lão hối hận với cháu trai Mạc Xán của mình, hơn nữa còn trong tình huống bị mọi người bức bách!
Đang lúc Mạc Hưu Ngôn do dự, La Chinh lại ra tay với lão.
“Phi đao sao? Không đáng nhắc tới...” Mạc Hưu Ngôn thản nhiên nhìn thanh đao nát xoay đến mình, lão chỉ giơ trường kiếm màu xanh trong tay lên, chém về phía thanh phi đao nát.
Cho dù trường kiếm màu xanh lam trong tay Mạc Hưu Ngôn chỉ là dùng chân nguyên biến thành, nhưng bởi vì cắn nuốt một lượng lớn Thiên Diễn Tinh Hoa, uy lực của trường kiếm màu xanh lam có thể so với tiên khí.
Huống chi nhát chém nhát này của Mạc Hưu Ngôn còn ẩn chứa một tầng hàm ý của kiếm Quy Khư.
Một kiếm này chém ra, thể hiện kiếm pháp đặc biệt mà lão luyện của Mạc Hưu Ngôn, trường kiếm màu xanh lam chém trúng vào thân phi đao.
Mạc Hưu Ngôn vốn cho là trường kiếm này của lão có thể chém phi đao trước mắt thành hai mảnh!
Nhưng khi thân của trường kiếm màu xanh lam va chạm vào phi đao, trong nháy mắt đã bị phi đao nát kia chặt đứt!
“Làm sao có thể? Thanh kiếm chân nguyên của ta có thể so với tiên khí, vì sao ngay cả một thanh phi đao cũng đánh không lại?” Uy lực của phi đao nát vượt qua tưởng tượng của Mạc Hưu Ngôn. Lão ta trơ mắt nhìn trường kiếm chân nguyên của mình bị chém đứt, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Độ cứng của trường kiếm chân nguyên có thể so với tiên khí hạ phẩm, vì sao một thanh phi đao cũ nát khó coi lại chặt đứt được?
Tốc độ của phi đao nát cực nhanh, sau khi chặt đứt trường kiếm chân nguyên của Mạc Hưu Ngôn thì vọt tới thẳng tới trước mặt lão.
Nếu là bình thường, Mạc Hưu Ngôn muốn tránh phi đao nát này chỉ là một chuyện đơn giản. Nhưng lúc này lão ta lại quá kinh ngạc trước uy lực của phi đao nát nên ngây người trong giây lát, và cũng vì thế phi đao nát liền lao thẳng tới trước mặt lão.
Đợi đến lúc Mạc Hưu Ngôn phục hồi tinh thần, phi đao nát đã gần trong gang tấc.
Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong xương sống lão, lúc này lão ta mới ý thức được, một giây thất thần ngắn ngủi của mình có thể phải trả giá bằng tính mạng, mà người lấy đi tính mạng của lão chỉ là một thằng nhóc Tiên Thiên Nhất Trọng!
Tại thời khắc mấu chốt, Mạc Hưu Ngôn hầu như là dựa vào bản năng mà nghiêng đầu, đầu của lão ta cứ thế mà dịch chuyển ra hơn một thước.
“Vèo!”
Phi đao gần như lướt qua mặt Mạc Hưu Ngôn, mũi đao để lại trên mặt Mạc Hưu Ngôn một vết thương hẹp dài, một giọt máu tươi theo đó chảy ra.
Mặc dù Mạc Hưu Ngôn đã trải qua vô số trận chiến, lúc này cũng cảm thấy toàn thân rét run.
Mặc dù Mạc Hưu Ngôn vốn cho là thực lực của La Chinh rất đáng sợ, chỉ dựa vào thực lực của Tiên Thiên Nhất Trọng đã đánh bại con của mình, tiền đồ tương lai chắc chắn không sao đếm được, thế nhưng chung quy hắn cũng chỉ là một cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa chỉ là Tiên Thiên Nhất Trọng!
Đối với Mạc Hưu Ngôn mà nói, La Chinh cũng chỉ là một con kiến, chẳng qua là một con kiến hơi mạnh mà thôi. Với thực lực Chiếu Thần Cảnh của lão ta, muốn đùa nghịch thế nào thì đùa nghịch thế đó. Tuy La Chinh có thể bình yên vô sự trong đại trận binh khí, thậm chí còn có thể phản kháng một chút, nhưng như vậy cũng không có nghĩa La Chinh có thể làm tổn thương lão.
Lão tuyệt đối không ngờ là, La Chinh không chỉ khiến lão bị thương mà còn trực tiếp muốn lấy mạng của lão!
Nếu như không phải Mạc Hưu Ngôn dựa vào phản ứng bản năng mà tránh được thanh phi đao kia thì với sự lợi hại của nó, bây giờ lão đã thành thi thể nằm trên mặt đất.
Người đã bị uy hiếp tới mức suýt chết thường sẽ bắt đầu là sợ hãi. Sau khi tránh được, những cảm xúc sợ hãi sẽ chuyển hóa thành phẫn nộ, phẫn nộ cực đoan!
Mạc Hưu Ngôn giờ phút này chính là như thế.
Vốn lão ta còn nghĩ hòa giải trong yên bình, lời nói của Chương Vô Huyền có trọng lượng nên chỉ cần khiển trách La Chinh một chút là được rồi.
Nhưng lúc này, cơn tức giận đã chiếm cứ đầu óc của Mạc Hưu Ngôn. Lão ta không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác nữa, mong muốn duy nhất của lão chính là nhất định phải giết La Chinh!
Bọn người Mạc Xán, Chương Vô Huyền, Chu Hiển và Chu Thiên Ngưng thấy cảnh này cũng trợn tròn mắt.
Uy hiếp của Chương Vô Huyền đã có hiệu quả, Mạc Hưu Ngôn có vẻ cũng đã thay đổi ý định, nhưng bọn họ đâu nghĩ đến La Chinh bị luồng kiếm khí kia đuổi giết, vậy mà còn có thể tìm được cơ hội, phản công lại Mạc Hưu Ngôn!
Đây chính là cường giả Chiếu Thần Cảnh!
“Hắc! Không hổ là La Chinh...” Chu Hiển cười khổ nói.
Chương Vô Huyện thì thở dài một hơi: “Ài, còn thiếu một chút. Không thể làm thịt Mạc Hưu Ngôn, giờ thì La Chinh gặp phiền phức rồi. Xem ra chỉ có thể đợi trưởng bối trong gia tộc tới xử lý. Mạc Hưu Ngôn phản kích lại thì chắc chắn cực kỳ đáng sợ, không biết La Chinh có thể chống đỡ được đến lúc đó hay không...”
Chu Thiên Ngưng đứng tại chỗ cắn môi, lúc này nàng lại vặn Khuy Thiên Lý một lần nữa. Người Chu gia vì sao còn chưa tới? Trong lòng nàng cũng vô cùng lo lắng!
Mạc Vân bên cạnh Chu Thiên Ngưng thì sắc mặt đã trắng bệch.
Với tư cách là con gái trong gia tộc, nàng vốn không có chỗ lên tiếng. Một bên nàng hy vọng cha mình bình an vô sự, đừng để bị La Chinh làm bị thương. Một bên nàng lại hiểu nếu cha cứ khư khư cố chấp sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho Mạc gia!
Có lẽ cha còn ôm một tia may mắn, cho rằng Chu Thiên Ngưng chỉ là con gái Chu gia nên Chu gia sẽ không vì Chu Thiên Ngưng mà thật sự làm gì Mạc gia.
Nhưng với tư cách là bạn tốt của Chu Thiên Ngưng, Mạc Vân hiểu rõ nhất phong cách của nàng. Nếu La Chinh chết đi, Chu Thiên Ngưng tuyệt đối sẽ không chết không ngừng với Mạc Hưu Ngôn!
Chuyện này nên làm thế nào mới phải...
“Thằng nhóc thối tha, chính ngươi muốn chết, vậy đừng trách người khác!” Khuôn mặt Mạc Hưu Ngôn lúc này đột nhiên trở nên dữ tợn, kiếm Quy Khư bỗng dưng tỏa ra ánh sáng xanh mạnh mẽ.
“Vù vù vù...”
Mạc Hưu Ngôn cầm tiên khí giả, kiếm Quy Khư, chém liên tiếp bốn nhát về phía La Chinh!
Nếu như lão thật sự giết La Chinh, không chỉ đắc tội Chu gia mà xem ra còn đắc tội cả Chương gia luôn.
“Mạc gia chủ, cái gọi là lui một bước trời cao biển rộng, có đôi khi nên cân nhắc qua về cái giá phải trả!” Chương Vô Huyền tuy thực lực không đủ, nhưng vô cùng thấu hiểu lòng người.
Có lẽ Mạc Hưu Ngôn hoàn toàn đã có sát tâm rất nặng, lão ta muốn đưa La Chinh vào chỗ chết.
Nhưng là một gia chủ, có rất nhiều vấn đề phải cân nhắc, bản thân lão ta có liên quan tới rất nhiều chuyện. Hiện giờ nếu lão ta hành động theo cảm tính thì hoàn toàn có thể cứu vớt mặt mũi Mạc gia, thế nhưng sau này Mạc gia phải làm sao?
Chương Vô Huyền đã nhìn ra, Chu Thiên Ngưng nhất định là chung tình với La Chinh, huống chi La Chinh còn là ân nhân cứu mạng của cô ta. Nếu như La Chinh thật sự gặp chuyện không may ở đây, Mạc gia sẽ ăn nói thế nào?
Mà bản thân Chương Vô Huyền càng sẽ không thờ ơ ngồi nhìn!
Chương gia không có yêu cầu cao về thực lực đối với đệ tử nhà mình, Chương Vô Huyền lại là con trai dòng chính, anh trai hắn còn là người gánh vác Chương gia trong tương lai.
Có lẽ bây giờ Chương Vô Huyền thuyết phục Chương gia chặt đứt mạch máu của Mạc gia vẫn còn có chút khó khăn, nhưng còn tương lai thì sao?
Chỉ cần Chương Vô Huyền khư khư cố chấp muốn kẹp chết Mạc gia, dù là đối với Chương gia hay là bản thân Chương Vô Huyền đều không có gì khó. Dù sao một Mạc gia nho nhỏ thì sức ảnh hưởng cũng cực kì nhỏ bé, cho dù một trong bảy đại sĩ tộc muốn nhảy ra nhiều chuyện, cũng sẽ không tạo áp lực quá lớn cho Chương gia.
Sắc mặt Mạc Hưu Ngôn rõ ràng đã trở nên chần chừ.
Thế nhưng vào lúc này, vách tường sau lưng Mạc Hưu Ngôn bỗng nhiên sụp đổ, từ trong vách tường lập tức bắn ra một điểm sáng.
“Vèo!”
Điểm sáng kia đúng là phi đao nát của La Chinh.
Lúc này La Chinh bị kiếm khí của Mạc Hưu Ngôn bức tới vô cùng thê thảm.
Lúc trước hắn dựa vào chân nguyên Thiên Ma còn có thể đối phó với Hứa Hưu. Còn ở trong đình nghỉ mát của Tiên Phủ, hắn giải quyết Ngũ Nhạc Tán Nhân nhờ vào việc lợi dụng mâu thuẫn giữa những cường giả Chiếu Thần Cảnh với nhau, đồng thời cắn nuốt một lượng chân nguyên lớn, hơn nữa Ngũ Nhạc Tán Nhân còn bị thương nặng nên mới giết chết được hắn.
Nhưng hôm nay, chân nguyên Thiên Ma của La Chinh đã mất đi hiệu quả, dù dùng thủ đoạn gì hắn cũng không thể ngăn cản được kiếm khí của Mạc Hưu Ngôn.
Để thoát khỏi luồng kiếm khí kia, La Chinh dùng tốc độ cực nhanh chạy ngang chạy dọc trong Mạc phủ, không biết đâm nát bao nhiêu mái nhà, đụng sụp bao nhiêu cánh cửa và tường ngăn.
Mà luồng kiếm khí kia lại cứ như là con giòi bám trong xương, cắn chặt sau lưng hắn. La Chinh nghĩ hết cách cũng không thể thoát khỏi nó, không chỉ như thế, nhiều lần La Chinh còn bị nó ép vào góc, thiếu chút nữa bị chém chết...
Khá may là mỗi lần La Chinh đều tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nhưng cứ chạy trốn như vậy, chuyện La Chinh bị luồng kiếm khí kia chém trúng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên hắn vừa điên cuồng chạy thục mạng, trong đầu cũng vừa điên cuồng nghĩ cách.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có cách phá giải luồng kiếm khí đó, nhưng lại có thể đi gây sự với Mạc Hưu Ngôn, dù sao luồng kiếm khí này cũng là do Mạc Hưu Ngôn khống chế.
Vì vậy La Chinh chạy một vòng lớn trong Mạc phủ rồi lại chạy về phòng khách bên này.
La Chinh vừa dùng thân thể đụng nát vách tường, vừa khẽ chạm lên nhẫn tu di, thanh đao nát liền phóng thẳng về phía Mạc Hưu Ngôn.
Cơ hội của La Chinh cũng không nhiều, nếu có thể lựa chọn, hắn cũng không muốn trực tiếp ra tay với Mạc Hưu Ngôn, thực sự là không còn lựa chọn nào khác.
Chương Vô Huyền nghe thấy tiếng vách tường sụp đổ ầm ầm, nhìn một vòng màu bạc sáng loáng bắn về phía Mạc Hưu Ngôn, sắc mặt lập tức biến đổi.
Việc gây áp lực cho Mạc Hưu Ngôn đã có hiệu quả, theo phán đoán của hắn thì Mạc Hưu Ngôn cuối cùng có thể sẽ lựa chọn buông tha La Chinh.
Thế nhưng mà Chương Vô Huyền nghìn tính vạn tính lại không tính đến La Chinh bị kiếm khí đuổi giết như vậy còn có thể quay trở lại ra tay với Mạc Hưu Ngôn.
Giờ thì phiền toái rồi...
Mạc Hưu Ngôn đúng là vô cùng do dự.
Giết một La Chinh thì sao? Mạc Hưu Ngôn lão có thể có được bao nhiêu lợi ích? Tối đa là lão lấy lại được mấy phần mặt mũi cho Mạc gia và chính mình.
Mạc gia đã suy bại đến mức này, mặt mũi này đối với dân chúng bình thường có khả năng còn có ít giá trị, nhưng trong sĩ tộc, mặt mũi của Mạc gia lão căn bản không đáng nhắc tới!
Mà phiền toái hơn nữa, chính là đắc tội Chu gia và Chương gia...
Sớm biết như vậy thì nhường một bước là tốt rồi. Mạc Xán đã nói vòng Hỗn Nguyên Huyết này là của cha nó, vậy trả lại cho nó thì tốt rồi, vì sao phải ép Mạc Xán đến mức như thế?
Nếu như lão không ép Mạc Xán, La Chinh có lẽ cũng không vì vậy mà lựa chọn ra tay với Mạc gia.
Trong lòng Mạc Hưu Ngôn dâng lên một tia hối hận, hối hận với Mạc Xán.
Chỉ sợ đây là lần đầu tiên Mạc Hưu Ngôn lão hối hận với cháu trai Mạc Xán của mình, hơn nữa còn trong tình huống bị mọi người bức bách!
Đang lúc Mạc Hưu Ngôn do dự, La Chinh lại ra tay với lão.
“Phi đao sao? Không đáng nhắc tới...” Mạc Hưu Ngôn thản nhiên nhìn thanh đao nát xoay đến mình, lão chỉ giơ trường kiếm màu xanh trong tay lên, chém về phía thanh phi đao nát.
Cho dù trường kiếm màu xanh lam trong tay Mạc Hưu Ngôn chỉ là dùng chân nguyên biến thành, nhưng bởi vì cắn nuốt một lượng lớn Thiên Diễn Tinh Hoa, uy lực của trường kiếm màu xanh lam có thể so với tiên khí.
Huống chi nhát chém nhát này của Mạc Hưu Ngôn còn ẩn chứa một tầng hàm ý của kiếm Quy Khư.
Một kiếm này chém ra, thể hiện kiếm pháp đặc biệt mà lão luyện của Mạc Hưu Ngôn, trường kiếm màu xanh lam chém trúng vào thân phi đao.
Mạc Hưu Ngôn vốn cho là trường kiếm này của lão có thể chém phi đao trước mắt thành hai mảnh!
Nhưng khi thân của trường kiếm màu xanh lam va chạm vào phi đao, trong nháy mắt đã bị phi đao nát kia chặt đứt!
“Làm sao có thể? Thanh kiếm chân nguyên của ta có thể so với tiên khí, vì sao ngay cả một thanh phi đao cũng đánh không lại?” Uy lực của phi đao nát vượt qua tưởng tượng của Mạc Hưu Ngôn. Lão ta trơ mắt nhìn trường kiếm chân nguyên của mình bị chém đứt, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Độ cứng của trường kiếm chân nguyên có thể so với tiên khí hạ phẩm, vì sao một thanh phi đao cũ nát khó coi lại chặt đứt được?
Tốc độ của phi đao nát cực nhanh, sau khi chặt đứt trường kiếm chân nguyên của Mạc Hưu Ngôn thì vọt tới thẳng tới trước mặt lão.
Nếu là bình thường, Mạc Hưu Ngôn muốn tránh phi đao nát này chỉ là một chuyện đơn giản. Nhưng lúc này lão ta lại quá kinh ngạc trước uy lực của phi đao nát nên ngây người trong giây lát, và cũng vì thế phi đao nát liền lao thẳng tới trước mặt lão.
Đợi đến lúc Mạc Hưu Ngôn phục hồi tinh thần, phi đao nát đã gần trong gang tấc.
Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong xương sống lão, lúc này lão ta mới ý thức được, một giây thất thần ngắn ngủi của mình có thể phải trả giá bằng tính mạng, mà người lấy đi tính mạng của lão chỉ là một thằng nhóc Tiên Thiên Nhất Trọng!
Tại thời khắc mấu chốt, Mạc Hưu Ngôn hầu như là dựa vào bản năng mà nghiêng đầu, đầu của lão ta cứ thế mà dịch chuyển ra hơn một thước.
“Vèo!”
Phi đao gần như lướt qua mặt Mạc Hưu Ngôn, mũi đao để lại trên mặt Mạc Hưu Ngôn một vết thương hẹp dài, một giọt máu tươi theo đó chảy ra.
Mặc dù Mạc Hưu Ngôn đã trải qua vô số trận chiến, lúc này cũng cảm thấy toàn thân rét run.
Mặc dù Mạc Hưu Ngôn vốn cho là thực lực của La Chinh rất đáng sợ, chỉ dựa vào thực lực của Tiên Thiên Nhất Trọng đã đánh bại con của mình, tiền đồ tương lai chắc chắn không sao đếm được, thế nhưng chung quy hắn cũng chỉ là một cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa chỉ là Tiên Thiên Nhất Trọng!
Đối với Mạc Hưu Ngôn mà nói, La Chinh cũng chỉ là một con kiến, chẳng qua là một con kiến hơi mạnh mà thôi. Với thực lực Chiếu Thần Cảnh của lão ta, muốn đùa nghịch thế nào thì đùa nghịch thế đó. Tuy La Chinh có thể bình yên vô sự trong đại trận binh khí, thậm chí còn có thể phản kháng một chút, nhưng như vậy cũng không có nghĩa La Chinh có thể làm tổn thương lão.
Lão tuyệt đối không ngờ là, La Chinh không chỉ khiến lão bị thương mà còn trực tiếp muốn lấy mạng của lão!
Nếu như không phải Mạc Hưu Ngôn dựa vào phản ứng bản năng mà tránh được thanh phi đao kia thì với sự lợi hại của nó, bây giờ lão đã thành thi thể nằm trên mặt đất.
Người đã bị uy hiếp tới mức suýt chết thường sẽ bắt đầu là sợ hãi. Sau khi tránh được, những cảm xúc sợ hãi sẽ chuyển hóa thành phẫn nộ, phẫn nộ cực đoan!
Mạc Hưu Ngôn giờ phút này chính là như thế.
Vốn lão ta còn nghĩ hòa giải trong yên bình, lời nói của Chương Vô Huyền có trọng lượng nên chỉ cần khiển trách La Chinh một chút là được rồi.
Nhưng lúc này, cơn tức giận đã chiếm cứ đầu óc của Mạc Hưu Ngôn. Lão ta không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác nữa, mong muốn duy nhất của lão chính là nhất định phải giết La Chinh!
Bọn người Mạc Xán, Chương Vô Huyền, Chu Hiển và Chu Thiên Ngưng thấy cảnh này cũng trợn tròn mắt.
Uy hiếp của Chương Vô Huyền đã có hiệu quả, Mạc Hưu Ngôn có vẻ cũng đã thay đổi ý định, nhưng bọn họ đâu nghĩ đến La Chinh bị luồng kiếm khí kia đuổi giết, vậy mà còn có thể tìm được cơ hội, phản công lại Mạc Hưu Ngôn!
Đây chính là cường giả Chiếu Thần Cảnh!
“Hắc! Không hổ là La Chinh...” Chu Hiển cười khổ nói.
Chương Vô Huyện thì thở dài một hơi: “Ài, còn thiếu một chút. Không thể làm thịt Mạc Hưu Ngôn, giờ thì La Chinh gặp phiền phức rồi. Xem ra chỉ có thể đợi trưởng bối trong gia tộc tới xử lý. Mạc Hưu Ngôn phản kích lại thì chắc chắn cực kỳ đáng sợ, không biết La Chinh có thể chống đỡ được đến lúc đó hay không...”
Chu Thiên Ngưng đứng tại chỗ cắn môi, lúc này nàng lại vặn Khuy Thiên Lý một lần nữa. Người Chu gia vì sao còn chưa tới? Trong lòng nàng cũng vô cùng lo lắng!
Mạc Vân bên cạnh Chu Thiên Ngưng thì sắc mặt đã trắng bệch.
Với tư cách là con gái trong gia tộc, nàng vốn không có chỗ lên tiếng. Một bên nàng hy vọng cha mình bình an vô sự, đừng để bị La Chinh làm bị thương. Một bên nàng lại hiểu nếu cha cứ khư khư cố chấp sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho Mạc gia!
Có lẽ cha còn ôm một tia may mắn, cho rằng Chu Thiên Ngưng chỉ là con gái Chu gia nên Chu gia sẽ không vì Chu Thiên Ngưng mà thật sự làm gì Mạc gia.
Nhưng với tư cách là bạn tốt của Chu Thiên Ngưng, Mạc Vân hiểu rõ nhất phong cách của nàng. Nếu La Chinh chết đi, Chu Thiên Ngưng tuyệt đối sẽ không chết không ngừng với Mạc Hưu Ngôn!
Chuyện này nên làm thế nào mới phải...
“Thằng nhóc thối tha, chính ngươi muốn chết, vậy đừng trách người khác!” Khuôn mặt Mạc Hưu Ngôn lúc này đột nhiên trở nên dữ tợn, kiếm Quy Khư bỗng dưng tỏa ra ánh sáng xanh mạnh mẽ.
“Vù vù vù...”
Mạc Hưu Ngôn cầm tiên khí giả, kiếm Quy Khư, chém liên tiếp bốn nhát về phía La Chinh!
/750
|