Chu Thiên Ngưng cũng không chịu ngồi yên ở chiếc bàn Mạc Vũ bố trí, ngược lại còn đưa nhóm tỷ muội của nàng ngồi vào bàn La Chinh mà líu ríu.
Đám người Chu Hiển, Mạc Xán nói chuyện cùng các nàng cực kì náo nhiệt.
Tuy rằng ở Đông Vực quan niệm nam nữ khác biệt khá nghiêm ngặt, nhưng ngày tụ hội trong sĩ tộc, tất cả mọi người cũng không quá bảo thủ, thỉnh thoảng bàn bọn họ còn truyền ra tiếng cười.
Không thể không nói, Mạc Xán trời sinh đã có tính cách lạc quan, mặc dù về nhà luôn luôn bị khinh bỉ, nhưng giờ phút này hắn vẫn cười cười nói nói, giống như những điều không thoải mái đều bay lên hết chín tầng mây. Thỉnh thoảng hắn cũng kể vài chuyện cười, chọc cho mấy vị nữ đệ tử ôm bụng cười to.
Chỉ chốc lát sau, sau khi Mạc Hưu Ngôn dẫn Mạc Vũ đi tiếp hết các bàn khách ở bên kia xong liền đến thẳng bên này.
Mạc Hưu Ngôn vui vẻ cười nói với Chu Thiên Ngưng: “Hôm nay Mạc phủ tụ hội, đại tiểu thư Chu gia cũng đến tham dự, Mạc Hưu Ngôn ta cảm thấy cực kỳ vinh hạnh!”
Thực tế lần này Mạc Hưu Ngôn đã đa lễ quá rồi.
Dù sao Mạc Hưu Ngôn cũng là người đứng đầu Mạc gia, là người đứng đầu trong tộc, hơn nữa cũng là cường giả Chiếu Thần Cảnh, mặc dù Chu Thiên Ngưng là hòn ngọc quý của Thần Châm - Chu gia thì cũng không cần lão ta phải khách sáo như vậy.
Nếu một người đặc biệt khách sáo với người khác, như vậy nhất định là có ý đồ!
Mục đích Mạc Hưu Ngôn cũng không khó đoán.
Lão ta biết con mình có ý với Chu Thiên Ngưng từ lâu.
Các sĩ tộc cực kỳ mẫn cảm với những loại tin tức kiểu này. Mạc Hưu Ngôn hiểu rõ, một sĩ tộc đang xuống dốc như Mạc gia, nếu như có thể bám được vào Thần Châm - Chu gia thì những lợi ích trong tương lai cũng không khó tưởng tưởng.
Nhưng nếu như Chu Thiên Ngưng chỉ là một chi thứ của Chu gia, thậm chí dù là dòng chính, Mạc Hưu Ngôn cũng sẽ không ân cần, chịu hạ mình mà đối đãi long trọng với một hậu bối lại là con gái như vậy.
Nhưng Mạc Hưu Ngôn cũng là kẻ lọc lõi đã lăn lộn trong Đế Đô mà ra, những gì Chương Vô Huyền biết, Mạc Hưu Ngôn lão cũng biết.
Địa vị của Chu Thiên Ngưng tại Chu gia rất khác biệt! Nếu như con của lão thật sự kết duyên vợ chồng với Chu Thiên Ngưng, cơ bản chẳng khác nào đã leo lên được cái cây to Thần Châm - Chu gia này!
Tuy Mạc Hưu Ngôn cũng hiểu rõ, vấn đề này khá khó khăn, nhưng nếu làm như vậy không chỉ có thể đạt được tâm nguyện của con trai mà còn có thể trợ giúp Mạc gia lão vượt qua thời kì gian nan. Lợi ích lớn như vậy, dù thế nào lão cũng phải trợ giúp con trai mình một phen.
Đừng thấy bộ dạng Chu Thiên Ngưng cười toe toét như trẻ con mà lầm. Dù sao nàng cũng sinh ra trong danh môn, từ nhỏ cũng gặp không ít những trường hợp này rồi nên ứng phó vô cùng thành thạo.
Chu Thiên Ngưng liền vội vàng đứng dậy nói: “Mạc bá bá, không cần khách sáo như thế. Hôm nay ta đến đây chủ yếu là vì Mạc Vân mời, nói gì tới bốn chữ hân hạnh đón tiếp.”
Mạc Hưu Ngôn cười ha ha nói: “Dù là thế nào, Thiên Ngưng chịu tới cũng đã giúp Mạc phủ ta thêm rạng rỡ. Nếu cháu đã là bạn tốt của Mạc Vân, ta làm bá bá thế nào cũng phải biểu hiện một chút!”
Dứt lời, Mạc Hưu Ngôn lấy ra một cái hộp gấm nho nhỏ từ trong tay áo, sau đó tay lão ta lắc nhẹ một cái, hộp gấm trong tay hắn liền tự động mở ra, để lộ một chiếc vòng tay nho nhỏ.
Toàn bộ chiếc vòng là một màu đỏ tươi nhưng không hề chói mắt, ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy ôn hòa, hiển nhiên đây là một thứ phi phàm.
“Vòng Hỗn Nguyên Huyết này coi như là quà ra mắt, hy vọng Thiên Ngưng ngươi nhận lấy.” Mạc Hưu Ngôn chậm rãi nói.
Nhìn thấy vòng Hỗn Nguyên Huyết, khóe miệng Chu Thiên Ngưng nhếch lên.
Với kiến thức của Chu Thiên Ngưng thì chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra sự kỳ diệu của chiếc vòng Hỗn Nguyên Huyết này.
Nếu như không nhìn nhầm thì vòng Hỗn Nguyên Huyết này thật sự được làm từ ngọc Hỗn Nguyên Huyết. Ngọc Hỗn Nguyên Huyết là một loại ngọc chỉ có ở cực Đông.
Nghe nói ở cực Đông có một ngọn núi Thương Tuyết, bốn mùa đều được bao trùm trong băng tuyết, từ xa nhìn lại thì chỉ như một ngọn núi tuyết thông thường, cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng mỗi năm vào tháng ba, tháng tư, đỉnh núi Thương Tuyết sẽ phun trào. Bình thường khi núi lửa phun trào thì sẽ là dung nham cuồn cuộn, nhưng núi Thương Tuyết lại phun ra một loại chất lỏng đỏ tươi cực kỳ giống máu trong cơ thể con người, cho nên núi Thương Tuyết còn được gọi với tên núi Thương Huyết!
Chưa tới lúc núi Thương Tuyết phun trào đã có không ít người đi tới đó, mục đích của bọn họ cũng không phải là thứ chất lỏng đỏ tươi đấy.
Bởi vì loại chất lỏng này không chỉ vô dụng với con người, ngược lại còn có hại. Trong chất lỏng màu đỏ tươi kia có chứa độc tố, nếu như tiếp xúc lâu, con người sẽ trúng độc, sắc mặt trở nên đen sì, toàn thân nở loét mà chết. Cho nên bình thường không ai dám đến núi Thương Tuyết khi nó sắp phun trào.
Chỉ có cao thủ Tiên Thiên mới có thể ngăn lại chất lỏng màu đỏ tươi đó ở bên ngoài cơ thể, miễn nhiễm với độc tố.
Những cao thủ Tiên Thiên này bất chấp nguy hiểm đi vào như vậy chính là vì ngọc Hỗn Nguyên Huyết, loại ngọc này sẽ bắn ra cùng lúc núi Thương Tuyết phun trào.
Chẳng qua, hàng năm vào thời điểm phun trào cũng chỉ có hơn mấy chục, mấy trăm viên ngọc Hỗn Nguyên Huyết, số lượng cực kì ít, đại đa số cao thủ Tiên Thiên cũng chỉ thử vận may, nếu như nhặt không được thì coi như là thiếu may mắn, còn nếu có thể tìm được một hai viên ngọc Hỗn Nguyên Huyết thì coi như cực kỳ may mắn. Với giá cả của ngọc Hỗn Nguyên Huyết, chỉ cần một viên thôi cũng đã có thể phát tài lớn rồi.
Nếu đeo ngọc Hỗn Nguyên Huyết trên người, chúng có thể thấm vào khí huyết bên dưới làn da, dần dần khí huyết trong cơ thể con người sẽ mạnh mẽ hơn, sau đó không chỉ gia tăng thực lực mà ngay cả tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều!
Có được công hiệu thần kỳ này nên có thể tưởng tượng giá trị của ngọc Hỗn Nguyên Huyết lớn đến mức nào?
Bình thường thì, thể tích của ngọc Hỗn Nguyên Huyết cũng sẽ không quá lớn nên có nhặt về thì cũng gia công thành ngọc bội, ngọc bài đeo trên cổ.
Nhưng vòng Hỗn Nguyên Huyết trong tay Mạc Hưu Ngôn, nếu như dùng ngọc Hỗn Nguyên Huyết tạo ra, vậy thì cần một viên ngọc Hỗn Nguyên Huyết lớn bằng nắm đấm, nghĩ cũng có thể thấy nó trân quý nhường nào.
Nhưng dù có trân quý thì đã sao, trong mắt Chu Thiên Ngưng cũng chẳng là gì.
Với địa vị trong gia tộc của Chu Thiên Ngưng, chỉ cần nàng muốn, ngay cả đồ gia truyền cũng có thể giao cho nàng...
Cho nên lần trước ở thành Bạch Đế, Chu Thiên Ngưng uy hiếp Chu Phi Hàng, nếu không chịu bỏ tiền cứu La Chinh, nàng sẽ bán món đồ gia truyền là Thái Ất Thần Châm đi...
Những món đồ gia truyền trong tay Chu Thiên Ngưng, còn lâu mà một Mạc gia nho nhỏ có thể so sánh được, giá trị mỗi món đều trân quý gấp mười, gấp trăm lần so với vòng ngọc huyết.
Cho nên vòng ngọc huyết này đối với những người khác mà nói, đó chính là thứ cực kỳ quý hiếm, nhưng đối với Chu Thiên Ngưng thì lại quá bình thường.
Cho dù quý hiếm tới đâu, Chu Thiên Ngưng chắc chắn cũng không thể nhận lấy thứ này. Nàng và Mạc gia không thân cũng chẳng quen, lần đầu tiên tới đã được tặng vật trân quý như vậy, nhất định là không thích hợp.
Cho nên Chu Thiên Ngưng lắc đầu nói: “Mạc bá bá, cái này ta không thể nhận.”
Lúc này Mạc Vũ trực tiếp lấy chiếc vòng ngọc huyết từ trong hộp gấm ra, mỉm cười nói với Chu Thiên Ngưng: “Thiên Ngưng, cái này có là gì? Chẳng qua cũng chỉ là một cái vòng tay mà thôi, làm gì mà không thể nhận!”
Chu Thiên Ngưng mỉm cười: “Không có công thì không hưởng lộc, lần đầu ta tới Mạc phủ đã nhận món đồ quý như vậy, đương nhiên là không nên.”
“Vậy lại vừa hay. Sau này qua nhà ta nhiều một chút, chẳng phải là được rồi sao?” Mạc Vũ cười nói.
La Chinh ngồi bên cạnh hơi nhíu mày, chưa từng gặp qua kẻ nào không biết xấu hổ như vậy, hai cha con này thật sự cực kỳ bỉ ổi, Chu Thiên Ngưng đã nói không được rồi, bọn họ còn cứ khăng khăng nhét vào, này cũng thật khó coi.
Đúng lúc La Chinh định ra mặt giúp Chu Thiên Ngưng thì bỗng nhiên trên bàn có người nói: “Vòng này không thể tặng!”
Người nói chuyện là Mạc Xán, lúc này vẻ mặt Mạc Xán rất nghiêm túc, hắn lại nói thêm một câu: “Vòng tay này không thể tặng người khác!”
Trên mặt La Chinh hiện vẻ kinh ngạc.
Từ lúc vào Mạc phủ, Mạc Xán vẫn luôn nhường nhịn đến cực điểm, mặc cho quản gia, gia đinh ác mồm ác miệng, đối đãi rất thờ ơ, hắn đều nhịn, đến nỗi đám người La Chinh, Chương Vô Huyền còn bị coi thường theo.
Nhưng lúc này tại sao Mạc Xán lại đột nhiên cứng rắn như thế?
Hơn nữa kẻ đối mặt hắn là gia chủ Mạc gia Mạc Hưu Ngôn.
Mạc Hưu Ngôn thấy người nói chuyện chính là Mạc Xán, sắc mặt trầm xuống, cũng không nói lời nào, trái lại Mạc Vũ lại ra mặt nói trước: “Mạc Xán, nhớ cho kỹ, đây không phải chỗ cho ngươi nói chuyện!”
Lúc này Mạc Xán không chịu nhượng bộ chút nào, lắc đầu nói: “Ta vẫn phải nói. Vòng tay này, các người không thể đem tặng người khác. Đây là vòng tay của cha ta, sau khi cha ta chết vốn vẫn chẳng biết chiếc vòng Hỗn Nguyên Huyết này đi đâu mất, thì ra là trong tay các người!”
“Xán nhi, không được ăn nói lung tung. Sau khi cha ngươi mất, ta vẫn luôn đối xử với ngươi không tệ, vì sao phải nói chuyện như vậy?” Mạc Hưu Ngôn chính là gia chủ của cả gia tộc, lúc này bị cháu mình vạch mặt nói dối, sắc mặt tự nhiên là khó coi. Nhưng lão ta không chịu đối chất với Mạc Xán nên chỉ có thể nói sang chuyện khác.
“Đối đãi với ta không tệ?” Mạc Xán vẫn thất vọng lắc đầu như trước: “Tam thúc, ta không so đo chuyện người đối đãi với ta tệ hay không. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, đường đường Mạc gia mà lại không chịu viết công văn sĩ tộc cho ta, tự ta phải cố gắng thông qua thử luyện, tiến vào Thanh Vân Tông, những chuyện nhỏ nhặt này ta cũng không so đo với người. Sau khi cha ta chết, cũng không được cử hành lễ tang của sĩ tộc, loại chuyện bất hiếu này, ta cũng không so đo với người. Nhưng ta hỏi người, vì sao sau khi cha ta chết, vòng Hỗn Nguyên Huyết của cha ta liền không cánh mà bay? Bây giờ lại xuất hiện trên tay người?”
Nghe Mạc Xán chất vấn, trong mắt Mạc Hưu Ngôn bỗng nhiên lóe ra nét bối rối. Nhưng dù sao lão ta cũng là cao thủ thành danh đã lâu nên rất nhanh chóng đã kịp trấn định lại, trên mặt thậm chí còn lộ vẻ tươi cười: “Xán nhi, ngươi nghĩ nhiều rồi. Vòng ngọc huyết này cũng không phải chỉ có cha ngươi mới có.”
“Vậy sao? Hẳn là Tam thúc người nghĩ lúc ấy ta tuổi còn nhỏ nên không nhớ gì rồi? Thế nhưng mà ta nhớ rõ ràng rành mạch, mặt sau vòng Hỗn Nguyên Huyết có khắc bốn chữ to, chính là “Long phượng trình tường(1)”, hơn nữa ở bên cạnh bốn chữ to đó còn có một hàng ấn phù nho nhỏ, chẳng lẽ Tam thúc còn định nói rằng vòng ngọc huyết này vốn có một cặp hay sao?”
Mạc Xán vừa dứt lời, mọi người theo ánh mắt hắn nhìn về phía vòng Hỗn Nguyên Huyết, quả nhiên thấy bên trong có bốn chữ, đúng là “long phượng trình tường”.
Đến lúc này, Mạc Hưu Ngôn và Mạc Vũ có muốn xuống đài cũng chẳng được nữa rồi.
(1)Long phượng trình tường: Rồng phượng là điềm lành.
Đám người Chu Hiển, Mạc Xán nói chuyện cùng các nàng cực kì náo nhiệt.
Tuy rằng ở Đông Vực quan niệm nam nữ khác biệt khá nghiêm ngặt, nhưng ngày tụ hội trong sĩ tộc, tất cả mọi người cũng không quá bảo thủ, thỉnh thoảng bàn bọn họ còn truyền ra tiếng cười.
Không thể không nói, Mạc Xán trời sinh đã có tính cách lạc quan, mặc dù về nhà luôn luôn bị khinh bỉ, nhưng giờ phút này hắn vẫn cười cười nói nói, giống như những điều không thoải mái đều bay lên hết chín tầng mây. Thỉnh thoảng hắn cũng kể vài chuyện cười, chọc cho mấy vị nữ đệ tử ôm bụng cười to.
Chỉ chốc lát sau, sau khi Mạc Hưu Ngôn dẫn Mạc Vũ đi tiếp hết các bàn khách ở bên kia xong liền đến thẳng bên này.
Mạc Hưu Ngôn vui vẻ cười nói với Chu Thiên Ngưng: “Hôm nay Mạc phủ tụ hội, đại tiểu thư Chu gia cũng đến tham dự, Mạc Hưu Ngôn ta cảm thấy cực kỳ vinh hạnh!”
Thực tế lần này Mạc Hưu Ngôn đã đa lễ quá rồi.
Dù sao Mạc Hưu Ngôn cũng là người đứng đầu Mạc gia, là người đứng đầu trong tộc, hơn nữa cũng là cường giả Chiếu Thần Cảnh, mặc dù Chu Thiên Ngưng là hòn ngọc quý của Thần Châm - Chu gia thì cũng không cần lão ta phải khách sáo như vậy.
Nếu một người đặc biệt khách sáo với người khác, như vậy nhất định là có ý đồ!
Mục đích Mạc Hưu Ngôn cũng không khó đoán.
Lão ta biết con mình có ý với Chu Thiên Ngưng từ lâu.
Các sĩ tộc cực kỳ mẫn cảm với những loại tin tức kiểu này. Mạc Hưu Ngôn hiểu rõ, một sĩ tộc đang xuống dốc như Mạc gia, nếu như có thể bám được vào Thần Châm - Chu gia thì những lợi ích trong tương lai cũng không khó tưởng tưởng.
Nhưng nếu như Chu Thiên Ngưng chỉ là một chi thứ của Chu gia, thậm chí dù là dòng chính, Mạc Hưu Ngôn cũng sẽ không ân cần, chịu hạ mình mà đối đãi long trọng với một hậu bối lại là con gái như vậy.
Nhưng Mạc Hưu Ngôn cũng là kẻ lọc lõi đã lăn lộn trong Đế Đô mà ra, những gì Chương Vô Huyền biết, Mạc Hưu Ngôn lão cũng biết.
Địa vị của Chu Thiên Ngưng tại Chu gia rất khác biệt! Nếu như con của lão thật sự kết duyên vợ chồng với Chu Thiên Ngưng, cơ bản chẳng khác nào đã leo lên được cái cây to Thần Châm - Chu gia này!
Tuy Mạc Hưu Ngôn cũng hiểu rõ, vấn đề này khá khó khăn, nhưng nếu làm như vậy không chỉ có thể đạt được tâm nguyện của con trai mà còn có thể trợ giúp Mạc gia lão vượt qua thời kì gian nan. Lợi ích lớn như vậy, dù thế nào lão cũng phải trợ giúp con trai mình một phen.
Đừng thấy bộ dạng Chu Thiên Ngưng cười toe toét như trẻ con mà lầm. Dù sao nàng cũng sinh ra trong danh môn, từ nhỏ cũng gặp không ít những trường hợp này rồi nên ứng phó vô cùng thành thạo.
Chu Thiên Ngưng liền vội vàng đứng dậy nói: “Mạc bá bá, không cần khách sáo như thế. Hôm nay ta đến đây chủ yếu là vì Mạc Vân mời, nói gì tới bốn chữ hân hạnh đón tiếp.”
Mạc Hưu Ngôn cười ha ha nói: “Dù là thế nào, Thiên Ngưng chịu tới cũng đã giúp Mạc phủ ta thêm rạng rỡ. Nếu cháu đã là bạn tốt của Mạc Vân, ta làm bá bá thế nào cũng phải biểu hiện một chút!”
Dứt lời, Mạc Hưu Ngôn lấy ra một cái hộp gấm nho nhỏ từ trong tay áo, sau đó tay lão ta lắc nhẹ một cái, hộp gấm trong tay hắn liền tự động mở ra, để lộ một chiếc vòng tay nho nhỏ.
Toàn bộ chiếc vòng là một màu đỏ tươi nhưng không hề chói mắt, ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy ôn hòa, hiển nhiên đây là một thứ phi phàm.
“Vòng Hỗn Nguyên Huyết này coi như là quà ra mắt, hy vọng Thiên Ngưng ngươi nhận lấy.” Mạc Hưu Ngôn chậm rãi nói.
Nhìn thấy vòng Hỗn Nguyên Huyết, khóe miệng Chu Thiên Ngưng nhếch lên.
Với kiến thức của Chu Thiên Ngưng thì chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra sự kỳ diệu của chiếc vòng Hỗn Nguyên Huyết này.
Nếu như không nhìn nhầm thì vòng Hỗn Nguyên Huyết này thật sự được làm từ ngọc Hỗn Nguyên Huyết. Ngọc Hỗn Nguyên Huyết là một loại ngọc chỉ có ở cực Đông.
Nghe nói ở cực Đông có một ngọn núi Thương Tuyết, bốn mùa đều được bao trùm trong băng tuyết, từ xa nhìn lại thì chỉ như một ngọn núi tuyết thông thường, cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng mỗi năm vào tháng ba, tháng tư, đỉnh núi Thương Tuyết sẽ phun trào. Bình thường khi núi lửa phun trào thì sẽ là dung nham cuồn cuộn, nhưng núi Thương Tuyết lại phun ra một loại chất lỏng đỏ tươi cực kỳ giống máu trong cơ thể con người, cho nên núi Thương Tuyết còn được gọi với tên núi Thương Huyết!
Chưa tới lúc núi Thương Tuyết phun trào đã có không ít người đi tới đó, mục đích của bọn họ cũng không phải là thứ chất lỏng đỏ tươi đấy.
Bởi vì loại chất lỏng này không chỉ vô dụng với con người, ngược lại còn có hại. Trong chất lỏng màu đỏ tươi kia có chứa độc tố, nếu như tiếp xúc lâu, con người sẽ trúng độc, sắc mặt trở nên đen sì, toàn thân nở loét mà chết. Cho nên bình thường không ai dám đến núi Thương Tuyết khi nó sắp phun trào.
Chỉ có cao thủ Tiên Thiên mới có thể ngăn lại chất lỏng màu đỏ tươi đó ở bên ngoài cơ thể, miễn nhiễm với độc tố.
Những cao thủ Tiên Thiên này bất chấp nguy hiểm đi vào như vậy chính là vì ngọc Hỗn Nguyên Huyết, loại ngọc này sẽ bắn ra cùng lúc núi Thương Tuyết phun trào.
Chẳng qua, hàng năm vào thời điểm phun trào cũng chỉ có hơn mấy chục, mấy trăm viên ngọc Hỗn Nguyên Huyết, số lượng cực kì ít, đại đa số cao thủ Tiên Thiên cũng chỉ thử vận may, nếu như nhặt không được thì coi như là thiếu may mắn, còn nếu có thể tìm được một hai viên ngọc Hỗn Nguyên Huyết thì coi như cực kỳ may mắn. Với giá cả của ngọc Hỗn Nguyên Huyết, chỉ cần một viên thôi cũng đã có thể phát tài lớn rồi.
Nếu đeo ngọc Hỗn Nguyên Huyết trên người, chúng có thể thấm vào khí huyết bên dưới làn da, dần dần khí huyết trong cơ thể con người sẽ mạnh mẽ hơn, sau đó không chỉ gia tăng thực lực mà ngay cả tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều!
Có được công hiệu thần kỳ này nên có thể tưởng tượng giá trị của ngọc Hỗn Nguyên Huyết lớn đến mức nào?
Bình thường thì, thể tích của ngọc Hỗn Nguyên Huyết cũng sẽ không quá lớn nên có nhặt về thì cũng gia công thành ngọc bội, ngọc bài đeo trên cổ.
Nhưng vòng Hỗn Nguyên Huyết trong tay Mạc Hưu Ngôn, nếu như dùng ngọc Hỗn Nguyên Huyết tạo ra, vậy thì cần một viên ngọc Hỗn Nguyên Huyết lớn bằng nắm đấm, nghĩ cũng có thể thấy nó trân quý nhường nào.
Nhưng dù có trân quý thì đã sao, trong mắt Chu Thiên Ngưng cũng chẳng là gì.
Với địa vị trong gia tộc của Chu Thiên Ngưng, chỉ cần nàng muốn, ngay cả đồ gia truyền cũng có thể giao cho nàng...
Cho nên lần trước ở thành Bạch Đế, Chu Thiên Ngưng uy hiếp Chu Phi Hàng, nếu không chịu bỏ tiền cứu La Chinh, nàng sẽ bán món đồ gia truyền là Thái Ất Thần Châm đi...
Những món đồ gia truyền trong tay Chu Thiên Ngưng, còn lâu mà một Mạc gia nho nhỏ có thể so sánh được, giá trị mỗi món đều trân quý gấp mười, gấp trăm lần so với vòng ngọc huyết.
Cho nên vòng ngọc huyết này đối với những người khác mà nói, đó chính là thứ cực kỳ quý hiếm, nhưng đối với Chu Thiên Ngưng thì lại quá bình thường.
Cho dù quý hiếm tới đâu, Chu Thiên Ngưng chắc chắn cũng không thể nhận lấy thứ này. Nàng và Mạc gia không thân cũng chẳng quen, lần đầu tiên tới đã được tặng vật trân quý như vậy, nhất định là không thích hợp.
Cho nên Chu Thiên Ngưng lắc đầu nói: “Mạc bá bá, cái này ta không thể nhận.”
Lúc này Mạc Vũ trực tiếp lấy chiếc vòng ngọc huyết từ trong hộp gấm ra, mỉm cười nói với Chu Thiên Ngưng: “Thiên Ngưng, cái này có là gì? Chẳng qua cũng chỉ là một cái vòng tay mà thôi, làm gì mà không thể nhận!”
Chu Thiên Ngưng mỉm cười: “Không có công thì không hưởng lộc, lần đầu ta tới Mạc phủ đã nhận món đồ quý như vậy, đương nhiên là không nên.”
“Vậy lại vừa hay. Sau này qua nhà ta nhiều một chút, chẳng phải là được rồi sao?” Mạc Vũ cười nói.
La Chinh ngồi bên cạnh hơi nhíu mày, chưa từng gặp qua kẻ nào không biết xấu hổ như vậy, hai cha con này thật sự cực kỳ bỉ ổi, Chu Thiên Ngưng đã nói không được rồi, bọn họ còn cứ khăng khăng nhét vào, này cũng thật khó coi.
Đúng lúc La Chinh định ra mặt giúp Chu Thiên Ngưng thì bỗng nhiên trên bàn có người nói: “Vòng này không thể tặng!”
Người nói chuyện là Mạc Xán, lúc này vẻ mặt Mạc Xán rất nghiêm túc, hắn lại nói thêm một câu: “Vòng tay này không thể tặng người khác!”
Trên mặt La Chinh hiện vẻ kinh ngạc.
Từ lúc vào Mạc phủ, Mạc Xán vẫn luôn nhường nhịn đến cực điểm, mặc cho quản gia, gia đinh ác mồm ác miệng, đối đãi rất thờ ơ, hắn đều nhịn, đến nỗi đám người La Chinh, Chương Vô Huyền còn bị coi thường theo.
Nhưng lúc này tại sao Mạc Xán lại đột nhiên cứng rắn như thế?
Hơn nữa kẻ đối mặt hắn là gia chủ Mạc gia Mạc Hưu Ngôn.
Mạc Hưu Ngôn thấy người nói chuyện chính là Mạc Xán, sắc mặt trầm xuống, cũng không nói lời nào, trái lại Mạc Vũ lại ra mặt nói trước: “Mạc Xán, nhớ cho kỹ, đây không phải chỗ cho ngươi nói chuyện!”
Lúc này Mạc Xán không chịu nhượng bộ chút nào, lắc đầu nói: “Ta vẫn phải nói. Vòng tay này, các người không thể đem tặng người khác. Đây là vòng tay của cha ta, sau khi cha ta chết vốn vẫn chẳng biết chiếc vòng Hỗn Nguyên Huyết này đi đâu mất, thì ra là trong tay các người!”
“Xán nhi, không được ăn nói lung tung. Sau khi cha ngươi mất, ta vẫn luôn đối xử với ngươi không tệ, vì sao phải nói chuyện như vậy?” Mạc Hưu Ngôn chính là gia chủ của cả gia tộc, lúc này bị cháu mình vạch mặt nói dối, sắc mặt tự nhiên là khó coi. Nhưng lão ta không chịu đối chất với Mạc Xán nên chỉ có thể nói sang chuyện khác.
“Đối đãi với ta không tệ?” Mạc Xán vẫn thất vọng lắc đầu như trước: “Tam thúc, ta không so đo chuyện người đối đãi với ta tệ hay không. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, đường đường Mạc gia mà lại không chịu viết công văn sĩ tộc cho ta, tự ta phải cố gắng thông qua thử luyện, tiến vào Thanh Vân Tông, những chuyện nhỏ nhặt này ta cũng không so đo với người. Sau khi cha ta chết, cũng không được cử hành lễ tang của sĩ tộc, loại chuyện bất hiếu này, ta cũng không so đo với người. Nhưng ta hỏi người, vì sao sau khi cha ta chết, vòng Hỗn Nguyên Huyết của cha ta liền không cánh mà bay? Bây giờ lại xuất hiện trên tay người?”
Nghe Mạc Xán chất vấn, trong mắt Mạc Hưu Ngôn bỗng nhiên lóe ra nét bối rối. Nhưng dù sao lão ta cũng là cao thủ thành danh đã lâu nên rất nhanh chóng đã kịp trấn định lại, trên mặt thậm chí còn lộ vẻ tươi cười: “Xán nhi, ngươi nghĩ nhiều rồi. Vòng ngọc huyết này cũng không phải chỉ có cha ngươi mới có.”
“Vậy sao? Hẳn là Tam thúc người nghĩ lúc ấy ta tuổi còn nhỏ nên không nhớ gì rồi? Thế nhưng mà ta nhớ rõ ràng rành mạch, mặt sau vòng Hỗn Nguyên Huyết có khắc bốn chữ to, chính là “Long phượng trình tường(1)”, hơn nữa ở bên cạnh bốn chữ to đó còn có một hàng ấn phù nho nhỏ, chẳng lẽ Tam thúc còn định nói rằng vòng ngọc huyết này vốn có một cặp hay sao?”
Mạc Xán vừa dứt lời, mọi người theo ánh mắt hắn nhìn về phía vòng Hỗn Nguyên Huyết, quả nhiên thấy bên trong có bốn chữ, đúng là “long phượng trình tường”.
Đến lúc này, Mạc Hưu Ngôn và Mạc Vũ có muốn xuống đài cũng chẳng được nữa rồi.
(1)Long phượng trình tường: Rồng phượng là điềm lành.
/750
|