Những người khác nhìn bộ dạng như thế này của Mạc Xán sao lại không hiểu Mạc Xán kích động thế nào, chợt nghe Mạc Xán nói: “Đúng! Huynh nói đúng, bây giờ ta còn sống, ta còn cơ hội giúp cha ta tìm chân tướng!” Thấy Mạc Xán xốc lại tinh thần nhanh như vậy, La Chinh mỉm cười: “Như vậy mới đúng, chỉ cần có hy vọng, liền có động lực cố gắng!”
Chương Vô Huyền và Chu Hiển lúc này mới tươi cười, không hổ là La Chinh, nói mấy câu đã khiến cho Mạc Xán khôi phục tự tin, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ khó có thể làm được.
“Này này… Ta nói các ngươi... Vừa rồi đã ăn no chưa?” Chu Thiên Ngưng vẫn luôn đứng ở phía sau không được chú ý tới, giờ phút này mới cười hỏi.
Chương Vô Huyền sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, lắc đầu nói: “Còn chưa ăn đã làm ầm cả lên rồi, có kịp ăn gì đâu?”
“Ta cũng chưa ăn, không bằng chúng ta tìm một chỗ ăn một bữa!” Chu Thiên Ngưng cười nói.
“Đồng ý!” Chu Hiển giơ hai tay đồng ý.
Vừa mới trải qua một hồi căng thẳng như vậy, mọi người cũng cảm thấy đói bụng, hiện tại phải giải quyết vấn đề cái bụng trước đã.
Đế Đô có rất nhiều chỗ phồn hoa, Chu Thiên Ngưng, Mạc Xán và Chương Vô Huyền lại lớn lên trong Đế Đô nên rất thông thạo, chả mấy chốc đã quyết định tới một quán rượu lâu năm, mọi người liền đi thẳng đến đó.
Bữa cơm này, Mạc Xán uống khá nhiều rượu, nhưng hắn cũng không giống những con ma men càng uống càng say mà ngược lại càng uống càng tỉnh. Tuy mọi người cùng ở Tiểu Vũ Phong, nhưng cơ hội cùng nhau tụ tập một chỗ ăn một bữa cũng không nhiều lắm. Đêm nay chính là gặp được tri kỷ ngàn chén vẫn ít, vài người trẻ tuổi ăn uống, cười nói đến khuya mới tàn tiệc.
Lúc rời đi, trên mặt Chu Thiên Ngưng đã đỏ bừng, mái tóc đen tản ra từng lọn, trên trán cuộn vài lọn tóc mây thật nhỏ, giờ phút này thoạt nhìn bộ dáng giống như tiên nữ xinh đẹp bước ra từ trong tranh.
Cao thủ Tiên Thiên chỉ cần cố ý khống chế thì khó có thể say, trừ khi người đó buông lỏng khả năng đề kháng của bản thân.
Có lẽ gặp La Chinh có chút vui sướng nên Chu Thiên Ngưng đã ngà ngà say, đi cùng Chu Thiên Ngưng là hai vị tỷ muội, lúc này ở phía sau nói chuyện phiếm với Mạc Xán, Chu Hiển.
Giờ phút này chỉ có Chu Thiên Ngưng và La Chinh đi cạnh nhau.
Tuy đã hết ngày từ lâu, nhưng ban đêm ở Đế Đô vừa mới bắt đầu, phía trên lầu các xa xa, một hàng đèn chiếu làm cho con đường sáng như ban ngày, bóng người kéo dài trên mặt đất.
La Chinh nhìn dáng vẻ quyến rũ của Chu Thiên Ngưng, trong lòng hơi hơi rung động, tâm trạng có chút hoảng hốt không thôi.
“Nè, ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu, vì sao không đi tìm ta chơi?” Lấy thân phận một tiểu thư khuê các của Chu Thiên Ngưng, lúc này lại nói ra những lời như thế đương nhiên không phù hợp với thân phận của nàng cho lắm. Nhưng mà Chu Thiên Ngưng hôm nay rất vui vẻ, cố ý làm cho mình say.
Tâm tư con gái chính là như thế, một khi đã nhận định người nào thì trong lòng cũng đều chỉ nghĩ đến tâm tư đối phương.
Nếu bắt nàng hỏi lúc còn tỉnh táo, vậy nàng sẽ cảm thấy mắc cỡ chết đi được, làm sao mở miệng ra hỏi? Mượn một phần men say, không đến nỗi nói lung tung không lựa lời, nhưng lá gan cũng sẽ lớn hơn một chút, đây là lý do trên bàn cơm Chu Thiên Ngưng đã uống hết hai cân Đào Hoa Hồng.
Lúc trước ở Mạc gia, Chu Thiên Ngưng đã hỏi một lần, La Chinh cũng chưa trả lời, bây giờ hỏi lại, La Chinh có chạy cũng không thoát.
Ngẫm nghĩ một lúc, La Chinh cũng không nghĩ ra một lý do thỏa đáng, chỉ có thể nói rằng: “Khá vội cho nên quên...”
Chu Thiên Ngưng bĩu môi, trong lòng có chút mất mát. Tuy Chu Thiên Ngưng cũng biết La Chinh bận tu luyện, nhưng trả lời người khác mà không biết lấp liếm như vậy, giống như cũng không hiểu tâm tư con gái.
Tuy vậy, nghĩ lại thì tính cách và bản lĩnh của La Chinh như thế, cũng sẽ không giả bộ, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó, so với lãng tử mạnh miệng chỉ lừa gạt người khác thì vẫn tốt hơn.
Nghĩ như vậy, hai người liền không câu nệ nữa, đi dọc đường cái bên cạnh sông Kim Thủy hồi lâu, mọi người mới từ từ tách ra...
Chương Vô Huyền và La Chinh đều không về Thanh Vân Tông.
Trên tay Chương Vô Huyền còn có đồ La Chinh ủy thác bán đấu giá, năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa.
Lần trước trong hội bán đấu giá Thiên Lộc, sau khi Chương gia bán đấu giá Thiên Diễn Tinh Hoa một lần thì lục tục có người tìm tới cửa, hỏi ý Chương gia có còn Thiên Diễn Tinh Hoa không, bọn họ muốn mua.
Trong những người này có cao nhân thực lực rất mạnh, cũng có nguời thuộc đại sĩ tộc.
Công dụng của Thiên Diễn Tinh Hoa rất rộng rãi, có thể tăng phẩm cấp binh khí của mình.
Có được một thanh binh khí phẩm cấp cao là mục tiêu theo đuổi cả đời của võ giả, nào có ai không coi trọng.
Chỉ là một thanh vũ khí đã được luyện chế ra rồi, nếu muốn tăng phẩm cấp thì gần như là chuyện không thể nào. Chỉ có luyện hóa rồi rèn lại, mà như vậy thì tương đương với luyện chế một thanh vũ khí mới.
Cho nên mọi người chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Thiên Diễn Tinh Hoa, thế nhưng vật đó thật sự là quá ít.
Không ít người nghe nói năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa bị Hoàng lão đầu của Thiên Long - Hoàng gia lấy được với giá là mười hai vạn viên Phương Tinh, cả đám đều hối hận muốn chết. Bọn họ không tham gia buổi bán đấu giá Thiên Lộc lần đó, nếu lúc ấy bọn họ có ở đó, giá năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa này sẽ không chỉ như vậy.
Nếu lần này La Chinh cũng ủy thác năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, như vậy Chương Vô Huyền tất nhiên phải làm tốt công tác tuyên truyền. Hội đấu giá là như thế, kẻ có tiền tham gia bán đấu giá càng nhiều thì giá cả khi đấu giá càng cao.
Cho nên Chương Vô Huyền vừa trở lại khu bán đấu giá Thiên Lộc, liền vội vàng thu xếp chuyện này.
Chương gia tuy rằng không kiểm tra năng lực chiến đấu của con cháu trong tộc, nhưng yêu cầu đối với khả năng trời cho của bọn hắn ở phương diện kinh doanh là rất cao.
Bắt đầu từ lúc mười tuổi, Chương gia sẽ trang bị cho mỗi con cháu trong tộc một quyển sổ để ghi lại số tiền con cháu giúp Chương gia kiếm được.
Trên sổ sách, Chương Vô Huyền vẫn luôn xếp hạng thứ tư...
Ba người đứng đầu đều là đệ tử tinh anh của Chương gia, trong đó có đại ca của Chương Vô Huyền là Chương Vô Cực.
Lần trước La Chinh ủy thác Chương Vô Huyền bán đấu giá khối tinh hạch Hỏa Hạt Sư chính là đã giúp Chương Vô Huyền viết một con số rất lớn lên quyển sổ cá nhân của hắn.
Chương Vô Huyền vốn cách người thứ ba rất xa, nay vì lợi nhuận lớn từ tinh hạch Hỏa Hạt Sư được ghi lên sổ của Chương Vô Huyền khiến hắn đột nhiên tăng mạnh, khoảng cách với người thứ ba chỉ còn một chút.
Nếu lúc này bán Thiên Diễn Tinh Hoa đi, chắc chắn hắn có thể nhảy vào nhóm ba người dẫn đầu!
Điều càng làm cho Chương Vô Huyền kích động hơn chính là, nghe ý La Chinh thì có vẻ hắn không chỉ có chút Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy, có thể cung cấp ổn định cho Chương Vô Huyền...
Cho dù ở khu bán đấu giá Thiên Lộc, đồ vật giá trị hơn mười vạn cũng không phải có thường xuyên. Nếu thật sự như La Chinh nói, hắn có thể cung cấp ổn định Thiên Diễn Tinh Hoa để bán đấu giá, như vậy Chương Vô Huyền liền có cơ hội vượt qua người thứ hai, thậm chí là người đứng đầu!
Dù là việc buôn bán hay tu luyện, Chương Vô Huyền đều là loại người không chịu thua, chỉ là thiên phú của Chương Vô Huyền không bằng anh trai hắn - Chương Vô Cực, muốn vượt qua Chương Vô Cực bằng võ thuật thì gần như không có khả năng. Nếu có thể vượt qua anh trai hắn trong chuyện kinh doanh thì điều này cũng đủ để cho Chương Vô Huyền kiêu ngạo rồi.
La Chinh không quá băn khoăn việc Chương Vô Huyền có thể bán Thiên Diễn Tinh Hoa với giá bao nhiêu. Hắn tin với thủ đoạn chuyên nghiệp của Chương gia thì cái giá bán ra sẽ vượt qua mong muốn của hắn.
Huống hồ La Chinh chỉ cần có Hắc Hỏa trong tay, Thiên Diễn Tinh Hoa đối với hắn mà nói là vô tận. Có thể phân giải ra Thiên Diễn Tinh Hoa, đã định trước là chuyện một vốn bốn lời.
Hôm qua đối kháng với Mạc Hưu Ngôn đã lộ ra một sơ hở tương đối lớn của La Chinh.
Khi gặp công kích mà chân nguyên Thiên Ma không ứng phó được, bản thân hắn cũng sẽ bó tay.
Ngày hôm qua bị những kiếm khí dị thường của Mạc Hưu Ngôn truy đuổi vô cùng chật vật, nguyên nhân mấu chốt là bản thân hắn không biết làm thế nào đối phó với những kiếm khí đó. Tuy La Chinh cũng hiểu, cứ cho là mình ứng phó được những kiếm khí đó thì chỉ sợ trong tay Mạc Hưu Ngôn còn có chiêu mạnh khác mà hắn khó có thể ứng phó. Dù sao La Chinh còn chưa đối kháng chính diện với một cường giả Chiếu Thần Cảnh bao giờ.
Nếu trong tay La Chinh có một món binh khí, tình huống sẽ cải thiện rất nhiều.
Độ cứng thân thể La Chinh hiện tại cùng cấp với linh khí trung phẩm, binh khí cùng cấp khó có thể làm hại tới hắn, nhưng đụng tới linh khí thượng phẩm, hoặc là tiên khí thì hắn khó có thể ứng phó.
Tuy cho tới nay, phi đao nát trong tay hắn vẫn là đòn sát thủ, nhưng dù sao đó cũng là phi đao, chỉ có thể dùng để đánh lén.
Muốn dùng phi đao nát đối kháng chính diện, điều này cũng quá phi thực tế.
Mấu chốt chính là, đại hội toàn phong sắp diễn ra.
Đại hội toàn phong sẽ tụ tập toàn bộ đệ tử tinh anh của Thanh Vân Tông, trong đó không thiếu những người cực mạnh.
Bản thân La Chinh cũng vô cùng coi trọng đại hội toàn phong, cho nên lúc này đây hắn cần phải chuẩn bị đầy đủ.
May là đại hội toàn phong năm sau mới tiến hành, vẫn còn thời gian dư dả để chuẩn bị.
“Binh khí...”
Binh khí thường dùng nhất chính là đao và kiếm, trong Đông Vực dùng kiếm nhiều nhất, thứ hai là đao.
Kiếm chính là binh khí đứng đầu trăm loại, có thể chém, có thể đâm, mà công pháp xoay quanh kiếm thuật là nhiều nhất.
So ra, đao tuy rằng không thể đâm thẳng, nhưng bởi vì đao phong càng dày thì uy lực khi chém cũng mạnh hơn, cũng càng bá đạo hơn...
Trừ đao, kiếm, còn có cung tên, chùy, búa, thương…
Suy nghĩ trước sau, La Chinh cuối cùng vẫn là quay về với kiếm!
Hắn nhớ tới cha mình cũng từng sử dụng kiếm, kiếm mà cha từng dùng tên là “Thanh Mang Trục Phong Kiếm”, đó vẫn là một thanh huyền khí thượng phẩm, chỉ tiếc thanh kiếm kia cuối cùng lại chẳng biết đi đâu.
Cha cũng sử dụng kiếm thì mình cũng có thể luyện kiếm!
Sau khi xác nhận binh khí mình muốn, La Chinh liền đi về phía Thiên Cơ Các.
Thiên Cơ Các giống như ngày thường, buôn bán vô cùng thịnh vượng.
Lúc La Chinh vừa mới đi vào, những gã sai vặt đó vẫn không chào đón đon đả với La Chinh như trước, nhưng khéo chính là, vị chưởng quầy trung niên lần trước tiếp đãi La Chinh vừa vặn đi qua bên cạnh.
Ấn tượng của vị chưởng quầy trung niên này đối với La Chinh cực kỳ sâu, lần trước La Chinh mua hơn hai trăm huyền khí nên dù là ai cũng sẽ nhớ kỹ, sợ là cả đời đều khó có thể quên.
Một lần giao dịch kia, vị chưởng quầy trung niên này đã ăn được không ít phần trăm!
Nhìn thấy La Chinh, trên mặt chưởng quầy trung niên lập tức đầy ý cười ân cần bước tới đón tiếp hắn.
Chương Vô Huyền và Chu Hiển lúc này mới tươi cười, không hổ là La Chinh, nói mấy câu đã khiến cho Mạc Xán khôi phục tự tin, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ khó có thể làm được.
“Này này… Ta nói các ngươi... Vừa rồi đã ăn no chưa?” Chu Thiên Ngưng vẫn luôn đứng ở phía sau không được chú ý tới, giờ phút này mới cười hỏi.
Chương Vô Huyền sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, lắc đầu nói: “Còn chưa ăn đã làm ầm cả lên rồi, có kịp ăn gì đâu?”
“Ta cũng chưa ăn, không bằng chúng ta tìm một chỗ ăn một bữa!” Chu Thiên Ngưng cười nói.
“Đồng ý!” Chu Hiển giơ hai tay đồng ý.
Vừa mới trải qua một hồi căng thẳng như vậy, mọi người cũng cảm thấy đói bụng, hiện tại phải giải quyết vấn đề cái bụng trước đã.
Đế Đô có rất nhiều chỗ phồn hoa, Chu Thiên Ngưng, Mạc Xán và Chương Vô Huyền lại lớn lên trong Đế Đô nên rất thông thạo, chả mấy chốc đã quyết định tới một quán rượu lâu năm, mọi người liền đi thẳng đến đó.
Bữa cơm này, Mạc Xán uống khá nhiều rượu, nhưng hắn cũng không giống những con ma men càng uống càng say mà ngược lại càng uống càng tỉnh. Tuy mọi người cùng ở Tiểu Vũ Phong, nhưng cơ hội cùng nhau tụ tập một chỗ ăn một bữa cũng không nhiều lắm. Đêm nay chính là gặp được tri kỷ ngàn chén vẫn ít, vài người trẻ tuổi ăn uống, cười nói đến khuya mới tàn tiệc.
Lúc rời đi, trên mặt Chu Thiên Ngưng đã đỏ bừng, mái tóc đen tản ra từng lọn, trên trán cuộn vài lọn tóc mây thật nhỏ, giờ phút này thoạt nhìn bộ dáng giống như tiên nữ xinh đẹp bước ra từ trong tranh.
Cao thủ Tiên Thiên chỉ cần cố ý khống chế thì khó có thể say, trừ khi người đó buông lỏng khả năng đề kháng của bản thân.
Có lẽ gặp La Chinh có chút vui sướng nên Chu Thiên Ngưng đã ngà ngà say, đi cùng Chu Thiên Ngưng là hai vị tỷ muội, lúc này ở phía sau nói chuyện phiếm với Mạc Xán, Chu Hiển.
Giờ phút này chỉ có Chu Thiên Ngưng và La Chinh đi cạnh nhau.
Tuy đã hết ngày từ lâu, nhưng ban đêm ở Đế Đô vừa mới bắt đầu, phía trên lầu các xa xa, một hàng đèn chiếu làm cho con đường sáng như ban ngày, bóng người kéo dài trên mặt đất.
La Chinh nhìn dáng vẻ quyến rũ của Chu Thiên Ngưng, trong lòng hơi hơi rung động, tâm trạng có chút hoảng hốt không thôi.
“Nè, ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu, vì sao không đi tìm ta chơi?” Lấy thân phận một tiểu thư khuê các của Chu Thiên Ngưng, lúc này lại nói ra những lời như thế đương nhiên không phù hợp với thân phận của nàng cho lắm. Nhưng mà Chu Thiên Ngưng hôm nay rất vui vẻ, cố ý làm cho mình say.
Tâm tư con gái chính là như thế, một khi đã nhận định người nào thì trong lòng cũng đều chỉ nghĩ đến tâm tư đối phương.
Nếu bắt nàng hỏi lúc còn tỉnh táo, vậy nàng sẽ cảm thấy mắc cỡ chết đi được, làm sao mở miệng ra hỏi? Mượn một phần men say, không đến nỗi nói lung tung không lựa lời, nhưng lá gan cũng sẽ lớn hơn một chút, đây là lý do trên bàn cơm Chu Thiên Ngưng đã uống hết hai cân Đào Hoa Hồng.
Lúc trước ở Mạc gia, Chu Thiên Ngưng đã hỏi một lần, La Chinh cũng chưa trả lời, bây giờ hỏi lại, La Chinh có chạy cũng không thoát.
Ngẫm nghĩ một lúc, La Chinh cũng không nghĩ ra một lý do thỏa đáng, chỉ có thể nói rằng: “Khá vội cho nên quên...”
Chu Thiên Ngưng bĩu môi, trong lòng có chút mất mát. Tuy Chu Thiên Ngưng cũng biết La Chinh bận tu luyện, nhưng trả lời người khác mà không biết lấp liếm như vậy, giống như cũng không hiểu tâm tư con gái.
Tuy vậy, nghĩ lại thì tính cách và bản lĩnh của La Chinh như thế, cũng sẽ không giả bộ, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó, so với lãng tử mạnh miệng chỉ lừa gạt người khác thì vẫn tốt hơn.
Nghĩ như vậy, hai người liền không câu nệ nữa, đi dọc đường cái bên cạnh sông Kim Thủy hồi lâu, mọi người mới từ từ tách ra...
Chương Vô Huyền và La Chinh đều không về Thanh Vân Tông.
Trên tay Chương Vô Huyền còn có đồ La Chinh ủy thác bán đấu giá, năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa.
Lần trước trong hội bán đấu giá Thiên Lộc, sau khi Chương gia bán đấu giá Thiên Diễn Tinh Hoa một lần thì lục tục có người tìm tới cửa, hỏi ý Chương gia có còn Thiên Diễn Tinh Hoa không, bọn họ muốn mua.
Trong những người này có cao nhân thực lực rất mạnh, cũng có nguời thuộc đại sĩ tộc.
Công dụng của Thiên Diễn Tinh Hoa rất rộng rãi, có thể tăng phẩm cấp binh khí của mình.
Có được một thanh binh khí phẩm cấp cao là mục tiêu theo đuổi cả đời của võ giả, nào có ai không coi trọng.
Chỉ là một thanh vũ khí đã được luyện chế ra rồi, nếu muốn tăng phẩm cấp thì gần như là chuyện không thể nào. Chỉ có luyện hóa rồi rèn lại, mà như vậy thì tương đương với luyện chế một thanh vũ khí mới.
Cho nên mọi người chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Thiên Diễn Tinh Hoa, thế nhưng vật đó thật sự là quá ít.
Không ít người nghe nói năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa bị Hoàng lão đầu của Thiên Long - Hoàng gia lấy được với giá là mười hai vạn viên Phương Tinh, cả đám đều hối hận muốn chết. Bọn họ không tham gia buổi bán đấu giá Thiên Lộc lần đó, nếu lúc ấy bọn họ có ở đó, giá năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa này sẽ không chỉ như vậy.
Nếu lần này La Chinh cũng ủy thác năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, như vậy Chương Vô Huyền tất nhiên phải làm tốt công tác tuyên truyền. Hội đấu giá là như thế, kẻ có tiền tham gia bán đấu giá càng nhiều thì giá cả khi đấu giá càng cao.
Cho nên Chương Vô Huyền vừa trở lại khu bán đấu giá Thiên Lộc, liền vội vàng thu xếp chuyện này.
Chương gia tuy rằng không kiểm tra năng lực chiến đấu của con cháu trong tộc, nhưng yêu cầu đối với khả năng trời cho của bọn hắn ở phương diện kinh doanh là rất cao.
Bắt đầu từ lúc mười tuổi, Chương gia sẽ trang bị cho mỗi con cháu trong tộc một quyển sổ để ghi lại số tiền con cháu giúp Chương gia kiếm được.
Trên sổ sách, Chương Vô Huyền vẫn luôn xếp hạng thứ tư...
Ba người đứng đầu đều là đệ tử tinh anh của Chương gia, trong đó có đại ca của Chương Vô Huyền là Chương Vô Cực.
Lần trước La Chinh ủy thác Chương Vô Huyền bán đấu giá khối tinh hạch Hỏa Hạt Sư chính là đã giúp Chương Vô Huyền viết một con số rất lớn lên quyển sổ cá nhân của hắn.
Chương Vô Huyền vốn cách người thứ ba rất xa, nay vì lợi nhuận lớn từ tinh hạch Hỏa Hạt Sư được ghi lên sổ của Chương Vô Huyền khiến hắn đột nhiên tăng mạnh, khoảng cách với người thứ ba chỉ còn một chút.
Nếu lúc này bán Thiên Diễn Tinh Hoa đi, chắc chắn hắn có thể nhảy vào nhóm ba người dẫn đầu!
Điều càng làm cho Chương Vô Huyền kích động hơn chính là, nghe ý La Chinh thì có vẻ hắn không chỉ có chút Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy, có thể cung cấp ổn định cho Chương Vô Huyền...
Cho dù ở khu bán đấu giá Thiên Lộc, đồ vật giá trị hơn mười vạn cũng không phải có thường xuyên. Nếu thật sự như La Chinh nói, hắn có thể cung cấp ổn định Thiên Diễn Tinh Hoa để bán đấu giá, như vậy Chương Vô Huyền liền có cơ hội vượt qua người thứ hai, thậm chí là người đứng đầu!
Dù là việc buôn bán hay tu luyện, Chương Vô Huyền đều là loại người không chịu thua, chỉ là thiên phú của Chương Vô Huyền không bằng anh trai hắn - Chương Vô Cực, muốn vượt qua Chương Vô Cực bằng võ thuật thì gần như không có khả năng. Nếu có thể vượt qua anh trai hắn trong chuyện kinh doanh thì điều này cũng đủ để cho Chương Vô Huyền kiêu ngạo rồi.
La Chinh không quá băn khoăn việc Chương Vô Huyền có thể bán Thiên Diễn Tinh Hoa với giá bao nhiêu. Hắn tin với thủ đoạn chuyên nghiệp của Chương gia thì cái giá bán ra sẽ vượt qua mong muốn của hắn.
Huống hồ La Chinh chỉ cần có Hắc Hỏa trong tay, Thiên Diễn Tinh Hoa đối với hắn mà nói là vô tận. Có thể phân giải ra Thiên Diễn Tinh Hoa, đã định trước là chuyện một vốn bốn lời.
Hôm qua đối kháng với Mạc Hưu Ngôn đã lộ ra một sơ hở tương đối lớn của La Chinh.
Khi gặp công kích mà chân nguyên Thiên Ma không ứng phó được, bản thân hắn cũng sẽ bó tay.
Ngày hôm qua bị những kiếm khí dị thường của Mạc Hưu Ngôn truy đuổi vô cùng chật vật, nguyên nhân mấu chốt là bản thân hắn không biết làm thế nào đối phó với những kiếm khí đó. Tuy La Chinh cũng hiểu, cứ cho là mình ứng phó được những kiếm khí đó thì chỉ sợ trong tay Mạc Hưu Ngôn còn có chiêu mạnh khác mà hắn khó có thể ứng phó. Dù sao La Chinh còn chưa đối kháng chính diện với một cường giả Chiếu Thần Cảnh bao giờ.
Nếu trong tay La Chinh có một món binh khí, tình huống sẽ cải thiện rất nhiều.
Độ cứng thân thể La Chinh hiện tại cùng cấp với linh khí trung phẩm, binh khí cùng cấp khó có thể làm hại tới hắn, nhưng đụng tới linh khí thượng phẩm, hoặc là tiên khí thì hắn khó có thể ứng phó.
Tuy cho tới nay, phi đao nát trong tay hắn vẫn là đòn sát thủ, nhưng dù sao đó cũng là phi đao, chỉ có thể dùng để đánh lén.
Muốn dùng phi đao nát đối kháng chính diện, điều này cũng quá phi thực tế.
Mấu chốt chính là, đại hội toàn phong sắp diễn ra.
Đại hội toàn phong sẽ tụ tập toàn bộ đệ tử tinh anh của Thanh Vân Tông, trong đó không thiếu những người cực mạnh.
Bản thân La Chinh cũng vô cùng coi trọng đại hội toàn phong, cho nên lúc này đây hắn cần phải chuẩn bị đầy đủ.
May là đại hội toàn phong năm sau mới tiến hành, vẫn còn thời gian dư dả để chuẩn bị.
“Binh khí...”
Binh khí thường dùng nhất chính là đao và kiếm, trong Đông Vực dùng kiếm nhiều nhất, thứ hai là đao.
Kiếm chính là binh khí đứng đầu trăm loại, có thể chém, có thể đâm, mà công pháp xoay quanh kiếm thuật là nhiều nhất.
So ra, đao tuy rằng không thể đâm thẳng, nhưng bởi vì đao phong càng dày thì uy lực khi chém cũng mạnh hơn, cũng càng bá đạo hơn...
Trừ đao, kiếm, còn có cung tên, chùy, búa, thương…
Suy nghĩ trước sau, La Chinh cuối cùng vẫn là quay về với kiếm!
Hắn nhớ tới cha mình cũng từng sử dụng kiếm, kiếm mà cha từng dùng tên là “Thanh Mang Trục Phong Kiếm”, đó vẫn là một thanh huyền khí thượng phẩm, chỉ tiếc thanh kiếm kia cuối cùng lại chẳng biết đi đâu.
Cha cũng sử dụng kiếm thì mình cũng có thể luyện kiếm!
Sau khi xác nhận binh khí mình muốn, La Chinh liền đi về phía Thiên Cơ Các.
Thiên Cơ Các giống như ngày thường, buôn bán vô cùng thịnh vượng.
Lúc La Chinh vừa mới đi vào, những gã sai vặt đó vẫn không chào đón đon đả với La Chinh như trước, nhưng khéo chính là, vị chưởng quầy trung niên lần trước tiếp đãi La Chinh vừa vặn đi qua bên cạnh.
Ấn tượng của vị chưởng quầy trung niên này đối với La Chinh cực kỳ sâu, lần trước La Chinh mua hơn hai trăm huyền khí nên dù là ai cũng sẽ nhớ kỹ, sợ là cả đời đều khó có thể quên.
Một lần giao dịch kia, vị chưởng quầy trung niên này đã ăn được không ít phần trăm!
Nhìn thấy La Chinh, trên mặt chưởng quầy trung niên lập tức đầy ý cười ân cần bước tới đón tiếp hắn.
/750
|